- Tôi ?
Tùng nghi hoặc hỏi lại .
Gã sau khi cau mày suy nghĩ một hồi thì nhìn Trương Chấn Vũ nói với vẻ thăm dò :
- Có thể cho tôi một ít thời gian để suy nghĩ hay không ?
Gã đàn ông mặc sơ mi gật đầu đáp :
- Tất nhiên là được , anh có quãng thời gian từ giờ cho đến một tiếng trước khi bước vào bộ phim tiếp theo để đưa ra quyết định cuối cùng .
Đến lúc đó , tổ chức sẽ cử người tới đón anh .
Gã vừa dứt lời thì liền quay sang nhìn những người còn lại nói :
- Chúc mừng các bạn đã vượt qua được bộ phim lần này .
Rất mong được gặp lại các bạn trong một ngày gần đây ! Tony , đi thôi .
Trương Chấn Vũ trước khi đi còn nhìn qua chỗ Hoàng khẽ gật đầu một cái .
Hắn còn đang khó hiểu thì cả hai đã biến mất tại chỗ , sau khi thao tác chút gì đó với chiếc đồng hộ đeo trên tay .
Hằng đảo mắt nhìn xung quanh .
Cảnh vật trước mắt họ bây giờ đã quay trở lại là tầng hầm căn nhà B-4 trước kia .
Lập nhìn về chiếc giếng ma ám nay đã tan hoang , chỉ còn lại một đống đổ nát khẽ cười hềnh hệch :
- Thế là xong .
Hà hà .
Cảm giác sống sót .
thật là tuyệt vời ! Từ nay sẽ không cần phải nhìn trước ngó sau , sợ lên sợ xuống mỗi khi bước chân vào nhà vệ sinh nữa .
Hà hà hà .
Hoài My lúc này mới có tâm trạng để tâm tới sống chết của Huy .
Cô nàng bắt đầu bám riết lấy mấy người Hoàng , Hằng và Lập để hỏi về chuyện của gã .
Lập sau một hồi bị cô ta quấn lấy thì nhăn mặt gạt tay Hoài My xuống rồi nói :
- Cô không nhớ sao ?
Chính cô đã tự tay giết chết cậu ấy rồi kia mà ?
Hằng và Hoàng nghe hắn nói huỵch toẹt ra thế thì không khỏi cau mày .
Hoài My nghe Lập thốt ra câu ấy thì chân tay rụng rời , liều mạng tóm lấy tay gã mà hỏi :
- Anh nói vậy là sao ?
Tôi làm chuyện đó bao giờ ?
Sao tôi lại có thể làm vậy được ?
Anh nói thế là có ý gì ?
Lập gỡ tay cô ta ra khỏi bả vai mình rồi bỏ đi .
Hoài My quay sang nhìn Hằng hỏi với vẻ sợ hãi :
- Chị Hằng …chuyện hắn vừa nói đó .
có phải là sự thật không ?
Hằng khẽ gật đầu .
Cô hiểu rằng sớm muộn gì thì Hoài My cũng biết và phải chấp nhận sự thật này , thôi thì biết sớm thì đau sớm , chẳng thoát đi đằng nào được .
Cứ kể cho cô ta rõ ngay từ bây giờ có khi lại hay .
Nghe Hằng kể lại chuyện mình sau đó bị Sadako thao túng như thế nào , Huy bị giết ra sao , Hoài My ngồi xổm xuống đất lấy tay ôm đầu vẻ khủng hoảng , sắc mặt tái mét .
Mặc dù Hằng chỉ kể sơ qua nguyên nhân cái chết của Huy và nhấn mạnh rằng cô không hề có lỗi gì trong chuyện này , thế nhưng Hoài My dường như vẫn không chịu nổi cú sốc này .
Nghĩ lại cũng đúng , việc hai người bắt đầu nảy sinh cảm tình với nhau từ bộ phim trước thì ai cũng thấy , bây giờ biết việc mình trong lúc vô thức đã tự tay giết hại người yêu thì không sốc mới là lạ .
Hằng sau khi an ủi Hoài My một hồi không có kết quả thì đứng lên nhìn Tùng hỏi :
- Anh tính sao ?
Chấp nhận lời mời của bọn họ .
hay là .
Tùng trầm mặt không nói , rút một điếu thuốc ra châm lên miệng hút rồi chui ra ngoài .
Hoàng thu nhặt số súng đạn vất vương vãi khắp nơi lại rồi đi theo .
Lúc này ở dưới tầng hầm căn nhà B-4 chỉ còn mỗi mình Phúc .
Gã chẳng hiểu làm gì ở đó mà mãi nửa tiếng sau mới lò dò chui ra .
Lúc đó đã là bốn giờ sáng ngày 25-09 , mọi người sau khi làm xong thủ tục nhận phòng thì đều về đánh một giấc đến chiều tối .
Năm giờ chiều .
Lập vừa tỉnh dậy thì đã cầm một cọc tiền ra ngoài nói là đi thư giãn đầu óc cho thoải mái , bù cho mấy ngày vừa qua thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn , luôn lo nơm nớp việc bị Sadako tìm tới giết hại bất cứ lúc nào .
Cũng chẳng có ai buồn quản gã , bởi trong thế giới phim kinh dị này , thứ họ không thiếu nhất chính là tiền .
Chỉ 10 điểm ở chỗ chủ thần cũng đủ đổi lấy một lượng lớn vàng cho họ ăn tiêu cả năm trời không hết .
Có mạng để tiêu hay không mới là quan trọng .
Tiếc là không thể mang bất cứ thứ gì ở trong không gian chủ thần ra ngoài , nếu không thì bọn họ cứ gọi là giàu to rồi .
Bảy giờ , Hoàng sang rủ Hằng đi ra ngoài ăn tối .
Hắn thực sự là ngán cái món cơm trộn với trứng kia tới tận cổ rồi , mấy ngày vừa qua do tâm lý lo lắng nên không để ý nhiều mà thôi , bây giờ ổn rồi thì tất nhiên là phải khác .
Nếu còn miễn cưỡng nuốt nó vào bụng nữa thì hắn chắc sẽ sinh bệnh mất .
Hai người thuê xe của nhà nghỉ lái ra phố chọn một nhà hàng tương đối sang trọng làm nơi ăn tối .
Hôm nay Hằng mặc một chiếc áo liền váy hai dây màu xanh lá , để lộ một vùng da thịt trắng ngần trước ngực , tóc thả ngang vai chứ không buộc túm lại như mọi khi , khuôn mặt cũng có trang điểm qua , so với mọi ngày thì quyến rũ hơn không biết bao nhiêu lần .
Hoàng gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của chị ta rồi hỏi :
- Chị Hằng quê ở Hà Nội à ?
làm ở đó lâu chưa ?
Sao hồi trước có lần em đưa ông già vào viện E nằm mấy tháng mà không gặp chị nhỉ ?
Hằng ngước mặt nhìn lên lẩm nhẩm tính :
- Cũng mới được hơn chục năm thôi .
Tôi sau khi tốt nghiệp còn ở nhà một thời gian nên đi làm tương đối muộn , giờ mới có hơn mười hai năm công tác à .
Năm trước tôi được lãnh đạo cử đi học bồi dưỡng chính trị và nâng cao nghiệp vụ ở trường Lê Hồng Phong để về làm trưởng khoa , ít khi tới bệnh viện làm nên cậu không gặp là phải .
Hoàng chống cằm nhìn cô chép miệng nói :
- Chồng chị may mắn thiệt đó , giờ có đốt đuốc cũng khó mà tìm được người phụ nữ nào vừa xinh đẹp giỏi giang lại tốt bụng như chị lắm .
Em nói thật chứ không phải nịnh đâu .
Thế chị bị kéo vào thế giới phim kinh dị này từ bao giờ ?
Hằng khẽ vuốt tóc rồi đáp :
- Đây là bộ phim thứ sáu của tôi .
tính ra cũng được hơn một năm rồi .
Ha ha , nhiều khi chính tôi cũng không tin nổi vì sao mình vẫn sống sót được đến bây giờ đấy … Thực ra từ khi bước chân vào thế giới này , tận mắt chứng kiến từng người một chết trước mặt mình , tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý để chờ tử thần tới rước rồi …Chỉ lo cho con và đứa em gái không người chăm lo ở nhà mà thôi .
Hoàng nghe đến đây thì nhíu mày hỏi :
- Chị sống một mình à ?
Sao lại lo con không người chăm sóc ?
Anh nhà đâu ?
Hằng cười đáp :
- Tôi sống ly thân được gần sáu năm rồi , giờ đang ở cùng đứa con trai lên chín và cô em họ học đại học năm hai .
Sao , cậu còn muốn điều tra gì nữa không ?
Hoàng lấy tay gãi đầu rồi nói :
- Hóa ra chị cũng giống em à , đúng là trái đất tròn .
Em cũng ly hôn được hơn một năm rồi , giờ đang sống với con trai ngoài Vũng Tàu .
Tiếc là chẳng thể lưu giữ được ký ức ở đây khi trở về thực tại , nếu không thì … Hằng cười buồn nhìn ra ngoài cửa sổ :
- Ừ , tiếc thật … Hoàng cất lời an ủi :
- Chị đừng quá bi quan , theo như em biết thì chúng ta vẫn có cơ hội dùng 20000 điểm để được hồi sinh lại một lần cơ mà ?
Cái này là một trong mười điều chú ý ghi ở “ khu trao đổi của thần linh “ , em vẫn còn nhớ như in .
Hằng cười nhạt :
- Cậu nghĩ 20000 điểm kiếm dễ lắm chắc ?
Chưa nói tới việc kiếm đủ số điểm không tưởng ấy , riêng việc chỉ tích lũy điểm số mà không tự cường hóa bản thân cũng là đâm đầu vào chỗ chết rồi .
“ The Ring “ này chúng ta được bao nhiêu điểm chứ ?
Vào sinh ra tử như vậy mà chỉ được tổng cộng 10000 điểm , lại còn bị trừ mất 9000 khi trở về không gian chủ thần , vậy là bộ phim này chúng ta được có 1000 điểm .
Chưa kể đến khoản phí 5000 điểm nộp cho chủ thần khi hồi sinh người khác nữa , tổng số điểm thực tế cần tiêu tốn là 25000 điểm .
Trong khi chỉ cần 50000 điểm là cậu có thể chọn phương án rời khỏi đây vĩnh viễn rồi , hình dung ra chưa ?
Hoàng nghe vậy thì cau mày không nói .
Hằng đưa ly nước cam ép lên miệng nhấp một ngụm rồi chậm rãi kể tiếp :
- Trước đây , tôi cũng đã từng gặp một người nuôi ý định tích điểm hồi sinh người thân kiểu như cậu .
Đó là một chàng trai quê ở Bắc Giang , hai mươi tám tuổi .
Cậu ta rất vui tính và quan tâm tới mọi người trong đội .
Kết quả thì sao ?
cậu ta đã chết ở ngay bộ phim thứ hai , và cũng là bộ phim đầu tiên của tôi .
Ha ha , nghe thì có vẻ đơn giản , chỉ khi bắt tay vào làm mới thấy nó khó đến chừng nào … Hằng kể tới đây thì à một tiếng như chợt nhớ ra điều gì .
Cô thò tay vào chiếc túi xách màu xanh nhạt bên cạnh lấy một con búp bê để lên mặt bàn rồi nói :
- À , tôi có thứ này định đưa cho cậu từ tối qua mà quên mất .
Hoàng nhìn con búp bê vải bé xíu đặt trên mặt bàn hỏi với giọng kỳ quái :
- Cái này .
Hằng gật đầu rồi nói với vẻ nghiêm túc :
- Cậu đừng coi thường nó .
Đây là vật dụng hỗ trợ thuộc tính ma pháp truyền thuyết tôi dùng 8000 điểm đổi ở chỗ của chủ thần đấy .
Tên nó là “ Surrogate doll”(*) , có thể tự động cứu mạng chủ nhân hai lần trong mọi trường hợp .
Thứ này mỗi một người chỉ được phép dùng điểm mua một lần duy nhất ở chỗ của chủ thần , không ai là ngoại lệ .
Hoàng nghe chị ta nói thế thì hai mắt sáng rỡ .
Hắn cầm con búp bê kia lên ngắm nghía , khi lật lại thấy mặt sau bị cháy đen thui thì giật mình nhìn Hằng nói :
- Tại sao nó .
chẳng lẽ , hôm ấy chị đã .
Hằng gật đầu đáp :
- Đúng , chính nó đã cứu tôi một mạng ngày hôm qua đấy .
Không hiểu sao , tôi có linh cảm rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra vào ngày mai , ngày cuối cùng của nhiệm vụ lần này .
Người cường hóa về mặt tinh thần như tôi thì mấy khoản cảm ứng này nhạy cảm lắm .
Bắt đầu từ mười hai giờ đêm nay sẽ là ngày cuối cùng và cũng là “ thời hạn “ của em , cứ giữ lấy nói phòng thân thì tốt hơn .
Hoàng khẽ cau mày rồi đẩy con búp bê về phía Hằng lắc đầu nói :
- Nếu là như vậy thì chị nên giữ nó lại đi thì hơn , đưa cho em làm gì ?
Hằng cười đáp :
- Sao cậu ngốc vậy ?
Lập , Tùng , Hoài My và tôi đều đã vượt qua “ thời hạn “ của mình và vẫn đang sống sờ sờ ở đây , điều đó có nghĩa là gì ?
Tối hôm qua tôi đã đem nghi vấn của mình ra hỏi hai kẻ tự xưng là người của IOT kia , câu trả lời của họ cũng khớp với suy đoán của tôi và Phúc :
đó là Sadako chỉ có thể tấn công con người đúng vào “ thời hạn “ của kẻ đó và duy nhất một lần mà thôi .
Bây giờ nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu với Phúc mới là kẻ đứng mũi chịu sào đó ! Không thấy từ đêm qua tới giờ hắn vẫn một mực trốn trong phòng không ra ngoài à ?
Hoàng ngẫm lại thì không khỏi giật mình .
Sau một hồi đẩy qua đẩy lại , hắn rốt cuộc cũng đồng ý tạm thời giữ con búp bê kia trong người , nhưng với một điều kiện là lúc trở về Hằng phải nhận 1000 điểm của hắn coi như đền đáp .
.
o0o.
Thế nhưng sự lo lắng của Hằng có vẻ là thừa thãi , bởi suốt từ tối hôm đó cho đến hết ngày hôm sau (26-09 ) vẫn không có chuyện gì xảy ra cả .
Mười giờ sáng ngày 27-09 .
Chỉ còn vỏn vẹn một tiếng nữa là hết thời hạn bảy ngày , thời khắc truyền tống về không gian chủ thần đã cận kề .
Phúc vẫn ở lì trong phòng không ra ngoài .
Tùng và Lập thì bỏ đi mất biệt , chẳng trở về khách sạn lấy một lần .
Hoài My thì suốt từ lúc giải quyết xong Sadako vẫn không chịu bước chân ra khỏi phòng , cơm nước cũng chẳng buồn động đến , rõ ràng cái chết của Huy đã để lại cho cô bé một cú sốc không nhỏ .
Đặt cốc café xuống mặt bàn , Hoàng đang lim dim tận hưởng luồng gió biển mát lạnh thổi từ cửa sổ vào thì bỗng mở bừng mắt :
- Chết rồi , tí nữa thì quên .
Còn gã Ochiniro nữa , tên Phúc ấy đã thả tự do cho hắn chưa nhỉ ?
Hằng ngồi đối diện nghe vậy thì đặt tờ báo trong tay xuống rồi nói :
- Gọi cho gã hỏi thử coi .
Hoàng rút di động ra rồi đứng dậy đi một vòng ra cửa , tới khi quay lại thì nét mặt không giấu nổi vẻ bực bội :
- Có kết nối được đâu , không hiểu gã đang làm trò gì trong đấy nữa ?
- Vậy cậu lên phòng hắn mà hỏi .
Hằng vừa dứt lời thì lại cầm tờ báo lên đọc tiếp .
Hoàng do dự một hồi rồi khoát tay nói :
- Thôi , để em xuống nhà kho xem sao vậy .
Hắn giam Ochiniro ở đấy mà .
Hằng ừ một tiếng , không quên nói với theo một câu :
- Cẩn thận đấy .
Tới lúc Hằng ngẩng mặt lên thì hắn đã đi mất từ hồi nào rồi .
Cô gấp tờ báo trong tay lại rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ .
Càng gần thời điểm trở về , nỗi bất an trong lòng Hằng lại càng lớn mạnh .
Một sự lo lắng không rõ nguyên do , nó cứ lởn vởn trong đầu cô như một bóng ma vậy .
Hằng cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay mình .
Chỉ còn vỏn vẹn nửa tiếng nữa là tất cả những người tham gia bộ phim còn sống sót tới giờ sẽ được chủ thần truyền tống trở về , thoát khỏi thế giới hắc ám của “ The Ring “ .
Cô hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh rồi bước chân lên lầu .
Căn biệt thự Villa Log Cabin ngày thường vốn không thiếu kẻ ra vào đi lại nhưng nay không hiểu sao lại vắng ngắt như tờ .
Nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp của chính mình vọng vào tai , Hằng bỗng thấy tim mình đập nhanh một cách vô cớ .
Chuyện gì vậy nhỉ ?
Chẳng lẽ .
Hằng mở cửa bước vào phòng , thắt chặt túi đồ đã được sắp sẵn từ tối qua lại một lần nữa , cố xua đuổi cái ý nghĩ đáng sợ vừa mới manh nha ra khỏi đầu óc .
Có tiếng lục cục từ chân cầu thang vọng tới .
Hằng vô thức nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn đặt trên cạnh tủ quần áo trước mặt .
Không hiểu sao cô không thể rời mắt đi chỗ khác được .
“ Choeng “ Ly nước đặt trên mặt tủ buffet bất thình lình rơi xuống vỡ tan tành .
Nước chảy lênh láng khắp sàn .
- Hỏng rồi , “ nó “ đang đến .
Cảm nhận được lớp khí lạnh và hơi ẩm không biết đã quấn chặt lấy người mình từ bao giờ , Hằng đứng bật dậy , rút khẩu súng lục giắt bên hông bắn về phía tấm gương lớn trước mặt .
Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên , nghe như tiếng ré của phụ nữ .
Cùng lúc đó , cánh cửa sau lưng cô đột nhiên đóng sập lại .
“ Rầm ! “ Hằng không dám lại gần cửa .
Cô biết tiếng lục cục vọng lại từ ngoài cầu thang kia là gì .
Cái cảm giác gần giống như bị bóng đè mà lại không phải này cô đã gặp không dưới bốn lần trong hai ngày qua .
Rõ ràng “ nó “ đang đến .
Chỉ có một điều Hằng vẫn chưa hiểu .
.
Tại sao nó chỉ đến chỗ mình ?
Một cơn đau dữ dội truyền từ bụng dưới lên làm Hằng rùng mình quỵ xuống .
Không cần ngẩng mặt lên , cô cũng biết người đang đứng sau lưng mình là ai .
Cái cảm giác lạnh lẽo tới tận sống lưng và mùi thịt rữa ấy không thể lẫn đi đâu được .
Hai mắt Hằng sáng rực lên .
Bằng tất cả nghị lực , cô cố nén đau đớn đứng dậy , quay mặt lại đằng sau .
Vẫn bộ kimono màu xanh lá , khuôn mặt đẹp một cách ma mị và đôi guốc gỗ ấy , thế nhưng ánh mắt của cô gái đứng trước mặt Hằng đã có cái gì đó khang khác , không giống với Sadako đầy thù hận mà cô vẫn gặp trước đây .
Không hận thù , không chết chóc , cả vẻ lạnh lùng lẫn tàn ác thường thấy cũng không có .
Sâu trong đôi mắt đó .
.
Chỉ có nỗi đố kỵ ngập tràn .
“ Báo Động :
Đang Trong Trạng Thái Nguy Hiểm .
Lượng (%) Đã Kích Hoạt :
23% .
Thông Báo :
Bản Năng Sinh Tồn :
Không Thể Khai Mở .
“ Hằng bật người lao về phía cửa sổ .
Sau khi thả tự do cho Ochiniro , Hoàng quay về khu nhà nghỉ A-2 để thu xếp đồ đạc .
- Hừ , may mà mình nhớ ra kịp , không thì .
Vô tình liếc mắt nhìn lên ô cửa sổ tầng ba , con ngươi Hoàng lập tức co rút lại .
Có lẽ , suốt đời gã cũng không thể nào quên được cảnh tượng đập vào mắt mình lúc ấy .
Mạng Y Tế