Cố Gắng Thay Đổi Số Phận - Tập võ hay bỏ trốn - Cố Gắng Thay Đổi Số Phận

Cố Gắng Thay Đổi Số Phận

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1 : Cố Gắng Thay Đổi Số Phận - Tập võ hay bỏ trốn

Dạo này, tần suất ta gặp ác mộng tăng lên không ít.

Thật ra, căn bản cũng không phải là ác mộng, chỉ là có chút khó chịu.

Khó chịu?

Phải, cực kỳ khó chịu, khó chịu đến mức ta hận không thể kéo phăng cái lưỡi tên khốn kia ra khỏi cổ họng hắn, sau đó hành hạ hắn tới chết.

Khung cảnh trong mơ đen như mực, văng vẳng bên tai là giọng nói trầm thấp, đều đều, lặp đi lặp lại một câu nói không ngừng trong suốt tám năm nay.

Ngay cả Đường Tăng thỉnh thoảng còn đổi sang câu khác, vậy mà tên đó cứ lầm rầm mỗi một câu, thật thiếu chuyên nghiệp.

A, quên tự giới thiệu, ta là nữ xuyên không, hơn nữa còn đang trong giai đoạn sinh trưởng, từ lúc mở mắt đã là một trẻ sơ sinh, dẩn dần theo thời gian trôi qua, đến nay đã tròn tám năm.

Ta cũng rõ mình không phải là nữ chủ, nhờ những cơn ác mộng kia ban tặng, ta sớm biết ta chỉ là vai phụ.

Kẻ nào nói nữ xuyên không thì không bao giờ làm vai phụ hả?

Đám người bọn ta đều là những học sinh ưu tú, tiền bạc phũ phê, khi xuyên không cũng sẽ thành những người không giàu thì quý, xem như không phải khuynh thế hoàng phi, công chúa cao quý thì cũng sẽ có một nhóm người yêu thương ngưỡng mộ, thường thường còn tặng kèm các thể loại như củng cố ngôi vua hay tự cầm quyền, vân vân và mây mây… Nhưng dạo gần đây, con đường xuyên không đã thay đổi khác hẳn, thân phận xuyên không bị móp méo rõ rệt:

có người xuyên qua thành nha hoan, thành thiếp, cũng có người thành nông phụ, còn có tình huống bạo liệt hơn là xuyên vào thời viễn cỗ giành lộn dưa chuột với dã thú *khụ khụ*, không chỉ thế còn đánh nhau một trận kịch liệt chỉ để giành mấy nhánh cây con.

Chủ tịch Mao đã nói:

“Đất nước chúng ta rất rộng lớn, đâu đâu cũng có việc làm vì thế các giới trẻ tri thức hãy về các vùng nông thôn, lên các miển núi tham gia cải tạo bởi bần nông.

” Tổ chức chọn ta, chính là vinh hạnh lớn lao của ta.

Nhưng ta có một thắc mắc, có phải lúc ta xuyên không vì quá hào hứng sốt ruột, mà hớp một nửa canh Mạnh Bà hay sao, nên có một số việc ta không tài nào nhớ nỗi.

Ví dụ như trước khi xuyên qua, ta tên gì, nhà ở đâu, ta đã quên mất tiêu =.

= Thôi kệ, ta không quan tâm nữa, vứt đi, dù sao đã sống lại thành người rồi, nên nhanh chóng đề ra mục tiêu phấn đấu trong tương lai:

‘sống theo phương thức điền văn, tìm một dưa chuột cho chính mình, cố gắng gìn giữ xây dựng hạnh phúc gia đình.

’ À cũng sắp đến giờ cơn ác mộng tới rồi, tên khốn đó lúc nào cũng tha thiết nhìn ta lầm bầm một câu:

“Gia nhập giang hồ sẽ có danh vọng to lớn.

Gia nhập giang hồ sẽ thành mỹ nhân thướt tha.

Gia nhập giang hồ trong người đều toàn kim ngân châu báu.

” .

Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, chứ riêng ta thì thấy thật bịp bợm.

Có thể hắn thấy ta quá thờ ơ, nên lần sau, cơn ác mộng kia không dùng công danh, tiền bạc hay sắc đẹp dụ dỗ ta nữa, mà nghiêm túc nói:

“cô chính là một vai phụ trong giang hồ, là tấm bia đỡ đạn.

” Lại lặp lại cái tiết tấu nhàm chán cũ rích, hiệu quả tẫy não vẫn không qua khỏi cấp một.

Hồi đầu ta không thèm bận tâm đến cơn ác mộng này.

Nhưng mọi người biết đấy, con gái bọn ta cực kỳ chán ghét mấy người thích dây dưa, bám dính, liên tục quấy nhiễu mộng đẹp của mình.

Có thể thấy tên đó cũng chả phải loại hiền lành gì, lời hắn nói ắt hẳn chả có cái nào đúng.

Tức nhất chính là kẻ đó không chịu cho ta ngủ ngon.

Ép buộc một người không tin vào thánh thần đi thừa nhận thế giới này do chúa tể tạo ra là một quá trình vô cùng gian khổ, nhưng sau khi trải qua nhiều tình huống bi thương thảm thiết, gạt bỏ vô số lời biện minh cho mình, cuối cùng ta đành phải đau khổ thừa nhận, có lẽ ta đã xuyên đến một thế giới do tác giả sáng tạo ra.

Mà thanh âm hay lầm rầm trong mộng của ta, chắc chắn chỉ có thể là giọng của đại bịp bợm – tác giả đại nhân thôi.

Thật ra, nếu không phải tại hạ là kẻ vô tâm vô phế, thì đã sớm uất ức từ lâu rồi.

Nhận ra cuộc sống của mình sẽ bị người ta khống chế, chèn ép khổ ải, hơn nữa ta lại không phải nhân vật chính, mà là vai phụ nho nhỏ có thể chết bất cứ khi nào, kết cục không ngủm cũng ngoẻo thế thật quá thê thảm mà.

Kẻ kia nhìn thấy mặt ta xệ xuống như đưa đám, âm điệu lầm bầm như niệm kinh kia cũng dần dần trở nên nghiêm khắc, thậm chí còn thay đổi cách nói khác:

‘theo tác giả thì sống, không theo thì chết!’ Được rồi, ta hoàn toàn bị thuyết phục rồi.

Cũng phải, thứ nhất nữ xuyên không toàn là hạng tài ba đầy bản lĩnh, ta chỉ cần vận dụng kiến thức hiện đại khi xuyên không là mọi chuyện liền trở nên đơn giản.

Thứ hai, ta chỉ là một vai phụ nho nhỏ, so với nhân vật chính, độ tự do tương đối cao, trong lúc ống kính chưa quay đến chỗ ta, tranh thủ khi đó đi trêu ghẹo mĩ nam, hoặc là ăn không ngồi rồi chờ đến ngày chết càng tiện hơn sao.

Chỉ cần không quá phận, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.

Hơn nữa, ta đặc biệt được xuyên qua làm vai phụ, mọi người thường nói ngoan ngoãn hiền lành sẽ được thương xót, cùng lắm tác giả lợi dụng ta vài lần, sau đó thấy ta hợp tác ngoan ngoãn có thể cho ta chút lộ phí ra về.

Không thể không thừa nhận, hiệu suất cơn ác mộng này quả nhiên rất cao, sau khi ta chấp nhận, hắn cũng không quay lại quấy rối ta nữa.

Quả nhiên ta đoán không sai.

Vì vậy ta thử thuyết phục tác giả:

“nếu đã làm vai phụ, có thể cho thể cho ta biết trước kịch bản được không?

Ngài biết đó, thân làm con cờ, ngày nào cũng phải kiên trì xem《 kế hoạch luyện tập của diễn viên 》cũng chỉ có mỗi Chu Tinh Tinh thôi, còn ta thì quá tệ.

” Vậy mà cơn ác mộng này làm ngơ không thấy, biến mất trong hư không, cái gì cũng không chịu cho ta biết.

Ta không từ bỏ hy vọng đâu, vì vậy không ngừng nhắc nhở bản thân:

“Võ thuật với võ thuật cũng rất khác nhau, một loại kịch bản ở trong tay nam tác giả có thể biến giang hồ thành căn cứ dự bị của mình, nữ chủ được chăm sóc rất chu đáo, tuân theo truyền thống giang hồ của Kim Dung, Cổ Long, nghim chỉnh đ nam chủ chỉ yu một ngời, hai ngời v ý gặp nhau m kết nhn duyn, cui cùng cuồng loạn trn giờng, sau đ tn nam chủ cũng c ý thức chịu trch nhiệm m thnh thn.

Nhng nếu loại kịch bản ny m qua tay nữ tc giả, sự tnh c khi còn pht trin trầm trọng hơn, đam mỹ cùng ngn tnh, ngay cả kết cu pht sinh giữa nam nữ chính còn thay đổi rõ rệt, di nh ho quang của tc giả cờng bạo cúc hoa đu c th xảy ra.

Thứ khc khng ni, chỉ ring việc ngi ni ta phải đng vai một kẻ si tnh nam chủ, th ta c nn khuyn ngi mau từ bỏ đi gii tính khc nhau sao yu nhau đợc, hay l khuyn ngi nn coi trọng chn mệnh nhỉ?

Ta chẳng biết lm thế no nữa.

' Nếu ngi khng ni rõ rng, ta lin cứng đầu khng hợp tc.

Đon chừng ngời nọ hon ton bị ta thuyết phục, nn vi ngy sau cui cùng cũng xut hiện trong mộng của ta, chỉ l lúc ny hn khng chịu ln ting, m chỉ lén la lén lút cho ta xem my chữ:

xuyn khng – ngn tnh – khng c trong lịch sử

- võ thuật.

Ồ ồ ồ ồ, tại hạ đã hiu.

Nếu đã xc định hng pht trin của thế gii ny, ta cũng hiu rõ khng th yu cầu xa vời, vì vậy nhanh chóng bắt tay vào nghiên cứu “Làm sao để vai phụ sống sót”.

Ba tuổi, ta xuất ra một câu:

'Không tranh đấu với nhân vật chính, đặc biệt là nữ chính.

' Bốn tuổi, ta nghiên cứu thêm một chút:

'Nhân vật chính đều xinh đẹp tuyệt trần, mê hoặc bao người, nhân vật chính bất tử không giết chết được, cho nên phải tránh xa những người được nhiều người yêu mến, đại nạn không chết đặc biệt nếu họ là nữ nhân.

Nữ tác giả thường rất thích thể loại trừ nữ chủ ra, tất cả các nữ phụ còn lại đều chịu bi kịch thảm khốc.

' Sáu tuổi, ta đã nâng cấp trình độ lý luận dành cho nhân vật chính, phân ra các loại hình tượng nhân vật chính và phạm vi hoạt động tương ứng, đồng thời cũng bắt đầu đúc kết ra phương pháp phân biệt vai phụ:

'càng là nam nhân hoàn mỹ, thâm tình càng có thể là nam phụ,  vai phụ nho nhỏ nhất quyết không được đối chọi với các nam phụ thâm tình với nữ chính, đặc biệt là có ý định tháo gỡ couple chính thức.

' Tám tuổi, cơn ác mộng đã lâu không thấy đã xuất hiện, lần này hắn nói:

“Thời gian đã đến, nếu không vào giang hồ sẽ chết.

” Cũng rất chịu khó lầm bầm liên tục ở trong mộng của ta suốt hai tháng.

Mọi người nói nhìn chữ đoán tính cách, tương lai.

Từ lúc xuyên không tới đây, có phải ta xuyên thành vai phụ nho nhỏ trong một cuốn võ hiệp đẫm chất cẩu huyết thiên lôi hay sao?

Ta không biết hắn muốn càu nhàu tới lúc nào, nhưng cuối cùng ta đành phải lưu lạc giang hồ năm tám tuổi.

Mặc dù phụ mẫu ta đã tạ thế, nhưng dì dưỡng vẫn quản giáo ta rất chặt chẽ, học chữ vỡ lòng, nữ công gia chánh, không thể qua loa.

Bọn họ thường nói, nguyện vọng lớn nhất của họ chính là mau chóng an bài cho ta một mối hôn sự ưng ý, nhằm an ủi cho phụ mẫu linh thiêng trên trời.

Cho nên, sau khi bị cơn ác mộng chọc phiền tỉnh dậy, ta bình tĩnh đi vào sân, múc nước rửa mặt.

Khi ta ngẩng đầu lên, vươn tay lấy khăn mềm lau khô mặt đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng phất phơ trên cây.

.

Vẫn còn nằm mơ sao?

Ta lau mặt thật sạch, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng trắng kia, muốn nhìn xem có phải là Trinh nhi cô nương nổi tiếng bi thảm xuyên qua không.

Chim bay chao lượn dưới trăng mờ, mặc dù ánh sáng mờ nhạt dần, nhưng ta đảm bảo, vị Trinh nhi này là nam tử.

Hơn nữa còn là một mỹ nam tử.

Ta bước tới gần hắn mấy bước, mắt không chớp nhìn thẳng hắn.

Mỹ sắc như ánh ban mai, mắt phượng hàm uy, tóc đen như mực, tay áo bồng bềnh.

Hắn nhẹ nhàng đứng trên ngọn cây chỉ rộng bằng ngón cái, thân hình khẽ lay trong gió, nhưng không hề có một chút bất ổn, nét mặt bình thản tĩnh lặng.

Ta cười nịnh:

'Xin hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp là gì, đến đây có chuyện gì?

' Mỹ nhân cúi đầu xuống nhìn ta:

'Tên cô nương là Tạ Như Kỳ, phụ thân là Tạ Sương phải không?

' Ta ngửa đầu nhìn hắn:

'Phải là ta, xung quanh trấn này chỉ mỗi nhà ta là họ Tạ.

À thiếu hiệp, huynh có thể xuống đây được không?

Cứ ngửa đầu lên nói chuyện thế này thì ta ngất mất.

' Ta thật không có nói dối.

Ta sẽ ngất, nhưng nguyên nhân lớn nhất bởi vì hắn quá tuấn mỹ, lu mờ mắt chó của ta.

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nói:

'Ta là Trình Tranh.

' Ta thẹn thùng:

'Xin lỗi, Tạ gia chưa bao giờ tiếp xúc với người trong võ lâm, cho nên dù huynh là Võ Lâm Minh Chủ, ta cũng không biết.

' Thiếu niên ném một khối ngọc bội qua cho ta:

'Ta là môn đệ trong Thanh Dương phái, được phụ thân của cô nương ủy thác, mang cô nương đi bái sư tập võ.

' Khối ngọc bội hắn ném cho ta trông rất quen mắt, giống hệt cái khối ngọc bội ta đeo trên cổ.

Ta lấy khối ngọc bội trong ngực ra, so sánh hai cái, chất liệu cùng kiểu dáng rất bình thường, giá tầm tầm khoảng một lượng bạc, nhưng mà trên mặt có một đường văn màu trắng sữa khớp với nhau, chứng tỏ hai thứ này là một cặp.

Ta cất lại ngọc bội, nhìn hắn mỉm cười:

'Nghe thúc thúc ta nói, ta mồ côi từ trong bụng mẹ, cho nên thiếu hiệp… Huynh sau tm năm mi đến tm ta sao?

' Thiếu nin ny chc cũng tầm 15, tm năm trc cũng mi su bảy tuổi, nếu phụ thn của ta nhờ hn ti phụ trch ta, c th lão phụ thn qu phng khong rồi.

Trnh Tranh nhíu my, nhn ta từ trn xung, trầm ngm một lúc mi ni:

'Hai thng trc lệnh tn vẫn còn tại thế.

' Ta pht pht tay:

'Những chuyện ny ta khng đợc biết, hay l huynh tự đi thơng lợng vi thúc thúc đi.

À, thiếu hiệp đi đờng vt vả, khng bng ti nh giữa ngồi nghỉ chn một chút đi.

' Chả phải ta nhiệt tnh tiếp đãi khch nh vậy, nhng ci nh nhỏ ny khng c g gọi l phòng khch, căn phòng tiếp khch chỉ c mỗi phòng ngủ của chủ nh, hơn nữa vị thiếu hiệp ny dng dp tun mĩ, cng phu cao cờng, khng th l cờng đạo ti cp bc.

Trnh Tranh ngẩng đầu nhn sc trời, lạnh nhạt ni:

'Cũng sp đến giờ Dần rồi, ta đứng chờ hai vị trởng bi ở trong sn l đợc.

' Thế l ta đnh mặc kệ đ hn đứng ở trong sn, xung bếp nu nc pha một ly tr bng ra ngoi cho hn.

Trnh Tranh nhẹ giọng ni cảm ơn, cặp mi đầy đặn dính nước trà càng thêm trơn bóng, ta ngây ngốc nhìn hắn một hồi, sau đó mới hỏi:

'Thiếu hiệp nói muốn dẫn ta đi bái sư tập võ, tức là muốn dẫn ta đến Thanh Dương phái của huynh sao?

' Trình Tranh im lặng một chốc, mở miệng:

'Phái Nga Mi có chút giao tình với ta, võ công của bọn họ khá thích hợp với nữ nhân.

Mặc dù tuổi của cô nương có lớn một chút, nhưng ta thấy cô nương làm việc ổn thỏa, lại rất bình tĩnh, chăm chỉ tập luyện sau này ắt sẽ là cao thủ có tiếng.

' Ừm, nói thẳng ra là thấy ta chướng mắt, muốn đẩy sang người khác thôi.

Chỉ là, kiểu nhận xét ổn thỏa với bình tĩnh từ đâu ra?

Bởi vì ta không sợ hãi khi nhìn thấy hắn mặc áo trắng phất phơ trên cây sao?

Oan quá mà, trải qua tôi luyện hàng chục bộ kinh dị, chút kịch tính này có đáng là gì.

Ta im lặng cất khay trà xuống:

'Vậy giờ ta đi thu dọn hành lý, sau khi thiếu hiệp nói chuyện với thúc thúc, chúng ta sẽ lập tức lên đường.

' Quả thật, tuy có lời nói trong cơn ác mộng kia ép ta đi theo hắn, nhưng nguyên nhân chính chính là nhan sắc của hắn hấp dẫn ta.

Nếu để một vị xinh đẹp như Trương Phi, thật xin lỗi ta đuổi ra khỏi cửa ngay từ đầu.

Ai mà chả yêu thích cái đẹp! Tiểu soái ca kinh ngạc nhìn ta một cái, hồi lâu mới gật gật đầu, cho ta cáo lui.

Ta cũng không vật kỉ niệm gì nhất định mang trên người, vì thế lựa đại vài bộ y phục thường mặc, gói lại thành một bọc là xong.

Chỉ là có chút không nỡ.

Dù sao cũng đã ở đây tám năm, sau này có thể ta sẽ không thể quay về nữa rồi.

Thẩm thẩm đẩy cửa bước vào, vành mắt ửng đỏ, liếc sang nhìn thấy bọc quần áo trên tay ta, nước mắt ừng ừng rơi xuống:

'Thẩm thẩm biết con từ nhỏ đã có chủ kiến, nên ta tính hỏi ý của con.

Nếu con không đồng ý, dù là nguyện vọng của cha con nhưng không làm cũng được, chả sao cả.

Không ngờ con thực….

' Ta dỗ dành bà một hồi, đợi b khc hết hơi mi hỏi nhỏ:

'Thẩm thẩm, phụ thn của con mi mt sao?

' Ừ, m ni thế ny th hơi l lạ.

Thầm thẩm ly khăn lau nc mt, buồn bã gật đầu, k lại chuyện lm sao Trnh thiếu hiệp gặp đợc phụ thn ta cùng nhn sĩ giang hồ, rồi mọi ngời đnh nhau đu đ đến kẻ chết ngời sng, v thuật lại di nguyện phụ thn ta trc khi lm chung, sau đ thở di một hơi:

'Phụ thn con tuy l anh hùng ho kiệt chính phi trn giang hồ, nhng cũng c kh nhiu kẻ thù.

Ông sợ chúng ta bị lin lụy, nn ni vi mọi ngời mnh vẫn độc thn, cũng bt chúng ta ni vi con, ng đã sm chết phơi thy nơi hoang dã.

Ta th cha từng gặp ng lần no, ngay cả thúc thúc của con cũng mời năm rồi cha gặp ng.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng phụ thn con hay sai ngời đem chút bạc v, th lần lin lạc gần đy nht cch đy tm năm,khi đ ng mun đ mẫu thn của con ti nơng tựa nh chúng ta, ai ngờ.

' B nh đến việc mẫu thn của ta kh sinh m chết, tiếp tục đau khổ khc lc một hồi nữa, sau đ đột nhin thay đổi sc mặt, miệng cời tơi, đứng thẳng ngời, nm chặt tay ta dặn dò:

'Vị Trình thiếu hiệp kia tuy còn nhỏ nhưng cũng biết giữ lời, quả nhiên là một người tốt cực phẩm, bộ dáng của hắn cũng không tệ, nhìn là biết tính tình khiêm nhường, nhã nhặn, rể hiền tốt như thế, không thể không nhanh chóng ra tay.

Thẩm biết con lắm mưu nhiều kế, hy vọng con dốc hết tài năng vào việc chinh phục hắn, cả đời còn lại của con không còn ưu lo nữa rồi.

' Ta cười nói:

'Lời thẩm nói rất hợp với ý con, nhưng thẩm cũng biết nhan sắc con không đẹp lắm.

' Thật không hề có ý khiêm tốn, mặc dù ta chưa hề bị bệnh lần nào,  nhưng vóc người so với bạn cùng lứa còn thấp hơn, da vàng khè không có tí khí huyết gì.

Có người nói một da trắng che ba xấu, nhưng ta chỉ thiếu mỗi chuyện viết ba chữ ‘Lộ Nhân Giáp’ lên mặt mà thôi.

Đành chịu thôi, tài nguyên tổ diễn kịch có hạn, nếu ta thật khuynh quốc khuynh thành, cũng không thèm đi làm vai phụ đâu.

Thẩm thẩm cười nói:

'Giờ còn nhỏ không thấy rõ gì đâu, huống chi con cần phải biết hoa tươi vẫn thường hay cắm trên bãi phân trâu.

' 'Đa tạ khích lệ của thẩm, cháu gái nhất định sẽ tranh làm bãi phân trâu dinh dưỡng nhất.

' Ta giật giật khóe miệng, nói tùy tiện qua loa, rồi cười, 'À thẩm không nghe thấy gì sao?

Huynh ấy ở Thanh Dương phái, nhưng tính dẫn ta đến bái sư ở Nga Mi phái, ngụ ý chính là người ta không muốn quan hệ với con đấy.

' Thẩm thẩm chau mày:

'Ta nghe thúc con nói, Nga Mi là nơi của mấy đạo cô xuất gia tu luyện, xung quanh phương viên một trăm dặm toàn là nữ, con đến chỗ đó sao tìm được nhân duyên tốt?

Phải mau chóng nghĩ biện pháp nào đó làm tên kia đổi ý mới được.

' Dứt lăn, bà vắt khăn vò trán suy nghĩ, đột nhiên vung khăn lên, ngang nhiên nói, 'Nếu hắn không chịu, thì chúng ta không cần đi, chẳng lẽ phải đi xin xỏ hắn sao?

' Ta không thể tiếp tục bị cơn ác mộng kia hoành hành nữa, vội vàng kéo tay áo bà nói:

'Con đã có cách rồi, thẩm cứ chờ tin tốt của con là được.

' Thật ra ta lại cảm thấy phái Nga Mi cũng không tệ.

Toàn là nữ nhân, chỉ tuân thủ tốt thanh quy giới luật, nếu có đánh nhau trong giang hồ, đồng môn chính đạo có thể cũng nhường vài phần, không so đo với nữ nhân, sẽ không gây ra sự việc nghiêm trọng, ta cũng nhờ đó mà an ổn sống qua ngày.

Thẩm thẩm nghe ta nói như vậy không nghi ngờ gì, tươi cười rạng rỡ, vội vàng kéo ta qua nói chuyện với thúc thúc.

Thúc thúc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đồng ý, cầm tay ta dắt đến đặt trong lòng bàn tay Trình Thanh, dặn dò:

'Như Kỳ nhà ta giờ giao cho cậu, mong cậu đối xử với nó thật tốt, không uổng công chúng ta tín nhiệm cậu.

!' Sau đó lại mập mờ nhìn ta.

.

Có thể thấy được không phải người một nhà sẽ không vào một cửa.

Thúc thúc, thẩm thẩm đều chung một ý tưởng là muốn gả ta ra ngoài.

Ta vô cùng áy náy với Trình Tranh, thương hại hắn phải chịu liên quan với kẻ xấu xí ta đây.

Vậy mà, hắn không hề có phản ứng gì khác lạ, gật đầu đồng ý, hành lễ rồi dắt ta đi.

Khi đó, ánh hoàng hôn đỏ rực khung trời, Trình Tranh cúi xuống ôm chặt ta, gió xuân thoáng qua mang theo hương hoa thoang thoang, sau lưng Trình Tranh là ánh mắt mong đợi cùng lo lắng của thúc thúc, thẩm thẩm ta.

Nói thật, trường hợp này không hoàn toàn xem như bỏ trốn.

Nếu như bỏ trốn, với số tuổi hiện giờ của ta, chắc chắn sẽ được ghi vào kỉ lục Guinness ngay.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-co-gang-thay-doi-so-phan-tap-vo-hay-bo-tron-139928.html