Trên bầu trời xanh biếc ngoài khơi, một tia sáng nhanh chóng xẹt qua.
Trong tia sáng là một thanh niên bóng dáng tiêu sái, thần thái khôi ngô, tuấn tú.
Dưới chân hắn đang cưỡi một thanh phi kiếm, hào quang của phi kiếm tỏa ra bốn phía.
Trên vai hắn còn có một con hồ ly toàn thân phủ lớp lông tuyết trắng.
Người đó chính là Viêm Hỏa và Hồ Bạch.
'A!' Viêm Hỏa đột nhiên dừng phi kiếm đứng ở giữa không trung, hắn dừng ở xa xa ngoài khơi, giật mình nghi hoặc.
'Sư đệ, làm sao vậy!?
Sao không đi tiếp!?
' Hồ Bạch trên vai Viêm Hỏa thắc mắc hỏi.
'Ở phía trước dường như có vật gì đang tiến gần về phía chúng ta rất nhanh.
' Viêm hỏa tâm nhãn khai thông, linh hồn lực cũng tăng cường không ít, vì thế hắn cảm giác được đáy biển có một chút dị động.
Viêm Hỏa nói xong mà bắt đầu dùng linh hồn lực hướng ngoài khơi tìm kiếm.
Linh hồn lực có một đặc điểm, người có tu vi cao kiểm tra người có tu vi thấp hơn mình, sẽ không bị phát hiện, nhưng ngược lại nếu ngươi thấp hơn bình thường sẽ bị phát hiện, hơn nữa tùy tiện tra xét người có tu vi cao hơn bản thân là một hành động không lễ phép.
Viêm Hỏa vừa nhìn đã biết không ổn.
'Hỏng rồi! Đối phương cũng phát hiện chúng ta ' Viêm hỏa kêu lên.
'Là cái gì thế?
' Hồ Bạch hỏi, xong hắn cũng dùng linh hồn lực yếu ớt hướng về phía trước tìm kiếm.
'Tới!' 'Là yêu thú!' Hồ Bạch hoảng sợ kêu.
'Yêu thú!?
' Viêm hỏa kinh hãi, yêu thú hắn cũng nghe nói qua, cơ bản cũng là một loại giống Hồ Bạch.
'Vì sao lại gặp phải yêu thú ở chỗ này chứ?
Không phải chúng nó đều ở sâu trong đáy biển đông nam sao?
' Hồ Bạch nói.
Viêm Hỏa cười khổ đính chính:
'Đây còn là một con yêu thú kim đan trung kỳ.
' 'Kim đan trung kỳ! ?
' Hồ Bạch thất kinh.
'Rào rào!' Một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, sừng sững đứng trên mặt biển.
Những con sóng tung cao đến hơn mười thước.
Một con giao long thân dài quá năm mươi thước xuất hiện trên mặt biển.
Nó ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hai người Viêm Hỏa trên không trung.
'Cư nhiên là giao long!' Hồ Bạch lẩm bẩm chửi bới, rồi toàn thân hắn trở nên run rẩy.
'Giao long! ?
' Loại yêu thú này Viêm Hỏa đương nhiên là chưa từng gặp qua, nhưng Hồ Bạch lại biết.
'Sư đệ! Lát nữa ngươi ngàn vạn lần không nên manh động, ngàn vạn lần không nên manh động a.
' Hồ Bạch khẩn trương về phía Viêm Hỏa truyền âm căn dặn.
' Một con giao long kim đan trung kỳ chúng ta đắc tội không nổi đâu.
' 'Ta biết, nhưng nó cũng chỉ là Kim đan trung kỳ mà thôi, hơn nữa ngươi xem hắn toàn thân không phải bị thương sao, tuy rằng thân thể nó lớn thật.
Nhưng dường như nó vừa giao chiến với ai đó.
Chỉ cần nó không trêu chọc chúng ta là được.
' Viêm Hỏa hướng Hồ Bạch truyền âm nói.
'Ngươi căn bản không biết, yêu thú với thân thể trời sinh cường hãn.
Thực lực tu luyện có thể cao hơn người tu chân ngang cấp vài phần.
Một con giao long Yêu đan trung kỳ có thể so với một người tu chân Nguyên anh tiền kì.
' Hồ Bạch truyền âm giải thích.
'Nguyên Anh tiền kỳ! ?
Lại là Nguyên Anh kỳ!' Viêm hỏa căm hận nói.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ quả thực làm cho Viêm Hỏa chịu không ít khổ cực.
Viêm Hỏa kí ức vẫn còn như mới.
'Dù sao chỉ cần hắn không động chạm gì tới chúng ta là được.
' 'Các ngươi trên người có loại linh đan nào không?
' Sát La truyền âm nói.
'Muốn có linh đan trị thương! Ha ha! Hiểu rồi.
' Viêm Hỏa cười thầm.
Bên trong không gian giới chỉ của hắn chỉ còn một viên thượng phẩm linh đan.
Trước tiên không nói đến mình cùng đối phương căn bản không quen biết, hơn nữa thượng phẩm linh đan trân quý đến cỡ nào, mà nói mặt khác đây chính là Viêm Hỏa giữ lại để bảo mệnh a.
Viêm Hỏa mặt lạnh đáp:
'Xin lỗi, không có!' 'Ha ha! Không sao! Ở tu vi của các ngươi muốn có linh đan quả thực cũng không có khả năng a.
Ta thật hỏi hơi thừa.
' Sát La cười to một trận, tiếng cười của hắn đinh tai nhức óc, khiến mặt biển mênh mông gợn lên những vòng sóng lớn.
Trong mắt hắn, Viêm Hỏa và Hồ Bạch có tu vi cực thấp.
Một con hồ ly đạt Yêu Hóa kỳ, một tên là người Đạo Cố kỳ.
“Vậy không có cách nào rồi, ta chỉ có thể hút hết máu huyết của các ngươi để khôi phục lại thương thế trên cơ thể thôi.
” Trong mắt Sát La, các loài trên vùng biển này cũng chỉ như mới khai hóa.
Các tu luyện giả có cảnh giới tu vi thấp cũng vậy.
Nó cũng không suy nghĩ một cách thấu đáo, người tu chân có thực lực như thế có thể điều khiển được phi kiếm sao?
Nói xong, Sát La mở lớn cái miệng trông như bồn máu, trong nháy mắt hướng Viêm Hỏa và Hồ Bạch ngoạm tới.
Viêm Hỏa hét lên một tiếng, vội vã né tránh.
Việc hút tinh huyết này, không giống những yêu thú bình thường.
Hút tinh huyết của đối phương để huyết luyện sinh mệnh và tu bổ tinh khí, là một tuyệt kỹ truyền thừa trong ký ức.
Vì giao long và rồng có quan hệ huyết thống, Giao long thực ra là một loại yêu thú đẳng cấp cao.
Sát La theo tự nhiên đã có loại truyền thừa kí ức này.
Sát La đớp hụt một cú.
'Rào rào!' Mặt biển lại dâng lên từng đợt sóng dữ dội.
'Sư đệ! Đánh với giao long trên biển , chúng ta đấu không lại nó đâu, chạy đi!' Hồ Bạch đứng trên vai Viêm Hỏa hét.
'Hừ! Ngươi muốn chạy nhưng con súc sinh này có cho đâu! Lại nữa rồi.
' Viêm Hỏa điều khiển phi kiếm bay vụt lên cao.
Sát La lại một lần nữa đớp trượt vào khoảng không.
'Hừ! Định chạy! Phù.
phù….
' Một ngọn lửa ma quái màu tím phun ra từ trong cái miệng khổng lồ của con giao long.
'Mau tránh ra!' Hồ bạch hét lên.
Ngọn lửa yêu dị bao trùm, tốc độ cực nhanh, không còn chỗ nào để tránh né.
'Ùm!' Viêm Hỏa cùng Hồ Bạch đều rơi vào trong nước.
“Sư huynh! Huynh không sao chứ?
” Viêm Hỏa trồi lên mặt nước, vội vã hỏi.
“Vẫn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi.
” “Huynh cứ tránh đi, đệ sẽ quay lại hỏi thăm hắn.
Đệ không tin là đấu không lại hắn.
Phi kiếm.
Đi!” Viêm Hỏa đưa Hồ Bạch lên phi kiếm rồi điều khiển nó bay thẳng lên.
Còn mình lặn xuống nước.
Sát La rất nhanh nhào về hướng Viêm Hỏa.
Cuối cùng, một thanh trung phẩm phi kiếm cũng xuất hiện trên tay Viêm Hỏa.
“Đến đây đi!” Viêm Hỏa vận chân lực toàn thân.
“Cho dù không thắng nổi, ta cũng phải liều mạng!” Viêm Hỏa cắn răng, cả người hóa thành một cơn lốc.
“Sát!” Hét lên một tiếng, Viêm Hỏa tay cầm phi kiếm, toàn thân phát động chân lực chuẩn bị nghênh đón.
Viêm Hỏa một thân hóa thành năm thân ảnh.
Viêm Hỏa tuy ở trong nước cũng có phần bị cản trở, nhưng cũng đã có một kiếm đâm trúng thân hình to lớn của Sát La.
Trung phẩm phi kiếm cuối cùng cũng chỉ đâm lún được nửa tấc.
“Nó mạnh thật!” Cơ thể Viêm Hỏa cũng không phải bình thường.
Được Kim Phượng cải tạo cũng đã có thể sánh với hạ phẩm linh khí.
Nhưng thật không ngờ cơ thể con giao long còn mạnh hơn bản thân rất nhiều.
Viêm Hỏa có cảm giác không ổn, cực kì không ổn.
Sát La “hềnh hệch” cười khẩy:
“Trung phẩm phi kiếm!?
Muốn chết.
” “Ầm!” Sát La quét cái đuôi khổng lồ ngang một cái.
Một sức ép kinh khủng nện thẳng lên người Viêm Hỏa.
Cả người Viêm Hỏa bị hất văng ra xa trên mặt biển.
Công phu chỉ trong nháy mắt, Viêm Hỏa trong không trung cố nén ngụm máu đang trào lên trong họng.
“Phốc!” Một âm thanh lại vang lên trong nước.
Viêm Hỏa hai tay cầm kiếm lại bắt đầu lao về phía Sát La.
“A!?
” Sát La thật không ngờ một con người có tu vi thấp kém như thế, lại có thể chịu được một cú đánh toàn lực như thế.
Trong nhất thời, lúc Viêm Hỏa công kích, hắn cũng không hề phản ứng gì.
Một kiếm, nhằm thẳng đỉnh đầu Sát La.
“Keng!” Lần này, phi kiếm cũng không chém được vào đến nửa tấc.
“Ha ha! Ngươi không biết toàn thân ta, nơi cứng nhất là đầu sao?
Tiểu tử, giờ đến phiên ngươi chịu chết đi!” Sát La truyền âm, đắc chí nói.
Viêm Hỏa cố gắng nắm lấy lớp vảy trên người Sát La.
“Đây là nơi cứng nhất! Vậy còn chỗ nào yếu nhất!?
” Viêm Hỏa đột nhiên nhớ tới bài học ‘Tâm Nhãn’ cách đây không lâu.
Viêm Hỏa.
tập trung linh hồn lực vào một điểm, Tâm Nhãn mở rộng.
“Sát !” Linh hồn lực chỉ trong nửa khắc đã hóa thành hàng trăm vạn những sợi tơ vô hình bao vây xung quanh Sát La.
“Ở đâu đây!” Viêm Hỏa tìm kiếm điểm yếu nhất trên cơ thể của Sát La.
Đột nhiên, Sát La quẫy mạnh dưới nước.
“Ầm!” Cái đuôi khổng lồ lại một lần nữa nện thẳng lên người Viêm Hỏa.
Lần này kình lực còn mạnh hơn cả lần trước.
Viêm Hỏa chấn động toàn thân.
Máu huyết trào ngược trong ngực.
Viêm Hỏa miệng thổ ra một ngụm tiên huyết.
Viêm Hỏa rơi mạnh xuống mặt biển.
“Sư đệ!” Hồ Bạch kêu lên thảm thiết.
Từ trên không trung, hắn không nén nổi vẻ kinh hoàng.
“Lão tử sẽ liều mạng với ngươi.
” Hồ Bạch trở nên điên cuồng.
Toàn thân hắn yêu lực bạo tăng lên mấy lần.
Thân hình cũng lớn dần lên.
Những sợi lông trắng cũng đang xù dựng đứng lên.
“Hừ! Con tiểu hồ ly này không biết sống chết.
Chỉ bằng sức của ngươi!?
Ha ha!” Sát La cười to.
Một chuyện kinh ngạc xảy ra.
Viêm Hỏa từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
“Sư huynh! Huynh cứ ở trên đó chịu khó đợi đệ!” Viêm Hỏa khóe mắt run lên nhè nhẹ, con mắt cũng dần đỏ ngầu lên.
Trong chốc lát, sức lực trong cơ thể đã lên tới cực điểm.
“Thần long quyết!” Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Hồ Bạch hiểu ra Viêm Hỏa đang sử dụng bí quyết đệ nhất “Thần Long quyết”.
Từ trong đan điền Viêm Hỏa phát ra từng đợt kim quang.
Một vầng kim quang dần bao bọc lấy toàn thân Viêm Hỏa.
Đột nhiên, cả người Viêm Hỏa lao tới Sát La với tốc độ kinh hồn.
“Sát!” “Nhất định ngươi không phải là người tu chân Đạo Cố kỳ!” Sát La hét lên, hắn đột nhiên cảm giác được con người trước mắt này dường như là một tu luyện giả ngang ngửa với mình.
Viêm Hỏa toàn thân như một tia chớp.
Hắn đánh thẳng lên thất thốn điểm yếu nhất trên cơ thể con giao long.
Hoàn toàn không để ý đến cú đánh như chớp giật này.
“Ầm!” Trên thân thể khổng lồ của Sát La, phun ra một dòng máu, chảy qua cả người Viêm Hỏa chảy xuống cơ thể Sát La.
“A……! Tên hỗn đản, lại dám gạt ta! Ta không cam tâm….
Không cam tâm a! Phụ thân!” Sát La dùng nốt một tia yêu lực cuối cùng, ngửa mặt lên trời hét lớn.
Sát La vừa nghĩ đến ‘Tị thủy châu’ nhưn cũng không còn kịp nữa.
Tức giận đến hộc ra một ngụm máu lớn.
“Ha ha! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống yên ổn, tuyệt đối….
” “Uỳnh!” Sát La nổ tung, hóa thành một trận mưa máu.
“Ngươi cũng không phải là người đầu tiên bị ta gạt.
A!!!” Thu hồi công lực, Viêm Hỏa bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức, các khớp xương trên người như chặt rời ra từng đoạn.
“Tên hỗn đản này đập ta hai lần, thật không thể đùa được.
Thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ này, lần sau ngàn vạn lần phải cẩn thận a!” “Sư đệ! Ngươi không sao chứ!” Chẳng biết từ lúc nào, Hồ Bạch đã hạ phi kiếm xuống.
Giơ tay kéo Viêm Hỏa từ dưới nước lên, vừa kéo vừa hỏi.
“Ha ha! Vẫn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi.
” Viêm Hỏa cười nói, nói xong hắn phun ra một ngụm máu.
“Ngươi thật ghê gớm, có thể giết chết cả một con giao long!” Hồ Bạch tán dương.
“Đúng là! Lần sau nếu gặp phải trường hợp như thế, ngàn vạn lần phải nhắc nhở ta chạy trốn.
Bằng không, ngươi xem bộ dạng này của ta, có thể đi được nữa sao?
” Viêm Hỏa cười khổ nói.
“Vừa rồi, không phải ta đã nhắc ngươi rồi sao?
Thôi quên đi, giết một con giao long, cũng không phải không có lợi, ngươi chờ ta một chút!” Hồ Bạch quay lại nơi Sát La vừa nổ tung, lặn xuống tìm.
Được một lúc, Hồ Bạch quay lên.
Trên tay hắn cầm một viên kim đan.
“Ha ha! Sư đệ, ngươi xem đây là cái gì?
” “Cái gì vậy!?
” Viêm Hỏa uể oải hỏi.
“Viên này mà ngươi cũng không nhận ra.
Đây chính là kim đan trong đan điền của giao long a! Không chỉ trong phút chốc hồi phục thương thế của ngươi, mà còn tăng công lực của ngươi lên rất cao.
” Hồ Bạch vội vã giải thích.
“A! Kim Đan ta biết oa! Nhưng còn viên này là viên gì?
” Viêm Hỏa mở lòng bàn tay phải, một viên châu phát ra ánh sáng xanh lục đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Viêm Hỏa.
Vùng biển Nam Nhạc diện tích ước chừng chín vạn hải lý.
Đi qua chín vạn hải lý của Nam Nhạc là đến hải phận của biển Đông Nam.
Biển Nam Nhạc chính là cửa ngõ để vào Đông Nam hải.
Và cũng là nơi tập trung rất nhiều yêu thú khổng lồ.
Mà kẻ cầm đầu của đám yêu thú này chính là ‘Huyền Minh Động phủ’.
Huyền Minh Động phủ bên dưới có sấp sỉ khoảng một vạn yêu thú dưới quyền.
Nhưng chỉ có hơn mười con yêu thú đã tu luyện được trên Kim Đan kỳ.
Còn các yêu thú các hầu như đều chỉ đạt tới Hóa Đan kỳ.
Dù sao vùng biển Nam Nhạc cũng chỉ là vùng ngoại ô của biển Đông Nam.
Các yêu thú tu vi cao cường đã sớm bỏ vào Đông Nam hải.
Đây mới chính là thánh địa mà các yêu thú đến để tầm bảo.
Nhưng nếu không có thực lực, các yêu thú bình thường cũng không dám tùy tiện bén mảng vào Đông Nam hải, nơi đó đầy dẫy những cạm bẫy có thể ăn tươi nuốt sống chúng.
Huyền Minh động phủ nằm ở trung tâm của khu vực chín vạn hải lý.
Đó là nơi có dãy núi được gọi là Huyền Môn sơn.
Thật ra Huyền Môn sơn không phải là núi, mà là một dãy núi dưới đáy biển.
Có rất nhiều cung điện động phủ được xây dựng trên đỉnh những ngọn núi này.
Tòa cung điện nằm trên đỉnh núi cao nhất cũng là một tòa cung điện lớn nhất và xa hoa nhất.
Bên trong cung điện, là một đại sảnh nguy nga tráng lệ.
Có tám người toàn thân mặc hoa phục đang ngồi, hình dáng rất khác con người.
Bọn họ dường như đang thương lượng điều gì.
“Hôm nay các vị đại gia đã tập trung đến đây, chắc hẳn mọi người đều đã biết, Đồ đã thất bại.
” Một gã nam tử béo ngồi ở hàng đầu lạnh lùng nói.
“Các vị, nếu Đồ đã thất bại, vậy ai sẽ thích hợp để tiếp tục?
” “Giao lão nhị, ngươi hẳn nên hỏi mọi người trước là ai sẽ tiếp nhận vị trí động chủ.
” Ngồi trước mặt tên béo, tên gầy lên tiếng.
“Hừ! Giao Lôi.
Động chủ hay bất cứ ai ở đây cũng như nhau thôi.
Nhưng ‘Tị Thủy Châu’ dù sao cũng là thánh vật của Huyền Minh động phủ chúng ta.
Tuyệt đối không thể để viên châu này lưu lạc bên ngoài.
Đồ đã chủ động yêu cầu để hắn đuổi theo giết huynh đệ mình, đoạt lại viên châu.
Nhưng bây giờ hắn đã thất bại.
Vậy chắc chắn là đến chúng ta.
” Gã béo quay sang nói với gã gầy.
Gã béo tên là Giao Nhị, công lực cực kì thâm hậu.
Có người nói hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.
Hơn nữa bản thể của hắn còn có thiên phú dị bẩm.
Lực công kích cực kì cường mãnh.
Có thể sánh ngang với cao thủ Động Hư tiền kỳ.
Mà gã nam tử gầy tên Giao Lôi cũng có thực lực ngang ngửa như vậy.
Ngoại trừ phụ thân đã mất của Đồ và Sát La, thì hai người này có thực lực mạnh nhất trên cả vùng Nam Nhạc.
Chính vì thế mà trong đại điện chỉ có hai người này mới có dũng khí tranh cãi với nhau.
Sáu vị Phó động chủ khác đều không dám ho he một tiếng.
“Ha ha! Nếu không, chúng ta cứ xem ai là người tìm ‘Tị Thủy châu’ về trước, người đó sẽ làm động chủ?
” Giao Lôi cười nhạt nhìn Giao Nhị.
Giao Nhị trong mắt chợt lóe hung quang, nói:
“Cũng tốt! Huyền Minh động phủ không thể không có động chủ.
Giao Lôi, chúng ta một lời đã định.
Ai tìm được Sát La đoạt lại được viên châu trước, người đó sẽ làm động chủ.
Đến lúc đó ngươi cũng đừng nói không phục.
” “Ha ha! Sợ đến lúc đó không phục chính là ngươi đó a!” Giao Lôi cười to nói.
Hắn còn chưa cười xong, từ ngoài điện vang lên một tiếng “Báo!” Từ ngoài điện, một gã hán tử tóc hồng chạy ào vào.
Chắp tay quay sang tám vị nói:
“Bẩm các vị Phó động chủ, mệnh bài của Sát La đã nát rồi!” “A!” Cả tám vị ngồi đây đều kinh hãi.
Ai cũng hiểu một điều, mệnh bài nát, chính là thể hiện người đó đã chết.
“Là ai giết hắn!?
Hạt châu đâu?
” Giao Nhị vội vàng hỏi.
“Thuộc hạ không biết! Nhưng Sát La lúc sắp chết, có thông qua mệnh bài truyền lại một tin nhắn.
” Hán tử tóc hồng nói.
“Tin gì!?
” Giao Lôi cũng hỏi.
“Một người tu chân nhân loại, một người tu yêu hồ ly, bọn họ đã lấy ‘Tị Thủy châu’.
” Hán tử tóc hồng nói.
“Một tu chân nhân loại, một tu yêu hồ ly!?
Mệnh bài bị nát ở chỗ nào?
” Giao Nhị hỏi.
“Ở phụ cận thành Nam Dương.
” Hán tử tóc hồng đáp.
“Nam Dương, lại là Nam Dương.
Giữa Nam Nhạc này còn có tu luyện giả lợi hại như vậy sao?
Ngay cả Kim Đan kỳ Sát La cũng có thể giết chết.
” Giao Lôi phẫn nộ nói.
Giao Nhị phân tích:
“Đồ chết, rồi đến Sát La chết.
Trước sau cách nhau không quá mười ngày.
Hẳn là Sát La đã thụ thương rất nặng trong trận chiến với Đồ, nên để người khác chiếm được tiện nghi.
” “Phái người đi thăm dò.
” Giao Nhị nói.
“Nhưng, Đông Nam hải có quy định không cho Tây hải chúng ta bước vào a!” Nói đến người Đông Nam, ngay cả cao thủ như Giao Lôi, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ sệt.
“Sợ cái gì, dù sao Đồ và Sát La đều đã tiến vào.
Chúng ta phải đến để tìm thánh vật của Huyền Minh động phủ.
Chứ không phải đến quấy nhiễu nhân loại ở Nam Dương.
” Giao Nhị mặc dù ngoài mặt nói như vậy, nhưng lại quay về phía hai người đang ngồi phía cuối nói:
“Phạm Tâm, Phạm Hỏa.
Hai vị Phó động chủ, làm phiền hai người đi Nam Dương một chuyến a!” Phạm Tâm, Phạm Hỏa là hai huynh đệ.
Bọn họ chân thân là cá mập, tu vi đều đạt tới Kim Đan trung kỳ.
Trong tám vị Phó động chủ, thự lực của họ thấp nhất.
Những công việc đi lại, mạo hiểm này đương nhiên là để bọn họ đi làm.
Phạm Tâm, Phạm Hỏa cũng không dám phản đối ý kiến của Giao Nhị.
Vì vậy cũng không dám lên tiếng.
Đành mang theo nhân mã đến Nam Dương.
****** Nam Dương nằm trên một quần đảo san hô nhỏ ở phụ cận vùng Tây hải.
“Xuy xuy ```````” Kim đan lực không ngừng xuyên qua gân cốt trên cơ thể Viêm Hỏa.
Những gân cốt đã bị tổn thương của Viêm Hỏa khẽ rung lên.
Từng giọt máu nhỏ li ti khẽ rỉ qua từng lỗ chân lông.
Viêm Hỏa vẫn cắn răng chịu đựng.
Bên trong đan điền Viêm Hỏa.
Một ngọn lửa màu cam bừng bừng đốt cháy luồng khí kim đan.
Nó đốt hết toàn bộ tạp chất trong luồng khí.
Những tinh túy trong viên kim đan của con giao long được Viêm Hỏa hấp thu hết.
Mất nửa ngày, toàn bộ thương thế trên người Viêm Hỏa đã hồi phục, hơn nữa Viêm Hỏa còn cảm thấy công lực bản thân tăng lên rất nhiều, dường như đã đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ.
“Viên Kim đan này công hiệu quả thật tốt vô cùng.
Không thua gì một viên thượng phẩm linh đan a!” Viêm Hỏa duỗi thẳng chân ra nói.
Lúc đầu đã có giao ước, tài bảo có được sẽ chia mỗi người một nửa.
Viêm Hỏa cần trị thương có thể lấy viên kim đan.
Nhưng Hồ Bạch vẫn đưa hạt châu màu lục cho Viêm Hỏa.
Hắn nói vì vật này mà Viêm Hỏa phải liều mạng mới có được, hắn không thể lấy nó.
Hồ Bạch nhảy xuống biển để mò bắt cá lấp đầy cái bao tử của mình.
Viêm Hỏa lôi hạt châu lục sắc ra, sử dụng linh hồn lực quan sát.
Viêm Hỏa rất kinh ngạc khi phát hiện ra viên châu nhỏ bé này lại là một kiện thượng phẩm linh khí.
“Sao đây lại có thể là một kiện linh khí nhỉ?
Là linh khí có tính công kích?
Hay linh khí có tính phòng ngự?
” Viêm Hỏa không cách nào để nhìn ra.
“Hơn nữa hạt châu này lại ở trong cơ thể con giao long.
Nhưng lại chưa hề nhận chủ.
Kỳ quái! Hay là ta cứ thử lấy máu nhận thân thử xem.
” Viêm Hỏa chăm chú, cắt một vết trên đầu ngón tay rồi nhỏ một giọt máu lên trên hạt châu.
Một lúc lâu sau.
“Không có phản ứng gì sao!” Viêm Hỏa thất vọng mắng.
“Thảo nào con giao long kia không lấy ra, hóa ra chỉ là một vật trang sức.
” “Ai nói đây là một vật trang sức a!” Trong cơ thể Viêm Hỏa đột nhiên vang lên một thanh âm.
“Kim long!” Viêm Hỏa cả kinh kêu lên.
“Là ngươi sao?
” Viêm Hỏa dò hỏi.
“Ngoại trừ ta thì trong cơ thể của ngươi, còn ai vào đây.
” Kim Long nằm trong cơ thể Viêm Hỏa thốt lên.
“Ngươi hiện giờ đang ở chỗ nào?
” Viêm Hỏa dùng linh hồn lực kiểm tra trong cơ thể của mình.
Nhưng không hề phát hiện được bóng dáng của Kim long.
“Ngươi không cần phải tìm kiếm.
Sức lực của ta hiện giờ quá yếu, ngươi tìm cũng không thấy đâu.
” Kim long nói.
“Ta vẫn muốn tìm ngươi để hỏi một vài vấn đề về ‘Thần long bí quyết’, ngươi vẫn không ra.
” Viêm Hỏa nói giọng có vẻ giận dỗi.
“Ngươi tu luyện ‘Thần Long bí quyết’ tiến độ rất tốt.
Không có vấn đề gì.
Ta ở trong cơ thể ngươi đã chứng kiến hết rồi.
” Kim long nói.
“Vậy sao bây giờ ngươi lại nói chuyện với ta?
” Viêm Hỏa hỏi.
“Ha ha! Cũng vì hạt châu trong tay ngươi đánh thức ta.
” Kim long truyền âm cười khẩy, dường như nó rất hứng thú với hạt châu này.
“Đánh thức ngươi?
Hạt châu này sao!?
” Viêm Hỏa khó hiểu.
“Lúc trước khi còn ở tiên giới, ta cũng từng gặp qua một viên châu giống thế này.
Tuy không biết uy lực của chúng khác nhau bao nhiêu.
Nhưng chắc hẳn là thuộc tính và công năng của chúng là giống nhau.
” Kim long nói.
Viêm Hỏa và Kim long huyết nhục tương liên.
Khi Viêm Hỏa vừa nhỏ giọt máu lên viên châu.
Kim long lập tức được sự xuất hiện của hạt châu.
“Đây là viên châu gì?
” Viêm Hỏa hỏi.
Kim long chậm rãi nói.
“Nó được gọi là ‘Tị Thủy châu’.
Châu là tên.
Tị thủy là một công dụng rất lớn.
Nếu mang nó theo người, chỉ cần ngươi nguyện ý.
Cho dù là dòng nước hung bạo, hay biển sâu vạn lý, ngươi đều có thể đi lại như thường.
Nó sẽ hình thành một không gian cách ly xung quanh cơ thể ngươi.
Dù cho ngươi đứng trong nước, nhưng một giọt nước nhỏ cũng không dính vào người.
Hơn nữa, nếu công lực của ngươi càng mạnh, thì không gian tị thủy lại càng lớn.
“Thật kì diệu!” Viêm Hỏa ngạc nhiên nói.
Hắn cầm hạt châu cẩn thận ngắm nghía, lại có phần yêu thích không muốn rời tay.
“Không chỉ như vậy.
Nếu đồng thời cầm trên tay một kiện linh khí có tính công kích tuyệt hảo.
Chỉ cần là các các vật chất xung quanh là chất lỏng, ngươi đều có thể khống chế.
Ví dụ như, cầm nó trong tay, ngươi có thể khống chế một vùng biển rộng để công kích đối phương.
Đương nhiên lượng nước nhiều hay ít, nước có hình dáng gì, thì phải xem công lực của ngươi ra sao.
” Nói đến đây, Viêm Hỏa chợt nhớ tới chuyện vừa rồi mà cảm thấy sợ.
“Nếu lúc nãy con yêu thú kia lấy cái này để công kích ta và Hồ Bạch.
Có lẽ chúng ta sẽ chết rất thảm.
Cũng may! Cũng may là nó coi thường ta.
” “Tiểu tử ngươi thực sự là đã nhặt được một kì trân.
Hãy nhớ kỹ.
Viên châu này có một điểm khác biệt là không tích huyết để nhận chủ.
Trừ phi ngươi tìm được….
Thôi bỏ đi! Đến lúc đó hãy hay.
Cứ cố gắng mà tìm cách sử dụng viên châu đó, cố gắng tu luyện ‘Thần Long bí quyết’ đi.
Ta lại buồn ngủ rồi.
” Kim Long nói.
“Này! Chờ một chút! Kim long!” Viêm Hỏa nóng lòng hò hét.
Nhưng Kim long cũng không hề đáp trả.
“Đến cũng nhanh! Đi cũng nhanh! Thật là.
” Viêm Hỏa phàn nàn xong, cầm lấy viên Tị thủy.
Hắn bắt đầu cười:
“Ha ha! Tị thủy, thật là thứ tốt.
Trước hết ta cứ thử nó tị thủy ra sao a!” Viêm Hỏa vươn người nhảy xuống biển.
Được một linh khí thần kỳ như vậy.
Viêm Hỏa đương nhiên mừng như điên.
Nhưng hắn không hề biết.
Hạt châu giống thế này còn có tám viên.
Hắn lại càng không biết, ở biển Nam Nhạc còn có núi đao chảo dầu đang chờ hắn.
Mạng Y Tế