Lưu Manh Lão Sư - Lên phòng anh tâm sự - Lưu Manh Lão Sư

Lưu Manh Lão Sư

Tác giả : Chưa rõ
Chương 416 : Lưu Manh Lão Sư - Lên phòng anh tâm sự

  Bị Trần Thiên Minh vuốt ve ngực Lương Thi Mạn liền cảm thấy thân thể nàng có cảm giác khác thường.

Nàng vội đẩy tay Trần Thiên Minh ra, đỏ mặt bỏ chạy lên lầu.

Trời ơi.

Cả ba cô gái này không luyện khinh công, sao cả ba chạy nhanh thế?

Trần Thiên Minh thầm thở dài.

Xem ra hắn không thể coi thường phụ nữ.

Buổi tối mọi người đi ra ngoài ăn cơm.

Mấy người Trương Lệ Linh cũng đi, chị Yến vì bận trực ở bệnh viên nên không tới.

Bọn họ đặt một phòng ăn lớn có hai bàn.

Mọi người ăn uống rất vui vẻ.

Dù gì lần này mọi người cũng cố gắng hết sức bảo vệ Tây Thi kính, được tiền thưởng.

Điều quan trọng là đã lấy lại Tây Thi kính, không để người Mộc Nhật cướp mất.

Tâm trạng của mọi người cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì mọi người cự kỳ căm hận người Mộc Nhật nên khi lần đầu tiên giao tranh cùng người Mộc Nhật, hạ được nhiều người như vậy nên mọi người càng vui hơn.

Đặc biệt là Trương Ngạn Thanh, hắn hưng phấn kể lại cho mọi người tình hình đánh nhau ngày hôm đó, kể về việc bọn Ninja Mộc Nhật bị giết chết thế nào.

Nhìn mặt mày hớn hở của Trương Ngạn Thanh khi kể chuyện, Trần Thiên Minh cười, cầm chén rượu nói với mọi người:

“Các anh em, tất cả anh em đều vất vả.

Nào, chúng ta cạn một ly.

Sau đó mọi người được nghỉ ba ngày.

Ai cần về nhà cứ về.

Ai muốn đi chơi cứ đi.

Ai cần đi thăm bạn gái, cứ đi” Trần Thiên Minh cố ý liếc nhìn Trương Ngạn Thanh một cái.

Trương Ngạn Thanh biết Trần Thiên Minh nói tới chuyện của hắn và Khâu Hiểu Lệ.

Vì muốn giấu vẻ lúng túng của mình, Trương Ngạn Thanh vội cầm chén chạm với mọi người.

“Đại ca, chị dâu có nên chạm cốc, uống với anh em một chút không?

” Lâm Quốc cầm chén nhìn ba người Trương Lệ Linh, nói vẻ trêu chọc.

“Anh Quốc, các anh uống đi không nên lôi bọn em vào” Trương Lệ Linh lắc đầu nói với Lâm Quốc.

Nàng đương nhiên biết mấy người đàn ông này tửu lượng rất kinh khủng, mấy chị em nàng không là gì với bọn họ.

“Đại ca, anh nói gì đi?

” Ngô Tổ Kiệt có ý vào hùa theo Lâm Quốc.

Trần Thiên Minh nhìn ánh mắt hy vọng của các anh em.

Hắn nói với mấy người Trương Lệ Linh:

“Hay cứ uống đi.

Nếu không uống được nữa, bảo anh để anh đỡ cho”.

Mấy người Trương Lệ Linh nghe Trần Thiên Minh nói thế, các anh em bên cạnh ồn ào trêu cợt vì thế ba nàng đành cầm chén cùng chạm với mọi người.

Uống, uống.

Các anh em bắt đầu uống nhiều hơn, khi Trần Thiên Minh thấy mọi người đã uống khá nhiều hắn liền bắt mọi người quay về công ty.

Dù sao công ty địa ốc vừa mới thành lập, gần đây Trương Lệ Linh được Chung Hướng Lượng giúp dỡ đã vay được tiền của ngân hàng.

Mấy nàng muốn nhanh chóng bắt đầu công việc.

Các thành viên trong công ty khá bận rộn, Trương Lệ Linh điều hành công ty khá tốt, mọi chuyện dần ổn định.

Trần Thiên Minh lái xe cùng ba nàng quay về công ty, lên tầng năm.

Hắn nhìn gương mặt ửng hồng vô cùng đáng yêu vì mem rượu của ba nàng, Trần Thiên Minh chỉ muốn ngay lập tức kéo cả ba nàng vào phòng mình, lên giường và ‘xử”.

Kỳ thật chơi trò:

Nhất long, tam phượng đó không khó vì cả ba đều là của hắn.

“Lệ Linh, Thi Mạn, Tiểu Trữ, bây giờ hãy còn sớm.

Mọi người hãy vào phòng anh, chúng ta cùng tâm sự đi” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn, hấp dẫn của ba người, hưng phấn nói.

Kỳ thật vừa làm “chuyện đó” vừa có thể nói chuyện phiếm với nha mà.

“Em mệt mỏi, em muốn ngủ.

Anh cứ bảo hai người vào nói chuyện” Trương Lệ Linh đã ở cùng với Trần Thiên Minh lâu như vậy sao nàng còn không hiểu ý tứ của hắn chứ?

Vì vậy nàng vội xoay người chạy vào phòng mình, đóng chặt cửa lại.

“Em cũng mệt.

Thiên Minh, anh cùng Tiểu Trữ tâm sự đi nha” Nói xong Thi Mạn cười giảo hoạt chạy trốn vào phòng mình, đóng chặt cửa lại.

Tiểu Trữ hình như cũng hiểu ra vấn đề nàng cũng vội quay người chạy.

Nàng ở cùng phòng với Thi Mạn, nhưng khi nàng xoay quả đấm cửa định mở thì phát hiện cửa đã khóa trong.

“Chị Thi Mạn, chị mở cửa ra” Tiểu Trữ lúng túng vội vàng gọi to.

Nàng thấy Trương Lệ Linh và Lương Thi Mạn bỏ chạy là hiểu Trần Thiên Minh nói tới chuyện gì.

“Tiểu Trữ, em vội cái gì.

Nào Chúng mình vào phòng anh tâm sự” Trần Thiên Minh vội vàng kéo Tiểu Trữ lại và nói.

Nếu hắn lại để Tiểu Trữ chạy mất, đêm nay hắn sẽ chịu cảnh phòng không gối chiếc vì thế hắn vừa nói vừa kéo Tiểu Trữ vào phòng mình.

Vào vào trong phòng Trần Thiên Minh liền khóa cửa lại sau đó hắn đặt Tiểu Trữ ngồi trên giường của mình.

Hôm nay Tiểu Trữ mặc một chiếc T-shirt màu vàng, cổ chữ V.

Trần Thiên Minh liếc nhìn qua cổ áo chữ V của nàng hắn thấy cả áo nịt và nhũ hoa của nàng.

Tiểu Trữ mặc một cái váy màu vàng, lộ ra bắp chân trắng nõn, Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Trữ càng long lanh vì mem rượu.

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào mình nàng thẹn thùng cúi đầu xuống.

Hai bàn tay nàng bấu chặt vạt áo, cằm nàng cúi sát gần như chạm vào bộ ngực của mình.

“Tiểu Trữ” Trần Thiên Minh vừa nói vừa giơ tay vuốt cằm nàng sau đó mu bàn tay hắn khẽ lướt qua, chạm vào ngực nàng.

Một cảm giác mềm mại lập tức truyền lên đầu hắn.

“Ừ” Mặt Tiểu Trữ càng lúc càng đỏ, mu bàn tay Trần Thiên Minh vẫn đặt trên ngực nàng, tim nàng thổn thức nàng biết lát nữa chuyện gì sẽ xảy ra nhưng nàng vẫn là một cô gái trong trắng.

Ngay lúc này trống ngực nàng đập liên hồi.

Một cảm giác vừa lo sợ vừa chờ mong, không ngòi bút nào có thể tả xiết.

‘Em biết không, em rất đẹp.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy em anh đã yêu em rồi”.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Trữ, dịu dàng nói.

“Ừ” Tiểu Trữ khẽ trả lời, ánh mắt nóng rực của Trần Thiên Minh đăm đăm nhìn nàng.

Nàng biết trả lời gì bây giờ?

Trần Thiên Minh nhìn cái miệng hồng hồng, nhỏ xinh của nàng, hắn không chịu nổi cúi đầu hôn lên làn môi đang hé mở.

“Ừ” Tiểu Trữ mơ màng lên tiếng, Nụ hôn của Trần Thiên Minh làm nàng như mê đi.

Đầu lưỡi của Trần Thiên Minh còn tiến sâu vào trong miệng nàng.

Tim nàng càng đập loạn xạ như một chú nai con.

Lúc này Trần Thiên Minh hoàn toàn bị dục vọng thiêu đốt, một tay hắn ôm Tiểu Trữ, một tay hắn vuốt ve đôi gò bồng đảo của nàng.

Đôi gò bồng đảo của Tiểu Trữ không to như của mấy người Lương Thi Mạn nhưng đầy đặn.

Dù bị Trần Thiên Minh hôn làm cho ngây ngất, Tiểu Trữ khẽ đẩy Trần Thiên Minh ra sau đó nàng quay sang bên, khẽ thở nhẹ.

Có thể do Trần Thiên Minh hôn nàng lâu quá làm nàng ngộp thở.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng cởi chiếc T-shirt của Tiểu Trữ ra, hôm nay Tiểu Trữ mặc bra màu trắng, Trần Thiên Minh thở hổn hển, hai mắt hắn như dán vào bờ vai tròn mịn màng, cánh tay trần trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo đầy đặn, nhũ câu non mịn.

Hai tay hắn cởi tiếp bra của nàng.

Tiểu Trữ e thẹn cúi đầu, những sợi tóc dài cũng buông xuống.

Khi bra của nàng được cởi ra, hai mắt Trần Thiên Minh sáng ngời.

Lúc này đôi gò bồng đảo cao vút của Tiểu Trữ hiện ra trước mắt hắn, hai hạt đào nho nhỏ, hồng hồng.

Trần Thiên Minh khẽ chạm tay vào, một cảm giác vô cùng dễ chịu từ tay hắn truyền lên.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đặt Tiểu Trữ xuống giường, sau đó hắn cởi tiếp đôi giày trắng của nàng.

Khi giầy được cởi ra, trước mặt Trần Thiên Minh là hai bàn chân nhỏ, mịm, trắng.

Thực sự Trần Thiên Minh chưa bao giờ nhìn thấy bàn chân nhỏ, đẹp, khêu gợi như vậy.

Tiếp theo Trần Thiên Minh kéo cao váy của Tiểu Trữ lên, lộ ra đôi chân nàng.

Hai chân cực kỳ đẹp, thon dài, tròn, trắng hồng, không có chút tỳ vết gì quả thực rất hoàn mỹ.

Váy của Tiểu Trữ cũng bị Trần Thiên Minh cởi ra, chiếc quần lót lụa tơ tằm màu trắng, bên trong thấp thoáng bãi cỏ non đen mượt làm cho tiểu đệ của Trần Thiên Minh lập tức ngóc đầu dậy.

“Thiên Minh, không được.

Em sợ” Tiểu Trữ khẽ nói.

Việc sắp trở thành phụ nữ làm nàng sợ hãi.

Bàn tay nhỏ bé của nàng như muốn che kín hạ thể của mình.

‘Đừng sợ.

Tiểu Trữ.

Anh sẽ yêu em cả đời này” Trần Thiên Minh thì thào với Tiểu Trữ.

Nói xong hắn gỡ tay nàng ra, cởi tiếp tiểu khố của nàng.

Bãi cỏ thăm thẳm ẩn hiện của Tiểu Trữ càng kích thích dục vọng trong người Trần Thiên Minh.

Hắn biết bên dưới hắn đã có phản ứng mãnh liệt.

Hắn nhìn đôi mắt nhỏ, đẹp, gương mặt e thẹn tràn đầy sắc xuân.

Hắn chỉ hận không thể lập tức tiến vào trong cơ thể Tiểu Trữ, biến nàng thành người phụ nữ của hắn.

Trần Thiên Minh biết đây là lần đầu của Tiểu Trữ, vì thế dù hắn rất ham muốn hắn cũng phải kìm nén.

Hắn phải từ từ để kích thích ham muốn trong nàng.

Miệng Trần Thiên Minh chậm rãi ngậm hạt đào nhỏ, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bãi cỏ xanh đen bên dưới.

Dần dần Trần Thiên Minh cảm thấy phía dưới Tiểu Trữ đã ướt át, thi thoảng nàng phát ra những âm thanh rên rỉ rất nhỏ, đặt biêt hai chân nàng run rẩy, Trần Thiên Minh biết đó là biểu hiện khoái cảm của Tiểu Trữ.

Vì vậy Trần Thiên Minh vội đứng lên cởi quần áo của mình.

Tiểu Đệ của hắn sớm đã căng cứng, ưỡn cao như cột nhà.

Lần đầu tiên Tiểu Trữ nhìn thấy thân thể ở trần của đàn ông.

Khi nàng nhìn thấy thân thể tráng kiện, tiểu đệ dũng mãnh, trần đầy sức sống của Trần Thiên Minh nàng xấu hổ hai tay che mặt không dám nhìn tiếp.

Trần Thiên Minh nhìn thân hình quyễn rũ, mê người của Tiểu Trữ, tâm trạng hắn vô cùng phấn khích, đường cong kiều diễm, khuôn mặt xinh đẹp.

Hắn không chịu được nữa lập tức nằm đè lên người nàng.

Nhìn thấy Trần Thiên Minh sáp sát vào người mình, Tiểu Trữ càng đỏ mặt.

Nàng biết giây phút thiêng liêng nhất cảu ngươi con gái sắp tới.

Hơn nữa lúc trước nàng uống ít rượu, mem rượu, mem tình làm tâm trạng nàng có chút ngây ngất.

Chờ đợi đã lâu, Trần Thiên Minh cảm thấy thời điểm đã tới, hắn không đợi nữa.

Hắn khẽ tách hai chân Tiểu Trữ, bàn tay khẽ sờ qua bãi cỏ một chút rồi tiểu đệ của hắn bắt đầu hùng dũng tiến vào.

“A” Tiểu Trữ cảm thấy Trần Thiên Minh tiến sâu vào trong, hơn nữa hành động mạnh mẽ của hắn làm nàng thấy rất đau.

Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Trữ, hắn lập tức ngừng lại, để tiểu đệ của hắn nằm im bên trong hạ thể nàng.

“Tiểu Trữ, đau không?

” Trần Thiên Minh dịu dàng hỏi nàng.

“Ừ” Tiểu Trữ khẽ gật đầu, Cảm giác đau đớn làm nàng không muốn nói nhiều.

Dù nàng đã có ham muốn nhưng vẫn rất đau vì đây là lần đầu của nàng.

“Không sao.

Một lát sẽ hết đau thôi” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhẹ nhàng ngậm lấy hạt đào nhỏ trên gò bồng đảo của nàng.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-luu-manh-lao-su-len-phong-anh-tam-su-117151.html