Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Cảm tạ trời cao, hắn đã trở lại - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Tác giả : Chưa rõ
Chương 413 : Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Cảm tạ trời cao, hắn đã trở lại

Sau khi Sở ngự tọa nắm Binh hộ lược thi tiểu kế, bốn mươi vạn quân địch đều cởi giáp đầu hàng!Không đánh mà thắng, chấm dứt chiến đấu!Tuy rằng kẻ địch đã cùng đường mạt lộ, nhưng Sở ngự tọa khó tránh khỏicó chút mưu lợi, nhưng không thể không phủ nhận, chiến lược của Sở ngựtọa không có một chút vấn đề nào!Lúc mới thượng nhiệm, lập tức lôi lệ phong hành, liên tục trong một đêmquấy rối mấy chục đợt, khiến quân địch nhân tâm hoảng sợ, giống như sátmuối vào vết thương.

Bảo Vũ Cuồng Vân ra ngoài chiêu hàng càng là thần lai chi bút.

Vũ CuồngVân có thân phận đặc thù, hắn tự mình tiến đến chiêu hàng, Long Ngạo nếukhông ra trận, sẽ bị người ta coi thường.

Hơn nữa phái Vũ Cuồng Vân tựmình tiến đến chiêu hàng, liền cho Long Ngạo một ám chỉ mơ hồ:

có thểnói chuyện!Bởi vì địa vị của hai bên đều đủ.

Mà Long Ngạo đã đến nước sơn cùng thủy tận, Vũ Cuồng Vân đến vừa hay chohắn một cơ hội vãn hồi mặt mũi, hắn không thể không ra ngoài.

Hơn nữa trong lòng mang hy vọng cầu manh, dưới tình huống như vậy, Long Ngạo phải ra ngoài.

Chỉ cần ra, dựa theo lời dạy của Sở Diêm Vương, Vũ Cuồng Vân nếu khôngchọc chết được Long Ngạo thì cũng có thể chọc cho hắn điên! Đương nhiên,ít nhất cũng phải khiến Long Ngạo mất đi uy vọng trong đại quân.

Vào lúc bình thường thì tối đa là một trận oanh động, nhưng vào lúc tồnvong mất đi uy vọng chẳng khác nào là trực tiếp xong đời!Cứ như vậy Long Ngạo Long Ngạo bị kích cho phải tự sát, bốn mươi vạn đạiquân như rắn mất đầu, lại đều mất đi tin tưởng vào Long Ngạo, thậm chíkhinh bỉ hắn, Hơn nữa thân hãm tuyệt cảnh, không đầu hàng thì còn biếtlàm gì.

Cho dù là sau chuyện, cũng có một số người không phục Sở Diêm Vương, cho rằng vào thời khắc đó, ta cũng có thể làm được.

Nhưng bộ phận tư tưởng này sau khi tiếp quản đại quân thì nhìn thấy conđường do Long Ngạo sai người bí mật đào ra sau sườn núi đã biến mất.

Con đường này tối đa còn có nửa ngày nữa là xong.

Nếu chúng tướng trước khi Sở Dương đến mang tư tưởng chờ địch nhân đóichết để chiếm tiện nghi, vậy thì, bốn mươi vạn đại quân sẽ bay đi ngaydưới mí mắt.

Đó mới là vịt sắp chín lại bay mất.

Nếu diễn biến của việcthật sự biến thành như vậy, chắc chúng tướng sẽ đập đầu vào tường màchết.

Khi bàn tới xử lý đám tù binh này như thế nào, chúng tướng ai nấy đềutoát mồ hôi hột.

Đặc biệt là các hàng tướng sau khi đầu hàng được tiếnvào soái trướng, càng bị dọa cho suýt nữa thì đái ra quần.

Bởi vì Sở ngự tọa nói:

giết hết đi!Khi nói những lời này Sở ngự tọa hắc y hắc bào, mặt che vải đen, hai mắt lãnh khốc hung ác, không mang theo chút tình cảm nào.

Chúng tướng kinh hãi!Thiết Bổ Thiên là vua của một nước, liên tục cầu tình, cho rằng như vậy có chút không đúng với đạo trời.

Nhưng Sở Diêm Vương nói thế này:

'Vậy thì sao chứ?

Không phải chỉ là bốnmươi vạn người thôi ư?

Bổn tọa đã có thể thoáng cái đập chết sáu mươivạn người thì việc gì phải để ý món nợ máu bốn mươi vạn này?

'Nghe thấy câu này, chúng tướng đều nổi da gà.

Thì ra vụ núi lở khủng bố đến cực điểm ngày đó cũng là vị Sở Diêm Vương này làm ra?

Chúng tướng khúm núm không dám nói lời nào, Sở ngự tọa khăng khăng muốngiết! Thậm chí nói:

Để tự họ đào lấy một cái hố to rồi sau đó nhảy vào;Tự mình chôn mình.

'Thiết Bổ Thiên liên tục cầu tình, vì thế, cuối cùng, dưới sự cầu khẩncủa vua của một nước, Sở Diêm Vương mới thở dài bất đắc dĩ, lộ ra vẻ rấtkhông cao hứng, nói:

Hôm nay nể mặt bệ hạ, nếu không, giết hết.

Nhưng,trong những tù binh này, nếu có một kẻ không thật thà, sẽ giết mộtđội!Nếu có một đội không nghe lời, chôn sống toàn bộ bốn mươi vạn người.

Sau khi hội nghị khủng bố kết thúc, các hàng tướng đi ra khỏi đạitrướng, hai đùi mềm nhũn.

Cả đám mặt xanh như tàu lá chuối, vội vàng vềbộ đội của mình, ra lệnh, bất cứ ai cũng không được khinh cử vọng độngđộng, mẹ nó, ai mà không ngoan ngoãn thì tất cả sẽ giết chết hắn.

Điều này chứng tỏ; Đây là Thiết Vân hoàng đế bệ hạ nhiều lần cố gắng xinxỏ, mới thoát khỏi dao mổ của Sở Diêm Vương, cứu sinh mệnh của mọingười ra.

Không cần nghĩ cũng biết được hưởng ứng như thế nào.

Sở Dương và Thiết Bổ Thiên một người sắm vai người tốt, một người sắmvai kẻ xấu, sau khi an ủi những tù binh này liều giao cho Ngũ Nhất, sauđó thì lưu lại mười vạn đại quân trông coi Thiên Liệt quan, suất lĩnh bamươi vạn đại quân khải hoàn, tới chiến trường chủ.

Sở Diêm Vương vừa đi, bất kể thủ tướng hay là hàng tướng đều thở phàonhẹ nhõm một hơi.

Cũng không biết là làm sao, là tác dụng tâm lý hay làgì, dù sao vừa nhìn thấy một thân hắc bào của Sở Diêm Vương liền cảmthấy bầu trời Thiên Liệt quan bị bao phủ một tầng mây đen, khiến chongười ta không rét mà run.

Trên đường, Thiết Bổ Thiên cười cười:

'Sở ngự tọa, ngươi đóng vai mặtđen giống thật đấy! Ngay cả trẫm cũng hoài nghi, ngươi không phải là nóimuốn chiêu hàng ư, sao đột nhiên lại muốn đồ sát?

May mà đầu óc trẫmnhanh nhạy.

'Sở Dương nghiêng dầu, nhìn Thiết Bổ Thiên, ánh mắt rất quái lạ:

'Bệ hạ cho rằng ta đang nói đùa ư?

'Thiết Bổ Thiên biến sắc:

'Chẳng lẽ.

Không phải?

'Sở Dương cười lạnh lùng, nói:

'Chỉ là bốn mươi vạn người thôi mà, giếtcũng chẳng sao.

Phải biết nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu thất bại, chiến cuộcgiằng co, như vậy, tù binh nơi này có khả năng sẽ trở thành biến số lớnnhất, đây dẫu sao cũng là Thiên Liệt quan! Giết sạch chúng thì làm mộtmẻ khỏe suốt đời, căn bản không cần phải lo lắng nữa.

'Thiết Bổ Thiên trợn mắt há hốc mồm.

Sau một lúc lâu mới phát hiện mình đã một thân đầy mồ hôi lạnh.

Bốn mươi vạn người! Nói giết là giết?

'Đương nhiên ngươi ngươi tương lai sẽ thành người đứng đầu thiên hạnày, giết chết họ sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với ngươi; cho nên ngươicầu tình thì ta cũng thuận nước đẩy thuyền nể mặt ngươi.

' Sở Dương thảnnhiên nói.

Thiết Bổ Thiên mặt mày nhăn nhó.

Mặt mũi của trẫm cũng lớn ghê.

Khi Sở Dương và Thiết Bổ Thiên đến quân doanh của chiến trường chủ,Thiết Bổ Thiên đã ba ngày ba đêm không có ngủ.

Động tĩnh bên phía Thiênliệt quan thỉnh thoảng được báo đến, Thiết Long Thành lòng nóng như lửađốt!Khi nghe thấy Vũ Cuồng Vân không ngờ bỏ lại Bệ bình tự mình quay vềThiên Liên quan ngự địch, Thiết Long Thành giận tím mặt, lập tức muốnđích thân đến, chém bay cái đầu chó của Vũ Cuồng Vân!Thiết Long Thành tức đến hộc máu.

Mấy ngày nay ăn không ngon ngủ khôngyên, quả thực là sống một ngày bằng một năm.

Cuối cùng nhìn thấy ThiếtBổ Thiên trở về, Thiết Long Thành cơ hồ hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh.

Vội vàng chạy đến, cơ hồ là mắt già rưng rưng.

Thiết Bổ Thiên mẫn cảm phát hiện, Sở Dương ở bên cạnh không biết từ lúcnào đã biến mất vô tung.

Biết hắn thay đi tìm vị Ô Thiến Thiế thay mậnđổi đào đó, trong lòng bỗng dưng có chút mất mát.

Sở Dương chạy tới lều trại của Bổ Thiên các, dựa theo thói quen của ÔThiến Thiến, Sở Dương không chút do dự tìm được lều trại của nàng ta;tốc độ của hắn cực nhanh, cơ hồ chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua là đãbiến mất.

Đang muốn mở cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài bên trong.

Sở Dương ngẩn ra, không khỏi dừng bước.

'Bệ hạ đã trở lại, hắn cũng trở lại ư?

' Ô Thiến Thiến ngây ngốc ngồi đó, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa đau khổ.

Khi nghe thấy đại quân trở về, Thiến Thiến muốn chạy ra ngay, nhưng chạytới cửa thì lại dừng bước.

Vạn nhất hắn không trở về thì sao?

Ta nên làm thế nào?

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, lo được lo mất, không ngờ là một bước cũngkhông dám động! Chân tướng ở ngay trước mặt, chỉ cần nàng ta đi ra là cóthể nhìn thấy, nhưng nàng ta lại không dám bước ra một bước này.

Nàng ta sợ, sợ gặp Sở Dương thì mình sẽ kích động mà khóc:

cũng sợ Sở Dương không trở về.

Vừa sợ hãi, vừa kỳ vọng, trong lòng bất ổn, khi đang hoang mang lo sợthì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một thanh âm vang lên:

'Sở ngự tọađang suy nghĩ quốc gia đại sự gì đấy.

'Ô Thiến Thiến cả người run lên, không ngờ lại không dám xoay người lại,đột nhiên nhắm mắt rồi mở ra.

Một bàn tay ngọc tự véo lấy cánh tay mình,có phải là mơ không?

Sau đó liền véo mạnh hơn.

Không đau?

Ô Thiến Thiến không tin lại véo một cái, vẫn không đau?

Thất vọng mở to mắt, nói:

'Quả nhiên là mộng.

'Một thanh âm nhe răng nhếch miệng nói:

'Tỷ tỷ, ngươi đương nhiên không đau rồi, ngươi véo tay ta mà.

'Ô Thiến Thiến kêu to một tiếng, nhảy dựng lên.

Lập tức ghế dựa cũng lậtrầm một cái.

Kinh hỉ quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt vặn vẹo.

SởDương đang hít hà:

'Đại tỷ, phiền ngươi buông tay ta ra.

'Thiến Thiến cúi đầu nhìn, mới thấy tay mình đang kép cánh tay của SởDương, vừa rồi nhảy dựng lên xoay người không ngờ không buông ra, hơnnữa vô ý đã dùng sức vặn một cái, khiến nó xoay ba trăm sáu mươi độ.

Vội vàng buông tay ra, trong nhất thời không ngờ lại không biết làm sao,không biết làm thế nào mới tốt:

lao lên ôm hay là làm bộ thản nhiên nhưkhông?

Nhưng hai mắt Ô Thiến Thiến đã đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi.

Chỉ cảm thấytrong lòng bấn loạn, cho dù lúc này chết cũng đáng, bởi vì hắn đã quaylại một cách bình an vô sự.

Hắn đã trở lại!'Ta đã trở về.

' Sở Dương mỉm cười nói:

'Lo lắng phải không?

'Ô Thiến Thiến cười một cách thống khổ, lại nhanh chóng lau khô nước mắt,quay lưng lại:

'Ngươi.

trở về là tốt rồi.

Ha ha, trong những ngàynày ngươi cũng thật sự khiến cho người ta lo lắng.

'Khi bắt đầu nói chuyện, thanh âm của Ô Thiến Thiến còn rất kích động,cũng có chút run rẩy, nhưng đợi cho nói xong đã bình tĩnh lại, xoayngười lại nhìn Sở Dương mỉm cười nói:

'Ngươi đã trở lại, ta cuối cùngcũng có thể thả lỏng một chút.

Thời gian dài như vậy, thật mệt.

'Thiến Thiến dùng hết sức để khống chế tình cảm của mình, Sở Dương độtnhiên cảm thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn, tựa hồ có một loại tình cảmgì đó nghẹn lại trong lòng, khiến hắn thở không nổi, cố gắng khống chếmình, nói:

'Đúng vậy, vất vả cho ngươi rồi.

'Thiến Thiến cười cười, nói:

'Ngươi ngồi đi, ta đi rót nước cho ngươi.

'Hai người đã lâu mới gặp lại, nhưng nói chuyện với nhau đều nỗ lực nóimột cách bâng quơ, đều cẩn thận khống chế mình, chỉ sợ sẽ vượt rào.

Vào thời khắc Ô Thiến Thiến xoay người đi ra khỏi lều trại, cái miệngnhỏ nhắn đột nhiên cong lên, sau đó nàng ta bịt miệng, giàn giụa nướcmắt, nàng ta cố khống chế để không phát ra thanh âm, càng chạy càngnhanh, cuối cùng đi đến một cái góc thì ngồi xuống, vai rung rung, khóckhông ra tiếng.

Cảm tạ thương thiên! Hắn đã trở lại! Hắn bình an vô sự!

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-ngao-the-cuu-trong-thien-cam-ta-troi-cao-han-da-tro-lai-196294.html