Cô Độc Chiến Thần 2 - Tai họa Đông Nam - Cô Độc Chiến Thần 2

Cô Độc Chiến Thần 2

Tác giả : Chưa rõ
Chương 144 : Cô Độc Chiến Thần 2 - Tai họa Đông Nam

Tuy nhiên sau khi bái kiến Áo Kha Nhĩ, câu nói đầu tiên của hắn khiến Liệt Văn choáng váng.

Bởi vì không ngờ Áo Kha Nhĩ vẻ mặt tươi cười nói:

- Liệt Văn.

Phái sứ giả đến bái kiến đại ca của ta.

Đại ca thành lập Liên minh Thống nhất, ta làm Nhị đệ làm sao có thể ở ngoài Liên minh tiêu dao?

Đương nhiên phải chia sẻ với đại ca mới đúng!

- Cho người bẩm báo với đại ca, tỏ vẻ ta làm Nhị đệ không có bản lĩnh gì, nguyện ý nhập mười hành tỉnh cho đại ca làm lãnh địa trực thuộc!

- Còn nữa, chớ quên lựa chọn mấy lễ vật quý báu đưa cho hai vị tẩu tử.

Hôn lễ của đại ca, ta làm Nhị đệ không có tham dự thật là không phải.

Nhất định phải bồi lễ mới đúng!

- Sặc! Điện hạ, ngài… Liệt Văn có chút ngơ ngẩn.

Trước kia điện hạ của mình hận không thể ăn sống Khang Tư, không lâu trước còn ủy thác tôn giáo gì phái người đi ám sát, làm sao hiện tại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy hào quang trong mắt Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn lập tức cung kính nói:

- Tuân lệnh, điện hạ của ta.

Thuộc hạ nhất định khiến cho đại điện cảm nhận được tình nghĩa của ngài! “Hắc hắc! Điện hạ của mình thật sự rất xấu xa.

Không ngờ vừa thấy tình hình không ổn lập tức không biết xấu hổ một lần nữa đầu nhập vào.

Hắc hắc! Đây mới là người làm chuyện lớn!”

- Rất tốt! Nhanh đi chuẩn bị đi.

Chuẩn bị tốt không cần báo lại, lập tức xuất phát.

Áo Kha Nhĩ hăng hái khoát tay.

- Dạ! Liệt Văn cũng hăng hái hẳn lên.

Bởi vì hắn biết điện hạ anh minh thần võ của mình đã trở lại.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa, Áo Kha Nhĩ đắc ý nói:

- Ha ha! Đại ca.

Lễ vật mười hành tỉnh của ta rất là nặng, cho dù ngươi không muốn các thế lực của Liên minh của ngươi cũng sẽ bắt ngươi nhận.

Làm cái gì không tốt, không ngờ lại làm ra chế độ hạn chế tay chân của mình như vậy.

Đại ca, ngươi vẫn kém cỏi như vậy.

Đến đây, Áo Kha Nhĩ hít sâu một hơi, cười nói:

- Hắc hắc! Chờ khi ta tiến vào hệ thống của ngươi, thu nạp các thế lực này, một cước đá văng ngươi cũng không phải việc khó.

- Đến lúc đó, tẩu tử của ta chính là mỹ nhân của ta.

Ta không thèm để ý nàng đã kết hôn, chỉ cần ta cố gắng phát triển Liên minh Thống nhất, thiên hạ này sớm muộn cũng là của ta! Ha Ha Ha! Áo Kha Nhĩ đang đắc ý cười điên cuồng đột nhiên bị một thanh âm âm lãnh cắt ngang:

- Thật có lỗi.

Nguyện vọng của ngươi không thể thực hiện.

Bởi vì ngươi muốn làm kẻ địch của thiên hạ!

- Ai?

! Áo Kha Nhĩ một bên rống to, một bên cầm binh khí bên người, nhưng chỉ thấy trước mắt tối sầm, bắt đầu chậm rãi hôn mê.

Trước khi hôn mê hoàn toàn, hắn nghe được vệ binh hỏi.

Nhưng khiến hắn sợ hãi chính là, không ngờ lại nghe được thanh âm của mình đang nói không có việc gì! “Tại sao lại có thể như vậy?

Rốt cuộc là ai đối phó ta?

” Áo Kha Nhĩ mang theo tâm tình nghi hoặc, lo lắng khủng hoảng chìm vào hắc ám.

Năm tỉnh Đông Nam bởi vì xung quanh có năm tỉnh thành phế tích bảo hộ, hơn nữa ngoại thương không bị phong bế.

Năm tỉnh Đông Nam không có kẻ địch uy hiếp mấy năm nay vào trạng thái an toàn cùng với tâm tư người định ra, không ngờ có cảm giác phát triển không ngừng.

Tuy rằng điều kiện và đãi ngộ cuộc sống người dân không tuyệt vời như thời kỳ Khang Tư nhưng vẫn sống tốt.

Lại bởi vì khi Tương Văn rời khỏi mang đi đại đa số người trung thành với Khang Tư, bởi vậy khi Áo Kha Nhĩ soán nghịch chính quyền ở Đông Nam mấy năm cũng đứng vững gót chân.

Chỉ là dân gian tuy yên ổn nhưng quan viên quân chính năm tỉnh Đông Nam cũng thật lo âu, cấp bậc càng cao càng lo âu.

Bởi vì thủ lĩnh của bọn họ bị tên Khang Tư đánh không chết này kích thích phát tác một lần.

Sau này bắt đầu phát tác không dấu hiệu, không định kỳ.

Ngay từ đầu, phát tác chỉ là ném một số đồ cổ linh tinh, theo số lần phát tác càng nhiều, bắt đầu phát triển phương diện đánh người, ngược đãi.

Mà loại đánh người, ngược đãi đều là thị nữ và người hầu, không có quan hệ với quan viên.

Nhưng bọn quan viên đều là tộc nhân của Áo Kha Nhĩ, bởi nịnh bợ tộc trưởng Áo Kha Nhĩ này, thị nữ tôi tớ đưa lên hầu hạ Áo Kha Nhĩ đều là con cháu thân thích, bạn bè đám quan viên.

Thậm chí không ít người chính là con cháu trực hệ của mình.

Bọn họ bị đánh như nô lệ, trên mặt mình chẳng những không có ánh sáng, mà thật sự đau lòng.

Đáng tiếc không cso ai dám khuyên can Áo Kha Nhĩ.

Bởi vì khi Áo Kha Nhĩ phát tấc thì lục thân (cha, mẹ, anh, em, vợ, con) bất nhận.

Ngay cả đại nhân Liệt Văn tương đương Thừa tướng không ít lần bị Áo Kha Nhĩ ngược đãi đánh đập.

Tuy nhiên khi điện hạ Áo Kha Nhĩ đột nhiên triệu kiến đại nhân Liệt Văn cũng lệnh cho đại nhân quan hệ tốt với Liên minh Thống nhất, không ngờ đột biến tốt đẹp như kỳ tích.

Không nói xử lý chính vụ gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần khôi phục cử chỉ tao nhã trước kia khiến cho toàn thể mọi người phủ Đại Đô đốc đều nhẹ nhàng thở ra, đều may mắn điện hạ nhà mình rốt cuộc khôi phục bình thường.

Tin tức này, tính cả tin tức chuẩn bị đầu nhập vào Liên minh Thống nhất cùng nhau truyền khắp quan viên văn võ dưới trướng Đại Đô đốc Đông Nam.

Đánh chết Áo Kha Nhĩ cũng không nghĩ đến, chuyện nhà mình không có bất kỳ bí mật gì đối với giới quan lại Đông Nam.

Mà khi tất cả mọi người nhận được tin tức, Áo Kha Nhĩ triển khai một hội nghị, tất cả những đại thần có trọng lượng Đông Nam đều bị triệu tập.

Liệt Văn mới vừa phái sứ giả đưa lễ vật nịnh bợ Khang Tư cùng với tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Liên minh Thống nhất đi, rất kỳ quái hiện tại làm gì có chuyện gì quan trọng cần toàn thể quan viên tham gia.

Tuy nhiên hắn nghĩ đến chuyện nịnh bợ Khang Tư cũng liền tưởng là nguyên nhân này, cho nên hưng phấn đi vào phủ Đô Đốc.

Tiến vào phủ Đô đốc, các đại thần lần lượt tới.

Không bao lâu toàn bộ người đến đủ, Liệt Văn nhìn thấy ngay cả chủ quan quân chính những tỉnh bên cạnh đều tới, không kìm nổi nhíu nhíu mày.

Những người này sau khi nhận lệnh ít nhất phải hai ba ngày mới chạy tới, hiện tại không ngờ đồng thời xuất hiện với mình.

Đây chẳng phải nói sau khi điện hạ lệnh cho mình chọn lựa lễ vật liền phái người truyền lệnh?

Mình không ngờ không nghe được bất kỳ tin tức nào, điện hạ không ngờ lại điều động bộ đội bí mật của hắn.

Rốt cuộc chuyện gì khiến cho điện hạ cẩn thận như vậy?

Nghĩ đến đây, Liệt Văn nhìn An Đạt ở đối diện, phát hiện An Đạt híp mắt, căn bản không thèm để ý ánh mắt của mình trong lòng không khỏi chấn động.

Chẳng lẽ thủ lĩnh quan văn như hắn bị điện hạ bài xích?

Bằng không vì sao An Đạt lại có vẻ mặt hiểu rõ?

Vào lúc Liệt Văn miên man suy nghĩ, nội thị đột nhiên rống to một tiếng.

- Áo Kha Nhĩ điện hạ giá lâm! Áo Kha Nhĩ thực bình thản miễn lễ.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn thấy, đại bộ phận đại thần ở đây trong lòng cả kinh.

Bởi vì Áo Kha Nhĩ mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn nhưng hai mắt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là trạng thái thức đêm nhiều ngày.

Hiện tại Đông Nam không có chuyện gì, hẳn là phải thật sự tiêu sái mới đúng.

Như thế nào điện hạ lại có dáng vẻ trầm tư suy nghĩ lâu ngày.

Áo Kha Nhĩ trừng đôi mắt đỏ bừng làm người ta có chút sợ hãi.

Sau khi quét nhìn tất cả mọi người một lần, hắn nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, làm cho người ta cảm thấy có chút dữ tợn, nói:

- Tin tưởng các vị đều biết.

Đông Nam chúng ta có trăm vạn binh sĩ tinh nhuệ, mà Liên minh Thống nhất chỉ có mấy chục vạn binh lính hiện tại đã đánh vào đại thảo nguyên.

Toàn thiên hạ đều ca tụng Liên minh Thống nhất mạnh mẽ, mà thanh danh của Đông Nam chúng ta lại không ai biết được.

Liệt Văn rất tán thành lời nói này của Áo Kha Nhĩ.

Đông Nam từ khi san bằng vùng xung quanh năm tỉnh thành đất trống, vẫn ở Đông Nam tĩnh dưỡng.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Đông Nam mạnh mẽ, nhưng đây cũng chỉ là thượng tầng các thế lực mới biết, quân dân phía dưới căn bản không để ý.

Nói cách khác, Đông Nam không có lực uy hiếp đối với người thường! Cho nên, đây là để chuẩn bị đầu nhập vào Liên minh Thống nhất đề cao danh vọng của mình, cũng là gia tăng lợi thế của mình.

Đại đa số đại thần đều có cùng tâm tính với Liệt Văn, cho nên đều nói hùa theo lời Áo Kha Nhĩ.

Áo Kha Nhĩ thấy mọi người tán thành, trên mặt càng đỏ rực lên.

Hắn khoát tay, rất có khí thế nói:

- Cho nên chúng ta không nên bình thản nữa, chúng ta hẳn là phải triển lãm uy lực của chúng ta với thiên hạ.

Để người trong thiên hạ hiểu được, Áo Kha Nhĩ ta không phải dễ đối phó! Bọn họ đối với Áo Kha Nhĩ ta hẳn phải có lòng kính sợ! Nghe nói như thế, tim Liệt Văn đập mạnh.

Như thế nào lời này không giống gia tăng uy vọng Đông Nam, ngược lại như là chuẩn bị chính chiến thiên hạ?

Vào lúc Liệt Văn còn đang suy tư, Áo Kha Nhĩ đã hăng hái gầm rú:

- Toàn bộ lãnh địa lập tức tiến vào trạng thái chiến tranh! Nam đinh mười hai tuổi trở lên lập tức nhập ngũ tiến hành biên chế chỉnh đốn huấn luyện! Cấm tất cả mua bán, tất cả vật tư lưu động phải khống chế ở phủ Đô Đốc! Đám quan văn Liệt Văn đều trợn mắt choáng váng.

Nam đinh mười hai tuổi trở lên vào bộ đội?

Cấm tất cả mua bán?

Loại hành động mất nước này không ngờ xuất hiện không dấu hiệu?

Mà đám sĩ quan bên An Đạt tất cả điều thần tình cuồng nhiệt hoan hô.

Xem bộ dạng bọn họ như là nghẹn khuất đã lâu, hiện tại rốt cuộc có thể phát tiết khiến Liệt Văn cảm thấy giận tím mặt.

Những người này đầu óc bị hỏng hay sao?

Chẳng lẽ không biết nam đinh mười hai tuổi trở lên nhập ngũ đại biểu cho cái gì?

Chẳng lẽ không biết cấm tất cả mua bán đại biểu cho cái gì?

Liệt Văn biết rõ điều này lập tức nhảy ra khuyên can:

- Thần khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Thu thập nam đinh mười hai tuổi trở lên, sẽ khiến cho khu Đông Nam chúng ta không còn nam nhân.

Không nói kéo những nam đinh này vào quân đội sẽ mang đến nguy hại gì cho các ngành sản xuất.

Chỉ riêng mất đi cân bằng dân cư đủ khiến xã hội hỏng mất!

- Hơn nữa, cấm tất cả mua bán, người đi buôn đều sẽ rời khỏi Đông Nam, kinh tế toàn bộ Đông Nam sẽ trở thành đình trệ thậm chí là hỏng mất! Những lời này của Liệt Văn được tất cả quan văn, thậm chí một ít quan võ có điểm đầu não cũng đồng ý.

Dù sao chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết mệnh lệnh của Áo Kha Nhĩ chỉ xuất hiện vào lúc sắp mất nước.

Nhưng hiện tại mặc kệ thế nào, khu Đông Nam đều không có khả năng có dấu hiệu mất nước, ngược lại không ngừng phát triển.

Lúc này tuyên bố mệnh lệnh như mất nước này, người đầu óc bình thường sẽ không chấp nhận.

Phải biết rằng Đông Nam này cũng không phải là của một mình Áo Kha Nhĩ, mà là tất cả những thành viên trong tộc Áo Kha Nhĩ.

Đám người bọn họ vì cơ sở Đông Nam mất không ít tâm huyết, thẳng đến bây giờ mới xem như bén rễ.

Hiện tại không ngờ lại muốn gạt sạch bùn đất phía trên, loại chuyện này làm sao để nó xảy ra được! Tuy nhiên khiến mọi người kỳ quái chính là, đối với toàn thể quan văn phản đối, Áo Kha Nhĩ còn không phản ứng thì đám võ quan bao gồm An Đạt lập tức lớn tiếng quát mắng.

Từng tên sĩ quan lời lẽ chính nghĩa chỉ trích đám người phản đối không có lòng trung thành, không có một bộ dáng mà thần tử nên có.

Nếu điện hạ đã hạ lệnh, như vậy thân là thần tử nên ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc, làm sao lại ở đây khoa chân múa tay, ý kiến ý cò với điện hạ?

An Đạt phát biểu ý kiến sau cùng, lại là một người bình tĩnh nhất.

Hắn thong thả nói:

- Các vị.

Chiêu mộ nam đinh mười hai tuổi trở lên, khiến cho tất cả Đông Nam chúng ta có thể chiêu mộ được năm trăm vạn bộ đội.

Hủy bỏ tất cả mua bán, thu nạp tất cả lại chúng ta có thể nháy mắt chống đỡ được tất cả vật tư cần thiết cho năm trăm vạn bộ đội này tác chiến một năm.

- Có năm trăm vạn bộ đội này, trong vòng một năm địa bàn của chúng ta có thể mở rộng được bao nhiêu?

Chỉ cần mở rộng địa bàn ra gấp đôi, tráng đinh cùng vật tư khuyết thiếu của chúng ta có thể kiếm lại.

Chỉ cần chiếm cứ đế quốc, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều.

Ta cho rằng các vị không nên quên, tráng đinh cùng vật tư này đều không phải của tộc nhân chúng ta, vì sao không lấy nhỏ câu lớn?

Dù sao chúng ta cũng không lỗ vốn.

Đoạn mở đầu của An Đạt, đại đa số mọi người cười nhạt.

Nếu tính toán như vậy, đám quan văn bọn mình vất vả thống trị địa phương làm gì?

Trực tiếp phái quân đội đi đánh cướp là xong.

Tuy nhiên sau khi nghe được câu sau “Không phải của tộc nhân chúng ta” tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.

Chờ sau khi An Đạt nói xong, trong mắt đại đa số người đều lóe ra hào quang.

Sau khi Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam, tuy rằng tiếp thu một số quan lại cấp thấp trong hệ thống Khang Tư cũng chọn lựa một đám quan viên tới tìm nơi nương tựa.

Nhưng quan lớn quyền quý chân chính khống chế Đông Nam đều là tộc nhân Áo Kha Nhĩ.

Cùng với nói Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam không bằng nói tộc quân của Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam.

Bởi vậy đối với bọn cướp mà nói, tất cả những gì trong địa giới Đông Nam đều là kiếm tới.

Bình thường không muốn phá hoại là muốn truyền mấy thứ này cho đời sau.

Nhưng nếu trước mặt xuất hiệncơ hội có thể lấy một kiếm mười, hơn nữa phần thắng rất cao.

Như vậy đương nhiên bọn họ vui mừng đánh bạc những thứ nhặt được này.

Dù sao không phải mình vất vả kiếm được, khẳng định không ai có tâm tình không muốn.

Nhìn thấy đám người vốn đứng về phía mình bắt đầu trầm tư, Liệt Văn không khỏi nhíu mày.

Hắn đương nhiên biết được lấy nhỏ câu lớn như vậy khẳng định có thể kiếm được một khoản lớn.

Nhưng nếu như vậy, cơ sở Đông Nam sẽ không còn cơ sở, tộc quần của mình cũng biến thành một đám bèo trôi không có gốc rễ.

Cho dù kiếm được nhiều đến đâu, không mất vài năm căn bản đừng nghĩ cắm rễ.

Nếu đây là thời kỳ quân phiệt hỗn chiến lúc trước, vậy mình khẳng định là người đầu tiên đưa ra kế hoạch đánh bạc như vậy.

Bởi vì chỉ cần mình thế lớn, những người khác không dám tới trêu chọc, cũng đủ thời gian để tộc nhân cắm rễ.

Nhưng hiện tại tuy không nói đến Liên minh Thống nhất uy danh lan xa, phát triển không ngừng kia, chỉ riêng các thế lực một khi bị kẻ thù xâm lấn sẽ thành lập Liên minh Hoàng tộc thì cũng không cho tộc nhân của mình có thời gian cắm rễ.

Đánh bạc như vậy đằng trước quả thật có thể gỡ vốn lại lãi cao.

Nhưng về sau cũng chỉ coi như kiếm cho người khác mà thôi, thua một bàn sẽ mất sạch.

Cho nên bất kể thế nào tuyệt đối không thể phá hủy cơ sở Đông Nam này.

Dù sao chỉ cần cơ sở tồn tại, cho dù đầu nhập người khác cũng có cơ hội cò kè mặc cả.

Liệt Văn đi ra một bước lớn tiếng bác bỏ:

- Điện hạ, các vị đại thần! Đông Nam là cơ sở của chúng ta, tuyệt đối không thể làm chuyện giết gà lấy trứng.

Thần cho rằng… Lời nói Liệt Văn còn chưa dứt, Áo Kha Nhĩ mặt lộ vẻ chán ghét khoát tay chặn:

- Người đâu! Đại nhân Liệt Văn mệt mỏi, mời hắn về phủ tĩnh dưỡng! Mệnh lệnh này khiến Liệt Văn ngạc nhiên.

Mình chính là thân tín của Áo Kha Nhĩ, lúc trước cho dù hắn giáp mặt trách Áo Kha Nhĩ, Áo Kha Nhĩ cũng chỉ khiêm tốn nhận.

Mà không giống như hiện tại, nghe không vào tai trực tiếp đuổi mình đi! Mọi người ở đây tuy rằng mặt giật giật, nhưng Áo Kha Nhĩ chỉ là đưa Liệt Văn về phủ nghỉ ngơi, cũng không trực tiếp cướp đoạt quyền vị của Liệt Văn, lại càng không phải là trực tiếp xử lý.

Cho nên đối với hành vi ôn hòa đuổi người phản đối đi, bọn họ cũng không có phản ứng gì.

Ai cũng không nghĩ người lãnh đạo trực tiếp của mình là một bạo quân vừa tức giận liền giết người.

Cho nên vẫn là không nên cho điện hạ có cơ hội thay đổi, bởi vậy tất cả mọi người trầm mặc không nói.

Nhìn hai thị vệ đứng bên cạnh mình, Liệt Văn bất đắc dĩ thở dài, thi lễ với Áo Kha Nhĩ liền lui xuống.

Hắn biết nếu điện hạ đã quyết tâm, vậy mình cũng không nên quá nhiều lời, tránh cho người khác ghét.

Liệt Văn có chuyển biến như vậy, lý do giống như An Đạt nói.

Hiện tại tất cả những thứ này đều là kiếm được, cho dù không có cũng không đáng tiếc.

Về phần chuyện đầu nhập vào Liên minh Thống nhất, Liệt Văn không cho rằng Áo Kha Nhĩ chuẩn bị khai chiến với Khang Tư.

Cùng lắm cũng chỉ dùng năm trăm vạn bộ đội này cướp bóc một phen, chẳng những gia tăng tài phú trong tộc, mà còn có thể đề cao uy vọng của mình.

Để cho lúc đầu nhập vào có thể đổi lấy địa vị càng tốt hơn.

Dù sao Liệt Văn không tin Áo Kha Nhĩ thật sự ngu ngốc đến mức chuẩn bị đánh khắp thiên hạ, người có lợi hại đến đâu đánh với toàn thiên hạ đều là chuyện muốn chết.

Người phản đối lớn nhất Liệt Văn về nhà tĩnh dưỡng, mệnh lệnh của Áo Kha Nhĩ lập tức được chấp hành.

Đám quan lại sau khi lui ra lập tức lao đi khắp nơi, bắt đầu thi hành hành động trưng binh và thu thập vật tư, đào gốc cắt rễ đối với Đông Nam.

Sau khi đám quan viên rời đi, Áo Kha Nhĩ đi vào nhà sau phủ Đô Đốc.

Một tên mặc áo bào đen toàn thân ngồi ở trên chủ vị, mà Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt giống như thuộc hạ đứng ở một bên nói lại chuyện trên triều.

Khi thuật lại tất cả mọi chuyện, Áo Kha Nhĩ thật cẩn thận dò hỏi:

- Đại nhân.

Có cần phải thay thế cả Liệt Văn hay không?

Người mặc bào đen lắc đầu:

- Không cần.

Chúng ta cần phải có một người phản đối bình thường tồn tại mới có thể khiến triều đình Đông Nam có bộ dạng bình thường.

Bằng không chuyện không hợp lý như thế ngay cả một người phản đối cũng không có, người hơi chút lưu ý sẽ có hoài nghi.

An Đạt vẻ mặt mê hoặc nói:

- Đại nhân.

Kỳ thật chúng ta chỉ cần lợi dụng thế lực này nhiễu loạn đế quốc mà thôi, cần gì để ý có ai hoài nghi hay không?

- Ngu xuẩn! Người mặc áo bào đen đột nhiên phẫn nộ quát:

- Không cần bởi vì ngươi là ngu ngốc liền coi mọi người trong thiên hạ là ngu ngốc! Mắng đến đây, nhìn hai người trước mắt tuy bộ dạng khủng hoảng nhưng vẻ mặt như trước vẫn cảm thấy lẫn lộn.

Người mặc áo bào đen thở dài nói:

- Các ngươi không phải muốn biết vì sao chúng ta phải vứt bỏ tổng bộ rút lui khỏi đại lục này sao?

An Đạt cùng Áo Kha Nhĩ lập tức gật đầu không thôi.

Người mặc áo bào đen lại thở dài:

- Các ngươi cũng biết, trong tổng bộ có một đoàn thể do những trưởng lão không có dã tâm xuất ngũ tạo thành, chuyên môn nghiên cứu thần tích.

Đoàn thể này gần như đồng thời thành lập tới tổng giáo.

Bởi vậy cho dù ngũ tông xuất hiện, đoàn thể này vẫn tiếp tục được duy trì.

Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt tiếp tục gật đầu.

Đối với trưởng lão đoàn không có dã tâm, một lòng nghiên cứu thần tích không có nguy hại gì lại chỉ mang đến ưu đãi, chỉ cần là người từ tổng bộ đi ra là biết rất rõ ràng.

Đoàn thể này ở tổng bộ có các loại quyền lợi đặc biệt.

Hiện tại đại nhân nói như vậy chẳng lẽ chuyện vứt bỏ tổng bộ này chính là do đoàn trưởng lão này làm ra?

Người mặc áo bào đen đột nhiên tức giận, lời nói chứng minh bọn họ dự đoán:

- Đám đoàn trưởng lão chó má ở tổng bộ kia nghiên cứu thần tích lại nghiên cứu ra phiền toái lớn.

Cũng không biết bọn họ làm thế nào, chẳng những hại chết chính bọn họ, còn làm liên lụy hơn nửa nhân viên tổng bộ.

Khiến cho chúng ta chỉ có thể vút bỏ tổng bộ hơn ngàn năm rút đi.

Hơn nữa hậu di chứng dẫn phát khiến chúng ta chỉ có thể vứt bỏ đại lục này đi ra hải ngoại thật xa! Thật sự là đáng chết! Nghe nói như thế, An Đạt, Áo Kha Nhĩ nhìn nhau trong mắt lộ vẻ mê hoặc.

Đoàn trưởng lão đã làm ra đồ vật quỷ dị gì, chẳng những làm chết chính bọn họ còn làm cho nhân viên tổng bộ chết hơn nửa?

Lại còn bởi vì hậu di chứng mà toàn bộ mật giáo phải vứt bỏ tổng bộ, trực tiếp chạy khỏi đại lục này?

Người áo bào đen hiển nhiên biết hai người nghi hoặc, ổn định giọng điệu nói tiếp:

- Trừ bỏ người của đoàn trưởng lão, không ai biết rốt cuộc bọn họ làm ra cái gì.

Dù sao thiên sứ, ác ma tinh nhuệ năm tông chúng ta tồn kho ở tổng bộ toàn bộ biến thành tro bụi.

Tất cả tài liệu tồn kho của chúng ta biến thành củi nhóm lò.

Mà khó hiểu nhất chính là, quan chỉ huy thiên sứ ác ma trong phạm vi tổng bộ thời gian đó, toàn bộ chết đi! Lời này vừa nói ra, An Đạt và Áo Kha Nhĩ không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn không thôi.

Nếu lúc ấy mình ở tổng bộ chỉ sợ sẽ chết không rõ ràng như vậy.

- Khó trách phải vứt bỏ tổng bộ.

Áo Kha Nhĩ cảm thán nói.

Người mặc áo bào đen lắc đầu:

- Nếu chỉ riêng như vậy chúng ta cũng không có khả năng vứt bỏ ngàn năm tổng bộ.

Nguyên nhân quan trong nhất chính là, người thảo nguyên không biết bị cái gì cuốn hút, điên cuồng cướp đoạt bên ngoài.

Hơn nữa tài nguyên thu thập được khung ngừng vận chuyển đến nhà xưởng bên ngoài tổng bộ chúng ta.

Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt đầy đầu dấu chấm hỏi.

Đây không phải chuyện tốt sao?

Như thế nào lại là nguyên nhân lớn nhất phải vứt bỏ ngàn năm tổng bộ?

Người mặc áo bào đen cười lạnh:

- Đừng tưởng rằng đây là chuyện tốt.

Đám người thảo nguyên này không biết trúng độc gì, hoàn toàn quyên mất uy vọng cùng tín ngưỡng mật giáo chúng ta tạo ra hơn ngàn năm qua, không ngờ coi chúng ta như kẻ thù bắt lại, nhìn mặt là không chết không ngừng! Lúc chúng ta rút đi, có một nửa nhân viên chính là chết trong tay người thảo nguyên.

- Cái gì! Đám người thảo nguyên đê tiện này không ngờ dám phạm thượng tập kích người chúng ta?

Đáng chết! Nên diệt tộc bọn họ! Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt đều trợn mắt hung hăng quát.

Bị đoàn trưởng lão làm ra đồ vật không biết tên, hơn nữa tiêu tiệt hơn nửa người của tổng bộ bọn họ cũng không phẫn nộ như vậy.

Ngàn năm tổng bộ ghi lại không ít thực nghiệm nào đó thất bại tạo thành rất nhiều thiệt hại.

Nhưng là bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận người thảo nguyên nô bộc ngàn năm không ngờ lại tập sát người của mình.

Điều này làm cho bọn họ cảm thấy được tôn nghiêm của tổ chức ngàn năm đã bị xâm phạm.

- Sau khi bọn họ trúng chiêu cũng tương đương diệt tộc.

Bởi bì bọn họ gần như rối gỗ, chấp hành công kích bên ngoài cướp vật tư sau đó vận chuyển về nhà xưởng.

Cho dù bọn họ có lợi hại thế nào, vấn đề số lượng nhân khẩu quyết định bọn họ nhiều nhất chỉ là hung tàn nhất thời, không lâu sau sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Người áo bào đen cười lạnh nói.

- Bọn họ đánh cướp vật tư vận chuyển trở về nhà xương?

Mang về làm gì?

Bọn họ cũng không cần?

An Đạt nghi hoặc hỏi.

- Vận chuyển về chế tạo binh khí, sau đó binh khí này lại vận chuyển từ nhà xưởng đến nơi người thảo nguyên đang cướp bóc.

Tuy nhiên vào lúc tổng bộ rút lui, tiêu diệt mấy đội vận chuyển của bọn họ, cũng cướp tài bảo của bọn họ.

Phỏng chừng hành động vận chuyển của bọn họ đã ngừng, bởi vì bọn họ đã không có người làm công việc này! Người áo bào đen có vẻ hả giận nói.

- Đại nhâ.

Chúng ta rút lui khỏi tổng bộ và đại lục, nhưng cái đó và việc chúng ta làm cho Đông Nam gây chiến với thiên hạ có quan hệ gì?

Áo Kha Nhĩ rất nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta phải là cho thiên hạ này rung chuyển không thôi để yểm hộ cho nhân viên tổng bộ cùng các ngành khu khác rút lui.

Các ngươi cũng biết nhân viên tổng bộ và nhân viên, vật tư các khu rất nhiều.

Chúng ta di động như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho thiên hạ chú ý.

Đặc biệt tài phú càng khiến người động tâm.

Tiền tài bị đoạt cũng không sao, nhưng mà nếu mật giáo chúng ta bị người đời biết được vậy đúng là một chuyện lớn.

Cho nên chúng ta mới phải gây ra đại chiến chuyển dời lực chú ý của thiên hạ.

Người áo bào đen cảm thán nói.

Đối với loại chuyện vì di chuyển sự chú ý mà khơi mào thiên hạ đại loạn, An Đạt cùng Áo Kha Nhĩ đều không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, ngược lại là một bộ dạng tỉnh ngộ gật gật đầu.

Tuy nhiên An Đạt rất nhanh nhíu mày hỏi:

- Đại nhân.

Cho dù tổng bộ xuất hiện vấn đề phải bỏ đi, nhưng mà không cần phải di dời các khu khác chứ?

Nơi này rất nhiều đều là mật giáo chúng ta xây dựng qua ngàn năm, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ vô cùng.

Căn bản không cần lo lắng sau khi bại lộ gặp phải vấn đề gì.

- Ngươi nói những bộ môn này quả thật không trong danh sách di chuyển.

Dù sao bọn họ ở nhiều nơi đều là xưng vương xưng bá, tổng bộ chỉ hạ lệnh cho bọn họ ẩn núp mà thôi.

Lần di chuyển này chủ yếu là những bộ môn khu vực đế quốc.

Người áo bào đen nói.

- Khu vực đế quốc này có ai có thể uy hiếp đến năm tông chúng ta?

Áo Kha Nhĩ trong mắt chợt lóe sáng, mà An Đạt thì vẻ mặt kinh ngạc không thể tin.

Trong lòng bọn họ, mật giáo chính là tổ chức mạnh mẽ nhất thiên hạ.

Chỉ có mật giáo uy hiếp người khác, làm gì có ai uy hiếp đến mật giáo?

Trong lòng người mật giáo, có thể đả bại chính mình chỉ có thể là xuất thân mật giáo.

Mà đây cũng là nguyên nhân mật giáo tổ chức nghiêm mật vô địch ngàn năm lại biến thành năm tông.

Người mật giáo vô địch thiên hạ lâu quá, nhàn rỗi không có chuyện gì mới xuất hiện chuyện tan rã tự tìm phiền toái cho mình như vậy.

- Quả thật có.

Người áo bào đen gật đầu.

Nhìn hai người trước mặt này mắt đều trừng ra, không khỏi cười nói:

- Biết Khang Tư của Liên minh Thống nhất không?

Áo Kha Nhĩ gật đầu nói:

- Biết! Đại ca kết nghĩa của Áo Kha Nhĩ.

Nghe nói là người thích dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa vận khí cực kỳ tốt.

Cứ nghe hắn từng ba lần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Lần đầu tiên là thành lập Lôi gia của bán đảo Phi Ba, lần thứ hai là thành lập phủ Đại Đô đốc Đông Nam.

Lần thứ ba là chiếm cứ hơn nửa Tuyết quốc.

- Hiện tại thậm chí có người cho rằng Liên minh Thống nhất là lần thứ tư Khang Tư dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Nghe nói Khang Tư đó bất kể hành quân đánh giặc, chính trị, trị dân đều cực kỳ lợi hại, là một nhân vật gần như là yêu nghiệt.

- Tuy nhiên kỳ quái chính là, theo lý tên như vậy hẳn không cho phép có người làm trái hắn.

Nhưng Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam cũng không thấy hắn trả thù.

Đây thật làm cho người ta khó hiểu.

An Đạt xen vào nói:

- Có lẽ huynh đệ bọn họ tuy rằng đều có ý đồ chính trị nhưng mà quan hệ tốt thì sao?

Không thấy Áo Kha Nhĩ đều chuẩn bị một lần nữa đầu nhập vào Khang Tư sao?

Chẳng những năm tỉnh Đông Nam không mất đi, ngược lại còn thêm năm tỉnh.

Nếu hai người họ cấu kết, nói cách khác Áo Kha Nhĩ cướp ngôi là hai người họ diễn trò cho người ngoài xem.

Đó mới chính là kế hay.

Thấy đề tài đi quá xa, người áo bào đen có chút bất mãn:

- Không cần để ý đến điều này.

Ta sở dĩ nói đến Khang Tư là bởi vì Khang Tư dẫn đầu Liên minh Thống nhất đã đánh vào đại thảo nguyên.

- Dựa theo năng lực và binh lực Khang Tư, đại thảo nguyên quả thực chính là một người đẹp trần truồng không có năng lực phản kháng trước một tráng hán, trừ bỏ kêu la vài tiếng thì không có bất kỳ phiền toái gì.

Mà một khi Khang Tư đánh vào đại thảo nguyên, mục tiêu chủ yếu của hắn khẳng định là tượng trưng tín ngưỡng của đại thảo nguyên – Thánh Sơn.

Như vậy tự nhiên sẽ phát hiện tổng bộ của chúng ta.

An Đạt vẫn khó hiểu như cũ:

- Tiến vào tổng bộ chúng ta thì sao?

Trang bị vật tư tồn kho tổng bộ đều thành rác rưởi, hơn nữa số liệu tổng bộ sau khi xử lý hẳn đã mang đi.

Hắn có thể có phát hiện gì?

Mà cho dù hắn biết đó là tổng bộ mật giáo chúng ta, như vậy hắn có năng lực gì gây nguy hại cho chúng ta?

Nếu không phải đối phương là thủ trưởng, chỉ sợ hắn trực tiếp chỉ trích đối phương vì sao nhát gan như vậy.

Một người thường cho dù có được thế lực mạnh mẽ nhất thiên hạ làm sao có thể chống lại một mật giáo tới gần Thần nhất?

- Đừng coi thường Khang Tư.

Bên Tuyết quốc không nói, Lôi gia ở bán đảo Phi Ba chính là làm cho Nam tông đen xạm mặt mày.

Hơn nưuã nghe đồn Thánh nữ Nam tông chính là vợ của Khang Tư.

Tuy rằng Nam tông ra sức chối bỏ nhưng có thể truyền ra tin đồn khó tin như vậy, cũng là có chút căn cứ.

- Có một Thánh nữ biết rõ mọi chuyện mật giáo như vậy, Khang Tư khẳng định biết rất rõ về mật giáo chúng ta.

Nếu để hắn chiếm được đồ vật kia trong tổng bộ, vậy mật giáo chúng ta phiền toái lớn.

Đây cũng là nguyên nhân chân chính vì sao mật giáo chúng ta phải rời xa đại lục này.

Người áo bào đen nghiêm túc nói.

- Đồ vật gì?

Cái gì vậy?

Chẳng lẽ lúc tổng bộ rút lui còn để lại cái gì.

Ặc… Chẳng lẽ là… Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt biến đổi mạnh.

- Đúng vậy.

Thần.

Thần của chúng ta để lại tổng bộ.

Người áo bào đen gật gật đầu, nhẹ nhàng nói ra một câu khiến cho hai người kia giống như bị sét đánh.

Hai người một bên lo lắng đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm nói gì đó.

Nhưng bọn họ không chỉ trích vì sao tổng bộ không mang Thần đi.

Bọn họ cũng là nhân viên cao cấp nhất của mật giáo, biết sự tồn tại của Thân, cũng biết Thần không thể mang đi.

Bởi vì có Thần, mật giáo mới xuất hiện.

Mà hiện tại Thần này rơi vào tay Khang Tư, cảm giác trong lòng thật sự là phức tạp cực kỳ, hận không thể lập tức tiêu diệt Khang Tư.

Nhưng lúc thực lực mạnh mẽ còn không thể xử lý hắn, hiện tại không còn binh đoàn cùng tài liệu tồn kho, càng không nói đến tiêu diệt hắn.

Hơn nữa hiện tại chắc Khang Tư đã chiếm được Thần, một khi để hắn tìm ra thứ gì tốt, vậy thật sự là mật giáo tai ương ngập đầu!

- Chết tiệt! Đoàn trưởng lão kia rốt cuộc nghiên cứu ra cái chuyện gì phiền toái như vậy, không ngờ khiến cho tổng bộ phải từ bỏ cả Thần! An Đạt rốt cuộc không kìm được phát ra thanh âm rõ ràng.

Người áo bào đen có chút thống khổ lắc đầu:

- Ai cũng không biết.

Bởi vì bọn họ là nhóm đầu tiên chết trong biến cố.

Chúng ta cũng không muốn từ bỏ Thần như vậy, nhưng chúng ta không thể ở lại tổng bộ.

Bởi vì chỉ cần người nào có thể khống chế được thiên sứ ác ma sẽ chết không rõ ràng.

Trong giáo đã có lời nói truyền ra đây là việc làm của thần phạt, cho nên chúng ta phải rời khỏi đại lục này.

Bằng không khi chuyện chết chóc kéo dài, toàn bộ mật giáo đều tan vỡ.

Hai người đột nhiên cả kinh, không dám nói thêm nữa.

Đám nhân viên cao tầng bọn họ đều rõ ràng.

Tuy rằng Thần quả thật là cơ sở tồn tại của mật giáo, nhưng cơ sở này không phải là cơ sở tín ngưỡng, mà là cơ sở nghiên cứu.

Toàn bộ bí thuật mật giáo biết được đều từ Thần mà biết được.

Có thể nói cao tầng mật giáo không có khả năng tín ngưỡng, nhưng tất cả mọi thứ của mật giáo đều đến từ Thần.

Điều này làm cho người ta nhiều ít mang theo một ít cảm giác kính sợ, cho nên thật sự toát ra một cái Thần phạt.

Nghĩ đến đoàn trưởng lão cùng nhiều thành viên mật giáo chết một cách bí mật, cùng với hành động kỳ quái của người thảo nguyên tuyệt đối sẽ chấp nhận cách nói này.

Mà một khi lời đồn này chiếm cứ tâm linh cao tầng, mật giáo hỏng mất cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Vì hạn chế loại tư tưởng này phát triển, trước tiên rời xa Thần cũng là một biện pháp.

Đây cũng là vì sao mật giáo đối với ngàn năm tổng bộ này, dứt khoát nói bỏ là bỏ.

- Cho nên nói mọi chuyện đã không thể cứu vạn.

Chúng ta hiện tại nên làm chính là hấp dẫn ánh mắt thiên hạ, che dấu hành động rời khỏi của chúng ta.

Chỉ cần một hạt giống của chúng ta còn tồn tại, cho dù người đế quốc này chết hết cũng không vấn đề gì! Người áo bào đen nghiêm túc nói.

Vẻ mặt hai người chấn động, thần sắc cũng trang nghiêm gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ cẩn thận hỏi:

- Đại nhân.

Không biết bao giờ thì chúng ta có thể rời đi?

An Đạt cũng vẻ mặt khẩn trương.

Đám nhân viên chấp hành nhiệm vụ bọn họ sợ nhất là bị từ bỏ.

Người áo bào đen đứng lên nói:

- Yên tâm.

Trong giáo tuyệt đối không nỡ vứt bỏ các ngươi.

Hiện tại thuộc hạ của các ngươi cũng được thay một đám nguiờ của Đông Nam.

Các ngươi cứ thoải mái phát huy, khi toàn giáo rút lui khỏi, hơn nữa quân địch chiếm thế thượng phong, để cho bọn Áo Kha Nhĩ chân chính ở trước mặt người thiên hạ diệt tất cả mọi dấu hiệu.

Khi đó là thời cơ các ngươi rời đi.

Nghe cam đoan như vậy, hai người kia nhẹ nhàng thở ra.

Tuy biết rằng sau khi tổng bộ thiệt hại rất nhiều người, đám người cao tầng mình cũng không dễ bị tầng cao nhất hy sinh.

Nhưng nhận được trả lời thuyết phục cũng làm cho bọn họ an tâm.

Bọn họ lập tức cam đoan với người mặc áo bào đen:

- Xin đại nhân yên tâm.

Chúng ta nhất định làm cho đế quốc này tanh bành khói lửa!

- Ừ! Chuẩn bị tốt xong là bắt đầu.

Tất cả mọi người thời gian đang gấp.

Người áo bào đen gật gật đầu rời đi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-co-doc-chien-than-2-tai-hoa-dong-nam-146755.html