Chương 17.
1
Kiều Chinh không ngồi đọc tờ báo trên tay mình mà là nhìn bức hình của người đàn ông đã mua cái cổ bình đó.
Ông ta hiện nay là một ẩn số với rất nhiều người, các phóng viên đều đang điều tra xem ông ấy là ai, người ở đâu, hiện nay đang làm gì.
Nhưng rất khóc tiếp cận khi mà ông ta có một đoàn vệ sĩ hùng hậu theo bảo vệ bên mình, ngăn bất cứ ai xâm phạm ông chủ của mình.
Ông ta chỉ xuất hiện vào khoảng khắc đó mà thôi, sau đó biến mất chẳng tâm tít nào cả.
Xôn xao cả lên ,ấy ngày vừa qua, tốn không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí với câu hỏi nghi vấn.
Có người nghi ngờ ông là doanh nhân người Hồng Kông đến Việt Nam đầu tư, có người bảo ông ta là người Philippin…, rất nhiều nghi án nhưng chẳng có lời giải chính xác.
- Kiều Chinh… Tiếng gọi của Long Sơn thật khẽ bên tai, khiến ánh mắt của Kiều Chinh tạm thời rời khỏi bức hình người đàn ông đó.
Cô nhìn anh cười ngượng một cái , khẽ khàng gấp tờ báo trong tay mình ngay ngắn lại rồi đặt nhẹ lên bàn.
Long Sơn bèn giục cô, tay chỉ vào cái tô phở nóng bốc khói trước mặt cô dịu dàng nói:
- Mau ăn đi, phở nguội sẽ hết ngon.
Sau đó, anh đưa cô đôi đũa đã được anh dung khăn giấy chùi sạch sẽ, Kiều Chinh nhìn anh khẽ cười nói:
- Cám ơn anh.
Cô đưa tay đón lấy đôi đũa trong tay Long Sơn , thế nhưng cô nhanh chóng rút tay lại, giống như sợ chạm phải vào tay anh.
Long Sơn hơi nhíu mày nhìn cô, thất vọng bỏ tay xuống, cố gắng nói:
- Ăn thôi.
Kiều Chinh thấy bàn tay đông cứng lại trên không của Long Sơn, cô cũng biết hành động của mình làm tổn thương anh, thế nhưng cô chẳng còn cách nào khác, ở bên cạnh anh là giới hạn cao nhất của cô.
Nếu đi hơn nữa, có lẽ cô chỉ càng làm tổn thương anh mà thôi.
Không khí giữa hai người bỗng trầm lại, dù rằng trong quán người qua lại ồn ào xôi nổi.
Long Sơn cố gắng cười làm giảm không khí ngượng ngùng giữa hai người bèn giả vờ nhìn vào mục mà Kiều Chinh đọc nãy giờ hỏi :
- Em cũng để ý tới người đàn ông này sao?
- Chỉ là tò mò chút thôi – Kiều Chinh lắc đầu khẽ đáp – Anh nghĩ, ông ta là ai?
Long Sơn vốn chẳng chú ý đến mấy cái sự tình này, nhưng cũng có nghe mấy nữ đồng nghiệp bàn tán, bèn nhón người với tay sang lấy tờ báo để nhìn cho rõ người đàn ông đó.
Nhìn và đọc một lúc anh mới nói:
- Người đàn ông này rat ay thật hào phóng.
Nhưng chẳng qua mục đích của ông ta là khoe của mà thôi.
- Anh nghĩ vậy sao – Kiều Chinh mở mắt nhìn Long Sơn với kiểu thích thú.
Long Sơn khe khẽ gật đầu, tuy anh chẳng giàu có thế nhưng việc bỏ ra 300 tỷ để mua một cái bình như thế thì đúng là quá điên khùng.
- Em cũng nghĩ như vậy đấy, ông ta chẳng qua là muốn lấy tiếng ở đây mà thôi.
Cho nên mới bạo gan bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua cái bình đó – Kiều Chinh dừng đũa đáp – Chắc chắn là ông ta đang nhắm đến thị trường nước mình, ra tay trước để các công ty hám lợi sẽ nhanh chóng chấp nhận sự hợp tác của ông ta, sau đó ông ta nhanh chóng thu lợi.
- Hèn gì… – Long Sơn gật đầu có chút suy ngẫm về lời Kiều Chinh nói.
- Long Sơn, em muốn mua lại cái bình đó – Kiều Chinh khẽ khàng nói, lời nói thể hiện sự quyết tâm của mình, sau đó tiếp tục ăn tô phở của mình.
Long sơn bị lời nói của cô dọa giật mình, anh suýt chút nữa làm rơi đôi đũa trên tay mình, anh nhìn cô không chớp mắt và nói:
- Cái bình 300 tỷ, em làm sao mua lại được cơ chứ?
- Em tự có cách của em, anh đừng lo – Kiều Chinh thản nhiên đáp khiến Long Sơn sầu não trong lòng.
Anh biết cô không thể có đến từng ấy tiền được.
Một người con gái không tiền như cô lại muốn mua cái bình đó, vậy thì làm bằng cách nào ngoài cách… Long Sơn lắc lắc đầu không dám nghĩ tiếp.
Anh đau xót nhìn Kiều Chinh.
Dáng vẻ của cô bây giờ so với trước cũng không khác là bao nhiêu, nhưng đôi mắt của cô, đôi mắt vốn trong sáng long lanh biết cười, không chút phiền muộn đã trở nên lạnh lẽo, vô hồn.
Dù anh ở bên cô cũng lâu rồi, thế nhưng thái độ của cô với anh chỉ hơn người lạ một chút mà thôi.
- Sao em lại muốn có cái bình đó?
– Long Sơn thở hắt ra một cái rồi hỏi.
- Anh quên rồi sao.
Năm đó, em và mẹ liều mạng giữ… Kiều Chinh cúi đầu vào tô phở của mình và bỏ lửng câu nói của mình.
Long Sơn cũng đã nhớ ra cái bình cổ đó, hình ảnh mẹ của cô, bà Kim Xuân khóc lóc ầm ĩ, ôm chặt cái bình trong lòng không cho nó bị lấy đi năm nào hiện ra trong đầu anh.
Một cảnh tượng chỉ toàn là nước mắt.
- Cái bình đó là của ba em?
– Long Sơn ngồi thẳng lưng nhìn cô hỏi.
Kiều Chinh khựng lại một chút rồi gật đầu.
- Vì sao em lại muốn lấy cái bình – Rõ ràng có rất nhiều đồ vật của cô bị tịch thu, nhưng cô chẳng buồn tìm kiếm chúng.
Chỉ duy nhất cái bình cổ này khiến cô hứng thú mà thôi.
- Vì nó là linh hồn của ba em, mẹ muốn tìm lại nó, xem nó như ba em vậy.
Long Sơn nghẹn lời, anh không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Năm đó , khi anh cùng mọi người chạy đến thì Hoàng Sĩ Nghiêm đã chết, Kiều Chinh nằm bất tỉnh trên xác ba của mình.
Cái chết của ông được kết luận là tự sát, nhưng mẹ Kiều Chinh không tin điều đó.
Bà cho rằng phái Cảnh sát đã bị mua chuộc nên mới cho lời chứng sai như thế.
Chỉ biết sau khi chôn cất Hoàng Sĩ Nghiêm xong, hai mẹ con đã biến mất.
- Anh sẽ tìm cách giúp em mua lại cái bình đó – Dù không biết làm cách nào, nhưng Long Sơn vẫn nói.
- Không cần đầu, chỉ cần anh giúp em tìm hiểu ông ấy hiện đang ở đâu là được rồi – Kiều Chinh lắc đầu đáp.
Nghe cô bảo thế, Long Sơn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh đành thở dài nói:
- Được rồi, anh sẽ nhờ đồng nghiệp dò la thông tin giúp em.
- Cám ơn – Cô gác đôi đũa khi đã ăn xong mĩm cười nhìn Long Sơn cảm kích, sau đó thúc giục Loang Sơn – Anh mau ăn đi kìa, kẻo nguội hết ngon.
Sắc mặt Long Sơn u trầm cuối xuống ăn hết những sợi phở còn lại trong tô của mình, ăn được vài đũa, Long Sơn ngẩng đầu nhìn Kiều Chinh, một cánh tay vươn ra chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của Kiều Chinh, giọng anh khàn khàn bảo:
- Nếu em cần anh giúp bất cứ điều gì thì đừng ngại mở miệng, em biết là anh luôn sẵn sang làm mọi chuyện vì em mà.
Trước cử chỉ thân mật và lới nói chân thành của Long Sơn, Kiều Chinh khẽ cười gật đầu:
- Em biết rồi, nếu cần em sẽ nhờ anh.
Nói xong cô rút tay ra khỏi tay Long Sơn, vờ đưa tay lên gọi tính tiền, nhưng Long Sơn đã chặn lại:
- Để anh tính cho, em đừng làm anh mất thể diện như thế chứ.
Kiều Chinh bật cười rồi chìa tay về phái Long Sơn làm cử chỉ:
” Xin tự nhiên”, Long Sơn nhìn cô, cả hai cùng bật cười.
Không khí giữa hai người phút chốc đã không còn căng thẳng nữa.
Long Sơn đưa cô về nhà của cô, đó là một căn hộ thuê rất bình thường, nó chẳng hơn một căn phòng trọ là bao, thế nhưng Kiều Chinh lại thích căn hộ này, cho nên cô chấp nhận thuê nó dù giá nó cao.
- Anh phải đi trực rồi, ngày mai em làm gì?
– Long Sơn luyến tiếc phút giây ở bên cạnh cô, anh nhìn cô không nỡ rời đi.
- Em cũng chưa biết nữa, đi lòng vòng, đi thăm mẹ em… – Kiều Chinh lắc đầu không xác định được ngày mai cô sẽ làm gì, cô không nói quá nhiều với Long Sơn như trước đây, cô luôn giữ khoảng cách giữa hai người, cũng không cho Long Sơn hỏi bất cứ điều gì về mình.
Long Sơn cũng không hỏi cô quá nhiều điều, anh hiểu mức độ cô có thể chấp nhận để anh tiếp xúc với cô, hai người như hai người bạn tuy xa lạ mà quen thuộc, tuy quen thuộc mà xa lạ.
Long Sơn nhìn cô, anh đột ngột đưa tay kéo cô vào lòng mình rồi ôm chặt, giọng anh đầy sự chua xót nói:
- Xin em, đừng để anh nhìn thấy em như thế nữa có được không?
Kiều Chinh đứng bất động, cả người cô căn cứng, mắt khẽ nhắm lại, cô hiểu vào giây phút chứng kiến cô như thế, trong lòng Long Sơn không khỏi chấn động, sợ hãi.
Đến chính bản thân cô cũng không ngờ mình lại có lúc rơi vào tình cảnh như thế, cho nên cô hiểu nỗi sợ hãi của Long Sơn.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ôm lại anh, trấn an anh để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng anh, cũng là xua đi nỗi đau trong lòng cô.
Cơ tựa đầu vào vai Long Sơn, tìm kiếm sự bình an mà anh đem lại.
Thật lâu sau đó, cô đẩy nhẹ anh ra và khẽ nói:
- Anh mau đi làm đi kẻo trễ.
- Trưa mai em rãnh không?
Cùng anh đi ăn cơm được không?
– Long Sơn nắm lấy tay cô ấm áp hỏi.
- Trưa mai – Kiều Chinh cúi đầu vẻ nghĩ ngợi.
- Nếu em không rảnh thì thôi, để khi khác – Long Sơn hơi thất vọng nhưng vẫn cười bảo cô.
- Em chờ anh – Cô chậm rãi nói, ánh mắt biểu lộ niềm vui nhìn Long Sơn.
- Thật à – Long Sơn hớn hở vui mừng reo lên – Vậy thì trưa mai anh đến đón em cùng đi ăn có được không?
Kiều Chinh không trả lời, mà cô chỉ gật đầu biểu lộ sự đồng ý của mình.
Long Sơn vui vẻ lên xe rời đi, Kiều Chinh nhìn theo bong anh một lúc thì nụ cười trên môi cô tắt ngúm, nhường lại ánh mắt bi thương.
Kiều Chinh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô vừa muốn ở bên Long Sơn, tham lam cảm giác bình an mà anh đem lại cho cô, nhưng cũng sợ hãi khi ở bên anh, cô sợ có một ngày nào đó, cô sẽ đẩy anh xuống bùn lầy không lối thoát.
Cô muốn rời xa anh, thế nhưng những lúc sợ hãi cô lại tìm đến anh, để anh vỗ về, xua đi những bất an và đau đớn trong lòng.
Kiều Chinh dợm quay người đi vào trong nhà, cô chợt khựng lại, cả người khẽ run lên, tim đập thật mạnh, mạnh đến mức cô gần như đứng không vững.
Phải khó khăn lắm cô mới quay mặt lại đối diện với người đang đứng bên kia đường.
Khoảng khắc cả hai nhìn thấy nhau, không gian như ngừng lại.
Cảnh Phong đứng bên kia, bên dưới góc một cây sưa đang nở hoa trắng rất đẹp .
Cây hoa sưa này chính là lý do cô chọn căn nhà này để thuê, cô thích hoa sưa, Cảnh Phong cũng thích hoa sưa.
Anh đứng đó, chiếc áo màu trắng tinh khiết, nét mặt điển trai ẩn hiện dưới những cánh hoa sưa rụng rơi theo cơn gió, ánh đèn đêm tỏa xuống in rõ bong anh dưới đất.
Ánh mắt anh có chút giận dữ, hai tay siết chặt thành quyền, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, ánh mắt từ lửa đỏ chuyển sang mặt hồ êm đềm.
Kể từ nụ hôn lần trước, họ không gặp lại nhau nữa.
Cô hơi bất ngờ khi thấy anh, thế nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra, với thế lực của anh, tìm kiếm một người như cô cũng không khó khăn là bao.
Cảnh Phong bước từng bước đi về phái Kiều Chinh, mà cô chỉ có thể đứng bất động nhìn anh tiến về phía mình.
Trái tim như bị trói buộc, muốn quay người vùng thoát, thế nhưng đôi chân lại không nghe lời.
Đến khi cô muốn quay mặt đi thì Cảnh Phong đã ở trước mặt cô rồi.
- Thật trùng hợp, có thể được gặp anh ở đây – Kiều Chinh khẽ nhếch môi cười lạnh nói.
- Không trùng hợp, anh đợi em ở đây đã 5 tiếng đồng hồ – Cảnh Phong khẽ khàng nói, ánh mắt nhìn xoáy vào cô mà trả lời.
Trái tim Kiều Chinh khẽ run, cô từng chờ đợi anh rất lâu, bây giờ anh lại chờ cô.
- Không biết ông chủ Phong đợi tôi có việc gì hay không?
– Cô cố dung giọng vừa lã lơi vừa lạnh lùng cười hỏi.
Một cơn gió đêm thổi qua người cô khiến cô lạnh mà run nhẹ, Cảnh Phong đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, tay anh ấm áp vô cùng.
Đây từng là bàn tay ấm mà cô yêu thích.
Cái cảm giác được anh nắm chặt bàn tay, cô từng mong đợi được mãi mãi như thế.
- Có lạnh không?
Có người nói:
“Ấm áp không phải là khi ngồi bên đống lửa, mà là khi ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Ấm áp không phải là khi bạn đội chiếc mũ len mà là khi bạn được dựa vào một bờ vai tin cậy.
Ấm áp không phải là khi bạn dung tay lay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy tay bạn.
Ấm áp không sai khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm bên tai bạn :
Có lạnh không?
” Trái tim Kiều Chinh lần nữa bị anh làm lay động, Kiều Chinh sợ hãi, vội vàng rút tay lại.
Cảnh Phong có chút hụt hẫng thất vọng buông tay xuống.
Chương 17.2
Kiều Chinh làm mặt lạnh quay đi nhìn nơi khác, ánh mắt cô sâu thẳm nhìn về phía sau lưng Cảnh Phong, nơi những bông hoa sưa đang rơi xuống mặt đất.
Cảnh Phong theo ánh mắt của cô quay đầu nhìn những bông hoa sưa rơi trắng xóa nền đất.
Cả hai nhìn thật lâu, nỗi xúc động lẫn đau đớn trong lòng Cảnh Phong ùa về, những ký ức muốn chôn vùi lại lần nữa sống lại, anh khàn giọng buồn bã nói:
- Lúc em gái anh mất, hoa sưa cũng như thế nở rộ rồi rơi rụng, rất đẹp.
Nhưng càng đẹp bao nhiêu thì càng thấy buồn bấy nhiêu.
Kiều Chinh có thể tưởng tượng được hình ảnh bi thương lúc đó, hai mắt cô bỗng thấy cay cay, cô bé còn nhỏ như thế mà… Cô hơi liếc nhìn Cảnh Phong, ánh mắt anh cũng nhìn vào khoảng xa xăm chất chứa u buồn với những hình ảnh năm xưa, dáng vẻ anh bây giờ khiến người thấy thương cảm, cô muốn đưa tay lên chạm vào anh, vỗ về, an ủi anh.
Thế nhưng bây giờ cô không thể, cô siết chặt tay mình lại, bấm sâu móng vào lòng bàn tay đến tê dại, xoay người buông một câu lạnh như băng:
- Tôi không có thời gian đứng đây nghe anh ôn lại truyện cũ.
Cô bước đến mở cửa vào nhà, Cảnh Phong xoay lại nhìn cô, ánh mắt anh như một mặt hồ thật sâu, trầm lặng đến mức khiến Kiều Chinh bối rối.
Cô cụp mắt chuẩn bị đưa tay đóng cửa thì bàn tay Cảnh Phong đã nắm chặt cánh cửa ngăn không cho cô đóng lại.
- Anh muốn gì đây.
- Đợi em ở đây rất lâu, cổ họng cũng đã khô rang rồi, có thể cho anh xin ly nước được không – Cảnh phong nhìn cô, ánh mắt chân thành cầu xin.
- Chỉ sợ là nước ở nhà tôi không hợp với ông chủ lớn như anh thôi – Kiều Chinh làm mặt lạnh từ chối, cô đẩy mạnh cửa lại, nhưng lần này Cảnh Phong đã nhanh chân đặt chân mình chắn ở cửa không cho cô đóng lại.
Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong.
Cảnh Phong cũng chẳng tỏ vẻ gì, sắc mặt chẳng chút thay đổi nhìn cô, giống như nếu cô không mở cửa, anh nhất quyết đứng chặn cửa như thế.
Kiều Chinh hậm hực buông cửa ra để cho Cảnh phong đi vào nhà.
Cô đi thẳng dến cái tủ lạnh nhỏ của mình, cầm ra một chai nước suối lạnh, ném thẳng vào Cảnh phong khi đấy vừa bước vào trong nhà.
Cảnh phong nhanh tay chụp gọn chai nước, Kiều Chinh không để ý đến anh, cô đặt giỏ sách xuống đất, rồi đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ mặc ở nhà lườm anh nói:
- Uống nước xong, phiền anh khi ra về, làm ơn đóng cửa dùm.
Nói xong cô đi thẳng vào nhà tắm.
Lát sau Cảnh Phong nghe tiếng nước vang lên.
Anh mới thủng thẳng quay đầu nhìn lại căn nhà này của cô.
Nó chẳng hơn một căn nhà trọ là bao, chỉ có điều sạch sẽ có không gian sáng sủa hơn, rộng rãi hơn một tí mà thôi, chẳng có phồng ốc gì cả.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng gần như trống trải vô cùng, một cái bàn kê sát cửa sổ, một cái tủ nhỏ đựng quần áo, một cái giường kê sát góc tường.
Đứng một chỗ có thể quan sát được hết cả căn nhà.
Góc bếp của cô rất đơn giản, hầu như chẳng có gì nhiều, giống như chỉ để tượng trưng cho có, cho nên rất sạch sẽ.
Cảnh Phong bước đến bên cái giường ngủ của cô, nó dài một mét rưỡi, chỉ có mỗi một tấm chiếu trải qua mà thôi.
Cảnh phong hơi cau mày, anh nhìn chăm chú cái giường thật lâu.
Dù thế nào, Cảnh Phong cũng không tưởng tượng được, Kiều Chinh có thể sống ở nơi này.
Cô luôn là một công công chúa sống trong nhung lụa, giường cô nằm là loại gỗ tốt nhất, nệm cô nằm rất êm.
Cảnh Phong còn nhớ, Kiều Chinh từng nói rằng:
” Khi đến nhà bạn chơi rồi ngủ lại, không hề có đệm, em mất ngủ cả đêm, rốt cục phải ra khách sạn ngủ” vậy mà giờ phải sống trong cái nơi tồi tàn, một tấm đệm mỏng cũng không có.
Trái tim anh se thắt lại, cảm thấy đau vô cùng.
Kiều Chinh tắm xong mở cửa đi ra, cô hơi sững lại khi nhìn thấy Cảnh Phong đứng gần ở giường của mình.
Cô đanh mặt mím môi nhìn anh lên tiếng:
- Sao anh còn ở đây.
- Sao không chọn một nơi tốt hơn để ở – Cảnh Phong quay lại nhìn cô, cô mới tấm xong, vẫn còn thơm mùi xà bông thoang thoảng, mái tóc đen dài ướt sủng rũ xuống che hết vai áo, trông thật quyến rũ.
Kiều Chinh bật cười lớn, cô bước đến bên cạnh Cảnh Phong, đưa tay chạm nhẹ vào vai áo anh, ánh mắt nhìn anh một cách gợi tình, mĩm cười nhẹ nói:
- Tôi đâu có phúc phận được nắm trong tay nhiều tiền như anh, có thể cho bạn gái tự do ném tiền trong buổi đấu giá cơ chứ.
Cảnh Phong trầm mặt, anh nhìn cô lạnh lùng mĩa mai đáp lại:
- Chẳng lẽ người những gã ông bên cạnh em không thể mua cho em được một cái niệm tốt hay sao.
Kiều Chinh ánh mắt thoáng giận, sau đó nhanh chóng biến mất, cười nhạt đáp:
- Xin lỗi, tôi không đủ bản lĩnh bán rẻ thân xác của mình chỉ để đánh đổi những thứ tầm thường đó giống bạn gái anh.
- Vậy còn anh chàng Long Sơn thì sao?
- Tôi không đê tiện đến như thế – Cô bừng bừng tức giận nhìn anh mắng – Anh nghĩ tôi là hạng người nào hả.
Cảnh Phong kinh ngạc nhìn cô, anh những tưởng cô chấp nhận lên giường với gã đàn ông đó cho nên hắn mới chấp nhận theo cô đến buổi đấu giá kia.
Anh lại nhìn thấy cô cùng Long Sơn ôm nhau thân mật đến như thế, anh cứ tưởng 1 năm qua, cô cùng sống với Long Sơn.
Giây phút đó, anh rất tức giận, dù là ai bên cạnh cô, anh cũng đều không thích .
Chỉ cần nghĩ đến việc, bọn họ chạm đến cô, anh chỉ muốn giết bọn họ ngay lập tức mà thôi.
Anh biết mình không đủ tư cách để ghen tuông, nhưng anh không thể khống chế được khi nghĩ đến cô trong tay người khác.
- Xin lỗi – Cảnh Phong trầm mặt, ánh mắt buồn đầy ăn năn lùi lại mấy bước rồi nói.
- Tôi nghĩ đã đến lúc anh nên trở về nhà rồi, nhà tôi không có gi để tiện tiếp đãi một ông chủ lớn nhiều tiền, nhiều thủ đoạn bỉ ổi như anh đâu.
Mời anh ra khỏi nhà tôi – Kiều Chinh nghiêm giọng nhìn Cảnh Phong cay nghiệt giễu.
Cảnh Phong nghe cô nói, anh hít một hơi thật sâu sau trấn động trong lòng.
Anh nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt cay đắng, anh có thể nhìn được sự oán trách trong giọng nói của cô.
Nhất thời anh không biết nói gì, cổ họng cảm thấy đắng ghét, lần đầu tiên anh nhận ra, khi nghe người mình yêu thương nhất nói những lời khinh miệt, cái đau đớn trong lòng còn hơn bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào tim.
- Em hận anh đến như vậy sao?
– Anh nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt đau đớn, đôi mắt đỏ hoe, thấy rõ những đường tơ máu.
Cảnh Phong có đôi mắt sáng, ẩn dưới đôi chân mày đen rậm, phản phất vẻ u buồn càng làm đôi mắt anh trở nên đẹp hơn, cuốn hút hơn.
Mà giờ đây, đôi mắt mang một nỗi bi ai, nhìn về phía Kiều Chinh, đôi mắt trở nên sâu thẩm, đen hun hút, giọng nói giọng nói tràn ngập sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Kiều Chinh nắm thật chặt tay để không bị cuốn hút vào trong đôi mắt đó, bị nỗi đau trong ánh mắt ánh dày vò bản thân mình, không bị giọng nói đó che lấp trái tim oán hận.
Để che dấu nỗi đau, Kiều Chinh bật cười, nhìn Cảnh Phong nói:
- Đối với anh, tôi đâu chỉ đơn giản nói một chữ hận.
Phải! Một chữ hận là quá nhẹ nhàng dành cho anh.
Nếu là anh, bị tổn thương nhiều như thế, anh sẽ hận người đó đến mức muốn giết người chứ không phải vài ba lời trách mắng.
- Xin lỗi, anh không nghĩ mình lại làm em tổn thương sâu sắc đến như thế.
- Xin lỗi ư – Kiều Chinh căm phẫn hét lên – Nếu như là năm xưa, ba tôi nói lời xin lỗi với anh, thì Cảnh Phong, anh liệu có tha lỗi cho ông ấy hay không?
Cảnh Phong dù trong suy nghĩ biết cô sẽ hỏi lại anh như thế, thế nhưng khi cô thực sự hỏi, anh lại cảm thấy nghẹn họng không trả lời được.
Bởi vì câu trả lời của anh năm đó chắc chắn là “ Không”.
Cho nên, dù anh có nói ngàn vạn lần xin lỗi, cũng không bù đắp được tổn thương của cô.
- Cảnh Phong! Anh biết không?
Đời này kiếp này, tôi không hối hận vì đã yêu anh, thế nhưng tôi hối hận vì đã gặp anh.
Nếu như không gặp anh, thì sẽ chẳng yêu anh nhiều như thế, nếu như không yêu anh nhiều đến mức không hối hận, tôi cũng không hận anh nhiều như thế, cũng sẽ không bị anh làm tổn thương nhiều đến mức này.
Cảnh Phong cúi đầu im lặng, anh chấp nhận để cô oán trách.
Thế nhưng Kiều Chinh chẳng nói thêm lời oán trách nào cả, tuy rằng đôi mắt cô đỏ hoe, cả người run run, thế nhưng ngoài ánh mắt đau buồn thay đổi, cô tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt oán trách nào khác nữa.
Lòng ngực đau đớn phập phòng, Kiều Chinh thở hắt một hơi đẩy đi sự đau buồn đi, cơ chỉ thẳng tay ra cửa bảo với Cảnh Phong:
- Tôi không còn gì để nói với anh nữa, anh về đi.
Đi đi, trước khi người đẹp của anh lo lắng vì không thấy anh về.
- Bên ngoài trời đang mưa – Cảnh Phong im lặng rồi chậm rãi nói.
Lúc Kiều Chinh vào phòng tắm không bao lâu, trời đã đổ mưa, vì bất ngờ thấy Cảnh Phong vẫn đứng ở trong nhà mình nên không để ý đến tiếng mưa đang rơi.
Kiều Chinh bước ra mở cửa nhìn phong cảnh bên ngoài, trời quả thật đang mưa, cơn mưa chưa lớn lắm, nhưng càng lúc càng nặng hạt.
Bóng tối bao trùm cơn mưa, càng khiến cơn mưa trở nên dữ dội hơn.
Kiều Chinh bước đến tìm cây dù dưới chân tủ quần áo đưa cho Cảnh Phong, cô lạnh lùng nói:
- Cầm dù rồi ra xe của anh đi.
- Anh không đi xe.
Kiều Chinh lườm mắt nhìn anh, cô vẫn kiên quyết nói:
- Gọi cho người của anh, bảo họ đến đón anh.
- Anh không đem theo điện thoại.
Kiều Chinh liền lấy điện thoại của mình chìa ra trước mặt Cảnh Phong và nói:
- Anh gọi đi.
- Nếu em có thể thì gọi cho họ, anh không có số – Cảnh Phong vừa nói xong thì bước đến bên cái ghế duy nhất kê ở gần bàn bên cửa sổ, ung dung ngồi xuống, rõ ràng là không muốn rời khỏi nhà của cô.
Kiều Chinh tức giận vô cùng, nhưng cô biết, dù mình có nói thế nào, một khi Cảnh Phong không muốn đi, thì cũng không thể đuổi được anh.
Cô không biết nên khâm phục Cảnh Phong hay không, rõ ràng mấy giây trước đó, ánh ắt anh rõ ràng đầy sự ăn năn hối lỗi dành cho cô, chỉ mấy giây phút sau đã trở nên nang ngược, mặt dày vô liêm sỉ.
Kiều Chinh tức giận quăng mạnh cây dù trở lại vị trí cũ.
Cô quyết định mặc kệ Cảnh Phong, ngồi lên giường chăm chú đọc sách, xem như Cảnh Phong là không khí cần tránh xa.
Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh đọc sách, cuốn sách có tựa đề :
”Thời gian không trở lại” .
Cuồn sách này không giống một cuốn sách cũ, lại không giống một cuốn sách mới, giống như đã được đọc rất nhiều lần và được giữ gìn rất cẩn thận.
Anh cảm thấy, cô ất thích cuốn sách này, bởi vì nó là cuốn sách duy nhất có trong phòng của cô.
Kiều Chinh đọc rất nhanh, chỉ một thoáng là cô đã lật sang trang mới, Cảnh Phong bèn lên tiếng:
- Không ai đọc sách như em cả, người khác nhìn vào sẽ biết ngay em đang giả vờ đọc sách.
- Không phải giả vờ – Kiều Chinh lập tức lên tiếng phản bác – Sở dĩ tôi lật qua nhanh là bởi vì tôi đã thuộc làu quyển sách này, không cần thiết phải đọc chậm rãi những điều vốn đã ở trng đầu mình.
Cảnh Phong nheo mày lấy làm khó hiểu, Kiều Chinh chán nản gập sách lại, cô nằm xuống giường, kéo chăn chùm qua người quyết định đi ngủ.
Chương 17.3
Cô nằm im không nhúc nhích, Cảnh Phong chỉ thấy được bóng dáng phía sau cùng hơi thở nhẹ nhấp nhô qua cắn chăn đắp trên người cô.
Anh ngồi im lìm nhìn bóng dáng của cô, cảm thấy không gian giữa hai người thật là gần, thế nhưng khoảng cách giữa hai người thật là xa.
Cảnh Phong đứng dậy thật khẽ, đôi vớ dưới chân chạm nhẹ trên nền gạch không hề tạo ra bất cứ âm thanh nào, anh đến đứng bên cạnh giường của Kiều Chinh nhìn gương mặt nghiêng của cô.
Kiều Chinh tuy nhắm mắt giả vờ ngủ, thấ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Phong dàn chặt trên người mình.
Toàn thân căng cứng không dám nhúc nhích, cứ giả vờ ngủ, nhưng rồi cô cảm thấy hơi thở Cảnh Phong thật gần bên tai, bóng anh đổ chùm lên cô, che mất đi ánh sáng.
Cảnh Phong ngồi xuống, anh nhặt cuốn sách cô đã đọc lên xem “ Thời gian không trở lại”.
Mở đầu quyển sách có câu thế này :
” hãy trân trọng những điều đang diễn ra bên cạnh bạn, đừng vứt bỏ nó, bởi vì có một ngày bạn sẽ hối hận.
Nhưng một khi hối hận thì tất cả đều đã muộn, bởi vì thời gian không trở lại” Một câu nói thật nhẹ nhàng, thế nhưng lại là một mũi dao xoáy vào lòng Cảnh Phong.
Anh nhắm mắt gấp sách lại, hít thở một hơi, cố hắt ra thật nhẹ để không kinh động cô, mặc dù anh biết Kiều Chinh vẫn còn thức.
Thật lâu sau đó, Cảnh Phong nới lên tiếng nói:
- Con người thật sự không bao giờ biết trân trọng những thứ mình có trong tay, chỉ khi mất đi rồi, họ mới biết quý trọng.
Cảnh Phong nói xong câu nói đó, anh lại chìm vào im lặng, thật lâu sau anh mới lên tiếng nói tiếp, giống như những lời anh nói ra gần như phải dùng hết sự dũng cảm của cả đời mới lên tiếng.
- Anh từng nghĩ, bản thân sẽ không bao giờ yêu con gái của kẻ thù.
Anh cũng từng nghĩ, chỉ lợi dụng em để làm quen với ba em mà thôi, anh chưa từng nghĩ em rồi sẽ yêu anh.
Anh thừa nhận, bản thân có chút nổi bật, thu hút ánh nhìn của nữ giới, rất nhiều cô gái đều ngã vào lòng anh, thế nhưng anh chẳng hứng thú với ai cả – Cảnh phong quay đầu nhìn về phía Kiều Chinh, giống như muốn khẳng định cho cô thấy qua ánh mắt của mình, những lời anh nói đều là sự thật – Ngoại trừ em.
Lời vừa dứt, Cảnh Phong ó thể thấy một cơn run nhẹ chạy dọc cơ thể Kiều Chinh hiển hiện dưới tấm chăn mỏng kia.
- Có lẽ em không nhớ, cũng không nhận ra anh là chàng trai đứng bên dưới nhà em thật lâu giữa cơn mưa lạnh giá.
Là em đã chạy ra cho anh mượn cây dù.
Nụ cười của em lúc đó rất nhẹ và rất ấm áp, nụ cười đó khiến anh quên đi cái lạnh của mưa gió vừa quét qua.
Gương mặt Cảnh Phong bỗng trở nên hết sức dịu dàng, anh khẽ kể tiếp:
- Vào một lần khác, anh lại đứng bên kia đường nhìn vào căn nhà của kẻ thù mình.
Lần đó, anh biết rõ Hoàng Sĩ Nghiêm không có ở nhà, nhưng anh cũng không biết vì sao mình vẫn cứ đứng nhìn ngôi nhà như thế, cho đến khi em bước ra khỏi nhà.
Em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài được em tóc gọn trông rất xinh.
Em vui vẻ tung tăng bước đi ra khỏi nhà, anh bất giác bước đi theo em, cũng không rõ mình đi theo em bao lâu, chỉ biết rằng anh cứ đi theo em như thế cho đến khi ra đến một vĩa hè trên con đường yên tĩnh.
Em ngồi xuống vệ đường nhặt cái gì đó, lúc đó anh mới để ý, thì ra em đang nhặt hoa sưa.
Khoảng khắc em ngước nhìn cây hoa sưa, ánh mắt sáng lấp lánh, anh lại giống như nhìn thấy em gái Như Ngọc của mình lúc chạy nhảy dưới những cây hoa sưa kia.
Tay anh xiết chặt cây dù mà em đã cho mượn hôm trước, anh mới phát hiện ra rằng, thì ra anh đến nhà em, đứng rất lâu chỉ là để nhìn thấy em.
Cảnh Phong thấy Kiều Chinh khẽ động đậy , anh mới nói tiếp.
- Thật ra trước khi em yêu anh thì anh đã yêu em rồi.
- Yêu?
– Kiều Chinh bỗng bật ra một chữ nghi vấn , bằng một giọng đầy khinh miệt .
Cô từ từ ngồi dậy, khiến cái chăn trên người rơi xuống, Kiều Chinh quay mặt nhìn lại Cảnh Phong, ánh mắt vừa có sự phẫn nỗ, lại vừa đau thương.
- Anh hiểu như thế nào là yêu sao?
Cảnh Phong muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại mím môi im lặng, ánh mắt trầm buồn nhìn cô.
- Để tôi nói cho anh biết – Kiều Chinh cao giọng nói – Khi anh yêu một người, là khi biết mình đang là một con cờ bị người mình yêu lợi dụng, vẫn cố chấp cho rằng chỉ cần người đó yêu mình thật lòng, hay dù chỉ là yêu một chút thôi, vẫn muốn cho bản thân ba ngày, dùng tình yêu chân thành của mình để cảm hóa nỗi hận thù kia.
Yêu một người là lo sợ người đó bị tổn hại, đến mức trở thành đứa con bất hiếu, đẩy cha mình vào cái chết.
Anh có hiểu tình yêu đau đớn đó hay không?
Có biết cái giá của chữ yêu đắt thế nào hay không?
- Anh…
- Anh mãi mãi không hiều được, cái tình yêu đó phải trả giá đắt cỡ nào đâu – Kiều Chinh lắc đầu giọng nói đã nghẹn ngào đến mức sống mũi đỏ lừng, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi trong đau đớn và tuyệt vọng Cảnh Phong đưa tay lên, lặng lẽ lau đi dòng nước mắt trên gương mặt cô, thật nhẹ nhàng.
Những dòng nước mắt nóng hỏi, chạm vào làn da anh, chỉ khiến anh đau đớn hơn.
- Em từng hỏi :
” Là vì yêu không đủ, hay là vì không yêu” – Cảnh Phong lên tiếng thật khẽ – Cả hai đều không phải.
Chỉ là dù anh yêu em nhiều đến thế nào, thì điều có một giới hạn, cái giới hạn mang tên hận thù.
Bản thân anh luôn bị sự hận thù chi phối, đã rất nhiều lần, anh tự nói với bản thân là :
” Không được yêu em”, thế nhưng trái tim anh vẫn là bị em cướp mất.
Anh lại tự nhủ với bản thân rằng “ Anh không cần em, em chỉ là một cái gai nhức nhói trong lòng của anh mà thôi, chỉ cần nhổ cái gai đó đi, thì lập tức sẽ không còn đau”, cho nên anh nghĩ rằng, khi em rời đi, anh xem như cái gai đã được nhổ, sẽ không còn vướn bận.
Em rồi sẽ như một bóng mây bay thổi ngang qua cuộc đời anh rồi tiếp tục trôi đi nơi khác.
Thế nhưng anh sai rồi, hóa ra, tình yêu của anh dành cho em hoàn toàn không có giới hạn.
Em không phải là cái gai trong trái tim anh, mà em đã là trái tim anh, em cũng không phải là đám mây mà là hơi thở của anh.
Nhưng chỉ khi em rời đi, anh mới biết rõ những điều này.
Hóa ra một khi yêu thì sẽ không có giới hạn.
Cảnh Phong dừng lại, để Kiều Chinh nhận rõ lời nói chân thành của mình, anh nắm lấy bàn tay đã lạnh giá của cô.
- Khi em rời đi, anh trở về nhà, cảm thấy căn nhà vô cùng trống trãi.
Anh nhìn nơi đâu cũng đều thấy bóng dáng của em.
Anh cho rằng vì mình đã quá quen thuộc với bòng hình em, chỉ một thời gian nữa thôi, anh lại quen với cuộc sống một mình vốn là cuộc sống anh đã trải qua trong nỗi hận thù.
Nhưng anh phát hiện, thì ra trước giờ, anh không sống cô đơn một mình mà sống với hận thù.
Giờ thì hận thù đã trả xong, anh không cần phải sống với nó nữa, nó rời bỏ anh, anh lại cảm thấy cô đơn thật đáng sợ.
Anh nhớ những ngày tháng bên em tuy ngắn ngủi, thế nhưng lại là nhưng ngày tháng anh muốn có nhất.
Thấy cốc tình nhân thì sẽ nhớ đến em, thấy món ăn yêu thích nhất của em cũng sẽ nớ đến em.
Thấy chiếc ghế bên cạnh trống không trên xe riêng cũng sẽ nhớ tới em.
Mà khi nằm ngủ trên giường chợp mắt lại cũng nhớ đến gương mặt cùng nụ cười có chút đau buồn của em, thân thể mềm mại yêu kiều nằm dưới thân anh.
Lời anh chân thành đến mức trái tim Kiều Chinh run lên, cô muốn bật khóc rồi oán trách thật nhiều, sau đó lao vào lòng anh để được anh an ủi, vỗ về.
- Là thỉnh thoàng nhớ đến sao.
- Không phải là thỉnh thoảng nhớ đến em mà là suy nghĩ về em luôn ở trong đầu anh.
Giống như bong dáng nhỏ bé của em vẫn đứng ở nơi không biết tên nào đó nhắc nhở anh sự tồn tại của em trong cuộc đời anh.
Anh đã đi tìm em… tìm em trong tuyệt vọng.
Nhưng em như đám mây nhỏ hòa tan vào không khí, không để lại dấu tích nào để lại cho anh nỗi tuyệt vọng.
Cho đến khi anh gặp được em, anh sẽ không để bản thân sai lầm lần nữa đâu, sẽ không để em biến mất khiến anh vò võ đi tìm.
- Hay cho một câu không giới hạn – Kiều Chinh ngẩng đầu cười điên dại, sau đó cô nhìn thẳng Cảnh Phong mà nói – Ông chủ Phong, những lời của anh thật xúc động, thật là khiến bất cứ cô gái nào dù kiên cường đến đâu cũng phải gục ngã.
Thật đáng tiếc…, nếu những lời này, anh nói với tôi từ sáng, có lẽ tôi sẽ bị những lời giả dối này của anh làm rung động.
thế nhưng, đáng tiếc là có người đã đến trước anh và nói cho tôi một bí mật.
Chương 17.4
- Bí mật – Cảnh Phong ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt anh hoang mang nhìn cô đầy khó hiểu – Là bí mật gì?
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong bằng anh mắt khinh bỉ, miễng giễu cợt cười chế nhạo:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Anh đang giả ngây hay là không biết thật.
Cái bí mật đó chính là lí do anh tiếp cận tôi ngày hôm nay.
Không ngại hạ thấp địa vị mình đi cầu xin tình yêu của tôi.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cảnh Phong tái mặt, anh có phần tức giận khi cô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, anh nghiêm giọng lớn tiếng khẳng định:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Em tin hay không tin cũng được.
Điều anh nói nãy giờ với em điều xuất phát từ tim anh, không một chút giả dối.
Anh không biết ai đã gặp em và nói ra bí mật gì, nhưng bí mật đó không liên quan đến việc anh yêu em.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Vậy sao – Kiều Chinh bật cười rồi nói trong căm phẫn – Ba tôi vì đã định liệu lỡ như ông có bất trắc, hai mẹ con tôi sẽ không sống yên thân với các người, cho nên ông đã chuyển giao hết tài sản cho các người, để các người buông tha hai mẹ con tôi.
Phần tài sản mà công an tịch thu chỉ là phần nhỏ trong đống tài sản đó của ông mà thôi.
Và để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con tôi, ba tôi đã để kèm một điều kiện là, chỉ khi tôi còn sống, các người mới có thể tiếp tục sử dụng số tài sản đó, và nếu muốn số tài sản đó thuộc về các người hoàn toàn thì phải có chữ ký của tôi.
Tôi nói đúng không?
Anh đừng nói là không hề có chuyện này nhé.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cảnh Phong thất thần, anh nhìn cô với vẻ mặt bối rối, quả thật trước khi chết, Hoàng Sĩ Nghiêm đã đính kèm theo điều kiện này trước khi chết, nhưng là sau này anh mới biết điều đó.
Trước đó, ba nuôi anh, ông chủ Thạch đã cùng Hoàng Sĩ Nghiêm làm giao dịch này, sau đó anh mới đến nên hoàn toàn không hay biết.
Sự việc trở nên hỗn độn cho đến khi Kiều Chinh đến và rồi cô biến mất như một làn gió.
Khi anh biết được, anh yêu cô đến nhường nào thì tìm mãi vẫn không biết cô ở đâu.
Sau này khi giao lại toàn bộ công việc cho anh, ba nuôi anh mới nói ra.
Cho nên chuyện này với việc anh tìm Kiều Chinh là hoàn toàn khác nhau.
Anh cũng đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Nhưng thời khắc này, Cảnh Phong biết, anh có biện hộ thế nào, cô cũng đều không tin.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Phải ! Đúng là có chuyện như thế – Cảnh Phong khẽ ngầng đầu thở dài thừa nhận.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Haha, tôi còn tưởng anh sẽ chối bỏ chứ, không ngờ anh lại nhận nhanh như thế – Kiều Chinh đau lòng khi Cảnh Phong thừa nhận bí mật kia là sự thật.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Anh đã nói, anh không gạt em, chỉ là em tin hay không mà thôi – Cảnh Phong nhìn sâu vào mắt cô đáp.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Đôi mắt của anh ẩn chứa cái nhìn sâu thẳm, Kiều Chinh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cô hít sâu, đứng dậy khỏi giường, mở cửa nhìn ra bên ngoài, trời đã tạnh mưa, cô liền quay đầu lại và lạnh lùng nói:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Trời đã hết mưa rồi, thiết nghĩ anh cũng nên trở về ngôi nhà rộng rãi của anh, đừng có đứng ở đây cản chở không khí, nhà tôi vốn rất nhỏ không có nhiều không khí để tiếp đón anh.
Mời anh về cho, nếu anh không về tôi buộc lòng phải gọi cảnh sát đến.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cảnh Phong mấp mấy môi định nói gì đó, nhưng Kiều Chinh đã chặn lời anh:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Giữa chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, phiền anh sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ ký tên trao lại tất cả quyền hạn sử dụng tài sản của ba tôi cho các người.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Nói xong, cô quay người quyết định không cho anh cơ hội nói tiếp.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cảnh Phong đau lòng nhìn bóng lưng cô, cảm giác khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, dù anh có cố gắng thế nào, cũng không thể rút ngắn được khoảng cách đó.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Anh tuyệt vọng rời đi, cánh tay mở cửa ngập ngừng một chút, Cảnh Phong quay lại nhìn Kiều Chinh hỏi:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Nếu như anh nói, anh không giết ba em, em có tin hay không?
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Kiều Chinh trong một giây toàn thân cứng lại, nhưng cô nhanh chóng quay lại nhìn Cảnh Phong hỏi:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Nếu anh là tôi, anh có tin hay không?
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cảnh Phong im lặng lưỡng lự rồi đáp trong sự bất lực:
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Không tin.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>
- Anh đã biết câu trả lời của tôi rồi, giờ thì anh có thể ra về, tôi muốn được yên tĩnh nghĩ ngơi – Kiều Chinh cay đắng đáp.
14px; line-height:
23px; background-color:
rgb(255, 255, 255);'>Cô nhìn cảnh Phong rời đi, cánh cửa khép lại, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Thế gian này, cái gì hạnh phúc nhất bằng tình yêu, cái gì gây đau đớn nhất bằng tình yêu.
Nếu chỉ có đơn thuần là sự hận thù, cô sẽ không đau đớn thế này, đáng tiếc trong chữ hận có chữ yêu, trong chữ yêu có chữ hận.
Yêu hận triền miên mãi mãi sẽ không có lối thoát.
Mạng Y Tế