Lộng Triều - Q.9 - Chương 9 - Lộng Triều

Lộng Triều

Tác giả : Chưa rõ
Chương 433 : Lộng Triều - Q.9 - Chương 9

  Hàn Độ nghĩ đi nghĩ lại rồi cảm thấy chuyện này chắc là phải kết nối một chút.

Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều có cá tính rất mạnh, hiện tại Ứng Đông Lưu mới đến nên cũng bày tỏ khí thế chăm chỉ làm việc, chẳng qua chỉ là cho đúng thủ tục mà thôi.

Một tỉnh lớn như An Nguyên, mấy chục triệu nhân khẩu, 14 thành thị, nếu muốn dựa vào sức một cá nhân để kéo tỉnh An Nguyên lên thì rõ ràng là không thực tế, làm thế nào để tập hợp được lực lượng quần thể, hợp lòng hợp sức thì đó mới là căn bản.

Khi Triệu Quốc Đống nhận được điện thoại của Hàn Độ thì đang ở tại hiện trường một sự kiện mang tính quần thể, cho nên vội vàng nói hai câu rồi cúp điện thoại.

- Lão Vân, tình hình thế nào?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng, hai tay vắt ra sau lưng, trầm giọng nói.

- Không ngờ tình thế lại biến thành như vậy.

Hiện giờ vẫn đang còn gần trăm thôn dân cầm cuốc, xẻng, xà beng chắc trước cửa nhà Khâu Đức Phú.

Cảnh sát chúng tôi đã khống chế lối đi quanh nhà hắn nên y không thể chạy được, nhưng có nhiều thôn dân tụ tập phía trước như vậy thì một là lực lượng cảnh sát chúng ta lại không đủ, hai là lo nếu cứng rắn xông vào thì sẽ xuất hiện đổ máu.

Môi của Vân Bạc cũng đã khô cả lại, vừa mới nhậm chức đã gặp ngay phải chuyện phiền toái này, đây cũng là một khảo nghiệm lớn đối với hắn.

- Đã báo cáo với bí thư Lam và cục công an thị xã chưa?

Triệu Quốc Đống trầm ngâm hỏi.

- Bí thư Lam đang họp, sau khi nhận được báo cáo của tôi thì đang chạy tới đây.

Lạc Dục Thành đáp, đây là lần đầu tiên hắn gặp một cuộc kháng cự chấp pháp công khai với quy mô lớn như thế, đội cảnh sát hình sự thuộc Công an quận do mình nắm giữ không ngờ lại không bắt giữ được một kẻ tình nghi phạm tội.

Trước kia cũng đã gặp loại chuyện này nhưng phần nhiều là người nhà đó có chút thân thích, nhưng khi thấy cục công an hành động thực sự thì đều mềm nhũn cả lại, nhưng tình cảnh hiện giờ lại không giống như thế.

- Cục trưởng Mã – Cục Công an Thị xã đã phái phó cục trưởng Lý Bân mang theo lực lượng tiếp viện tới đây, chắc là cũng sắp đến rồi.

Vân Bạc nói xong thầm vả vào miệng, hắn biết lời này lại dẫn tới phiền toái rồi.

- Ồ, cục trưởng Mã thật kiêu ngạo, một việc lớn như vậy ngay cả bí thư Lam còn đích thân tới hiện trường mà hắn còn có thể ngồi bình tĩnh như vậy à, chẳng lẽ cả tôi và bí thư Lam hai thường vụ thị ủy mà cũng không mời được vị đại thần đó sao?

Triệu Quốc Đống nói một cách lạnh lùng, nhưng vẫn không lo lắng:

- Cục công an thị xã chi viện được bao nhiêu?

- Năm mươi người, đều là cảnh sát đặc biệt, cộng thêm lực lượng cảnh sát quận chúng ta cũng không kém.

Vân Bạc gật gật đầu:

- Tôi lo là nếu kéo dài đến tối thì có thể sẽ xảy ra vấn đề.

Khâu gia là một thế gia vọng tộc, hơn nữa có rất nhiều thôn dân làm thuê bên ngoài, nếu để đến tối thì đại bộ phận người làm sẽ trở về, trong lúc nhá nhem nếu mà động thủ thì e là nguy hiểm còn lớn hơn nữa.

Vân Bạc cắn răng nói.

- Lão Vân, ý của lão là.

Triệu Quốc Đống híp mắt lại nhìn.

- Bí thư Triệu, do dự khi cần quyết định thì tất sẽ gặp loạn, ý của tôi là chờ lực lượng tiếp viện của cục công an thị xã tới rồi quyết đoán ra tay, cứng rắn tiến vào bắt! Mặt Vân Bạc đỏ bừng lên, đối phương cũng có trên dưới trăm người, hơn nữa người nào người nấy cũng đều cầm vũ khí đủ loại, một khi phát sinh xung đột thì không thể tránh khỏi đổ máu.

Đối với một cục trưởng cục công an như hắn mà nói thì chẳng khác nào đứng trên vách núi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ trở thành tội nhân, nhưng nếu lúc này mà không chấp hành thì sĩ khí, quân tâm vất vả mấy tháng mới tích lũy e là sẽ mất sạch, công tác sau này nếu muốn kéo lên thì còn khó khăn hơn.

- Dục Thành, anh cũng biết tình hình vụ án này, anh cảm thấy mức độ vụ án như thế nào?

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu rồi chuyển đề tài cho Lạc Dục Thành.

- Như tôi từng báo cáo thì trên thực tế vụ án này xuất hiện trước khi lão Vân đến, bởi vì vụ án quá phức tạp nên trước kia viện kiểm sát cũng đã tham dự, phải nói là một mô hình xã hội đen kiểu mẫu lũng đoạn thị trường vật liệt xây dựng điển hình.

Khâu Đức Phú là một thành viên trọng yếu, chẳng qua hắn lại nắm giữ chức vụ trưởng thôn Thủy Nguyên, lại là đại biểu đại hội đại biểu nhân dân quận, ẩn giấu rất sâu, mãi khi điều tra vụ đến giai đoạn giữa thì mới dần dần bị bóc trần ra.

- Thôn Thủy Nguyên nằm sát bờ sông, giao thông rất thuận lợi, cũng là khu vực trọng điểm trong quy hoạch sau này của quận Tây Giang chúng ta.

Nơi này vốn thuộc xã Thành Giao, nhưng ba năm trước xã Thành Giao hợp nhất với phố Việt Tú, khu công nghiệp Lâm cảng trong quy hoạch quận sau này cũng có một phần bên này cho nên nhà máy địa phương chạy tới đây xây dựng tương đối nhiều.

Nhưng một vấn đề phản ánh tương đối phổ biến ở đây chính là muốn động thổ thì nhất định phải sử dụng công ty kiến trúc mà thôn Thủy Nguyên giới thiệu, tất cả vật liệu kiến trúc đều bị mấy nhóm xã hội đen địa phương lũng đoạn.

- Tình hình này cũng đã có 2, 3 năm, nhà máy vì muốn nhanh chóng xây xong nên cũng chỉ đành nén giận, đám người kia cũng rất giảo hoạt, tất cả hợp đồng chính thức ký tên đều có công chứng nên từ bên ngoài cũng không phát hiện được cái gì.

Hơn nữa nếu anh không đáp ứng thì bọn hắn sẽ áp dụng đủ loại thủ đoạn, cho dù anh có tự mình tìm được công ty kiến trúc hay là vật liệu xây dựng thì chắc chắn không thể xây dựng bình thường được, và cuối cùng sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối của bọn chúng.

Khâu Đức Phú là một nhân vật trung tâm mấu chốt, bề ngoài thì hắn đóng vai trò trung gian, dắt mối nhưng trên thực tế hắn chính là quân sự bày mưu tính kế sau lưng, trong tập thể này hắn gần như chỉ sau mỗi nhân vật lão đại.

Lạc Dục Thành biết rất rõ ràng về vụ án đặc biệt này, lúc này sở dĩ không báo cáo với Triệu Quốc Đống một là do cảm thấy thời cơ chưa thích hợp, hai là không ngờ tình thế lại đột biến lớn như vậy cho nên cũng hơi bất an.

- Xưa nay vụ án dính dáng đến xã hội đen có rất nhiều, việc này cũng là bình thường, tôi thấy việc cục công an bắt người đã để lộ tiếng gió, e là trong nội bộ các anh có nội gián.

Lão Vân, qua việc này thì lão và Lê Túc phải nghiêm khắc chỉnh đốn đội ngũ, con sâu làm rầu nồi canh, tuyệt không thể để lại trong đội ngũ công an.

Triệu Quốc Đống nói không hề khách khí:

- Dục Thành, về sau những vụ án kiểu này phải hết sức coi trọng, đằng sau những vụ án liên quan đến xã hội đen thì thường thường đều có nhân vật thâm sâu, bọn chúng có thể phát triển lớn mạnh đến như bây giờ thì anh cảm thấy một trưởng thôn có được năng lực lớn như vậy sao?

Đạo lý tôi nghĩ anh và lão Vân hẳn hiểu rõ hơn tôi.

Lạc Dục Thành lặng lẽ gật đầu, trong lòng Vân Bạc thì đã hơi chắc chắn, Triệu Quốc Đống nếu đã nói như vậy thì hiển nhiên đã hạ quyết tâm, làm thuộc hạ thì chỉ sợ lãnh đạo chần chừ không quyết đoán, cho dù là một quyết định qua loa tại hiện trường thì chỉ cần nhân viên xử trí lanh lợi một chút cũng sẽ mạnh hơn kẻ thất thường không có chủ ý.

- Giờ không nói tới việc này nữa, sau khi sẽ tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, Mạc Vinh đâu?

Lão Vân, lão đi gọi Mạc Vinh tới đây cho tôi! Triệu Quốc Đống xua tay:

- Hắn làm bí thư khu phố này như thế nào vậy hả?

Giữa ban ngày ban mặt, cơ quan chấp pháp bị vây ở chỗ này mà hắn cũng không có lời nào sao?

Hiện giờ lòng Mạc Vinh nóng như lửa đốt, trên địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như vậy thì hắn làm bí thư khu phố sẽ như thế nào?

Mình đã sớm biết tên Khâu Đức Phú kia là một tai họa nhưng tên này có bối cảnh còn mình cũng không tốt cho lắm nên mới nghĩ cứ duy trì như vậy để giữ bình an, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn đến như vậy.

Tâm tư của Triệu Quốc Đống này không dễ suy đoán, nếu nói hắn thủ đoạn độc ác không kiêng kỵ gì sao Tiếu Triêu Quý, Ngô Ứng Cương, La Minh cùng với Vương Lệ Mai vẫn còn sừng sững như núi.

Nếu nói hắn nhân từ nhân nghĩa thiện lương thì sao cả đám Tiền Trì Quốc, Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái, Tôn Định Trung, Lý Hiểu Bình đều dắt tay vào tù, đám người Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ trâu bò như thế mà cũng phải ỉu xìu cuốn gói.

Người này rất khó phán đoán, hắn cũng từng tới khu phố Việt Tú điều tra nghiên cứu, đối với mình cũng hết sức tôn trọng và thân thiết, nhưng càng là như vậy thì Mạc Vinh lại càng thấy lòng rét lạnh, xã hội hiện giờ hơn phân nửa là khẩu phật tâm xà, nói dịu dàng nhưng ẩn chứa dao găm, Mạc Vinh sợ nhất là loại người này.

Thấy phó chủ nhiệm khu phố Trương Pháp Hải chạy tới với vẻ mặt dữ tợn, trong lòng Mạc Vinh lại càng hãi:

- Pháp Hải, chuyện gì vậy?

- Mẹ nó, đám người thôn Thủy Nguyên này đột nhiên trở nên đoàn kết, vốn mấy tên ở công ty Long Đằng trốn ở một bên giờ lại kích động trêu chọc, ỷ có người đằng sau nên mới kiêu ngạo như vậy.

Tôi thấy bọn hắn muốn làm ầm sự tình lên để bên trên ra mặt làm người hòa giải, bảo vệ Khâu Đức Phú lại! Vẻ mặt của Trương Pháp Hải rất dữ tợn, dáng người vốn đã cao to đầy sức mạnh, tóc thì lại không được mấy sợi, nhìn qua trông giống như một tên hòa thượng, trong tên tên này có hai chữ Pháp Hải, cũng là một trợ thủ đắc lực dưới trướng Mạc Vinh.

- Người bên ngoài?

Mạc Vinh nhướng mày.

- Cũng không hẳn, đều là người thôn Thủy Nguyên, chẳng qua không phải người gốc tích ở đây, đều là thợ lấy tiên của công ty Long Đằng làm chân chạy nên lúc này tự nhiên được bố trí ở bên trong la hét thôi.

Trương Pháp Hải tu một ngụm nước lớn:

- Lão Đại, làm như nào bây giờ?

- Anh quen mấy tên kia sao?

Mạc Vinh nhíu chặt mày.

- Quen thì có quen nhưng lúc này không có khả năng nghe lời tôi.

Bố của Trương Pháp Hải là người thôn Thủy Nguyên, thôn này có ba nhà Khâu, Trương, Tạ là danh gia vọng tộc, quan hệ thông gia rất nhiều.

- Lão đại, ngài lo lắng cái gì, chuyện Khâu Đức Phú cũng không phải mới một hai năm, Khâu Đức Phú đã thành trưởng thôn bao nhiêu năm rồi?

Ít nhất cũng phải hai nhiệm kỳ, là đại biểu đại hội đại biểu nhân dân quận cũng hai ba khóa, nếu có động cũng không tới lượt ngài mà?

Cho dù là cái tên họ Triệu kia muốn nhân cơ hội này trừng trị ngài thì chỉ e là cũng không dễ chạm tới đâu.

- Hừ, nếu thực sự muốn động đến anh thì không phải quá dễ dàng sao?

Mạc Vinh hừ lạnh một tiếng:

- Giờ anh cảm thấy nên làm như thế nào?

- Lão Đại, anh sợ gì?

Tôi thấy chuyện này chưa có kết quả, người bên kia làm ầm ĩ như vậy hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, có ý muốn chọc phá chuyện này, bên này thì lại muốn cứng rắn lao vào, nhất định sẽ xảy ra đại sự.

Người thôn Thuỷ nguyên thì tôi hiểu rõ, chỉ cần có tí rượu vào là chẳng thèm nghĩ ngợi gì hết, nếu thật sự mà đối kháng cộng thêm bên trong có người kích động thì tuyệt đối sẽ có chuyện lớn! Trương Pháp Hải cười lạnh lùng:

- Đến lúc đó tôi thấy cái tên họ Triệu kia đừng nói là tới thu thập ngài, ngay cả bản thân hắn cũng khó mà bảo toàn.

- Nào có đơn giản như anh nghĩ chứ?

Mạc Vinh liếc nhìn Trương Pháp Hải một cái:

- Phải dùng cái đầu nghĩ xa một chút, Triệu Quốc Đống lên nhanh như vậy lẽ nào không có bối cảnh hay chỗ dựa gì sao?

Cho dù là có đại sự xảy ra thì cũng chưa chắc đã kéo ngã được hắn, hơn nữa cho dù là có kéo ngã được hắn thì e là trước đó chúng ta cũng phải chôn cùng với hắn!

- Vậy giờ làm sao?

Trương Pháp Hải ngẩn ra, miệng há to có phần nôn nóng.

- Còn phải nhìn xem.

Mạc Vinh liếc nhìn bên kia với ánh mắt phức tạp:

- Xem ý của bọn hắn đi, anh ở đây chuẩn bị một chút, nếu quả thật phải giải quyết chuyện này thì anh phải nghĩ ra được biện pháp cho tôi.

- Lão Đại?

! Trương Pháp Hải nói với giọng không cam lòng.

- Được rồi, cứ theo lời tôi nói, đi chuẩn bị đi! Tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm nên chẳng lẽ tôi còn không biết nặng nhẹ sao?

! Mạc Vinh lạnh lùng nói:

- Đều là kẻ cáo già, chúng ta mà đứng không thì anh cho là người ta không nhìn ra sao?

Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ chuyện hôm nay.

Trong nội bộ Công an quận có vấn đề là tất nhiên nhưng một trưởng thôn mà có thể làm lớn như vậy làm hắn có chút ngạc nhiên.

Triệu Quốc Đống hiểu một chút về tên Mạc Vinh kia.

Y vẫn luôn công tác ở cơ sở, làm chủ tịch xã, Bí thư rồi điều tới làm Bí thư đảng ủy khu Việt Tú đã được sáu năm.

Y coi như là một nhân vật có năng lực.

Bên Ủy ban kỷ luật cũng nhận được vài phản ánh nhưng đều là mấy chuyện nhỏ nhặt.

Đương nhiên bản thân Mạc Vinh cũng có chút vấn đề, ví dụ như tác phong làm việc, chẳng qua không phát hiện đối phương lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng.

Về phần giúp đỡ thân tín là hiện tượng bình thường.

Triệu Quốc Đống cho rằng chỉ cần không dính tới lợi ích cá nhân, không mua quan bán chức thì chuyện gì đều có thể chấp nhận.

- Bí thư Triệu.

Mạc Vinh thở hổn hển chạy tới.

- Tình hình thế nào rồi anh?

Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói.

- Vẫn thế, thôn dân đang rất kích động.

Khâu gia là họ lớn ở thôn Thủy Nguyên.

Khâu Đức Phú có thân phận cao trong họ, lại có tính cách trượng nghĩa, lại là trưởng thôn kiêm đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân quận, cho nên y có uy tín ở thôn Thủy Nguyên.

Bây giờ thoáng cái bị cơ quan công an vây bắt, thôn dân khó có thể chấp nhận.

Mạc Vinh nhíu mày nói.

- Lâu như vậy rồi, sao cán bộ khu không làm tốt công tác giải thích?

Bí thư chi bộ thôn đâu?

Cán bộ khác của thôn đâu?

- Bí thư chi bộ thôn bị tiểu đường nên vào viện, các cán bộ thôn khác cũng đều ở hiện trường làm công tác tư tưởng nhưng hiệu quả còn chưa rõ.

Thôn dân yêu cầu Công an quận rút người về trước, để Khâu Đức Phú tự mình đến cơ quan công an phản ánh rõ ràng vấn đề, không thể dùng cách không phân biệt tốt xấu mà bắt người.

Mạc Vinh khá bình tĩnh mà nói.

Triệu Quốc Đống càng khẩn trương càng nói rõ hắn không biết cách xử lý.

Hắn còn trẻ, tương lai còn dài nên sợ chuyện này ảnh hưởng đến việc lên chức của hắn.

Như vậy y có thể lợi dụng nhược điểm này.

- Không biết tốt xấu?

cơ quan công an điều tra có cần phải công khai với thôn dân không?

Không được thôn dân đồng ý là không thể chấp pháp sao?

Nực cười.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.

- Lão Mạc, tình hình này ở thôn Thủy Nguyên rất không bình thường.

Bộ máy thôn làm việc như thế nào vậy hả?

Mạc Vinh run lên, tên này đúng là giỏi chọn vấn đề.

- Đảng ủy Khu phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

Khi xây dựng bộ máy chính quyền thôn đã không làm tốt, đây là bạn học rất rõ ràng.

Mạc Vinh đành phải nhận trách nhiệm.

- Bí thư Triệu, bây giờ tâm trạng đối lập của thôn dân rất nôn nóng, tôi lo xảy ra chuyện, nếu có người gây chuyện thì sợ.

Ngài xem … Mạc Vinh ra vẻ lo lắng mà nói.

- Sợ gì, trời sụp còn có cột chống.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Mạc Vinh mà nói:

- Anh cảm thấy bây giờ nên làm như thế nào?

- Cái này tôi khó mà nói, phải xem ý của lãnh đạo.

Mạc Vinh mơ hồ cảm nhận ra lời nói không đúng của đối phương nên rụt cổ lại.

- Ồ, bảo anh nói thì cứ nói.

Anh là quan phụ mẫu ở đây, coi như là đưa ra ý kiến cho chúng tôi tham khảo.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Tôi chủ yếu lo nếu cục diện mất khống chế sẽ tạo thành đổ máu, như vậy chúng ta sẽ rất bị động.

Thôn dân thôn Thủy Nguyên khá mạnh mẽ, nếu cưỡng chế như vậy thì dễ xảy ra chuyện.

Tôi nghĩ hay là để cơ quan công an rút lui trước, sau đó do cán bộ khu, xã đến từng nhà làm công tác tư tưởng, tranh thủ để Khâu Đức Phú tự mình đến cơ quan công an trình báo.

Mạc Vinh lấy bình tĩnh mà nói.

Y cảm thấy đối phương sẽ không xử lý loạn việc này.

Bây giờ có vẻ lại trở nên bình tĩnh, xem ra đối phương xuất thân từ hệ thống công an không phải là lời đồn.

- Anh cảm thấy Công an quận tổ chức lực lượng lớn như vậy mà bị thôn dân không biết rõ tình hình uy hiếp là xám xịt quay về sao?

Vậy chúng tôi ăn nói như thế nào với dân chúng toàn quận?

Lão Mạc, việc này không xử lý thì sẽ gây ra tranh cãi.

Khâu Đức Phú là kẻ tình nghi phạm tội, hơn nữa còn dính vào xã hội đen, tôi không nghĩ anh lại nhìn vấn đề như vậy.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:

- Anh có cảm thấy là chỉ làm theo cách của anh mới giải quyết được vấn đề không?

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Mạc Vinh hơi rối loạn.

- Bí thư Triệu, tôi chỉ lo chuyện mở rộng, xảy ra chuyện chứ không nghĩ nhiều như vậy.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.

Hắn còn muốn cho đối phương một cơ hội, xem Mạc Vinh có thể nắm chắc không.

- Lão Lạc, anh sang bên kia xem Bí thư Lam tới chưa.

Lạc Dục Thành biết Triệu Quốc Đống sợ có gì muốn nói với Mạc Vinh nên biết ý gật đầu nói.

- Được, Bí thư Lam tới, tôi sẽ giới thiệu tình hình với Bí thư Lam.

Lạc Dục Thành rời đi làm không khí trở nên ngưng đọng.

Triệu Quốc Đống sa sầm mặt lại.

- Lão Mạc, ở đây chỉ có tôi và anh, tôi không muốn đi vòng vo.

Anh nói thật đi.

Triệu Quốc Đống cười cười nói chuyện rất thân thiết như với người bạn lâu năm.

- Tôi không muốn đến Tây Giang, đây không phải tôi nói dối.

Hoa Lâm mặc dù là huyện nhưng tôi làm ở đó thuận lợi hơn nhiều.

Làm một hai năm cũng không kém gì Tây Giang.

Nhưng tổ chức đã phái tôi tới Tây Giang, tôi là Đảng viên nên phải nghiêm túc chấp hành.

Mạc Vinh lúc này cũng bình tĩnh lại.

Y biết Triệu Quốc Đống muốn ngả bài với mình.

Nếu nói với thân phận của đối phương không cần làm như vậy, nếu muốn xử y thì chỉ vài giây là xong.

Nhưng đối phương làm như thế này tức là có lý của nó.

- Tôi không có thành kiến gì với Bí thư Trương Thiệu Văn.

Bây giờ Trương Thiệu Văn như thế nào đó là do chuyện của tổ chức.

Về phần cán bộ Tây Giang, tôi càng không có thành kiến.

Con người tôi đối với việc, không nhằm vào người.

Dù là đối với việc thì cũng có phân chia, nếu đó là vấn đề nguyên tắc thì không nói, nhưng chỉ là chi tiết thì tôi chú trọng sở trường của người hơn.

Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng mà nói.

- Tình hình của anh thì tôi biết một chút.

Chẳng lẽ anh tự nhận mình như Tiền Trì Quốc, Mã Chiêm Bưu hay là Lý Hiểu Bình?

Mạc Vinh run lên mà nói.

- Sao Bí thư Triệu lại nói như vậy?

- Anh đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì.

Xem một chút, xem chút nữa, cứ chờ như vậy, anh chờ gì?

Sợ tôi chụp mũ cho anh, hay cảm thấy tôi không tin anh nên gạt sang bên?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Mạc Vinh hơi nóng mặt mà nói.

- Bí thư Triệu, tôi đâu có tâm tư này.

- Được rồi, tôi nói vào chuyện chính.

Mạc Vinh anh ở khu nhiều năm, mà khu này tôi chưa từng nghe thấy nó có hỗn loạn gì.

Bây giờ xảy ra chuyện làm tôi rất ngạc nhiên.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

- Bí thư Triệu, chẳng lẽ anh cảm thấy chuyện lần này có liên quan tới tôi?

Mạc Vinh nghiêm túc nói.

- Cái này thì không phải.

Tôi tin anh không làm như vậy.

Nhưng anh là Bí thư Đảng ủy Khu, anh chẳng lẽ không cảm thấy Khâu Đức Phú có chút vấn đề gì sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi đây nghi ngờ năng lực của anh.

Mạc Vinh im lặng không nói.

- Tôi cũng hiểu chỗ khó xử của anh.

Nhưng tôi phải nhắc anh chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, nhưng nguyên tắc không thể dẫm đạp lên nó.

Tôi tin anh hiểu được việc này.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Mạc Vinh im lặng một lúc rồi nói:

- Bí thư Triệu, có chút tình hình do ngài vừa đến nên sợ là không rõ, hoặc là ngài chỉ thấy hiện tượng bề ngoài, không thấy ở cấp độ sâu hơn.

- Được rồi, lời anh nói thì tôi hiểu.

Nhưng tôi chỉ nói một câu, vượt qua điểm mấu chốt là không thể chấp nhận.

Triệu Quốc Đống nói:

- Nếu không đó chính là Đảng không chịu trách nhiệm với dân chúng quận, sẽ mất tiêu chuẩn của cán bộ lãnh đạo.

- Ôi, Bí thư Triệu.

Mạc Vinh trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Nhưng y có thể cảm nhận đối phương đang nói thật lòng, đồng thời cũng cảm nhận sự kiên quyết và cứng rắn của đối phương.

- Bây giờ không nói xa nữa, Cục Công an Thị xã sẽ lập tức tới.

Tôi đã bảo Vân Bạc chuẩn bị.

Sau khi Bí thư Lam tới tôi sẽ bàn một chút.

Ý của tôi là nhất định phải loại bỏ xu thế không tốt này, pháp luật nhất định cần phải được giữ gìn.

Anh cũng suy nghĩ nên dùng cách gì mà phối hợp cơ quan công an bắt được Khâu Đức Phú.

Triệu Quốc Đống gằn giọng nói:

- Tôi tin năng lực của anh có thể xử lý tốt việc này.

- Bí thư Triệu, chuyện này không dễ xử lý, không nắm chắc sẽ loạn.

Mạc Vinh vội vàng nói.

- Dễ xử lý thì tôi còn tìm anh làm gì?

Không dễ xử lý là chúng ta lùi bước sao?

Làm việc chẳng lẽ việc gì cũng thuận buồm xuôi gió sao?

- Cái này .

Mạc Vinh suy nghĩ một chút.

Y nhận ra đối phương không có ý làm khó mình, có lẽ đây là cơ hội.

- Được, Bí thư Triệu, nếu ngài đã quyết tâm thì tôi không nói nữa, tôi đi chuẩn bị.

Mạc Vinh lúc này lại thấy dễ dàng hơn.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-long-trieu-q9-chuong-9-44799.html