ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Lời phán quyết - ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

Tác giả : Chưa rõ
Chương 86 : ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Lời phán quyết

Trong phòng ngủ của Bal­dor, Ro­ran ngồi trên giường lắng nghe chú Horst nói:

- Cháu muốn chú phải làm gì đây?

Làm sao chúng ta chiến đấu trong khi cháu đau yếu như thế này?

Những người khác cũng hết cả tinh thần tác chiến.

Không thể trách họ, vì chính chú gần như cắn cả vào lưỡi khi nhìn thấy những con quái vật đó.

Ro­ran, dù không muốn, nhưng chúng ta vẫn lại bị kéo về tình trạng cũ.

Nếu muốn, cháu có thể giết những tên lính còn lại, nhưng trước hết phải đợi cho sức khỏe hồi phục hoàn toàn đã.

Vẫn còn nhiều người tin tưởng và tình nguyện theo cháu, nhất là từ sau vụ cháu đánh bại đám lính đêm qua.

Thấy Ro­ran vẫn lặng thinh, ông thở dài vỗ vai anh rồi ra khỏi phòng.

Ro­ran ngồi không chớp mắt.

Cho đến giờ phút này, trong đời anh chỉ còn quan tâm đến ba điều:

gia đình, nhà cửa và Ka­tri­na.

Gia đình đã tiêu tan, nhà cửa bị thiêu hủy và Ka­tri­na giờ không biết ở đâu.

Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra khỏi cổ, anh phải đối đầu với một hoàn cảnh quá ngặt nghèo:

cách duy nhất để giải thoát Ka­tri­na là phải truy lùng bằng được hai tên Ra’zac.

Muốn làm điều đó thì phải ra khỏi thung lũng Palan­car này, như vậy cũng có nghĩa bỏ mặc làng Car­va­hall cho đám lính.

Không thể rời xa làng, nhưng cũng không thể quên Ka­tri­na.

Ro­ran cay đắng nghĩ:

“Con tim mình phải vì làng xóm hay vì tình yêu đây?

” Những thiếu một trong hai, thì tất cả đều là vô nghĩa.

Giết đám lính, có lẽ chỉ tránh được chuyện Ra’zac – có thể cả Ka­tri­na

- trở lại.

Nhưng rồi, khi quân tiếp viện của chúng kéo đến, chắc chắn Car­va­hall sẽ bị tiêu diệt.

Ro­ran cắn chặt răng vì vết thương trên vai nhức buốt.

Anh nguyền rủa lão Sloan bằng những lời độc địa nhất.

Mắt nhắm nghiền, Ro­ran thầm nhủ:

“Ước gì lão bị chúng ta ăn tươi nuốt sống như Quim­by.

” Anh miên man suy nghĩ:

“Dù đi khỏi làng, làm cách nào mình tìm được Ra’zac?

Ai biết chúng sống tại đâu?

Ai dám chỉ điểm bầy tôi của triều đình?

” Ro­ran tưởng tượng mình lang thang, sục sạo trong những thành phố lớn, trong những ngôi nhà, trong những đám đông người xa lạ để tìm một dấu vết, một tia sáng nhỏ nhoi của người anh yêu.

Nước mắt thống khổ, hãi hùng đầm đìa trên mặt, Ro­ran như không còn thấy gì, ngoài một thế giới thê lương ảm đạm.

Không biết bao lâu sau Ro­ran mới bớt cơn nghẹn ngào nức nở.

Anh lau nước mắt và cố thở một hơi dài những vội nhăn mặt đau đớn vì buồng phổi như bị mảnh thủy tinh cào rách.

Dựa vào tường, Ro­ran cố gắng bình tĩnh suy nghĩ.

“Chắc chắn mình phải tìm ra được một giải pháp.

Trước hết, rõ ràng là không thể tìm dấu vết Ra’zac một cách mơ hồ.

Phải có ai đó biết chúng ở đâu, mà những người có thể trả lời câu hỏi này, có lẽ không ai ngoài Var­den.

Nhưng tìm được họ cũng khó như tìm những kẻ sát nhân kia.

Anh mơ hồ nhớ lại những tin đồn từ cánh dân buôn và những người chuyên đặt bẫy thú rừng:

Sur­da vẫn bí mật hỗ trợ cho Var­den.

Sur­da.

Đất nước nằm tận cùng bên dưới vương quốc Ala­gae­sia, nhưng đó chỉ là những gì Ro­ran nghe nói, vì anh chưa bao giờ được thấy bản đồ Ala­gae­sia.

Với những điều kiện lý tưởng nhất, cũng phải mất nhiều tuần lễ cưỡi ngựa mới tới được nơi đó.

Nhưng phải lẩn tránh lính triều đình, thời gi­an còn lâu hơn nhiều lần.

Đường thủy dọc miền duyên hải là nhanh nhất, nhưng phải qua một chặng đường dài tới sông Toark, rồi từ đó tới Teirm mới có tàu thuyền.

Đường quá xa và rất dễ bị lính bắt.

Nar­da là cảng duy nhất anh biết, nằm tại bắc thành Teirm, thì lại phải vượt qua suốt chiều rộng núi Spine; một chuyện chưa hề nghe ai, kể cả dân săn bắn chuyên nghiệp, dám làm.

Mọi ngả đường đều như vô vọng, nhưng bằng mọi giá phải cứu dân làng.

Vì Ro­ran tin chắc những người ở lại làng sẽ bị tiêu diệt.

Nước mắt lại trào ra.

“Nhưng nếu… nếu tất cả theo mình tới Nar­da, rồi Sur­da thì sao?

Mình sẽ đạt được cả hai mục đích cùng một lúc.

Cứu dân làng và truy lùng Ra’zac để cứu Ka­tri­na.

” Ý tưởng táo bạo đó làm Ro­ran choáng váng.

Chỉ là thánh thần hay ma quỷ mới có ý tưởng đủ tài thuyết phục nông dân rời bỏ ruộng vườn; nhà buôn xa lìa cửa hiệu… nhưng nếu cố bám lấy ruộng vườn nhà cửa rồi sẽ ra sao?

Bị giết hay trở thành nô lệ?

Quân cách mạng Var­den la những người duy nhất có thể cưu mang những kẻ tẩu thoát khỏi triều đình, và Ro­ran tin chắc họ sẽ vui mừng vì thu phục được cả một làng theo cách mạng, nhất là những người có khả năng chiến đấu.

Hơn nữa, việc đưa dân làng đến với Var­den, Ro­ran sẽ được họ tin tưởng và sẽ cho anh biết địa điểm của Ra’zac.

Có thể họ còn cho anh biết, vì sao Gal­ba­torix quyết tâm lùng bắt anh cho bằng được.

Tuy nhiên, để kế hoạch có thể thành công, mọi công việc phải được hoàn tất trước khi quân cứu viện tới làng chỉ trong vài ngày nữa.

Vài ngày để tổ chức cho mấy trăm con người ra đi!?

Ro­ran biết chỉ lý luận suông không đủ thúc dục bất kỳ ai ra đi; mà phải cần đến một tấm lòng sôi nổi nhiệt tình như một đấng cứu thế, để khuấy động cảm xúc mọi người, làm họ hoàn toàn tự nguyện rời bỏ tài sản để ra đi.

Anh phải gây cho dân làng một lý tưởng; làm họ tin rằng, gia nhập Var­den, chống lại bạo chúa là một hành động cao quý nhất trong đời.

Hành động đó đòi hỏi một ý chí đầy khát vọng, không nề gi­an khổ, không sợ thiệt thân.

Ro­ran tưởng như thấy Ka­tri­na đang đứng trước mặt anh, xanh xao với đôi mắt u buồn màu hổ phách.

Anh nôn nao nhớ hơi ấm từ làn da, hương thơm từ mái tóc của người yêu.

Thấp thoáng sau nàng là gia đình anh, bạn bè, chòm xóm, những người sống và những người đã khuất của làng Car­va­hall.

“Nếu không vì Er­agon và… vì mình thì Ra’zac đã không đến đây.

Mình phải giải thoát dân làng khỏi bàn tay triều đình, cũng như phải cứu Ka­tri­na thoát khỏi bàn tay của những con quỷ ăn thịt người kia.

” Viễn ảnh đó như truyền sức mạnh cho Ro­ran.

Anh nhổm người khỏi giường, làm vết thương trên vai lại nhói đau.

Lảo đảo dựa tường, Ro­ran thầm nhủ:

“Không bao giờ mình có thể sử dụng cánh tay phải được nữa sao?

” Anh nghiến răng, ra khỏi phòng.

Thấy Ro­ran, bà Elain kêu lên:

- Ro­ran, cháu định làm gì vậy?

- Theo cháu.

Ro­ran vừa nói vừa vượt qua bà.

Bal­dor lo lắng đuổi theo:

- Cậu mất nhiều máu lắm, còn mệt mà đi đâu…

- Theo mình.

Ro­ran xuống thang, nghe tiếng chân người hấp tấp phía sau.

Chú Horst và Al­briech đang nói chuyện trước ngõ, ngạc nhiên ngẩng nhìn.

Ro­ran mở cổng vừa bước đi vừa bảo:

- Theo tôi.

Cả nhà theo Ro­ran tới cuối làng.

Gặp ai Ro­ran cũng lập lại câu nói:

“Đi theo tôi.

” Rồi nhổ một cây đuốc cắm bên đường, Ro­ran quay lại lối cũ, về trung tâm làng.

Tay trái đưa cao ngọn đuốc, Ro­ran gào lên:

- Tất cả hãy theo tôi.

Tiếng anh lồng lộng khắp làng.

Mọi người đổ ra từ những ngôi nhà, những con ngõ tối tăm, xúm xít quanh Ro­ran.

Nhiều người vì tò mò, người khác vì cảm tình.

Có người ngạc nhiên, có người giận dữ.

Lor­ing cùng ba người con trai đứng sát nhau.

Đối diện mấy cha con ông là Bir­git, Del­win và vợ chồng Fisk.

Vợ chống chú Morn và thím Tara hấp tấp chạy ra từ quán rượu.

Khi hầu hết dân làng Car­va­hall đều có mặt, Ro­ran im lặng, nắm chặt bàn tay trái, cho đến khi móng tay cắt đứt lòng bàn tay, rồi xòe ra cho mọi người nhìn thấy máu tươi đang nhỏ giọt.

- Đây là nỗi đau của tôi.

Xin tất cả hãy nhìn cho kỹ, vì nỗi đau này sẽ là của các vị, nếu các vị không chiến thắng nổi cái số phận vô lý đang đè xuống chúng ta.

Bạn bè, gia đình các vị sẽ bị xiềng xích, đem làm nô lệ tại những miền đất lạ, hoặc bị giết trước khi kịp nhìn thấy lưỡi gươm tàn bạo của tụi lính vung lên.

Gal­ba­torix sẽ đổ muối xuống đất đai của chúng ta, để muôn đời không thể cấy cày được nữa.

Điều này tôi đã biết vì đã từng thấy rồi.

Cha tôi bị những kẻ ăn thịt người giết chết.

Em họ tôi đã phải bỏ trốn.

Trang trại nhà tôi bị thiêu hủy.

Vợ sắp cưới của tôi bị chính cha ruột cô ấy bắt cóc và chính ông ta đã giết chết Byrd rồi phản bội tất cả chúng ta.

Quim­by bị ăn thịt, kho cỏ bị đốt, tiếp theo là những cái chết của Parr, Wyglif, Ged, Bardrick, Farold, Hale, Gar­net, Kel­by, Melkolf, Albem và El­mund.

Cũng như tôi, nhiều người trong các vị đã bị thương, không còn đủ khả năng bảo vệ gia đình nữa.

Sức lực đó có còn đủ cho chúng ta quần quật khốn khổ trên đồng ruộng để kiếm miếng ăn hàng ngày nữa không?

Có đủ để chúng ta đóng những đồng thuế cắt cổ cho triều đình không?

Ro­ran ngửa mặt nhìn trời cười sằng sặc như điên dại.

Đám đông im phăng phắc.

- Bây giờ tôi đã thấy rõ bản chất thật sự của triều đình và Gal­ba­torix:

chúng là loài ác quỷ.

Gal­ba­torix là một thứ sâu mọt kỳ quái nhất trên đời.

Lão hủy diệt các kỵ sĩ và nền thịnh vượng mà chúng ta chưa từng có.

Bề tôi của lão là bầy quỷ hiện lên từ đáy địa ngục.

Nhưng lão bạo chúa có đủ hài lòng khi chỉ dày xéo chúng ta không?

Chưa đủ.

Lão đang tìm cách đầu độc khắp nước Ala­gae­sia, làm chúng ta ngạt thở dưới cái áo choàng tàn ác của lão.

Con cháu chúng ta sẽ phải sống dưới cái bóng tối tăm hắc ám của lão cho tới chết.

Con cháu chúng ta sẽ trở thành những nô lệ, những con giun cái kiến để lại dày xéo, hành hạ cho hả hê.

Trừ khi… Ro­ran nhìn như xoáy vào những đôi mắt đang trợn trừng của dân làng.

Chưa ai dám nói những lời như anh đang nói.

Giọng Ro­ran trầm xuống, nhấn mạnh đầy thách thức:

- Trừ khi… trừ khi chúng ta đủ cam đảm chống lại tôi ác.

Đúng, chúng ta đã chiến đấu với Ra’zac và quân triều đình.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nếu chúng ta sẽ phải chết trong âm thầm quên lãng, hay bị bắt đi làm nô lệ.

Để điều đó không thể xảy ra, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây, không thể để bạo chúa tiêu diệt tất cả những điều tốt đẹp của chúng ta.

Chúng ta phải sống.

Tôi thà cam chịu bị móc mắt, chặt tay, còn hơn phải nhìn thấy Gal­ba­torix đắc thắng.

Tôi chọn sự đấu tranh.

Tôi chọn bước lên từ nấm mồ, để vùi thây kẻ thù xuống chính nấm mồ đó.

Tôi chọn việc đi khỏi làng.

Tôi sẽ vượt qua núi Spine để đi thuyền tới Sur­da và gia nhập quân cách mạng Var­den.

Đó là những người đã kiên cường tranh đấu để giải phóng chúng ta thoát khỏi vòng áp bức này.

Dân làng có vẻ bàng hoàng khi nghe ý kiến táo tợn của Ro­ran.

Anh vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng tôi không muốn đi một mình.

Hãy đi cùng tôi.

Đi cùng tôi và chúng ta sẽ tìm cơ hội mới cho một cuộc sống tổt đẹp hơn.

Hãy vứt bỏ xiềng xích đang ràng buộc các vị tại nơi này.

Ro­ran chỉ từng người:

- Một trăm năm nữa, các thi nhân, những người kể chuyện sẽ nhắc tới ai?

Horst… Bir­git… Kiselt… Thane…; họ sẽ kể lại câu chuyện bi tráng này.

Họ sẽ cất cao giọng hát “Khúc hùng ca Car­va­hall”, vì chúng ta là ngôi làng duy nhất đủ can đảm thách thức triều đình.

Nước mắt kiêu hãnh long lanh trong mắt Ro­ran:

- Còn gì cao quý hơn việc xóa sạch dấu vết Gal­ba­torix trên đất nước Ala­gae­sia này nữa chứ?

Chúng ta sẽ không còn phải sống trong phập phồng sự hãi bị giết, thậm chí bị chúng ăn tươi nuốt sống, hay ruộng vườn bị thiêu hủy.

Hoa màu chúng ta thu hoạch là của chúng ta.

Sông suối núi rừng sẽ trở thành rừng vàng biển bạc.

Chúng ta sẽ được an toàn, hạnh phúc và giàu có.

Đó mới là số mệnh dành cho chúng ta.

Ro­ran nhìn vết thương rỉ máu trên bàn tay, rồi nắm lại.

Chờ đợi đám đông lên tiếng.

Tất cả đều im lặng.

Sau cùng, anh nhận thấy họ muốn anh tiếp tục nói; họ muốn nghe thêm về những nguyên nhân và tương lai mà anh đã gợi ra.

Trong trí Ro­ran lại sáng lên hình ảnh Ka­tri­na.

Khi bóng tối mon men quanh vùng sáng của cây đuố, Ro­ran ráng đứng thẳng người, nói tiếp.

Anh thổ lộ hết nỗi lòng.

Không giấu diếm điều gì.

Ro­ran chỉ cố để mọi người cũng hiểu và chia sẻ những ý nghĩ và cảm xúc của anh, sau cùng anh bảo:

- Chúng ta đàn trên bờ vực thẳm.

Chúng ta phải tiến tới, tìm một chỗ đứng trong đoàn thể Var­den, nếu chúng ta muốn chính mình và con cháu được sống tự do.

Giọng Ro­ran vừa phẫn nộ vừa ngọt ngào, nhưng đầy nhiệt tình và thuyết phục cho đến khi thấy mọi người thấu hiểu, anh nhìn bạn bè, hàng xóm cương quyết nói:

- Tôi sẽ khởi hành trong vòng hai ngày nữa.

Nếu không ai muốn theo, tôi vẫn đi một mình.

Nói xong, Ro­ran cúi đầu bước khỏi vùng sáng của ánh đuốc.

Vầng trăng khuyết lấp ló sau những đám mây.

Một cơn gió nhẹ lướt qua làng Car­va­hall lặng ngắt.

Từu đám đông, Bir­git lách mình vào vùng sáng.

Chị sửa lại khăn trùm đầu cho bớt bối rối rồi ngập ngừng lên tiếng:

- Hôm nay tôi đã thấy… Cười ngượng ngùng, Bir­git lắc đầu:

- Khó nói quá… nhất là sau khi nghe Ro­ran.

Chẳng là… thật tình tôi không thích kế hoạch của cậu, nhưng… tôi lại thấy đó là một điều cần thiết.

Tuy nhiên lý do của tôi lại khác:

để trả thù cho cái chết của chồng, tôi sẽ quyết săn lùng cho được tụi Ra’zac.

Tôi sẽ đi với cậu, đem cả mấy đứa con theo.

Nói xong, Bir­git bước trở lại đám đông khuất trong tối.

Một phút im lặng trôi qua, rồi vợ chồng Del­win – Lenna choàng lưng nhau tiến ra.

Lenna nhìn Bir­git nói:

- Tôi hiểu chị, Bir­git.

Chúng tôi cũng muốn trả thù, nhưng hơn thế nữa, chúng tôi muốn tất cả con cái chúng ta đều được sống yên ổn.

Vì vậy, chúng tôi cũng sẽ đi.

Những góa phụ có chồng bị giết đều tiến lên, đồng ý với Lenna.

Dân làng rì rầm bàn tán với nhau, rồi tất cả lại đứng im chờ đợi.

Dường như không còn ai khác sốt sắng với chuyện ra đi.

Ro­ran thông cảm, vì chính anh cũng đang cố suy ngẫm về trách nhiệm của mình.

Sau cùng Horst tiến ra, trầm ngâm nhìn ngọn lửa:

- Không nên bàn tán thêm nữa… Chúng ta cần có thời gi­an suy nghĩ.

Mọi người phải tự quyết định cho mình.

Ngày mai… ngày mai là một ngày mới, có thể mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.

Ông lắc đầu, rút cây đuốc, dụi xuống đất, để mọi người tan hàng, tản mát về nhà dưới ánh trăng.

Trên đường về, Ro­ran cùng Al­briech và Bal­dor giữ một khoảng cách với ông Horst để thoải mái chuyện trò.

Nhưng thấy hai anh em Bal­dor không nói năng gì, Ro­ran hỏi:

- Các cậu nghĩ còn ai đi nữa không?

Mình nói năng thế nào?

Al­briech hô hố cười:

- Quá hay.

Nhưng Bal­dor nghiêm giọng nói:

- Ro­ran, cậu có thể thuyết phục một quái thú Ur­gal trở thành nông dân rồi đấy.

- Ồ không.

- Thật mà.

Cậu vừa nói xong, mình như sẵn sàng vồ lấy cây giáo, chạy vào núi Spine với cậu ngay.

Không phải riêng mình cảm thấy vậy đâu.

Vấn đề không phải là ai sẽ đi, mà là còn ai ở lại không.

Những gì cậu nói, mình chưa từng nghe bao giờ.

Ro­ran nhăn mặt.

Mục đích của anh là thuyết phục mọi người chấp nhận kế hoạch của anh, chứ không phải theo anh vì tình cảm cá nhân.

Như trước kia, anh đã cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này Ro­ran biết ơn tất cả những gì có thể giúp anh giải cứu được Ka­tri­na và dân làng.

Bal­dor bảo Al­briech:

- Cha chúng mình sẽ mất nhiều dụng cụ đấy.

Al­briech buồn bã gật đầu.

Ro­ran biết đối với người thợ rèn tất cả đều làm thủ công, thì những dụng cụ truyền thống đều là những vật cha truyền con nối, hoặc là vật từ thầy trao lại cho thợ học nghề.

Số dụng cụ của người thợ rèn là thước đo sự phát đạt và tài năng của họ.

Ro­ran thầm nhủ:

“Tuy vậy, những mất mát, chịu đựng của chú Horst cũng như mọi người thôi.

Chỉ ân hận một điều, Al­riech và Bal­dor sẽ mất những tài sản đáng lẽ được hưởng thừa kế từ cha.

” Về tới nhà, Ro­ran vào ngay phòng Bal­dor.

Nằm trên giường, anh vẫn còn nghe tiếng chuyện trò nho nhỏ của chú Horst và thím Elain.

Vừa lơ mơ vào giấc ngủ, Ro­ran vừa tưởng tượng những bàn tán giống như thế đang diễn ra khắp mọi nhà trong làng Car­va­hall, để quyết định số phận của anh và cũng là của chính họ.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-eragon-cau-be-cuoi-rong-loi-phan-quyet-6530.html