Cảm nhận của Hạ Vũ Băng trong sát na ngắn ngủi ấy, là một cơn gió!
Cơn gió nhẹ nhàng cuốn lấy nàng, vây trụ nàng bằng khí tức ấm áp cùng thứ vị đạo nam nhân nồng nàn lạ lùng .
Một nụ cười so với ánh dương quang còn xán lạn, một đôi mắt so với bầu trời còn muốn xanh!
Sai lầm lớn nhất của Hạ Vũ Băng là đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy – đôi mắt mang màu xanh mà nàng yêu nhất, lồng lộng hơn vòm trời ngày hạ, thăm thẳm hơn đại dương mênh mông, lại mang theo vô vàn cảm xúc như si như say, không ngừng làm tâm tư nàng xao động.
Trong thoáng chốc, Hạ Vũ Băng bị thế giới xanh ấy hút chặt, tưởng dứt cũng dứt không ra.
Cảm giác vi diệu đầy nguy hiểm ấy, chỉ chấm dứt khi hai tiếng “Tần vương!” của Tần Tử Ngọc vang lên kéo Hạ Vũ Băng về thực tại rất đúng lúc.
Đến khi ấy, nàng mới có dịp nhìn tận mắt kẻ được xưng tụng “Thiên hạ đệ nhất mĩ nam”.
Trong một thoáng, Hạ Vũ Băng ngỡ như bị thị giác đánh lừa!
Mỹ lệ hơn hết thảy nữ nhân nàng từng biết, uy vũ hơn tất cả nam nhân nàng đã gặp.
Hạ Vũ Băng vốn tưởng đại nguyên soái quanh năm trận mạc da ắt nhuốm màu sương gió, đến khi đối mặt mới hay câu “da hơn bạch ngọc” sinh ra chính vì Sở Liệt Phong.
Gương mặt bất luận nhìn nghiêng hay thẳng đều như một khối ngọc thuần khiết không tì vết được tạc khắc bởi bàn tay điêu luyện nhất, sắc nét đến không một chi tiết thừa, tưởng như mày ấy, mắt ấy, mũi ấy, miệng ấy chỉ có đi cùng nhau mới là tối hoàn mỹ, khác đi một chút thôi cũng là cực đại sai lầm, mĩ lệ mà không ẻo lả nữ khí, lại tràn ngập cảm giác dương cương khó tả .
Tóc đen như mực để xõa trong gió thêm phần phiêu dật mà cuồng ngạo, môi đỏ thắm sắc máu tươi, nhãn thần mê người, thanh âm trầm khàn đầy từ tính.
Đẹp đến không còn thiên lý, đẹp đến khiến người ta uất ức sinh ra cùng một vòm trời với hắn.
Dung mạo vô song phối hợp cùng thân hình thon cao rắn chắc hiển lộ trong bộ quân phục bó sát người xác thực có sức hấp dẫn trí mạng, chưa kể khí chất cao quý của kẻ sinh trong nhà đế vương, phong phạm bậc đại tướng thống lĩnh ba quân, mị lực của phong lưu tình thánh…
Càng ghê tởm hơn, tất cả sức hút trên người hắn dường như trời sinh đã có, không chút giả tạo, càng không cần nỗ lực.
Luận dung mạo, luận khí chất, “Thiên hạ đệ nhất mĩ nam” – không Sở Liệt Phong – ai xứng?
Nếu là người khác, nhất định sẽ nghĩ thế, nhưng trong mắt Hạ Vũ Băng, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn chỉ ghi ba chữ lớn :
“ĐẠI PHIỀN PHỨC”!
Muốn tìm hắn trao đổi điều kiện, chí ít hai bên cũng phải ngang ngửa nhau, nhưng chưa kịp thực hiện đã nợ hắn một cái mạng, lại còn cái kiểu nhìn như muốn nuốt sống người ta khi nãy…
E rằng nàng càng chống lại, chỉ càng khiến hắn thêm khát vọng “chinh phuc” mà thôi!
Hạ Vũ Băng ngấm ngầm thở dài, nhớ đến lời “người nào đó” từng nói :
“Ngươi ấy, phán đoán, tập trung, tư duy… cái gì cũng không tồi, duy có khuyết điểm là quá mức xung động, quá mức cực đoan, lòng nghĩ cái gì là làm ngay cái ấy, tuy rằng với đầu óc của ngươi thì cũng không ra đại họa được, nhưng phiền phức e là hơi nhiều đấy!”
Với Hạ Vũ Băng mà nói, “phiền phức” là một từ đồng nghĩa với “đại họa” rồi!
Cảm giác như con cá mắc lưới khiến Hạ Vũ Băng bực bội, lại bị tiếng nghẹn ngào nức nở của Nhã nhi hết “Đa tạ vương gia!” rồi “Tiểu thư, tiểu thư” làm cho váng đầu váng óc, nhất thời chưa nghĩ ra cách gì, chỉ mong ly khai chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.
Vì vậy, khi xuống khỏi lưng ngựa, chân vừa chạm đất nàng lập tức lách mình khỏi vòng tay Sở Liệt Phong nhanh như chớp, đứng thẳng người, hướng về phía Sở Liệt Phong nghiêng đầu thi lễ thay lời cảm tạ rồi kéo Nhã nhi còn hoảng hốt mất hồn mất vía một bên, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Chứng kiến cảnh này, Tần Tử Ngọc suýt nữa không tin nổi mắt mình!
Bạch y thiếu nữ xa lạ đối mặt với Sở Liệt Phong, chẳng những không tỏ ra động tâm mà đến liếc một cái còn lười, cười một nụ còn tiếc, không buồn nói thêm lời nào đã phất tay đi thẳng, coi mĩ nam trước mặt chẳng ra củ khoai gì!
Tin rằng không riêng gì y, mà tất cả những người xung quanh cũng kinh ngạc chả kém!
Còn làm cho mắt y muốn lọt tròng hơn, vị đệ nhất mĩ nam đỉnh đỉnh đại danh cũng không lấy đó làm phiền, chỉ vội lướt tới chắn trước thiếu nữ kia, cất giọng ôn hòa vô hạn:
“Cô nương, vừa rồi tại hạ gấp gáp cứu người mà thất lễ, thỉnh cô nương chớ trách!”
“Còn không xưng “bản vương” nữa!” – Tần Tử Ngọc thầm kêu khổ, Sở Liệt Phong lần này xem ra lại muốn nạp thiếp rồi, quả nhiên vừa rồi y không nhìn sai, Tần vương rõ ràng đã nhìn thiếu nữ đó rất say đắm.
Hoàng thượng vừa ban thánh chỉ tứ hôn cho Sở Liệt Phong với Giang tam tiểu thư, chính phi còn chưa kịp rước về, giờ hắn đã muốn nạp thêm thiếp mới, thật không biết nể mặt ai chút nào!
Lời Sở Liệt Phong vừa ra, Hạ Vũ Băng chân bước vẫn không hề lạc nhịp, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, trong mắt Sở Liệt Phong ý tứ tạm coi như một câu “Nào dám trách cứ!”, những tưởng nàng còn ngại ngần chuyện vừa rồi bị hắn ôm ấp giữa thanh thiên bạch nhật, bèn dịu dàng cười nói :
“Cứu người là chuyện nên làm, nhưng vừa rồi tại hạ vẫn là thất lễ, không biết có thể mời cô nương chén trà coi như chuộc tội?
Chẳng hay cô nương phương danh là gì để tại hạ tiện bề xưng hô?
”
Trong lòng Hạ Vũ Băng, Sở Liệt Phong giờ đây đã được gắn cho vô số mĩ từ như “hạ cấp mặt dày”, “dây dưa lằng nhằng”, cứu người ta một chút mà nhắc đi nhắc lại, sợ người ta không nhớ chắc?
Thủ đoạn làm quen nhạt phèo như vậy, nữ sinh Đông đại sớm đã một cước đá bay từ lâu, nói chi nàng?
“Phong lưu tình thánh” cái nỗi gì!
Có điều Hạ Vũ Băng đã quên, xưa nay nữ nhân nhìn thấy Sở Liệt Phong có ai không sinh lòng hâm mộ, đâu cần phải thủ đoạn này nọ, huống chi thời đại này dẫu nam nữ có tình ý cũng đâu thể ngang nhiên công khai săn đón?
Mới quen mà nói năng như Sở Liệt Phong, tính ra cũng coi là “lịch sự có tiêu chuẩn” được rồi!
Vốn muốn bỏ đi, nhưng Hạ Vũ Băng vừa đụng phải ánh nhìn vừa sâu như nước hồ, vừa nồng nàn như lửa của hắn, lập tức hiểu ngay chừng nào còn chưa đạt được mục đích, Sở Liệt Phong sẽ không chịu buông tha nàng …
“Còn chưa lấy ta vào cửa, đã muốn khắp chốn tìm hoa rồi!” – Hạ Vũ Băng nghiến răng, cố dằn xung động cho “con rùa em” này một trận.
Tuy nàng chẳng muốn lấy hắn chút nào, nhưng cứ nghĩ tới dù sao Sở Liệt Phong cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình lại dám công khai “tán gái” giữa đường, đúng là đáng hận!
Khóe miệng Hạ Vũ Băng hơi giương lên, tiếu ý hoàn toàn không chạm lên tới mi mắt, lạnh lùng lấy tay chỉ vào cổ họng rồi đặt ngón trỏ lên miệng, cũng chẳng quản thái độ của mình vô lễ hay không, nghiêng người né “bức tường” cao ngất trước mặt, ung dung “đường ta ta đi”.
Hành động vừa rồi, 8,9 phần là sẽ khiến hắn nghĩ nàng bị câm, nhất là ngay cả vừa rồi gặp nạn nàng cũng chẳng hề kêu một tiếng, đương nhiên rất có sức thuyết phục, khỏi lo hỏi han này nọ.
Quả nhiên, chỉ một cái liếc khẽ, nàng đã thấy không những Sở Liệt Phong biến sắc mà trong mắt mọi người đều hiện vẻ tiếc thương cho “ một cô nương thanh tú lại bị ông trời trêu ngươi”.
Về phần Nhã nhi mà nói, đương nhiên triệt để há hốc mồm!
Cô không tài nào hiểu nổi vì sao tiểu thư lại phải giả câm trước mặt vương gia, nhưng nhận được cái trừng mắt bén nhọn của Hạ Vũ Băng, lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên trên nét mặt, ngoan ngoãn cúi đầu.
Trong “từ điển” của Nhã nhi, cái trừng mắt đó chính tương đương hai chữ “Câm miệng!” không chệch đi đâu được!
.
.
Y theo tính toán của Hạ Vũ Băng, biết nàng bị câm, Sở Liệt Phong dù có thất vọng nhưng cũng sẽ để nàng an ổn ra đi, không truy không đuổi, nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng… người khác tính, chính tại lúc này thể hiện là chân lý trăm phần.
Đáy mắt Sở Liệt Phong chỉ thoáng nét thất lạc, rồi lại sáng lên kỳ dị, nụ cười dường như còn ấm áp hơn khi nãy :
“Thiên đố hồng nhan có xá gì.
Cứ như tại hạ thấy, ắt hẳn là cô nương quá hoàn mỹ nên ông trời ghen ghét mới để lại chút thiếu khuyết nho nhỏ mà thôi, ngọc mãi mãi vẫn là ngọc, đâu thể nào thành đá sỏi ven đường?
”
Lần này, Hạ Vũ Băng quả nhiên kinh ngạc đến quên cả phẫn nộ!
Trợn mắt nói láo, đời này e rằng Sở Liệt Phong đệ nhất!
Không những không tỏ ra bối rối, còn thẳng thắn chỉ tới khuyết điểm của người khác, song song dùng đó làm đòn bẩy ca ngợi người ta…
Trong lúc Hạ Vũ Băng còn mải cảm thán, Sở Liệt Phong đã lại nói tiếp :
“Ở đây đông người không tiện, nếu cô nương không chê xin quá bộ tới Hạnh Hoa lâu uống một chén mừng hạnh ngộ.
”
Ngẩng đầu lên, nàng chợt bắt gặp trong mắt hắn vẻ ôn nhu vô hạn…
Không biết vì trời quá nóng, giọng hắn quá ngọt hay mắt Sở Liệt Phong nhìn nàng quá xanh, Hạ Vũ Băng bất giác gật đầu, đến khi tỉnh lại đã muộn mất rồi!
Vì vậy, trong ánh nhìn ghen tị của không biết bao nữ nhân, Hạ Vũ Băng và Nhã nhi theo chân Tần Tử Ngọc, Sở Liệt Phong cùng cái đuôi muôn thuở của hắn – Thần Dã Lam rời đi, hướng Hạnh Hoa lâu thẳng tiến.
.
.
Trời đất vừa vào hạ, hạnh đã bắt đầu kết quả, nếu vào độ đương xuân, ở nơi này, hoa hạnh lất phất bay trong gió, mĩ lệ như trong mơ.
Hạnh Hoa lâu, danh phù kì thực.
Tao nhân mặc khách, quan lại thương nhân, cả quý tộc tử đệ khắp kinh đô Thượng Dương đều coi nơi này là chốn gặp gỡ, đã vào đây ắt có thể diện hơn người, kẻ bình dân dẫu có tiền cũng không dám tới đây.
Ai cũng biết, tới Hạnh Hoa lâu, còn cần tư cách!
Sở Liệt Phong, đương nhiên có tư cách, chưa kể chủ nhân nơi này cũng là huynh đệ kết nghĩa với hắn, đây xem như “địa bàn” của hắn cũng chẳng sai.
Vừa vào cửa, đã không biết bao nhiêu người cất tiếng chào hỏi, tầng lớp nào cũng có, trên dưới trái phải đều nồng nồng nhiệt nhiệt :
“Vương gia đã về!”
“Chào vương gia!”
….
Số người cất tiếng chào Tần Tử Ngọc cũng không ít, cứ thế râm ran suốt dọc đại sảnh, ấy thế mà không ai dám cất tiếng thắc mắc về thân thế vị tiểu thư đi chung với hai người, kẻ nào cũng nghĩ quý nhân khó đụng, dẫu nàng ta dung mạo bình phàm song ai cũng thấy Tần vương đặc biệt chú ý đến nàng, sánh vai mà bước.
Đi qua khoảng sân rộng trồng dày những hạnh, đột nhiên, một thanh âm đầy vui mừng vang lên :
“Biểu huynh, Tần đại nhân, đã lâu không gặp!”
Nam tử mới bước tới thân hình cao lớn, dáng vẻ hồn hậu dễ gần, nụ cười đặc biệt tươi sáng.
Hắn, là biểu đệ của Sở Liệt Phong , họ Thẩm tên Trọng Nhân, đại bổ đầu của Lục Phiến Môn.
Sau một hồi tay bắt mặt mừng, Thẩm Trọng Nhân chợt cười hỏi :
“Biểu huynh, huynh định bao giờ mới giới thiệu tẩu phu nhân tương lai với đệ đây?
”
Ngỡ Thẩm Trong Nhân nhìn ra mình có ý với Hạ Vũ Băng, Sở Liệt Phong khẽ liếc Hạ Vũ Băng lơ đãng vin cành hạnh một bên, ẩn ý đáp :
“Tên nàng còn chưa chịu cho ta biết, đệ bảo ta giới thiệu thế nào?
”
Thẩm Trong Nhân có vẻ ngạc nhiên :
“Chẳng phải chiếu ban hôn cũng đã có, sao huynh lại không biết đươc?
”
“Đệ nhầm rồi! Ta chỉ vừa gặp nàng thôi, còn nữ nhân kia…Giang cái gì…à, Giang Ngưng Tuyết, đến gặp ta còn không muốn nữa là!”
Câu trước là nói với Thẩm Trọng Nhân, câu sau cốt nói cho Hạ Vũ Băng nghe, Sở Liệt Phong vừa nói vừa liếc xem phản ứng của nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng ta trầm hẳn xuống, đôi mắt trong lạnh tỏa tia nhìn buốt giá…
KÌ thực Sở Liệt Phong đã quên Thẩm Trọng Nhân ăn cơm Lục Phiến Môn chẳng phải ngồi không, tuy chưa gặp Giang Ngưng Tuyết – Hạ Vũ Băng bao giờ nhưng tình cờ cây trâm trên tóc nàng là vật hắn từng chính mắt nhìn thấy Giang Vũ Dương đích thân đặt một người bằng hữu làm riêng, nói là muốn tặng “tam muội” làm quà sinh nhật, kiểu dáng lẫn chất ngọc đều rất đặc trưng, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Mà ai chẳng biết hoàng thượng đã xuống chiếu ban hôn cho Giang tam tiểu thư và Tần vương?
Đây chẳng phải Giang Ngưng Tuyết thì còn ai nữa?
Có điều Sở Liệt Phong hoàn toàn chẳng để tâm vẻ bối rối trên mặt Thẩm Trọng Nhân, chỉ nghĩ nàng quan tâm mình, nghe đến mình có vị hôn thê mà tức giận, ngực Sở Liệt Phong lập tức vui sướng phát cuồng! Quên luôn cả phong độ bày ra nãy giờ, Sở Liệt Phong hùng hồn nói :
“Nữ nhân đó chẳng qua do hoàng huynh cùng mẫu hậu ép ta vào sự đã rồi, không biết cô ta đã giở thủ đoạn gì nữa! Chẳng qua chỉ là con tư sinh, nói khó nghe chút là con hoang! Đúng là không biết tự lượng sức, chim sẻ muốn thành phượng hoàng!”
…
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, cành hạnh trong tay Hạ Vũ Băng đã gẫy làm đôi!
Tia nhìn băng giá khi nãy, đã thành một ngọn hỏa diễm bừng bừng nộ khí, đốt thẳng vào vùng trời màu lam của Sở Liệt Phong, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức!
Cả Nhã nhi cũng đang căm giận nhìn hắn, hoàn toàn trái ngược vẻ sùng bái ban đầu.
Trước khi Sở Liệt Phong kịp há miệng nói thêm lời nào, đôi môi Hạ Vũ Băng đã nhếch thành một nụ cười đáng sợ đến rợn người, đáy mắt chỉ toàn sát khí :
“Hay thay Sở Liệt Phong, giỏi thay Sở Liệt Phong!”
Sở Liệt Phong triệt để đần măt, trợn tròn mắt lắp bắp :
“Nàng…nàng…không câm?
“
Hạ Vũ Băng nộ bất khả át , nghiến răng trả lời :
“Ta lúc nào nói qua ta bị câm?
“
“Nàng… lừa ta?
”
“Chẳng qua không muốn cùng ngươi phí lời!”
“Ta khi nào đắc tội với nàng?
”
Đáp lại vẻ hoang mang của Sở Liệt Phong, Hạ Vũ Băng cười nhạt :
“Kể từ khi ta là Giang Ngưng Tuyết!”
Lý do này rõ ràng không sai, nếu nàng vẫn là Hạ Vũ Băng, đời nào gặp phải gã ngốc này?
Lại dám sỉ nhục nàng là con hoang!
“Nàng là…cái kia…Giang Ngưng Tuyết?
”
“Chính là ‘cái kia’ con hoang, ‘cái kia’ không biết tự lượng sức, ‘cái kia’ chim sẻ muốn biến phượng hoàng Giang Ngưng Tuyết!”
Gương mặt Sở Liệt Phong hết tái nhợt, đỏ bừng rồi lại tái nhợt, tối hậu rực lên như hơ lửa.
Sắc đỏ trên làn da trắng nõn, càng thêm phá lệ mê người, theo lời Tần Tử Ngọc kể lại sau này là “cứ như cô dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt!”
Mãi hồi lâu sau, Sở Liệt Phong mới tỉnh hồn, nói khẽ :
“Là ta…quá lời…”
“Quá lời?
Một câu như thế mà xong thì thiên hạ thái bình lâu rồi!” Hạ Vũ Băng nghĩ thầm, nộ càng thêm nộ .
“Nhưng cũng tại nàng không chịu nói tên cho ta hay! Bằng không ta đâu có…”
Bắt gặp ánh nhìn sấm sét của nàng, hắn lập tức im miêng , vốn định cúi đầu làm thinh nhưng không hiểu sao, vẻ khinh miệt trong mắt nàng như găm kim vào ngực hắn…
Một ngọn lửa vô danh bỗng từ đâu kéo đến ngợp cả trời.
Hắn cũng đâu phải cố ý, nếu không vì nghĩ nàng cũng lưu tâm mình, hắn đời nào lại đi mạt sát “vị hôn thê” để nàng vui ?
Hắn nào biết nàng là Giang Ngưng Tuyết?
“Chí khí nam nhi” nổi lên, Sở Liệt Phong không thèm cúi đầu, dũng cảm ngẩng lên đón ánh mắt nàng.
Thiên binh vạn mã còn chẳng sợ, sợ chi một thiếu nữ yếu ớt tay không tấc sắt?
Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, trời hạ so ra còn chưa nóng bằng không khí xung quanh hai cái đầu bốc khói.
…
Chỉ là…
Không biết vì sao càng nhìn càng không ổn.
Càng lúc lại càng thấy giống đôi tình nhân đang say đắm nhìn nhau.
“Chết tiệt!” Hạ Vũ Băng tự nhủ, vội dứt khỏi đôi nhãn thần xanh biếc ánh lên quá đỗi si mê nồng cháy của đối phương, chỉ chút nữa thôi nàng lại sa vào cái bẫy ấy rồi!
Sở Liệt Phong cũng ngượng nghịu thu hồi đường nhìn.
Sao vừa gặp nàng ta là hắn lại như thằng nhóc mới lớn rồi, động chút là không kìm chế được mình, làm ra toàn những chuyện không đâu?
Không ổn! Rất không ổn!
Lòng nghĩ vậy, Sở Liệt Phong bèn ra vẻ cứng rắn , ngạo nghễ nói :
“Giang tiểu thư, tuy là ta… bản vương quá lời, nhưng tiểu thư không chịu nói tên, lại còn giả vờ câm để lừa t… bản vương, là tiểu thư sai trước!”
Nhìn nét mặt Hạ Vũ Băng bây giờ, Nhã nhi chợt tưởng nếu ý nghĩ mà giết được người, giờ này Tần vương ắt đã huyết nhục không rõ phơi thây kia rồi…
Một hồi lâu, rất rất lâu sau, thanh âm của Hạ Vũ Băng đột ngột vang lên, cực kì mềm nhẹ, mềm như một thanh nhuyễn kiếm …
“Nhã nhi, chúng ta về!”
“Về?
”
Nhã nhi không sao hiểu nổi nhắc lại như cái máy.
“Về! Về còn chuẩn bị làm tân nương chờ ngày bay cao thành phượng hoàng chứ, ngài nói có phải không, Tần vương?
”
Không chỉ Nhã nhi, Sở Liệt Phong mà cả 3 kẻ đứng ngoài nãy giờ không can dự được một câu cũng bất ngờ.
Cứ theo tính tình biểu hiện nãy giờ của Hạ Vũ Băng, nghe được những lời miệt thị cỡ đó của Sở Liệt Phong, e chưa chém hắn thành tám mảnh là may, đời nào có chuyện tự dưng “ngoan ngoãn” gả cho hăn?
Song sự thật thì vẫn là sự thật, Hạ Vũ Băng quả thật đang hướng về phía Sở Liệt Phong và mấy người kia cười rất tươi, cười đến ngọt ngào:
“Thiếp thân ra ngoài đã lâu, giờ cũng tới lúc hồi phủ.
Tần vương, Tần đại nhân, Thẩm đại nhân, Thần Dã huynh đệ, cáo từ!”
Nói xong liền xoay người rời đi, tư thái uyển chuyển vô cùng, dần dần ly khai Hạnh Hoa lâu…
Tần Tử Ngọc liếc sang Sở Liệt Phong còn ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng đã xa khuất, mỉm cười vỗ vai hắn :
“Vương gia tự cầu phúc thôi!”
Chuyện hôm nay mà truyền ra, cái danh “Phong lưu tình thánh” xem như về tay Tần Tử Ngọc hắn là chắc rồi! Ai mà ngờ Tần vương tình trường lão luyện lại sa vào lưới tình nhanh đến không kịp chớp mắt, hết lần này đến lần khác còn chọc giận vương phi tương lai cơ chứ?
Đời người khó lường, khó lường! Hahaha…
.
.
Trong lúc Tần Tử Ngọc còn mải thương cảm cho số phận Sở Liệt Phong sau này, một chủ một tớ nhà họ Giang đã kịp về tới phủ.
Hạ Vũ Băng cả ăn cũng không màng, lôi ngay một con búp bê vải từ đống đồ thí nghiệm, hung dữ cầm kéo đâm xuống không tiếc tay :
“Này thì phong lưu tình thánh! Này thì Tần vương! Này thì đại tướng quân!…”
Mỗi một tiếng “này thì”, một lần đâm, đợi đến khi cô nàng bình tâm lại thì con búp bê đã rách bươm như xơ mướp, còn Nhã nhi mặt cắt không còn giọt máu bưng khay cơm thập thò ở bên ngoài…
“Trả thù thống khoái nhất, là làm đối thủ sống không được chết không xong, hành cho nó muốn điên cũng không điên được …”
Hạ Vũ Băng nhớ lại những lời “người đó” nói, lẩm bẩm tự nhủ, “Ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá, ngươi nói đúng không?
”
Trên thinh không, thoảng như có tiếng cười trong trẻo tinh quái, “Ngươi lại sai rôi, Tiểu Băng!”
Mạng Y Tế