Mị Ảnh - Chương 1169 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1169 : Mị Ảnh - Chương 1169

Địa phương Yêu Ngọc chọn xác thực không tồi, thực vật dày đặc, vắng vẻ an tĩnh, núi đá bốn phía cao chót vót, là một khe sâu bí ẩn.

Ma thú chiếm giữ ở chỗ này, bị Yêu Ngọc tùy ý giải quyết, Trữ Huyên cũng ở chỗ này mở một động phủ, ôm Nghệ Phong đi vào.



 

 
Nghệ Phong làm mờ ám thất bại mà rống giận, hiển nhiên khiến cho Trữ Huyên hoài nghi.

Thầm nghĩ ngươi tiêu hao lợi hại như vậy, vì sao còn rống to.

Đương nhiên, Trữ Huyên cũng chú ý tới phương hướng cánh tay Nghệ Phong bị hất đi.

Nên lúc ôm Nghệ Phong vào động phủ, Trữ Huyên không còn có phản ứng tới Nghệ Phong nữa.



 

 
Đối với kết quả như vậy làm cho Nghệ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Yêu Ngọc lần thứ hai, dưới vẻ ủy khuất của Yêu Ngọc, Nghệ Phong chỉ có thể ngồi xuống khôi phục đấu khí.



 

 
Luân phiên đại chiến này, làm cho hắn cũng có chút chịu không nổi, này cũng may là hắn.

Nếu như người khác mà nói, sợ sớm đã rơi vào trong tay Cổ Hộ.



 

 
Nghệ Phong vận dụng Phệ Châu và Lăng Thần Quyết khôi phục, tốc độ khôi phục tự nhiên là mười phần khả quan.

Trong nửa canh giờ, Nghệ Phong đã khôi phục đến đỉnh phong.

Nhận thấy được lực lượng trong cơ thể dâng trào, khóe miệng Nghệ Phong cũng có chút tiếu ý, đứng dậy đi ra bên ngoài động phủ.



 

 
Mà Trữ Huyên chờ ở ngoài, thấy Nghệ Phong đi ra nhanh như vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Suy yếu lúc nãy của Nghệ Phong nàng cũng kiến thức qua, thế nhưng mới nửa canh giờ mà thôi, lại hoàn toàn khôi phục, này cũng có chút không thể tưởng tượng nổi đi?



 

 
Nhìn Nghệ Phong đứng ở bên người nàng, đưa tay động tới bên hông nàng, sắc mặt Trữ Huyên hơi hồng nhuận, thân ảnh chợt lóe tránh thoát Nghệ Phong, giận dỗi liếc mắt, có chút hoảng loạn che giấu xấu hổ nói:



 

 

- Hiện tại làm sao bây giờ?



 

 
Thấy tay mình ôm vào không khí, Nghệ Phong lau mũi, thầm nghĩ vừa rồi bị ngươi ôm lâu như vậy, tiện nghi đều bị ngươi chiếm, hiện tại mình muốn thu hồi một chút lợi tức cũng không được, người không thể vô sỉ như vậy.



 

 

- Cái gì làm sao bây giờ?

Nàng xem phong cảnh hiện tại rất tốt, trăng thanh gió mát, là một đêm đẹp cỡ nào?

Không nói chuyện nhân sinh lý tưởng là đại sát mỹ cảnh.

Huyên Huyên, nàng nói phải không!

 

 
Nghệ Phong rất chăm chú nói.



 

 
Một từ Huyên Huyên vừa ra, Nghệ Phong thấy rõ ràng thân thể Trữ Huyên run rẩy một chút, một đạo ửng đỏ từ cổ trắng nõn bắt đầu lan tràn, nhanh chóng lan tới mặt, cả giận nói:



 

 

- Ngươi nói bậy bạ gì đó?



 

 

- Huyên Huyên! Tiểu Huyên Huyên.

Vì sao nàng có thể đối đãi với ta như vậy, ô ô, nàng xem ta vì để cho nàng chạy trốn, thương nặng trở về.

Nếu như nữ nhân khác đã sớm lấy thân báo đáp rồi.

Ta hiện tại chỉ là muốn cùng nàng nói chuyện lý tưởng nhân sinh cao thượng, nàng cư nhiên cũng không đồng ý.

Lòng của nàng vì sao cứng rắn như vậy?



 

 
Nghệ Phong nỗ lực trừng mắt, muốn rơi một ít nước mắt thương tâm, thế nhưng nháy một lúc lâu, lại không có một giọt nước mắt, điều này làm cho đáy lòng Nghệ Phong mắng to:



 

 
“Kháo, vì sao một chút nước mắt cũng không có?



 

 
Tuy rằng Trữ Huyên nghe xưng hô kia mà e thẹn một trận, thế nhưng nhìn thấy Nghệ Phong không ngừng nháy mắt, lại nhịn không được cười một tiếng, nụ cười này nhất thời khuynh quốc khuynh thành, làm cho Nghệ Phong nhìn có chút sững sờ.



 

 
Chú ý tới hỏa diễm nóng cháy trong mắt Nghệ Phong, Trữ Huyên hung hăng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, chung quy không đỡ được nhãn thần của Nghệ Phong, quay đầu đưa lưng về phía Nghệ Phong, che giấu rung động trong lòng nói:



 

 

- Đừng hồ đồ! Tốt nhất là nghĩ kế hoạch đối phó đám người kia đi.

Xem trận doanh của bọn hắn, hiển nhiên đối với ta là tình thế bắt buộc, tuy rằng lần này may mắn trốn thoát, thế nhưng sợ bọn họ sẽ vận dụng thủ đoạn càng thêm kinh khủng.



 

 
Trong lòng Trữ Huyên hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Lúc này nếu không có Nghệ Phong, lấy thực lực của nàng bị hai thất giai, một ngũ giai vây quanh, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



 

 
Thế nhưng cho dù dựa vào Nghệ Phong, cũng chỉ có một đường chạy trốn, may mắn rời đi.



 

 
Nghệ Phong cũng mặc kệ nhiều như vậy, nhìn thân thể cao quý trang nhã của Trữ Huyên, vẫn đưa tay ôm lấy Trữ Huyên.

Trữ Huyên vừa bị ôm lấy, thân thể mạnh mẽ cứng đờ, lập tức muốn từ chối, thế nhưng Nghệ Phong sao lại để nàng giãy dụa, đầu đè lên vai Trữ Huyên, như muốn cắn lỗ tai Trữ Huyên nói:



 

 

- Ta muốn ôm nàng.



 

 
Nghệ Phong vừa nói xong, thân thể mềm mại đang giãy dụa của Trữ Huyên rốt cục dừng lại, chỉ bất quá khuôn mặt đưa lưng về phía Nghệ Phong kia, đã nóng đến lợi hại, Trữ Huyên giả vờ trấn định nói:



 

 

- Không được lộn xộn!

 

 
Nghe Trữ Huyên nói, Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười, tay đang hướng nơi nào đó rốt cục cũng dừng lại, đáy lòng lại phỉ báng không thôi, tính linh mẫn của nữ nhân này cũng quá mạnh đi, ta cảm thấy đã không để lại vết tích a.



 

 
Trữ Huyên thấy cách tay kia an phận dừng lại, lúc này mới thở dài một hơi, nhận thấy được nhiệt khí dán trên thân thể của nàng, đáy lòng an ủi nói:

Dù sao đi nữa cũng bị hắn ôm qua nhiều như vậy, thậm chí đều bị hắn nhìn sạch sẽ, để hắn ôm một cái nữa cũng không quan hệ.



 

 

- Tuy rằng đáy cốc này bí ẩn, nhưng mà bọn hắn muốn tìm tới mà nói, cũng không khó, lấy thực lực của chúng ta, nếu như mặt đối với công kích tiếp theo của đối phương, cũng không có nhẹ nhàng như vậy.



 

 
Trữ Huyên nhắc nhở Nghệ Phong nói.



 

 
Nghe Trữ Huyên nói, Nghệ Phong cũng cảm giác đau đầu.

Có thể ở một nơi thâm sâu như vậy mở một tòa cung điện, đồng thời xuất động hai Tôn Cấp cao giai, cùng với một ngũ giai canh giữ, thế lực muốn đối phó Trữ Huyên tuyệt đối không thua thế lực nhất lưu.



 

 
Một thế lực nhất lưu, nếu như vây công lần thứ hai mà nói, trận doanh xuất động tuyệt đối là một kích phải giết.

Mà mình và Trữ Huyên, là một cao giai, một nhị giai mà thôi, tuy rằng mình chính diện giao phong đánh bại một ngũ giai.

Thế nhưng sức chiến đấu của hắn nhiều nhất cũng tương đương ngũ giai mà thôi.



 

 
Chỉ có thực lực như vậy, chỉ cần đối phương cẩn thận, phái hai cao giai và một ngũ giai cũng đủ thu thập bọn họ.

Vừa rồi bọn họ có thể trốn thoát, đồng thời đánh thương nặng hai người, nguyên nhân chính là bọn họ khinh địch.



 

 
Nếu như bọn hắn tới lần nữa, khẳng định sẽ không khinh địch như vậy, kia nhất định sẽ toàn lực công kích.



 

 

- Lúc này muốn chạy ra khỏi rừng rậm hiển nhiên không còn kịp rồi.

Trừ liều mạng ra, không có đường khác để đi.



 

 
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi nói.



 

 
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên hầu như nghiến răng nghiến lợi:



 

 

- Nghĩ không ra Cơ Lạp đê tiện như vậy, đưa ra một cái bẫy để dụ chúng ta vào.



 

 
Nói đến Cơ Lạp, Nghệ Phong nhớ tới linh giới trên người Cơ Lạp, Nghệ Phong đưa cho Trữ Huyên hỏi:



 

 

- Thứ này nàng xem nhìn, trong đó có vật nàng muốn tìm hay không?



 

 
Trữ Huyên tiếp nhận, chăm chú tìm một lần, lập tức lắc đầu.

Tình huống như vậy, làm cho Nghệ Phong nhíu mày, thật không ngờ vật Trữ Huyên muốn lại không có ở trên người Cơ Lạp, kia không phải hắn đã làm một việc không công rồi sao?



 

 

- Rốt cuộc là vật gì vậy?

Mà làm ngươi coi trọng như vậy?



 

 
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.



 

 
Trữ Huyên suy nghĩ một chút cũng không giấu diếm, quay qua Nghệ Phong nói:



 

 

- Đây là một vị tiền bối sư môn tốn hao rất nhiều tâm lực để lại một địa đồ.

Nghe nói có thể tìm được địa phương kia, dễ dàng đạt được Thánh Cấp.



 

 

- Dễ dàng đạt được Thánh Cấp?



 

 
Trong lòng Nghệ Phong rung động mạnh mẽ, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.

Thánh Cấp là khái niệm gì Nghệ Phong không biết, hắn chỉ biết chính là, tồn tại như thế kia, người ta chỉ nhấc tay, mình sẽ chết không thể chết lại.

Cường giả như vậy, coi như là ở Viễn cổ cũng là tồn tại đứng đầu, đây mới là cao thủ đỉnh phong chân chính.



 

 
Thế nhưng, bảo vật sư môn của Trữ Huyên, lại nói có thể dễ dàng đạt được Thánh Cấp, này có phải là đang nói chuyện cười không?



 

 
Trữ Huyên tựa hồ cũng biết Nghệ Phong không tin, quay qua Nghệ Phong bất đắc dĩ cười khổ nói:



 

 

- Kỳ thực ta cũng không tin.

Cảnh giới như Thánh Cấp có thể đơn giản đạt được sao, thế nhưng cho dù không đạt được Thánh Cấp, chung quy vẫn có thể đề cao thực lực tự thân cực đại đi.

Vật có liên quan tới Thánh Cấp, coi như là giả, cũng có thể là chí bảo.



 

 
Nghe Trữ Huyên nói, Nghệ Phong gật đầu, lập tức quay qua Trữ Huyên nói:



 

 

- Vậy lần này bọn họ dụ dỗ nàng đến đây, sợ là vì Phách Tuyệt Mị Trận đi?



 

 
Nói xong câu đó, sắc mặt của Nghệ Phong cũng hơi đỏ hồng, thứ đó bị hắn chiếm lấy, thế nhưng nguy hiểm thì Trữ Huyên giúp hắn ngăn lại, lấy da mặt của Nghệ Phong cũng không tránh khỏi đỏ lên.



 

 
Trữ Huyên vừa lúc thoát khỏi Nghệ Phong ôm ấp, thấy thần sắc này của Nghệ Phong, thản nhiên cười cười, nàng cũng rất ít thấy da mặt dày như Nghệ Phong cũng đỏ lên:



 

 

- Cũng không nhất định, Cơ Lạp hẳn là không đến mức biết sư môn chúng ta có Phách Tuyệt Mị Trận.

Thứ này mê hoặc đối với nhiếp hồn sư quá lớn, nếu như Cơ Lạp thực biết đến, tông môn chúng ta khẳng định bị vây công rồi.

Rất có thể Cơ Lạp vì bảo vật kia mà tới, dù sao trong tay Cơ Lạp chỉ là một phần nhỏ.

Mà lúc trước Cơ Lạp đánh cắp trọng bảo của sư môn, chỉ là một loại trong đó, nên hắn muốn tìm các bộ phận còn lại, chỉ bất quá chúng ta để chúng cách nhau rất xa.



 

 
Nghe Trữ Huyên giải thích, Nghệ Phong hơi gật đầu, giải thích như vậy không phải không có lý.



 

 

- Xem ra thực có chút phiền phức rồi.

Tình huống hiện tại, cho dù chúng ta muốn cầu viện binh cũng truyền không ra.



 

 
Nghệ Phong có chút đau đầu, đối phương chỉ cần đến hai Tôn Cấp cao giai, cũng đủ bọn họ đau đầu, hơn nữa Nghệ Phong mơ hồ đoán, tuyệt đối không chỉ là trận doanh như vậy.



 

 
Cung điện kia làm cho người khác có cảm giác sâm nghiêm nhàn nhạt, Nghệ Phong cảm giác tòa cung điện này tuyệt đối là quái vật lớn.



 

 
Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, suy nghĩ một chút mới cắn răng nói:



 

 

- Ngươi thủ hộ giúp ta, ta thi triển bí pháp đề cao đẳng cấp.



 

 
Nghe Trữ Huyên nói, Nghệ Phong ngẩn ra, nhưng lập tức đầu lông mày nhăn lại.

Tuy rằng kinh ngạc Trữ Huyên có bí pháp, thế nhưng chuyện tình đề cao đẳng cấp, tuyệt đối là có di chứng.



 

 
Thấy Nghệ Phong như vậy, Trữ Huyên lắc đầu nói:



 

 

- Không có đường khác.

Ngươi yên tâm đi, công pháp của sư môn cùng bí pháp này có hỗ trợ lẫn nhau.

Di chứng không phải quá lớn, chỉ bất quá.

Căn cơ sẽ bị hư hao mà thôi.



 

 
Trữ Huyên cũng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng bí pháp này có thể đề cao tốc độ tu luyện cực đại, thế nhưng hư hao đối với căn cơ cũng lớn.

Vì vậy cho tới nay, Trữ Huyên cũng không có thi triển bí pháp như vậy.



 

 
Thấy Nghệ Phong còn cau mày, Trữ Huyên nói:



 

 

- Ngươi yên tâm đi.

Thực lực của ta đều là đi bước một tu luyện mà đến, nên căn cơ so với người bình thường thâm hậu rất nhiều, thi triển bí pháp một lần, cho dù có tổn hại, cũng sẽ không quá nghiêm trọng.



 

 
Nghe Trữ Huyên nói như vậy, Nghệ Phong cũng không có thả lỏng, căn cơ là cực kỳ trọng yếu, giai đoạn trước có thể nhìn không ra, thế nhưng thời điểm đột phá bình cảnh, lại biểu hiện rất rõ ràng, cho dù tổn hại một chút, đối với cường giả mà nói, đều là việc không muốn làm.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-1169-57126.html