Đô Thị Thiếu Soái - Giải Thích Nghi Hoặc (1 2) - Đô Thị Thiếu Soái

Đô Thị Thiếu Soái

Tác giả : Chưa rõ
Chương 221 : Đô Thị Thiếu Soái - Giải Thích Nghi Hoặc (1 2)

Lại thêm một tiếng sấm ầm ì vang lên, mấy giọt mưa xuyên qua khe hở của đám lá cây dày đặc rơi xuống, Sở Thiên cũng bất chấp những điều kiêng kị, mang hai cái đầu lâu bỏ vào trong hố đất, quay đầu về phía Giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ mà gào lên:


- Đem toàn bộ đồ đạc gì đó vứt hết đi, chạy lên núi ngay lập tức, nhanh đi.



Nghe thấy hắn nói đem mọi đồ đạc vứt đi rồi chạy lên núi, cả đám người Dư Hiểu Lệ đều giật mình tròn mắt nhìn Sở Thiên, cho là hắn điên rồi, vứt hết những vật dùng để sinh tồn mà khai mộ này, tay không lên núi, đây chẳng phải là tự đi tìm chết đó sao?



Sở Thiên đem đồ trên người mình và Phương Tình tất cả đều ném đi hết, giảm bớt gánh nặng, sau đó liền bắt đầu kéo Phương Tình hướng về phía đường mòn lên núi mà chạy, nhìn thấy đám người Dư Hiểu Lệ không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại gào lên:


- Nếu như các người không muốn giống mấy người trong đội tìm kiếm cứu nạn bị chôn ở chỗ này, thì nhanh chóng tranh thủ thời gian mà chạy đi, lở đất đó.



Lý Trường Cửu tuy là không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta vô cùng có thiện cảm với Sở Thiên, không do dự gì mà tin tưởng Sở Thiên, nhìn thấy bọn Sở Thiên chạy lên núi, cũng đem tất cả những thứ trên người ném đi, nhanh chân chạy theo.



Lại thêm một tiếng sấm ầm ầm dội xuống, mưa cũng bắt đầu nặng hạt dần.



Đám người Dư Hiểu Lệ ngay lập tức liền có phản ứng, đem toàn bộ những đồ vật nặng nề trong tay ném đi, nhanh chân chạy lên núi, chỉ còn có mỗi Tiểu Báo đang ở nguyên tại chỗ ăn bánh khô, thấy tất cả mọi người đều chạy lên núi, liền quay lại xem xét chung quanh một lần, ngoại trừ chỉ có tiếng sấm cùng với vài giọt mưa, ngoài ra thì chẳng có cái gì, khinh thường nhìn đám Sở Thiên đã chạy đi xa, trong lòng khẽ hừ một tiếng:


- Lở đất cái rắm á, đồ chó hoang, suốt ngày chỉ biết đi hù dọa người khác, đám lá cây này rậm rạp như vậy, chỉ có vài giọt nước rơi xuống mặt, làm sao lại có thể có lở đất được?

Hơn nữa nếu có lở đất, phải chạy ngược về phía chân núi mới đúng, lao thẳng lên trên núi, đó chẳng phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết đó sao?



Đám người Dư Hiểu Lệ chạy được khoảng 10 mét, mới phát hiện ra Tiểu Báo còn chưa chạy tới, còn đứng nguyên tạo chỗ mà thong dong từ tốn ăn bánh khô, nếu như là bình thường, có thể gọi là đối mặt với gian nguy không chùn bước, nhưng vào tình thế hiện giờ thì phải gọi là không biết sống chết, Dư Hiểu Lệ quay đầu lại gào lên:


- Tiểu Báo, đi mau đi.



Sau khi hô xong, Dư Hiểu Lệ đến đỡ phía dưới Hứa Giai Giai, tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Báo sau khi nghe Dư Hiểu Lệ nói, mới chậm chạp cầm lấy ba lô, chận rãi tiến về phía Dư Hiểu Lệ.



Thêm một tiếng sấm ầm ầm vang lên ngay sát đỉnh đầu của Dư Hiểu Lệ, lại thêm một cây đại thụ bị sét đánh trúng cắt làm hai đoạn, đổ xuống ngay con đường độc đạo đi lên núi, thiếu chút nữa đã đè trúng gót chân của Lưu Toản, khiến cho Lưu Toản bị dọa đến trong lòng thầm toát cả mồ hôi, ngay lập tức đám người Sở Thiên nghe thấy từ trên núi có tiếng rung lên sàn sạt, vô số đất đá bắt đầu lăn xuống, đám người Sở Thiên vì lo cho mạng sống, chỉ có thể dốc sức liều mạng rẽ ngoại vào con đường hơn mười thước trước mặt mà lao tới, ai cũng biết rằng, đất lở từ trên núi cứ trút thẳng về phía mặt này, nếu vậy thì phía đối diện chắc chắn phải là chỗ an toàn nhất, tuy là đường núi hẹp, nhưng do ý chí sinh tồn, đám người Sở Thiên đã rất nhanh chóng chạy đến vùng đất trống ở trên cao, quay đầu nhìn ngược lại Tiểu Báo.



Lúc này, Tiểu Báo cũng giật mình vì nguy hiểm đã cận kề, chỉ thấy đất đá từ trên núi lăn xuống khắp nơi,chạy được vài bước về phía bọn Dư Hiểu Lệ, lại dừng lại, quay ngược lại chạy về phía chân núi, lúc này, khắp nơi đất đá bắt đầu quyện lại thành bùn cuồn cuộn chảy xuống, hung dữ từ trên dốc núi đánh thẳng xuống đường núi, khi nhào tới đường núi, một ít đất đá bị ngăn lại, lại tạo nên một trận đá lở nữa, dọc theo đường núi chảy về vùng thấp phía dưới, càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhanh, Tiểu Báo chỉ lo trốn tránh đất lở từ trên sườn núi xuống, hoàn toàn không phát hiện ra rằng dòng chảy cuồn cuộn từ phía sau mới thực sự là nguy hiểm.



Tốc độ chạy trốn của Tiểu Báo rất nhanh, nhưng vẫn bị trượt chân mấy lần do đá tảng văng khắp đường, lần đứng lên sau cùng, vào thời điểm đang muốn hướng về phía chân núi chạy tiếp, dòng chảy đất đá lở từ sau lưng đã ầm ầm chạy tới, không chút do dự mà nuốt chửng thân hình của Tiểu Báo, lời kêu gào liên tục của Tiểu Báo chẳng mấy chốc đã bị chặn lại rồi biến mất hẳn trước mắt tất cả mọi người, cách đó không xa, tất cả đám người Dư Hiểu Lệ trong nội tâm đền có chút buồn bã, nhưng ngay lập tức cảm thấy có phần may mắn, may mắn là đã nhanh chóng chạy trốn được, nếu không thì bản thân mình cũng đã bị đất lở vùi lấp rồi.



Sở Thiên nhìn đất đá trôi từ trên núi xuống, thầm than một câu, vụ lở đất này cũng thật là dữ dội, xem ra trước đó mười người cứu nạn viên của đội tìm kiếm cũng đã bị vùi lấp khi đang nghỉ ngơi ở chỗ này, chẳng trách được bọn họ cái gì cũng không thể phản ứng được, chỉ có thể cùng nhau chết một chỗ.



Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Tiểu Báo đã chết, tâm trạng vô cùng suy sụp, nhưng vẫn hướng về phía Sở Thiên tạ ơn, hiện tại cô cũng đang có vài phần mâu thuẫn, sợ sau này khi tìm được mộ thất thì không thể hạ thủ được bọn Sở Thiên, con người mà, lúc nào cũng kỳ lạ, chỉ cần có một chút lương tâm, sau khi trải qua hoạn nạn, lúc nào cũng có thêm vài phần thương tiếc.



Chỉ trong vòng hai ngày, cả hai anh em Đại Hổ và Tiểu Báo đều đã chết, áp lực của bọn Dư Hiểu Lệ bắt đầu gia tăng, bọn họ biết rõ Thiên Đô Phong vô cùng hung ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại có thể hung ác và nhan hiểm đến như thế, càng khiến cho bọn họ thấy mất tinh thần, ba lô cũng đã sớm vứt đi, hiện tại thực phẩm để sinh tồn cùng với dụng cụ khai mộ cũng không có, bọn họ lại càng cảm thấy tương lai rất mù mịt, thậm chí còn có thêm vài người muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng quan sát thấy vẫn còn ít đất đá đang lăn xuống, chỉ có thể bỏ ngay ý định quay trở về đang hình thành trong đầu, huống chi đã đi đến đây, dù cho có trở về thì chắc chắn cũng sẽ không cam lòng.



Hứa Giai Giai thử kiểm tra hàng hóa còn lại của mọi người, còn lại 15 bao tám khối bánh khô, một mình 800ml nước, bốn thanh dao găm Thụy Sỹ, còn có một thanh Khai Sơn Đao, ngoài ra không còn gì nữa, nhìn thấy những đồ này, bọn Dư Hiểu Lệ đều nở nụ cười khổ, những thứ này e rằng chỉ đủ lương thực cho một người trong một ngày, làm sao có thể chống đỡ đến lúc tìm ra được mộ Thạch Quan?

Lại càng không thể chống đỡ đến lúc xuống núi được.



Sở Thiên mỉm cười, cầm lấy một bao bánh khô, thản nhiên nói:


- Ta với Phương Tình chỉ cần một bao bánh khô, một thanh dao gawm Thụy Sĩ là được rồi, những thứ khác mọi người chia ra đi.



Mọi người kinh ngạc sững sờ nhìn Sở Thiên, hai người mà chỉ cần một bao bánh khô, có thể chống chọi được bao lâu chứ?

Phải biết rằng, 15 bao bánh khô này có 10 bao là do Sở Thiên góp vào, hơn nữa hắn đã cứu mạng mọi người, muốn lấy nhiều hơn mấy bao thì mọi người cũng sẽ chẳng có ai trách hắn, hơn nữa ai cũng biết Sở Thiên quả thật là có lòng tốt, trong lòng chỉ có thể cảm kích mà nhìn hắn.



Sở Thiên đem bánh khô đặt vào tay Phương Tình, vươn lên lấy thanh dao Thụy sĩ, Tiếu Tiếu liền nói:


- Đợi đến lúc xuống dưới, chúng ta đi đào rau dại ăn.



Bọn Dư Hiểu Lệ dở khóc dở cười nhìn Sở Thiên, tên tiểu tử này đúng là không dám đối mặt với sự thật, hay là quên mất lời cảnh cáo của trưởng làng Triệu, tất cả những gì trên núi này cũng đều có độc, lại còn đi đào rau dại ăn, quả thật là nói chuyện hoang đường rồi.


- Sở Thiên, làm sao ngươi có thể biết được những cứu nạn viên của đội tìm kiếm chết do lở đất?



Giáo sư Vương sau một hồi thở dốc liền cất giọng hỏi, làm rõ thắc mắc của mọi người.



Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:


- Rất đơn giản, tôi cũng đã nói qua, cái chết của bọn họ rất kỳ lạ, thứ nhất là không bị trúng độc, thứ hai là không bị trọng thương, trước khi chết thì hoảng hốt nhưng lại không hề có giãy dụa, cái quan trọng nhất chính là, nếu như chết một cách bình thường, trong lỗ mũi chắc hẳn là tương đối sạch sẽ, nhưng trong mũi của bọn học nút chặt những bùn đất có màu sắc giống nhau, vừa lúc đó ta lại nghe thấy tiếng sấm, cho nên mới suy đoán như vậy.



Bọn người Giáo sư Vương dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Sở Thiên, tất cả đều gật gật đầu, tên tiểu tử này quả thật không phải người thường, quả là thông minh hơn người.



Hứa Giai Giai lại càng dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn kĩ Sở Thiên, gả cho một người chồng như thế, còn gì có thể đòi hỏi được nữa?



Trời lại dần dần tối, tiếp tục trôi qua hơn một giờ, giơ bàn tay lên đã không thấy rõ được năm ngón nữa, Dư Hiểu Lệ vội vàng đứng dậy chạy thẳng về phía trước, bất luận như thế nào thì cũng phải tìm một nơi khô ráo trống trải để đêm nay có thể ngủ qua đêm, nếu không thì không bị rắn độc cắn chết, cũng sẽ bị gió núi thổi lạnh mà chết cóng.



Đi lên cao khoảng 10 mét so với mặt nước biển, cuối cùng cũng thấy được một khối núi đá hình cung nhô ra, vừa vặn có thể đủ cho mấy người nghỉ ngơi hồi phục, quan trọng hơn là phía dưới vách đá nước sông cuồn cuộn chảy, không sợ có sinh vật kinh khủng gì từ phía sau tập kích tới, vì vậy chỉ cần bảo đảm an toàn ở phía trước đường núi, thìmọi người hiện giờ tạm thời được an toàn.



Không có lều vải, không có đầy đủ thức ăn, sau khi bọn người Dư Hiểu Lệ ngồi xuống, cũng chẳng biết là phải làm sao mới tốt, từng trận từng trận gió lạnh không chỉ làm rét cóng thân thể của bọn họ, còn làm rét cóng cả cõi lòng của bọn họ nữa, Giáo sư Vương nhìn Dư Hiểu Lệ, sau đó lại nhìn Sở Thiên, lại nhìn lên khoảng không, thở dài một tiếng:


- Đêm nay chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây?




Sở Thiên cầm lấy Khai Sơn Đao, chặt lấy cành cây to khoảng hai mét, dùng sao tỉ mỉ gọt đẽo, một lát sau liền trở thành một cây kiếm gỗ, thử vung lên vài cái, rồi vẻ mặt mới tự nhiên mà trả lời:


- Đương nhiên là phải đốt một đống lửa liên hoan rồi, nếu đi ngủ mà không được sưởi ấm, sớm muộn gì chúng ta cũng chết cóng.



Sau đó kéo Phương Tình nói:


- Tôi cùng với Phương Tình đi tìm một ít thức ăn về, mọi người phụ trách việc đi nhặt một ít cành cây khô ráo, nửa giờ nhau lại gặp nhau.



Giáo sư Vương vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Thiên cùng với Phương Tình, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, ông ta biết rằng Sở Thiên làm việc luôn tự biết chừng mực, ít nhất là so với lão già này còn hữu dụng hơn rất nhiều, đành phải nói:


- Vậy hai người cũng phải tự mình cẩn thận.



Dư Hiểu Lệ thầm nghĩ, ở cái ngọn núi quái quỷ này thì làm gì có gì có thể ăn được?

Chẳng lẽ Sở Thiên muốn nhân cơ hội này để chạy trốn?

Dư Hiểu Lệ vốn định phái người đi theo Sở Thiên, nhưng nhìn thấy bầu trời càng ngày càng đen, sợ phái người đi biết đâu lại gặp phải chuyện không may, đến lúc đó, những người còn lại dù cho có tìm được mộ thất, không không có cách nào có thể mở ra được, đến lúc đó cũng đành phó mặc cho bọn người Sở Thiên làm khó làm dễ thôi, cũng đã không còn sinh lực để lo lắng đến những việc vặt vãnh này nữa, hơn nữa tên tiểu tử này rất xảo quyệt, sẽ không thể nào dễ dàng chết như vậy được.



Sở Thiên nắm tay Phương Tình vượt ngang qua dốc núi, dùng cây kiếm gỗ rẽ mấy bụi cây ra, tới một chỗ tương đối bằng phẳng, liền kê lỗ tai dán sát mặt đất chăm chú nghe, một lát sau, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười đứng lên, nói với Phương Tình:


- Đi, phía trước cách đây không xa có một khe núi.



- Ở đây không phải là nước và thực vật đều có độc hay sao?



Phương Tình vừa nói vừa nhìn xung quanh bốn phía, vẻ mặt có vài phần sợ hãi.


- Chúng ta cứ đi lung tung như vậy không sợ gặp phải những con trăn Châu Phi khác thường kia sao?



Sở Thiên cười cười, vỗ vỗ đầu Phương Tình, dương dương tự đắc cầm cây kiếm gỗ trong tay nói:


- Nha đầu, yên tâm đi, có anh ở đây, em không việc gì phải lo lắng.



Phương Tình nhìn thấy dáng vẻ luôn luôn tươi cười tự tin của Sở Thiên, trong lòng cũng yên ổn vài phần, dựa vào người Sở Thiên tiếp tục đi xuống phía dưới.



Năm phút sau, Sở Thiên và Phương Tình đều đã nghe được tiếng nước chảy ở khe núi, hai người vội vàng nắm tay nhau chạy tới, thấy được khe núi có nước tung trắng xóa, nhưng cũng thấy được một đống xương trắng.



Sở Thiên đi đến bên cạnh đống xương cốt, dùng nhánh cây lật tung lên một hồi, tỉ mỉ xem xét, thản nhiên nói:


- Lại là xương cốt của thành viên đội tìm kiếm cứu nạn, nhưng lần này lại là uống nước trúng phải độc mà chết.



- Làm sao anh biết?



Phương Tình càng lúc càng cảm giác thấy mình giống một cái bình hoa trước mặt Sở Thiên, sự chênh lệch quả thật rất lớn, đến bây giờ cô cũng chưa hiểu được Sở Thiên đưa cô đến đây là có ý gì.


- Những hài cốt này khung xương vẫn còn nguyên vẹn, chắc chắn là không bị lực gì đập vào, xương cốt đã biến thành màu đen, xung quanh cũng không có kiến bò, có thể cơ bản kết luận là bị trúng độc mà chết.



Sở Thiên khẽ thở dài:


- Hơn nữa lại chính là uống nước ở khe núi này mà chết.



Sở Thiên nói xong, vớt lên một ít bùn đất từ trong nước đưa lên cho Phương Tình xem, rồi nói:


- Đây là đất chu sa, chính là khoáng thạch thủy ngân thiên nhiên, cũng chính là đất chôn trên người Đại Hổ, trong này chứa đựng chất kịch độc rất khó tiêu tán chính là thủy ngân, khi thủy ngân tiến vào trong cơ thể, chủ yếu phân bố tại gan và thận, khiến cho gan và thận bị tổn thương, cũng có thể thẩm thấu qua máu vào não, trực tiếp gây tổn hại đến hệ thống trung khu thần kinh, dẫn đến tử vong.



- Em nói xem, bọn họ uống nước như vậy còn có thể sống sót được sao?



Sở Thiên đem bùn đất ném lại vào trong nước rồi đứng dậy.



Phương Tình nhìn sang đống xương kia, kéo mấy càng cây qua, che phủ lên phía trên, sau đó vỗ vỗ tay nói:


- Xem ra, nguồn nước và thực vật ở đây đều có độc, không thể ăn uống được.



Sở Thiên cười cười, không nói gì, kéo Phương Tình tiếp tục tiến về phía trước, lỗ tai vô cùng nhạy bén dựng đứng lên, đề phòng có sinh vật nguyên thủy gì đó xông ra tập kích.



Đi hơn 10 phút sau, Sở Thiên và Phương Tình lại gặp được một khe núi, Sở Thiên kéo Phương Tình đi qua, ngồi xổm xuống, cần thận quan sát nguồn nước, sau đó lại nhìn cả đất đá nằm trong nước, cuối cùng còn lấy ngân trâm của Phương Tình ngân trong nước nửa phút, sau khi đã kiểm tra xong, liền mỉm cười:


- Nước này có thể uống được.



Phương Tình hơi chần chừ một chút rồi lập tức nói:


- Được, em uống trước.



Sau khi nói xong, lấy ít nước vào trong tay bắt đầu uống, chỉ cảm thấy từng trận trong veo, vui vẻ đi thẳng vào trong lòng, không nhịn được mà uống thêm vài ngụm nữa.



Sau khi Phương Tình uống đến no, vỗ vỗ bụng, vui mừng nói:


- Thật sự là không có việc gì sao?

Thật tốt quá.



Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ôm Phương Tình, yêu thương nói:


- Nha đầu ngốc, anh đã nói không có việc gì thì chắc chắn sẽ không có việc gì, em cần gì phải uống thử nước?

Lỡ như em bị trúng độc chết, anh đây phải làm gì bây giờ?



- Anh còn sống quan trọng hơn em.



Phương Tình yếu ớt mở miệng, nhưng lập tức liền thắc mắc:


- Nhưng tạo sao nước ở đây lại không có độc?



- Em thật sự cho rằng núi rừng ở đây tất cả đều có độc sao?

Xem ra em thật sự đã bị trưởng làng Triệu dọa cho sợ rồi.



Sở Thiên cười nói:


- Nếu như cả ngọn núi đều có độc, chảy qua Thiên Đô Phong sông Lan cũng sẽ có độc, cư dân ở hạ du uống nước sông Lan chắc chắn cũng sẽ bị trúng độc mà chết không biết bao nhiêu người, làm sao Lý chân nhân có thể sống đến hơn trăm tuổi được?



Phương Tình cũng suy nghĩ kỹ càng, nếu như cả ngọn núi đều mang độc thì quả thật là không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ ngọn núi này lại đương nhiên trở thành khu vực cấm, đều là do những người sinh sống ở những khu vực xung quanh thêu dệt nên.



Sở Thiên tiếp tục nói:


- Chỉ có thể nói Thiên Đô Phong này cấu tạo của đất đai có phần khác biệt, bao hàm cả nguyên tố hóa học khác biệt, bởi vậy tính chất cuả nước cũng khác biệt, thực vật sinh trưởng xung quanh trong đó cũng có chứa những nguyên tố khác thường, vừa rồi nhìn thấy đất trong khe núi có chứa thủy ngân cho nên có mang kịch độc, một số cây cối xung quanh chắc chắn là cũng có mang kịch độc, bởi vậy mọi người uống nước ăn lá cây bị trúng độc chết là chuyện không thể nghi ngờ, mà ở khe núi bên này, trong đất bùn chưa một lượng nhất định muối khoáng, axit silixic, khí cacbon dioxit và các yếu tố có lợi khác, bởi vậy không chỉ có nước này không có độc, cậy cối ở khu vực này cũng đều có thể ăn được.


- Thì ra là thế.



Bộ dạng của Phương Tình giống như vừa mới bừng tỉnh ngộ,:


- Những thứ này , nếu như là người dân bình thường thì còn có thể lý giải, nhưng với Giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ bọn họ có rất nhiều kiến thức và từng trải, có lẽ là cũng không khó phát hiện ra lắm.



Sở Thiên ôm Phương Tình, thản nhiên nói:


- Nếu như đổi lại em giống như lúc trước, đồ ăn, thức uống đầy đủ, em có thể sẽ đem sự chú ý đặt trên những chuyện nhỏ nhặt này không?



Phương Tình lắc đầu, đương nhiên là sẽ không, cũng không phải là lên núi chơi trò thách đấu sống còn.



Sở Thiên nhổ một cái cây dương xỉ bên cạnh khe núi bắt đầu nhai nuốt, trong lòng Phương Tình rất hoảng sợ, cũng lập tức nhổ một gốc cây bắt đầu nhai, cái này chính gọi là sông chết có nhau.



Sở Thiên vừa nhai vừa nhìn lên trời, Thiên Đô Phong này quả thật là ngay cả chim cũng không có, điều này khiến lòng Sở Thiên có chút bất an, sinh vật nguy hiểm sinh tồn trong núi này cuối cùng là thần thánh phương nào thế?

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-do-thi-thieu-soai-giai-thich-nghi-hoac-1-2-79204.html