ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Phục thù - ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng

Tác giả : Chưa rõ
Chương 71 : ER­AGON – Cậu bé cưỡi rồng - Phục thù

Sau khi Ro­ran đồng ý tham gia, chú Horst bắt đầu phân phối cuốc, xẻng, bừa cào… bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí để đánh đuổi đám lính và Ra’zac.

Ro­ran nâng cây xà beng lên rồi lại đặt xuống.

Dù không hề quan tâm đến những chuyện kể của ông già Brom, nhưng có một chuyện, chuyện trường ca Gerand, mỗi lần nghe anh lại cảm thấy nôn nao.

Trường ca kể về Garand, một chiến binh vĩ đại nhất trong thời đại của ông.

Ông đã từ biệt thanh gươm để lo cho vợ con và ruộng vườn.

Tuy vậy ông không được yên thân, vì một lãnh chúa ganh ghét, nuôi lòng hận thì và tấn công gia đình ông.

Một lần nữa, Gerand lại phải ra tay.

Nhưng ông đã không chiến đấu với thanh kiếm mà ông đã thề từ bỏ, Gerand sử dụng một cây búa.

Tới bên tường, Ro­ran vầm lên một cây búa cán dài, thử tung hứng từ tay này sang tay kia, rồi hỏi chú Horst:

- Cháu dùng cái này được không ạ?

- Được chứ.

Horst trả lời, rồi quay lại mọi người:

- Các bạn nghe kỹ đây.

Ta dọa cho chúng sợ, chứ không giết.

Nếu muốn, các bạn đập cho chúng què chân gãy tay, nhưng đừng đi quá xa.

Đừng ham đánh lâu.

Hãy nhớ chúng là lính nghề, đã được huấn luyện hẳn hoi.

Sau khi được trang bị vũ khí, đoàn nông dân âm thầm tiến về trại lính.

Trong trại im lặng như tờ.

Lính tráng đã đi ngủ hết, chỉ còn bốn thằng gác đi vòng vòng quanh trại.

Hai con ngựa của Ra’zac được cột bên đám lửa liu riu.

Horst lẳng lặng truyền lênh:

Al­briech và Del­win phục kích hai lính gác.

Parr và Ro­ran phục kích hai tên còn lại.

Ro­ran nín thở tiến gần gã lính gác, rồi núp sau một góc tối, chờ hiệu lệnh của chú Horst.

Với một tiếng thét, Horst vùng ra khỏi chỗ núp, dẫn đầu đoàn người xông vào những tấm lều.

Ro­ran nhào tới, vung búa, bổ xuống vai tên lính gác.

Một tiếng rắc vang lên.

Gã lính rú lên, buông rơi cây kích.

Ro­ran nện thêm một núa vào lưng làm tên lính loạng choạng, rồi vừa vùng chạy vừa kêu cứu.

Ro­ran phóng theo.

Vừa gào thét vừa nện búa vào bất cứ thứ gì lục đục sau những tấm lều.

Thoáng thấy một cái mũ sắt ló ra từ lều kế bên, Ro­ran giáng ngay một búa.

Hai thứ kim loại chạm nhau vang lên như tiếng chuông.

Chỉ kịp thấy Lor­ing vọt qua mặt, Ro­ran đã thấy ông lão đâm cây chĩa xuyên qua một tên lính.

Khắp chung quanh náo loạn những thân thể ôm vật, đâm chém nhau.

Vừa quay mình, Ro­ran phát hiện một gã lính đang ghì cây nỏ.

Ro­ran nhảy tới, nện một búa, cây nỏ gỗ vỡ làm hai.

Tên lính hoảng hồn co giò chạy.

Từ một căn lều, hai tên Ra’zac tay cầm kiếm, rít lên lanh lảnh, xông ra.

Chúng chưa kịp trở tay, Bal­dor thúc hai con ngựa ào tới, tách hai thân hình quái dị ra hai ngả.

Ngay lập tức, chúng bật về lại bên nhau, nhưng chỉ để cùng chạy theo đám lính đang bỏ chạy tán loạn.

Cuộc náo loạn chấm dứt.

Ro­ran thẫn thờ nắm chặt cán búa một lúc, rồi tiến qua những cửa lều tơi tả, tìm chú Horst.

ông thợ rèn toét miệng cười dưới chòm râu rậm:

- Bao nhiêu năm nay mới được oánh lộn một trận đã đời như vậy.

Trong khi đó, dân làng Car­va­hall thức giấc bàn tán như cãi nhau, không biết nguyên nhân những tiếng huyên náo rầm rầm là chuyện gì.

Đang nhìn về những cửa sổ sáng ánh đèn, Ro­ran quay phắt lại khi nghe tiếng khóc.

Thằng bé Nol­favrell quỳ gối, vừa tới tấp đâm lên ngực xác một tên lính, vừa nức nở khóc.

Gedric và Al­briech vội chạy lại, kéo nó ra khỏi cái xác.

Ro­ran bảo:

- Đáng lẽ không nên cho nó tới đây.

Nhưng chú Horst nhún vai nói:

- Nó có quyền cháu ạ.

Ro­ran nhìn quanh xem có ai bị thương không.

Chỉ Delmin bị một vết thương trên cánh tay và ông ta đã tự băng bó bằng vải áo.

Anh nói với Horst:

- Chúng ta phải làm rào cản trên đường và khoảng cách giữa các nhà, ngăn chúng tấn công bất ngờ.

Tập họp tất cả, Horst ra lệnh cho hai con trai, Al­briech và Bal­dor, trở lại xưởng lấy cái xe của Quim­by.

Ba con trai của ông Lor­ing và Parr trở lại làng xem có gì dùng làm vật cản đường được không.

Lúc đó một số dân làng đã tụ tập kéo đến.

Họ trợn mắt sững sờ nhìn trại lính tan hoang và những xác chết.

Fisk kêu lên:

- Chuyện gì thế này?

Ông già Lor­ing nhào tới, nhìn vào ngay mắt lão thợ mộc:

- Chuyện gì à?

Tụi này mới dọn đống phân đấy.

Quất cho chúng nó một trận, cha con chúng cúp đuôi chạy như chó cả rồi.

- Đáng đời quân khốn kiếp! Một tiếng nói mạnh mẽ vang lên.

Bir­git, người đàn bà tóc nâu đang ôm khuôn mặt đầm đìa máu và nước mắt của thằng bé Nol­favrell, lên tiếng:

- Chúng đáng phải chết như những quân hèn nhát vì cái chết của chồng tôi.

Dân làng thì thầm đồng ý, nhưng Thane lên tiếng:

- Horst, ông có điên không?

Ông có thể hù cho tụi Ra’zac và đám lính trở lại làng này.

Triều đình không bao giờ bỏ cuộc, nếu chưa bắt được Ro­ran.

Tiếng lão Sloan rin rít:

- Nộp nó cho triều đình là êm chuyện.

Chú Horst giơ cao tay:

- Tôi đồng ý.

Không cá nhân nào đáng quý hơn toàn thể Car­va­hall.

Nhưng nếu chúng ta gi­ao nộp Ro­ran, các ông có nghĩ là triều đình sẽ bỏ qua, không trừng phạt chúng ta vì đã dám chống cự lại họ không?

Dưới mắt nhà vua, chúng ta chẳng khác gì quân phiến loạn Var­den đâu.

Thane hỏi ngay:

- Đã biết thế, tại sao ông còn tấn công Ra’zac và tụi lính.

Ai cho ông quyền quyết định chuyện này?

ÔNg hại tất cả chúng tôi rồi! Bir­git đứng bật dậy.

Xòe hai bàn tay dính đầy máu và nước mắt, chị nghiến răng hỏi Thane:

- Anh sẽ để chúng giết vợ anh sao?

Anh nhắm mắt cho chúng đốt nhà chúng tôi sao?

Tình người của anh ở đâu, hả anh thợ hồ?

Thane cúi mặt, tránh ánh nhìn của chị.

Lúc đó Ro­ran mới lên tiếng:

- Chúng đã thiêu hủy trang trại nhà tôi, ăn tươi nuốt sống Quim­by, suýt tàn phá cả làng Car­va­hall.

Tội ác đó không thể nào không bị trừng phạt.

Chúng ta cam chịu nhục nhã chấp nhận những hành động ngang ngược tàn bạo của chúng mãi sao?

Không.

Chúng ta có quyền tự vệ chứ.

Thấy Al­briech và Bal­dor đang đẩy xe tiến tới, Ro­ran nói lớn:

- Chúng ta sẽ bàn cãi vấn đề này sau.

Bay giờ chúng tôi phải sửa soạn phòng thủ.

Ai đồng ý tham gia?

Hơn bốn mươi người xung phong tình nguyện.

Ro­ran làm việc không nghỉ tay:

đóng hàng rào dá từ nhà này sang nhà khác, lăn những thùng chất đầy đá làm rào chắn, chất thân cây ngang con lộ chính.

Hai xe bò nằm chặn ngang hai đầu đường.

Đang tất bật chạy từ điểm này qua điểm khác, bất chợt Ro­ran bị Ka­tri­na ngăn lại trong một con hẻm.

Cô ôm lấy anh, nghẹn ngào:

- Anh trở về bình an, em mừng quá.

Ro­ran hôn cô, nói:

- Ka­tri­na… ngay sau khi xong việc, anh có chuyện cần nói với em.

- Vâng, em hiểu.

Em thật ngốc mới quấy rầy anh lúc này.

Nhưng mỗi giây phút chúng ta gần nhau hiếm hoi quá, em không muốn để phí thời gi­an, trong khi định mệnh khắt khe lúc nào cũng rình rập ngăn cách chúng ta.

Ro­ran đang tưới nước lên mái tranh nhà Kiselt để tránh bắt lửa, thì nghe tiếng Parr kêu lớn:

- Ra’zac! Quăng vội xô nước, Ro­ran chạy vào khoang xe, chộp cây búa.

Ngay lúc đó anh thấy một tên Ra’zac đang từ cuối đường phóng ngựa tới.

Tuy ở ngoài cả tầm tên bắn, nhưng anh thấy tay trái tên Ra’zac đưa cao ngọn đuốc, tay phải vòng ra sau như lấy đà để ném một vật gì.

Ro­ran cười lớn:

- Hình như nó định ném đá vào chúng ta.

Xa như thế mà… Ro­ran chưa nói hết câu, một lọ thủy tinh nhỏ bay vèo vèo trúng chiếc xe bò kế bên anh.

Chỉ thoáng giây, một quả cầu lửa bắn tung chiếc xe cồng kềnh lên không, tiếng nổ hất Ro­ran bật ngửa vào tường.

Lồm cồm bò dậy, tiếng rít lanh lảnh và tiếng vó ngựa chói lói trong tai Ro­ran.

Anh gượng đứng lên vừa kịp nhảy tránh sang một bên, khi Ra’zac phóng qua khoảng trống của chiếc xe cháy, tiến vào Car­va­hall.

Ngồi trên mình ngựa, chúng loang loáng vung kiếm chém xuống những người rải rác chung quanh.

Ro­ran thấy ba dân làng gục chết, lúc đó chú Horst và ông Lor­ing mới xuất hiện, cố đẩy lui Ra’zac bằng hai cây chĩa.

Dân làng chưa kịp hoàn hồn, đám lính ùa ra từ những phòng tuyến bị chọc thủng.

Trong đêm tối, chúng chém giết tới tấp, điên cuồng.

Ro­ran bất ngờ nhảy tới, giáng một búa ngay mặt một tên lính.

Tên lính rũ xuống, không thốt được một tiếng kêu.

Đồng bọn của nó ùa tới, Ro­ran giật tấm khiên từ xác chết, vừa kịp đưa lên đỡ một nhát gươm.

Vừa giật lùi về phía Ra’zac, Ro­ran vừa đỡ một đường kiếm, rồi tức thì vung ngược cây búa ngay cằm đoói thủ.

Tên lính lăn đùng xuống đất.

Né một mũi đâm, Ro­ran gào lớn:

- Theo tôi.

Hãy bảo vệ gia dình các bạn.

Theo tôi.

Bal­dor là người đầu tiên hưởng ứng, rồi tới Al­briech.

Mấy giây sau ông Lor­ing và một số nữa tham gia.

Hai bên đường, đàn bà trẻ con tới tấp tấn công đám lính bằng gạch đá.

Ro­ran la lớn:

- Hãy đoàn kết lại.

Sát cánh bên nhau.

Chúng ta đông hơn.

Đám lính chùn tay khi dân làng trước mặt chúng mỗi lúc một thêm dày đặc.

Với hơn một trăm đnà ông, trai tráng trong làng làm hậu thuẫn, Ro­ran từ từ tiến tới.

Tránh một mũi chĩa của Lor­ing, một tên Ra’zac rít lên ra lệnh cho thuộc hạ:

- Lũ ngu, tấn công đi.

Nhưng chỉ có một mũi tên bắn về phía Ro­ran và bị anh dùng khiên đỡ được.

Hai tên Ra’zac gầm gừ phẫn nộ.

Chúng trừng trừng nhìn đám đông dân làng qua lớp vải mũ trùm đầu đen ngòm ngòm.

Thình lình Ro­ran cảm thấy như bị hôn mê, tứ chi rã rời không cử động nổi.

Thậm chí đầu óc anh như không còn suy tính gì được nữa.

Rồi như từ cõi xa xôi, anh nghe tiếng kêu lanh lảnh của Bir­git.

Thoáng giây sau, một hòn đá chạm nhẹ qua đầu anh, rồi lướt tới tên Ra’zac.

Chỉ một cái vặn mình với tốc độ phi phàm, quái nhân nhẹ nhàng tránh khỏi.

Trong thoáng giây tên Ra’zac bị rối trí, Ro­ran bỗng thoát khỏi cám giác hôn mê.

Anh thầm hỏi:

“Có phải mình bị ma thuật không?

” Buông cái khiên, Ro­ran nắm chặt cán búa bằng cả hai.

Đưa búa cao lên khỏi đầu, như khi chú Horst đập sắt trên đe, Ro­ran kiễng chân, toàn thân ngả ra sau, rồi thẳng cánh bổ xuống.

Lưỡi búa rít trong không khí, nẩy khỏi tấm khiên của Ra’zac, để lại một vết lõm.

Hai cú tấn công bằng đá và búa đủ làm hai tên Ra’zac ngụt nhuệ khí.

Dân làng thừa thắng xông lên, miệng gào la làm chúng càng mất tinh thần.

Quay đầu ngựa, chúng rin rít ra lệnh cho đám lính:

- Rút lui.

Những tấm áo choàng đỏ rụt rè ra khỏi làng.

Chỉ khi chúng đã xa hẳn hai cái xe bò cháy, chúng mới dám ngoái nhìn lại phía sau.

Ro­ran thở dài, nhặt búa lên.

Anh vuốt ve những vết trầy trên lưỡi búa, rồi treo lại lên tường.

Nhìn thi thể Parr chết vì tiếng nổ, Ro­ran buồn rầu cúi đầu.

Lại thêm chín người chết.

Lại thêm những người mẹ, những nguời vợ khóc than đau khổ.

Vì sao tai họa lại giáng xuống làng này?

- Mọi người lại đây.

Nghe tiếng kêu, Ro­ran chạy ra giữa đường với Bal­dor.

Cách khoảng hai nươi mét, một tên Ra’zac ngồi lom khom như con bọ hung trên mình ngựa, khoằm ngón tay chỉ mặt Ro­ran:

- Mi… mi bốc mùi giống hệt thằng em họ của mi.

Ta không bao giờ quên một mùi nào đã qua mũi của ta.

- Các ngươi muốn gì?

Vì sao lại đến làng này?

Tên Ra’zac cười khùng khục:

- Chúng ta muốn… tin tức.

Ngoái nhìn đồng bọn đã đi xa, nó quay lại nhìn dân làng la lên:

- Trao Ro­ran cho chúng ta, các ngươi sẽ được bán làm nô lệ.

Bảo vệ nó, chúng ta sẽ ăn thịt tất cả các ngươi.

Nghĩ kỹ câu trả lời khi chúng ta quay lại.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-eragon-cau-be-cuoi-rong-phuc-thu-6515.html