Mị Ảnh - Là lúc này. - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1591 : Mị Ảnh - Là lúc này.

Nghệ Phong ở lại di chỉ Viễn cổ trong một tháng, sau khi lãng phí không ít dược vật, thương thế của hắn mới khôi phục bằng một tốc độ kinh người.

Trong quá trình chữa thương, Ngũ Hành tuần hoàn có một tác dụng kì trọng yếu.

Nó giúp làm ôn hòa những dược vật, ổn định thương thế bên trong lục phủ ngũ tạng.

Thương thế khôi phục hơn phân nửa là do nguyên nhân Ngũ Hành tuần hoàn.

Nếu không phải bị thương quá nặng, Nghệ Phong nghĩ thầm chỉ cần Ngũ Hành tuần hoàn có thể giải quyết toàn bộ.

Cứ như vậy, rất nhanh hắn đã khôi phục hoàn toàn.

Nghĩ đến hiệu quả của Ngũ Hành tuần hoàn, Nghệ Phong không khỏi nhớ lại lời Triệu lão đã nói.

Bất luận vật gì đều là do Ngũ Hành tạo thành, ngay cả tính mạng cũng không ngoại lệ.

Bạch Hàn Tuyết vẫn tìm hiểu Tiên Thuật ngũ thức, vì đã nhận được truyền thừa từ lão tổ tông Bạch gia nên nàng tu luyện rất nhanh.

Những ngày này, dường như đã mơ hồ nắm được tinh túy của Tiên Thuật ngũ thức.

Ánh mắt của Nghệ Phong tiếp tục đảo qua hai cặp chân thon dài, hấp dẫn của Bạch Hàn Tuyết.

Bạch Hàn Tuyết tự nhiên nhận ra ánh mắt của hắn, sắc mặt nàng hơi nóng lên, tâm trí rối loạn không thể tiếp tục tu luyện.

Bạch Hàn Tuyết hơi co hai chân lại, tựa hồ muốn che chắn ánh mắt của Nghệ Phong, nhưng không nghĩ tới hành động này lại càng khiến Nghệ Phong bắt đầu tưởng tượng lan man.

Cảm giác được ánh mắt của Nghệ Phong càng thêm nóng bỏng, cho dù là Bạch Hàn Tuyết luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy bối rồi.

Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhún nhún vai biểu thị mình vô tội, trong lòng thầm nghĩ ai bảo trời sinh chân ngươi đẹp như vậy:

- Tiên Thuật ngũ thức nàng cứ tu luyện cho tốt, nhưng đừng nên thi triển trước mặt người ngoài, nếu không khó tránh khỏi việc giết người diệt khẩu.

- Hả?

Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhún nhún vai cười nói:

- Đợi qua một thời gian nữa, ta sẽ truyền bá Tiên Thuật ngũ thức này cho tất cả mọi người trên đại lục tu luyện.

Khi đó cho dù Tiên Phủ có muốn gây phiền toái cũng không thể tìm nhiều người như vậy.

Chúng ta có thể yên tâm dùng.

Nghe thấy Nghệ Phong thích thú với trò này, Bạch Hàn Tuyết trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ đúng là phong cách của Nghệ Phong.

Bạch Hàn Tuyết không chú ý vấn đề này lắm, nàng hỏi Nghệ Phong:

- Những võ giả bên ngoài không ít, chúng ta ra ngoài như thế nào?

- Xông ra là được!  Nghệ Phong cười nói.

- Xông ra là được?

Bạch Hàn Tuyết cau mày:

- Thực lực của chúng ta đúng là có thể xông ra, bất quá cũng rất nguy hiểm.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Đợi một chút nữa nàng sẽ hiểu.

Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết tin tưởng Nghệ Phong, nhưng vẫn hỏi lại:

- Chừng nào thì bắt đầu?

- Đợi chút ít thời gian nữa.

Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:

- Tuy thương thế của ta đã khôi phục nhưng thực lực vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.

Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu, lão tổ tông Bạch gia từ trong ngọc thạch đi ra.

Hắn nhìn thoáng qua hai người rồi nói với Nghệ Phong:

- Ngươi là truyền nhân của Tà Chí Tôn, sau này hãy giúp đỡ Bạch gia một chút.

Năm đó, ta tưởng rằng Bạch gia sẽ huy hoàng trong tay ta, nhưng không ngờ chỉ một việc sai lầm đã khiến Bạch gia lụn bại.

- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cố gắng hết sức.

Nghệ Phong khom người nói.

- Ừ.

Lão tổ tông Bạch gia nhìn Nghệ Phong, sau đó quét mắt về phía Bạch Hàn Tuyết.

Đạo tàn hồn cuối cùng hóa thành hồn lực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng.

Khí thế của nàng bắt đầu tăng vọt một cách điên cuồng, rồi sau đó bình thường trở lại.

Bạch Hàn Tuyết phát giác hồn lực của mình đã tăng lên phạm vi lớn, trong lòng có chút hoảng hốt.

Nàng hiểu rằng vị tổ tiên ưu tú nhất Bạch gia giờ phút này mới chân chính biến mất giữa thiên địa.

….

Tiếp tục ở trong không gian này trong hai ngày, tinh khí thần của Nghệ Phong triệt để khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Bạch Hàn Tuyết cũng khôi phục lại tâm tình khi lão tổ tông Bạch gia biến mất, nàng nhìn Nghệ Phong có vẻ hăng hái, khóe miệng mang theo sự vui mừng nói:

- Hiện tại đi ra ngoài sao?

Bạch Hàn Tuyết ở đây một thời gian đã lâu, tuy rằng còn chưa nắm giữ hoàn toàn truyền thừa, nhưng lão tổ tông đã biến mất, nàng không muốn tiếp tục sống ở chỗ này nữa.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt, hai chân thon dài, kiều đồn ngạo nghễ ưỡn lên tản ra vô hạn mỹ cảm, hỏa khí ở bụng dưới của hắn bành trướng.

Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong nhìn hai chân nàng thì không khỏi bực bội, nàng nổi giận quát to:

- Ngươi có muốn sờ một cái không?

- Ah.

Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức nhìn Bạch Hàn Tuyết nuốt từng ngụm nước nói:

- Cái này không tốt lắm đâu.

Cô nam quả nữ.

Bạch Hàn Tuyết nghe thấy lời Nghệ Phong nói suýt nữa tức chết.

Chẳng lẽ hắn không nghe ra nàng đang nói mát sao?

Vậy mà còn thuận gậy thọc luôn bánh xe.

Thấy ánh mắt Nghệ Phong tiếp tục nhìn đùi mình, nàng hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Nghệ Phong nữa.

Thế nhưng, nguyên lai tưởng rằng Nghệ Phong sẽ thu liễm, ai ngờ nàng vẫn phát hiện ánh mắt Nghệ Phong vẫn sáng quắc nhìn nàng.

Điều này khiến cho Bạch Hàn Tuyết bực bội:

- Ngươi còn muốn ra ngoài hay không?

- Ah!

Lúc này Nghệ Phong mới phản ứng, hắn nhìn Bạch Hàn Tuyết nói rất chân thành:

- Ta còn muốn sờ một cái trước đã, việc ra ngoài để sau đi.

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, trên mặt dần hiện ra một rặng mây đỏ, nhìn say lòng người đến cực điểm.

Nguyên lai tưởng rằng Bạch Hàn Tuyết sẽ nổi bão, nhưng không ngờ nàng lại đứng một chỗ thẹn thùng khiến cho Nghệ Phong khẽ giật mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thật sự thò tay đụng vào chân Bạch Hàn Tuyết.

Bạch Hàn Tuyết thấy bàn tay của Nghệ Phong đưa tới, thân thể đột nhiên căng thẳng nhưng sau đó liền trầm tĩnh lại.

Nàng cắn cắn bờ môi, ánh mắt nhìn về hướng khác, xem như không thấy tay của hắn.

Tay của Nghệ Phong vừa chạm vào cái đùi trắng như tuyết của Bạch Hàn Tuyết, trong lòng bỗng nhảy lên, hơi có cảm giác lưu luyến, tay hắn trải rộng khắp đùi nàng, hơi nhấn nhẹ.

Bạch Hàn Tuyết cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, nhưng chưa kịp chờ nàng thở ra thì một bàn tay bắt đầu di động lên phía trên.

Điều này khiến cho Bạch Hàn Tuyết bực bội, lúc này cũng không biết làm thế nào, nàng đành dùng bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đè lên tay của Nghệ Phong.

Nghệ Phong rất chân thành gật đầu, nhìn Bạch Hàn Tuyết với vẻ mặt vô tội, hắn nói:

- Tay của ta còn chưa rời khỏi chân của nàng, lần sờ này còn chưa chấm dứt mà.

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong giải thích giống như lâu không bị đánh trở nên ngứa thịt, nàng nhịn không được cười rộ lên.

Nhân cơ hội này, bàn tay ma quái của Nghệ Phong tiếp tục di động.

Hai chân của Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong đụng vào giống như có dòng điện chạy qua, sắc mặt nàng đỏ ửng tản ra xuân tình nhộn nhạo.

- Nghệ Phong.

Thanh âm của Bạch Hàn Tuyết mang theo sự rung động, nàng nhẹ giọng kêu lên không dám nhìn thẳng vào mặt Nghệ Phong.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-la-luc-nay-57466.html