Mị Ảnh - Chương 1163 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1163 : Mị Ảnh - Chương 1163

Liễu Mộng Nhiên có trạng thái thiên nhân hợp nhất, đối với Nghệ Phong là tương đối chấn động.

Tại kiếp trước, võ giả có thể đạt được thiên nhân hợp nhất, không có chỗ nào mà không phải là cường giả thành danh.

Trong tiểu thuyết võ hiệp, tất cả cũng đều là người ngưu bức.

Mà mới vừa rồi, Nghệ Phong lại kiến thức một phen.

Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không thể trở thành người ngưu bức, thế nhưng đã có tiềm lực trở thành người ngưu bức.



 

 
Mặc kệ là võ học Hoa Hạ, hay võ học dị giới.

Tựa hồ trình tự thiên nhân hợp nhất đều là đỉnh cao nhất của võ học, điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cũng mơ hồ minh bạch, tới trình tự nhất định, võ học sẽ vạn quyết quy tông.



 

 
Chỉ là Nghệ Phong cũng không nhắc nhở Liễu Mộng Nhiên, nàng đã từng tiến nhập qua trạng thái thiên nhân hợp nhất.

Đối với nữ nhân này mà nói, tất cả đều là bất tri bất giác.

Nếu như mình nhắc nàng, ngược lại sẽ là bất lợi đối với nàng.

Dù sao đã biết, từ nhiên sẽ ngựa quen đường cũ.

Chỉ cần có một tia ba động tâm tình, muốn đi vào trạng thái kia sẽ rất khó.



 

 
Nên Nghệ Phong ôm Liễu Mộng Nhiên hung hăng hôn mấy cái, ở trong Liễu Mộng Nhiên hờn dỗi mặt đỏ tới mang tai.

Nghệ Phong mới càn rỡ cười to, dò hỏi vị trí của Linh nhi, sau đó kéo tay Liễu Mộng Nhiên đi cùng.



 

 
Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên bị Nghệ Phong nắm tay, sắc mặt ửng đỏ e thẹn không thôi, thế nhưng không giãy dụa.

Loại nhu thuận này để cho trong lòng Nghệ Phong càng thương yêu, nắm tay của Liễu Mộng Nhiên thật chặt.

Nữ nhân này luôn nhu thuận như vậy, có thể cũng là bởi vì duyên cớ như vậy, nàng mới có thể đi vào thiên nhân hợp nhất.



 

 

- Tiêu Dao ca ca!

 

 
Nghệ Phong đi vào trong một đại điện, một thanh âm kinh hỉ trong suốt vang lên, sau đó là một thân ảnh giống như làn gió nhẹ nhàng, nhào vào trong lòng Nghệ Phong.



 

 
Ba.



 

 
Bộ dáng của Linh nhi giống như trước, ôm lấy cái cổ của Nghệ Phong, sau đó le lưỡi liếm lên mặt Nghệ Phong, cười hi hi, không gian ở trong tiếng cười này, tăng thêm vài phần linh khí.



 

 
Nghệ Phong ôm lấy tiểu nha đầu này, nhìn tiểu nha đầu này cũng có một tia kinh ngạc, nghĩ không ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cư nhiên đạt được Nhân Cấp, hơn nữa lúc này Linh nhi chạy qua đây, lại có năng lượng của phong thuộc tính.

Đây chính là năng lượng mà Vương cấp ngũ giai mới có thể lĩnh hội được, cư nhiên nàng lại có thể sử dụng được như vậy.



 

 
Phong Thần Quyết này không hổ là tồn tại mà Triệu lão nói có thể sánh ngang Thiên Giai, quả nhiên kỳ lạ.



 

 

- Linh nhi có ngoan hay không, có nhớ ngươi Tiêu Dao ca ca hay không?



 

 
Nghệ Phong hôn hai cái lên mặt Linh nhi, ha ha cười nói, nhìn tiểu nha đầu này lớn hơn trước một chút, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu.



 

 

- Nhớ! Linh nhi nhớ! Mẫu thân nhớ, Mộng Nhiên tỷ tỷ nhớ, sư tôn cũng nhớ Tiêu Dao ca ca!

 

 
Linh nhi thiên chân vô tà nói.



 

 

- Linh nhi! Không được nói bậy!

 

 
Trữ Huyên đứng ở một bên, nghe Linh nhi nói, hờn dỗi cả giận nói.



 

 
Linh nhi thấy Trữ Huyên tức giận, thè lưỡi, cái đầu trốn ở trong lòng Nghệ Phong, hi hi cười trộm.



 

 
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Trữ Huyên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cao quý có vẻ ửng đỏ nhàn nhạt, vóc người cao gầy phối hợp dáng vẻ ngượng ngùng này của nàng, càng tăng thêm vài phần mị lực, có dung nhan khuynh quốc khuynh thành.



 

 

- Nhớ thì nói nhớ! Sao lại đi dọa một tiểu hài như vậy?

Để cho Linh nhi sợ hãi thì làm sao bây giờ?



 

 
Nghệ Phong có chút bất mãn quay qua Trữ Huyên nói.



 

 
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên càng cảm giác mặt nóng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, có chút hoảng loạn che giấu nói:



 

 

- Hừ, Linh nhi sẽ bị ngươi làm hư.



 

 

- Ha ha! Ta không yêu thì ai yêu! Hư thì hư, dù sao đi nữa có bản thiếu gia giúp nàng giải quyết, sợ cái gì chứ?



 

 
Nghệ Phong cười ha ha.



 

 
Những lời này làm cho Trữ Huyên và Liễu Mộng Nhiên ngạc nhiên, cả đám lắc đầu nhìn về phía Linh nhi đang đắc ý ở trong lòng, thầm nghĩ Nghệ Phong quá nuốn chiều Linh nhi rồi, một người bình thường, sao có thể nói như vậy trước mặt tiểu hài tử.



 

 
Thấy dáng dấp hai người, Nghệ Phong hôn Linh nhi một ngụm nói:



 

 

- Nam hài thì cùng dưỡng, nữ hài thì phú dưỡng.

Cho dù Linh nhi có làm phá sản cũng cho nàng.



 

 
Linh nhi nghe Nghệ Phong nói, nhất thời bất mãn bỉu môi nói:



 

 

- Tiêu Dao ca ca nói bậy, Linh nhi mới không phải nữ nhân phá sản.

Mẫu thân nói, làm nữ nhân phá sản sẽ không ai thích.



 

 

- Ha ha, người khác không thích.

Tiêu Dao ca ca thích là được.

Đừng nghe mẫu thân muội nói bậy, mặc dù hư thì sao, sau này xem ai không vừa mắt, thì dùng kim tệ đập vào mặt hắn bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ.



 

 
Nghệ Phong cười ha ha, tuyệt không lưu ý hắn sẽ làm hư Linh nhi.



 

 
Những lời này làm cho hai người Trữ Huyên và Liễu Mộng Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ trong mắt đối phương:

nào có trưởng bối dạy hư hài tử như vậy.

Hừ, sau này không thể để Linh nhi cùng một chỗ với Nghệ Phong, bằng không cũng không biết Linh nhi sẽ bị dạy thành cái dạng gì.



 

 

- Linh nhi, con và Mộng Nhiên tỷ tỷ đi ra ngoài trước.

Sư tôn có vài chuyện muốn nói với Tiêu Dao ca ca ngươi!

 

 
Trữ Huyên thở nhẹ một hơi, quay qua Linh nhi ở trong lòng Nghệ Phong nói.



 

 
Tuy rằng Linh nhi không muốn xa Nghệ Phong, thế nhưng vẫn nhảy xuống khỏi lòng Nghệ Phong, được Liễu Mộng Nhiên ôm rời đi.



 

 
Nghệ Phong đánh giá nữ nhân tuyệt mỹ, cao quý trang nhã trước mặt, Nghệ Phong mỉm cười nói:



 

 

- Nhớ ta nhiều hay ít?



 

 
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt nguyên bản đã bình thường lại hồng nhuận lên, liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:



 

 

- Ngươi đừng nghe Linh nhi nói lung tung, ta không có nhớ tới ngươi?



 

 

- Ách! Nguyên lai nàng không nhớ tới ta?

Khụ, Tử Âm tỷ còn nói nàng nhắc tới ta, nàng đã không nhớ tới ta, kia khẳng định là Tử Âm tỷ nói bậy.

Nếu không có việc gì, ta đi trước.



 

 
Nghệ Phong thở dài một hơi, rất bất đắc dĩ nói.



 

 

- Chờ một chút!

 

 
Trữ Huyên giận dỗi liếc mắt nhìn Nghệ Phong:



 

 

- Ngươi sao có thể như vậy! Tử Âm tỷ chưa bao giờ nói dối! Ngươi cho là mọi người đều như ngươi sao! Hừ!

 

 

- Hắc hắc! Tử Âm tỷ không nói dối, như vậy nghĩa là nàng nhớ ta.



 

 
Nghệ Phong phân tích nói.



 

 

- Ngươi.



 

 
Trữ Huyên vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi, giận dỗi nói:



 

 

- Ta chỉ là muốn ngươi hỗ trợ.

Không có ý tứ như ngươi nghĩ!

 

 

- Ta minh bạch.



 

 
Nghệ Phong kéo rất dài ba chữ này, ngữ khí này làm cho Trữ Huyên đơn giản không phản ứng tới Nghệ Phong, nàng hiểu rất rõ, mười người như nàng cũng không phải là đối thủ của Nghệ Phong.



 

 
Trữ Huyên thở nhẹ một hơi, hơi dò xét thực lực Nghệ Phong một chút, lập tức kinh ngạc nói:



 

 

- Ngươi đến Tôn Cấp rồi?



 

 
Cũng khó trách Trữ Huyên kinh ngạc, lần trước nhìn thấy Nghệ Phong cũng mới là Vương Cấp ngũ giai, thế nhưng lúc này đã đi vào Tôn Cấp, đề thăng như vậy, làm sao không khiến nàng chấn động.



 

 

- Tôn Cấp nhị giai! Vừa trở về đề thăng một giai!

 

 
Nghệ Phong vừa cười vừa nói, trong lòng cũng mười phần kinh ngạc, Lăng Thần Quyết thần kỳ hắn cũng rất rõ ràng, Tôn Cấp bình thường căn bản không điều tra được thực lực của hắn, cho dù là cao giai cũng không thể.

Thế nhưng không ngờ Trữ Huyên vừa liếc mắt liền xem thấu.



 

 
Điều này làm cho Nghệ Phong cũng không tự chủ nhìn lướt qua Trữ Huyên, lập tức Nghệ Phong kinh ngạc phát hiện, khí tức của Trữ Huyên mười phần cường hãn, loại cường hãn này làm cho Nghệ Phong nghĩ, coi như là Tôn Cấp cao giai cũng không hơn gì cái này.



 

 

- Nữ nhân này mấy năm nay, cư nhiên đề cao nhiều giai vị như vậy.

Nếu như ta nhớ không lầm mà nói, năm đó nhìn gặp được nàng, nàng mới nhị giai thì phải, hiện tại đã có thực lực cao giai, quả nhiên tất cả mọi người đều tiến bộ rất nhanh.



 

 
Đáy lòng Nghệ Phong có chút bội phục Trữ Huyên, Tôn Cấp đề cao, càng đến phía sau càng khó.



 

 
Mà Trữ Huyên đồng dạng cũng ngẩn ra, bốn từ “Tôn Cấp nhị giai” này không ngừng vang vọng trong đầu nàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nghệ Phong, tuy rằng khi đó mình không nhìn thấu, thế nhưng thực lực nhiều nhất cũng là Sư Cấp.

Thế nhưng trải qua thời gian mấy năm, lại có thể đạt được trình độ sánh ngang mình, tốc độ như vậy, cho dù Trữ Huyên luôn luôn tự hào về mình, cũng không tự chủ sinh ra cảm giác tự ti.



 

 
Mấy năm thời gian này, nàng đề thăng rất nhanh, làm cho người khác sợ hãi than thở, thế nhưng so với Nghệ Phong thăng cấp, trông có vẻ rất nhỏ bé không đáng kể.



 

 

- Được rồi, nàng tìm ta có chuyện gì?

Nói đi! Muốn ta lấy thân báo đáp cũng được.



 

 
Nghệ Phong ra vẻ ta nguyện ý hi sinh cho ngươi.



 

 

- Phi!

 

 
Trữ Huyên nhịn không được đỏ mặt, khẽ gắt một ngụm, lập tức quay qua Nghệ Phong nói:



 

 

- Có tin tức hạ lạc của Cơ Lạp, ta cần một ít đan dược, cho nên muốn nhờ ngươi luyện chế.



 

 

- Cơ Lạp?



 

 
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhớ tới lão đầu bị hắn hù dọa lúc trước:



 

 

- Nàng cần đan dược gì?



 

 

- Một ít đan dược xua tan độc khí, lão gia hỏa kia trốn ở một tòa cung điện trong thâm sơn, bốn phía có chướng khí rậm rạp, hơn nữa có một ít độc vật, cho dù lấy thực lực Tôn Cấp của ta, cũng ứng phó có chút phiền phức.

Nếu như có đan dược mà nói, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



 

 
Trữ Huyên nói.



 

 
Nghệ Phong gật đầu, không trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại:



 

 

- Cung điện trong Thâm sơn?

Nàng có được tin tức này từ đâu?



 

 

- Ngẫu nhiên nghe được tin tức này từ Tội Ác chi thành, vốn còn tưởng rằng ngươi không trở về nhanh như vậy, nên chuẩn bị điều quân trở về tông môn một chuyến, dù sao ta cũng muốn đoạt lại bảo vật sư môn.

Thế nhưng lão gia hỏa kia rất cáo già, sợ là thời điểm ta điều quân trở về tông môn, hắn đã ly khai.



 

 
Trữ Huyên nói.



 

 

- Cung điện kia là của Cơ Lạp?



 

 
Nghệ Phong rất hoài nghi, nhìn bộ dáng lão gia hỏa kia, cũng không giống như là người có cung điện.



 

 
Trữ Huyên lắc đầu nói:



 

 

- Hẳn là không phải! Lão gia hỏa này hẳn là gia nhập một thế lực nào đó.

Chỉ là mặc kệ hắn gia nhập thế lực nào, ta cũng muốn đoạt lại bảo vật.



 

 
Trữ Huyên kiên định nói, Nghệ Phong gật đầu nói:



 

 

- Đoạt tất nhiên là phải đoạt, ta chỉ sợ trong tòa cung điện kia không chỉ có Cơ Lạp là Tôn Cấp, nàng mạo muội xông vào, sợ là sẽ ăn thiệt thòi lớn.



 

 

- Lấy thực lực hiện tại của ta, cho dù thực sự đối phương không chỉ có một Tôn Cấp, toàn thân thối lui cũng không có vấn đề.



 

 
Trữ Huyên nói, đối với điểm này nàng rất tự tin.



 

 
Đối với Trữ Huyên nói, Nghệ Phong cũng không nghi ngờ, dù sao một Tôn Cấp cao giai, đó là tồn tại rất kinh khủng.

Chỉ cần không phải một ít lão gia hỏa xuất thế, thì rất khó có ai có thể lưu Trữ Huyên lại.



 

 

- Huống chi, ta cũng truyền tin tức về sư môn, bào sư môn phái một ít cường giả tới hỗ trợ ta.



 

 
Trữ Huyên nói:



 

 

- Bất quá, chỉ sợ chờ sư môn chuẩn bị xong, lão gia hỏa kia đã biết tin tức chạy mất.



 

 
Nghe nói thế, Nghệ Phong lắc đầu nói:



 

 

- Ta đi cùng nàng, nàng cùng ta liên hợp, cũng không kém cường giả mà môn phái nàng phái tới.

Huống chi có ta ở bên người, chướng khí hay độc vật gì đó cũng không đủ gây khó khăn.



 

 

- Ngươi.



 

 
Trữ Huyên sửng sốt nhíu mày.



 

 

- Ha ha, không được sao?

Không nên khinh thường người như vậy?

Yên tâm đi, lấy thực lực hiện tại của ta, cho dù trực diện đụng tới Cơ Lạp, cũng không có vấn đề.



 

 
Nghệ Phong không tin Cơ Lạp cũng có thể như Trữ Huyên, đề thăng kinh khủng như vậy.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-1163-57120.html