Mị Ảnh - Chương 638 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 638 : Mị Ảnh - Chương 638

Dường như vận khí mấy người Nghệ Phong cực tốt, không có ma thú cao giai và Mị đi tới, thỉnh thoảng có một hai con ma thú thế nhưng Hạ Chỉ Mộng có thể dễ dàng giải quyết.

Dưới y thuật của Nghệ Phong, thân thể của hắn đã hơi khôi phục được một chút, tuy rằng bị thương nặng như vậy phải rất lâu mới chữa khỏi, thế nhưng Nghệ Phong vẫn miễn cưỡng trị liệu cho Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng.



 

 
Dưới y thuật của Nghệ Phong, thậm chí hắn còn cho hai người kia sử dụng Tử Kim Thủy.

Thương thế của bọn họ nhanh chóng hồi phục, đặc biệt là Hạ Chỉ Mộng không bị thương quá nặng, chỉ mất vài ngày là đã khá lên rất nhiều.



 

 
Nguyên bản Hạ Chỉ Mộng còn đang hoài nghi y thuật của Nghệ Phong, hiện giờ cũng nhìn hắn cực kỳ cổ quái.

Nàng cảm thụ được thân thể của chính mình thay đổi theo thời gian, tự nhiên hiểu y thuật của Nghệ Phong không hề thấp!

 

 
Tuy rằng Băng Hồn chưa được chữa khỏi hẳn, thế nhưng cũng không quá đáng ngại.

Điều này khiến cho hắn đồng dạng cổ quái nhìn Nghệ Phong, phảng phất như là nhìn thấy một người vô cùng quái dị, Nghệ Phong thấy ánh mắt của Băng Hồn nhìn mình như thế không khỏi có chút rùng mình.



 

 
Chỉ là Nghệ Phong thấy Hạ Chỉ Mộng đã bình phục không khỏi cảm thấy đáng tiếc trong lòng.

Cơ thể nữ nhân này vô cùng đầy đặn, nguyên bản Nghệ Phong có thể mượn cớ đụng chạm vào, thế nhưng hiện giờ Hạ Chỉ Mộng đã bình phục, cơ hội này đã đi không thể quay trở lại được nữa.



 

 
Dường như Hạ Chỉ Mộng và Băng Hồn cũng biết Nghệ Phong còn bị thương rất nặng.

Hai người cũng không tìm cách rời đi, vẫn như cũ lưu lại để chờ Nghệ Phong.



 

 
Qua một ít thời gian, Nghệ Phong thực sự không chịu nổi ở yên một chỗ.

Trạng thái thân thể lúc đó của hắn cũng đã hồi phục năm thành, Nghệ Phong đề nghị tiếp tục đi về phía trước.



 

 
Tuy rằng Hạ Chỉ Mộng và Băng Hồn nhíu mày, thế nhưng thấy Nghệ Phong cố ý như thế, bọn họ cũng đành phải đồng ý.



 

 
Nhất thời, Nghệ Phong cảm giác quá đỗi hạnh phúc, phía trước có Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng mở đường, còn hắn ở phía sau nhàn nhã dạo chơi chữa thương và tu luyện Lăng Thần Quyết.

Dưới sự hưởng thụ như thế, thương thế của Nghệ Phong cư nhiên tốt lên rất nhiều.



 

 
Cũng không đi mất bao lâu, mấy người Nghệ Phong đi tới trước mặt kết giới của trọng thứ năm Luyện Ngục.



 

 
Lúc này Hạ Chỉ Mộng cũng dừng lại, nàng nhàn nhạt nói với Nghệ Phong:



 

 

- Trong toàn bộ học viện, có thể đi hết trọng thứ tư không vượt quá năm người!

 

 

- A!

 

 
Nghệ Phong có chút thờ ơ, hắn thầm nghĩ có nên lừa Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng cùng đi vào trọng thứ năm hay không.



 

 
Băng Hồn cũng đồng dạng đi hết trọng thứ tư, hắn nhớ tới một đường gặp phải ma thú và Mị vô cùng kinh khủng.

Nếu như không có Hạ Chỉ Mộng thì sợ rằng chỉ với lực lượng của hắn rất khó đi tới được nơi này.

Thảo nào toàn bộ học viện không có quá năm người đi tới được đây.

Chẳng qua thấy biểu tình thờ ơ của Nghệ Phong, nguyên bản tâm tình kích động của Băng Hồn như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác có chút không thú vị.



 

 
Nguyên bản Hạ Chỉ Mộng muốn thấy vẻ mặt tự hào của hai người, thế nhưng thấy sắc mặt cả hai không có chút biến hóa, điều này không khỏi khiến nàng cảm giác nghẹn khuất, Hạ Chỉ Mộng thở ra một ngụm trọc khí rồi nói:



 

 

- Đến chỗ này tu luyện đi, đây là địa phương có năng lượng nồng hậu nhất của trọng thứ tư.



 

 
Băng Hồn gật đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

Mỗi một lần thí luyện bên trong Luyện Ngục chung quy đều có thể đạt được chỗ tốt lớn, mà hiện giờ không chỉ thực lực được đề thăng, chỉ cần chiến tích chém giết Tuyết Ma Hổ trong lúc thí luyện đã đủ khiến hắn vô cùng sung sướng, cho dù thiếu chút nữa phải dùng mạng sống để trả giá.



 

 
Nguyên bản Hạ Chỉ Mộng tưởng Nghệ Phong cũng sẽ ngồi xuống tu luyện để tiết kiệm thời gian, thế nhưng phát hiện Nghệ Phong vận chuyển đấu khí muốn thử cường độ kết giới.



 

 
Hạ Chỉ Mộng cau đôi mi thanh tú, tự nhiên nàng nhìn ra được Nghệ Phong đang muốn đi trọng thứ năm.



 

 

- Tình huống thân thể hiện giờ của ngươi muốn đi vào trọng thứ năm chắc chắn là tìm chết.

Sợ rằng ngay cả một cơn bão nóng cháy điên cuồng cũng không đỡ được.



 

 
Hạ Chỉ Mộng đã đi qua trọng thứ năm một lần, ở trong trọng thứ năm không thể đi được xa đành phải trở về, trọng thứ năm kinh khủng hơn trọng thứ tư rất nhiều.



 

 

- Trọng thứ năm kinh khủng như vậy?



 

 
Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng trân trân.



 

 
Hạ Chỉ Mộng giải thích nói:



 

 

- Toàn bộ học viên trong học viên, không có một ai có thể ở trong trọng thứ năm một ngày đêm, ngươi nói nó có kinh khủng hay không?



 

 
Nghệ Phong cảm thấy lạnh run, thật không ngờ đến trọng thứ năm lại gặp tình huống này.

Nghệ Phong cảm giác Quái lão đầu đang muốn chỉnh mình chết, trước đây còn muốn dẫn hắn trực tiếp tới trọng thứ năm, trọng thứ tư hắn đã gần chết.

Nếu như đi vào trong trọng thứ năm, vậy thì còn đường sống sao?



 

 
Chẳng qua trọng thứ năm là mục tiêu của Nghệ Phong, hắn không tiến vào làm sao có thể giải thích với Trạm Lam viện trưởng, quả thật Nghệ Phong không nghi ngờ Quái lão đầu sẽ dẫn hắn trực tiếp vào trong trọng thứ năm.

Nếu Quái lão đầu ở đó thì hắn còn có thể chống cự được một chút, thế nhưng Quái lão đầu rời đi, chính mình không đánh lại hắn, Quái lão đầu còn không phải sẽ không quan tâm sao.



 

 
Cho nên mặc kệ nói thế nào, Nghệ Phong nghĩ cần phải đi vào trọng thứ năm.



 

 
Nghệ Phong chăm chú nhìn Hạ Chỉ Mộng hỏi:



 

 

- Nàng nói ta phá vỡ kết giới, đi vào trong trọng thứ năm trong chốc lát có phải cũng coi như là vào trọng thứ năm rồi hay không?



 

 
Hạ Chỉ Mộng sửng sốt, nàng không rõ ý tứ những lời này của Nghệ Phong có nghĩa gì.

Phá vỡ kết giới đi vào một chút rồi đi ra ngay lập tức, vậy thì cần gì phải tiến vào trọng thứ năm.



 

 

- Có lẽ cũng tính!

 

 
Nghệ Phong thở dài một hơi, chỉ cần tính là tốt rồi.

Viện trưởng chỉ nói muốn hắn vào trong trọng thứ năm, cũng không nói muốn hắn ở đó bao lâu, Nghệ Phong nghĩ hắn vào trong trọng thứ năm vậy thì chẳng khác nào hoàn thành nhiệm vụ.



 

 
Hạ Chỉ Mộng cổ quái nhìn Nghệ Phong hỏi:



 

 

- Không phải nghiêm phạt của ngươi chính là đi vào trọng thứ năm chứ?



 

 
Nghệ Phong quay đầu hướng về Hạ Chỉ Mộng giơ lên một ngón tay cái biểu dương:



 

 

- Nàng thật thông minh!

 

 
Hạ Chỉ Mộng dở khóc dở cười, hiện giờ đã biết rõ chủ ý của Nghệ Phong là cái gì.

Nghệ Phong hoàn toàn đang lợi dụng sơ hở, nghiêm phạt của học viện bắt hắn tới trọng thứ năm, nhất định là muốn hắn ở trong đó thật lâu.

Thế nhưng Nghệ Phong lại chơi trò bịt tai đánh trống, hắn cư nhiên vô sỉ cho rằng chỉ cần đến ngũ trọng là có thể hoàn thành nghiêm phạt.



 

 
Hạ Chỉ Mộng vốn định nhắc nhở Nghệ Phong thế nhưng vẫn còn một điều chưa nói.

Đừng nói là tình hình hiện giờ, cho dù thời kỳ toàn thịnh của hắn, muốn vào trong trọng thứ năm vài giờ cũng vô cùng khó khăn.

Thậm chí Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong lợi dụng sơ hở này cũng không nói gì cả, chẳng qua nàng nghĩ rằng hắn tương đối vô sỉ mà thôi.



 

 
Đấu khí của Nghệ Phong nhanh chóng phá vỡ kết giới, lập tức xuất hiện một lỗ hổng ở phía trên.

Nghệ Phong chui vào trong nháy mắt, ngay cả Hạ Chỉ Mộng cũng không kịp nói gì.



 

 
Hạ Chỉ Mộng nhìn kết giới khép lại, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, vừa định phá vỡ kết giới để xem một chút lại phát hiện ra một lỗ hổng giữa hư không, một bóng người chui ra từ trong đó.

Chẳng qua hiện giờ Nghệ Phong so với lúc đi vào chật vật hơn rất nhiều, toàn bộ tóc tai và y phục đều bị sứt mẻ.



 

 

- Kháo!

 

 
Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng, hắn không nghĩ tới trọng thứ năm nguy hiểm như vậy, nhiệt độ trong đó hầu như có thể khiến một người bốc hơi, gió bão điên cuồng gào thét trong đó ở khắp mọi nơi.

Vận khí Nghệ Phong thật không tốt, hắn vừa mới bước vào đã bị một cơn bão quét qua liền biến thành hình dáng này.



 

 
Hạ Chỉ Mộng nhìn trân trân vào Nghệ Phong, sau đó không khỏi cảm khái trong lòng:

vậy cũng tính là đã tới trọng thứ năm?

Không biết hắn đã giẫm một vết chân nào trên mặt đất của trọng thứ năm chưa nữa?



 

 

- Cái đó, hai ngươi làm chứng cho ta, ta đã đến trọng thứ năm rồi!

 

 
Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng và Băng Hồn hùng hồn tuyên bố.



 

 
Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng quay đầu đi, cả hai đều không quan tâm, bọn họ cảm thấy mình không đủ mặt dày.



 

 
Nghệ Phong thấy hai người quay đầu đi liền nói thầm:



 

 

- Dù sao đi nữa bản thiếu gia cũng đã đến trọng thứ năm, các ngươi có thừa nhận hay không.



 

 
Hạ Chỉ Mộng cảm giác có chút nóng mặt, quay đầu nhìn Nghệ Phong phát hiện hắn vẫn có dáng vẻ như vậy, trong lòng không khỏi bội phục da mặt của người này.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-638-56589.html