ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Ngôi đền Celbe­deil - ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

Tác giả : Chưa rõ
Chương 73 : ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Ngôi đền Celbe­deil

Sáng hôm sau, khi bước vào khu nhà chính của Undin, Er­agon nghe tiếng ông ta đang nói với Orik bằng ngôn ngữ của người lùn.

Thấy Er­agon, Undin lên tiếng hỏi:

- A, Khắc-​Tinh của Tà-​Thần.

Cậu ngủ ngon chứ?

- Vâng.

- Tốt.

Chúng tôi đang bàn về việc khởi hành của cậu.

Tôi đã hy vọng cậu sẽ ở lại với chúng tôi lâu hơn, nhưng với tình thế này, hình như tốt nhất là cậu nên lên đường vào sáng sớm mai, để tránh những rắc rối ngoài đường phố.

Các vật dụng cần thiết và phương tiện chuyên chở đã sẵn sàng.

Theo lệnh đức vua Hroth­gar, quân hộ tống sẽ bảo vệ cậu tới Ceris.

Tôi đã cho tăng cường từ ba lên bảy chiến binh.

- Vậy thì hôm nay tôi phải làm gì?

- Tôi đã định mời cậu tham quan những kỳ quan của Tar­nag, nhưng lúc này để cậu đi quanh thành phố quả là không nên.

Tuy nhiên nếu cậu ưng thuận, Grim­st­bor­rith Gan­nel đã nhờ tôi chuyển lời mời cậu thăm đền Celbe­deil hôm nay.

Er­agon thầm nhủ, hình như lão tộc trưởng này đã quên lời đoan chắc hôm qua, là Az Sweldn rak An­huin

- Nước Mắt An­huin sẽ không làm hại một vị khách.

- Cám ơn.

Tôi rất vui lòng được đi thăm đền.

Khi ra tới bên ngoài, Er­agon hỏi Orik:

- Mối oán thù này là sao?

Tôi cần phải biết sự thật.

Vẻ miễn cưỡng, Orik chậm rãi nói:

- Trong quá khứ, những vụ hận thù đến gây đổ máu từ thế hệ này qua thế hệ khác là chuyện bình thường.

Nhiều gia đình bị tiêu diệt vì chuyện trả thù liên miên lẫn nhau.

Nước-mắt An­huin thật dại dột khi làm sống lại hủ tục này, vì từ sau chiến tranh các bộ tộc lần cuối cùng, không ai khơi gợi lại cách thức không hay đó nữa… Nhưng cho đến khi họ chưa tuyên bố hủy bỏ lời thề, cậu phải đề phòng sự phản phúc của họ có thể xảy ra trong vòng một năm, thậm chí trong vòng một thế kỷ.

Tôi rất tiếc, không ngờ sự thân thiết của cậu với vua Hroth­gar lại gây cho cậu mối nguy này.

Nhưng, Er­agon ạ, cậu không đơn độc đâu.

Bộ tộc In­gei­tum chúng tôi luôn bên cậu.

Er­agon vội vã tới bên Saphi­ra đang cuộn mình nằm ngủ ngoài sân.

“Em có ngại khi anh đi thăm đền Celbe­deil không?

” “Việc cần phải đi thì anh cứ đi, nhưng nhớ đem theo thanh Zar’roc”.

Er­agon nghe theo lời Saphi­ra, đồng thời lấy cuộn mật thư của Na­sua­da dấu kỹ trong mình.

Khi Er­agon tới cổng rào, năm người lùn mở cổng, rồi đứng quanh nó, tay nắm chặt rìu và kiếm, mắt chăm chăm quan sát đường phố.

Năm gã bảo vệ theo sau khi Er­agon bắt đầu trở lại con đường hôm qua đã dẫn nó vào thành Tar­nag.

Đường phố vắng lặng đến bất thường làm Er­agon hơi rùng mình.

Cửa sổ, cửa ra vào các nhà đều đóng chặt.

Thưa thớt vài khách bộ hành đầu cúi gằm hoặc nhìn sang hướng khác, vội vã tránh xuống những con đường nhỏ.

Er­agon thầm nghĩ “Rõ ràng những người này sợ bị bắt gặp đi gần mình.

Rất có thể họ biết Nước

- mắt An­huin sẽ báo thù bất kỳ ai giúp đỡ Er­agon.

” Mong mau thoát khỏi con đường vắng ngắt, Er­agon rảo chân tới, đưa tay lên, nhưng chưa kịp gõ, một cánh cổng đã mở vào trong và một người lùn mặc áo chùng đen đứng cúi chào.

Thắt lại đai kiếm, Er­agon bước vào, để đám bảo vệ đứng ngoài.

Ấn tượng đầu tiên trong Er­agon là màu sắc.

Màu xanh mướt của bãi cỏ bao quanh những khối trụ nâng đỡ Celbe­diel, trông như một tấm áo choàng phủ lên ngọn đồi gìn giữ ngôi đền.

Dây trường xuân rủ từ những bức tường cổ kính, sương long lanh trên những cuống lá xanh mơn mởn.

Vượt lên tất cả là mái vòm trắng khổng lồ cẩn vàng.

Ấn tượng thứ hai là mùi hương.

Hoa và nhang hòa quyện với nhau thành một mùi hương vô cùng thanh khiết.

Er­agon cảm thấy như nó có thể sống chỉ bằng mùi hương này.

Sau hết là âm thanh.

Vì dù hàng đoàn tu sĩ đi lại trên mặt sàn đá quý muôn màu sắc, nhưng âm thanh duy nhất Er­agon nghe được là tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng của một con quạ bay cao trên đầu.

Người lùn lại cúi đầu, ra dấu cho Er­agon theo xuống một đại lộ dẫn tới Celbe­deil.

Qua những mái hiên, Er­agon ngẩn ngơ vì sự giàu sang và những nét tinh xảo phô bày quanh nó.

Những bức tường gắn đá quý đủ màu sắc và không một chút tì vết.

Vàng đỏ chói lọi viền từ trần, tới tường và nền đá.

Bạc và ngọc trai điểm xuyết khắp nơi.

Thỉnh thoảng, người lùn lại đưa Er­agon qua một bức bình phong cẩn toàn ngọc bích.

Ngôi đền không được trang trí một chút vải vóc nào, thay vào đó người lùn đã tạc rất nhiều tượng diễn tả những trận thư hùng giữa ác quỷ và thần linh.

Sau khi vượt qua nhiều tầng lầu, Er­agon được dẫn qua một cánh cổng bằng đồng chạm nổi, đề vào một gi­an phòng sàn lát gỗ.

Giáp trụ treo kín các bức tường.

Trong những giá vũ khí có những thanh gươm biểu hiện quyền uy, giống như thanh kiếm An­gela đã sử dụng khi chiến đấu tại Far­then Dur.

Tộc trưởng kiêm tu sĩ Gan­nel đang luyện kiếm cho ba người lùn còn rất trẻ.

Vạt áo chùng của ông được xắn cao tới thắt lưng, vũ khí thô sơ bằng gỗ trên tay ông luôn phóng tới như con ong vò vẽ đang cố tình chọc giận.

Ba người đệ tử tới tấp tung trả những đường gươm, nhưng chỉ đủ chạm vào vũ khí của thầy.

Thép và gỗ chạm nhau chan chát.

Một đường loang loáng của Gan­nel, vũ khí bằng gỗ của ông quét qua đầu và chân ba đệ tử, làm ba chú lùn học trò lăn đùng lên sàn gỗ.

Thấy Er­gon, Gan­nel cho các đệ tử lui.

Khi ông đang đặt lại vũ khí lên giá, Er­agon hỏi:

- Tất cả bộ tộc Quan đều là cao thủ kiếm thuật sao?

Tu sĩ mà lại có tài năng này cũng là chuyện lạ.

- Chúng tôi có quyền tự vệ chứ, đúng không?

Rất nhiều kẻ thù dòm ngó mảnh đất này.

Er­agon gật đầu, rồi nhìn giá vũ khí nói:

- Những thanh kiếm kia độc đáo thật.

Tôi chưa từng thấy thanh nào giống như thế trừ một lần tôi thấy thanh kiếm của một bà lang trong trận đánh tại Far­then Dur.

Tu sĩ Gan­nel xì hơi qua kẽ răng, chua chát nói:

- An­gela.

Bà ta có được thanh kiếm đó nhờ thắng một tu sĩ trong trò giải câu đố.

Đó là một trò bịp xấu xa, vì chỉ chúng tôi mới được phép sử dụng huthvím.

Hừ, bà ta và Arya… Ông nhún vai, tới bên một bàn nhỏ, rót hai ly rượu lúa mạch.

Đưa một ly cho Er­agon, ông nói:

- Hôm nay tôi mời cậu đến đây là thể theo yêu cầu của vua Hroth­gar.

Nhà vua căn dặn tôi, sau khi cậu chấp thuận đề nghị trở thành một thành viên trong tộc In­gei­tum, bổn phận của tôi là hướng dẫn cho cậu quen với những phong tục của người lùn.

Er­agon lẳng lặng nhấp rượu lắng nghe ông nói tiếp:

- Trước đây, chưa bao giờ một người ngoài được hướng dẫn về những đức tin huyền bí của chúng tôi.

Thậm chí không được nói đến những điều đó với một người thường hay một thần tiên.

Nhưng nếu không hiểu biết những điều này, cậu sẽ không thể xác định được ý nghĩa khi trở thành một knurla là gì.

Bây giờ cậu đã là một In­gei­tum:

cậu là máu, là thịt xương, là danh dự của chúng tôi.

Cậu hiểu chứ?

- Tôi hiểu.

- Lại đây.

Một tay cầm ly rượu, một tay Gan­nel dắt Er­agon từ phòng luyện kiếm qua năm hành lang rộng, rồi ngừng trước một phòng khói hương nghi ngút.

Trước mắt họ là một bức tượng sừng sững từ sàn lên đến tận trần.

Một tia sáng yếu ớt rọi trên khuôn mặt trầm ngâm của pho tượng đá.

Er­agon rụt rè hỏi:

- Ai vậy?

- Gun­tera.

Vua của các thần linh.

Ngài là một chiến binh, đồng thời cũng là một nhà thông thái, nhưng tâm tính lại thất thường.

Vì vậy, chúng ta phải dâng hương cầu ngài quan tâm vào những dịp tang ma, hiếu hỉ, gieo trồng.

Gan­nel đưa tay bắt quyết, cúi đầu trước tượng:

- Trước mỗi trận đánh, chúng ta phải cầu xin ngài, vì chính ngài đã tạo dựng nên đất này bằng xương của một người khổng lồ và lập nên trật tự trên thế giới.

Mọi vương quốc đều là của Gun­tera.

Rồi Gan­nel hướng dẫn cho Er­agon cung cách hành lễ; cắt nghĩa từng câu từng dấu hiệu sử dụng trong việc tỏ lòng tôn kính thần linh.

Ông giải mã ý nghĩa những vòng khói hương – chúng tượng trưng cho hạnh phúc và đời sống như thế nào – rồi ông ôn lại những truyền thuyết về Gun­tera.

Ngài đã ra đời ra sao vào lúc sao lên, đã chiến đấu với những quái vật và những người khổng lồ như thế nào để chiếm được một nơi chốn cho dòng giống tại Ala­gae­sia, và bằng cách này ngài đã cưới được Kílf, một nữ thủy thần.

Ông đưa Er­agon tới trước tượng nữ thần Kílf được tạc bằng đá xanh.

Tóc nữ thần bồng bềnh bay, rủ quanh cổ và đóng khung quanh đôi mắt vui tươi màu ngọc tím.

Tay bà cầm một đóa thủy cúc và một khúc đá màu đỏ lỗ chỗ những lỗ nhỏ.

Er­agon chỉ phiến đá hỏi:

- Cái gì vậy?

- San hô lấy từ đáy biển chung quanh Be­ors.

- San hô?

Gan­nel uống ngọm rượu rồi nói:

- Thợ lặn của chúng tôi đã tìm thấy nó khi lặn tìm ngọc trai.

Dường như trong nước mặn có những loại đá mọc lên như cây vậy.

Những bằng chứng hiển nhiên này chứng tỏ chỉ cần muối và nước cũng làm đá phát triển.

Điều đó cắt nghĩa vì sao đá đã tiếp tục xuất hiện trên đồng ruồng của nó tại thung lũng Palan­car, dù sau mỗi vụ mùa đều đã được dọn sạch sẽ không còn một cục đá nào.

Cả hai tiến qua tượng Urur, thần không khí và thiên đàng, kế ngay bên là tượng Mor­gothal, thần lửa và là em trai của thần Urur.

Chỉ pho tượng màu đỏ thắm, ông tu sĩ lùn kể về tình anh em khăng khít của hai vị thần.

Mor­gothal đốt lâu đài trên trời vào ban ngày, để những tia sáng xuất hiện đầu chúng ta vào ban đêm.

Còn thần Urur phải luôn nuôi ăn người em ruột.

Hai tượng cuối cùng là:

Sin­dri

- mẹ của đất, và Helzvog.

Tượng Helzvog khác biệt hẳn với những pho tượng khác.

Vị thần khỏa thân khom mình, những ngón tay ve vuốt một tảng đá đen có khuôn khổ cỡ một người lùn.

Những bắp thịt trên lưng thần vồng lên như đang cố quá sức mình, tuy vậy vẻ mặt thần lại dịu dàng như đang ở trước một đứa trẻ sơ sinh.

Giọng Gan­nel trầm đục hẳn:

- Dù Gun­tera là vua của các thần linh, nhưng chính Helzvog mới là vị thần dành trọn trái tim của chúng tôi.

Chính ngài đã cảm thấy rằng, sau kho các người khổng lồ biến hết, đất đai phải dành cho loài người.

Các vị thần khác không đồng ý.

Nhưng thần Helzvog bỏ qua lời họ, âm thầm tạo ra người lùn đầu tiên từ đá núi.

Khi việc làm của ông bị phát hiện, các thần nổi trận lôi đình.

Trong cơn ganh tị, thần Gun­tera tạo ra thần tiên để kiểm soát Ala­gae­sia cho chính ông.

Rồi Sin­dr­ri tạo ra những con người đầu tiên từ đất.

Kết hợp kinh nghiệm của các thần kia, anh em thần Urur và Mor­gothal cho rồng xuất hiện.

Chỉ riêng nữ thần Kìl không tham gia cuộc ganh đua này.

Những loài đầu tiên xuất hiện trên mặt đất như vậy đó.

Er­agon lắng nghe từng lời và tin vào sự thân thật của ông, nhưng nó không khỏi bật ra câu hỏi:

Vì sao ông biết những điều này.

Tưởng ông tu sĩ sẽ bực mình khi nghe hỏi, tuy nhiên ông chỉ lẳng lặng gật đầu rồi nói:

- Vì đó là những giáo điều chỉ dẫn cho chúng tôi những nghi lễ quan trọng nhất.

Tôi biết Orik đã nói với cậu rồi… như… tất cả người lùn khi chết phải được an táng trong đá, nếu không linh hồn sẽ không được về bên Helzvog.

Chúng tôi không là đất, không khí hay lửa.

Chúng tôi là đá.

Là một người thuộc tộc In­gei­tum, trách nhiệm của cậu là phải bảo đảm một nơi chôn cất chính đáng cho bất kỳ người lùn nào qua đời trong đơn vị của cậu.

Nếu không lo tròn việc đó – có thể vắng mặt vì bị thương hay bị kẻ thù bắt

- cậu sẽ bị Hroth­gar trục xuất và tất cả mọi người lùn chỉ được biết tin về cậu sau khi cậu qua đời.

Cậu còn phải học hỏi nhiều, nhưng hãy nhớ kỹ những gì tôi nói hôm nay và hãy thi hành thật tốt.

- Tôi sẽ không quên những lời chỉ dạy của ông.

Vẻ mặt hài lòng, Gan­nel dẫn Er­agon lên một cầu thang xoắn ốc.

Vừa bước lên ông vừa lấy trong vạt áo chúng ra một sợi dây chuyền luồn qua cán một cái búa nhỏ xíu bằng bạc.

Trao dây chuyền cho Er­agon, ông cắt nghĩa:

- Đây cũng là việc nhà vua nhờ tôi.

Đức vua e ngại Gal­ba­torix có thể cóp nhặt thông tin từ tâm trí Tà Thần, Ra’zac hoặc binh lính

- tất cả những kẻ đã từng gặp cậu

- để biết hình dung của cậu.

- Chuyện đó có gì đáng sợ?

- Có chứ.

Vì Gal­ba­torix sẽ thu được hình ảnh cậu.

Rất có thể lão đã làm rồi.

Er­agon lạnh người, tự trách:

“Đáng lẽ mình phải nghĩ đến chuyện này từ trước rồi.

” Gan­nel tiếp:

- Khi nào cậu còn đeo sợi dây chuyền này thì không kẻ nào có thể thu được hình ảnh cậu và con rồng.

Đích thân tôi đã làm phép và niệm chú, vì vậy nó sẽ ngăn được những kẻ ý chí mạnh mẽ nhất muốn thu hình ảnh hoặc len lỏi vào tâm trí cậu.

Nhưng phải nhớ một điều:

khi hoạt động, sợi dây này sẽ hút sức lực cậu cho đến khi được gỡ ra hoặc sự nguy hiểm đã chấm dứt.

- Vậy khi tôi ngủ, nếu chó chuyện xảy ra và dây chuyền này hoạt động, nó sẽ hút hết nội lực của tôi sao?

- Ồ không.

Nó sẽ đánh thức cậu chứ.

Er­agon vân vê cái búa nhỏ xíu, ngẫm nghĩ:

“Rất khó thoát khỏi bùa chú của kẻ khác, nhất là bùa chú của Gal­ba­torix.

Nếu ông tu sĩ này có khả năng chống lại chuyện đó, không biết trong món quà này của ông ta có còn ẩn chứa những thứ bùa gì nữa không?

” Nó chợt nhận ra một hàng chữ cổ trên cán búa.

As­tim Hefthyn.

Lên hết cầu thang, Er­agon hỏi:

- Vì sao người lùn cũng viết chữ cổ giống như người thường?

Lần đầu tiên từ khi gặp gỡ, Er­agon mới thấy ông tu sĩ già cười.

Tiếng cười ha hả sảng khoái vang dội khắp ngôi đền.

- Trái lại, loài người sử dụng chữ viết của chúng tôi.

Khi tổ tiên của cậu xuất hiện tại Ala­gae­sia, họ đều mù chữ.

Không bao lâu sau, họ đã quen với chữ của chúng tôi.

Thậm chí trong ngôn ngữ của loài người có những từ xuất phát từ ngôn ngữ của người lùn.

Như chữ fa­ther (cha) nguyên gốc là far­then.

- Như vậy thì Far­then Dur nhĩa là…

- Cha của chúng ta.

Er­agon theo Gan­nel qua một gi­an phòng uốn cong, ngay dưới mái vòm.

Từ đây có thể nhìn bao quát cảnh núi non bao la hùng vĩ sau Tar­nag cùng những tầng bậc thang của thành phố xa xa phía dưới.

Er­agon chỉ liếc qua phong cảnh bên ngoài, vì trên bức tường trong gi­an phòng là một bức tranh dài tưởng như bất tận, một minh họa khổng lồ, diễn tả từ thời người lùn được tạo dững dưới bàn tay thần Helzvog.

Những khuôn mặt và sự kiện hiển hiện sống động như thật trong từng chi tiết.

Er­agon mê mẩn nhìn:

- Bức tranh này được làm bằng cách nào vậy.

- Mỗi cảnh dược chạm trên những miếng nhỏ, tráng men rồi ghép lại.

- Sao không vẽ bằng sơn thông thường có phải dễ hơn không?

- Dễ hơn nhưng không thể tồn tại nhiều thế kỷ.

Thậm chí cả thiên niên kỉ mà vẫn không giảm vẻ rực rỡ sống động như sơn dầu.

Như cảnh đầu tiên này đã được khắc chỉ mười năm sau khi phát hiện ra Far­then Dur, trước cả gi­ai đoạn thần tiên đặt chân lên Ala­gae­sia.

Ông nắm tay Er­agon từ từ đi dọc bức tranh.

Mỗi bước như đưa hai người trở về từ muôn năm lịch sử.

Er­agon thấy đã có thời người lùn là những du mục trên những cánh đồng bao la bất tận, cho đến khi đất đai nóng đến nỗi trở nên khô cằn hoang vu, họ bắt buộc phải di chuyển về phía nam, tới rặng Be­or.

Nó bàng hoàng nhận ra, đó là nguyên nhân thành hình của sa mạc Hadarac.

Er­agon cũng được thấy từ quá trình thuần hóa loài dê Fel­dunost ra sao, tới công trình chạm trổ tảng ngọc Isidar Mithrim, buổi họp đầu tiên giữa người lùn và thần tiên, những lễ đăng quang của các vua người lùn.

Hình ảnh rồng thường xuyên xuất hiện trong những cảnh phun lửa đốt nhà và tàn sát người lùn.

Er­agon không thể dằn lòng không tức giận.

Er­agon chậm bước khi tới trước cảnh diễn tả một sự kiện mà nó đang hy vọng được thấy:

chiến tranh giữa thần tiên và loài rồng.

Đây là cảnh người lùn hiến tặng một khoảng không mênh mông trên đầu trời Ala­gae­sia cho hai loài

- rồng và thần tiên

- thỏa thích hủy hoại nhau.

Nó rùng mình khiếp đảm trước những hình ảnh đầu rơi máu đổ.

Đoạn tranh này kéo dài nhiều thước, càng về sau cảnh tượng càng kinh khủng hơn những hình ảnh trước.

Rồi màu sắc tươi dần dẫn đến hình ảnh một chàng trai thần tiên trẻ tuổi quỳ bên dốc đá, hai tay ôm một quả trứng rồng màu trắng.

Er­agon thì thầm:

- Đó là…

- Đó là Er­agon.

Là vị kỵ sĩ rồng đầu tiên.

Đây là bức chân dung giống nhất trong lần ông đồng ý ngồi làm mẫu cho các họa sĩ của chúng tôi.

Er­agon cúi sát bức tranh ngắm nghía khuôn mặt người trùng tên với nó, nghĩ thầm:

“Mình cứ tưởng ông ấy già hơn nhiều.

” Nhìn đôi mắt xếch, cái mũi khằm và cái cằm nhọn, Er­agon thấy nét mặt giữ dằn này hoàn toàn khác hẳn nó.

Nhưng đôi vai nhô cao, căng thẳng, gợi nó ngớ lại khi phát hiện trứng của Saphi­ra.

Vuốt ve nền men trắng, Er­agon nhủ thầm:

“Tôi và ông không quá khác nhau đâu.

Khi tai tôi giống như ông, chúng ta thật sự sẽ thành đôi huynh đệ vượt thời gi­an… Tôi đang tự hỏi, ông có tán thành những hành động của tôi không?

” Ít nhất Er­agon cũng thấy nó và vị thần tiên đó đã có cùng một chọn lựa giống nhau:

cả hai đều đã giữ lại trứng rồng.

Nghe tiếng cửa mở, Er­agon quay lại.

Arya tiến từ đầu phòng lại, đôi mắt cô liếc qua bức tranh với vẻ dửng dưng mà từng thấy kho cô đối đầu với Hội-đồng Tiền-bối.

Arya cúi đầu trước Gan­nel:

- Chào tộc trưởng.

- Chào Arya.

- Tộc trưởng đang giáo dục Er­agon bằng mớ chuyện thần thoại của các ông phải không?

Gan­nel mỉm cười nói ngay:

- Người ta ai cũng phải hiểu biết đức tin của các xã hội mà mình là một thành viên chứ.

- Nhưng hiểu biết không đồng nghĩa với đức tin.

Chỉ một trụ đá đỡ mái vòm chạm trổ, Arya nói tiếp:

- Cũng không có nghĩa là những hy sinh của bộ tộc đã làm, để an ủi và đem sự bình an tâm hồn cho những người anh em của chúng tôi sao?

- Tôi không từ chối gì hết, chỉ hỏi vì sao những việc làm tốt lành như chia sẻ sự giàu có của quý vị với những con người khốn khổ, đói khát, không cửa nhà, hay thậm chí tiếp tế cho Var­den lại không được làm.

Trái lại, quý vị phung phí tiền bạc trong việc trang trí lâu đài, đền thờ… dành cho những khát vọng của riêng mình.

- Đủ rồi.

Ông tu sĩ già nắm chặt tay, mặt đỏ bừng.

Arya vẫn tươi cười nói:

- Không có chúng tôi, ruộng vườn chết khô vì hạn hán.

Không có chúng tôi, lũ lụt khắp nơi, gia cầm gia súc lăn đùng ra chết dịch, trời đất sụp đổ vì sự giận dữ của thần linh.

Chỉ có những lời cầu nguyện của chúng tôi mới tránh được những tiên tai ghê gớm đó.

Nếu không cầu thần Helzvog thì… Er­agon rối cả trí, không hiểu nổi những lời bóng gió của Arya ngụ ý gì.

Chỉ qua những câu trả lời một cách gián tiếp của ông tu sĩ lùn, nó lờ mờ đoán ra Arya muốn ám chỉ là những vị thần của người lùn không có thật.

Sau cùng Arya đưa tay ngăn lời Gan­nel:

- Đó là sự khác biệt giữa chúng ta, thưa tộc trưởng.

Ông đã hiến mình cho những điều ông tin là có thật nhưng không thể chứng minh.

Còn chúng tôi lại không thể đồng ý như vậy được.

Quay qua Er­agon, nàng tiên nói:

- Nước-mắt An­huin đang kích động người dân Tar­nag chống lại kỵ sĩ.

Tộc trưởng Undin , và cả tooi, tin rằng tốt nhất là kỵ sĩ nên ở trong khuôn viên của ông cho đến khi chúng ta rời khỏi nơi này.

Er­agon muốn được thấy và tìm hiểu hơn nữa về ngôi đền, nhưng nếu có rắc rối, nó nên ở gần Saphi­ra thì hơn.

Nó cúi đầu chào Gan­nel và xin lỗi vì phải chia tay quá sớm.

Ông bảo:

- Tôi hiểu mà, Khắc-​Tinh của Tà-​Thần.

Cậu không cần phải xin lỗi.

Còn cô, Arya, cứ làm điều cần làm.

Cầu xin Gun­tera phù hộ cô.

Mười hai chiến binh hộ tống Arya và Er­agon xuyên qua thành phố.

Trên đường đi, Er­agon nghe những tiếng la thét giận dữ từ một bậc thang phía dưới.

Một cục đá vèo vèo ném trúng mái nhà gần ngay chỗ nó đi qua.

Về tới phòng, Er­agon vội mặc áo giáp, đeo găng, cuốn xà-​cạp, đội mũ sắt và vơ cái khiên cùng túi hành trang, rồi chạy ra sân, tới ngồi bên Saphi­ra.

Cô rồng nhận xét:

“Tar­nag nháo nhào lên như ong vỡ tổ vậy.

” Một lát sau Arya xuất hiện cùng lúc với một toán năm chục người lùn trang bị vũ khí.

Đám chiến binh này tụ tập giữa sân vừa thì thầm bàn tán vừa nôn nóng nhìn những cánh cổng gài kín và những rặng núi phía sau.

Ngồi xuống bên cạnh Er­agon, Arya cũng thì thầm:

- Họ sợ đám đông ngăn cản chúng ta tới nơi neo bè.

- Saphi­ra vẫn có thể đưa chúng ta tới đó mà.

- Còn Hỏa Tuyết và đám lính bảo vệ thì sao?

Không, nếu bị ngăn cản, chúng ta phải đợi cho đám đông nguôi ngoai đã.

Nhìn bầu trời đang tối dần, cô nói nhỏ:

- Không may là chàng đã làm mất lòng quá nhiều người lùn.

Nhưng dù sao, có lẽ cũng không thể tránh khỏi điều dó.

Vì bản chất người lùn bao giờ cũng có chuyện để gay go; được lòng người này, thì lại mất lòng người khác.

- Phải chi tôi từ chối đề nghị của vua Hroth­gar.

- A, cả đề nghị của Na­sua­da nữa chứ.

Không.

Chàng không đáng trách.

Nếu có lỗi, thì chính là lỗi tại Hroth­gar.

Đáng lẽ ông ta phải tiên đoán được những phản ứng của một số người lùn chứ.

Im lặng một lúc, Er­agon hỏi:

- Nàng có gia đình ở Du Welden­var­den không?

Lẳng lặng một lúc lâu, Arya mới trả lời:

- Tôi không còn người thân nào hết.

- Vì… vì sao lại thế?

Nàng ngập ngừng:

- Họ phản đối việc tôi quyết định làm sứ thần của nữ hoàng.

Khi tôi bỏ qua những lời phản đối đó và xăm dấu hiệu yawe lên vai

- một minh chứng tự hiến mình cho sự nghiệp cao cả của giống nòi – cũng như trường hợp chàng nhận chiếc nhẫn từ ông Brom vậy, gia đình đã từ tôi.

- Nhưng chuyện đó xảy ra từ… hơn bảy mươi năm trước rồi mà.

Arya quay đi, giấu mặt sau làn tóc rủ.

Er­agon cố tưởng tượng vì sao nàng từ bỏ gia đình để đến chung sống với hai loài hoàn toàn khác biệt nhau.

Nó hỏi:

- Còn thần tiên nào cũng sống ngoài Du Welden­var­den không?

- Ba chúng tôi được đưa ra khỏi hoàng cung Ellesméra.

Faolin và Glen­wing thường đi cùng tôi trong những chuyến luân chuyển trứng rồng giữa Du Welden­var­den và thủ phủ Tron­jheim.

Chỉ mình tôi sống sót trong lần bị Tà Thần Durza phục kích.

- Họ như thế nào?

- Họ là những chiến binh kiêu hãnh.

Glen­wing thích chuyện trò với chim bằng tâm tưởng.

Anh ta có thể đứng suốt mấy giờ trong rừng giữa bầy chim lắng nghe chúng hót.

Sau đó Glen­wing hát lại cho chúng tôi nghe những bài ca rất dễ thương của loài chim.

- Còn Faolin?

Arya không trả lời, chỉ nắm chặt chuôi thanh kiếm.

Er­agon hỏi sang chuyện khác:

- Sao nàng có vẻ không ưa tu sĩ Gan­nel lắm?

Nàng quay lại, rồi bất ngờ đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt má Er­agon làm nó ngạc nhiên đến ngẩn người:

- Chuyện đó để dịp khác hãy nói.

Rồi Arya đứng dậy bỏ đi.

“Vậy là sao?

Chẳng hiểu gì cả!” Er­agon bối rối nghĩ thầm.

Ả rồng có vẻ khoái chí vươn cổ và đuôi cuốn lấy Er­agon rồi tỉnh bơ ngủ khì.

Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện trên nền trời (tuy nhiên dưới thung lũng trời vẫn âm u tới tận trưa) Er­agon đánh thức Saphi­ra dậy.

Những người lùn đang bận rộn đóng gói vũ khí để có thể âm thầm đi qua Tar­nag.

Tộc trưởng Undin còn yêu cầu Er­agon lấy vải cuốn quanh móng của Hỏa Tuyết và Saphi­ra.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Undin và các chiến binh bao bọc quanh Er­agon, Arya và Saphi­ra.

Cánh cổng

- những bản lề đều đã được thoa dầu

- nhẹ nhàng mở, không gây một tiếng động nhỏ nào.

Cả đoàn lặng lẽ tiến về hướng bờ hồ.

Tar­nag dường như còn say ngủ, thành phố vắng hoe.

Er­agon chỉ thấy một vài người lùn im lặng ngó theo, rồi bỏ đi êm ru như bóng ma biến vào ánh sáng chạng vạng.

Tại những cổng của mỗi bậc thang, tên lính gác vẫy tay cho qua, không hỏi han gì.

Không bao lâu, họ đã xuống tới bậc cuối của Tar­nag, để tiến tới bờ kè đá sát mé nước đen ngòm.

Hai chiếc bè lớn buộc cạnh bờ chờ sẵn.

Trên chiếc bè thứ nhất có ba người lùn, chiếc thứ hai có bốn người.

Er­agon phụ những người lùn trên bờ bịt mắt Hỏa Tuyết, rồi kéo con ngựa bướng bỉnh xuống chiếc bè thứ hai.

Hỏa Tuyết bị trói quỳ hẳn xuống.

Trong khi đó Saphi­ra đã lặn xuống hồ, chỉ để ló đầu trên mặt nước.

Undin nắm cánh tay Er­agon:

- Chúng ta chia tay tại đây.

Những người của tôi sẽ đi cùng cậu tới Du Welden­var­den.

Er­agon vừa mở miệng, ông ta chặn ngay:

- Đừng, cậu không phải nói lời cám ơn.

Đây là bổn phận của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy ngượng ngùng vì thời gi­an cậu ở đây đã bị vẩn đục vì lòng thù oán của Az Sweldn rak An­huin.

Er­agon cúi chào, rồi cùng Orik và Arya lên chiếc bè thứ nhất.

Dây neo được tháo gỡ và những người lùn đẩy sào cho bè đã bềnh bồng bên Saphi­ra vào cửa sông Az Rag­ni.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-eragon-cau-be-cuoi-rong-ngoi-den-celbedeil-6517.html