Mị Ảnh - Chương 1193 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1193 : Mị Ảnh - Chương 1193

Thời gian chầm chậm trôi qua, rốt cục cũng có người đầu tiên đi ra khỏi không gian.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn người đầu tiên xuất hiện, khóe miệng có chút tiếu ý, bởi vì hắn hái không ít Tam Tinh Hồng Môi, phân hắn một nửa, Lạc Hà Cốc cũng có lợi thật lớn.



 

 
Như vậy, người thứ nhất đi ra, tuy rằng biết mình không thể lọt vào ba vị trí đầu.



 

 
Nhưng tươi cười đầy mặt như trước, nhiều Tam Tinh Hồng Môi như vậy, cũng đủ để hắn bồi dưỡng mấy đệ tử kế thừa y bát của hắn.



 

 
Hơn nữa ở trong không gian này, tuy rằng bị chút dằn vặt.



 

 
Thế nhưng năng lượng này cũng cho hắn không ít chỗ tốt.



 

 
Lúc đó hắn kiên trì không được, trở lại lối vào luyện hóa những năng lượng này, cư nhiên để hắn tấn cấp một giai.



 

 
Hắn dừng ở ngũ giai vài chục năm, đột nhiên tấn cấp một giai, điều này sao không vui vẻ.



 

 
Theo người đầu tiên đi ra, lúc này cũng có người lục tục đi ra khỏi không gian.



 

 
Những người này được rất nhiều chỗ tốt, cũng đồng dạng bị năng lượng kia dằn vặt làm sắc mặt trắng bệch, lưu lại di chứng.



 

 
Nhìn thấy mọi người như vậy, Lạc Hà Cốc Chủ không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ người không thể quá tham lam.



 

 
Thời điểm Lưu Tinh được thuộc hạ dìu ra.



 

 
Cả đám cực kỳ cổ quái nhìn hắn, ánh mắt như vậy khiến Lưu Tinh thẹn quá thành giận.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ cũng kỳ quái không thôi, gọi tới Y Sư cao giai trị liệu cho Lưu Tinh, cũng hỏi nguyên do một chút.



 

 
Thị vệ Lưu Tinh thấy Lạc Hà Cốc Chủ hỏi, cũng đem sự thực nói một lần.



 

 
Mà đặc biệt lúc mọi người nghe được Lục Tinh Hồng Môi, con mắt cũng mạnh mẽ sáng ngời.



 

 
Đương nhiên, đối với Lưu Tinh bọn họ cũng không có hảo cảm, chỉ là đối với việc Nghệ Phong có thể ở hai ngũ giai bảo vệ phế bỏ một nhị giai quả thực cực kỳ kinh ngạc.



 

 
Mà Lạc Hà Cốc Chủ nghe được Nghệ Phong tìm được Lục Tinh Hồng Môi, hắn thì thào lẩm bẩm:



 

 

- Vận khí tiểu tử này đúng là quá tốt.



 

 

- Chỉ là, tiểu tử kia biết hái Lục Tinh Hồng Môi sao?



 

 
Nghĩ đến Nghệ Phong có thể hái được một Lục Tinh Hồng Môi, hắn nhịn không được đau lòng không thôi.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ không khỏi có chút hối hận, hối hận không nói cho đoàn người này cách hái Lục Tinh Hồng Môi.



 

 
Thế nhưng, ai lại nghĩ đến có thể gặp được loại Lục Tinh Hồng Môi như lông phượng sừng lân này.



 

 
Mặc dù Lạc Hà Cốc Chủ có chút lo lắng, thế nhưng không biểu lộ ra.



 

 
Ở bên ngoài chờ đám người đi ra.



 

 
Trữ Huyên đi ra không muộn, đại khái xếp hạng hơn mười.



 

 
Trữ Huyên nhớ kỹ Nghệ Phong phân phó, ở chỗ xuất nhập tìm một nơi tu luyện, đến cuối cùng thực sự kiên trì không được thì đi ra.



 

 
Đối với việc Nghệ Phong có thể thôn phệ năng lượng kỳ dị kia, Trữ Huyên vẫn rất tự tin.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn Trữ Huyên đi ra, tuy rằng rất nghi hoặc vì sao chỉ có một mình Trữ Huyên.



 

 
Thế nhưng vẫn không hỏi, lẳng lặng chờ đợi.



 

 
Tiếp qua ba ngày, đám người lục tục đi ra, mười chín người toàn bộ xuất hiện bên người Lạc Hà Cốc Chủ.



 

 
Mà duy nhất chỉ không có Nghệ Phong.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn mấy người xuất hiện cuối cùng, sắc mặt đều trắng bệch, hiển nhiên có di chứng.



 

 
Hơi thở dài một hơi, chung quy để ánh mắt chuyển hướng Trữ Huyên nói:



 

 

- Biết Nghệ Phong thế nào rồi không?



 

 
Trữ Huyên lắc đầu nói:



 

 

- Không rõ ràng lắm, chỉ là ta nghĩ hắn không có việc gì.



 

 
Một câu nói này, để mọi người cười nhạt.



 

 

- Không có việc gì?

Ta thừa nhận tiểu tử kia ta xem rất vừa mắt.

Thế nhưng dù sao hắn chỉ là một Tôn Cấp không đến ngũ giai.

Những cao giai chúng ta cũng kiên trì không được, hắn còn có thể kiên trì sao?



 

 

- Đúng vậy! Tiểu tử kia không bị đánh sưng mặt mới lạ.

Nếu không chính là bị năng lượng kia dằn vặt ngay cả đi cũng không nổi, lưu lại ở bên trong.



 

 

- Khụ, đáng tiếc, lòng tham của tiểu tử kia cũng quá lớn rồi.



 

 



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ hơi nhíu mày, thấy Trữ Huyên tựa hồ có ý tứ xuất thủ giáo huấn những người này, đáy lòng hắn có chút ước ao với Nghệ Phong, đồng thời, cũng vội nói:



 

 

- Được rồi, mọi người chờ một chút đi.



 

 
Nghe Lạc Hà Cốc Chủ nói như vậy, những người này mới im miệng.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nói, bọn họ còn không dám không nể tình.



 

 

- Hừ!

 

 
Trữ Huyên thấy mọi người im miệng, lúc này mới khẽ hừ một tiếng.



 

 
Vừa mới nghe đoàn người nói, trong lòng Trữ Huyên nhịn không được toát ra một cổ tức giận.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn biểu tình của Trữ Huyên, sau đó liếc mắt nhìn mấy người vừa mới im miệng.



 

 
Thầm nghĩ những người các ngươi cũng không có một chút nhãn lực, ở trước mặt nữ nhân người ta nói bậy, thật đúng là tự tìm khổ.



 

 
Nếu như nữ nhân bình thường cũng thôi đi, thế nhưng nữ nhân này so với bất luận ai trong các ngươi đều mạnh hơn rất nhiều.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ chăm chú nhìn Trữ Huyên, khí tức của Trữ Huyên đã tăng hơn trước một bậc.



 

 
Thầm nghĩ với khí tức này, sợ là không bao lâu sẽ đột phá.



 

 
Đạt được Quân Cấp, thế lực của Trữ Huyên nói không chừng có thể đi vào cấp độ nhất lưu.



 

 
Khi đó, thu thập các ngươi không phải rất dễ dàng sao.



 

 
Nên tâm tư của Lạc Hà Cốc Chủ đối với người khác có thể là lợi dụng, thế nhưng đối với Trữ Huyên là đang suy nghĩ tương giao.



 

 
Đối với một cường giả có tiềm lực, có thể kết giao cùng nàng là hay nhất, cho dù không thể làm bằng hữu, cũng không có thể trở thành địch nhân.



 

 
Ba ngày chớp mắt trôi qua, này cũng dẫn đến đoàn người đợi Nghệ Phong có chút nhịn không được.



 

 
Đương nhiên là có những người nhìn có chút hả hê.



 

 

- Lạc Hà Cốc Chủ, sợ là tiểu tử kia đã chết ở bên trong rồi, chúng ta không cần chờ nữa.



 

 

- Đúng vậy! Lạc Hà Cốc Chủ, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đều đi ra, không có đạo lý tiểu tử kia có thể kiên trì lâu như vậy.



 

 

- Ta thấy nên xem xét kết quả đi.



 

 

- Đừng để thời gian lãng phí trên một người chết.



 

 



 

 
Đoàn người này chỉ lo nói cho sảng khoái, thế nhưng lại không có chú ý tới khuôn mặt của Trữ Huyên đã ngưng kết thành băng chút nào, thấy đoàn người này không biết sống chết đánh giá Nghệ Phong như trước, Trữ Huyên nhịn không được, khí thế to lớn bạo phát đi ra, uy áp đến đám người, khí thế khổng lồ khiến sắc mặt mọi người đại biến, cả đám kinh hãi nhìn Trữ Huyên.



 

 
Rất khó tưởng tượng nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này có thực lực khủng bố như vậy, trong sự kinh hãi của mọi người, Trữ Huyên nhìn chăm chú vào mấy người vừa mới nói hung tàn nhất, ngữ khí băng lãnh nói:



 

 

- Nói thêm câu nữa, ta sẽ giết các ngươi.



 

 
Một câu nói này, khiến đám người rùng mình mấy cái.



 

 
Bọn họ không nghi ngờ những lời này chút nào.



 

 
Tuy rằng bọn họ có mấy người, thế nhưng ở trước mặt Trữ Huyên, một tia chiến ý cũng không có.



 

 

- Tôn Cấp đỉnh phong?

Không có Tôn Cấp đỉnh, cũng có bát giai đỉnh.



 

 
Trong lòng tất cả Tôn cấp đều mọc lên ý nghĩ như vậy, trong đoàn người bọn họ không thiếu cao giai.



 

 
Thế nhưng không có Tôn Cấp đạt được trình tự đỉnh phong, cho dù là bát giai cũng chỉ có hai người mà thôi.



 

 
Thế nhưng, nữ nhân khiến bọn họ phải liếc mắt này, cư nhiên có thực lực hơn xa bọn họ.



 

 
Điều này làm sao không để cho bọn họ kinh hãi?

Đặc biệt là Lưu Tinh, sắc mặt một mảnh trắng bệch.



 

 
Nguyên bản hắn được Y Sư của Lạc Hà Cốc trị liệu đã khá, thế nhưng đột nhiên bị khí thế của Trữ Huyên áp bức, hắn cảm giác hô hấp cũng khó khăn lên.



 

 
Nhớ tới lúc trước hắn đánh chủ ý nữ nhân này, Lưu Tinh càng nghĩ càng sợ.



 

 
Một nữ nhân cường thế như vậy, hắn có thể ngăn chặn sao.



 

 
Hiển nhiên hơn phân nửa khí thế của Trữ Huyên ngưng tụ trên người Lưu Tinh, quay qua Lưu Tinh nhàn nhạt nói:



 

 

- Nếu như hắn có việc gì, ngươi sẽ mất mạng.



 

 
Một câu nói này, khiến sắc mặt Lưu Tinh trắng bệch, thật không ngờ Trữ Huyên sẽ giận chó đánh mèo.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn Trữ Huyên, trong lòng thở dài một hơi.



 

 
Nguyên lai Trữ Huyên rất tin tưởng Nghệ Phong, lúc này đột nhiên nổi giận, nói rõ nàng đã có chút lo lắng, cho nên mới như vậy.



 

 
Nhớ tới thân phận của Nghệ Phong, Lạc Hà Cốc Chủ cắn răng một cái, chuẩn bị bước vào không gian.



 

 
Tuy rằng năng lượng của không gian kia sẽ gây thương tổn cho hắn, thế nhưng Nghệ Phong là đệ tử của Liễu Nhiên a, không thể chết ở chỗ của hắn được! Mà thời điểm Lạc Hà Cốc Chủ chuẩn bị bước vào thời gian, không gian kia đột nhiên xuất hiện một trận gấp khúc, một đạo nhân ảnh từ trong đó bay nhanh ra, sau đó rơi xuống bên cạnh Trữ Huyên, nắm lấy tay của nàng, ngữ khí nhàn nhạt vang lên:



 

 

- Một đám gia súc, nàng tức giận làm gì.



 

 
Nhận thấy lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, nguyên bản tâm tình của Trữ Huyên đang phập phồng, rốt cục bình tĩnh xuống.



 

 
Quay đầu nhìn Nghệ Phong, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho hắn, nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói:



 

 

- Ngươi đi ra rồi.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ và tất cả mọi người chú ý tới trên người Nghệ Phong, nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Nghệ Phong, sắc mặt cả đám cực kỳ cổ quái.



 

 
Lạc Hà Cốc Chủ chăm chú nhìn Nghệ Phong, một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi:



 

 

- Ngươi không sao chứ?



 

 
Nghệ Phong lắc đầu, cười ha ha nói:



 

 

- Ta có thể có chuyện gì a! Bởi vì một chút sự tình cho nên mới lâu một ít, để mọi người đợi lâu.



 

 
Tất cả mọi người kể cả Lạc Hà Cốc Chủ, sắc mặt cả đám cực kỳ cổ quái.



 

 
Ở trong không gian kia, lấy thực lực của Nghệ Phong, cư nhiên ở lâu hơn bọn hắn nhiều như vậy, đây có phải là chê cười hay không?

Thế nhưng, nhìn Nghệ Phong cười nói tự nhiên, cả đám dùng sức lắc đầu.



 

 
Đặc biệt Lạc Hà Cốc Chủ, nhận thấy khí tức của Nghệ Phong mạnh hơn không ít so với lúc mới vào, sắc mặt càng thêm cổ quái.



 

 
Nghệ Phong cư nhiên tấn cấp ở bên trong?

Nghĩ loại khả năng này, Lạc Hà Cốc Chủ hít sâu một ngụm lương khí.



 

 
Mượn năng lượng Cửu Tinh Hồng Môi tấn cấp, điều này tuyệt đối là một khác loại.



 

 
Đương nhiên Lạc Hà Cốc Chủ sẽ không nói ra, rất có ý tứ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lúc này mới nói:



 

 

- Được rồi, nếu tất cả mọi người đi ra.

Vậy nhìn thành quả của mọi người đi.



 

 
Nói đến đây, mọi người bắt đầu hưng phấn.

Những người này rất tự tin với kết quả của mình.

Thầm nghĩ ba vị trí đầu khẳng định có vị trí của bọn họ.



 

 
Trữ Huyên thấy vẻ mặt của Nghệ Phong tươi cười, cũng yên tâm, quay qua Nghệ Phong nói:



 

 

- Ngươi có bao nhiêu?



 

 
Nghệ Phong cười ha ha nói:



 

 

- Cho dù toàn bộ bọn họ cộng lại cũng tuyệt đối không bằng ta.



 

 
Những lời này khiến mọi người đang hưng phấn ngừng lại, cả đám dại ra nhìn Nghệ Phong.



 

 
Chỉ là lập tức cười to điên cuồng.



 

 

- Thanh niên, làm người nên điệu thấp một chút.

Đừng khẩu xuất cuồng ngôn.



 

 

- Một mình hắn cư nhiên muốn so với tất cả chúng ta?

Này quả thực là một chuyện cười.



 

 

- Khụ, thanh niên hiện tại, đều quá tự đại kiêu ngạo rồi.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-1193-57150.html