Mị Ảnh - Ngủ một lúc rồi nói - Mị Ảnh

Mị Ảnh

Tác giả : Chưa rõ
Chương 443 : Mị Ảnh - Ngủ một lúc rồi nói

Dáng dấp Liễu Mộng Nhiên nhu thuận như vậy, làm cho Nghệ Phong lăng lăng nhìn Liễu Mộng Nhiên, không biết vì sao nữ nhân này đột nhiên biến thành nhu thuận như vậy, đây là đại tài nữ có đại trí tuệ của đế đô sao?

Bộ dáng này quả thực là một tiểu ngốc nghếch a! Nào có người nào nói mình là thị nữ, còn vui vẻ như vậy! Nghệ Phong bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Liễu Mộng Nhiên.



- Được rồi, Mộng Nhiên, lão gia hỏa kia đi hay chưa?



Nghệ Phong quẹt ngang lớp mỡ dính đầy miệng, hướng Liễu Mộng Nhiên nói.



Liễu Mộng Nhiên lắc đầu, nói:



- Chưa đi, tựa hồ bọn họ biết công tử ở trong phủ.

Nên không chịu rời đi!

Nghệ Phong nhíu mày, hướng Liễu Mộng Nhiên nói:



- Vậy nàng không có nói cho bọn họ, ta không muốn gặp bọn họ sao?



Liễu Mộng Nhiên nói:



- Ta đã nói, nhưng bọn họ vẫn như trước không chịu đi.

Nghệ Công nói, không thấy công tử, hắn sẽ không đi!

Nghệ Phong nghe thế, không khỏi nói thầm một tiếng:



- Da mặt lgia hỏa này thật là dầy, cư nhiên ngồi lỳ trong phủ của ta!

- Công tử, vậy hiện tại làm sao bây giờ?



Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói:



- Công tử có đi gặp bọn họ hay không?



- Gặp! Vì sao không gặp, để hắn ở trong phủ ta, uống của ta một ngụm nước cũng phải trả tiền a.

Lẽ nào lại muốn ta đi ra ngoài tiếp khách kiếm tiền sao?

Bọn họ không đáng!

Nghệ Phong nói.



- Công tử! Công tử đứng đắn một chút!

Liễu Mộng Nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sắc mặt có chút ửng đỏ, đối với việc Nghệ Phong ăn nói thô tục, nàng một điểm biện pháp cũng không có.



- Ha ha! Mộng Nhiên chờ một chút, ta ra ngoài gặp bọn hắn.

Bằng không hắn còn tưởng rằng ta sợ hắn, nên không dám gặp mặt!

Nghệ Phong thấy tránh không khỏi, vậy thì không cần tránh.



Liễu Mộng Nhiên gật đầu, hướng Nghệ Phong nói:



- Công tử đi đi!

- Đi?

Không vội, nếu lão gia hỏa kia nguyện ý chờ, vậy để hắn chờ mấy giờ nữa, bản thiếu gia vừa mới ăn xong, nên ngủ một giấc!

Nghệ Phong nói xong, ngáp dài một cái.



Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong như vậy, nàng không khỏi tức giận, nhắc nhở nói:



- Công tử, nếu như để Nghệ Công chờ lâu mà nói, sợ là trong lòng hắn sẽ có oán hận!

Liễu Mộng Nhiên cũng không biết Nghệ Phong rốt cuộc chuẩn bị cùng Nghệ gia như thế nào, chỉ là nhắc nhở Nghệ Phong một chút.



- Oán hận?

Ha ha, không thể nói như vậy.

Dù sao không bao lâu nữa, hắn sẽ cừu hận ta, chẳng lẽ ta còn sợ hắn oán hận sao?



Nghệ Phong cười cười.



Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói, nhất thời minh bạch ý tứ của Nghệ Phong, sợ là Nghệ Phong thực sự không muốn trở lại Nghệ gia, thậm chí còn có khả năng trở mặt với đối phương, nghĩ vậy, Liễu Mộng Nhiên lại không khỏi lo lắng vì Nghệ Phong, thế lực Nghệ gia rất mạnh, so với gia tộc mình còn mạnh hơn một chút.

Nghệ Phong đối nghịch với bọn họ, có thể chiếm được lợi thế gì?



Liễu Mộng Nhiên không biết, Nghệ Phong không chỉ là đối nghịch với Nghệ gia.

Người hắn đối nghịch còn nhiều hơn nữa, Thượng Quan gia, hai vị Hoàng tử, không có thế lực nào yếu hơn Nghệ gia! Thậm chí còn có càng kinh khủng! Nếu như Liễu Mộng Nhiên biết, như vậy không chỉ là lo lắng rồi!

- Công tử.



Liễu Mộng Nhiên vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại phát hiện Nghệ Phong nằm ở ghế trên, mắt nhắm lại đang ngáy khò khò.

Nàng thấy như vậy, không khỏi nở nụ cười, hắn giống như một hài tử, nói ngủ là ngủ!

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong khò khè, nàng cũng không tiếp tục nói cái gì.

Cẩn thận thu thập bát đũa Nghệ Phong bày bộn, rất sợ đánh thức Nghệ Phong!

Trong lòng Liễu Mộng Nhiên không khỏi đồng tình vì Nghệ Công, sợ là cả đế đô cũng không có người dám bắt hắn chờ như vậy! Nghệ Phong này không biết muốn ngủ bao lâu!

Liễu Mộng Nhiên thu thập xong, nàng nhìn Nghệ Phong vẫn ngủ say như trước, nghĩ đến Nghệ Công bên ngoài còn đang chờ đợi, nàng có chút buồn cười.



Liễu Mộng Nhiên lấy một cái ghế ngồi ở trước mặt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nằm ngủ trước mắt, hàng mi hơi cong, mũi cao phập phồng, hô hấp bình ổn, nhu hòa mà minh tuấn, góc cạnh rõ ràng làm cho người ta có một cảm giác thoải mái, khóe miệng lộ vẻ một tia cười tà mị như trước, phảng phất dường như đang có mộng đẹp!

- Ngủ cũng khó ưa như vậy!

Liễu Mộng Nhiên thì thầm một tiếng, tay nàng khẽ chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Nghệ Phong một chút, cảm thụ được ấm áp trên mặt Nghệ Phong.



Nghệ Phong nhẹ nhàng giật mình, nhất thời làm cho Liễu Mộng Nhiên như con chim nhỏ bị chấn kinh, nàng nhanh chóng rút tay lại.

Nàng thấy Nghệ Phong chưa tỉnh lại, lúc này mới thở dài một hơi.



Chỉ là, nghe thanh âm hô hấp đều đều của Nghệ Phong, sắc mặt của nàng không khỏi có chút ửng đỏ, nàng thấy khuôn mặt của Nghệ Phong chuyển qua một bên, không khỏi cúi đầu, hôn một cái vào khuôn mặt hắn nhẹ nhàng!

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong an tường ngủ như trẻ con như trước, trên mặt hắn tươi cười phóng dáng, nhỏ giọng thầm nói:



- Ta sẽ chiếm tiện nghi của ngươi.

Cũng không chịu trách nhiệm!

Liễu Mộng Nhiên nói xong, nhìn đôi môi của Nghệ Phong, cư nhiên nhịn không được, ma xui quỷ khiến hôn tới đôi môi của Nghệ Phong.

Có lẽ là sợ Nghệ Phong giật mình tỉnh giấc, nàng nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức kinh hoảng rời khỏi môi của Nghệ Phong.

Sau đó thấy Nghệ Phong ngủ say như trước, nàng lại lần thứ hai khẽ chạm vào môi Nghệ Phong!

Liễu Mộng Nhiên làm xong tất cả, sắc mặt nàng đỏ bừng, loay hoay giống như một tiểu hài tử, thần tình kiều mị vô cùng!

Liễu Mộng Nhiên dùng tay chuẩn bị nhẹ nhàng bóp mũi của Nghệ Phong, lại phát hiện hai mắt Nghệ Phong hơi động lên, nàng nhanh chóng nghiêm chỉnh, không dám có động tác nào khác.



Quả nhiên, Nghệ Phong mơ mơ tỉnh tỉnh, hắn mở mắt, nhìn Liễu Mộng Nhiên kiều diễm trước mặt, cười nói:



- Mộng Nhiên, có thừa dịp ta ngủ mà chiếm tiện nghi của ta hay không?



- A.

Không! Không có!

Liễu Mộng Nhiên có chút hoảng hốt lo sợ, vội vàng phủ nhận.



Nghệ Phong nói thầm:



- Không có khả năng a, bản thiếu gia đẹp trai như vậy, lại ngủ say, vì sao không ai chiếm tiện nghi của ta chứ?



Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói thầm, trong lòng nàng cười trộm không thôi, đồng thời lại không khỏi ngượng ngùng, len lén ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong hình như không có hoài nghi mình, nàng lúc này mới thở dài một hơi.



- Công tử, Nghệ Công còn đang chờ, công tử xem lúc này chúng ta có nên qua đó hay không?



Liễu Mộng Nhiên nói sang chuyện khác.



Nghệ Phong nhìn bên ngoài đã tối, hắn gật đầu, rất nhanh sẽ tới thời điểm ăn cơm tối, bọn họ còn ở chỗ này, lẽ nào mình còn phải chuẩn bị cơm cho bọn hắn, không được?

Cái kia nhất định không được, mình rất nghèo a!

- Mộng Nhiên, chúng ta qua gặp bọn hắn!

Liễu Mộng Nhiên gật đầu, đi trước dẫn đường, trong lòng cũng thở dài một hơi, trong lòng thầm nói, nguyên lai hắn không phát hiện! Hi hi.

Ngươi còn khi dễ ta, ta sẽ chiếm tiện nghi của ngươi!

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-mi-anh-ngu-mot-luc-roi-noi-56394.html