Mị Ảnh - Chanh ban - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 407 : Mị Ảnh - Chanh ban

Tiểu tử, tốt! Niệm tình chuyện tranh giành tình nhân của sư phụ ngươi, ta sẽ giúp ngươi một lần.

Trước khi ngươi khiêu chiến truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông, tạm thời có thể không tham gia Luyện ngục.

Sau này rồi tính!
Quái lão đầu tựa như vô cùng có hứng thú với chuyện này, không ngờ hiếm khi giúp đỡ Nghệ Phong.



Tựa hồ Quái lão đầu vẫn cảm thấy chưa đủ, lại nhẹ nhàng cắt ngón tay của mình, nói với Nghệ Phong:


- Tiểu tử, tĩnh khí ngưng thần, ta cho hồn độ một ít Nhiếp hồn thuật cao cấp.

Đến lúc đó ngươi giúp ta hung hăng đánh tên truyền nhân của Tĩnh Vân Tông một trận.



Nghệ Phong ngạc nhiên ngây người tại chỗ.

Hắn cổ quái nhìn Quái lão đầu:


- Không phải Quái lão đầu này cũng theo đuổi người ta không có kết quả, sau đó sinh lòng thù hận đó chứ?



Nghệ Phong còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn đã cảm giác đầu kịch liệt đau đớn.

Một cỗ tin tức khổng lồ dũng mãnh tràn vào trong đầu khiến đầu hắn có cảm giác phình to lên.



- Tiểu tử, ngươi cũng đã đạt tới tứ tinh trung cấp.

Hiện tại miễn cưỡng có thể thi triển nhiếp hồn thuật cao cấp.

Cái khác ta sẽ không dạy ngươi, ngươi tự mình chậm rãi tìm hiểu đi.

Chỉ là ngươi nhất định phải khiến đại truyền nhân của Tĩnh Vân Tông khổ sở một phen cho ta.

Bằng không ngươi tự biết hậu quả rồi đó!
Quái lão đầu miệng cứng lòng mềm nói.



Một câu này khiến Nghệ Phong càng thêm vững tin vào suy đoán của mình.

Những lão gia hỏa này khẳng định là không theo đuổi được người ta, cho nên mới trút giận lên người đồ đệ của bọn họ.

Thật đáng thẹn mà!

Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không ngu mà lộ vẻ khinh bỉ ra ngoài, chỉ nói với Quái lão đầu:


- Quái lão, ta bị dừng ở tứ tinh trung cấp đã quá lâu rồi! Lão có thể chỉ ta làm cách nào đột phá hay không?

Tương lai ta cũng dễ dàng đánh bại truyền nhân của Tĩnh Vân Tông hơn!

Quái lão đầu suy nghĩ một chút, nhớ tới năm đó lão bà nương kia khinh thường không thèm ngó mình một chút, tia do dự kia của hắn lập tức biến mất.

Quái lão đầu lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, quay sang Nghệ Phong nói:


- Đây là phương thuốc nhiếp linh đan.

Ngươi dựa theo chỉ dẫn trên đó luyện chế đan dược, hẳn là đối với ngươi cũng có nhiều trợ giúp.



Nghệ Phong nghi hoặc tiếp nhận, nhìn từng loại dược liệu ghi trên giấy, không khỏi ngây người suy nghĩ.

Những dược liệu này, không có loại nào không phải là Thiên tài địa bảo.

Ngay cả hắn là người thường xuyên tiếp xúc với đan dược cũng không nhịn được kinh hãi.



Quái lão đầu thấy bộ dáng ngây ngốc đứng tại chỗ của Nghệ Phong, thản nhiên nói;

- Cái này tính là gì! Phương thuốc trên tờ giấy này chỉ là lục giai sơ cấp, cũng chỉ có thể có tác dụng với những người thuộc cấp bậc như ngươi.

Chờ khi thực lực của ngươi tăng lên một cấp bậc, đan dược này cũng không có tác dụng nữa.



Những lời này khiến Nghệ Phong triệt để chấn động.

Hắn hung hăng hít một ngụm khí lạnh, nói:


- Nhiếp hồn sư kinh khủng như vậy sao?

Đan dược lục giai không ngờ chỉ là sơ cấp!

Quái lão đầu trừng mắt liếc Nghệ Phong:


- Nhiếp hồn sư được xưng tụng là chức nghiệp quỷ dị nhất trong tất cả các chức nghiệp.

Đan dược sử dụng so với các chức nghiệp khác đương nhiên phải cao cấp hơn.

Hơn nữa, tuy là đan dược cao cấp, nhưng cũng không phải mỗi viên đan dược đều có thể được hấp thụ đúng như mong muốn của ngươi.

Hiện tại ngươi đã tới bình cảnh, cho dù dùng “Nhiếp linh đan”, tỷ lệ đột phá cũng chỉ có năm thành.

Khi thực lực của ngươi càng mạnh, hiệu quả dùng đan dược sẽ càng kém.



Nghệ Phong nghe Quái lão đầu giải thích không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Hiện tại hắn đã có chút hiểu được lời nói của Quái lão đầu.

Đột phá Nhiếp hồn sư so với đột phá đấu khí còn gian nan hơn gấp không chỉ vài lần.



- Quái lão! Ngài có những dược liệu này hay không?


Nghệ Phong hỏi.

Những dược liệu này Nghệ Phong có thể thông qua hội bán đấu giá của Tử Âm và Điệp Vận Du tìm được một ít, nhưng “Diệp linh thảo” quan trọng nhất lại không dễ dàng có được.

Thứ đó căn bản không phải người bình thường có thể thấy.

Bởi vì loại dược liệu này bình thường đều có ma thú bảo vệ.



- Tiểu tử, ta đã giúp ngươi rất nhiều.

Cho ngươi phương thuốc cũng đã là rất ưu ái ngươi, đừng mong ta hỗ trợ thêm nữa.

Hừ, trừ phi ngươi có thể tìm được “Hồn ấn đỉnh” thì lại khác.


Tính tình Quái lão đầu vốn vẫn thay đổi bất thường, tuyệt đối không để Nghệ Phong vào mắt.



Nghệ Phong thấy thái độ này của lão đầu, trong lòng một lần nữa ân cần thăm hỏi hắn ngàn vạn lần.

Nhưng đối với bản tính cổ quái này của lão cũng gần như không có biện pháp.



- Tiểu tử! Ngươi có thể lăn! Nghiêm phạt Luyện ngục ta tạm thời giúp người đè xuống.

Chỉ là sau khi khiêu chiến trở về ngươi vẫn phải tiếp nhận.

Chậc chậc! Thật không biết đến lúc đó ngươi có thể sống mà đi ra hay không.

Nếu có thể, thực lực của ngươi sẽ tiến triển cực nhanh.

Hắc hắc, nếu ngược lại, e là xương cốt cũng sẽ không còn.



Câu này của Quái lão đầu khiến Nghệ Phong rùng mình một cái.



- Quái lão, ta đi trước!
Nghệ Phong đã đạt được cái mình muốn, cũng không định tiếp tục ở lại nơi này.

Nói xong liền mang theo Yêu Ngọc vẫn đang bám chặt vào ngực hắn, không chần chừ một bước, chạy ra khỏi gian nhà gay mũi này.



Quái lão đầu nhìn theo bóng lưng Nghệ Phong, trong mắt có chút nghi hoặc:

Đan dược lục giai đối với bất luận kẻ nào mà mói đều là một vấn đề rất lớn.

Thế nhưng tiểu tử này lại không giống như đang lo lắng?

Lòng tin của hắn có từ đâu?

Còn có, từng khối từng khối đan dược kia là ở đâu ra?

Lẽ nào sau lưng hắn còn có một y sư thất giai sao?





Nghệ Phong ra khỏi phòng vốn đang chuẩn bị tới chỗ Tử Âm, thuận tiện đến xem phủ đệ của mình một chút, nhưng đi tới nửa đường, hắn hơi suy nghĩ, lại quay trở lại phòng dạy học.



Từ khi mình tới học viện Trạm Lam vẫn chưa từng bước chân đến cửa phòng học.

Hôm nay bởi vì chuyện thông cáo nghiêm phạt, khiến Nghệ Phong nhận ra lớp mình, dù sao cũng phải đi xem một chút!

Đồng thời Nghệ Phong cũng rất hiếu kỳ, tại sao học viện đã khai trừ rồi lại vẫn để hắn tiếp tục đí học.



Nghệ Phong vừa đi vừa hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm được vị trí Chanh Ban.

Tuy nhiên, khiến Nghệ Phong ngạc nhiên chính là, mỗi lần mình hỏi Chanh Ban, đám học viên đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, thậm chí trong mắt còn có chút hả hê, khiến Nghệ Phong thấy cũng không khỏi phát lạnh.



- Kháo! Không phải Chanh Ban này có cái gì cổ quái chứ?

Nghệ Phong nhớ tới lúc trước khi vào học, phó viện trưởng đã cướp của mình một vạn kim tệ, lại càng cảm thấy có khả năng này.

Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng âm trầm trở nên cảnh giác.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chanh-ban-56357.html