Mị Ảnh - Chương 1185 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1185 : Mị Ảnh - Chương 1185

- Lần này đến Lạc Hà Cốc, sẽ không giống như Liễu tiền bối nói như vậy, chỉ là qua tham hỏi.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn Nghệ Phong, chung quy đi thẳng vào chủ đề nói.



 

 
Nghe được Lạc Hà Cốc Chủ nói, Nghệ Phong cười ha ha nói:



 

 

- Cái kia, lần này trừ đến thăm Lạc Hà Cốc một chút, một nguyên nhân khác là tới tham gia giúp vui.



 

 
Nghệ Phong cũng không ngốc đến nỗi nói ra mục đích của mình, tuy rằng Lạc Hà Cốc Chủ và Thánh địa có quan hệ không tồi.

Thế nhưng quan hệ này có thể khiến Lạc Hà Cốc đưa Thánh Thủy là chấn cốc chi bảo ra hay không thì trời mới biết, cho dù hai người quan hệ rất tốt, Nghệ Phong cũng sẽ không trực tiếp nói ra.



 

 
Cái này giống như ngươi tới nhà người ta làm khách, thế nhưng lại hướng chủ nhân nói như vầy:



 

 

- Uy, đem bảo vật gia truyền của ngươi cho ta.



 

 
Vậy chủ nhân không đá ngươi ra ngoài mới lạ.



 

 

- Phải không?



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ cười cười:



 

 

- Rất nhiều năm trước, Liễu tiền bối nói giống hệt như ngươi hôm nay, chỉ là một lần kia, Liễu tiền bối lại cầm đi một giọt Thánh Thủy của chúng ta.



 

 
Nghe thế, Nghệ Phong kinh ngạc không thôi.

Này mới hiểu được vì sao khi mời Lão đầu tử cùng tới Lạc Hà Cốc, nói cái gì cũng không chịu đi, nguyên lai có một tầng quan hệ như vậy.



 

 

- Lão đầu tử thật quá đáng.

Lạc Hà Cốc Chủ yên tâm, lần sau gặp Lão đầu tử, ta sẽ nói chuyện tử tế với hắn.



 

 
Nghệ Phong nghĩa chính ngôn từ nói, giống như Liễu Nhiên là một người tội ác tày trời vậy.



 

 

- Ha ha!

 

 
Lạc Hà Cốc Chủ có ý tứ hàm xúc khác nhìn Nghệ Phong, lập tức nhàn nhạt nói:



 

 

- Một lần kia là Lạc Hà Cốc ban thưởng, không nói cũng được.

Chỉ là, lúc này ai muốn Thánh Thủy, phải nhìn biểu hiện của hắn rồi.



 

 
Nghe thế, trong lòng Nghệ Phong có cảm giác trầm xuống, hắn cảm giác chuyến này sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Đặc biệt Lạc Hà Cốc tung ra Thánh Thủy, rất có thể là một mồi nhử giả tạo.



 

 
Chỉ là, tâm tư trong lòng Nghệ Phong cũng không biểu lộ ra ngoài:



 

 

- Lạc Hà Cốc Chủ nói thật, tất cả nhìn biểu hiện của đối phương.



 

 

- Ngươi cứ hiểu như vậy là được.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ cười cười, lập tức quay qua Nghệ Phong và Trữ Huyên nói:



 

 

- Nếu như vậy, thì cùng nhau đi xem mọi người tới Lạc Hà Cốc lần này đi.



 

 
Nói xong, Lạc Hà Cốc Chủ đứng dậy đi ra ngoài, Nghệ Phong và Trữ Huyên cũng đi theo sau.



 

 
Rất nhanh, Nghệ Phong đi tới địa phương lúc nãy, không gian lớn như vậy đã hoàn toàn đứng đầy người, Lạc Hà Cốc Chủ thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mày, thật không ngờ Thánh Thủy hấp dẫn nhiều người đến đây như vậy, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết tự lượng sức mình.

Nghĩ vậy, Lạc Hà Cốc Chủ không khỏi hối hận vì yêu cầu nhập môn của hắn thấp.



 

 
Nghệ Phong và Lạc Hà Cốc Chủ tới đây, cũng không đi cùng nhau nữa, hắn và Trữ Huyên trực tiếp nhập vào trong đoàn người, không muốn để mọi người biết bọn họ và Lạc Hà Cốc có quan hệ không giống tầm thường.



 

 
Nguyên bản đoàn người đang rất ồn ào, thấy Lạc Hà Cốc Chủ vừa đến, trở nên yên lặng dị thường.

Lạc Hà Cốc Chủ liếc mắt nhìn đoàn người phía dưới, gật đầu ý chào hỏi, nói:



 

 

- Cảm tạ các vị lần này đến Lạc Hà Cốc của ta.

Đúng như mọi người nghe được tin tức, lần này Lạc Hà Cốc sẽ lấy ra một giọt Thánh Thủy thưởng cho người ưu tú nhất trong các ngươi.

Đương nhiên, tiêu chuẩn ưu tú nhất không phải chỉ xét thực lực.

Còn có vận khí và một chút nhân tố khác, đương nhiên ở đại lục này, thực lực là nhân tố hàng đầu, hi vọng mọi người hiểu được.



 

 

- Lạc Hà Cốc Chủ nói đúng, nghe nói lần này ngươi chuẩn bị ba quan, người thông qua ba quan, lúc này mới có cơ hội đạt được Thánh Thủy, không biết có phải là thực hay không?



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ vừa dứt lời, một người phía dưới gấp gáp hô.



 

 

- Ha ha, vị Tôn giả này nói không sai.

Chỉ cần người nào thông qua toàn bộ ba quan, Lạc Hà Cốc ta sẽ dâng một giọt Thánh Thủy.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ híp mắt cười nói.



 

 

- Vậy xin mời Lạc Hà Cốc Chủ nói cửa thứ nhất đi.



 

 
Rất nhiều người hiển nhiên có chút không nhịn được, trăm miệng một lời nói.



 

 

- Đừng nóng vội! Mọi người hãy nghe ta nói hết.

Cửa thứ nhất là cửa đơn giản nhất.

Ở đây nhiều người như vậy, ta cũng không có khả năng mời tất cả mọi người nhập cốc làm khách.

Vậy chỉ có thể áp dụng đấu loại trực tiếp.

Đương nhiên, đấu loại này cũng không phải ta chỉ định, mà dựa vào thực lực mọi người.

Rất đơn giản, mọi người ở đây, chỉ lấy hai mươi người.



 

 
Những lời này, khiến phía dưới một mảnh an tĩnh.

Lần này tới không dưới mấy trăm người, hơn nữa mỗi người đều có thực lực Vương Cấp trở lên, lúc này chỉ lấy hai mươi người.

Có thể thấy được tỉ lệ đào thải trong đó.



 

 

- Ý tứ của Lạc Hà Cốc Chủ là gì?



 

 

- Rất đơn giản, nơi này ta có hai mươi tú cầu, trong vòng ba nén hương, ai có thể đạt được tú cầu, thì có tư cách tham gia cửa tiếp theo.

Nếu như không có tú cầu, vậy thật đáng tiếc, xin mời rời Lạc Hà Cốc.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ tươi cười nói.



 

 
Những lời này khiến mọi người nhìn về tú cầu dưới chân Lạc Hà Cốc Chủ, sau đó nhìn đoàn người đông đúc, cả đám hít sâu một ngụm lương khí.

Ở dưới tình huống đông đảo thế này, muốn cướp đoạt tú cầu khó khăn rất lớn a.



 

 
Cho dù là Nghệ Phong, cũng hơi nhíu mày.

Cho dù lấy thực lực của hắn, cũng không dám bảo chứng nhất định có thể đạt được tú cầu, dù sao tú cầu vừa đến tay, nhất định trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.



 

 
Đáy lòng của Nghệ Phong cũng mơ hồ minh bạch, vì sao Lạc Hà Cốc cho nhiều người vào như vậy.

Sợ là muốn chọn ra người mạnh nhất trong đó.



 

 

- Vậy mời Lạc Hà Cốc Chủ khai quan đi.



 

 
Mọi người cũng biết, đây là Lạc Hà Cốc, không ai có thể thay đổi ý tứ của chủ nhân, sau khi thảo luận một phen, vẫn phải mời Lạc Hà Cốc Chủ mở màn.



 

 

- Ha ha, nếu tất cả mọi người tự tin như thế, vậy hi vọng mọi người tuân thủ quy tắc.

Nếu như cướp giật tú cầu bị nổ nát hay thu nhập trong không gian giới chỉ, mặc kệ nguyên nhân gì, loại.

Nên để danh ngạch không giảm xuống, mong mọi người thủ hạ lưu tình.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ ra hiệu cho một đệ tử bên cạnh, đệ tử kia hiểu ý mở dây tú cầu ra, mà cùng lúc đó, Lạc Hà Cốc Chủ đảo qua đám tú cầu dưới chân, hai mươi tú cầu bắn mạnh tới phía dưới, nguyên bản bóng người rất an tĩnh, trong nháy mắt sôi trào lên, điên cuồng lao tới những tú cầu này.



 

 
Nghệ Phong và Trữ Huyên thấy một màn như vậy, thân ảnh rút lui về phía sau mấy bước.

Nhìn đám người dùng sức tranh đoạt tú cầu, Nghệ Phong quay qua Trữ Huyên nói:



 

 

- Nén hương đầu chúng ta không nên động thủ.



 

 
Trữ Huyên cũng minh bạch, động thủ càng sớm, bị công kích sẽ càng nhiều.

Còn không bằng đến cuối cùng cướp giật!

 

 

- Uhm! Ta hiểu!

 

 
Trữ Huyên gật đầu, cùng Nghệ Phong đứng ở một bên.

Mà thỉnh thoảng có vài thân ảnh lướt tới bên người bọn họ, khiến hai người cau mày đẩy ra, cho dù thỉnh thoảng tú cầu bay đến bên này, Nghệ Phong và Trữ Huyên cũng bắn ra một cổ kình khí để tú cầu trở lại bên kia.



 

 
Giữa sân đã triệt để hỗn loạn, mấy trăm võ giả thực lực không thua Vương Cấp, cướp giật hai mươi tú cầu.

Loại tràng diện kích thích này, Nghệ Phong và Trữ Huyên chưa từng ra mắt, bội phục lực mê hoặc của Thánh Thủy, đồng thời lại không khỏi bội phục thủ đoạn của Lạc Hà Cốc Chủ, ở dưới tình huống này tuyển ra cường giả, tất nhiên không thể có may mắn.



 

 
Thời gian chậm chậm trôi qua, hỗn loạn trong sân cũng không có bởi vì thời gian đi qua mà hạ thấp, ngược lại càng thêm nóng nảy.

Không ngừng có người rơi xuống hư không, cũng không ngừng có người lao vào hư không, trên hư không cùng với phía dưới, nơi nơi đều là một mảnh tranh đấu.



 

 
Mà hai mươi tú cầu đỏ tươi, cũng không ngừng bắn nhanh, trong hư không không ngừng thay chủ, vẽ lên từng đạo vết tích tịnh lệ, dẫn tới vô số ánh mắt đều tập trung trên người chúng.



 

 
Mà mỗi lần tú cầu xuất hiện, tất nhiên khiến hơn mười người, thậm chí hơn trăm người điên cuồng xuất thủ.



 

 
Tranh đấu như vậy, trải qua hai nén hương cũng không giảm xuống.

Chỉ bất quá rất nhiều người tự biết không có cơ hội, hơn nữa bị thương, không thể tham dự trong đó.

Chỉ là võ giả lưu lại, thực lực mỗi người đều rất cường hãn.



 

 
Nhìn những người này, Nghệ Phong và Trữ Huyên liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay qua Trữ Huyên nói:



 

 

- Lấy thực lực của nàng, cướp giật một tú cầu không phải vấn đề quá lớn.

Cướp được rồi, đừng triền đấu với bọn họ, dùng thân pháp kéo dài thời gian là được.



 

 
Trữ Huyên nhíu mày, nhìn những cường giả kia, rất nhiều người có thực lực không thấp hơn Nghệ Phong, điều này khiến Trữ Huyên lo lắng nói:



 

 

- Có muốn ta giúp ngươi cướp một cái không?



 

 
Nghe được những lời này của Trữ Huyên, Nghệ Phong thiếu chút nữa ngã xuống đất, oán hận trừng mắt nhìn Trữ Huyên nói:



 

 

- Ta giống như tiểu bạch kiểm sao?



 

 
Trữ Huyên chăm chú nhìn Nghệ Phong một chút, một lúc lâu mới phun ra một chữ, thiếu chút nữa khiến Nghệ Phong muốn đập đầu tự tử.



 

 

- Giống!

 

 
Những lời này khiến Nghệ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, bản thiếu để ngươi xem tiểu bạch kiểm chân chính là như thế nào, cho ngươi không xuống giường được.



 

 
Rất hiển nhiên, Nghệ Phong bị một câu nói này của Trữ Huyên đả kích, quay đầu qua một bên, không có phản ứng Trữ Huyên.

Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như vậy, khóe miệng lộ ra một tia giảo hoạt, đáy lòng tràn đầy đắc ý, ai bảo ngươi vẫn khi dễ ta!

 

 
Nghệ Phong tự nhiên không biết Trữ Huyên đang suy nghĩ cái gì, hắn đã quyết định, lần này sau khi có được Thánh Thủy, hắn liền làm một tiểu bạch kiểm, để Trữ Huyên làm phú bà.



 

 
Ánh mắt Trữ Huyên chú ý tới đoàn người tranh đoạt, tuy rằng nén hương thứ ba đã đốt gần một nửa, thế nhưng nàng không có ý tứ xuất thủ như trước.



 

 
Mà Nghệ Phong, ánh mắt không ngừng kiểm tra vị trí hai mươi tú cầu, một lúc lâu, ánh mắt Nghệ Phong tập trung đến vị thiếu tông chủ tên Lưu Tinh kia.



 

 
Vị thiếu tông chủ này có hai ngũ giai hộ vệ, cướp giật một cái tú cầu là cực kỳ dễ dàng, tất cả những người tới cướp giật, đều bị hộ vệ hắn ngăn trở, mà hắn lại đứng ở trung tâm, một chút sự tình cũng không có.



 

 
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía Trữ Huyên, quay qua Trữ Huyên bĩu môi nói:



 

 

- Nàng muốn tìm tiểu bạch kiểm sao.



 

 
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt ửng đỏ, khẽ gắt liễu một ngụm, thân ảnh chợt lóe lên, bay nhanh về một phương hướng.



 

 
Nghệ Phong thấy Trữ Huyên bay nhanh ra ngoài, hắn cũng không dừng lại, thân ảnh chợt lóe lên bay nhanh tới chỗ Lưu Tinh, tuy rằng đoạt của Lưu Tinh hơi khó khăn một ít, thế nhưng ai bảo hỗn đản này đắc tội với hắn, không đoạt của hắn quả thực không có thiên lý.

Nghệ Phong vẫn không tiếp thu hắn thực sự có thể làm được lấy ơn báo oán.

Người khác lấy ơn báo oán với hắn, thật ra hắn sẽ không cự tuyệt.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-1185-57142.html