Hồng Sắc Sĩ Đồ - Giương cao lá cờ của chính mình cũng là một cách. - Hồng Sắc Sĩ Đồ

Hồng Sắc Sĩ Đồ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 811 : Hồng Sắc Sĩ Đồ - Giương cao lá cờ của chính mình cũng là một cách.

Chủ tịch Diệp, con người tay Lục này, ôi!

Lúc đi đến cửa nhà, Diệp Trạch Đào không ngờ nhìn thấy Cố Lâm Cao xuất hiện trong bóng tối.



Nếu không nhìn thấy Cố Lâm Cao, thiếu chút nữa là Lý Duy động thủ, thật đúng là làm Lý Duy hoảng sợ.



Diệp Trạch Đào đến văn phòng một chuyến vừa mới trở về, liền gặp phải Cố Lâm Cao đáng phải nên về từ sớm, nghe thấy Cố Lâm Cao nói như vậy, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, Cố Lâm Cao là một người hiểu chuyện.



- Ông Cố, vào phòng ngồi đi.


Diệp Trạch Đào vội mời Cố Lâm Cao đi vào phòng.



Mở cửa sau đi vào, Cố Lâm Cao thở dài một tiếng nói:


- Chủ tịch Diệp, con người lão Lục này!

Khi nhìn thấy Cố Lâm Cao còn có gì đó muốn nói, Diệp Trạch Đào nói:


- Nghe nói, cậu hai nhà ông làm tốt lắm, gần đây muốn giao cho anh ta thêm ít trọng trách.



Cố Lâm Cao cười méo mó, việc này đều ảnh hưởng đến con trai lớn của mình.



Tất cả công việc gì à!

- Chủ tịch Diệp, thằng bé Lôi Minh này vẫn là hiểu chuyện đó!

Diệp Trạch Đào đưa cho Cố Lâm Cao một điếu thuốc, nói:


- Công việc của Lôi Minh rất tốt!

Cố Lâm Cao liền hiểu ngay chuyến đi hôm nay của mình là đúng, vì có lần đến này của mình, Diệp Trạch Đào sẽ trọng dụng con trai thứ hai của mình, nhưng đối với thằng con lớn, Diệp Trạch Đào còn có ý đang quan sát, nếu như, con trai theo con đường đen tối của bố vợ hắn, con trai lớn không đi theo Diệp Trạch Đào coi như xong đời rồi.



- Chủ tịch Diệp, tôi sẽ không ngừng dạy dỗ bọn chúng, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đạo lí này chúng đều hiểu cả.



Diệp Trạch Đào cười nói:


- Như vậy là rất tốt!

Lại hàn huyên một lúc, Cố Lâm Cao vốn dĩ là muốn nói đỡ cho Lục Thành Trung vài câu, bây giờ nhìn tình hình này, hắn đã rất hiểu rồi, Lục Thành Trung xong đời rồi.



- Chủ tịch Diệp, không làm phiền anh nữa!
Cố Lâm Cao cung kính đứng đậy.



Tiễn Cố Lâm Cao ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của Cố Lâm Cao, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, Cố Lâm Cao này thật sự là một người rất tốt, đáng tiếc là lão ta đã về hưu rồi.



Trở lại trong phòng ngồi xuống, lúc này TV cũng được Lý Duy đổi sang kênh trung ương rồi.



Thời gian xem tin tức đã qua rồi, chỉ là một bộ phim truyền hình gì gì đó, lúc đưa mắt đi lại có thể nhìn thấy Tô Thiến Ảnh.



Đây là bộ tranh giành chốn hậu cung, Tô Thiến Ảnh diễn thật là nhập vai.



Nhìn thấy bong dáng của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào cũng nhìn thật kĩ.



Nói thật, tuy rằng mẹ nuôi đem Tô Thiến Ảnh thành người phụ nữ của mình, giữa hai người thật sự chưa từng làm chuyện đó.

Đối với người phụ nữa này, Diệp Trạch Đào cũng không phải quá rõ ràng.



Bây giờ khi nhìn thấy Tô Thiến Ảnh dập vai diễn, Diệp Trạch Đào thậm chí có chút hiểu Tô Thiến Ảnh, cảm thấy đằng sau ánh hào quang của Tô Thiến Ảnh, cũng là có quá nhiều chua xót.



Người phụ nữ này cũng không dễ dàng gì.



Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến Tô Thiến Ảnh với tình huống hai người mẹ nuôi.

Lưu Vũ Giang chết rồi, lúc ấy làm cho Tô Thiến Ảnh bị dính vào chốn phàm trần, đúng lúc cô rơi vào cảnh túng quẫn, Triệu Hương Lăng xuất hiện, lại lần nữa cho cô tiến vào tầng lớp thượng tầng.



Tô Thiến Ảnh này cũng là một nhân vật không đơn giản.

Có thể làm cho hai người phụ nữ quyền quý đều xem trọng cô, nghĩ liền biết, tâm cơ của nàng thâm trầm như thế nào rôi!

Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Trạch Đào không ngờ thấy rất có hứng thú, phát hiện ra Tô Thiến Ảnh diễn xuất thật sự không có lời nào để nói, tâm lý của nhân vật được khắc họa vô cùng thích hợp.



Đây là lần đầu tiền Diệp Trạch Đào nghiêm túc xem phim truyền hình của Tô Thiến Ảnh.



Một người phụ nữ với hai bàn tay trắng, trong nơi hoàng cung kia hình thành thế lực to lớn, điều này cần tâm cơ của cô thâm trầm nhiều biết bao.



Nhìn lại Tô Thiến Ảnh diễn xuất đạt như vậy, phân tích lúc cảm thụ sâu như vậy, Diệp Trạch Đào nghiêng người dựa vào ghế trầm tư, người phụ nữ này nếu như không có tâm cơ thâm trầm, thì làm sao có thể đem đoạn này diễn xuất đạt đến như vậy!

Khiến người phụ nữ này ở bên cạnh bản thân mình rốt cuộc là đúng hay sai?



Diệp Trạch Đào trong lúc đó bất chợt có chút do dự.



Rút điếu thuốc châm hút một hơi, Diệp Trạch Đào cũng biết việc này chính là Triệu Hương Lăng làm ra, chính bản thân cũng rất khó phủ định, mấu chốt chính là phải phân tích Tô Thiến Ảnh con người này.



Phim truyền hình cũng đã được tạm nghỉ, theo sau chính là một ít quảng cáo, Diệp Trạch Đào trong lúc đó đột nhiên có chút kích động với tâm sự với Tô Thiến Ảnh.



Liên tưởng đến tình huống của Thành phố Cừ Dương, Diệp Trạch Đào phát hiện tình huống này tương tự tình huống của phim truyền hình trung ương.



Tô Thiến Ảnh diễn chính là một phi tử tiến vào thâm cung, chính là như ủy viên thường vụ, phía trên có hoàng hậu nắm mọi quyền lực trong tay tất cả không thể không ổn định, cô ủy viên ban thường vụ ngay cả quyền biểu quyết đều không có, lại càng thêm là không có bất kỳ người thân nào, sao có thể thay thế được?

Đây thật sự là một vấn đề lớn.



Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện, xem phim truyền hình cũng có thể khai thác đủ một chút suy nghĩ của mình.



Tình huống của Thành phố Cừ Dương cũng như vậy, bản thân là ủy viên thường vụ, ở thành phố căn bản cũng không tận dụng mượn lực ở bất kỳ nơi nào, ngay cả một Lục Thành Trung một tay hạ thủ dự tính cũng không ổn, chớ đừng nói đến người khác, điều này hoàn toàn chính là một nơi nguy hiểm.



Làm sao mới có thể phá bỏ cục diện này?



Diệp Trạch Đào hiện tại thấy điều bất an nhất chính là trong tay mình không có người đáng để dùng.



Cùng Tô Thiến Ảnh trò chuyện một chút, xem nàng có thể mang đến cho mình một ít niềm vui bất ngờ nào không?



Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cũng không để ý đã là lúc đêm khuya vắng người, liền bấm điện thoại của Tô Thiến Ảnh.



Di động vang lên hai tiếng, phía bên kia liền truyền đến Tô Thiến Ảnh là âm thanh kinh ngạc vui mừng.



- Anh Diệp! Là anh?



Tô Thiến Ảnh hoàn toàn không nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào sẽ gọi cuộc điện thoại này, sự kinh ngạc vui mừng đó cho dù là Diệp Trạch Đào có thể nghe thấy .



- Có làm phiền em không?


Diệp Trạch Đào nói một câu.



- Không có, không có, anh gọi đến bất kỳ lúc nào cũng được.


Tô Thiến Ảnh vội vàng nói.



- Vừa mới ngủ à?



- Không có, đang nằm trên giường xem ti vi thôi.



- Anh cũng vậy, vừa mới xem xong tập phim truyền hình mà em đóng, tình tiết của cung đấu rất tốt, đột nhiên muốn nói chuyện với em về nội dung trong phim.



- À.



Tô Thiến Ảnh hoàn toàn không nghĩ là Diệp Trạch Đào đêm khuya gọi điện cho mình là vì muốn nói chuyện về nội dung bộ phim, liền la thất thanh lên một tiếng.



Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng cảm thấy ngượng ngùng, người ta buồn ngủ rồi mà, chính mình nửa đêm gọi điện muốn nói chuyện.



- Nếu như làm phiền em, vậy lần sau nói chuyện?


Diệp Trạch Đào nói.



- Không có, không có, anh gọi điện em thấy rất vui, em cũng không ngủ được.



Diệp Trạch Đào hàn huyên về một vài tình tiết trong phim cùng với Tô Thiên Ảnh.



Sao lại không nghĩ đến Diệp Trạch Đào sẽ cảm thấy hứng thú với vai diễn này với mình, Tô Thiến Ảnh trong lòng tràn đầy vui sướng, cô đúng là sợ Diệp Trạch Đào không để ý tới mình, không ngờ Diệp Trạch Đào cũng để ý đến tình huống của mình, ngay cả phim truyền hình do mình diễn cũng xem, cùng Diệp Trạch Đào nói chuyện rất ăn ý.



Hàn huyên một hồi, Diệp Trạch Đào hỏi:


- Giả dụ nếu là em em có thật sự vượt qua rồi vào trong cung đình cổ đại đó, thật sự thành nhân vật như vậy, em sẽ phát triển nó như thế nào?



Tô Thiến Ảnh không nghĩ Diệp Trạch Đào sẽ hỏi mình như vậy, vội vàng nói:


- Em sẽ thử tự sát, xem có thể quay trở quay trở về được nữa không, em luyến tiếc tất cả mọi thứ bây giờ.



Lời nói này!

Diệp Trạch Đào có cái nhìn mới đối với sự khôn khéo của Tô Thiến Ảnh.



Đừng có xem những lời nói này của Tô Thiến Ảnh dường như là tùy ý, ở phương diện này nó tràn đầy một loại hương vị quyền mưu.

Nếu là người bình thường, khả năng thật sự sẽ nghĩ tới một nơi mới về sau, cô ấy như thế nào với vấn đề sinh tồn , Tô Thiến Ảnh cũng không đi đường vòng đó, mà đầu tiên thể hiện nó ra.

Sẽ không ở lại nơi đó, bởi vì nếu ở lại nơi đó, sẽ trở thành nữ nhân của người đàn ông khác, đây là điều Tô Thiến Ảnh không hy vọng Diệp Trạch Đào nhìn thấy được.

Điều này đã suy nghĩ đến Diệp Trạch Đào, suy nghĩ đến người đàn ông của mình, tiếp theo, cô càng nói là luyến tiếc những gì của hiện tại, trong lần này có sự tồn tại của Diệp Trạch Bảo, đây là ý nghĩ quyết định.



Trước tiên mặc kệ những lời nói của Tô Thiến Ảnh rốt cuộc là do suy nghĩ thế nào mà ra, chỉ có thể dựa vào những lời nói này là có thể nhìn ra được, Tô Thiến Ảnh rất linh động.



Ngay khi Tô Thiến Ảnh nói ra những lời này, Diệp Trạch Đào mới hoàn toàn coi cô như một người bạn đồng hành, mà không phải là loại bình hoa kia, nói cách khác, từ lúc bắt đầu, Diệp Trạch Đào mới coi Tô Thiến Ảnh là một người có thể cùng mình tâm sự.



Trước đây Diệp Trạch Đào thích nói chuyện với Trịnh Tiểu Nhu qua điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn có những thiếu sót, dù sao cũng lăn lộn chốn thượng lưu.

chuyện nói đến cũng là chuyện thượng lưu.

Điều mà Diệp Trạch Đảo cần nhất bây giờ là một chút gì đó của tầng cơ sở, vốn dĩ những thứ này cũng có thể nói chuyện với Ôn Phương hoặc là Ôn Di Mai.

Nhưng không có quà cáp gì đó cũng không tiện nói chuyện với họ.

Hiện tại có Tô Thiến Ảnh, cô lấy quan điểm, góc độ của người ở ngoài đứng xem, nên cũng thật sự đủ để dẫn dắt ý tưởng cho mình.



- Anh lấy tình hình của thành phố Cừ Dương hỏi em một chút….



Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm Tô Thiến Ảnh nghĩ gì, liền đem tình hình của thành phố Cừ Dương, cùng với tình huống của thành ủy nói với Tô Thiến Ảnh một lần.



Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào nói tình huống của bản thân mình với Tô Thiến Ảnh, trong lòng chính là nhìn lại tình huống trung thành Tô Thiến Ảnh đối với bản thân mình.



Tô Thiến Ảnh rất khôn khéo, đối với Diệp Trạch Đảo mà nói cũng không phải là một việc lớn.

Mấu chốt chính là trong lòng của người con gái rốt cuộc là có trung thành với mình hay không.



- Anh Diệp, nói có chỗ nào không đúng , anh bỏ qua nhé!

Có thể nghe được Diệp Trạch Đào nói đến công việc của hắn, Tô Thiến Ảnh tràn đầy cảm giác hưng phấn, cô biết, đây là Diệp Trạch Đào mở rộng lòng mình, nếu như bản thân vào lúc này có thể thâm nhập đi vào, sẽ trở thành người trọng yếu trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, cơ hội này cô đã chờ rất lâu rồi.



- Em nói đi.



- Anh Diệp, theo tình hình của thành phố Cừ Dương, anh cũng không thể thiết lập thế lực của riêng mình, trước mắt việc cần làm đầu tiên đó là thiết lập thế lực riêng của mình, nhất mực dựa vào người khác là không được, dựa vào người khác để phát triển có thể là việc mà người khác muốn làm, vì vậy mà bọn họ không có lực lượng, anh không thể giống như vậy, về cơ bản anh không cần phải đi theo bước này, thiết lập lá cờ riêng của mình, tạo nên uy tín của mình, toàn bộ cục diện sẽ thay đổi!

- Ồ!

Ánh mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, Tô Thiến Ảnh quả nhiên là người ngoài cuộc sáng suốt trong cuộc u mê, cái mà chính mình vẫn muốn là sau khi ai tới làm Bí thư tỉnh ủy, mình có thể đảo hướng, đúng thật là không nghĩ đến việc dựng thẳng lên đại cờ, có lẽ thật sự là có thể đi một con đường mới.



Giương cao lá cờ bản thân, đang trong quá trình phát triển ngoài việc dần dần thành lập sự tin tưởng bên ngoài của bản thân ra, còn có một công việc trọng yếu hơn, đó chính là tận lực tranh thủ những người có thể tranh thủ được, có tìm cái chung, gác lại bất đồng, chính là một con đường mới.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-hong-sac-si-do-giuong-cao-la-co-cua-chinh-minh-cung-la-mot-cach-66540.html