Lưu Manh Lão Sư - Đặc thù nghề nghiệp - Lưu Manh Lão Sư

Lưu Manh Lão Sư

Tác giả : Chưa rõ
Chương 198 : Lưu Manh Lão Sư - Đặc thù nghề nghiệp

  Trần Thiên Minh thấy da thịt Lưu Mỹ Cầm trắng nõn nà, nghe tiếng rên rỉ mê ly của nàng, hưng phấn trong người hắn nổi lên nhưng hắn không dám lộn xộn bởi bây giờ hắn chỉ dám chạm tới hai trái đào của nàng còn chỗ khác hắn không dám chạm tới vì sợ làm nàng đau đớn.

Hắn đưa tay sờ vào chỗ bên dưới đang rất khó chịu nhưng hắn không thể làm gì hơn đành khẽ thở dài.

Ôi ai lại làm cho Lưu Mỹ Cầm không khỏe khoắn để làm hắn giờ đây chịu nhịn vất vả, ngủ cũng không yên nữa.

“Thiên Minh, anh khó chịu, đúng không?

” Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt nhìn phía dưới của Trần Thiên Minh rồi thẹn thùng nói với hắn.

“Anh, anh, không không sao” Trần Thiên Minh lắc đầu vẻ khó khăn.

Hắn sao không việc gì được chứ?

Nhưng dù có làm gì hắn cũng không muốn thấy mình được vui sướng mà Mỹ Cầm phải chịu thống khổ.

“Để em giúp anh” Nói xong Lưu Mỹ Cầm liền cầm lấy vật cứng nhắc bên dưới của Trần Thiên Minh, tay nàng từ từ di chuyển lên xuống.

“A….

, sảng….

” Trần Thiên Minh khẽ rên lên, cuối cùng thì cái vật cô đơn phía dưới của hắn đã có người an ủi.

Hắn sao không sảng khoái đây?

” Nghe Trần Thiên Minh động viên.

Lưu Mỹ Cầm càng bạo dạn.

nàng chìa tay ra, thọc sâu vào trong quần của Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng nắm lấy vật bên dưới của hắn, miẹng nàng khẽ kêu lên:

“Ôi………”.

“Mỹ Cầm, em không nên thế, thân thể em không khỏe, không nên để ảnh hưởng đến sức khỏe” Mặc dù Trần Thiên Minh rất muốn nhưng hắn thực sự lo lắng cho Mỹ Cầm.

“Không sao, anh kìm nén như vậy không tốt.

Anh không cần phải chịu đựng.

Em làm nhanh cho nó ra là xong” Nói xong Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Nhìn dáng vẻ đó của Lưu Mỹ Cầm, Trần Thiên Minh giật mình:

“Mỹ Cầm, em đã giúp anh ơn nửa tiếng rồi” Kỳ thật hắn nghĩ hắn muốn luyện tập tính đặc thù của Hương Ba Công để nhanh chóng khôi phục lại công lực của mình.

“Thôi được” Lưu Mỹ Cầm nói xong, nàng bắt đầu cởi kéo khóa quần của Trần Thiên Minh, dùng tay nắm lấy cái vật trong đó lúc này đã nằm chặt cứng trong nắm tay nàng rồi nhẹ nhàng cử động bàn tay.

“A….

” Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên, dưới sự vuốt ve của bàn tay nhỏ bé của Mỹ Cầm, rất tương phản với vật to lớn đó của hắn, toàn bộ dục hỏa bị đè nén của hắn đã trào ra ngoài.

Nhưng Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng.

Hắn chậm rãi vận Hương Ba Công, đem chân khí hợp với luống khí nóng bên dưới sau đó di chuyển tới đan điền.

Mặc dù lần nào hắn cũng không vượt qua đan điền được nhưng hắn vẫn rất kiên nhân.

Hắn tin rằng chỉ cần hắn cố gắng thì một ngày nào đó hắn sẽ giải khai được các khí huyệt bị phong bế.

Sau khi Trần Thiên Minh luyện một chu thiên, hắn thấy toàn thân thoải mái, tinh lực dào dạt, cảm giác lúc này so với lúc trước khi vận công khác hơn rất nhiều.

Xem ra nếu hắn luyện công càng nhiều, công lực càng mạnh, thời gian khôi phục càng ngắn.

Nghĩ vậy Trần Thiên Minh rất cao hứng.

Hắn mở mắt phát hiện Lưu Mỹ Cầm đang dùng tay để giúp hắn xả bớt sự bức bối.

Nàng đã khổ cực như vậy hơn nửa tiếng rồi vì vậy Trần Thiên Minh nói với nàng:

“Mỹ Cầm, em mệt rồi.

Em mau nghỉ đi”.

“Em, em không mệt” Lưu Mỹ Cầm lắc đầu nói, mặc dù nàng nói thế nhưng hơi thở của nàng hơi gấp gáp.

Nàng đã cố sức hơn nửa tiếng, cũng đã mệt nhoài rồi.

“Thôi, em đã giúp anh hơn nửa tiếng.

Em nghỉ ngơi đi” Trần Thiên Minh đau lòng nói với nàng.

“Nhưng anh vẫn chưa….

” Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nhìn thoáng qua phía dưới của Trần Thiên Minh vẫn dang ngẩng cao đầu.

nàng đỏ mặt nói.

“Anh biết nhưng không thể để em mệt mỏi được.

Dù sao anh cũng quen với chuyện này rồi không sao đâu” Trần Thiên Minh gượng cười nói.

Hắn bây giờ không thể đè Mỹ Cầm ra giường và cùng vui vẻ một phen cùng cô để giải tỏa dục vọng trong lòng hắn.

“Được, vậy để em giúp anh.

Anh xong rồi thì em sẽ nghỉ ngơi” Lưu Mỹ Cầm nói xong liền rời khỏi giường.

Nàng lấy một cái ghế đặt bên giường, sau đó nàng dùng miệng ngậm lấy đồ vật bên dưới của Trần Thiên Minh.

“Đừng…….

, sảng khoái quá…” Trần Thiên Minh muốn ngăn Mỹ Cầm lại nhưng bên dưới hắn bị Mỹ Cầm ngậm lấy sinh ra một cảm giác đặc biệt hưng phấn làm cho hắn không nhịn được kêu lên.

Lưu Mỹ Cầm tiếp tục dùng miệng giúp Trần Thiên Minh giải tỏa, động tác của nàng làm cho Trần Thiên Minh vừa thương cảm nhưng cũng cực hưng phấn.

Cuối cùng sự hưng phấn làm Trần Thiên Minh quên hết mọi chuyện, hắn thả lỏng mình, mặc kệ Mỹ Cầm âu yếm, vuốt ve phía dưới của hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Mỹ Cầm chỉ nghe Trần Thiên Minh kêu lên:

“A……’.

Một dòng chất lỏng âm ấm phun thẳng vào trong miệng nàng.

Nàng biết đó là gì nên vội đứng lên cầm khăn tay phun tất cả ra khăn.

“Anh xin lỗi” Trần Thiên Minh vội nói với Lưu Mỹ Cầm.

Hắn thực lòng không muốn làm thế nhưng hắn bị cái miệng nhỏ xinh của Mỹ Cầm ve vuốt như vậy thì sao có thể chịu nổi?

Hơn nữa bản thân hắn cũng không muốn kiềm chế nữa.

“Đừng……” Lưu Mỹ Cầm vừa dùng khăn tay lau miệng vừa lắc đầu.

Nàng có thể làm cho người đàn ông của mình thỏa mãn thì dù có khổ cực như nào chăng nữa nàng cũng chịu được.

“Nhanh đi rửa đi” Trần Thiên Minh đau lòng nói.

Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt.

Nàng gật đầu đi ra ngoài cửa.

“Mỹ Cầm, em khổ quá” Trần Thiên Minh ôm, hôn môi Mỹ Cầm rồi nhẹ nhàng buông nàng ra.

“Em không khổ” Lưu Mỹ Cầm ngọt ngào nói với hắn.

Nàng ôm Trần Thiên Minh vào lòng, hai mắt nhắm lại.

“Ngủ à.

Vẫn còn sớm” Trần Thiên Minh nói.

“Ừ” Lưu Mỹ Cầm trả lời.

Trần Thiên Minh ở lại nông thôn vài ngày, hắn sắp xếp mọi chuyện trong nhà Mỹ Cầm chu đáo.

Hắn muốn tạo mọi điều kiện cho Mỹ Cầm để nàng ở lại nhà mẹ nàng một thời gian.

Nhưng đại bá đó hai ngày sau khi Trần Thiên Minh đi về nông thôn cũng bỏ đi, ông nói muốn ngao du thiên hạ.

Khi Trần Thiên Minh quay lại Huyền thành, hắn giao xe cho Lâm Quốc còn hắn đi đến thành phố M.

Chung Hướng Lượng nói trước tiên Trần Thiên Minh đến trường học mới ghi danh.

Dù sao thì còn hai tuần nữa thì đến kỳ nghỉ, khi bọn Lâm Quốc đến thành phố M thì hắn sẽ có an bài nên bây giờ Trần Thiên Minh đi đến thành phố M tìm Chung Hướng Lượng.

Hắn đi xe đến thành phố.

Sau khi xuống xe hắn đi tới trước một tòa nhà lớn.

Nhìn bề ngoài thì tòa nhà này không có gì đặc biệt, giống như các tòa nhà công sở khác.

Nhưng tòa nhà này lại không có biển cơ quan gì hết, chỉ có mỗi cái cổng màu đen.

Nếu không phải Chung Hướng Lượng nói đây là cơ quan của hắn thì Trần Thiên Minh còn tưởng hắn đến nhầm chỗ.

Trần Thiên Minh nhìn quanh không thấy ai hắn liền đi vào trong.

“Đứng lại, anh đang làm gì đó?

” Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một thanh niên đứng chắn trước Trần Thiên Minh.

Lúc trước hắn đã nhìn vào phòng bảo vệ nhưng không thấy ai.

Hắn muốn tìm một người để hỏi thăm về văn phòng của Chung Hướng Lượng.

Ai ngờ giờ lại bất ngờ xuất hiện một người.

“Tôi đến tìm người” Trần Thiên Minh cười nói.

“Anh tìm ai?

” Người thanh niên hỏi.

“Tôi đến tìm cục trưởng Chung Hướng Lượng” Trần Thiên Minh nói.

“Xin lỗi, ở đây không có ai là Chung Hướng Lượng” Người đàn ông nọ lắc đầu nói.

“Không có?

Chung….

Hướng….

Lượng, không có người này ư?

” Trần Thiên Minh cố ý nhấn mạnh từng chữ.

Sao thế nhỉ?

Sư huynh rõ ràng đã bảo hắn đến đây gặp.

Hắn thấy người thanh niên này sắc mặt lạnh lùng, có vẻ như anh ta không có tâm trạng để nói chuyện.

Hay là anh ta thấy mình đẹp trai nên đố kỵ không nói.

“Không có, anh đi đi” Người thanh niên vẫn lắc đầu.

Trời ạ, xảy ra chuyện gì đây?

Trần Thiên Minh thầm kêu khổ.

Hôm nay hình như là ngày mười lăm tháng sáu, không phải ngày cá, hắn có trêu chọc mình không nhỉ?

Trần Thiên Minh vội vàng móc di động gọi điện cho Chung Hướng Lượng.

“Sư huynh, là anh hả?

Em là Bình Minh, em đã tới cơ quan của anh theo như anh nói nhưng bảo vệ nói ở đây không có người như anh.

Xảy ra điều gì vậy, sư huynh?

” Trần Thiên Minh nói.

“Em tới rồi, anh đã nói em nếu muốn đến đến đây thì phải gọi điện thoại trước cho anh chứ?

Em đứng đó chờ, anh cho người xuống đó đưa em lên” Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh cúp điện thoại, đứng đợi bên ngoài.

Dù sao thì hắn đứng ngoài thì người thanh niên cũng không can thiệp vào được.

Một lát sau, một người đàn ông đi xuống.

Trần Thiên Minh chăm chú nhìn thì ra đó chính là tài xế của Chung Hướng Lượng.

Hắn vội giơ tay vẫy vẫy.

“Trần tiên sinh, thật ngại quá, để tiên sinh đợi lâu.

Chung cục trưởng đợi ngài ở bên trên” Người tài xế mỉm cười với Trần Thiên Minh sau đó hắn đi trước dẫn đường.

Người đàn ông đó thấy tài xế của Chung Hướng Lượng dẫn Trần Thiên Minh đi hắn liền đi vào trong phòng bảo vệ.

Lúc này Trần Thiên Minh thấy rất nghi ngờ, cục an toàn sao lại thần bí thế.

Hơn nữa bảo vệ thì cũng không phải là nhân viên của Chung Hướng Lượng sao?

Tại sao người tài xế còn nói Chung cục trưởng ở trên lầu chờ hắn.

Thật kỳ quái.

Vừa đi vào trong đại sảnh của tòa nhà.

Một người tiến ra nói với Trần Thiên Minh:

“Xin mời cho xem chứng minh thư và các phương tiện liên lạc cá nhân để ra đây”.

Trần Thiên Minh ngạc nhiên nhìn người tài xế.

Hắn muốn chờ xem người tài xế nói thế nào.

“Ngại quá, Trần tiên sinh, đây là quy định của cơ quan chúng tôi.

Phiền tiên sinh phối hợp một chút” Người tài xế nói.

Trần Thiên Minh thấy người tài xế nói thế, hắn gật đầu, lấy chứng minh thư và điện thoại di động giao cho người đàn ông rồi cùng tài xế đi thang máy lên trên.

Tới tầng năm người tài xế chỉ tay nói với Trần Thiên Minh:

“Bên này, mời Trần tiên sinh” Sau đó hắn đưa Trần Thiên Minh đến trước một phòng:

“Chung cục trưởng ở bên trong chờ tiên sinh.

Mời vào” Nói xong hắn bỏ đi.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì thấy Chung Hướng Lượng đang ngồi ở bàn làm việc.

“Sư huynh, em đã tới” Trần Thiên Minh vui vẻ nói.

Hắn có thể gặp Chung Hướng Lượng ở đây cũng có nghĩa Chung Hướng Lượng không lừa gạt hắn “Đến ngồi đi.

Thật ngại quá, lúc trước là do đặc thù ngành của chúng ta, em đến đường đột không gọi điện trước nên không thể lên được.

Hơn nữa bọn ta cũng muốn giảm bớt phiền toái nên khi em tìm ta nếu như ta không gọi điện thông báo cho bảo vệ ở cổng thì bọn họ cũng không để cho em lên.

Bọn họ sẽ nói không có người này ở đây để cho một số người không liên quan không vào cơ quan được” Chung Hướng Lượng vừa rót nước cho Trần Thiên Minh vừa giải thích.

“Thì ra là như vậy.

em cư tưởng anhnói dối em chứ.

Anh rõ ràng ở đây mà lại nói không có ai như vậy làm cho kinh hãi quá thôi” Trần Thiên Minh nhìn Chung Hướng Lượng, khẽ oán trách hắn.

“Ha, ha.

Đó là do đặc thù công việc của bọn anh nên bọn anh phải cẩn thận” Chung Hướng Lượng cười ha, hả nói:

“Em có thể thấy phiền toái nhưng em không nên oán trách.

Sau này em sẽ không cần đến đây nữa.

Anh bảo em đến đây là muốn đưa em đến xem qua căn hộ mới của em rồi cùng về nhà anh ăn cơm để gặp gỡ vợ anh và biết nhà biết cửa”.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-luu-manh-lao-su-dac-thu-nghe-nghiep-116907.html