Tôi về nhà trong niềm hạnh phúc trào dâng.
Tôi về nhà như kẻ điên vừa được hưởng hương vị tình ái.
Một cô gái váy hoa , ôm một bó hoa cũng rất lớn đang đứng trước cổng nhà tôi.
Vâng – người yêu cũ của tôi .
Người yêu suốt cả mấy năm qua , năm nào cô ấy cũng không quên mang theo một bó hoa tới nhà và cùng tôi dùng bữa tối trong ngày sinh nhật của mình .
Và ngược lại , sau hai hôm nữa đó là sinh nhật của cô ấy , tôi cũng phải vậy .
Hàng tuần , hàng tháng hay những ngày nghỉ , chúng tôi vẫn uống café , tôi chỉ ngồi nghe cô ấy nói về cảnh làm vợ, về cảnh mẹ chồng – con dâu , về ông chồng hay nhậu nhẹt nhưng sẵn sàng móc túi đưa đủ tiền khi cô ấy “ hót ngọt “ và làm tình cho ông ấy lên đến tận đỉnh,… Bạn thấy sao ?
Khi tình yêu đã chết từ lâu mà chúng tôi vẫn dành cho nhau những điều đó như một thủ tục cần thiết do cô ấy đặt ra .
Và lý do cho điều đó là :
” Cô ấy có chồng và một đứa nhỏ , nhưng vẫn yêu tôi “.
Với tôi – đó luôn là một kí ức , một kí ức không đẹp nhưng cần phải nhớ .
“ Sao anh lại bắt em phải chờ ?
Cô ấy gắt lên .
“ Anh không bắt , mà là do em tự nguyện “.
Tôi thở dài .
“ Anh ăn nói kiểu đó với em sao ?
Vẫn là cái giọng nói đấy khiến tôi khó chịu .
“Em coi lại thái độ mình xem như thế là được à ?
'
“ Em chờ anh cả tối .
Vậy mà giờ anh lại đối xử với em thế đấy .
Anh … anh quá đáng lắm “.
“ Em về nhà đi .
Chồng và con em đang đợi “.
“ Anh “.
Cô ấy hằn giọng rồi bỗng dưng nhẹ nhàng :
” Em xin lỗi , chắc là cuối tuần anh bận việc.
Mình vào nhà nhé .
Em mang cả đồ ăn nè “.
“ Không ! Anh không bận gì cả .
Em về đi .
Em cứ thế này, sớm muộn gì chồng em cũng biết , và người khổ sẽ là con em ?
Hiểu không ?
“
“ Đấy là việc của em “.
Vừa lúc đó thì điện thoại của tôi rung lên , không phải ai khác :
” Thiên thần Lệ Dương “…
“ Anh về tới nhà chưa sao không điện thoại cho em .
Em lo lắm .
”
“ Ngốc quá.
Anh đang trước cổng nhà nè .
Định chỉ một xíu nữa là gọi thôi .
Em sắp ngủ chưa ?
Cô người yêu cũ của tôi hét toáng lên :
” Cái gì .
Anh vừa nói cái gì cơ .
Anh …Anh … “.
“ Em chưa à , em đã nói là lo lắng cho anh mà .
Hi , mà giọng ai thế anh ?
Nghe như phụ nữ .
Anh đang ở đâu vậy , anh nói thật đi “.
Giọng của Lệ Dương nghe đầy hờn dỗi , tôi chỉ muốn gặp cô ấy thôi .
Tôi mệt mỏi .
“ Anh gặp em ngay bây giờ được chứ ?
Anh nhớ em ?
” Lần này thì cô người yêu cũ đã nhảy lên và chạy đến phía tôi như muốn giật lấy chiếc điện thoại .
“ Sao cơ ?
Bây giờ ư ?
Quá muộn rồi , anh hiểu không ?
“ Giọng Lệ Dương cứ vang lên .
Tôi mở cửa xe và đóng mạnh lại , đi thẳng … Chiếc bóng người đàn bà đã từng phản bội mình cứ ám ảnh sau lưng .
Tôi nghẹt thở …
Tôi gặp Lệ Băng đang nôn thốc nôn tháo trước cổng nhà .
Chắc chắn là cô ấy say .
Nước mắt, nước mũi dàn dụa .
Phải rất khó khăn để tôi cõng được cô ấy vào nhà .
Không phải vì nặng mà cô ấy không chịu , cứ đẩy và đấm thùm thụp nên lưng tôi .
Lệ Dương chỉ im lặng , nhăn mặt và nhìn người chị say đến độ mềm nhũn cả người rồi bỏ ra sau khu nhà , để mặc chị giúp việc chăm sóc .
Tôi chưa kịp ngăn cản thì Lệ Dương đã nhảy thùm xuống hồ bơi .
Chẳng khác nào một nàng tiên cá , nàng có những cái uốn mình hết sức lạ mắt , thân hình đẹp và trắng tạo sức hút li kì khi trời đã về khuya .
Nhìn nàng , “ Trinh nữ trong nước “ dội về khiến tim tôi như muốn nhảy tung , thấy ức ức nồng ngực , ham muốn của một thằng đàn ông làm tôi mất hết bình tĩnh .
Tôi chỉ còn cách tự lấy lại thăng bằng :
hít sâu , thở từ từ , rồi lại hít sâu , thở từ từ .
Lệ Dương chồm người dậy , đặt tay lên bờ cười khoái trá :
“ Anh nghĩ rằng mình đang tập thể dục đấy à ?
” Nàng vuốt mặt , hất tóc về phía sau và từ từ theo nấc thang đi lên .
“ Anh … “ Chiếc váy ngủ mỏng mảnh ướt nhẹp ôm chặt lấy thân Lệ Dương, đã vậy nàng còn chẳng mặc đồ con nữa .
“ Chúa ơi “…
“ Anh đưa giùm em chiếc khăn tắm “.
“… Ừ ! “ ( Chắc mặt tôi ngu lắm 0_0 )
Lệ Dương lau tóc rồi rũ rũ hất lại đằng sau , khăn choàng lên người rồi ghì tay mạnh lên vai tôi.
“ Em muốn uống “.
“ Khuya rồi .
Em ngủ đi “
“ Nhưng em muốn mà “
“ Một chút .
OK ?
”
Hai tay cô ấy đặt lên vai tôi ra ý xoay người lại .
Nhanh như con thỏ , cô ấy đã ngồi vắt vẻo lên lưng tôi , làm giọng nũng nịu.
” Cõng em .
Em ghen với chị Lệ Băng đấy “
“ Ngốc thế ! Nếu em đồng ý .
Anh nguyện cõng em cả cuộc đời này “
“ Nói xạo “
“ Thật mà “.
“ Xạo nữa … iu quá đi à “.
Mặc cho người ướt nhẹp , tôi đủ cảm nhận được tiếng nấc run run vì lạnh của cô ấy .
Hai tay ôm cổ , cô ấy cúi đầu vào má tôi .
Nụ hôn rất nhẹ nhàng .
Da thật mềm , chút lành lạnh , ít nước vẫn dính lăn rơi .
Còn da tôi thì nóng hổi , tôi muốn hơi ấm ấy sẽ xoa dịu trái tim bé bỏng này.
Tôi tin cả tôi và Lệ Dương đều biết :
” Hai trái tim của kẻ đang yêu cùng chung một nhịp đập “.
…
Những tia nắng rọi qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào căn phòng như lung linh nhảy múa , tiếng xào xạc của lá gió và một chút hương thơm của hoa ,… khiến mắt tôi nhắm nghiền rồi lại phải căng ra …
Xung quanh phòng , mọi đồ đạc đa phần là màu trắng :
từ sơn tường , rèm cửa , cánh cửa , cho đến kệ sách , tủ đồ và …tôi đang nằm vật vạ trên một chiếc giường màu trắng với mùi thơm rất đặc biệt của con gái phả ra từ chăn gối .
Tôi giật mình , nhấc chăn :
” Ôi chúa ! Quần áo con vẫn còn “.
Tôi đúng là điên , khi chẳng nhớ hôm qua mình đã làm gì .
Tôi cố với tay lại lấy chiếc kính trên bàn.
Thì cuốn lịch hồng nhỏ xinh cho tôi một ô tròn đỏ và điều bí mật :
” Hôm nay là sinh nhật Lệ Dương, phải làm gì để cô ấy bất ngờ đây, mà chết rồi , vậy cũng là sinh nhật Lệ Băng sao , rắc rối nhỉ ?
Nhưng mình yêu Lệ Dương mà, còn Lệ Băng thì chắc chắn đã có hoàng tử của cô ấy săn sóc ”.
Tôi bật dậy , phi thẳng vào nhà vệ sinh .
Bạn nghĩ gì chứ ?
“ Lệ Dương của tôi nằm cong người , ngủ ngon lành trong cái bồn tắm khô cong , khoác lên mình chiếc đầm ngủ in hoa , cái miệng nhỏ xinh nhưng màu hơi nhờn nhợt , những lọn tóc rối và chưa khô hẳn nằm ủ rũ xung quanh bồn .
Tôi lại nghĩ :
” Nếu bồn tắm có nước thì sao đây ?
Nhưng tiếc thật tôi chẳng phải là họa sĩ ”
Tôi chỉ còn cách bế nàng dậy khỏi cái chỗ này .
Tóm lại thì , hôm qua sao lại thế ?
Tôi không nghĩ là ngoài “trinh nữ trong nước “ và “cảnh nàng không mặc đồ con trong cái đầm ngủ mỏng tanh dính nước , in hằn lên người nàng “lại để tôi có những hành động của kẻ dê xồm với nàng chứ ?
Tôi chất vấn mình ?
!
Tôi vừa đặt nhẹ nàng xuống giường , chỉnh được chiếc gối ngay ngắn thì nàng đã lên tiếng , giọng nói dịu nhẹ :
“ Đêm qua , anh ngủ ngon không ?
Còn em , ê ẩm người một xíu .
Hihi “.
“ Anh xin lỗi .
Nhưng mà ….
”
“ Ngủ ngon là được rồi .
Anh có lỗi gì đâu ?
”
“ Nhưng sao anh lại ngủ trên giường của em ?
Sao em lại vào đó ?
Em ngố quá “
“ Không chui vào đấy để anh ăn thịt à ?
Lệ Dương cười phá lên , hai chân đập thùm thụp ở giường .
“ Cái gì.
Anh làm gì em thật á.
Anh , anh …Ơ , nhưng mà , quần áo anh vẫn còn nguyên này .
Nói bậy “.
“ Khùng ! Ai cho chứ ?
Tôi biết ngay mà .
“ Nhưng mà chuyện làm sao , em cũng chả nhớ .
Hic “.
“ Đánh đòn .
Trêu trọc bậy bạ không à ! “.
Tôi lấy ngón tay trỏ dí vào cái trán đáng yêu đấy .
Vẻ đẹp sáng dậy chào ngày mới của Lệ Dương rất đẹp , đẹp không son phấn , đẹp rạng ngời , đẹp tựa thiên thần nhỏ .
“ Cuối tuần em rảnh chứ , cô bé ?
Nàng cười , gật gật cái đầu .
“ Anh muốn đưa em đi chơi ?
”
“ Hi .
Đồng ý hai tay , hai chân luôn .
”
Lệ Dương hớt hải thay đồ và trang điểm nhẹ .
Lần đầu tiên , tôi thấy cô ấy buộc tóc cao nhìn rất năng động và đáng yêu .
Tôi cũng phát hiện ra là , cô ấy yêu màu trắng như thế nào ?
Quần trắng dài và rộng , hơi loe ở phần ống ; dây thắt lưng đen to bản có những nút thắt dây sợi nhỏ.
Chiếc áo thun trắng không cổ ,khoét sâu vào nách ôm người để vòng một , vòng hai theo đường cong mềm maị.
Xong xuôi mọi việc , chúng tôi không khác gì hoạt động tình báo .
Cô ấy chạy trước dò xét cửa , tôi cúi người lúi húi đằng sau .
Và thật may , chị giúp việc đi chợ , còn Lệ Băng đêm qua có thể vì quá say nên giờ vẫn chìm trong giấc mơ nào đấy .
Chúng tôi quyết định đến Petite Fille – cô gái nhỏ .
“ Em hứa là không rượu nữa , ok ?
”
“ Anh cũng thế ! “.
Cô ấy bữu nhẹ cái môi xinh ra đằng trước .
“ Tốt thôi , ngoại trừ phải đi ngoại giao với các đối tác làm ăn “.
“ Vậy em cũng thế , ngoại trừ phải đi ngoại giao với các đối tác làm ăn .
Hehe “.
“ Kinh nhỉ ?
Hiểu sao đây ta ?
”
“ Bằng cách , đi ăn ké với anh trong những buổi tiệc, oa oa “
“ Haha .
Vậy làm trợ lý cho anh đi “.
Tôi cười vì thích lắm nhưng mặt cô ý bí xị …
“ Em không học sao làm nổi “.
“ Anh xin lỗi.
Nhưng chẳng khó khi em mới mười chín “.
“ Ý anh là , em sẽ đi học .
Khó lắm “
“ Sao nhỉ ?
”
“Hổng sao hết .
Chỉ cần có anh , em sẽ làm được “.
“Anh yêu em “ .
Đó là ba chữ tôi đã lấy nước trà đá để viết lên mặt kính của bàn , và nàng đáp trả tôi :
”Eo ôi , anh nghịch dơ quá !”.
Nàng cười .
Tôi trách trong bụng :
” ghét thế không biết , sao không bảo em cũng thế đi cơ chứ ?
”
“ Từ nay , em sẽ dùng sinh tố dâu “
“ Chuyện nhỏ “
“Nhưng không phải vì em thích dâu “
“ Trời , vậy thì thứ khác , miễn đừng là rượu “
“ Không phải .
Bằng mọi cách em sẽ thích nó vì anh “
“ Ơ nhưng anh cũng có thích dâu đâu ?
”
“Anh phải thích dâu ?
”
“Sao lại ép một điều vô lý khi cả hai cùng không thích hả ngốc ?
“
“ Thì em thích nụ dâu – có cánh hoa hồng đỏ đỏ chúm chím này này “.
Lệ Dương chỉ vào cái trái dâu được cô pha chế tỉa tót đặt trên ly .
“ Khi nào em dùng sinh tố dâu , thì anh phải ăn nó chứ sao “.
Lệ Dương đưa trái dâu đỏ lên môi mình hôn cái “chụt “ rồi đưa ra phía trước :
” Mời chàng “.
Lệ Dương bé bỏng của tôi đáng yêu như vậy đó .
…
“ Cám ơn em , tiếng đàn rất tuyệt vời “
“ Anh rất thích phải không ?
'
“ Ừh! Rất thích và muốn nghe mãi “
“ Tham quá đi “.
Cô ấy cúi đầu hút ly sinh tố một hơi dài.
“ Em thích gì trong ngày hôm nay ?
”
“ Thì như mọi ngày , chỉ có điều …?
”
“ Điều gì ?
”
“ Không có rượu “.
“ Trời ạ ! Đã nói là bỏ là bỏ à nha .
Ý anh là … sinh nhật em , em muốn đi đâu, làm gì hay quà gì đấy ?
”
“ Chà , khó nghĩ thế ta ?
Nhưng sao anh biết sinh nhật em ?
”
“ Thì ai bảo anh ngủ trên cái giường của em cơ .
Êm và thích dã man .
Haha .
Em thích gì , nói anh nghe xem nào?
“
“ Eo ôi , khó chết đi được ?
Cái gì cũng muốn … Hehe “
“ Thì em nói đi , xem anh đáp ứng nổi không chứ ?
”
“ Chắc là không rồi .
Tệ thật “
“ Hừm “
“ Đi chơi với em hết hôm nay “.
“ Tất nhiên , không ở suốt kẻo ai bắt cóc công chúa của tôi thì sao .
Ngố quá “.
“ Đi dạo phố … Hì “
“ Quá đơn giản “.
Những cơn gió se se lạnh của Sài Gòn không còn cô đơn nữa , trời trong , mây cao và đầy nắng.
Lệ Dương nổi bật lên với gam màu trắng đi dọc ven ngoại ô thành phố .
Mái tóc vàng hây hây của nàng như quyện cùng gió , đôi mắt nhìn thẳng ra hướng xa .
Tôi bỗng cảm giác nàng rất giống người con gái Hà Nội trong nắng nhẹ , gió hơi se lạnh của trời thu.
Hôm nay , nàng đẹp dịu dàng , mùi thơm phảng phất , không son phấn đậm và đôi mắt không còn thâm quầng như những bữa trước .
Bất chợt , ý nghĩ về cô người yêu cũ của tôi ngày hôm qua hiện lên trong đầu :
” Không biết cô ấy bây giờ thế nào .
Mà không sao , hôm nay cuối tuần cô ấy chắc cũng đang cùng chồng con đi du lịch ở đâu đó cũng nên “.
Lệ Dương thích đi bộ , thích đi xe máy , thích hưởng gió trời hơn là ngồi ô tô.
Lệ Dương thích những loài hoa dại ,nhỏ , cánh mỏng và màu sắc nhàn nhạt ; thích nghịch và nằm dài trên nền cỏ xanh mịn và hướng mặt lên trời cao .
Lệ Dương thích tự do , thích hòa mình với thiên nhiên , giọng cô ấy vốn cao , hơi dài và thế là cô ấy hét lên như được trút giận , như xả hết tức tối buồn đau.
Sợ thật , tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hành động như thế đâu :
“ Em ổn chứ ?
”
“ Anh nghĩ em giống một con điên lắm không ?
”
“ Không .
Em rất đẹp “
“Cái miệng này .
Iu chết đi được ý “.
Chúng tôi lại cười , nụ cười giòn giã vang xa .
Lần đầu tiên , tôi được tận mắt ngắm nhìn những vẻ đẹp của Lệ Dương gần nhất , thật nhất :
hàm răng trắng đều đặn và đẹp như những hạt trân châu, nụ cười giòn tan , những bước chạy dài và rộng sợ bị tôi tóm ,…, bộ đồ màu trắng cứ tung bay , chạy nhảy khắp cánh đồng cỏ lau này , vẻ đẹp mỏng manh trắng toát như tan chảy và rải rác khắp xung quanh .
Không gian ngày cuối tuần rất đẹp .
Tôi , em và thiên nhiên nữa – tất cả như quyện hòa làm một
“ … bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì, nếu được yêu anh ,đến hơi thở sau cùng , thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời.
thế giới sẽ không là chi, tận thế sẽ không là gì , nếu được bên nhau ,mà trái tim vẫn còn thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm .
”
Nàng hát , hát mãi …
Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn mình nhường chỗ cho mặt trăng , loang lổ lên mặt đất từng vệt, từng đám , chẳng khác gì màu máu sẫm .
Tôi thấy rùng mình .
Còn Lệ Dương ư ?
Nàng cười.
” Đẹp ghê luôn ý ?
Dù nhiếp ảnh gia nổi tiếng cỡ nào đi nữa , trực chờ săn và chụp hình cũng chẳng bằng mình tận mắt chứng kiến “.
“ Vậy chắc là em yêu cả cảnh bình minh ?
”
“ Quá chính xác.
… anh ơi , mai vẫn là cuối tuần , anh đưa em đi xem được không anh ?
Đi mà , năn nỉ mà …”
“ 4h sáng dậy đấy .
Dậy nổi không mèo lười …”
“ 1h dậy , em cũng chịu .
Hì “
Mạng Y Tế