Cuối cùng thì tôi cũng đã kịp dự buổi lễ khai giảng lần cuối cùng của cấp 2.
Thật là tẻ nhạt, và nhàm chán.
Lết đống đồ trở về ký túc xá, có lẽ vì tới muộn nên vị trí của ký túc xá không được gần với khu học cho lắm.
Nó khá gần với khu ký túc của cấp 3 hay nói cách khác là chỉ cách nhau có 1 con đường vào nho nhỏ rộng 7m.
Mở cánh cửa sổ ra, đối diện với căn phòng nhỏ của tôi….
chẳng phải cây hay đồng cỏ hay là cái bong đèn gì cả…mà lại là một cái cửa sổ khác.
Một cái cửa số của khu ký túc xá cấp 3.
Ngán ngẩm với khung cảnh chẳng mấy đẹp đó….
tôi liền đóng cửa sổ lại và đi xuống dưới đi dạo.
và không quên dắt theo Khổng Khổng.
Đó là chú chó ngao rất rất to mà tôi được ba tặng vào ngày sinh nhật 3 năm trước.
Vì trường khá rộng và khu cấp 2 ít người quản lý nên việc nuôi chó, mèo, gà lợn hay trâu bò gì cũng chẳng ảnh hưởng.
Miễn là không dẫn nó sang khu giảng đường và khu ký túc cấp 3 là được.
Ánh đèn phòng đối diện phòng tôi đã lên đèn, và cánh cửa đó cũng đã mở ra.
Biết thế tôi đã đợi thêm một lúc nữa để coi xem ai ở phòng đó, biết đâu lại là một anh nào đó trong đội bong mà tôi quen.
Tôi mua một gói snack nhỏ rồi đưa Khổng Khổng ra bãi bỏ đằng sau khu ký túc cấp 3.
Khổng Khổng khá ngoan, trừ khi có kẻ gian nó mới sủa, bình thường nó chỉ nằm, ăn, nằm…mắt mũi lờ đờ….
vậy thôi.
Đưa miếng snack to lên miêng Khổng Khổng rồi vuốt nhẹ bộ lông dài mượt mà của nó… -Khổng Khổng ah…mày ăn hơi bị nhiều rồi đấy, cái bung sắp phình ra rồi.
-Tôi dúi nhẹ tay vào đầu nó rồi nhẹ nhàng chỉnh lại cái nơ trên đầu nó….
Haiz….
Khổng Khổng vẫn chẳng có biểu hiện gì cả, y hệt cái tên chết bầm sống ở cuối phố.
Cơn gió nhẹ đầu thu luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, hương thơn của lá phong cùng Lộc vừng man mác quyện lấy từng lọn tóc mái ngắn của tôi…Tôi nằm xuống đầu gối lên Khổng Khổng….
Đuôi mắt bắt đầu nhắm dần và đưa tôi vào giấc ngủ….
“Giấc ngủ luôn luôn là quan trong nhưng….
Vi Vi…dậy nào…Vi Vi…đến lúc thức dậy rồi…” Có bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt tôi…đôi bàn tay khô ráp nhưng thật mềm mại.
Nó giống như bàn tay của một nàng công tước đi đôi găng tay bằng nhung vậy….
“Dậy nào….
thưc dậy nào…” Tôi từ từ mở măt trong tình trạng mơ màng….
‘Có dậy ngay không hả?
Dậy ngay….
giờ này là mấy giờ rồi mà không chịu về ký túc…Cậu nhóc này…dậy mau…” Tôi giật mình tỉnh giấc khi thấy gương mặt của bác lao công…hóa ra chỉ là giấc mơ… Tôi nhìn quanh…chỉ có tôi và bác lao công…vậy còn…Khổng Khổng….
Tôi hốt hoảng bật dậy… -Bác ah….
Bác thấy có mọt mình cháu ở đây thôi ah?
-Không mình cậu thì còn ai nữa?
-Không còn ai khác ah?
-Không.
Về ký túc đi cậu nhóc.
Tôi vội vã chạy đi nhưng cũng không quên quay lại nói với bác lao công:
-Cháu xin lỗi bác…nhưng…cháu là con gái ạ…?
-Tôi gãi gãi đầu rồi chạy mất.
Chắc bác ấy ngạc nhiên lắm.
trừ lúc đi học ra còn lại tôi hoàn toàn không giống một cô nhóc ở điểm nào cả.
-Khổng Khổng….
-Khổng Khổng… Tôi gọi tên Khổng Khổng và tìm nó khắp nơi…từ trước đến nay chưa bao giờ nó đi đâu mà không có tôi….
nó vốn là một chú chó ngốc….
nhút nhát….
cũng tại tôi ngủ say quá….
nhỡ có ai dắt nó đi thì sao?
-Khổng Khổng ngốc…bị người lạ dắt đi mà không sủa lên… -Khổng Khổng….
Khổng Khổng….
Tôi bắt đầu lo lắng hơn….
“Khổng Khổng” Tiếng Khổng Khổng ở gần đâu đây….
“Khổng Khổng” Càng ngày càng gần….
Tôi đi qua dãy ký túc xá cấp 3 và trở về phía ký túc xá cấp 2…Cuối cùng thì cũng tìm thấy nó…nó đang đứng trước cửa ký túc của tôi….
cùng với một ai đó.
-Tên mày là gì?
hay tên mày là Khổng Khổng?
“Khổng Khổng”-Đó là tiếng sủa của Khổng Khổng đó…lý do tôi đặt co nó cái tên ngốc nghếch đó chính là vì nó không sủa gâu gâu như những chú chó khác mà là Khổng Khổng… Nhưng sao chàng trai đó lại biết tên Khổng Khổng nhỉ ?
-Chủ của mày đâu?
Đây là lần đầu tiên Khổng Khổng không sủa khi gặp người lạ .
-Chủ của mày là một cô nhóc sống ở ký túc này ah?
Mày đang đợi cô ấy à ?
Sao anh ta lại biết điều này chứ ?
Rút cuộc anh ta là ai chứ?
-Khổng Khổng…-Tôi gọi to tên bé bự và ngay lập tức nó chạy lại phía tôi và nhảy chồm lên… -Khổng Khổng đi đâu ấy?
Mày biết là tao lo lắm không hả?
Từ chỗ tôi có thể nhìn rõ được gương mặt của hắn….
lại là cái tên chết bầm ấy….
-Chú chó này là của cậu ah?
Tôi tiến lại gần chẳng nói chẳng rằng chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi tiến về phía cầu thang.
-Cho hỏi….
Tôi dừng chân lại khi nghe thấy giọng nói của hắn.
Dường như hắn không nhận ra tôi…cũng đúng.
Cô nhóc mặc váy và đeo nơ buổi sáng giờ đã trở thành một cậu nhóc rồi.
hahaha.
Tôi quay lưng lại nhìn hắn.
-Có chuyện gì vậy?
-Cậu…là học sinh cấp 2 ah?
-Uhm…lớp 9.
-Chú chó này….
là của cậu.
-Uhm….
-Tôi là Quang Dương, học sinh lớp 11.
Rất vui được gặp.
Tôi chỉ khẽ gật đầu rồi đi lên phòng, chẳng dỗi hơi đâu mà tiếp chuyện tên dở hơi lắm điều đó…vì phòng của tôi ở cuối hành lang vả lại đó cũng là nơi có ban công rộng nhắt nên nhà của Khổng Khổng cũng được đặt tại ban công tầng 2.
Hóa ra nơi này cũng không đến nỗi tệ, ban công rộng lại còn dễ leo trèo.
từ đó có thể nhìn rõ ánh trăng sáng và trong vắt qua những kẽ lá phong đỏ au…Có ai đó đã trồng một cây hoa Lài nhỏ ở đây, mùi hương thật dễ chịu, nó tốt cho bộ long của Khổng Khổng và cũng tốt cho cả tôi nữa…thật tốt quá.
Hít một hơi dài rồi tạm để cái tên oan gia kia qua một bên…Ngày mai sẽ lại bắt đầu….
Mạng Y Tế