Nếu Như Yêu - Hụt hẫng - Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tác giả : Chưa rõ
Chương 9 : Nếu Như Yêu - Hụt hẫng

Trong một bãi đất chứa những thùng container trống, thường dùng để chứa hàng.

Mấy chục tên đàn em đứng bao quanh thành một vòng tròn.

Cảnh Phong đứng chính giữa trung tâm của cái vòng tròn đó, gương mặt đanh thép lạnh lùng, ánh mắt sáng quắt ẩn chứa sự kiên định, chẳng chút sợ hãi nào khi đối mặt với một đám người như thế.

Anh nhìn thẳng không hề chớp mắt sợ hãi khi đối diện với Hoàng Sĩ Nghiêm.

Hoàng Sĩ nghiêm ngồi trên một cái ghế gỗ màu đen đánh bóng sang trọng.

Hôm nay ông bỏ bên ngoài bộ đồ vest sang trọng để mặc một cái áo sơ mi ngắn tay ngắn mà xám, nhìn ông rất khó gần.

Ánh mắt ông cũng đang âm thầm quan sát đánh giá Cảnh Phong.

Lát sau ông mới lên tiếng:

– Lý do gì cậu muốn đến đây?

– Là vì ông chủ Nghiêm đã có lời mời – Cảnh Phong nhẹ nhàng cười một cái đàplời.

– Chỉ đơn giản như vậy sao?

– Hoàng Sĩ Ngiêm cau mày nhìn Cảnh Phong, ánh mắt ngờ vực.

– Vậy ông chủ Nghiêm cho là điều gì?

– Cảnh Phong vẫn giữ nụ cười lạnh trên nét mặt mình hỏi lại.

– Tôi nhớ là cậu đã từ chối.

– Ồ, tôi cho là người thông minh thì nên biết suy nghĩ cặn kẽ.

Tôi là người thận trọng nên luôn cân nhắc kỹ hành động của mình.

Tin chắc ông chủ Nghiêm cũng không thích một đám tay chân đầu óc bã đậu làm việc cho mình đâu nhỉ – Cảnh Phong nhếch môi khiêu khích nói.

Hoàng Sĩ Nghiêm trầm mặt một cái rồi khẽ cười , sau đó vỗ tay khen ngợi:

– Nói hay lắm.

Cảnh Phong lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã thấy thích cậu rồi.

Cậu là người rất biết cách lãnh đạo, thông minh, dũng cảm, cái tên Cẩu Thạch đó may mắn có được cậu.

Mấy địa bàn trong tay cậu nghe nói rất ăn nên làm ra, cậu rất giỏi quản lý, đàn em dưới quyền không ai không phục cậu cả.

Nói thật, chỉ cần cậu muốn, cậu cũng có thể tự tách ra làm chủ bản thân.

Chính vì điều này mà lão Thạch dường như rất đề phòng cậu, hắn xem cậu như kẻ sẽ đạt lấy địa vị của mình.

Vì sao cậu lại muốn đầu quân sang bên tôi.

– Ông chủ Nghiêm, tôi đã nói rồi.

Là tôi cân nhắc kỹ lưỡng chuyện ông mời tôi, mới quyết định đến đây.

Còn sự cân nhắc của tôi thế nào?

Chắc ông chủ Nghiêm muốn biết lắm đúng không?

– Cảnh Phong không hề lúng túng , anh bình tĩnh đáp lời Hoàng Sĩ Nghiêm, ông ta là con cáo già đa nghi, ông ta tất nhiên sẽ đem chuyện anh đột ngột quyết định đến đây đặt nghi vấn.

Hoàng Sĩ Nghiêm im lặng, ánh mắt ông ta thoáng sầm lại, ẩn trong đôi mắt của ông thật khó biết ông ta đã nghĩ đến cái gì, chỉ có thể đoán mơ hồ mà thôi.

– Ông chủ Nghiêm, để tránh tình trạng nghi kỵ như với ông chủ Thạch, tôi xin nói thẳng luôn.

Tôi xưa nay không có hứng thú với việc làm ông chủ này ông chủ nọ.

Ông chủ Nghiêm nói đúng, tôi có bản lĩnh tự lập ra cho mình một địa bàn riêng rồi làm ông chủ mà không cần phải sống cúi đầu với ai, có thể bây giờ địa bàn của tôi không lớn, nhưng ai biết sau này thế nào?

Liệu đến khi đó ông chủ Nghiêm có được xem là đối thủ của tôi hay không thì còn xem xét lại – Cảnh Phong cười lớn nói – Nhưng vì sao tôi lại không làm, chỉ đơn giản là vì tôi không thích.

Tiền, ai cũng muốn có, nhưng tôi lại không hứng thú với quá nhiều tiền.

Hơn nữa việc làm ông chủ thật quá vô vị, chỉ biết ngồi một chỗ sai bảo, còn tôi thích đi đó đi đây, phiêu lưu mạo hiểm đầy kích thích.

Vậy thì cứ đầu quên cho một ông chủ có thực lực và biết “trọng nhân tài “ – Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ :

trọng nhân tài” để lấy lòng Hoàng Sĩ nghiêm tân bốc ông ta – Làm việc cho ông ấy, vừa thỏa mãn cuộc sống vô vị của mình, vừa có tiền, há dại gì mà không làm chứ?

Câu trả lời thế này, không biết ông chủ Nghiêm có nhận xét gì hay không?

– Khá lắm.

Cảnh Phong, cậu đã thiết phục được tôi – Hoàng Sĩ Nghiêm vỗ tay tán thưởng, sau đó nheo mắt hỏi – Vết thương của cậu lành chưa?

– Sắp lành rồi – Cảnh Phong không lừa dối thật tình đáp – Tôi tin mình có thể trải qua thử thách của ông chủ Nghiêm – Anh tự tin đáp.

– Rất tự tin, tôi thích điều này – Hoàng Sĩ Nghiêm khoái chí cười – Vậy chúng ta cứ thế bắt đầu.

Cậu thấy thế nào?

– Tùy ông – Cảnh Phong đáp với vẻ tự tin.

Hoàng Sĩ Nghiêm quan sát thái độ tự tin của Cảnh Phong, ông quắc tay ra hiệu một cái, gã mập đầu hói bụng bự, tay in hình xăm con rắn đã khum xuống nói:

– Ông chủ, có chuyện gì?

Hoàng Sĩ Nghiêm liền nói nhỏ vài cái vào tai của gã mập.

Hắn lập tức gật đầu, sau đó đứng thẳng quay đầu đi, tay thò vào trong túi, hắn lấy điện thoại gọi cho một người.

Cảnh Phong có chút cau mày nhìn gã mập quay lưng đi, chẳng ai có thể nghe hắn nói điều gì.

Nhưng từ ánh mắt đắc ý của Hoàng Sĩ Nghiêm, anh cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh chuyên chú nhìn gã mập đang nói điện thoại, ánh mắt của hắn có chút hằn học.

Cảnh Phong thật sự tò mò vì những gì bên trong.

– Cảnh Phong! Hoàng Sĩ Nghiêm bất giác gọi lớn, làm sao nhoãng tia nhìn của Cảnh Phong.

– Tuy tiếng tăm của cậu vang rất xa, nhưng tin đồn vẫn là tin đồn không có gì chứng thực cả.

Như cậu nói, tôi không thích mướn những người không đầu óc, càng không mướn người không đủ bản lĩnh.

Với khả năng của cậu, vị trí thấp sẽ không xứng đáng, nhưng vị trí quá cao, chỉ e là anh em không phục.

Cho nên, muốn để cậu có vị trí đúng với thực lực của mình, tôi cần màn chào hỏi đầy ấn tượng.

Hy vọng Cảnh Phong cậu sẽ làm cho chỗ này sôi nỗi hơn.

Dứt lời, Hoàng Sĩ Nghiêm hất mặt ra lệnh bọn đàn em vốn đang bao quay Cảnh Phong nhanh chóng vào cuộc chiến này.

Dứt lời, Hoàng Sĩ Nghiêm hất mặt ra lệnh bọn đàn em vốn đang bao quay Cảnh Phong nhanh chóng vào cuộc chiến này.

Cảnh Phong vẫn gương mặt cười cười, ánh mắt thâm trầm sâu lắng, chẳng ai có thể đọc được trong ánh mắt anh là điều gì:

sợ hãi hay khinh thường.

Đám đàn em, có nhiều tên biết Cảnh Phong, chúng nhìn Cảnh Phong với ánh mắt tôn kính.

– Anh Phong, bọn em có nhiệm vụ phải làm, hy vọng chúng ta được làm anh em với nhau sau này.

Nếu có lỡ đắc tội, mong sau này anh sẽ bỏ qua cho tụi em.

– Đánh đi – Cảnh Phong không đáp, anh chỉ khẽ nói.

Cả đám người liền lần nữa xông vào Cảnh Phong, nhưng lần này, Cảnh Phong hoàn toàn dễ dàng trong việc đối phó với bọn người kia.

Chỉ là một cuộc thử thách, cho nên toàn dùng tay chân để giao đấu mà thôi.

Hơn nữa, những người bao quay Cảnh Phong cũng chỉ là một đám đàn em chưa có nhiều kinh nghiệm giao chiến.

Xem ra, Hoàng Sĩ Nghiêm một là muốn sỉ nhục anh, hai là ông ta thật sự muốn anh đầu quân cho ông ta.

– Ông chủ! Ông thấy thế nào?

Cậu ta được chứ?

– Tên mập đầu trọc cúi người nói sát bên tai Hoàng Sĩ Nghiêm – Khá lắm.

Một đứa như thế, đáng tiếc chúng ta lại không tìm được sớm hơn – Hoàng Sĩ Nghiêm quan sát Cảnh Phong một đấm mạnh vào bụng khiến tên đàn em khụy gối sau đó ôm bụng ngã xuống đất.

Chân trái thì lùi lại né tránh, nhưng chân phải thì lại giơ lên nhắm ngay ngực tên này mà đạp mạnh, khiến thằng đàn em thua Cảnh Phong cả cái đầu và gầy gò bị văng ra xa mấy bước mới ngã oạch xuống đất.

mấy tên đàn em khác, phần vừa nệ trọng, phần vừa sợ Cảnh Phong, nên thấy vậy thì hơi nhát mà không dám xông vào.

– Đã gọi điện thoại chưa?

– Hoàng Sĩ Nghiêm đột nhiên lên tiếng hỏi.

– Dạ, ông chủ.

Chắc nó sắp đến rồi – Tên mập kia liền cúi người trả lời ngay lập tức.

Hoàng Sĩ Nghiêm hài lòng gật đầu tiếp tục theo dõi trận đấu.

Cuối cùng cũng bị Cảnh Phong chân đạp tay đấm ngã hết cả đám, ôm bụng rên la.

Cảnh Phong đánh xong thì hừ mũi nhẹ, anh phủi phủi quần áo mấy cái, xua đi mấy vết bụi bẩn do chân bọn đàn em gây ra.

Cảnh Phong với vẻ mặt lạnh lùng khó dò xét quay lại nhìn Hoàng Sĩ Nghiêm hỏi:

– Như vậy thì ông chủ Nghiêm đã hài lòng chưa?

– Haha….

đánh có vài con tép riêu mà cũng bày đặt lớn giọng – Giọng của Hưng đại bàng từ xa vang tới nói với vẻ khinh thường.

Cảnh Phong quay đầu ra sau nhìn Hưng đại bàng đang đi tới.

– Cảnh Phong, lúc nãy mới là màn dạo đầu cho cậu thôi.

Bây giờ mới thực sự là thử thách nè – Hoàng Sĩ Nghiêm lớn tiếng nói với Cảnh phong, ánh mắt của ông ta trở nên nham hiểm vô cùng.

Cảnh Phong giờ mới biết thủ đoạn cao siêu của Hoàng Sĩ Nghiêm, ông ta quả không hổ danh là con cáo già.

Đầu tiên là làm cho anh vui mừng vì những đối thủ vô cùng nhẹ ký, nhưng thực chất là ông ta là muốn tiêu hao bớt sức lực của anh rồi tung ra con át chủ bài.

Ai chẳng biết Hưng đại bàng nổi tiếng về đánh đấm như thế nào.

– Ông chủ, anh Lục, hai người gọi em đến là để em giúp hai người dẹp đi cái thằng cao ngạo này đúng không?

Yên tâm, em nhất định sẽ cho hắn bò lăn bò càng, không bao giờ cho hắn có dịp thoát khỏi đây chạy trốn đâu – Hưng đại bàng kể công, ưỡng ngực đắc ý nói.

Lâu rồi hắn không có đánh nhau, hôm nay xem như hắn được hưởng lạc một chút mà thôi.

Hưng đại bàng nhìn Cảnh Phong, hắn ta vẫn rất tức tối anh vì mấy lần bị phỗng tay trên địa bàn, lần này phải trả thù rửa hận mới được.

– Không phải đâu Hưng – Năm Lục – Người đàn ông mập với cái đầu trọc in hình con rắn trên cánh tay lên tiếng thay cho Hoàng Sĩ Nghiêm nói – Cảnh Phong muốn gia nhập với chúng ta, ông chủ gọi chú mày đến là để kiểm tra năng lực của cậu ta.

Nếu Cảnh Phong thật sự có thực lực, cậu ấy sẽ cùng chú mày tiếp quản công việc thay ông chủ.

– Cái gì?

– Hưng đại bàng ngạc nhiên vô cùng, hắn trừng mắt nhìn Cảnh Phong , hắn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại – Anh Lục , anh đang nhầm lẫn điều gì à?

Cậu ta là người của đối thủ cạnh tranh của chúng ta mà – Bây giờ thì không nữa rồi.

Cậu ta bị lão Thạch đuổi ra ngoài vì ghe ghét và ganh tỵ – Anh Lục bèn nói – Ông chủ chúng ta dù sao cũng là một người trọng nhân tài, cho nên muốn đào tạo Cảnh Phong cho thật tốt.

– Nhưng mà….

- Hưng đại bàng nghẹn lời không nói được gì nữa.

Chia bớt mặt bằng của hắn chính là chia bớt tiền, hắn thật chẳng mong túi tiền của mình hay người của mình bị lấy đi lần nữa.

– Được rồi.

Chẳng phải cậu tự tin có thể đối đầu với Cảnh Phong chứ?

Hưng đại bàng liếc ánh mắt sáng như dao nhìn Cảnh Phong.

Hắn ta nhanh chóng bước ra mặt đối mặt với Cảnh Phong.

Cảnh Phong cũng bất động vì điều đó, anh chưa từng giao đấu với Hưng đại bàng cho nên không đánh giả được thực lực của hắn.

Cả hai đứng gườm nhau, hai chân di chuyển chẳng khác nào một khúc gổ.

Thay vì đứng yên như lúc nãy, lần này là Cảnh Phong ra tay trước.

Anh lao đến vung nấm đấm về phía Hưng đại bàng, quả nhiên là Hưng đại bàng cũng rất có nghề, hắn nhanh chóng né người và hồi đáp một nấm đấm khác.

Cảnh Phong cũng nhanh chóng đưa tay làm một thế đỡ đòn hất cánh tay của Hưng đại bàng ra.

Quả thật là một cuộc chiến vô cùng sôi nỗi, hai bên có thực lực ngang như nhau, lại đều là dân võ nên hai người đã có màn giao đấu đẹp mắt vô cùng.

Cảnh Phong có chút đuối sức, hơi thở trở nên rối loạn một tí, nhưng ra đòn vẫn chính xác.

Cả Hưng đại bàng và Cảnh Phong đều bị đối thương đánh nhau gần chết.

Hưng đại bàn biết Cảnh Phong bị đau vai, hắn ta lập tức tấn công bên phần vai phải của mình.

Cảnh Phong bị trúng hai đấm liên tiếp ở đó, anh lão đảo ngã xuống, Hưng đại bàng đâu ngốc nghếch hắn ta lợi dụng điều này ….

Hưng đại bàng lao đến đấm một đấm thật mạnh vào mặt Thiên Phong, khiến cả người anh nằm rạp xuống mặt đất.

Hắn đắc ý thu tay về, đứng thẳng lưng dậy khinh thường nhìn Cảnh Phong.

Sau đó ném lại một câu:

- Đúng là vô dụng.

Sau đó hắn quay lại nhìn Hoàng Sĩ Nghiêm nói:

- Ông chủ, thấy trận này thế nào.

Hoàng Sĩ Nghiêm không nói gì , anh đưa mắt nhìn ra sau lưng Hưng đại bàng, Hưng đại bàng cũng quay đầu nhìn lại, Cảnh Phong đã đứng dậy từ lúc nào.

Cảnh Phong nhìn Hưng đại bàng , đưa tay lau khóe miệng bị chảy máu của mình, anh ung dung nói:

- Cám ơn đã gãi ngứa.

Mặt Hưng đại bàng biến sắc, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn Cảnh Phong nói:

- Cảnh Phong, thể diện đàn ông đúng là cần phải giữ, nhưng so với thể diện thì tính mạng càng quý giá hơn.

Tao khuyên mày, đừng nên bày đặt tỏ vẻ anh hùng gì nữa.

Cứ chấp nhận chịu thua đi, tao sẽ bỏ qua cho mày.

- Hưng đại bàng, mày nói sai rồi.

Thể diện đàn ông là thứ đáng trân trọng nhất, chỉ có hạng đàn bà mới không cần thể diện mà thôi.

Tính mạng tao cần phải giữ, thể diện càng phải giữ nhiều hơn – Cảnh Phong cười đến điềm tĩnh đáp, nụ cười lạnh vô cùng.

Một câu nói chửi xéo rõ ràng đến như thế khiến Hưng đại bàng tức điên lên, hắn lần này hùng hổ lao đến Cảnh Phong tung nấm đấm, nhưng lần này, Cảnh Phong không đáp đòn hắn như trước nữa mà anh chọn giải pháp tránh đòn.

Tránh đòn không tốn quá nhiều sức lựa của Cảnh Phong, nhưng Hưng đại bàng thì lại tốn khá nhiều sức lực, bởi vì hắn ra đòn hết sức mình, cố gắng hạ gục Cảnh Phong.

Mà hắn càng muốn đánh bại Cảnh Phong thì càng nôn nóng mất bình tĩnh.

Cảnh Phong né đòn, lùi lại mấy bước nhìn hắn giễu cợt, anh đưa ngón tay trỏ ngoắt ngoắt khiêu khích Hưng đại bàng, khiến hắn điên tiết lên.

Mặt hắn tối ầm lại, ánh mắt như lửa đốt, quyết ý hạ gục Cảnh Phong cho bằng được.

Nhưng hắn ỷ mình sức trâu, cứ ra đòn mạnh, cuối cùng thì hơi thở hắn trở nên nặng nhọc hơn, cơ bắp bắt đầu nhức mỏi và rời.

Động tác dường như chậm lại.

Cảnh Phong nhếch môi cười nhạt, đã đến lúc anh ra tay rồi.

Anh nhanh nhẹn chụp lấy nấm đấm vừa tung ra của Hưng đại bàng, khiến hắn hơi bất ngờ vì nãy giờ hắn vốn là người chủ động, còn Cảnh Phong lại là người bị động.

Cái bất ngờ phản công của Cảnh Phong tuy có khiến Hưng đại bàng khựng lại, nhưng người nhiều kinh nghiệm như hắn cũng chẳng quá nao núng.

Trước khi Cảnh Phong kịp tung đòn với hắn, hắn đã xoay người tung gối hướng phần bụng của Cảnh Phong nhắm đến.

Cảnh Phong lập tức dùng khủy tay giáng mạnh xuống đầu gối đang nâng lên của hắn, ngăn chặn đòn.

Sau đó chụp lấy cổ áo của Hưng đại bàng, kéo thân người hắn về phia mình lên gối thúc vào bụng hắn, tiếp đó là một cú đá gạt chân khiến hắn ngã nhào xuống đất.

Cuối cùng là một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn, kết thúc.

Cảnh Phong trả lại cho Hưng đại bàng cú đấm vào mặt hắn, ăn miếng trả miếng, trả lại cho hắn tất cả những đòn mà hắn đã sử dụng với anh.

Hưng đại bàng vừa ôm bụng, vừa chảy máu miệng, nằm vật dưới đất rên rỉ.

Cảnh Phong cười khẩy một cái rồi phủi tay đứng dậy.

Anh đưa tay ôm lấy bả vai đã bắt đầu đau nhức của mình.

Trước khi đến đây, Hải đã tiêm cho anh một liều thuốc giảm đau loại cực mạnh.

Cho nên dù vết thương vẫn chưa lành, nhưng việc đánh nhau đối với Cảnh Phong cũng không quá vất vả.

Hưng đại bàng quá chủ quan, ỷ vào việc vết thương trên vai Cảnh Phong vẫn chưa lành mà khinh địch.

- Khá lắm – Hoàng Sĩ Nghiêm vỗ tay thật lớn đầy thích thú đứng đậy hướng mắt Cảnh Phong khen ngợi.

Năm Lục thì không nói không rằng bước đến đỡ Hưng đại bàng đứng dậy, bọn đàn em cũng hùa đến phụ Hưng đại bàng đứng lên, nhưng bị Hưng đại bàng quắt mắt khiến e sợ mà rụt tay.

Hưng đại bàng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế trước bọn đàn em, ngoài Năm Lục và ông chủ ra, hắn đối với tất cả đều là tự cao tự đại, vậy mà……Hưng đại bàng ghiến răng, hắn thật sự muốn lao đến bên Cảnh Phong quyết đấu một lần nữa .

Nhưng Năm Lục đã giữ tay hắn lại, quắt mắt ra lệnh hắn giữ im lặng.

Hưng đại bàng tức giận ném ánh mắt nhìn Cảnh Phong và Hòang Sĩ Nghiêm đang trò chuyện với nhau trong căm phẫn, hắn tự nhủ với lòng, nhất định có ngày hắn phải bắt Cảnh Phjong trả giá cho mối nhục ngày hôm nay.

- Hưng! – Hoàng Sĩ nghiêm lớn tiếng gọi – Từ nay địa bàng ở QK giao lại cho Cảnh Phong.

- Cái gì?

– Hưng đại bàng bất ngờ trước quyết định của Hoàng Sĩ Nghiêm, hắn trợn mắt nhìn Hoàng Sĩ Nghiêm rồi đến Cảnh Phong.

Tuy trong tay hắn nắm giữ chục địa bàn, giao ra một cũng không đáng gì, nhưng người đó lại là Cảnh Phong – kẻ mà hắn luôn căm ghét, hơn nữa, lại là QK.

Địa bàn ở KQ là nằm ngay trung tâm thành phố, có rất nhiều món lợi được thu từ QK.

Gần như ở QK lợi nhuận thu về cao gấp đôi ở những địa bàng khác.

Tên Cảnh Phong này vừa mới đến mà đã được ưu đại đến thế, sau này biết không chừng, Cảnh Phong sẽ còn cướp những gì trên tay hắn.

hắn nhất định phải loại bỏ Cảnh Phong mới được.

Cảnh Phong nhìn vẻ tức tối của Hưng đại bàng, anh nhếch môi cười.

Sau đó từ chối lời mời dự tiệc chiêu đãi của Hoàng Sĩ Nghiêm, anh nói muốn nghĩ ngơi sau trận đấu nên cáo lui ra về.

Hưng đại bàng tức giận vô cùng, nhưng Năm Lục đã ngăn cản hắn:

- Cứ mặc kệ cậu ta đi, cậu cũng cần về nhà nghĩ ngơi.

- Cái thằng đó đúng là không nể mặt ông chủ, em thật không biết vì sao ông chủ lại coi trọng hắn đến thế – Hưng đại bàng bất mãn nói lớn.

- Ông chủ tự có suy nghĩ của mình, anh biết cậu có chút bất mãn với cách làm của ông chủ.

Nhưng cậu nên biết ông chủ là đang thả dây dài câu cá lớn.

Yên tâm đi, đối với ông chủ, chúng ta vẫn là tay chân đắc lực nhất của ông ấy, nếu không anh cũng sẽ không chọn cách đứng ngoài cuộc như thế này đâu – Năm Lục vỗ vai thân tình nói với Hưng đại bàng.

Tuy Hưng đại bàng không hiểu lắm lời của Năm Lục, nhưng hắn rất tin tưởng Năm Lục, hắn gật đầu quay lưng ra về.

Cảnh Phong lái xe thật nhanh về đến nhà của mình, tay anh đã bắt đầu hết thuốc giảm đau, bắt đầu đau nhức dữ dội, đến mức Cảnh Phong toát hết cả mồ hôi lạnh.

Gương mặt tái nhợt, Cảnh Phong cắn chặt môi, toàn thân run lên vì cơn đau hành hạ, thật may mắn là trận đấu kết thúc đúng lúc thuốc bắt đầu hết hiệu lực, nếu không Cảnh Phong không biết hậu quả ra sao nữa.

Chiếc xe đến trước cửa nhà anh thì thắng két lại, tạo một âm thanh vang dội, Cảnh Phong cố gắng mở cửa bước xuống xe để vào nhà.

Anh cần uống thuốc để làm dịu cơn đau này.

Cơn đau khiến Cảnh Phong gần như choáng voáng, bước chân khệnh khạng, cô gắng lê thân bước vào nhà.

Nhưng chỉ bước được vài bước là hai mắt tối sầm lại, hai chân như không còn sức, thân người từ từ ngã xuống đất.

Một cánh tay vương tới đỡ lấy anh, giữ cho anh không khỏi té ngã, trong ý thức mơ hồ, Cảnh Phong nhận ra người đó là Cẩm Tú, anh nghe giọng cô hốt hoảng hỏi:

- Cảnh Phong! Anh làm sao vậy.

- Dìu anh vào nhà đi – Cảnh Phong cố gắng thều thào nói.

Cẩm Tú vội vàng dìu Cảnh Phong vào nhà , cô đặt anh ngồi lên ghế, rồi vội vàng đi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt anh.

Cảnh Phong cố gắng với lấy lọ thuốc trên bàn, chẳng thèm coi, anh đổ ra tay cứ thế vóc thuốc vào miệng rồi cố gắng nuốt xuống, thở dốc.

Cẩm Tú nhìn Cảnh Phong như thế, cô cảm thấy xót xa vô cùng.

Cô nghe Thái nói lại, Cảnh Phong hôm nay là quyết định đi tiếp cận với Hoàng Sĩ Nghiêm.

Cô lo lắng vô cùng nên chờ đợi anh mấy tiếng ở nhà, không ngờ sự lo lắng của cô là rất đúng.

Nhìn Cảnh Phong như thế, anh đau lòng khôn kể, trái tim như ai đó đâm mạnh một dao.

Cô giúp Cảnh Phong lau mồ hôi, giọng nói trách móc:

- Có đáng để anh liều mạng đến như thế hay không cơ chứ.

- Có, rất xứng đáng – Cảnh phong thở dốc đáp – Dù phải trả giá bằng tính mạng, anh cũng thấy xứng đáng.

Cẩm Tú nghe cảnh Phong nói như thế, cô hít một hơi thật sâu, cô quyết định vì Cảnh Phong, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải giúp Cảnh Phong lấy được những thứ anh cần.

Tình bạn thật sự là gì?

Kiều Chinh đọc viết nói về tình bạn như thế này:

“ Tình bạn là món quà vô giá không thể bán không thể mua,giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn một núi vàng rất nhiều.

Bởi vì vàng là một vật vô tri,không biết nhìn cũng không thể lắng nghe.

Và trong lúc ta gặp rắc rối vàng…………không thể nói lời cổ vũ ,vàng không có đôi tai để lắng nghe,không có trái tim để thấu hiểu.

Vàng không thể đem lại cho bạn bình yên hoặc sự trở che khi bạn cần .

Hãy cảm ơn cuộc đời đã tặng bạn món quà vô giá,không phải kim cương ,châu báu mà là tình cảm chân thành từ một tình bạn thật sự………….

Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc….

Hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn tôi hứa sẽ làm bạn cười nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn.

Nếu một ngày nào bạn cảm thấy đơn độc….

hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn ,chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.

Nếu một ngày nào đó ,bạn phân vân trước những sự lựa chọn của mình ….

Hãy gọi cho tôi ,tôi sẽ không quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn,trước sự lựa chọn của mình.

Nếu một ngày nào đó,bạn gặp phải thất bại… Hãy gọi tên tôi, tôi sẽ không mang lại cho bạn thành công,tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cách cửa khác.

Nếu một ngày nào đó bạn gặp phải một sai lầm và vô cùng đau khổ… Hãy gọi cho tôi ,tôi không thể sữa chữa sai lầm đó,nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm đó sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.

Nếu một ngày nào đó ,bạn cảm thấy lợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi… Hãy gọi cho tôi,tôi sẽ không níu giữ nó lại,nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc điều có những điểm khởi đầu và kết thúc.

Nếu một ngày nào đó,bạn trở lên bế tắc và tuyệt vọng… Hãy gọi cho tôi,tôi không dám hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả.

Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.

Nếu một ngày nào đó,cuộc sống quá khắc nghiệt ,khiến những ước niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão… Hãy gọi cho tôi,tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu.

Nhưng bờ vai tôi đây sẽ là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng “chiến đấu “ NHƯNG… MỘT NGÀY NÀO ĐÓ BẠN GỌI MÀ KHÔNG THẤY TÔI TRẢ LỜI.

BẠN HÃY ĐẾN BÊN TÔI VÌ LÚC ĐÓ TÔI ĐANG CẦN BẠN.

” Kiều Chinh cảm thấy bài viết này khá lá hay, chỉ đáng tiếc là nó chỉ giống như tình bạn của cô và Cẩm Tú lúc ban đầu mà thôi, còn bây giờ thì….

Lòng cô bỗng trở nên buồn miên man, giữa tình bạn và tình yêu, thật khó mà lựa chọn.

Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình yêu, còn đối với phụ nữ, tình yêu quan trọng hơn tình bạn.

Còn cô, tình yêu và tình bạn đều quan trọng như nhau.

Mắt nhìn thấy bạn càng rời xa mình mà không làm gì được, cô cảm thấy bất lực vô cùng.

Dạo gần đây, Cẩm Tú càng khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn cô giống như chất chứa bao nỗi oán hận rất đáng sợ.

Thái độ của Cẩm Tú càng khiến Kiều Chinh hoang mang vô cùng.

Cô vẫn luôn cho rằng Cẩm Tú lo lắng cho mình nên mới ngăn cản cô đến bên cạnh Cảnh Phong, nhưng thái độ thù địch này là sao?

Mãi suy nghĩ, cô không hề thấy Vĩ Thanh bước đến và ngồi xuống bên cạnh mình từ bao giờ.

– Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ cả – Vĩ Thanh bỗng than dài một hơi.

– Em có gì khác lạ đâu?

– Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vĩ Thanh hỏi lại.

– Còn nói không – Vĩ Thanh quay người nhìn Kiều Chinh vẻ không hài lòng – Trước đây hai người có âu sầu nét mặt như bây giờ đâu cơ chứ.

Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau không rời.

Còn bây giờ cứ như người đầu sông kẻ cuối sông ý.

Em còn đỡ, Cẩm Tú mới đáng nói, cô ấy thay đổi gần như 180 độ.

Có biết mọi người nói thế nào về hai đứa hay không?

Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế.

Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.

– Em…

- Kiều Chinh giật mình kêu lên.

– Uh! Mọi người bảo thế đó, bởi vì trước giờ nhìn Cẩm Tú thì có biểu hiện của cô gái đang yêu hơn là em.

Chuyện của em với Cẩm Tú, mọi người đồn thổi lên rất nhiều, anh nghe mà chóng mặt luôn.

Nào là, vì em mà Cẩm Tú và bạn trai cô ấy cải nhau một trận lớn, bạn trai Cẩm Tú chẳng thích em nhưng em cứ mặt dày bám theo, cuối cùng anh ta phải tốn tiền dỗ dành Cẩm Tú để chứng minh tình yêu của mình.

Em xem, dạo gần đây Cẩm Tú ăn bận vô cùng đẹp, trang sức đắt tiền, hơn nữa….

Vĩ Thanh đột nhiên yên lặng khiến Kiều Chinh hoài nghi, cô nóng ruột thúc giục nói:

– Hơn nữa….

– Hơn nữa, họ còn bày tõ tình yêu của mình rất rõ ràng, có người nhìn thấy trên cổ Cẩm Tú xuất hiện dấu hôn – Vĩ Thanh thở dài nói.

– Dấu hôn….

- Kiều Chinh nhìn ánh mắt buồn bã của Vĩ Thanh , cô vỗ vai anh an ủi – Vĩ Thanh, chuyện dấu hôn thì em không rõ lắm.

Nhưng em và Cẩm Tú không phải giận nhau vì chuyện tranh giành một người đàn ông đâu anh.

Chỉ là chuyện đồn thổi mà thôi.

– Có lẽ Cẩm Tú đã có bạn trai rồi, cũng đúng, một cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như cô ấy, sao lại không có người thích cơ chứ – Vĩ Thanh khẽ cười buồn nói xong thì đứng dậy bỏ đi Kiều Chinh tuy phủ nhận mình và Cẩm Tú cãi nhau vì chuyện tình tay ba, nhưng trong lòng cô xuất hiện cảm giác mơ hồ.

Cảnh Phong là một chàng trai khá nổi bật, từ vẻ mặt đến tính cách của anh, dù anh lạnh lùng và nguy hiểm nhưng vẫn khiến nhiều cô gái cam tâm nhảy vào.

Ngay cả cô cũng vậy, cô từng nghĩ, sẽ yêu một chàng trai nhẹ nhàng hiền lành, nào ngờ trái tim lại rơi vào hố tình của Cảnh Phong như thế.

Cẩm Tú cũng là một cô gái, trước một anh chàng như Cảnh Phong, lẽ nào không bị sa hố.

Cho dù hai người họ có là anh em đi chăng nữa, thì cũng chỉ là anh em họ mà thôi.

Cẩm Tú yêu và thần tượng Cảnh Phong có lẽ cũng không phải là điều gì lạ lắm.

Tim Kiều Chinh bỗng nhói đau một cái đến khó chịu, cô vội vã nhắm mắt lại, hít thật sâu lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi của mình.

Cô tự nhủ với mình:

” Không thể có chuyện đó.

Cẩm Tú chỉ đơn thuần là tôn sùng Cảnh Phong như một người anh trai mà thôi” Tâm trạng của Kiều Chinh bỗng trở nên rất xấu, cô không còn tâm trạng học hành gì nữa, chạy xe về nhà.

Nhà lại chẳng có ai, Kiều Chinh mệt mỏi ngủ một giấc dài.

Đến khi cô thức giấc thì trời cũng đã sẫm tối.

Ba mẹ vẫn chưa về, Kiều Chinh bỗng cảm thấy cô đơn quá.

Cô cảm thấy nhớ Cảnh Phong, nhớ rất nhiều, nhưng dạo gần đây Cảnh Phong thường không có nhà, anh đi đâu, cô cũng không biết, có gọi điện, anh cũng không bắt máy.

Có lẽ Cẩm Tú biết anh đi đâu, nhưng Cẩm Tú chắc chắn là không nói với cô.

Kiều Chinh bước đến bên cây đàn dương cầm của mình, đây là cây đàn yêu thích của cô.

Kiều Chinh ngồi cuống, cô dạo một đoạn nhạc , một đoạn trong bài “When the love falls”.

Bài nhạc nhẹ nhàng truyền cảm khiến người ta dễ chìm vào trong nó.

Hoàng Sĩ Nghiêm trơ về nhà, thấy con gái đang ngồi đánh đàn, lâu rồi ông hông thấy Kiều Chinh đánh đàn.

Ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, đưa tay xoa đầu cô cười âu yếm hỏi:

– Con gái của ba hôm nay có tâm sự à.

– Ba! – Kiều Chinh quay sang nhìn thấy ông , hai mắt rưng rưng, choàng tay qua eo ông, đầu dựa vào người ông nhõng nhẽo gọi một tiếng.

Hoàng Sĩ Nghiêm yêu thương giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:

– Sao thế?

Ai ăn hiếp con à.

– Không phải – Kiều Chinh ở trong lòng ông lắc đầu .

Cô cứ ôm ba mình như thế, cảm thấy trong lòng ông thật ấm áp.

Cho nhớ từ khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng thích được ba bế, lúc cô nhõng nhẽo khóc không ngừng, ông ở bên cạnh dỗ dành cõng cô đi mua kẹo.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, cũng là ông kể truyện cho cô nghe, đôi lúc Kiều Chinh thấy mình thân với ba ơn so với mẹ.

Người ta nói, con gái giống cha nhiều hơn là vậy.

– Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không?

– Hoàng Sĩ Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra nhìn cô hỏi.

Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, cô khẽ gật đầu, cắn môi định lên tiếng nói nhưng lại thôi.

– Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến như thế hả?

– Hoàng Sĩ Nghiêm trêu cô.

– Ba này! – Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông trách, xong cô lại thở dài – Người ta không thèm để ý đến con gái ba.

– Thằng đó là thằng nào thế?

Đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao.

Con yên tâm đi, cái thằng đó chắc chắn là có mắt như mù mới không thích con, chỉ cần con gái ba lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến ngập phố.

Cái thằng đó chỉ đáng xách dép cho con mà thôi.

Nếu nó còn dám làm con buồn, ba nhất định sẽ cho người đánh nó một trận nên thân.

Biết ba nói chuyện an ủi cô, Kiều Chinh bật cười trước lối phóng đại của ông nâng cao con gái quá thể của ông.

Nhưng cô cố làm mặt nghiêm nói với ông:

– Người ta còn chưa có nói là có chê con gái ba hay không?

Mà đã nghe mấy lời hâm dọa của ba, chắc chắn là xách dép chạy không kịp rồi.

Hoàng Sĩ Nghiêm thấy con gái chịu cười, ông cũng vui vẻ cười lớn.

– Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không?

– Kiều Chinh đột nhiên nghiêm mặt hỏi ông một câu.

– Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba.

Ba tin chàng trai đó chắc chắn là một người đáng để con gửi gắm tình yêu.

Con yên tâm, ba không phải là hạng người cổ lỗ nghiêm cấm tình yêu, đòi môn đăng hộ đối gì cả.

Chỉ cần thằng đó thật lòng yêu con, làm con hạnh phúc là ba đã vui rồi, của cải của ba về sau cũng thuộc về hai đứa.

– Con cám ơn ba – Kiều Chinh mĩm cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Hoàng Sĩ Nghiêm, cô không sợ mình không đeo đuổi được Cảnh Phong, cô chỉ sợ thân phận của Cảnh Phong như thế sẽ không được ba cô chấp nhận.

Nhưng giờ cô có thể yên tâm được rồi, ít ra ba cô cũng sẽ không ngăn cản.

Thời gian cứ thề mà dần trôi qua, thấm thoát cũng hơn tuần trôi qua.

Cẩm Tú vì không có nhiều thời gian, lại vì nhớ Cảnh phong vô cùng nên chạy đến nhà anh thông báo vài câu rồi định nhanh chóng rời đi, bỏ cánh cửa mở rộng như vậy mà không khép lại.

– Lão ta rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão ta cũng không hé lấy một lời.

Chỉ hé mở chút đỉnh thông tin mà thôi – Cẩm Tú đến nhà gặp Cảnh Phong báo cáo cho anh hay hoạt động của Hoàng Sĩ nghiêm mà cô biết được.

– Những thông tin em cung cấp cũng khá tốt, cứ tiếp tục ở bên cạnh lão ta quan sát tiếp.

Đợi thời cơ chín mùi, đến khi lão ta tin tưởng em rồi mới moi thông tin.

Không nên quá gấp gáp khiến con cáo già đó nghi ngờ.

Em phải cẩn thận, anh không muốn vì chuyện này mà khiến em bị hại.

Thời gian này, ông ta vẫn chưa tin tưởng anh lắm, cho nên không hề để anh tiếp cận quá sâu vào công việc – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót vô cùng – Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.

– Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện.

Anh đừng tự trách mình.

Chỉ cần anh sớm lật đỗ ông ta thì em có thể thoát khỏi rồi.

– Em yên tâm, anh nhất định phải khiến ông ta chết thảm.

Nhưng từ giờ đến phút đó, em phải bảo trọng, đừng làm gì khiến ông ta nghi ngờ mà….

nếu em có chuyện gì thì – Mặt Cảnh Phong chìm trong đau khổ, ánh mắt nhìn Cẩm Tú buồn bã.

– Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu, cô vui sướng vì cảnh Phong lo lắng cho mình.

Cả tuần nay cô đi theo lão Sĩ Nghiêm phục dịch lão ta, khiến tâm trạng vô cùng buồn chán và nhớ Cảnh phong vô cùng, bây giờ gặp anh, lại nghe giọng quan tâm của anh, nhất thời xúc động không kìm nén được tiến sát lại gần Cảnh Phong, nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương nói – Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hy sinh bản thân mình ở cạnh lão già khốn khiếp đó.

Anh an ủi em một chút có được không?

Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi – Lời cẩm tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa tình ý.

Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, anh sắp đặt để cô ở bên Hoàng Sĩ Nghiêm làm tình nhân cho lão ta, hy sinh thân xác của cô, để mặc lão ta dày vò trà đạp, anh cũng rất áy náy.

Trước lời yêu cầu này của cô, anh không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối.

Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cầm cô ta lên, cúi người bắt đầu hôn lên môi cô ta.

Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, còn cuồng nhiệt quấy lấy anh.

Nụ hôn của Cẩm Tú rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho người đối diện.

Nhưng trong đầu Cảnh phong lại hiện diện lên gương mặt của Kiều chinh và nụ hôn của cô hôm nào.

Hai người con gái này hoàn toàn khách nhau.

Nụ hôn của Cẩm Tú có phần thành thục hơn, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút có phần cuồng nhiệt.

Còn Kiều Chinh, nụ hôn của cô nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi, cũng không biết cách đáp lại, một nụ hôn chưa từng trải.

Bờ môi cô cùng hơi thở của cô có hương dâu ngọt ngào dễ dàng khiến người ta run động, còn Cẩm Tú, vừa có sự từng trải, trong hơi thở lại có mùi bia rượu thật khó chịu.

Cảnh Phong muốn đẩy Cẩm Tú ra nhưng cô đã ôm chặt lấy anh không rời.

Đang lúc Cảnh Phong muốn gỡ tay Cẩm Tú ra, muốn phã vỡ nụ hôn chẳng có chút hương vị tình cảm nào thì một bóng người xuất hiện ở cửa nhà anh, nơi cánh cửa vẫn chưa được đóng lại.

– Cảnh Phong, anh xem hôm nay em….

- Nụ cười của Kiều Chinh chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ôm hôn thắm thiết.

Hai chiếc túi đi chợ trên tay của cô rơi xuống, thức ăn rơi ra, mấy trái táo cô mua cứ thế lăn tròn cho đến khi chạm đến vạch ngăn.

Đợi mãi, đợi mãi, cô mới gọi điện thoại được cho Cảnh Phong, cô vui mừng khôn xiết, Cảnh phong bảo mấy ngày vừa qua anh bận đi xa, giờ mới trở về, cô vui mừng đến nỗi chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài đi chợ rồi vội vàng lao đến chỗ anh ngay.

Vậy mà…thứ cô nhìn thấy lại là cảnh như thế này.

Gương mặt của Kiều Chinh bỗng tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người bọn họ, không nói nên lời:

– Hai người….

Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra, cả hai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Kiều Chinh.

Cô đã lắc đầu nhìn hai người lùi lại mấy bước, khóe mắt bắt đầu kéo màn sương, cuối cùng cô đưa tay che miệng đau khổ quay người bỏ chạy.

Cảnh Phong muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng cô đã đi rồi, anh thở dài, cảm thấy trong lòng có gì đó đau đau.

Chợt anh nhìn thấy cái bóp của cô cũng rơi ra từ túi đồ ăn.

Vội vàng nhặt lên rồi đuổi theo nhanh chóng, không nói thêm lời nào với Cẩm Tú.

Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc, cô cứ nghĩ, Cảnh Phong đã hứa sẽ thử đón nhận tình cảm của cô, cô đã hy vọng biết bao nhiêu.

Khi Cảnh Phong không liên lạc, cô cảm thấy thất vọng và buồn vô cùng, đến khi gọi được cho anh, nghe giọng nói của anh, tim cô không biết đã vui mừng biết bao nhiêu.

Lời Vĩ Thanh nói hôm nào vang vọng vào tai cô :

“Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế.

Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.

” Cô đã từng nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng phủ nhận.

Nhưng không ngờ háo ra đó lại là sự thật.

Cuối cùn thì cô cũng hiểu vì sao Cẩm tú bỗng trở nên lạnh lùng với cô như thế, vì sao bỗng nhiên trở mặt không nhìn cô.

Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong.

Nếu như hai người họ đã yêu nhau, vì sao lại bảo với cô họ là anh em cơ chứ, vì sao lại lừa cô, để cô lại yêu anh như thế.

Chỉ thêm vài bước chân, Cảnh Phong đã đuổi kịp Kiều Chinh khi cô đứng dưới đường.

Anh nắm lấy tay cô giữ lại khàn giọng nói:

– Để anh đưa em về.

– Không cần đâu.

Tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong lạnh giọng đáp.

Cảnh Phong không nói không rằng nắm tay cô, lôi cô đi theo mình.

Kiều Chinh tức giận mắng:

– Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.

– Ở đây khóa bắt xe lắm, để anh đưa em về – Cảnh Phong cương quyết nói.

– Tôi không cần, tôi tự mình đón xe đi về.

– Em đón xe bằng gì, trong người em không có một đồng thì làm sao mà đón – Cảnh Phong hừ mũi đáp.

Kiều Chinh nghe vậy thì mò mẫm túi mình, cô nhớ cái bóp nhỏ đựng tiền của cô để ở trong túi cách đựng đồ ăn, bên trong còn có điện thoại của cô.

Vậy là cô không có tiền, không có điện thoại thật khó liên lạc với ngườc khác tới giúp.

Cô cắn môi nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Cảnh Phong lớn tiếng nói:

– Dù sao tôi cũng không cần tới lòng tốt của anh.

Tôi có thể tự đi bộ về nhà.

– Em định đi hết cả đêm à.

Từ đây về đến nhà em rất xa đó – Cảnh Phong cố tình khích cô.

– Không sao hết, tôi cứ đi bộ ra ngoài đường, bắt bừa một chiếc taxi nào đó rồi về đến nhà thanh toán sau – Cô ngoan cường đáp – Không phiền đến anh.

Cảnh Phong nghe vậy thì nụ cười vụt tắt, anh vội vàng chụp lấy cô giữ lại khi cô đang quay bước.

Anh nghiêm túc nói:

– Anh chỉ xem Cẩm Tú là em gái.

– Anh trai có thể hôn em gái như vậy sao?

– Cô trừng mắt hỏi , sau đó giọng cô bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có yêu nhau hay không.

Tôi cũng không để ý.

Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ?

– Nước mắt cô rơi xuống nhìn anh hỏi – Vì sao cho tôi hy vọng như thế.

Có phải hai người mỗi khi ở sau lưng tôi cười nhạo không ngớt lời hay không.

Là tôi ngu ngốc tin rằng hai người là anh em, cho nên mới thích anh, mặt dày bám theo anh, vì anh mà làm nhiều chuyện ngốc nghếch.

– Thật ra anh không gạt em, anh thật sự chỉ xem Cẩm Tú là em gái mà thôi.

Chuyện vừa rồi…

- Cảnh Phong muốn giải thích, nhưng làm sao có thể giải thích rõ ràng đây.

– Đủ rồi, tôi không muốn nghe gì nữa hết – Cô bịt hai tay lại lắc đầu phẫn nộ nói, rồi vừa khóc vừa chạy.

Cảnh Phong cảm thấy nhói lòng, nhìn theo bóng dáng cô chạy, hai tay siết chặt.

Anh tự nói với lòng:

” Không được vì cô mà đau lòng, không được vì cô mà rung động”.

Nhưng mà trái tim không nghe lời, cứ thổn thức từng hồi đến nhức nhối.

Kiều Chinh vừa chạy ra đường được một lúc thì nghe tiếng còi sau lưng, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Long Sơn đang chạy xe tới.

Cô đứng lại lau sạch nước mắt nhìn Long Sơn.

– Đi đâu vậy.

Sao lại chạy một mình ở khu này – Long Sơn thấy cô liền quan tâm hỏi, sau đó anh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô hỏi – Em khóc à.

– Em vừa mất một người bạn – Cô buồn bã đáp.

Long Sơn nghe cô nói thế thì quan sát cô, thật lâu mới vỗ đầu cô nói:

– Mất một người bạn không phải là mất tất cả.

Em còn nhiều người bạn nữa mà, anh là bạn của em không phải sao.

Hà tất vì một người bạn không thật lòng như thế mà phải đau lòng đến thế.

– Em cũng mất luôn một người con trai mà em thích – Cô chua xót nói, cứ nghĩ mải đến cảnh hai người đó hôn nhau thì lòng cô lại đau xót vô cùng.

– Lên xe đi, anh đưa em đi đến nơi xua tan nỗi buồn – Long Sơn bèn bảo.

Kiều Chinh nghe vậy cũng không buồn do dự nữa, cô cứ thế lên xe Long Sơn, anh giúp cô đội mũ bảo hiểm rồi rồ xe chạy đi.

Kiều Chinh nhìn theo bóng lưng của Long Sơn, lòng cô cứ nhớ mãi đến bóng lưng của Cảnh Phong.

Long Sơn chạy xe rất êm, rất chậm khiến cô cảm giác yên tâm vô cùng, còn Cảnh Phong lại phóng xe rất nhanh khiến cô rất sợ hãi, nhưng cái cảm giác vòng tay ôm lấy eo của anh khiến cô dễ chịu vô cùng.

Khi xe dừng lại, Kiều Chinh ngơ ngác nhìn xung quanh, cô đưa mắt nhìn Long Sơn hỏi:

– Đây là đâu?

– Nhìn lên đó xem – Long Sơn cười cười chỉ tay lên trên tấm bản ở cổng lớn.

– Cô nhi viện Thánh Đức – Kiều Chinh kinh ngạc kêu lên.

– Vào đi – Nói rồi Long Sơn mở cửa đẩy cô vào bên trong, sau đó dắt xe vào theo.

Vừa thấy bóng họ, một vị sơ già bước ra đưa mắt quan sát, đến khi bà nhận ra Long Sơn thì khẽ cười bảo:

– Con đến rồi à?

– Dạ thưa sơ, con đưa một người bạn đến chơi cùng các em nhỏ.

– Được rồi mau vào đi – Sơ nhìn Kiều Chinh cười hiền từ nhìn Kiều Chinh bảo – Các em nhỏ đang chơi đùa ở sân vườn, hai đứa đến đó chơi đi.

Thấy các em, bọn trẻ nhất định là rất vui.

– Dạ, sơ cứ làm việc của mình đi.

Con sẽ tự mình ra vườn với các em – Long Sơn liền đáp.

– Sơ rất vui vì được gặp con – Bà sơ già nhìn cô với ánh mắt ấm áp.

– Con cũng rất vui vì được gặp sơ và các em nhỏ – Kiều Chinh lập tức đáp lại, cô cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ đáp.

– Hai đứa tự nhiên đi – Nói xong sơ quay lưng đi vào trong nhà.

Long Sơn bèn nắm tay cô kéo đi ra phía sau nhà, nơi đó có một vườn hoa nhỏ, có mười hai đứa bé, lớn có nhỏ có đang chơi đùa vui vẻ.

– Này các em – Long Sơn tay xách bịch bánh giơ cao lên réo gọi bọn nhóc.

Kiều Chinh mới để ý trên tay anh đang cầm một bích lớn.

Bọn trẻ nghe gọi thì liền quay đầu nhìn thấy Long Sơn thì gào to:

– A…anh Sơn đến chơi .

Cả đám bèn chạy đến ôm chân Long Sơn, anh vui vẻ xoa đầu bọn chúng rồi phân phát bịch bánh trong tay mình cho đám nhóc.

Kiều chinh nhìn cảnh bọn trẻ và long Sơn cười vui vẻ, cô cũng khẽ cười.

Mọi đau buồn lúc nãy cũng ta biến mất.

Khi cả hai ra về, Long Sơn chở Kiều Chinh chạy chầm chậm trên đường, tâm trạng buồn bã của Kiều Chinh cũng dần lắng xuống.

– Có muốn đi đâu nữa hay không?

– Long Sơn chợt lên tiếng hỏi cô, khi nhìn thấy trời vẫn còn sớm, mà anh không chắc tâm trạng của cô đã khá hơn.

Kiều Chinh cắn môi, đưa mắt nhìn dọc con đường, đường phố đã bắt đầu lên đèn ồn ào nhộn nhịp.

Lòng Kiều Chinh vừa bình lặng, lại lần nữa bị sự ồn ào này khiến trổi dậy, cô hít một hơi buồn bã nói với Long Sơn:

– Nếu anh thấy không phiền thì đưa em đến chỗ nào yên tĩnh một chút có được hay không?

– Được – Long Sơn gật đầu rồi nhanh chóng quay đầu xe, chở cô rời xa nơi đô thị ồn ào này.

Long Sơn chở cô đến ven một con sông vắng lặng, Kiều Chinh ngồi trên áo khoác trải trên nền cỏ ven sông của Long Sơn, Kiều Chinh ngồi im lặng nhìn mặt sông phản chíu những ánh đèn hiu hắt đến buồn bã.

Cô nhớ đến cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong ôm hôn nhau, trái tim như bị ai siết chặt đến đau đớn vô cùng, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống gương mặt cô.

Long Sơn ở bên cạnh nhìn thấy cô khóc, lặng lẽ lấy khăn ta ra lau nước mắt cho cô, rồi cũng đưa mắt nhìn về hướng sông im lặng.

Thật lâu, thật lâu, Kiều Chinh cũng không biết cô đã ngồi như thế bào lâu, Long Sơn cũng ngồi bên cạnh cô im lặng bấy lâu, chờ đợi cô như một sự an ủi tốt nhất.

Nước mắt đúng là thứ rửa trôi tốt nhất, khóc hồi lâu, đến lúc người mệt mỏi kiệt sức, thì nỗi buồn trong lòng cũng vơi cạn đi rất nhiều, cô cảm thấy mình đã tiếp nhận được cái hình ảnh đau lòng kia rồi.

Cô hít một hơi không khí mát mẻ ven sông, cuối cùng cũng lên tiếng nói:

– Giống như cảm giác bị phản bội vậy, rất hụt hẫng.

Long Sơn quay đầu nhìn cô chăm chú chờ đợi, anh đã chờ cô rất lâu, không ngại chờ thêm chút nữa.

– Cô ấy là bạn thân của em, vì có chút rắc rối, em muốn giúp cô ấy cho nên gặp anh ấy.

Anh ấy bảo là, anh ấy là anh họ của cô bạn thân em.

Em đã tin như vậy – Cô cắn môi khẽ nhắm mắt cảm nhận sư đau đớn vì bị lừa dối – Hôm nay em thấy họ hôn nhau.

Anh nói xem, anh em họ lại hôn nhau nghĩa là sao.

Long Sơn cúi đầu không đáp, Kiều Chinh cụp mắt buồn bã nói tiếp.

– Anh ấy luôn bảo em, anh ấy là người nguy hiểm, không đáng để em yêu.

Nhưng mà em đã lỡ yêu rồi, làm sao có thể dừng lại được đây.

Em không biết thái độ của anh ấy với những cô gái khác thế nào, nhưng thái độ với em rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, rất quan tâm, lúc em sợ hãi nhất, lúc em cần một người ở bên cạnh nhất thì anh ấy xuất hiện.

Anh ấy làm trái tim em đập không ngừng , em trái tim em mong ngóng chờ đợi, chỉ cần gnhe tiếng nói của anh ấy thôi, em cũng ca3mt hấy vui rồi.

Cô vừa nói, nước mắt lại không ngừng rơi ra.

Long Sơn nhìn thấy cô khóc, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng anh lại không dám, anh siết chặt tay lại, chiếc khăn trong tay anh bị bóp chặt.

Long Sơn cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến những giọt nước mắt trên mặt cô, nó làm anh có cảm giác rung động, chỉ sợ chạm vào, anh lại không kiềm lòng được mà hôn cô.

Long Sơn không dám nghĩ, nếu anh hôn cô thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh sợ, cô sẽ bị anh làm tổn thương mất.

Cho nên cố nhẫn nhịn, trái tim khó chịu vô cùng.

– Thật ra, sẽ không đau đớn nhiều như thế nếu như….

nếu như anh ấy không cho em một tia hy vọng.

Tại sao anh ấy vừa cho em một tia hy vọng, một tia hy vọng rằng anh ấy có thể yêu em, thì ngay sau đó lại hôn người bạn thân nhất của em.

Anh nói xem, chẳng khác nào đưa em lên thiên đường rồi sau đó thẳng tay quăng em xuống địa ngục.

– Là Cảnh phong đúng không?

Kiều Chinh không trả lời, ánh mắt đau thương nhìn mặt sông, nước mắt làm nhòe đi ánh đèn trước mặt cô.

– Tình bạn, tình yêu….

Đây là lần đầu tiên em thật sự thấy thân thiết với một người nhiều đến thế, cũng là lần đầu tiên trái tim em rung động vì một người, vậy mà….

đều cùng lúc mất đi như thế.

Long Sơn thấy cô càng kể, càng khóc thảm thương, anh lấy khăn lau nước mắt cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng anh, khẽ khàng an ủi.

– Đừng khóc vì những con người không đáng như thế.

Em hãy nhớ rằng:

Là họ không xứng đáng với tình cảm của em, chứ không phải em không xứng đáng với họ.

Hãy quên họ đi, xem họ như cơn gió thoảng qua, cử để mặc họ rời đim bởi vì sẽ còn nhiều cơn gió khác đến.

Em sẽ có một tình bạn mới, chân thành hơn.

Em sẽ có một tình yêu mới, thật sự yêu em, vì em mà làm tất cả.

– Cám ơn anh, Long Sơn, nếu không có anh bên cạnh, em không biết mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào cả.

– Rồi sẽ qua thôi – Long Sơn nói bên tai Kiều Chinh nhẹ nhàng an ủi cô.

Kiều Chinh nhắm mắt lại, cô cố gắng quên đi tất cả mọi chuyện.

Kiều Chinh chưa từng đi về nhà khuya đến như thế, điện thoại cô không đem, bóp tiền thì quăng ở chỗ Cảnh Phong.

Khi Long Sơn chở cô về nhà, Kiều Chinh thấy ánh đèn trong nhà vẫn sáng rực, cô hơi hoảng hốt vì nghĩ ba mẹ đang lo lắng cho mình, cho nên vội vã chào tạm biệt Long Sơn rồi nhấn chuông cửa .

Người giúp việc nhìn cô mừng rỡ, vội vàng mở cửa cho cô vào nhà, Kiều Chinh vừa vào nhà thì thấy gương mặt hơi tái của mẹ mình đang nhào đến cùng vòng tay của bà.

– Con về rồi, thật là tốt quá – Giọng bà run run chứa đựng sự mừng rỡ, tay bà ôm chặt Kiều Chinh trong lòng.

Kiều Chinh biết ba mẹ lo lắng cho mình, nhưng đến mức phát run lên như thế này thì cô chưa từng thấy, cảm giác tội lỗi dâng tràn, cô ôm mẹ vỗ về rồi nói:

– Mẹ, con xin lỗi mẹ, con gặp một người bạn, mãi nói chuyện, vui quá nên con không chú ý giờ.

Lần sau con sẽ để ý hơn.

Bà Kiều Lan lúc này mới nới lỏng vòng tay ra rồi đưa mắt nhìn ngắm con gái, bà bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô liền hỏi:

– Con làm sao thế, con vừa khóc à.

Kiều Chinh bối rối khi bị mẹ bắt gặp, cô không muốn đề cập đến chuyện này nữa bèn nói:

– Không phải, chẳng qua bạn con lái xe đưa con về vì sợ ba mẹ lo lắng, chạy nhanh quá, gió thổi vào mắt khiến mắt con cay cay mà đỏ như thế thôi.

– Thật à – Bà Kiều Lan nhìn con gái nghi ngờ.

– Vâng ạ – Kiều Chinh cố mĩm cười rạng rỡ để đánh lạc hướng mẹ mình.

Hai mẹ con còn đang nhìn nhau thì Hoàng Sĩ Nghiêm đã lên tiếng:

– Tôi đã nói là con gái không sao mà bà không chịu tin, bà thấy không, con cuối cùng cũng chở về bình an rồi đó.

– Ông thì biết gì.

Tóm lại, ngày mai ông phải lo vụ kia cho tôi, nếu không thì không xong với tôi đâu – Bà Kiều Lan gắt lên, tính bà vốn mềm mỏng, hơn nữa bà rất yêu chồng, ít khi nào bà lớn tiếng với ông, cho nên Kiều Chinh hơi ngạc nhiên, cô nhìn mẹ và ba mình hỏi:

– Chuyện kia là chuyện gì ạ.

– Không có gì đâu.

Con gái, con đã ăn cơm chưa?

Mẹ sai người hâm đồ ăn lại cho con nha – Bà Kiều Lan không đáp, bà lập tức chuyển hướng sang vấn đề khác.

Kiều Chinh cũng không để ý lắm, bèn gật đầu rồi bảo:

– Con đói bụng muốn chết, mẹ mau kêu chị bếp làm đồ ăn đi, con tắm một cái rồi xuống ăn.

– Được rồi, con tắm đi – Hoàng Sĩ Nghiêm bàn thúc giục con gái, ông khẽ đưa mắt nhìn vợ một cái, nhìn thấy ánh mắt cương quyết của bà, ông khẽ thở dài cuối cùng cũng gật đầu.

Ăn cơm xong, Kiều Chinh trở về phòng, mới biết điện thoại của mình có vô số cuộc gọi nhở từ ba mẹ , và Cẩm tú.

Cảnh Phong không hề gọi cho cô một cuộc gọi nào cả, trong lòng Kiều Chinh lại xuất hiện một sự mất mát vô cùng to lớn.

Anh thật sự không quan tâm đến cô hay sao?

Cô buồn bã quăng điện thoại xuống giường, rồi ngã nhào lên đó, lấy chăn đưa lên miệng cắn chặt để kiềm nén nổi đau trong lòng mình.

Hết rồi, hết thật rồi, cô hỵ vọng anh sẽ lo lắng, sẽ giải thích với cô về nụ hôn đó, nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh anh không hề bận tâm xem cô buồn hay vui.

Anh không phải là cơn giò thoảng qua của cô, mà chính cô…chính cô mới là cơn gió thoảng qua của anh.

Còn vô số cơn gió khác đang không ngừng thoảng qua anh, chẳng biết cơn gió nào mới dừng lại trong tim anh nữa.

Cả một đêm buốn đến không ngủ được, đến khi ngủ thì trời gần sáng, cho nên Kiều Chinh cứ thế ngủ đến trưa, khi giật mình tỉnh giấc thì đã trễ giờ học rồi.

Kiều Chinh thở dài một cái, cô lê thân mình vào nhà tắm rửa mặt.

Đôi mắt khóc cả đêm, giờ đây đã sưng vù lên rồi, dù Kiều Chinh cố gắng dùng khăn lạnh ấp cũng không giảm hơn bao nhiêu.

Cô nhìn gương mặt của mình trong gương, cảm thấy nó thảm bại vô cùng, cô đưa hai tay xoa xoa mặt mình, chỉ có một đêm mà nhìn cô tệ hết sức.

Kiều Chinh cố chải lại mái tóc cho nhìn dễ coi hơn, cô không muốn mẹ cô nhìn thấy gương mặt cô bây giờ thì ngất xỉu luôn mất.

Mệt mỏi, bụng rỗng, Kiều Chinh thay đồ xong thì cô gắng bước xuống lầu, cô quyết định từ nay không nghỉ đến hai người đó nữa.

Không cần phải vì họ mà tiếp tục làm khổ bản thân mình.

Cô muốn ăn cái gì đó , để quên đi cảm giác của ngày hôm qua mang đến.

Kiều Chinh vừa lững thửng bước chân xuống, chỉ còn vài bậc nữa thôi là chạm đất, cô nhìn thấy gương mặt đang ngẩng đầu lên nhìn cô mà giật mình, chân bước thụt xuống cầu thang chới với chuẩn bị ngã xuống đất.

Một bàn tay nhanh chóng lao đến đỡ lấy cô.

Cả thân hình rắn chắc của người đó ôm gọn cô vào lòng, ánh mắt đen sâu hút nhìn cô, cảm giác ấm áp xen lẫn mùi hương nam tính khiến Kiều chinh ngây người.

Thật lâu sau đó mẹ cô lên tiếng mới làm cô tỉnh trí:

– Con không sao chứ, có bị đau không?

Cả hai lặp tức buông nhau ra, mặt Kiều chinh hơi đỏ, cô bối rối đáp lời mẹ:

– Con không sao mẹ, chỉ trượt chân mà thôi.

Bà Kiều Lan nhìn sắc mặt Kiều Chinh thì giật mình, lo lắng vội vàng bước đến hỏi:

– Mặt con sao thế này, đã xảy ra chuyện gì, có phải là bị ốm hay không?

Để mẹ đưa con tới bệnh viện.

– Mẹ, không cần đâu, con không sao mà – Cô cố gắng để che giấu giọng nói có phần lạc đi của mình, nhưng mẹ cô vẫn nhận ra.

– Con bé này, còn nói không sao, con xem, cả giọng cũng lạc đi như thế.

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, con xem, bộ dạng con bây giờ, đến mẹ là mẹ đẻ của con còn không nhận ra nữa là.

Mẹ cô nhìn cô khẽ trách, nhưng giọng nói và động tác vuốt ve gương mặt cô lại đầy sự yêu thương chiều chuộng:

– Có chuyện gì, con mau nói ra, mẹ sẽ giúp đỡ con mà.

– Mẹ, con thật sự là không có gì mà, đêm qua về khuya, gió lạnh nên mới như thế, gậm chút mật ong là sẽ tốt thôi mà – Kiều Chinh chẳng muốn mẹ nghi ngờ, cho nên cô chầm lấy bà Kiều lan nũng nịu nói – Mẹ mau bảo chị bếp nấu cơm cho con đi, con đói gần chết rồi.

– Ai bảo con gái hư quá làm chi, ngủ đến giờ này mới thức dậy.

Ngồi xuống đi, trong lúc chờ hâm nóng đồ ăn, mẹ có chuyện muốn nói với con.

Kiều Chinh khẽ liếc nhìn người đó một cái rồi tròn mắt nhìn mẹ khẽ hỏi:

– Có chuyện gì vậy mẹ.

– Con ngồi xuống đây đi – Mẹ cô ngồi xuống bàn ăn, kéo một cái ghế bên cạnh bà chị tay bảo cô ngồi.

Kiều Chinh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn mẹ dò hỏi:

– Ba và mẹ bận đi tham dự đám cưới con một người bạn ở Thụy Điển.

Có lẽ đi cả tuần mới trở về.

Để con ở lại một mình, ba mẹ không yên tâm lắm, cho nên ba con đã thuê một vệ sĩ đến để bảo vệ con.

– Sao ạ! – Kiều Chinh kêu lên rồi quay đầu nhìn Cảnh Phong nghi ngại.

– Cảnh Phong, cậu lại đây – Bà Kiều lan khẽ nhìn cảnh Phong rồi gọi.

Cảnh Phong ung dung tiến bước về phía hai mẹ con, ánh mắt anh khẽ chạm vào mắt Kiều Chinh một cái để lại một tia sáng rồi nhanh chóng rời đi.

Cảnh phong đứng nghiêm nghị trước mặt bà Kiều Lan và Kiều Chinh, anh hoàn toàn không giống những vệ sĩ khác là mặc áo vest đen, đeo kính đen, mang giày bóng lưỡng, cảnh phong hoàn toàn thư thái trong chiếc áo thun màu đỏ và chiếc quền jean làm nổi bật thêm nhiều ưu điểm của anh.

Kiều Chinh khẽ cắn môi quay đi không nhìn anh.

– Cảnh phong, đây là con gái của tọi – Kiều Chinh – Con bé sẽ là người mà cậu bảo vệ trong thời gian chúng tôi đi.

Mong cậu dốc sức bảo vệ con gái tôi hết lòng – Bà Ngọc Lan nhìn cảnh Phong giới thiệu con gái.

Nghe tới đây, Kiều Chinh không khỏi nhảy dựng lên, cô đứng bật dậy kêu lớn:

– Mẹ! tại sao lại như vậy.

Từ trước đến giờ, đâu phải đây là lần đầu tiên ba mẹ đi nước ngoài đâu, sao lần này phải cần đến vệ sĩ chứ?

Hơn nữa con đã lớn rồi, con tự biết chăm sóc mình, đâu cần ai khác chăm sóc cho con đâu.

– Kiều Chinh! Con nghe mẹ nói đi.

Hiện giờ mấy tình trạng bắt cóc tống tiền rất phổ biến, con cũng biết kinh tế gia đình ta thế nào mà, biết đâu bọn bắt cóc sẽ nhòm ngó đến con thì sao.

Tiền ba mẹ có thể trả, nhưng chỉ sợ bọn bắt cóc lấy tiền nhưng không thả người thì sao.

Ba mẹ chỉ có mình con, nếu con có mệnh hệ gì thì ba mẹ phải làm sao đây – Bà Kiều Lan tỏ vẻ buồn bã khi nói khiến Kiều Chinh cảm thấy ấy náy trước tình yêu ba mẹ dành cho mình.

– Mẹ! Con biết ba mẹ thương con, nhưng mà đâu ghê gớm đến mức phải thuê vệ sĩ chứ – Kiều Chinh thở dài nhìn mẹ nói – Con hứa với mẹ, trong thời gian ba mẹ đi, ngoài đến trường, con sẽ không đi bất cứ nơi đâu cả.

Không cần vệ sĩ đâu mẹ, nha mẹ.

– Không được – Bà kiều Lan cương quyết đáp.

– Mẹ – Kiều Chinh tức giận dậm chân kêu lớn.

– Mẹ nói không là không.

Từ nay Cảnh Phong sẽ đi theo bảo vệ con, con cũng ngoan ngoãn đừng đi lung tung nữa có biết không?

– Bà kiều Lan cương quyết nói, từ trước đến giờ bà luôn chiều lòng con gái, nhưng chỉ có lần này là ngoại lệ.

Kiều Chinh thấy thái độ của mẹ mình vô cùng cương quyết, cô cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Cảnh Phong im lặng, sắc mặt không hề thay đổi , cảm thấy có chút bực tức, cô không nói không rằng, xoay người rời ghế chạy thẳng lên lầu.

– Kiều Chinh – Bà Kiều Lan tỏ vẻ bất lực gọi, sau đó ngồi xuống ghế thở dài một hơi.

Kiều Chinh chạy về phòng đóng sầm cửa phòng lại, cô chạy đến giường phủ mình ngã xuống giường trong ấm ức.

Không ngờ cô vừa mới quyết tâm không gặp lại anh nữa thì anh lại xuất hiện trước mặt cô, càng khó chịu hơn nữa là anh đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thảm hại của cô, chắc là anh sẽ cười nhạo cô.

Điều đáng ghét nhất là, anh lại là vệ sĩ của cô, mà vệ sĩ có nghĩa là phải theo cô như hình với bóng, vậy thì làm sao cô có thể quên anh được .

– Cốc…cốc…cốc… Tiếng gõ cửa phòng cô đột nhiên vang lên.

Kiều Chinh đoán là mẹ mình, chắc bà lại lên vỗ dành cô như mọi lần, Kiều Chinh không thèm đáp vùi mặt mình vào gối, chẳng buồn nhúc nhích.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, kiều Chinh vẫn không lên tiếng, lát sau cô nghe tiếng xoay nắm cửa.

Tiếng bước chân tiến đến bên cạnh giường của cô, đứng yên thật lâu không lên tiếng.

Mùi hương bạc hà phản phất bay đến khiến trái tim Kiều Chinh đập liên hồi, tiếng bước chân này không phải của mẹ cô, trong đầu Kiều Chinh nghĩ ngay đến một người.

Cả người căng cứng, đến thở cô cũng không dám.

Tình trạng im lặng cứ kéo dài, đến lúc Kiều Chinh sắp ngộp thở, thì Cảnh phong mới lên tiếng:

– Em không thấy ngộp thở sao?

Nghe vậy, Kiều Chinh càng không dám nhúc nhích, không dám ngẩng đầu lên để thở nữa.

Cô thà chết chứ không thèm đối diện với anh.

– Váy ngủ của em bị vén lên cao kìa, thấy hết rồi – Cảnh Phong nhẹ nhàng buông ra một câu giễu cợt.

– Á ….

- Kiều Chinh hoảng hốt bật mình ngồi dậy, cô vội vàng kéo chiếc váy ngủ của mình ngay ngắn lại, gương mặt nín thở nãy giờ đỏ bừng lên, giờ càng đỏ bừng hơn vì xấu hổ.

Cảnh phong đứng im nghiêng đầu nhìn cô cười thích thú, Kiều Chinh lúc đó mới phát hiện mình bị người ta trêu chọc.

Cô tức giận hét lên:

– Anh lừa em.

Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, anh cố gắng thu lại nụ cười nhìn gương mặt của cô một lát rồi đưa tay chạm nhẹ khóe mắt của cô, cái chạm nhẹ khiến trái tim Kiều Chinh xao động không ngừng.

– Xem ra tối qua em khóc rất nhiều, mắt sưng cả lên rồi – Trong giọng Cảnh Phong có phần xót xa vô cùng.

– Không mượn anh quan tâm – Kiều Chinh lạnh lùng hất tay Cảnh Phong ra, cô lớn giọng xua đuổi – Ai cho anh vào đây, anh có biết phép lịch sự là gì hay không?

– Anh có gõ cửa mà – Cảnh Phong trước sự giận dữ của cô, anh thản nhiên đáp – Có điều em không lên tiếng mà thôi.

– Biết rõ tôi không lên tiếng vì sao anh còn tự tiện bước vào – Kiều Chinh lớn giọng chất vấn.

– Bởi vì đây là nhiệm vụ của anh, anh cần phải biết em như thế nào.

Được rồi, đừng hờn dỗi nữa, mau ngồi dậy ăn cơm đi, mẹ em lo lắng đó – Cảnh Phong nhẹ giọng khuyên lơn cô.

– Tôi không đói, không muốn ăn – Kiều Chinh bướng bỉnh nói, nhưng ngay sau đó cái bụng cô lại phản chủ, nó kêu ầm lên biểu tình khiến Cảnh Phong bật cười khúc khích còn Kiều Chinh thì lần nữa xấu hổ đến đỏ mặt.

– Được rồi, đi ăn cơm thôi.

Nếu em còn không đi, anh buộc lòng phải bế em xuống lầu đó – Cảnh Phong nheo mắt cười một cách rất hạ lưu bảo.

Kiều Chinh ném cho anh một cái nhìn rồi quyết định đứng dậy đi ăn cơm, cô cũng không cần phải hành hạ mình quá nhiều như thế.

Trong lúc Kiều Chinh ngồi ăn, Cảnh Phong kéo ghế ngồi bên cạnh nhìn cô.

Ánh nhìn của anh cứ như xoáy vào cô khiến Kiều Chinh chỉ có thể cuối đầu ăn mà thôi, không dám ngẩng lên.

Một lúc sau, bà Kiều Lan từ trên lầu xách va li đi xuống nhìn Kiều Chinh , vuốt ve mái tóc cô nói:

– Con gái ngoan, ở nhà đừng đi đâu nhiều có biết không.

Ba mẹ đi sẽ tranh thủ về sớm với con.

– Con biết rồi – Kiều Chinh ngồi trầm mặt như một đứa trẻ hờn dỗi.

Cô đảo đảo một vòng cái chèn cháo trước mặt mình.

Chuyện ba mẹ cô đi nước ngoài là chuyện chẳng có gì đáng ngạc nhiên, là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên mấy cái chuyện chia tay bùi ngùi gì đó, cũng chẳng có nhiều – Ba mẹ đi cẩn thận.

Bà Kiều Lan nhìn Cảnh Phong ra lệnh:

– Chăm sóc con bé cho tốt.

Cảnh Phong đứng dậy nhìn bà gật đầu, sắc mặt lạnh tanh.

Kiều Chinh tiễn mẹ đi rồi, cô quay đầu nhìn Cảnh Phong lạnh nhạt nói:

– Anh có thể về được rồi, tôi không cần anh bảo vệ.

Anh cứ yên tâm, tôi sẽ nói ba mẹ trả đủ tiền lương cho anh.

– Em nghĩ anh chấp nhận đến đây làm là vì mấy đồng tiền lương đó sao.

Lời Canh Phong nói khiến hơi thở Kiều Chinh dồn dập nhiều hơn.

Lời anh vừa nói chẳng khác nào ngụ ý rằng:

Vì người anh bảo vệ là cô nên anh mới đồng ý.

Nhưng nhớ lại cảnh ngày hôm qua, cô vẫn thấy trong tim đau nhói.

– Anh có điều gì muốn giải thích với em hay không?

– Cô nhượng bộ nhìn Cảnh Phong hỏi.

Cô vẫn muốn cho anh một lời giải thích, cô có thể tự nhủ rằng, Cẩm Tú yêu thầm Cảnh Phong và đã cưỡng hôn anh trong bất ngờ và bị cô nhìn thấy.

– Không có.

“ Không có” lời vừa nói ra, đã cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Kiều Chinh, cô đùng đùng nổi giận, chẳng nói chẳng rằng, giận dự đẩy Cảnh Phong đi:

– Đi ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nhưng sức cô chẳng là bao, chỉ đầy lùi Cảnh phong được vài bước, dù cô cố gắng hết sức.

Đuổi không đuổi được, đánh không đánh được, Kiều Chinh hậm hực đá vào chân Cảnh Phong một cái thật mạnh rồi bỏ đi lên lầu.

Lát sau cô đã thay đồ đi học, cô đã bỏ lỡ buổi học sáng nên không thể tiếp tục bỏ buôi học chiều được, cô không nói một lời, cứ thế bước ra khỏi nhà, chạy xe đi đến trường, chiếc xe hơi màu xám bạc vẫn chầm chậm chạy theo chiếc xe tay ga của cô, không nhanh hơn, cũng không chậm hơn, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Lúc đến trường, gửi xe vào bãi đỗ xong, Kiều Chinh quay người đi ra thấy Cảnh phong ở đó, cô gầm gừ cảnh cáo anh:

– Tôi không muốn bị bạn bè chú ý, nếu anh mà dám theo tôi vào lớp, tôi sẽ nghỉ học cho anh xem.

Chẳng biết lời đe dọa của cô có thành công hay không?

Nhưng Cảnh Phong chẳng theo cô vào lớp, anh ngồi thư thái trên ghế đá dưới sân trường của cô, gần lối lên xuống các phòng học.

Kiều Chinh đi lên lầu rồi nhưng vẫn liếc mắt nhìn xuống tìm anh.

Cảnh Phong không ăn bận kiểu cách hình sự, chiếc ao thun đỏ cùng quân jean khiến anh chẳng khác nào một sinh viên của trường.

Thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nữ đi ngang qua.

Điều mà Kiều Chinh không ngờ đến là Cẩm tú bình thường hay tránh né cô, nhưng hôm nay lại chủ động đứng trước mặt cô.

Cả hai đối mặt với nhau, Kiều Chinh bước thật nhanh qua người Cẩm Tú để vào lớp, nhưng Cẩm tú đã giữ tay cô lại nói bằng một giọng rất nhỏ:

– Chúng ta nói chuyện đi.

Kiều Chinh gạt tay Cẩm Tú ra , cô tiếp tục cất bước.

Cẩm Tú xoay người lại nhìn theo phía sau của cô nói :

– Chẳng lẽ Chinh không muốn biết chuyện ngày hôm qua sao?

Bước chân Kiều Chinh bỗng dừng lại.

Không muốn bỏ buổi học chiều nữa, nhưng cuối cùng Kiều Chinh cũng đành bỏ lỡ, cô ngồi đối diện với Cẩm Tú ở quán nước bên kia đường, đối diện với cổng trường đại học của cô.

Cuộc nói chuyện của hai người, Cảnh Phong hoàn toàn không biết, bởi vì hai người đã lén lút chuồn đi từ cửa sau.

– Cảnh Phong không phải là anh họ của mình – Cẩm Tú lên tiếng trước phá vỡ không khí khó chịu xung quanh hai người.

Tay Kiều Chinh xiết chặt lại, trong lòng nổi lên ngọn lửa đau buồn giận dữ.

– Mình thích Cảnh Phong ngay từ lần gặp mặt đầu tiên – Cẩm Tú tiếp tục thổ lộ.

Kiều Chinh nhìn Cẩm Túi bằng ánh mắt khinh bỉ, bởi vì cô ấy đã lừa dối cô.

– Thật ra ngay lúc đầu, mình muốn kể cho Chinh nghe mọi chuyện….

– Nhưng cuối cùng Tú đã không nói – Kiều Chinh tức giận tiếp lời Cẩm Tú.

– Cảnh Phong luôn xem mình là một đứa em gái không hơn không kém, mặt dù mình yêu anh ấy.

Cho nên anh ấy đã chủ động giới thiệu anh ấy là anh họ của mình .

Mình đành phải tạm thời chấp nhận cái thân phận này mà thôi, chờ đợi đến lúc Cảnh Phong chấp nhận tình cảm của mình.

Kiều Chinh quay mặt đi không nhìn Cẩm Tú, cô không muốn mình bị giọng nói chất chứa nhiều tâm sự của cẩm tú làm mềm lòng.

– Điều mình không ngờ là Chinh cũng thích anh ấy.

Mình thừa nhận mình đã rất ghen tị với Chinh, bạn giàu có, cuộc sống đủ đầy, quần áo mặc trên người bạn nhiều khi còn hơn tiền mấy tháng lương làm thêm của mình.

Bạn có rất nhiều thứ mà mình khao khát.

Chỉ có Cảnh Phong là không thuộc về Chinh, cho nên mình muốn chiếm giữ, muốn anh ấy thuộc về mình chứ không phải Chinh.

Mình thừa nhận, mình tham lam, mình ích kỷ, mình lừa dối Chinh, miệng là nói muốn tốt cho Chinh nên mới bắt buộc Chinh rời xa Cảnh phong, bởi vì mình sợ, mình sợ Cảnh phong sẽ yêu Chinh.

Chuyện hôm qua… – Đó là chuyện của hai người, tôi không muốn nghe – Kiều Chinh lạnh lùng ngắt lời, cô đang cảm thất ghẹt thở vô cùng trước mấy lời nói của Cẩm Tú.

Cẩm tú hồn nhiên hay nhõng nhẽo với cô, luôn nghịch ngợm với mọi người hóa ra là giả tạo.

Làm người ai mà chẳng có những bản tính kia, chỉ là cô không chấp nhận được việc mình bị lừa dối.

Trong khi cô luôn xem Cẩm Tú là người bạn tốt nhất thì Cẩm Tú lại xem cô như đối tượng để mà ghen tỵ.

– Kiều Chinh, mình hiện giờ đang làm thêm ở chỗ ba bạn – Cẩm Tú đột nhiên chuyển đề tài.

– Yên tâm đi, mình sẽ không kể mọi chuyện với ba mình đâu.

Tú cứ yên tâm ở lại đó làm việc đi – Kiều Chinh lạnh lùng đáp lại e ngại của cô ấy.

– Kiều Chinh, Cảnh Phong thật sự không thích hợp với bạn đâu.

Mình hợp với anh ấy hơn bạn.

Cho nên mình nhất định sẽ chiếm lấy anh ấy cho riêng mình.

Cảnh Phong không từ chối nụ hôn của mình tức là anh ấy cũng có cảm giác với mình, mình không muốn bạn cứ tiếp tục đem lòng yêu anh ấy để rồi đau khổ.

– Yên tâm đi.

Chỉ cần hai người lánh xa tôi một chút, tôi sẽ không đeo bám lấy hai người nữa.

Chuyện của hai người, hai người tự giải quyết lấy.

Nói xong cô đứng dậy đi về.

Kiều Chinh vừa bước ra khỏi tiệm cà phê thì đã nhìn thấy Cảnh Phong ở trước mặt, vẻ mặt điềm nhiêm lạnh lùng của anh đã thay bằng gương mặt lo lắng, anh cau mày khi nhìn thấy cô rồi bước nhanh về phía cô.

Kiều Chinh cắn môi, cô đứng im tại chỗ không bước đi tiếp nữa, cúi mặt nhìn xuống mặt đất cho đến khi bóng cảnh Phong phủ trùm lên cô.

- Nếu em muốn anh theo em kè kè vào tận lớp học thì cứ thử trốn đi lần nữa xem.

Anh không ngại theo vào tận lớp học đâu – Cảnh Phong nói với Kiều Chinh bằng một giọng nói đầy tức giận.

- Bây giờ anh là vệ sĩ của tôi, không phải là thầy giáo của tôi.

Nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi, chứ không phải là đe dọa hay dạy dỗ tôi.

Xin anh làm rõ thân phận mình đi – Kiều Chinh trút hết đau buồn cùng giận dữ của mình lên anh.

Cảnh Phong không ngờ cô lại trả lời anh như thế, anh trừng mắt nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên anh chấp nhận làm vệ sĩ của người khác, từ trước đến giờ đã quen với việc ra lệnh cho người khác rồi, cho nên bị Kiều Chinh nói thế, anh cứng họng không nói được lời nào.

Kiều Chinh hất mặt bước qua anh, cô còn cố tình tông vào anh khi đi qua, sau đó mặc kệ anh mà đi thẳng.

- Cảnh phong! Sao anh lại ở đây?

– Giọng nói hơi ngạc nhiên của Cẩm Tú reo lên khi nhìn thấy Cảnh Phong xuất hiện ở đây.

Cảnh Phong quay đầu thấy Cẩm Tú đang bước ra dáng vẻ hơi cà nhắc thì nhíu mày, giọng lo lắng hỏi:

- Chân em sao vậy?

- Không có gì.

Chỉ là do em bất cản mà thôi – Cẩm Tú xua tay nói – Lúc đi ra sơ ý vấp vào cái ghế.

Cảnh Phong bước tới đỡ tay Cẩm Tú dìu cô đi, Kiều Chinh quay đầu nhìn bọn họ thân mật, trong lòng bỗng khó chịu vô cùng.

Cô cắn môi nhìn hai người họ ánh mắt như mếu, điều cô giận nhất là họ lại gạt cô.

Cô dậm chân bước đi thật nhanh, tay thò vào trong túi xách lôi ra chiếc điện thoại gọi cho ba của cô, nhưng đáp lại cô là tiếng báo điện thoại không liên lạc được.

Âm thanh lạnh lẽo, giọng nói đều đều càng khiến Kiều Chinh khó chịu biết bao nhiêu, ba cô và mẹ cô giờ này chắc đã lên máy bay bay đi rồi, cho nên cô không thể liên lạc được, Kiều Chinh tức giận , cô đành trút lên chiếc điện thoại của mình.

Cô quă ng mạnh nó xuống lòng đường , không thèm nhìn xem số phận nó trở nên thế nào sau cơn trút giận đó, cô bước đi qua nó rồi quay vào trường.

Cô cũng không còn tâm trạng đi học tiếp nữa, cô vào bãi đỗ xe lấy xe ra rồi chạy ngang qua Cảnh phong đi thẳng ra đường.

Cảnh Phong thấy cô quay lưng bỏ đi thì đành bỏ mặc Cẩm Tú chạy vội theo cô, anh chỉ kịp nhặt lái chiếc điện thoại đáng thương kia rồi theo cô vào trường.

Thấy Kiều Chinh lên xe chạy qua, Cảnh phong lập tức lấy xe đuổi theo cô, may mà Kiều Chinh không có phóng xe nhanh, nên anh cũng dễ dàng bắt kịp được cô.

Bị Cảnh phong bám theo, Kiều Chinh cảm thấy rất phiền, rõ ràng cô đã quyết tâm không gặp anh, vì sao số phận éo le lại khiến cô phải ngày ngày đối diện với anh như thế, ông trời đúng là muốn trêu chọc cô mà.

Thay vì về nhà, Kiều Chinh quyết định đi mua sắm, cô không có thói quen mua sắm, việc mua sắm đồ cho cô thường là do mẹ cô làm, mẹ cô mua nhiều đến mức Kiều Chinh chưa đi mua sắm bao giờ.

Hôm nay cô quyết định đi mua sắm để xã hết bực dọc trong lòng.

Đàn bà mua sắm vốn là cực hình của đàn ông, bởi vì nó vô cùng tẻ nhạt.

Kiều Chinh vào cửa hàng thử hết bộ này đến bộ khác, cô chẳng biết mình thử bao nhiêu là bộ quần áo, chỉ biết là cô đã thử hết hai tiếng đồng hồ.

Cảnh Phong cứ ngồi một bên nhìn ngắm cô thử hết bộ này đến bộ khác mà chẳng có chút biểu hiện chán nản nào cả.

Trông lúc đó, mấy cô nhân viên phục vụ thì lại ngắm anh ngây ngất.

Kiều Chinh lôi chiếc thẻ vàng trong túi mình ra đưa cho mấy cô bàn hàng, cô mua tất cả mấy bộ ưng ý, cũng chẳng biết là bao nhiêu bộ, chỉ biết là khá nhiều đến vài chục bộ.

Mấy cô nhân viên kia lúc đầu hơi e dè nhìn Kiều Chinh, khi cô mua một lần nhiều đến thế, tiền tiêu tốn chắc chắn là không ít, họ liên tục liếc mắt nhìn Cảnh phong xem thái độ của anh thế nào, nhưng nhìn cái thẻ vàng trong tay cô, họ liền cười tít mắt.

Vội vàng tính tiền cho cô, nhìn Cảnh Phong cũng đứng dậy bước đến sau lưng cô, họ liền nói:

- Em thật may mắn khi có một bạn trai đẹp trai lại hào phóng như thế.

Nhìn em mua nhiều như thế mà chằng phàn nàn chút nào.

Chắc cậu ấy yêu em lắm.

Kiều Chinh nghe xong thì ánh mắt sầm lại, cô trừng mắt nhìn họ, sau đó giật lại cái thẻ vàng trong tay họ và bảo:

- Không mua nữa.

Mấy cô nhân viên bỗng chết sững, miệng há hốc nhìn Kiều Chinh không chớp mắt.

Kiều Chinh mặc kệ ánh mắt đang dần chuyển sang phẫn nộ của họ cười nói:

- Để tôi nói cho các chị biết, anh ta chỉ là vệ sĩ của tôi mà thôi.

Bạn trai tôi – Kiều Chinh liếc về phía Cảnh phong, cô nhếch môi cố ý muốn làm bẻ mặt Cảnh Phong nên nói – Anh ta xứng sao.

Nói xong đút thẻ vào túi bỏ đi một mạch, Cảnh Phong theo sau lưng trong sự tiếc nuối của mấy cô nhân viên bán hàng.

Kiều Chinh lại tiếp tục đi dạo hết một vòng siêu thị, cô mua rất nhiều thứ, nhưng đương nhiên người xách là Cảnh phong.

Kiều Chinh đi trước mua sắm, Cảnh Phong đi sau khệ nệ xách đồ, trông Kiều Chinh chẳng khác nào mấy nàng công chúa chảnh chọe.

Đã vậy, cô còn quay sang anh cảnh cáo một câu:

- Nếu thiếu một món, thì xem như nhiệm vụ không thành, anh có thể biến đi được rồi đó.

Cảnh phong thở dài, tiếp tục theo sau cô mang đồ, đến khi không thể mang được nữa anh mới gọi cho Hải bảo:

- Cho một người lái xe đến chở đồ giúp anh.

Đến khi Kiều Chinh nhìn thấy Cảnh Phong hai tay trống không, cô trợn mắt hỏi:

- đồ đâu hết rồi?

- Yên tâm, anh cũng muốn giữ công việc của mình, cho nên sẽ không mất của em một món đồ nào cả đâu, em cứ thỏa thích mua sắm – Cảnh Phong mĩm cười hấp háy mắt nhìn cô đáp.

Kiều Chinh thừa nhận, mỗi khi nhìn thấy Cảnh phong cười, cô không tài nào thoát được sự thu hút của anh.

Nó giống như là ánh nắng chiếu rọi, không có nơi nào mà ánh nắng không chiếu đến, dù thế nào cũng không thoát được.

Đột nhiên hứng thú muốn mua sắm và đày ải anh của cô , với lại đi liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi, chân cô cũng đã mỏi, bụng cũng đói meo, nhưng lại không muốn ăn gì cả.

Cô đang thừ người suy nghĩ thì Cảnh Phong đã kéo cô lôi đi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-neu-nhu-yeu-hut-hang-229915.html