Lưu Manh Lão Sư - Nữ sinh đó biến mất - Lưu Manh Lão Sư

Lưu Manh Lão Sư

Tác giả : Chưa rõ
Chương 274 : Lưu Manh Lão Sư - Nữ sinh đó biến mất

  “Thiên Minh, anh không được nói thầy Ngô như thế” Lý Hân Di trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh rồi nàng bối rối nói với Ngô Thanh:

“Thầy Ngô, tôi không cố ý.

Tôi muốn ném cuốn sách cho Trần Thiên Minh, không ngờ anh lại đứng lên nên trúng người anh.

Mắt anh có sao không?

Đau không?

” Lý Hân Di vội giải thích với Ngô Thanh.

“Không, không việc gì.

Sức khỏe anh rất tốt nên không sao” Ngô Thanh nghe Lý Hân Di nói nàng ném cuốn sách đó nên hắn không dám trách nàng.

Hắn còn muốn thể hiện bản lĩnh anh dũng của mình.

Hắn cố ý lắc đầu rồi bỏ tay ra, mở mắt nhìn Lý Hân Di.

Mắt trái Ngô Thanh đã tím đen, trông giống như mắt mèo vậy.

Có vẻ như Ngô Thanh đang cố gắng tỏ ra kiên cường vì tròng mắt hắn bị đập thành như vậy mà vẫn nói không việc gì.

“Mắt anh thật không việc gì à?

” Lý Hân Di thấy hai mắt của Ngô Thanh tím bầm như thế nên nàng cảm thấy lo lắng.

“Không việc gì, không sao đâu” Ngô Thanh làm ra vẻ tiêu sái, hắn lắc lắc đầu mỉm cười.

Hắn thấy Lý Hân Di quan tâm đến hắn như thế, vốn hắn đang cố chịu đau liền cảm thấy cơn đau tan biến hết.

Bây giờ Lý Hân Di có dùng mười quyển sách đập hắn thì hắn cũng không thấy đau đớn gì cả.

“Không sao là tốt rồi.

Thiên Minh đã đến giờ chúng ta đi xem nghệ thuật sắp đặt rồi” Lý Hân Di đột nhiên nói với Trần Thiên Minh.

“Chúng ta đi xem nghệ thuật sắp đặt?

Trần Thiên Minh ngơ ngác.

Bây giờ sao?

Sao hắn chưa nghe Lý Hân Di nói về việc này.

“Ừ, vậy anh có việc anh đi trước.

Hân Di, hôm nào anh lại đến thăm em” Ngô Thanh nghe Lý Hân Di nói nàng và Trần Thiên Minh có việc cần làm.

Hắn đành phải lưu luyến ra về.

“Hân Di, chúng ta xem nghệ thuật sắp đặt ở đâu?

” Trần Thiên Minh thắc mắc hỏi Lý Hân Di.

“Không đi” Lý Hân Di nhìn Ngô Thanh rời đi.

Nàng cười vui vẻ rồi lại ngồi xuống.

“Không đi?

” Trần Thiên Minh nhất thời không hiểu đây là cách Lý Hân Di đuổi khéo Ngô Thanh.

“Đúng em không nói thế, Ngô Thanh có đi không?

” Lý Hân Di cười vui vẻ vì trí thông minh của nàng.

“Em chẳng ra sao cả, Ngô Thanh đẹp trai thế mà em lại kiếm cớ đuổi đi” “Sít, đẹp trai?

Nếu nói Ngô Thanh đẹp trai thì Trư Bát Giới cũng là người đẹp trai” Lý Hân Di cố cãi.

Trần Thiên Minh nghe Lý Hân Di nói thế hắn cũng cao hứng nói:

“Đúng, em nói rất đúng.

Ở trường số chín này rất khó tìm được một người đẹp trai, có đốt đuốc cũng không tìm được” Nói xong Trần Thiên Minh cố ý thở dài, dáng vẻ buồn rầu vô cùng.

“Anh đừng tự cao, tự đại” Lý Hân Di trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

“Hân Di, lúc nãy em tàn nhẫn quá.

Ngô Thanh thật tâm nhặt sách cho em thế mà em lại làm mắt cậu ấy trông như mắt mèo.

Ôi, em đúng là cô gái có trái tim độc ác” Trần Thiên Minh vừa nói vừa thở dài.

“Hay lắm, anh còn dám giễu cợt em.

Lần này em nhất định không tha cho anh” Lý Hân Di vừa nói vừa đứng lên.

Nàng đi tới trước mặt Trần Thiên Minh, giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt lên đập vào tay của Trần Thiên Minh.

Thoáng cái Trần Thiên Minh đã bắt được tay phải của Lý Hân Di.

Hắn kêu khẽ:

“Cứu, ai cứu với.

Lãnh đạo đánh nhân viên.

Lãnh đạo đánh người” Kêu xong hắn cố ý quay lại làm mặt quỷ với Lý Hân Di.

“Hừ, em không tin không đánh được anh” Lý Hân Di đã quên chuyện Trần Thiên Minh đánh mấy tên lưu manh cứu nàng.

Nàng giơ tay trái lên đấm hắn.

Đương nhiên Trần Thiên Minh cũng bắt luôn tay trái của nàng.

“Thật ngại quá, giờ em không còn tay” Trần Thiên Minh đắc ý nói với Lý Hân Di.

Hai tay của nàng đều bị hắn nắm.

Hắn muốn xem nàng làm gì bây giờ?

Hắn đoán nàng không dám dùng miệng cắn.

Nếu nàng dùng miệng cắn hắn cũng không sợ.

Cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào của nàng sao sao có thể địch nổi với miệng hắn?

Ha, ha.

“Anh, anh buông… ra” Lý Hân Di tức giận nói khi nàng thấy tay nàng bị Trần Thiên Minh nắm chặt.

“Ai bảo em đánh anh, anh không thể buông tay em ra được” Trần Thiên Minh nói.

Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh không buông tay nàng ra.

Nàng cố sức rút mạnh nhưng cánh tay mềm mại, nhỏ bé của nàng bị bàn tay cứng như kìm của Trần Thiên Minh cầm chặt, nàng không tài nào rút tay ra được.

“Trần Thiên Minh, buông tay em ra.

Em không đánh anh nữa’ Lý Hân Di bắt buộc phải nói thế.

Trần Thiên Minh nghe Lý Hân Di nhận thua hắn liền buông tay ra.

Hắn cười nói:

“Được rồi, thông minh lắm”.

“Hừ” Lý Hân Di rút tay về, nàng quay về chỗ ngồi rồi trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

“Hân Di, bộ dạng tức giận làm cho em rất xinh” Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di tức giận nên vội xoa dịu nàng.

“Đừng nịnh nọt.

Em không thèm để ý đến anh nữa” Lý Hân Di có vẻ như vẫn tức giận.

“Đúng mà, nếu em không xinh đẹp, mắt Ngô Thanh bị em đập thành ra như mắt mèo vậy, mà sao hắn vẫn nói không việc gì” “Anh, anh còn nói chuyện đó, tất cả là do anh” Lý Hân Di nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Ngô Thanh, nàng không kiềm chế được bật lên cười “khì khì”.

“Trời ơi, Hân Di, anh vừa phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng” Trần Thiên Minh đột nhiên làm ra vẻ trang nghiêm nói với Lý Hân Di.

“Chuyện quan trọng gì?

” Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói thế nàng vội hỏi hắn xem có chuyện gì xảy ra?

“Anh thấy lúc em cười, em đẹp hơn rất nhiều so với lúc em tức giận.

Trời ạ! Anh không biết là muốn nhìn em cười hay muốn nhìn em tức giận đây.

Ôi, làm sao bây giờ?

” Trần Thiên Minh thở dài, ra vẻ đăm chiêu, nuối tiếc.

“Anh chỉ giỏi nói linh tinh” Lý Hân Di vừa cười vừa mắng Trần Thiên Minh.

Vẻ ngoài nàng rất tức giận, nhưng nàng nghe Trần Thiên Minh nói thế, trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

.

Sáng hôm sau, tổ trưởng ban nhất, thầy Đặng tới phòng Đoàn ủy tìm Trần Thiên Minh:

“Thầy Trần có đây không?

” Thầy Đặng vừa đi vào phòng vừa hỏi.

“Tôi là Trần Thiên Minh” Trần Thiên Minh vội đứng lên cười giới thiệu.

“Tôi là thầy Đặng.

Hôm qua chủ nhiệm đã nói với cậu” Thầy Đặng là một giáo viên chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ rất ôn hòa.

“Thầy Đặng, bây giờ tôi phải làm gì?

” Trần Thiên Minh hỏi.

“Giờ cậu cùng tôi tới lớp nhất.

Tôi giới thiệu cậu làm quen với lớp, sau đó cậu tiếp nhận lớp.

Mới khai giảng được vài ngày, một lớp mà không có chủ nhiệm thì sẽ rất lộn xộn.

Đặc biệt trong lớp này lại có một học sinh rất quan trọng, nên không thể chậm trễ” Thầy Đặng nhớ tới trách nhiệm hiệu trưởng giao cho mình, ông ta càng lo lắng.

“Được, không vấn đề gì” Trần Thiên Minh nói.

“Hay lắm, chúng ta đi” Thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh nói thế, ông ta cao hứng kéo Trần Thiên Minh đi ra ngoài.

Trên đường đi, thầy Đặng vừa đi vừa nói với Trần Thiên Minh:

“Thầy Trần, ở lớp của thầy có một học sinh đặc biệt, em đó là Trạng nguyên trung khảo, tên là Trịnh Tiểu Hồng.

Thầy phải quan tâm đến em ấy.

Vương hiệu trưởng muốn ba năm sau em ấy tái lập kỳ tích trong kỳ thi vào đại học, giành ngôi trạng nguyên của tỉnh.

Đến lúc đó thì các trường số 1, số 2 gì đó đều phải nhìn chúng ta bằng con mắt kính nể” Thầy Đặng hưng phấn nói.

Ông ta đã có một lời hứa ba năm với Vương hiệu trưởng, nên ông ta cố gắng bồi dưỡng Trịnh Tiểu Hồng.

“Tôi biết” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

“Trường cấp cho Trịnh Tiểu Hồng điều kiện học tập, nơi ở tốt nhất.

Thầy nên quan tâm nhiều hơn tới em Tiểu Hồng.

Tôi vốn đề nghị nhà trường cử ban tốt nhất dạy Tiểu Hồng nhưng nhà trường không đồng ý.

Nhà trường nói lớp nhị, lớp tam cũng không có ngoại lệ đó.

Nếu ban một chúng ta làm chuyện đó, sợ rằng khi đến lớp đó sẽ có chuyện xảy ra.

Bây giờ ở lớp nhất có thành tích tốt, không có nghĩa sau này sẽ đạt thành tích tốt.

Nếu sau ba năm kết quả học tập của Trịnh Tiểu Hồng không tốt, tôi sợ tôi sẽ là tội nhân lưu danh thiên cổ” Thầy Đặng càng nói càng kích động.

Có vẻ như đến lúc đó Tiểu Hồng không có thành tích cao, ông ta không dám làm người nữa.

“Trong một tháng này, tôi có thể làm được cái gì?

” Trần Thiên Minh cười hỏi.

“Có thể chứ, cậu không nên coi một tháng là ít, có khi chỉ một ngày cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của một người.

Lúc chủ nhiệm lớp xin nghỉ, tôi rất lo lắng.

Bầy giờ có cậu thì hay rồi” Thầy Đặng khẽ vỗ ngực mình.

Trần Thiên Minh không ngờ hắn làm chủ nhiệm lớp nhất lại trùng hợp với lớp của Tiểu Hồng.

Hai người đi tới phòng học của lớp nhất.

Thầy Đặng bảo Trần Thiên Minh đứng ở cửa.

Ông ta vào trước, đứng trên bục nói về kỷ luật của học sinh, nói về việc chủ nhiệm trước xin nghỉ, chủ nhiệm mới đến.

Ông ta yêu cầu cả lớp vỗ tay chào mừng Trần Thiên Minh rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh đi lên bục trong tiếng vỗ tay của hơn năm mươi học sinh.

Hắn đứng lại rồi bắt đầu nói:

“Rất cám ơn sự chào đón của các em.

Thầy mới nhận lớp các em nên thầy chưa biết gì về các em.

Hôm nay ở đây thầy chỉ muốn nói là trong một tháng tới chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ cùng nhau”.

“Thầy, thầy đẹp trai quá.

Thầy tên là gì?

” Một học sinh nữ ngồi dưới đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.

“Cám ơn em, em cứ gọi thầy là Trần Thiên Minh” Trần Thiên Minh cười nói.

“Thì ra là thầy Trần.

Em nghe nói thầy không chủ nhiệm chúng em hết khóa.

Sao thầy có thể hiểu chúng em?

” Tiếng học sinh nữ đó lại vang lên.

“Bây giờ thầy không biết.

Sau này chắc chắn thầy sẽ biết” Trần Thiên Minh có cảm giác nữ sinh này muốn gây chuyện.

“Thầy chỉ chủ nhiệm chúng em một tháng.

Nếu thầy hiểu rõ, chưa tới một tháng thầy đã bỏ đi” Nữ sinh đó cười nhạt.

Trần Thiên Minh nghe âm thanh thì biết nữ sinh này muốn quấy rối.

Hắn ngẩng đầu định tìm kiếm nữ sinh đó nhưng hắn phát hiện nữ sinh vừa nói chuyện với hắn không có ở trong lớp.

Kỳ quái, gặp quỷ ư?

Trần Thiên Minh thầm nghĩ, giữa ban ngày ban mặt.

“Chào thầy, em là Trịnh Tiểu Hồng.

Em là lớp trưởng.

Sau này xin thầy chiếu cố nhiều hơn” Tiểu Hồng đột nhiên đứng lên, mỉm cười nói với Trần Thiên Minh.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-luu-manh-lao-su-nu-sinh-do-bien-mat-116958.html