Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chuyện cũ ở Kinh thành (23) - Cực Phẩm Thái Tử Gia

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả : Chưa rõ
Chương 290 : Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chuyện cũ ở Kinh thành (23)

  Phía trước có xe quân sự xuất hiện, phía sau lại có tiếng máy bay, tình thế đột nhiên khiến người ta phải kinh hãi, tên đầu trọc ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ách, anh cả, ở đây không có sân bay chứ?

Sao em có cảm giác máy bay ở ngay trên đầu chúng ta nhỉ.

Một tên đồng đảng nói.

Gã nói không sai, hai máy bay trực thăng đã bay sát trên đầu chúng.

Những tiếng gầm rú điếc tai nhức óc, bọn họ đến quá đột ngột, đèn thăm dò phía trước máy bay như một chùm sáng tập trung trên cao, chiếu sáng cả một vùng phía dưới.

Vì tốc độ của chiếc Audi quá nhanh, đến một ngã rẽ phía trước không kịp chuyển phương hướng, lao thẳng vào con đường phía trước.

Quan Cẩn Tú còn không kịp kêu lên tiếng sợ hãi, xe liền ầm ầm một tiếng, lao xuống một hố sâu chừng một thước, cũng may bà đã trụ vững ở thành ghế phía trước.

Khi mọi thứ bình thường trở lại, mới phát hiện mình không bị thương, tài xế cũng chỉ bị đụng vào bánh lái cũng không bị thương gì nặng.

Sự cố của xe Audi khiến những chiếc xe phía sau bất ngờ, tên đầu trọc hét lớn

- Mau lại đó đi, cứu được con tin là an toàn rồi.

Xe quân sự phía đối diện cách xe bọn chúng cũng khá xa, cho nên khi xe quân sự tiến đến, bọn họ đã bắt được con tin rồi.

Mười giây sau, chiếc xe thương vụ Buick liền lao tới bên cạnh lỗ hổng mà xe Audi đã lao vào, tiếng phanh xe nhắc nhở tài xế và Quan Cẩn Tú trong xe Audi.

Bọn họ thất kinh, nhìn thấy mấy xe quân sự trước mắt còn cách mấy trăm mét, tự nhủ mình xui xẻo rồi.

Lại còn tiếng máy bay phía trên đầu, khiến bọn họ đau cả đầu.

Nhưng lúc này xe vừa lao xuống ổ voi, bọn họ có làm thế nào cũng vô ích.

- Bọn họ xuống xe rồi, Tiểu Mã ! Sắc mặt Quan Cẩn Tú thực sự đã thay đổi, sáu bảy người nhảy xuống từ xe Thương vụ, đầu đội mũ, đuôi mũ bị gió thổi tung ra phía sau, giống như một thắt bím nhỏ, trên tay mỗi người còn mang theo dao.

Quan Cẩn Tú biết nếu rơi vào tay những người như vậy sẽ có kết cục gì, một khi trở thành con tin, xe quân sự có đến cũng muộn rồi, làm thế nào đây?

- Bắt sống, nhanh lên.

Tên đầu trọc còn hét lớn, còn ánh mắt hoảng sợ lại nhìn chằm chằm vào hai trực thăng phía trên.

Trực thăng từ từ chuyển hướng, ánh đèn dò phương hướng phía trên trong chốc lát bao trùm toàn bộ xe Audi đang nằm trong ổ voi.

Bỗng dưng, một thanh âm từ trực thăng phía trên truyền đến, và ở trong vùng rừng núi trúc hoang vu này thanh âm đó lại càng vang dội.

- Những người phía dưới nghe đây, bỏ vũ khí trong tay xuống, ngồi xuống tại chỗ, chờ xử lý.

Lặp lại một lần nữa, bỏ vũ khí trên tay xuống, ngồi xuống tại chỗ, không được tiếp cận xe Audi trong vòng bán kính ba mét.

Thanh âm này lạnh lùng mà nghiêm khắc, lực uy hiếp rất mạnh.

Tên thứ nhất tiếp cận xe Audi trong vòng bán kính 3 mét, sau khi một tiếng súng vang lên, liền đổ ụp xuống, tên thứ hai không chịu dừng bước bước vào vùng bán kính 3 mét, lại một tiếng súng vang lên, cũng đổ ngã xuống, hai cái đầu vỡ vụn, cùng với chiếc mũ tạo thành vô số mảnh.

Mùi máu tươi tràn ngập không trung, Quan Cẩn Tú và tài xế Tiểu Mã đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này.

Máy bay trên bầu trời đêm như thần binh từ trời xuống, Quan Cẩn Tú có cảm giác được tái sinh, trong lòng trỗi lên cảm giác khó tả.

Sau khi hai cái đầu kia biến thành vô số mảnh, những anh tài bất chấp mạng sống còn lại cũng không dám cử động nữa, ôm đầu ngồi xuống.

Mẹ kiếp, có nhầm không vậy?

Một vụ cướp nho nhỏ cũng phải huy động đến bộ đội trực thăng đến ứng phó?

Chà, xem ra lần này chọn nhầm đối tượng rồi.

Lão Tam ngồi trong xe cũng có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng, từ cửa xe nhìn ra lại có thể nhìn thấy cảnh hai cái đầu vỡ vụn, mảnh vỡ của đạn cũng chạm phải vào cổ họng vợ gã, khiến vợ gã ôm họng kêu la, gã liền ôm đầu vợ rồi nói

- Mau quay đầu chạy đi.

Tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe quay một vòng trên đường, nhanh chóng quay đầu, chiếc xe phía trước cũng đang quay đầu, bọn chúng đang tất tả muốn tẩu thoát.

- Những chiếc xe đang quay đầu, xin tắt động cơ, đứng nguyên chỗ cũ chờ xử lý.

Nếu không tự gánh chịu hậu quả.

Cảnh báo thêm một lần nữa, mau tắt động cơ, đứng nguyên tại chỗ chờ xử lý, Đại bàng 2, Đại bàng 2, chuẩn bị bắn đạn cỡ nhỏ, xe nào dám lao ra khỏi phạm vi mười mét, liền xử lý ngay.

Những chiếc xe vừa quay đầu còn đang định chạy, nhưng nghe thanh âm từ trên không trung vọng xuống nên những tài xế liền bị dọa tới nỗi tè dầm ra quần,

- Nhị gia…

- Nhị cái đầu ngươi, chạy đi, đợi gì nữa?

Lão Nhị không còn tâm tư để ý đến nhiều chuyện như vậy

- Đừng nghe bọn chúng dọa, chạy mau đi.

Lái xe cắn răng, nhấn ga chạy tiếp, cự ly mười dặm chỉ nhấn mạnh ga là đã vượt rồi, đánh bạc với mạng sống thôi, trời! Vù, tiếng rít cắt ngang bầu trời, một luồng đạn đạo từ chiếc Đại bàng 2 bắn thẳng ra, đạn đạo cỡ nhỏ cứ theo mệnh lệnh mà thi hành.

Đó là cái giá phải trả cho việc không màng tới cảnh báo, bất chấp mạng sống mà vuốt râu hùm.

Lúc lão Nhị quay đầu lại, liền thấy con rắn lửa kia.

Đây chính là ký ức cuối cùng trong cuộc đời gã, con rắn lửa nhanh chóng lao đến,

- A! Lão Nhị hét lên một tiếng chói tai, khi luồng đạn chạm trúng vào xe, một luồng nước tiểu cũng chui tọt vào miệng của vợ gã, cùng với tiếng hét đó, tất cả những hoảng sợ và tội ác, dơ bẩn cùng xấu xa đều tan vào hư vô.

Lúc ánh lửa chói mắt đó tan đi, chiếc xe kia liền biến thành bụi bay theo gió.

Còn một chiếc xe kia cũng quay đầu chạy thì giờ đứng nguyên tại đó, tài xế sợ đến nỗi quần đều ướt nước tiểu, không dám cử động gì nữa.

Thật đáng sợ.

Đoàn xe chi viện do Trạm tuần tra an ninh núi Thanh Trúc phái đến cũng đã có mặt, một nhóm xe quân sự trang bị súng giới lao đến, khống chế toàn bộ cục diện.

Phía xa, xe Audi của chị Trần cũng đã tới, hai máy bay trực thăng lại bay thẳng lên

- Báo cáo Trung tâm chỉ huy , phi cơ Đại bàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, tiêu diệt được hai kẻ bắt cóc, làm nổ một chiếc xe, số người chết và bị thương không nhiều, quân binh thuộc đội xe chi viện do Trạm tuần tra an ninh núi Thanh Trúc phái đến đã khống chế hoàn toàn cục diện.

- Tốt lắm, phi cơ Đại bàng có thể quay về rồi ! Đường Thiên Tứ đang ở Trung tâm chỉ huy điều khiển hai phi cơ Đại bàng.

Sau khi hạ lệnh,ông ta quay lại báo cáo với ba Đại tá:

- Việc này cũng rất quan trọng, tổng cộng có hai mươi chín nơi tham gia, mọi người lập kế hoạch cụ thể đi! Lại nói, sự kiện khiến nhiều nơi cùng tham gia như vậy khiến nó trở thành một sự kiện rất quan trọng, Bộ công an cũng không tiện nhúng tay vào.

Một mưu đồ giết người cướp của chỉ khiến người khác kinh hãi nhưng lại không hề nguy hiểm kia cứ như vậy mà kết thúc.

Khi Đường Sinh dưới sự hộ tống của chị Trần đến tới nơi, toàn bộ số máy bay trên bầu trời đã hạ cánh xuống đậu hai bên đường, Đường Sinh đích thân dẫn Quan Cẩn Tú đang hoảng loạn từ trong xe Audi ra,

- Ổn cả rồi! Quan Cẩn Tú tràn ngập cảm xúc, một màn cứu viện hoành tráng mà cũng rất tài tình, lại không thiếu cháy nổ như vậy thật khiến người khác chấn động tâm can.

Đưa tay cho vị con rể tương lai, dùng lực nắm mạnh một cái, đôi mắt đẹp giàn dụa nước mắt,

- Cám ơn cậu, Đường Sinh.

Lúc này bà đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.

Bước quay trở lại, những quân nhân đứng ở đó cũng tỏ thái độ kính sợ đối với Đường Sinh.

Vì chị Trần đi bên cạnh hắn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sự việc xảy ra hôm nay đều do chàng trai trẻ tuổi này đạo diễn, bao gồm cả hai máy bay trực thăng vừa rời đi cũng là do cậu ta điều động đến.

- Chị Trần , cô đỡ mẹ Quan lên xe.

Đường Sinh giao Quan Cẩn Tú cho chị Trần dẫn đi, còn hắn lại rút điện thoại ra gọi cho Đường Thiên Tứ

- Chú Tư à, bây giờ con đang ở hiện trường, mọi thứ đều dàn xếp ổn thỏa rồi, con đã dẫn mẹ Quan đi, còn tài xế của mẹ được giữ lại để phối hợp điều tra.

- Ừ, không thành vấn đề, đội số 19 sẽ tiếp nhận chuyện này, bất luận người đứng sau chuyện này là ai cũng đều bị xử lý .

- Hừ, đó là chuyện của chú Tư, xử lý sai là nhiệm vụ của chú, phải xử lý tận gốc rễ, những người này đều rất hung hăng ngang ngược.

Một giờ sau, mấy người Đường Sinh đã ngồi yên vị trong một nhà hàng nào đó trong thành phố.

Nhị Thái Tổ nói cười thoải mái, dường như tất cả những gì xảy ra trước đó không liên quan gì đến bọn họ.

Hắn gắp thức ăn cho mẹ Quan:

- Bác ăn cái này đi, những chuyện đó đã kết thúc rồi, hai hôm tới cháu sẽ bảo chị Trần ở bên cạnhbác, đợi mọi việc sáng tỏ rồi mình sẽ tính.

Sau này cháu hoặc chú Tư sẽ nói chuyện với bác Quan.

Cô con gái cứng rắn mạnh mẽ này của bác rất nổi tiếng, chỉ e những người đã đánh tiếng với bác không phải ít.

Chà, bạn Quan của chúng ta, khi ăn cơm thì không được khóc đâu, được không?

Trải qua sự việc này, sự tín nhiệm của ba nữ nhân nhà họ Quan đối với Nhị Thế Tổ đã đạt đến tột đỉnh.

Trong lòng Quan Quan đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, lúc này bị hắn đùa như vậy, liền lấy đũa gõ vào trán hắn

- Ai quy định ăn cơm không được khóc?

- Chà, không có văn bản quy định nhỉ?

Mẹ Quan này, cháu kiến nghị đem quy định này viết vào luật pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đi.

Phù, tất cả nữ nhân ngồi ở đó đều cười, chị Trần vốn vẫn luôn nghiêm túc, hôm nay cũng bị tính hài hước của Nhị Thế Tổ làm cho phì cười.

Quan Quan gắp một miếng thịt bỏ vào miệng Đường Sinh

- Mau há mồm ra, phải nhét cái miệng hư của ngươi lại mới được, nếu không ăn cơm cũng không ngon nữa.

Đường Sinh ngoan ngoãn nuốt miếng thịt Quan Quan gắp cho, rồi nói:

- Mẹ Quan, dì Quan, mọi người đều đã nhìn thấy rồi, bị hoa hậu giảng đường trêu ghẹo là như vậy đấy, người ta mặc dù rất ngại, nhưng cũng phải ăn miếng thịt này, không dám khiến người nào đó tức giận.

Quan Cẩn Tú và Quan Cẩn Du đâu còn gì để nói nữa, Quan Quan còn không tự quản được mình, trước mặt mẹ và dì còn thân thiết với Đường Sinh như vậy, phía sau không cần nghĩ cũng biết.

Đặc biệt tối hôm nay Đường Sinh còn cứu mẹ mình, Quan Quan căn bản không thể khống chế được sự cảm động trong lòng.

Chị Trần che miệng cười, đầu cúi xuống, tính cách cô vẫn ngại ngùng như vậy.

Đừng nhìn cô đã ba mươi mốt tuổi, nhưng cô đối với việc qua lại với nam giới vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

Tối hôm trước cùng làm chuyện đó với Nhị Thế Tổ, lúc bắt là tâm trạng như đi chữa bệnh, tốt cũng được không tốt cũng xong, giống như cái máy.

Chẳng trách Đường Sinh chẳng có cảm giác gì, sau đó được hắn trở mình, chị Trần mới hoàn toàn bị chinh phục.

Nhưng cô và Đường Sinh cũng không có cảm tình gì, có ấn tượng tốt là một việc, còn có tình cảm hay không lại là chuyện khác.

Có thể nói, sau Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi, cô là người thứ ba cùng xảy ra chuyện ‘Lên xe trước rồi mua vé sau’ với Đường Sinh, dù sao tình cảm có thể nuôi dưỡng từ từ.

Lúc này thấy Quan Quan và Đường Sinh cười đùa thân thiết như vậy, chị Trần tự nhiên cảm thấy xấu hổ theo bản năng, bởi vì cô và Đường Sinh chưa từng nói chuyện tình yêu.

Giữa bữa ăn, Đường Sinh vào nhà vệ sinh, từ phòng vệ sinh bước ra hắn thấy chị Trần đang đứng trong phòng rửa tay đợi hắn, hắn chợt ngạc nhiên, thật sự là theo sát để bảo vệ sao?

Trong lúc rửa tay hắn liền có ý định trêu đùa mỹ nữ lớn tuổi này

- Chị Trần, trên người cô có súng sao?

Chị Trần khẽ gật đầu, Đường Sinh liền đến gần cô, muốn xem súng ở đâu thì chị Trần liền kéo dây kéo ra cho hắn thấy cây súng cô giắt phía sau lưng.

Chiếc súng nhỏ nằm ngay ngắn trong bao súng mang bên hông, nhưng không hấp dẫn bằng hai vật trước ngực của cô, hắn liên cười nói

- Nghe nói đồ chơi này mang lại cho người ta cảm giác an toàn, nhưng cây súng này của chị không mang tính thực dụng lắm, không bằng cái kia của tôi.

Là lần đầu tiên bị nam giới đùa cợt như vậy, nhưng bản thân đã bị hắn bắt nạt rồi, như vậy có đáng là gì?

Khuôn mặt xinh đẹp của chị Trần đỏ bừng, không dám nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Đường Sinh, thấp giọng nói:

- Tiểu thiếu gia, tôi không thích hợp để bảo vệ Giám đốc Sở Quan, cậu đừng làm khó tôi.

- Ách.

Đường Sinh nghĩ lại cũng đúng, cô ta đi theo mình là do mệnh lệnh của cấp trên, đâu dám rời nửa bước.

Không chấp hành mệnh lệnh cũng không được

- Ừ, không làm khó cô đâu, tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Tư, để ông cử một người đến là được.

Chỉ sợ những tên kia còn có đồng bọn, tối hôm nay mẹ Quan về nhà ở cũng không an toàn, mà mời bọn họ lên núi cũng không thích hợp, để tôi suy nghĩ lại.

Ngay trong phòng rửa tay, Đường Sinh móc điện thoại ra gọi, trước tiên gọi cho Đường Thiên Tứ, rồi gọi cho Cao Ngọc Mỹ, nói cần một bảo vệ tạm thời bảo vệ cho Quan Cẩn Tú.

Rồi lại sắp xếp cho bọn họ tạm thời đến ở chỗ Cao Ngọc Mỹ.

Đến tận mười một giờ đêm, hắn mới cùng với chị Trầnquay về biệt thự Thanh Trúc.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-cuc-pham-thai-tu-gia-chuyen-cu-o-kinh-thanh-23-46326.html