ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Chân dung hoàn hảo - ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

Tác giả : Chưa rõ
Chương 94 : ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Chân dung hoàn hảo

Er­agon nghĩ:

“Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu được bản chất của kẻ thù.

” Từ lần đầu chúng xuất hiện tại làng Car­va­hall, Er­agon đã sợ đến phát khiếp, không chỉ vì những hành vi tàn ác của chúng, mà còn vì nó biết quá ít về sinh vật này.

Thiểu hiểu biết, nên Er­agon đã tưởng Ra’zac đầy quyền lực phi phàm hơn là chúng thực có.

Đối với Er­agon, Ra’zac thực sự như những cơn ác mộng.

Nhưng bây giờ, những lời dẫn giải của sư phụ đã lột hết hào quang kỳ bí của chúng.

Ra’zac không còn quá khủng khiếp nữa.

Chúng cũng có những nhược điểm, sợ ánh sáng, sợ nước sâu.

Điều đó làm Er­agon cảm thấy vững niềm tin:

lần sau gặp lại, nhất định nó sẽ tiêu tiệt những con quái vật đã sát hại ông Brom và cậu Gar­row của nó.

Er­agon hỏi:

- Thưa thầy, cha mẹ chúng cũng được gọi là Razac ạ?

- Không.

Chúng ta gọi chúng là Lethrbla­ka.

Trái với đầu óc tăm tối của những đứa con, Lethrbla­ka có đầy đủ trí khôn của một con rồng.

Một con rồng thân hình xoắn vặn, xấu xa, tàn ác.

- Thưa thầy, chúng từ đâu tới?

- Từ những mảnh đất tổ tiên của con bỏ hoang.

Có thể chính vì sự phá phách của những là nguyên nhân bắt buộc vua Palan­car phảo di tản.

Khi chúng ta và các kỵ sĩ phát hiện ra sự hiện diện đầy ghê tởm của Ra’zac tại Ala­gae­sia, chúng ta đã cùng nhau, bằng mọi cách tiêu diệt chúng như diệt loài sâu ăn lá vậy.

Bất hạnh là chúng ta chỉ thành công một phần.

Hai Lethrbla­ka đã trốn thoát cùng với ấu trùng của chúng.

Hai ấu trùng đó chính là hai Ra’zac đã gây cho con quá nhiều đau khổ trong thời gi­an qua.

Sau khi giết thủ lãnh kị sĩ rồng Vrael, Gal­ba­torix đã tìm bằng được chúng, thương lượng để chúng phục vụ lão, đáp lại lão sẽ bảo vệ và cung cấp những món ăn khoái khẩu cho chúng.

Đó là lý do Gal­ba­torix để cho chúng sống gần Dras-​Leona, một thành phố lớn nhất của đế quốc.

- Chúng sẽ phải trả giá vì những gì đã gây ra.

Oromis gật đầu đồng ý, rồi vào lều, ôm ra sáu phiến đá khổ chừng 15ȕ30 cm:

- Thôi, hãy tạm dẹp đề tài không vui đó sang một bên.

Ta nghĩ con sẽ thích học cách tạo nên một bức fairth.

Đây là một phương pháp tuyệt vời để con tập trung tư tưởng.

Những phiến đã này đã được phủ đẫm hỗn hợp nhiều màu mực khác nhau.

Chỉ cần tập trung vào hình ảnh muốn ghi lại, rồi nói:

“Hãy sao lại chính xác những gì ta thấy bằng tâm tưởng lên mặt phiến đá này.

” Er­agon vuốt ve bề mặt trơn bóng của phiến đá.

Oromis chỉ ra khoảng trống nói:

- Er­agon, hãy nhìn quanh và tìm một thứ gì đó đáng để con lưu giữ.

Vật đầu tiên Er­agon nhìn thấy, một bông cúc vàng ngay dưới chân, lại quá đơn giản tầm thường.

Ngôi lều của sư phụ, dòng suối trắng đều chẳng có gì độc đáo.

Chẳng có gì gây ấn tượng cho người ngắm về chủ đề của bức fairth và người sáng tạo.

Phải tìm một chủ đề mong manh, thay đổi, dễ mất mới đáng để lưu lại.

Mắt nó chợt sáng lên khi phát hiện một bướu cây màu xanh, kế bên là một cành cây bị gió giông đánh gãy, nhựa cây ứa ra thành những quả cầu nho nhỏ long lanh ánh sáng, bao phủ quanh vết thương của cành cây.

Er­agon ngồi sát thân cây, để những viên nhựa cây ngược sáng đó đóng khung giữa những chồi lá non rực rỡ.

In sâu hình ảnh đó vào tâm tưởng, Er­agon lẩm nhẩm thần chú.

Mặt phiến đá bừng sáng, những đốm màu xuất hiện, trộn vào nhau tạo lên một sự hài hòa của sắc màu.

Sau cùng, khi màu sắc ngừng di chuyển, Er­agon ngẩn người nhìn bản sao kỳ lạ của những gì nó muốn ghi lại bằng tâm tưởng.

Nhựa cây và những mầm lá non sống động, sắc sảo; còn tất cả những gì chung quanh đều lờ mờ như được nhìn qua một đôi mắt khép hờ.

Bức fairth này khác xa toàn cảnh trong sáng trên bức của Oromis ghi lại cảnh Ilirea.

Nhận phiến đá từ tay đệ tử, Oromis quan sát mấy phút rồi nói:

- Cách suy nghĩ của con không bình thường.

Nhiều người phải tập trung một cách khó khăn để có thể tạo ra một hình ảnh họ nhận thức được.

Trái lại, dường như con qua sát hầu hết những gì con quan tâm.

Vấn đề giống như khi con ngồi tĩnh tọa.

Con phải thư giãn, mở rộng tầm mắt, thấm nhuần cảnh vật chung quanh, đừng cân nhắc những cảnh vật đó có quan trọng hay không với con.

Đặt bức tranh sang một bên, ông cầm phiến đá thứ hai, đưa cho Er­agon:

- Thử lại lần nữa, nhớ những gì thầy đã…

- Khoan, kỵ sĩ! Giật mình, Er­agon quay lại.

Orik và Arya đang cùng từ trong rừng chạy ra.

Ông lùn vẫy tay chào.

Hàm râu cắt tỉa gọn gàng, tóc chải ra sau, buộc thành đuôi ngựa.

Ông mặc một áo mới màu nâu và đỏ, thêu chỉ vàng đàng hoàng; trông Orik không còn chút giấu vết nào của tình trạng bét nhè đêm qua.

Tất cả chào nhau theo đúng lễ nghi, rồi không dùng cổ ngữ, Oromis lên tiếng:

- Xin phép hỏi lý do cuộc thăm viếng này là gì đây?

Rất hân hạnh đón mừng quý vị tới túp lều này, nhưng quý vị thấy đó, tôi đang bận việc với Er­agon, và đây là một việc tối quan trọng.

Arya vội nói:

- Xin lỗi đã làm phiền tiền bối, nhưng… Orik lên tiếng:

- Lỗi tại tôi.

Tôi được đức vua Hroth­gar phái tới đây là để bảo đảm Er­agon được huấn luyện đúng quy cách.

Tôi không dám nghi ngờ gì điều này, nhưng tôi bắt buộc phải đích thân thấy Er­agon học tập, để khi trở về Tron­jheim, mới có thể trình lên đức vua một cách trung thực những gì tai nghe mắt thấy.

- Nhưng những gì tôi dạy Er­agon lại không thể chia sẻ được với bất kỳ ai.

Những bí mật của kỵ sĩ chỉ dành riêng cho nó thôi.

- Tôi hiểu.

Tuy nhiên, chúng ta sống trong một thời đại bất an.

Những gì rắn chắc, vững vàng như đá, bây giờ cũng có thể ngả nghiêng, đổ vỡ.

Chúng ta phải thích nghi để sống còn chứ.

Quá lệ thuộc vào Er­agon, nên người lùn chúng tôi có quyền xác minh sự huấn luyện cậu ấy có tiến triển như hứa hẹn hay không.

Ngài có nghĩ là đòi hỏi của chúng tôi… vô lý không?

- Nói năng giảo hoạt lắm.

Tóm lại, đây là một phần trách nhiệm của ông?

- Trách nhiệm và danh dự.

- Không gì làm ông lùi bước?

- Tôi e là không, thưa Oromis tiền bối.

- Khá lắm.

Ông được phép ở lại cho đến hết buổi tập.

Ông hài lòng rồi chứ?

Orik nhăn mặt:

- Buổi học sắp xong rồi sao?

- Chúng tôi mới bắt đầu.

- Vậy thì được, tôi rất hài lòng.

Ít ra là trong lúc này.

Trong khi sư phụ và ông lùn trao đổi, Er­agon cố đón ánh mắt của Arya, nhưng cô chỉ chăm chăm nhìn vị tiên sinh già.

- …Er­agon!

- Dạ, thưa sư phụ?

- Đừng lơ đãng nữa.

Thầy muốn con tạo một bức fairth khác.

Khai triển tâm tưởng như thầy đã dạy.

- Vâng.

Er­agon ngập ngừng nâng phiến đá, thoang lo âu trước con mắt quan sát của ông lùn và nàng tiên Arya.

Nó muốn hoàn thành việc này thật hoàn hảo, để chứng tỏ Oromis là một ông thầy giỏi, nhưng nó không thể tập trung vào những cọng lá non và những hạt nhựa cây được nữa.

Arya – như một miếng nam châm – níu kéo tâm trí nó về phía nàng mỗi khi nó tập trung nghĩ về một điều gì khác.

Sau cùng, đành tự thú nhận, không thể nào chống lại lực hấp dẫn đó, Er­agon tạo một hình ảnh nàng trong tâm tưởng.

Miệng lẩm bẩm cổ ngữ, nó trút tất cả say đắm, yêu thương, sợ hãi nàng vào câu thần chú.

Kết quả làm nó sững sờ.

Trên phiến đá, đầu và hai vai Arya nổi bật trên một hậu cảnh mơ hồ.

Bên phải nàng ánh lửa ngời sáng, đôi mắt lịch lãm của nàng nhìn thẳng người đang ngắm tranh.

Hình ảnh đó không thể hiện chính nàng, mà thể hiện những gì Er­agon đã nghĩ về nàng:

bí ẩn, xa cách và là một người đẹp tuyệt trần.

Một chân dung không hoàn hảo, không giống hệt nguyên mẫu, nhưng chứa đựng tất cả những gì đầy khát khao, xúc động trong lòng Er­agon.

Tiếng Saphi­ra xa xôi thì thầm, cảnh giác:

“Thận trọng…” Oromis hỏi:

- Con dã ghi lại gì vậy?

- Con… con không biết… Bối rối khi sư phụ đưa tay đón bức fairth, miễn cưỡng để mọi người quan sát “tác phẩm” mới hoàn thành, nhất là Arya, một lúc sau Er­agon mới rời những ngón tay che trên mặt đá, trao bức tranh cho Oromis.

Thoáng nhìn, vị lão tiên nghiêm mặt quay lại Er­agon làm cho nó sợ rúm người.

Ông lẳng lặng trao phiến đá cho Arya.

Dù tóc phủ kín mặt, khi nàng cúi nhìn bức tranh, nhưng Er­agon thấy những đường gân tay nàng phồng lên, nắm chặt phiến đá.

Ông lùn thắc mắc:

- Này này, cái gì vậy?

Vung cao tấm fairth khỏi đầu, Arya quăng mạnh xuống đất, làm phiến đá vỡ tan tành thành ngàn mảnh.

Rồi, nàng thẳng người, nghiêm trang bước qua mặt Er­agon, băng qua trảng trống, tiến vào khu rừng chằng chịt của Du Welden­var­den.

Ông lùn cúi nhặt một mảnh đá.

Mảnh đá trống trơn.

Hình ảnh đã tan biến khi phiến đá bị vỡ.

Tay rờ rờ chòm râu, ông lẩm bẩm:

- Suốt mấy chục năm qua, chưa bao giờ tôi thấy Arya tức giận đến thế.

Cậu đã làm gì vậy, Er­agon?

Er­agon thẫn thờ nói:

- Một bức chân dung cô ấy.

Orik nhăn mặt, thật sự bối rối:

- Chân dung?

Vậy thì có gì mà… Oromis nói:

- Tôi nghĩ tốt nhất là ông nên đi khỏi đây lúc này.

Dù sao bài học cũng đã kết thúc, nếu muốn biết thêm về sự tiến bộ của Er­agon, hãy trở lại ngày mai.

Liếc nhìn Er­agon, ông lùn phủi bụi hai tay, nói:

- Phải, có lẽ tôi nên đi.

Cám ơn tiền bối đã mất thời giờ với tôi.

Tiến về Ellesméra, ông ngoái lại bảo Er­agon:

- Tôi ở một phòng trong điện Tial­darí, nếu thích chuyện trò, cứ đến.

Ông lùn đi khỏi, Oromis vén vạt áo, quỳ xuống gom góp những mảnh đã vụn.

Er­agon hỏi bằng cổ ngữ:

- Vì sao vậy, thưa sư phụ?

- Có lẽ… con đã làm Arya sợ.

- Sợ?

Cô ấy chưa biết sợ bao giờ Tuy nói vậy, nhưng thâm tâm Er­agon biết điều đó không đúng.

Arya rất có tài che dấu nỗi sợ thì đúng hơn.

Quỳ một chân, nó nhặt mảnh đá đặt vào tay sư phụ, hỏi:

- Xin sư phụ cho con biết, con đã làm gì để Arya sợ?

Oromis đứng dậy, tiến tới dòng suối, rải những mảnh đá lên bờ.

- Những bức fairth chỉ trình bày những gì con muốn thể hiện.

Nghệ thuật ghi hình đó không lừa dối được.

Để tạo ra những hình ảnh giả, đòi hỏi tài năng hơn con có hiện nay rất nhiều.

Arya biết điều đó.

Cô ta cũng biết hình ảnh trong bức fairth là một biểu hiện chính xác tình cảm của con đối với cô.

- Nhưng vì sao Arya lại sợ?

Oromis buồn rầu mỉm cười:

- Vì… điều đó tiết lộ sự mê cuồng đắm đuối của con.

Er­agon, ta thử phân tích vấn đề nhé.

Trong khi con đủ khôn lớn để được coi như một người đàn ông trong xã hội loài người, thì trong con mắt chúng ta, con chẳng hơn gì một đứa trẻ.

Er­agon nhíu mày, nhớ lại lời nói của Saphi­ra đêm qua.

- Thường thì ta không so sánh tuổi tác giữa loài người và thần tiên, nhưng vì con chia sẻ tuổi thọ cùng chúng ta, con phải được xét đoán theo tiêu chuẩn của chúng ta.

Con là một kỵ sĩ.

Chúng ta tùy thuộc vào sự giúp sức của con để triệt hạ Gal­ba­torix.

Nếu con xao lãng việc học tập, sẽ là một thảm họa đối với tất cả mọi người đang sống trên nước Ala­gae­sia.

Vậy thì Arya đáp lại bức fairth của con bằng cách nào đây?

Rõ ràng con đã nhìn cô ấy qua một lăng kính lãng mạn.

Và thầy cũng không nghi ngờ tình cảm cô ấy dành cho con.

Nhưng sự kết hợp đó không thể tránh khỏi tuổi trẻ, văn hóa, dòng giống và nhiệm vụ của con.

Mối quan tâm của con chỉ đặt Arya vào một hoàn cảnh khó xử.

Cô ấy không dám phản đối con, vì sợ con rối trí trong việc học.

Là con gái của nữ hoàng, cô ta không thể liều lĩnh làm mất lòng một kỵ sĩ, nhất là một người đang gánh vác rất nhiều trách nhiệm… Kể cả nếu con là một vị hôn phu tương xứng, Arya vẫn phải nén lòng, để con có thể dâng hiến tất cả sức lực, tâm trí cho công việc trước mắt.

Cô ta sẽ hy sinh hạnh phúc vì đại sự.

Giọng ông trầm hẳn xuống:

- Er­agon, con phải hiểu rằng, việc giết Gal­ba­torix quan trọng hơn bất cứ chuyện cá nhân nào.

Ông ngừng lại, dịu dàng nhìn Er­agon:

- Bây giờ con còn thấy Arya tỏ ra quá lo sợ, vì e tình cảm của con dành cho cô ấy sẽ làm hỏng mưu đồ của chúng ta, là lạ lùng nữa không?

Er­agon lắc đầu.

Cảm thấy xấu hổ vì thái độ của nó là nguyên nhân làm Arya đau khổ, Er­agon tự trách mình đã quá vụng về, non nớt.

Nó tự nhủ:

“Mình đã có thể tránh được tất cả những rắc rối này, nếu đủ bình tĩnh hơn.

” Vỗ vai đệ tử, Oromis đưa nó trở vào lều:

Đừng nghĩ thầy là người vô tình.

Er­agon, bằng cách này hay cách khác, ai cũng có thời sôi nổi như con.

Đó là một phần đời khi khôn lớn.

Ta cũng biết con cảm thấy khó khăn ra sao.

Nhưng đó là điều cần thiết để chúng ta đi đến chiến thắng.

- Con hiểu, thưa sư phụ.

Hai thầy trò ngồi bên bàn bếp, Oromis vừa bày bút giấy để dạy cổ ngữ cho Er­agon, vừa nói:

- Thật vô lý nếu thầy mong con quên tình cảm với Arya, nhưng thầy rất mong con tạm quên để đừng xao lãng khi nghe thầy giảng dạy.

Con hứa chứ?

- Vâng, thưa thầy, con xin hứa.

- Còn Arya?

Con sẽ có hành động cao cả nào để giúp cô ấy trong tình trạng khó khăn này?

Er­agon ngập ngừng:

- Con không muốn mất tình bạn của Arya.

- Đúng vậy.

- Vì vậy… con sẽ tìm Arya để xin lỗi và bảo đảm là sẽ không bao giờ làm nàng phải khó xử như thế nữa.

Rất khó thốt ra lời hứa đó, nhưng nói xong, Er­agon thấy nhẹ hẳn lòng.

Mặt sư phụ rạng rỡ khi cất tiếng vui vẻ nói:

- Chỉ riêng hành động đó thôi, đủ chúng tỏ con đã trưởng thành.

Vuốt tấm giấy phẳng phiu trên mặt bàn, Er­agon lặng nhìn màu trắng trải rộng trước mắt, rồi chấm ngọn bút lông vào bình mực, bắt đầu sao chép một hàng cổ ngữ.

Mỗi nét móc sổ của mỗi con chữ nổi bật trên giấy trắng như những nét vạch của bóng đêm.

Er­agon chăm chú viết, để cố quên đi những cảm xúc đang rối bời trong lòng.

Quên lãng

Sáng hôm sau, Er­agon đi tìm Arya để xin lỗi.

Hơn một tiếng đồng hồ, nó vẫn không gặp được cô.

Dường như Arya đã biến mất vào một nơi kín đáo nào đó trong hoàng cung Ellesméra.

Một lần thoáng thấy cô gần lối vào điện Tial­darí, nó lên tiếng gọi, nhưng Arya lẩn ngay trước khi nó kịp lại gần.

“Nàng cố tình tránh mặt ta”.

Sau cùng, Er­agon mới nhận ra.

Suốt nhiều ngày sau đó, Er­agon cắm cúi học, siêng năng tới nỗi sư phụ phải ngỏ lời khen.

Đêm ngày Er­agon vùi đầu vào bài vở, học thuộc lòng những câu thần chú để phát triển, phong bế, thu hồi nội lực; tìm hiểu những tên thật sự của cây cối và loài vật; nghiên cứu những nguy hiểm khi sử dụng thần chú để biến hoá một sự vật; và cách hô mưa gọi gió, cùng vô vàn kỹ năng để hiểu biết những sức mạnh của thiên nhiên.

Er­agon vượt trội trong bài học về những câu thần chú để đương đầu với những năng lượng to lớn như:

ánh sáng, hơi nóng, nam châm; vì nó có một tài năng đặc biệt, có thể phán đoán chính xác khi xuất chiêu tốn bao nhiêu công lực, hoặc chiêu thức đó có vượt quá năng lực của nó không.

Trong thời gi­na Oromis giảng giải hay Er­agon một mình luyện tập những chiêu thức và những câu thần chú khó khăn, thỉnh thoảng ông lùn Orik đến quan sát, lẳng lặng đứng bên bờ vực, không phê phán gì.

Oromis bắt đệ tử hoàn thành nhiều bài học đầy thách thức:

nấu ăn bằng phép thuật, phát hiện và vô hiệu hoá thuốc độc trong thực phẩm.

Từ đó, nó phải kiểm tra nhiều nọc độc trong thực phẩm.

Từ đó, nó phải kiểm tra nhiều nọc độc khác nhau mà sư phụ đã lén bỏ vào đồ ăn.

Đã hơn một lần Er­agon đành nhịn đói vì không tìm ra thuốc độc hoặc không có khả năng hoá giải chất độc.

đã hai lần nó bị ói mửa và sư phụ phải ra tay chữa trị.

Sư phụ còn bắt Er­agon niệm những câu thần chú có những yếu tố khác nhau cùng một lúc.

Việc này đòi hỏi nó phải tập trung cao độ để có thể nhằm trúng mục tiêu đúng ý định.

Oromis giảng giải hàng giờ về kỹ năng len lỏi vào mục tiêu bằng công lực, sau đó hoá giải hoặc tạo mục tiêu thành hình tượng theo ý muốn.

Ông bảo:

- Đó là cách Rhunon đã yểm bùa cho những thanh kiếm của các kỵ sĩ để chúng không bao giờ bị cùn nhụt hay bị gãy; đó cùng là cách chúng ta ca hát cho cây lớn lên thành những khuôn mẫu theo ý chúng ta.

Cũng bằng cách đó, chúng ta đã gài bẫy trong hộp, chỉ khi mở, bẫy mới hoạt động; và người lùn, cũng như chúng ta, dùng phương pháp này để chữa thương và tạo ra những Eris­dar – đèn lồng.

Đây là những câu thần chú hiệu nghiệm nhất, vì chúng đã âm thầm ngủ yên suốt hơn ngàn năm, nên khó mà nhận ra hay ngăn chặn được.

Chúng tràn lan trên đất nước Ala­gae­sia, tạo nên hình dáng đất đai sông núi và định mệnh của những con người sinh sống tại nơi này.

Er­agon hỏi:

- Thần tiên có thể sử dụng phương pháp này để làm đổi thay thể xác không ạ?

Hay…việc này quá nguy hiểm?

- Hỡi ôi! Con đã chạm tới yếu điểm lớn nhất của thần tiên chúng ta rồi:

đó là tính phù phiếm, chỉ say mê cái đẹp.

Chúng ta yêu cái đẹp trong muôn hình vạn vẻ và tìm cách tái hiện nét đẹp đó trong những biểu tượng của mình.

Đó là lý do chúng ta được biết đến trong những chuyện thần tiên, cổ tích.

Mỗi thần tiên đều có ngoại hình đúng y như vị đó mong muốn.

Khi đọc thần chú tạo dáng và phát triển cho sinh vật, họ thường tìm cách làm thay đổi ngoại hình của chính họ, phản ảnh một dáng vẻ tốt về thẩm mỹ, họ đổi thay cấu trúc hình thể cho thích hợp với những gì chung quanh.

Nhiều khi, trông họ giống muông thú nhiều hơn thần tiên.

Con sẽ được thấy điều này trong Lễ-hội Huyết-​thệ sắp tới.

Rất hiếm có một vật chất thích hợp trong việc chứa đựng năng lượng hoà nhập vào chúng, trái lại, năng lượng đó tạo nên một sức mạnh phản hồi, mạnh đến nỗi, nếu con chạm tay vào sẽ bị một tia chớp xuyên qua người.

Vật chất tốt nhất để sử dụng vào mục tiêu này là đá quý, như kim cương chẳng hạn.

Thạch anh, mã não và những loại đá kém hơn đều không công hiệu bằng, nhưng tất cả đá quý đều thích hợp.

Đó là lý do các chuôi kiếm của kỵ sỹ luôn có đính một viên ngọc.

Đó cũng là lý do sợi dây chuyền người lùn cho con – làm toàn bằng kim loại

- phải hút cạn nội công của con để lấy năng lực, vì bản thân nó không hề có chút năng lực nào.

Khi không có sư phụ, Er­agon tự học thêm bằng cách đọc những gì ông đã trao cho nó.

Thói quen đó tạo cho nó thành một con nghiện sách.

Thời gi­an ở nhà, cậu Gar­row chỉ dạy nó đủ biết làm sao cai quản ruộng vườn.

Bây giờ những trang sách ngồn ngộn tri thức làm thoả mãn cơn khát hiểu biết của nó từ trước tới giờ, như những cơn mưa rào đổ xuống sa mạc khô cằn, nứt nẻ.

Er­agon ngốn ngấu từ địa lý, sinh vật, giải phẫu, triết học tới lịch sử.

Quan trọng hơn, những hiểu biết đó đã mở đầu cho việc thay đổi nếp suy nghĩ của nó.

Chúng bắt buộc Er­agon phải xem xét lại tất cả những gì nó từng thừa nhận và tin tưởng, từ quyền lợi của cá nhân trong xã hội, tới nguyên nhân di động của mặt trời.

Thấy một tập đề cập đến Ur­gal và văn hoá của chúng, nhưng Er­agon chỉ đọc phớt qua, dù sư phụ đã nhắc nhở đề tài này.

Hy vọng sẽ hiểu Arya nhiều hơn, Er­agon nghiên cứu rất nhiều đề tài thần tiên.

Nó rất ngạc nhiên khi phát hiện:

thần tiên không thực sự kết hôn; nếu muốn, họ sẽ chỉ là đôi bạn trong một ngày hay…một thế kỷ.

Trẻ con rất hiếm trong quần thể thần tiên.

Có một đứa con được coi như là lời nguyện thề tuyệt đối của tình yêu.

Er­agon cũng tìm hiểu được một điều:

từ khi thần tiên và loài người gặp nhau, chỉ có vài cặp vững bền.

Hầu hết là nam kỵ sĩ thuộc loài người gắn bó với bạn tình là thần tiên.

Tuy nhiên, qua những tài liệu đầy ẩn dụ, đa số những mối tình này đều kết thúc trong bi thảm.

Trong đó có lý do vì tuổi thọ và cái chết của con người, còn thần tiên thì thoát khỏi sự huỷ hoại của thời gi­an.

Những cuốn tiểu thuyết, thơ ca, sử thi…thu hút trí tưởng tượng của Er­agon; vì trước kia nó mới chỉ được biết những chuyện ông già Brom thường ngâm nga trong làng Car­va­hall.

Nó nhấm nháp những thiên anh hùng ca như thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, nấn ná từng trang trong Chiến Công của Ga­da hoặc Cái Chết của Umho­dan… Saphi­ra cũng rất tiến bộ trong học tập.

Tư tưởng hai đứa luôn kết nối với nhau, nên Er­agon nhận thấy dần dần rồng vàng Glae­dr cũng bắt Saphi­ra vượt qua một chế độ rèn luyện căng thẳng như nó.

Cô nàng phải bay lượn, nhào xuống, phóng lên với một tảng đá quắp dưới chân.

Để tăng sức chịu đựng, Glae­dr bắt Saphi­ra phun lửa suốt mấy tiếng lên một trụ đá, để làm đá phải tan chảy.

Lúc đầu, Saphi­ra chỉ có thể giữ ngọn lửa mỗi lần được mấy phút, nhưng rồi ngọn đuốc sáng rực ào ào tuôn ra từ miệng nó liên tục hơn nửa tiếng.

Qua những bài học về rồng, Glae­dr truyền đạt cho Saphi­ra, Er­agon hiểu biết một số chi tiết về lịch sử và đời sống của loài rồng.

Điều này bổ sung cho những hiểu biết về nòi giống của mà Saphi­ra mới chỉ có được nhờ bản năng.

Nhưng có nhiều điều làm Er­agon thắc mắc, không hiểu nổi.

Nó ngờ cô em rồng đã che dấu những bí mật riêng tư của loài rồng, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.

Tuy nhiên, Er­agon cũng biết được một điều mà Saphi­ra rất trân trọng:

tên cha của cô nàng là Ior­mún­gr và mẹ là Ver­va­da.

Ver­va­da có nghĩa là Búa -Tầm-​Sét trong cổ ngữ.

Trong khi Ior­mún­gr gắn bó với một kỵ sĩ, thì Ver­va­da lại là một rồng hoang dã.

Ver­va­da sinh được rất nhiều trứng, nhưng chỉ chịu gi­ao phó một trứng cho các kỵ sĩ, đó chính là Saphi­ra.

Cha mẹ Saphi­ra đều bị chết trong thời kỳ kỵ sĩ suy tàn.

Có những ngày, Er­agon và Saphi­ra bay cùng sư phụ Oromis và Glae­dr để tập hợp tác chiến trên không, hay đi thăm những tàn tích đổ nát ẩn trong vùng đất Du Welden­var­den.

Lại có những ngày, chương trình thay đổi:

Er­agon bay và tập luyện cùng rồng, còn Saphi­ra ở lại cùng sư phụ trên bờ vực Tel’naeir.

Mỗi buổi sáng Er­agon lại luyện kiếm cùng Vanir và buổi nào cũng bị choáng váng một hai lần.

Để làm vấn đề thêm tệ hại, anh chàng tiên trẻ luôn tỏ ra kiêu kỳ, hạ cố.

Tuy nhiên anh ta cũng luôn giữ vẻ mặt lịch sự một cách khinh khỉnh và tỉnh bơ trước những lời châm chọc của Er­agon.

Dường như mỗi hành động của Vanir đều là một sự nhục mạ nó.

Những bạn bè của Vanir – Er­agon đoán chắc đều là thần tiên thế hệ trẻ

- cũng ngấm ngầm coi thường nó, nhưng lại tỏ ra rất trọng nể Saphi­ra.

Sự đố kỵ lên tới cao độ sau lần, chỉ trong một hiệp đấu Er­agon bị hạ tới sáu lần.

Vanir hạ thấp kiếm, nói:

- Lại chết.

Khắc–Tinh của Tà-​Thần, sao cứ tái diễn trò này mãi thế?

Muốn tiếp tục không?

Er­agon ậm ừ, lưng nó đau tới nỗi không thể thốt lên lời ganh đua cùng hắn ta nổi nữa.

Nhưng Vanir vẫn không buông tha:

- Ta hơi tò mò muốn biết:

chậm chạp như rùa vậy, thế mi đã giết Tà Thần Durza bằng cách nào?

Thật tình ta không thể đoán nổi.

Er­agon nén đau, cố trả lời:

- Ta tấn công bất ngờ.

- Xin lỗi, nếu ta không lầm thì chiến thắng này có mánh khoé lừa gạt?

Er­agon nghiến răng, hổn hển:

- Nếu ta là một thần tiên và mi là một con người bình thường, mi cũng sẽ không kháng cự nổi với thanh kiếm của ta đâu.

- Có thể.

Vừa nói Vanir vừa trụ bộ, rồi chỉ trong vài giây với hai chiêu xuất ra, hắn nhẹ nhàng đoạt vũ khí của Er­agon , ngạo mạn cười nói:

- Nhưng ta lại không nghĩ thế đâu.

Đừng huênh hoang với một tay kiếm tài giỏi hơn mi, nếu không anh ta sẽ sớm cho mi về chầu tiên tổ đó.

Er­agon giận điên lên, vận nội công, hết sức bình sinh thu gom phép thuật, bao nhiêu căm tức đều tuôn trào ra bằng câu thần chú “Malthi­nae!”, để trói chân tay và làm hàm của Vanir bất động.

Như vậy hắn sẽ không thể mở miệng để tự hoá giải và phản công được nữa.

Mắt Vanir như lồi ra vì phẫn nộ.

Er­agon lên tiếng:

- Và mi cũng đừng huênh hoang với một người phép thuật cao cường hơn mình nữa.

Đôi lông mày đen kịt của Vanir nhíu sát nhau.

Không một âm thanh thoát ra từ miệng hắn, nhưng một sức mạnh vô hình dội mạnh lên ngực Er­agon, quăng nó ngã ngửa trên bãi cỏ xa mấy thước, phổi nó vang lên một tiếng “hự”.

Cú va chạm làm rối loạn sự kiểm soát phép thuật của Er­agon và giải phòng Vanir.

Er­agon bàng hoàng tự hỏi:

“Hắn làm cách nào vậy?

” Vanir đủng đỉnh tiến lại, nói:

- Đó là kết quả sự ngu ngốc của mi.

Mi không hiểu mình nói gì.

Cứ nghĩ đến chuyện mi là kẻ kế vị cố kỵ sĩ Vrael, mi được ngự trong nơi dành cho ông, mi được học hành với Hiền Nhân Sám Hối… Hắn lắc đầu chán ngán:

- Ta phát ói vì những đặc ân đó lại ban phát cho một con người vô giá trị như mi.

Thậm chí mi còn không biết phép thuật là gì, chứ đừng nói chi chuyện sử dụng phép thuật.

- Ta đã làm gì không phải với mi?

Sao mi miệt thị ta quá vậy?

Chẳng lẽ mi mong không có một kỵ sĩ nào tồn tại để gánh vác việc chống lại Gal­ba­torix?

- Những lời ta nói đều có nguyên nhân của nó.

- Vậy thì nói ra đi.

- Như Nu­ala đã viết trong những biên bản hội nghị:

sự lắng nghe là con đường khôn ngoan, nhưng phải là kết quả của một quyết định tỉnh táo, chứ không phải là một tri thức ngu si, vô giá trị.

- Đừng xa xôi bóng gió nữa, Vanir, nói rõ ra đi.

Vanir lạnh lùng mỉm cười:

- Xin tuân lệnh, ngài kỵ sĩ.

Ghé sát mặt Er­agon, để nó có thể nghe được tiếng thì thầm, hắn tỉnh bơ nhỏ nhẹ:

- Suốt tám mươi năm, sau ngày suy tàn của các kỵ sĩ, chúng ta không còn nuôi hy vọng chiến thắng nữa.

Chúng ta ẩn trốn để sống còn bằng mưu mô và phép thuật – dù chỉ tạm thời – vì dần dần Gal­ba­torix sẽ đủ mạnh để tiến quân, quét sạch hàng rào phòng thủ của chúng ta.

Thế rồi, sau thời gi­an dài đằng đẵng chúng ta đành phó thác cho số mệnh, Brom và Jeod giải thoát trứng của Saphi­ra, một lần nữa chúng ta nuôi hy vọng lật đổ tiên bạo chúa.

Tưởng tượng chúng ta đã vui mừng đến thế nào.

Biết rằng để đương đầu với Gal­ba­torix, vị tân kỵ sĩ sẽ phải dũng mãnh hơn các bậc tiền nhiệm, thậm chí mạnh hơn cả tiền bối Vrael.

Vậy mà phần thưởng cho nỗi mòn mỏi đợi chờ đó của chúng ta là gì?

Một con người đồng loại của Gal­ba­torix.

Tệ hơn nữa…một kẻ tàn tật.

Er­agon, mi làm tất cả chúng ta thất vọng, ngay từ giây phút mi chạm tay vào trứng Saphi­ra.

Đừng mong chúng ta phải hoan hỉ vì sự hiện diện của mi tại nơi này.

Nhẹ đặt hai ngón tay lên môi, Vanir tránh sang một bên, bước khỏi bãi tập, để Er­agon thờ thần như bị chôn xuống đất:

“Hắn nói đúng.

Mình không xứng đáng được trao nhiệm vụ này.

Bất cứ thần tiền nào, kể cả Vanir, đều sẽ là một kỵ sĩ tài giỏi hơn mình”.

Saphi­ra phóng mạnh tâm tưởng, giận dữ nói:

“Er­agon, anh coi sự phán đoán của em chẳng là gì sao?

Anh quên rằng, khi còn trong trứng, Arya đã đặt em trước những tay thần tiên này, kể cả những thiếu niên của Var­den?

Và em đã từ chối tất cả.

Em đã không chọn anh, nếu như anh không thể giúp giống nòi của anh, của em, của thần tiên – vì định mệnh đã ràng buộc ba loài của chúng ta.

Đừng bao giờ quên, em đã chọn đúng người, đúng nơi chốn, đúng thời điểm.

” “Dù có đúng như vậy, thì đó là chuyện trước khi anh bị tà thần gây thương tổn.

Còn giờ đây anh chỉ thấy tương lai chúng ta đen tối quá.

Anh không bỏ cuộc, nhưng anh thất vọng, vì có lẽ chúng ta không thể nào chiến thắng.

Có thể công việc của anh em mình không phải là lật đổ Gal­ba­torix, mà chỉ dọn đường cho một kỵ sĩ sẽ được một trứng rồng còn lại chọn lựa”.

***

Trở về bờ vực, Er­agon thấy sư phụ đang ở trong lều.

Ngồi bên bàn, ông đang vẽ một bức phong cảnh bằng mực đen dưới những dòng chữ vừa viết xong.

Er­agon quì gối.

- Con chào thầy.

Mười lăm phút trôi qua trước khi Oromis điểm xuyết thêm mấy lộc non lên cây trường xuân, rửa ngọn bút lông trong bình nước bằng đất nung, rồi ông mới nhìn Er­agon, hỏi:

- Sao con tới sớm vậy?

- Con xin lỗi đã làm phiền sư phụ, nhưng Vanir đã ngưng ngang buổi luyện kiếm.

Còn lại một mình, con không biết phải làm gì.

- Vì sao Vanir lại bỏ đi, Er­agon thiếu hiệp?

Hỏi xong, ông xếp hai tay lên đùi, lắng nghe Er­agon kể lại những đụng độ giữa nó và vị tiên trẻ.

Sau cùng nó kết luận:

- Đáng lẽ con không nên mất bình tĩnh đến thế.

Những lời nói và hành động của con chỉ càng chứng tỏ mình là một đứa ngu ngốc.

Con đã làm thầy thất vọng.

- Đúng vậy.

Con đã làm ta thất vọng.

Cho dù bị Vanir châm chọc, con cũng không nên đáp trả bằng cung cách đó.

Con phải biết cách kiềm chế cảm xúc.

Er­agon hãy nhớ rằng, nếu con để sự nóng giận ảnh hưởng đến suy tính trong khi gi­ao đấu, có thể con sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Hơn nữa, thái độ trẻ con đó, chỉ thêm bằng cớ để các thần tiên có thêm lý lẽ phản đối con.

Việc đại sự của chúng ta, không thể để những lỗi lầm như vậy xảy ra được.

- Thưa sư phụ, con đã biết lỗi mình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Oromis tỏ vẻ hài lòng, ngồi chờ tới giờ luyện quyền thuật.

Er­agon rụt rè hỏi:

- Thưa thầy, bằng cách nào mà Vanir không hề thốt ra một lời mà vẫn có thể sử dụng phép thuật?

- Hắn đã làm vậy sao?

Có thể hắn được một thần tiên khác hỗ trợ.

Er­agon lắc đầu:

- Không đâu.

Ngày đầu tiên tới hoàng cung Ellesméra, con cũng đã thấy nữ hoàng Is­lanzadí chỉ vỗ tay một tiếng, mà tạo ra một cơn mưa hoa.

Vanir còn bảo:

con không hiểu các cách điều hành phép thuật là gì?

Hắn nói vậy là sao?

- Một lần nữa con lại muốn biết những điều con chưa sẵn sàng được biết.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này thầy chỉ có thể cho con biết một điều:

chuyện con hỏi là điều không được truyền dạy cho các kỵ sĩ – cũng như không được truyền dạy cho các pháp sư của chúng ta

- chỉ đến khi họ có khả năng làm chủ tất cả mọi phương diện về phép thuật, vì đây là bí mật đối với bản chất thật sự của phép thuật và cổ ngữ.

Ai biết điều đó, sẽ đạt được quyền năng rất to lớn, đúng vậy, nhưng đồng thời cũng sẽ gặp những mối hiểm nguy vô cùng khủng khiếp.

Im lặng một lúc rồi ông hỏi:

- Cổ ngữ gắn bó với phép thuật như thế nào, Er­agon?

- Cổ ngữ có thể phóng phép thuật lưu trữ trong cơ thể để hành động bằng một câu thần chú.

- A, nếu vậy thì theo ý con, một âm thanh, một sự rung động trong không khí cũng có thể khơi dậy năng lực này sao?

Những âm thanh ngẫu nhiên phát ra từ một sinh vật hay đồ vật chẳng hạn?

- Dạ, đúng vậy, thưa thầy.

- Con không thấy điều đó…có vẻ kỳ cục, vô lý sao?

Bối rối, Er­agon ngập ngừng nói:

- Thưa thầy, cho dù vô lý, nhưng…nó vẫn xảy ra.

Trăng khuyết rồi tròn, bốn mùa thay đổi, chim bay về phương nam để trốn đông…Con có nên nghĩ những chuyện đó là kỳ cục và vô lý không?

- Tất nhiên là không.

Nhưng làm sao mà âm thanh có thể làm được quá nhiều chuyện đến thế chứ?

Có một cường độ âm thanh kiểu mẫu nào thật sự gây ra một loạt phản ứng cho phép ta điều khiển năng lượng không?

Không, âm thanh không có tác dụng đối với phép thuật.

Nói ra một từ hay một câu bằng cổ ngữ không là điều quan trọng.

Điều quan trọng là khi con “suy tưởng” bằng cổ ngữ.

Với một cái lắc nhẹ cổ tay, một tia lửa vàng thoáng hiện trên bàn tay ông rồi vụt biến, Oromis nói tiếp:

- Tuy nhiên trừ khi cấp bách, chúng ta vẫn phải đọc to thần chú, để tránh xao lãng tư tưởng, làm đứt đoạn những câu muốn nói.

Đó là một điều tối nguy hiểm ngay cả đối với những pháp sư cao tay, dày dạn kinh nghiệm nhất.

Nhớ lại khi gần chết đuối dưới thác hồ Kóstha-​mér­na, vì chìm nghỉm dưới nước, không thể mở miệng đọc thần chú, Er­agon thầm nhủ:

“Nếu sớm biết chuyện này, mình đã tự cứu được rồi”.

Nó nói:

- Thưa sư phụ, âm thanh không gây ảnh hưởng đến phép thuật, sao tư tưởng lại có thể điều khiển được phép thuật?

- Vì sao ư?

Thầy phải nói ngay cho con biết, bản thân chúng ta không có nguồn phép thuật nào.

Phép thuật tồn tại trong chính nó, không lệ thuộc vào bất cứ câu thần chú nào, giống như ma trơi trên đầm lầy gần Arough, như giếng thần trong hang động Mani của rặng nuí Be­or, như những tinh thể trong suốt bồng bềnh trên Eoam.

Những phép thuật hoang dại như thế ẩn hiện, bí hiểm và mạnh hơn bất cứ phép thuật nào do chúng ta tạo ra.

Nhiều thế kỷ trước, phép thuật là như vậy.

Để sử dụng chúng, không cần đòi hỏi gì ngoài khả năng nhận thức phép thuật bằng tâm tưởng

- khả năng này, pháp sư nào cũng phải có

- cộng với sức mạnh và lòng khát khao sử dụng phép thuật.

Nhưng vì không có cơ cấu cổ ngữ, các pháp sư không thể làm chủ tài năng của họ, nên xảy ra rất nhiều tai hại, kết quả là hàng ngàn người bị chết.

Qua thời gi­an, họ khám phá ra rằng diễn đạt ý định bằng cổ ngữ, giúp họ ổn định tư tưởng và tránh được những sai lầm to lớn.

Tuy nhiên, cũng đã có một tai nạn khủng khiếp xảy ra, suýt tiêu diệt toàn thể sinh linh trên thế giới.

Qua những trang viết còn sót lại, chúng ta mới được biết sự kiện này.

Nhưng ai hay vật gì đã niệm câu thần chú tai hoạ đó thì vẫn còn là một điều bí ẩn với chúng ta.

Ông trầm ngâm rồi tiếp:

- Sau đó, cũng theo những bản viết tay, một loài được gọi là Người Xám (không phải thần tiên, vì khi đó chúng ta còn rất non trẻ) đã tập hợp năng lực của họ mà luyện nên một quyền năng phép thuật, có lẽ đó là một quyền năng lớn mạnh nhất từ trước đến mãi mãi về sau.

Họ đã cùng nhau thay đổi bản chất của phép thuật.

Họ làm cho phép thuật trở thành một công cụ của ngôn ngữ

- ngôn ngữ cổ.

Họ có thể nhìn ta, nghĩ về ta và nói “đốt cháy cánh cửa”, phép thuật sẽ làm cánh cửa bùng cháy, chứ không đốt cháy ta.

Họ còn làm cánh cửa bùng cháy, chứ không đốt cháy ta.

Họ còn làm cho cổ ngữ có hai tính cách độc đáo:

khả năng ngăn ngừa những người nói dối khi sử dụng cổ ngữ, và khả năng diễn tả bản chất thật sự của sự việc.

Bằng cách nào họ làm được điều này vẫn còn là một bí ẩn.

Nội dung những tài liệu còn lại rất khác nhau về những gì xảy ra với Người Xám, nhưng dường như chính bùa chú đã rút cạn kiệt năng lực của họ, làm cho họ chỉ còn lại như cái bóng của chính mình.

Họ héo tàn dần, sống âm thầm trong các thành phố riêng biết cho đến khi đá tan thành cát bụi, hoặc kết duyên cùng những nòi giống trẻ hơn, và…do đó nòi giống họ như tan vào bóng tối.

Er­agon hỏi:

- Vậy thì ta vẫn có thể sử dụng phép thuật mà không cần cổ ngữ?

- Với những gì chính con đã chứng kiến, con nghĩ sao về chuyện Saphi­ra phun lửa?

Saphi­ra biến ngôi mộ bằng đá sỏi của Brom thành ngôi mộ kim cương?

Và in dấu chúc phúc cho đứa trẻ tại Far­then Dur?

Saphi­ra có thốt lời nào đâu.

Tâm trí rồng khác chúng ta, chúng không cần bảo vệ khỏi phép thuật.

Trừ chuyện phun lửa, chúng không thể sử dụng phép thuật một cách có ý thức, nhưng khi tài năng thiên phú đó bật lên trong chúng thì sức mạnh của chúng không gì so sánh được…Này, con có vẻ bối rối, sao vậy Er­agon?

Lom lom nhìn xuống hai bàn tay, Er­agon hỏi:

- Nhưng chuyện này có ý nghĩa gì với con, thưa sư phụ?

- Nó có nghĩa là con phải tiếp tục học cổ ngữ, vì con có thể hoàn thành được nhiều việc rất phức tạp, nếu không những việc đó sẽ trở thành rất, rất nguy hiểm đối với con.

Nó có nghĩa, nếu con bị bắt, bị làm cho bất động, con vẫn có thể nhiệm chú để tự giải phóng, như Vanir đã làm đó.

Nó cũng có nghĩa là khi con bị bắt, bị đầu độc và không kêu lên nổi bằng cổ ngữ, phải, kể cả những lúc vậy, con vẫn có thể nghĩ đến một câu thần chú.

Tuy nhiên, con vẫn có thể nghĩ đến một câu thần chú.

Tuy nhiên, chỉ khi tình hình thật sự nghiêm trọng nhất con cũng có thể tạo ra một câu thần chú chưa từng có trong cổ ngữ.

Nhưng phải hết sức thận trọng đối với ma lực của những khả năng này.

Ngay cả những thần tiên phép thuật cao cường nhất cũng phải đắn đo không dám đùa giỡn với chúng, vì sợ chết, thậm chí còn tệ hơn cái chết nữa.

Sau đó, suốt thời gi­an ở lại Ellesméra, sáng nào Er­agon cũng luyện kiếm cùng Vanir, nhưng không hề lần nào tỏ ra mất bình tĩnh, dù anh tiên trẻ khiêu khích mọi cách từ lời nói tới hành động.

Không phải Er­agon quá nhiệt tình đua tranh, nhưng cơn đau của chấn thương lưng mỗi lúc mỗi thường xuyên hơn, vượt quá sức chịu đựng của nó.

Những chiêu thức tới tấp công và thủ, trước đây không đến nỗi gây khó dễ cho nó, nhưng bây giờ làm nó choáng váng, quằn quại trên mặt đất.

Ngay cả khi luyện Xà-​Hạc quyền cũng làm nó lảo đảo khi phóng ra những chiêu thức mạnh.

Er­agon không còn đủ sức luyện tập ba bốn môn trong một ngày như vậy nữa.

Mặt mày hốc hác, Er­agon đi đứng, hành động chậm chạp như người đang dưỡng sức.

Nó không còn tỉnh táo khi suy nghĩ hoặc lắng nghe lời giảng giải của thầy.

Đôi khi đầu óc nó như mụ mị đi.

Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Er­agon lại lấy cái nhẫn cuốn vòng của Orik, tập trung tháo gỡ cho đầu óc bớt căng thẳng.

Khi hai anh em có dịp gần nhau, Saphi­ra năn nỉ Er­agon lượn mấy vòng cho thoải mái.

Một sáng, đang bay cùng Saphi­ra, Er­agon tâm sự “Anh có một cái tên mới để gọi sự đau đớn” “Tên gì?

” “Quên lãng.

Vì khi đau đớn, người ta chẳng nghĩ đến gì nữa.

Không tư tưởng, không cảm xúc.

Chỉ mong một điều thoát khỏi nỗi đau.

Khi cái đau tạm qua đi, sức khoẻ hồi phục, sự quên lãng mới rời khỏi ta, làm ta nhận ra mình là ai, mới nhận ra mình chỉ là một sinh vật nhỏ bé, một sinh vật chỉ có một khát vọng duy nhất:

chạy trốn khỏi sự đau đớn.

Saphi­ra, cơ thể anh rã rời như một con ngựa già phải cày bừa quá nhiều thửa ruộng.

Hãy gắn kết với anh bằng tư tưởng của em, nếu không anh có thể tan tác từng mảnh, chẳng nhớ mình là ai nữa”.

“Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu.

” Nhưng rồi ngay sau đó, Er­agon cảm thấy như một nạn nhân bị tế thần với ba lần liên tiếp lên cơn đau dữ dội trong khi gi­ao đấu với Vanir, tiếp theo là hai lần trong buổi tập Xà-​Hạc quyền.

Vừa gượng ngồi dậy sau một cú lăn lông lốc trên mặt đất, sư phụ nó đã nói ngay:

- Làm lại, Er­agon.

Con phải hoàn chỉnh thế cân bằng.

Khoanh chặt hai tay để che giấu sự run rẩy toàn thân, Er­agon lắc đầu:

- Con không tâp nữa.

- Sao?

- Không tập nữa

- Đứng dậy ngay.

Thử lại lần nữa.

- Không.

Oromis quì gối, đặt bàn tay mát lạnh lên má đệ tử, nhìn nó bằng ánh mắt đầy trìu mến.

Er­agon cảm thấy hết tấm lòng thương yêu của thầy dành cho nó, và nó cũng biết rằng

- nếu có thể

- ông sẵn lòng chịu đau đớn thay cho nó.

Oromis nhẹ nhàng nói:

- Đừng ngã lòng.

Không bao giờ được mất niềm hy vọng, con ạ.

Dường như có một nguồn năng lực từ ông truyền sang Er­agon khi nó nghe lời ông nói:

- Chúng ta là kỵ sĩ.

Chúng ta đứng giữa ánh sáng và bóng tối, phải giữ thế cân bằng giữa hai ranh giới này.

Ngu dốt, sợ hãi, ganh ghét đều là kẻ thù của chúng ta.

Hãy chối bỏ chúng với tất cả ý chí của con, nếu không chắc chắn con sẽ gặp toàn thất bại.

Đứng dậy, ông đưa tay đón nó:

- Nào, đứng lên, Khắc-​Tinh của Tà-​Thần, hãy chứng tỏ con có thể chiến thắng bản năng yếu đuối của thể xác mình.

Hít sâu một hơi, Er­agon nhăn mặt, chống tay cố đứng dậy.

Hơi lảo đảo, rồi gượng đứng thẳng người, nó nhìn thẳng mắt sư phụ:

Vị tiên già gật đầu tươi tỉnh.

Er­agon nín lặng cho đến sau buổi tập quyền, khi hai thầy trò ra suối tắm, nó mới lên tiếng:

- Sư phụ…

- Nói đi con.

- Vì sao con phải chịu đựng sự tập luyện như hành xác thế này?

Với phép thuật, thầy có thể truyền cho con tất cả tài năng con cần thiết, thầy có thể định hình thân thể con như thầy đã làm cho cây cối mọc theo ý thầy.

- Ta có thể.

Nhưng nếu ta làm vậy, con sẽ không hiểu bằng cách nào cơ thể và khả năng con được như thế; con cũng sẽ không biết giữ gìn chúng như thế nào.

Không thể đi đường tắt được, Er­agon.

Trầm mình xuống nước lạnh chỉ đến cổ, Er­agon hụp đầu dưới mặt nước, ôm lấy tảng đá.

Nó để thân mình sóng soài trong lòng suối, cảm thấy như mình là một mũi tên bay qua dòng nước.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-eragon-cau-be-cuoi-rong-chan-dung-hoan-hao-6538.html