Mị Ảnh - Chương 648 - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 648 : Mị Ảnh - Chương 648

Nghệ Phong đi ra từ truyền tống trận, hầu như chạy không ngừng về phía Thánh địa.

Lộ trình năm ngày cư nhiên bị hắn đi hết bốn ngày là tới.

Nghệ Phong nhìn Thánh địa vẫn như cũ có vẻ huyễn lệ thần bí, tính từ ngày Nghệ Phong rời khỏi Thánh địa cũng đã trôi qua hơn một năm.

Đối với nơi chính mình từng ở suốt sáu năm liền, Nghệ Phong rất có cảm tình.

Hiện giờ những thứ hắn đang sở hữu cơ bản đều từ nơi đây mà ra.



 

 
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, khôi phục dáng tươi cười tà mị bất cần đời như lúc trước, chẳng qua trước đây còn có đệ tử đi lại, hiện giờ vắng vẻ có chút tạo thành áp lực.

Nghệ Phong vô cùng bội phục mấy người trong Thánh địa, bọn họ có thể ở đây suốt mười năm, thậm chí hơn mười năm.

Tâm trí thật đủ kiên định! Cũng không biết ở thế giới này có chứng bệnh trầm uất hay không.



 

 
Nghệ Phong đi một đường vào trong chỗ sâu của Thánh địa, trên đường đi không có một ai ngăn trở, điều này khiến cho Nghệ Phong có chút hiếu kỳ.

Theo lý thuyết đệ tự Thánh Tông đã hạ sơn không thể đặt chân lên Thánh địa lần nữa, tuy rằng Nghệ Phong là ngoại lệ, thế nhưng chung quy cũng không có ai tới để điều tra thân phận sao.

Nghệ Phong cũng không cho rằng trên đường đi không có ai thực lực mạnh hơn hắn, Nghệ Phong có thể cảm giác được trên đường đều ẩn dấu một vài khí tức, hiển nhiên là hộ vệ của Thánh địa.



 

 
Nghệ Phong cũng không biết từ thời khắc hắn hạ sơn, năm vị trưởng lão đã mở ra hội nghị đầu tiên của Thánh địa để cho mọi người biết thân phận đặc thù của Nghệ Phong, sợ rằng không một ai trong Thánh địa không nhận ra hắn.

Ai còn đi ngăn hắn lại a?



 

 
Nghệ Phong đi một đường thẳng tới chỗ của năm vị trưởng lão, quả nhiên vẫn là một tòa kiến trúc thấp bé như xưa.

Hắn thấy năm người đang trò chuyện với nhau, người thì chơi cờ, người thì thưởng trà! Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng thoải mái!

 

 

- Đại trưởng lão, cờ của ngài vẫn thối như xưa a?

Người sáng suốt chỉ vừa nhìn đã biết nên đi nước bên cạnh a!

 

 
Nghệ Phong đi tới bên cạnh đại trưởng lão, nhịn không được bật cười.

Đại trưởng lão đã chơi cờ vài chục năm, thế nhưng trình độ thấp tới thương cảm.

Nghệ Phong nhắm mắt cũng có thể thắng lão! Cũng may có tam trưởng lão mê cờ như điên chơi cùng với hắn, bởi vì trình độ của hai người tương đương nhau!

 

 

- Nghệ Phong! Tiểu tử ngươi còn chịu quay về sau?

Hừ, đã dạy ngươi bao nhiêu lần, quân tử chỉ xem cờ chứ không nói!

 

 
Tam trưởng lão thấy Nghệ Phong xuất hiện nhưng không hề cảm giác lạ chút nào.

Liễu Nhiên chờ đợi ở Thánh địa đã phát cuồng, nhớ tới dáng vẻ nổi giận của Liễu Nhiên, năm vị trưởng lão đều cảm thấy vui sướng, nhìn Nghệ Phong cũng thuận mắt hơn!

 

 

- Ta chỉ xem cờ chứ không nói, ngài đừng quan tâm!

 

 
Nghệ Phong rất khinh thường nhìn tam trưởng lão, mỗi lần lão chơi cờ với đại trưởng lão đều gây chú ý với hắn, muốn hắn gợi ý hộ nước đi.

Nghệ Phong nghĩ tam trưởng lão vô sỉ còn muốn hơn so với hắn! Cho nên mỗi lần tam trưởng lão dùng ánh mắt để cầu cứu thì Nghệ Phong đều nói cho lão những nước đi lỗi.



 

 

- Tiểu tử ngươi còn hiểu một điểm tôn sư trọng đạo hay không?



 

 
Tam trưởng lão giả vờ giận dữ, bàn tay đẩy quân cờ trước mặt sang một bên, thở phì phì nhìn Nghệ Phong.



 

 
Được! Lại dùng chiêu này!

 

 
Nghệ Phong trực tiếp không quan tâm tới Tam trưởng lão, quay đầu nhìn về lão giả tóc hoa râm, thoải mái hung hăng ôm lấy Ngũ trưởng lão, khoa trương nói rằng:



 

 

- Ngũ trưởng lão, ta nhớ ngài muốn chết!

 

 
Ngũ trưởng lão cười cười, quan sát Nghệ Phong từ trên xuống dưới một lúc lâu mới nói rằng:



 

 

- Từ lúc ra đi quả thật đã thay đổi rất nhiều, không ngờ lại ưa thích đàn ông!

 

 
Một câu nói khiến khóe miệng Nghệ Phong co quắp lên, hắn tàn bạo nhìn Ngũ trưởng lão thầm nghĩ:

ngài giỏi, lần này trở về nếu như ta không cướp đoạt thứ gì của ngài thì phải xin lỗi chính mình!

 

 
Đại trưởng lão thấy Tam trưởng lão chơi xấu như vậy không khỏi cười khổ.

Đáy lòng muốn đánh Nghệ Phong, thủ đoạn xấu xa này đều do lây nhiễm từ trên người Nghệ Phong, ở trong dĩ vãng Tam trưởng lão cũng không chơi trò đi lại như vậy.



 

 

- Cái kia?

Các ngày thấy ta về không chút kích động, không phấn khích là sao?



 

 
Nghệ Phong cảm giác vô cùng khác thường, hình như ba vị trưởng lão không chút kinh ngạc đối với chuyện hắn về, vẻ bình tĩnh khiến Nghệ Phong có chút sợ hãi.



 

 

- Ha ha! Có người sẽ kích động, chúng ta kích động làm gì?



 

 
Tam trưởng lão nhìn Nghệ Phong cười cười.

Một câu nói nhất thời khiến thâm tâm Nghệ Phong nhói lên.



 

 

- Việc đó, lão đầu tử rất kích động sao?



 

 
Nghệ Phong run rẩy nói.



 

 

- Kích động?

Hắc hắc! Hắn một chút cũng không kích động, chẳng qua ngày nào cũng tìm ta để đánh nhau, thế nhưng đều bị ta cự tuyệt!

 

 
Đáy lòng Đại trưởng lão cười trộm.

Nếu không phải truyền thừa Tà Đế vô cùng quan trọng thì sợ rằng Liễu Nhiên đã sớm vung tay rời đi, sao còn có tâm tình tốt như vậy để chờ Nghệ Phong.



 

 
Nghệ Phong nghe được lão đầu tử muốn tìm Đại trưởng lão phát tiết, hắn cảm giác mồ hôi lạnh chảy ở phía sau lưng.

Lão đầu tử sẽ không coi hắn là bao cát để luyện tập chứ?

Nghệ Phong càng nghĩ càng cảm thấy có thể!

 

 

- Chuyện đó! Ngũ trưởng lão, ngài nói Nhuyễn Kình giáp có thể ngăn nổi một quyền của lão đầu tử không?



 

 
Nghệ Phong hỏi.



 

 

- Nhuyễn Kình giáp?

Một quyền?

A, quên nói cho ngươi biết, một quyền của lão gia hỏa Liễu Nhiên kia có thể đánh nát một ngọn núi.

Dù sao đi nữa bộ xương già của ta cũng không chịu nổi mấy quyền của hắn.



 

 
Đại trưởng lão thở dài một hơi, trên mặt hiện lên biểu tình hả hê.



 

 

- Ách!

 

 
Nghệ Phong cảm giác đáy lòng phát lạnh, trong lòng yên lặng tự nhủ:



 

 

- Lão đầu tử hẳn sẽ không tới mức đánh chính mình mấy quyền đi?



 

 

- Năm vị trưởng lão, ta sợ nếu ta đi sẽ không sống nổi mất, rất có thể bị lão đầu tử đánh một quyền thành cặn bã.

Các ngài thấy ta sắp chết chẳng lẽ không đưa chút gì để an ủi ta một chút sao?

Ngũ trưởng lão, bình thường quan hệ của chúng ta tốt nhất, ta cũng không muốn lầy nhiều của ngài, cấp một trăm tám mươi Kim Châm màu đen là được!

 

 
Vẻ mặt Nghệ Phong nức nở khóc không thành tiếng.



 

 
Khóe miệng Ngũ trưởng lão hơi co quắp, dường như muốn bóp chết Nghệ Phong.

Lần trước bị Nghệ Phong cướp mất ba cái đã đau như cắt thịt, hiện giờ tiểu tử này cư nhiên còn không biết xấu hổ muốn có một trăm tám mươi cái.



 

 

- Ngươi sắp chết, cho nên lấy mấy thứ này cũng vô dụng.

Vì vậy ta đốt cho ngươi chút tiền giấy là được, mấy thứ khác không cần,

 

 
Ngũ trưởng lão khinh thường nhìn Nghệ Phong.



 

 
Nghệ Phong nghe được lời nói của Ngũ trưởng lão, thở dài một hơi nói:



 

 

- Quên đi, đã biết các người là quỷ nghèo rồi, ta cũng không cần tiền giấy nữa.



 

 
Đại trưởng lão coi như không nghe thấy Nghệ Phong lảm nhảm bên cạnh, sớm đã miễn dịch, ai nấy đều chơi cờ uống trà, phảng phất như Nghệ Phong không tồn tại.



 

 
Nghệ Phong thấy năm vị trưởng lão như vậy thầm nghĩ:



 

 

- Các người cho rằng như vậy thì ta sẽ không cướp được thứ gì sao?

Không vội, dù sao đi nữa thời gian ở Thánh địa vẫn còn, ai ta cũng sẽ không bỏ qua!

 

 
Đáy lòng Nghệ Phong tính toán làm thế nào để kiếm được chỗ tốt từ tay năm vị trưởng lão, bước chân cũng đi về nơi ở của lão đầu tử.

Hiện giờ hắn không dám để cho lão đầu tử phải đợi, nếu không hắn thực sự có thể bị đánh một quyền.

Đến lúc đó quả thật sẽ có người đốt vàng mã cho mình.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-chuong-648-56599.html