Người Cầm Quyền - Hàn Đông ở huyện các anh rất có bản lĩnh đấy! (1 2 3) - Người Cầm Quyền

Người Cầm Quyền

Tác giả : Chưa rõ
Chương 182 : Người Cầm Quyền - Hàn Đông ở huyện các anh rất có bản lĩnh đấy! (1 2 3)

Vừa nghe câu nói của Kiều Hiếu Nghĩa, Hàn Đông liền giật mình, không biết vì sao đột nhiên ông ta lại quan tâm đến việc này.

Nghĩ lại, liền hiểu ra là chuyện gì.

Vừa rồi lúc hắn nghe điện thoại của ông nội, thần thái và giọng điệu chắc chắn là để lộ ra chút manh mối.

Điều này cũng khó trách.

Kiếu Hiếu Nghĩa có thể lăn lộn đến vị trí Phó giám đốc sở, lại ở trong cơ quan Đảng ủy Công an tỉnh lâu như vậy, bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán sự việc đương nhiên rất mạnh.

Có thể nhận ra được điều gì đó cũng là bình thường.

- Sức khỏe của ông nội cũng không tệ lắm.

Khi cháu còn nhỏ, ông nội yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu, cho nên trong lòng cháu rất sợ ông.

Tuy bây giờ đã đi làm rồi, nhưng ấn tượng lúc nhỏ vẫn không thay đổi được.

Nghe Hàn Đông giải thích, Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Mẹ của Kiều San San cười hỏi:

- Lúc còn nhỏ là như vậy, ông nội cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Ông nội năm nay 77 tuổi, hàng ngày ở nhà đọc báo, xem tin tức, có thời gian thì dạy dỗ chúng cháu một chút.

Kiều San San cười nói:

- Có người quan tâm anh, cũng rất hạnh phúc đó.

Còn Kiều Hiếu Nghĩa hỏi xong một câu, lại quay lại như lúc trước.

Mặt không chút biểu hiện mà ngồi đó, cầm điều chỉnh liên lục thay đổi kênh ti vi.

Mười giờ rưỡi, Cát Ni xách theo một giỏ hoa quả đến.

Cô là do tối hôm qua Kiều San San đã gọi điện thoại thông báo, bảo cô sáng hôm nay đến chơi.

Như vậy với tính cách hoạt bát của cô, đến lúc đó Hàn Đông ở đây cũng đỡ phải khó xử.

Rõ ràng, Cát Ni rất thân quen với gia đình Kiều San San, vừa đến liền nói chuyện ríu rít.

Kiều Hiếu Nghĩa vốn dĩ mặt không biểu hiện gì, cũng hơi mỉm cười.

Ăn cơm trưa xong, lại ngồi một lúc, Cát Ni liền đề nghị ra ngoài chơi, còn Hàn Đông cũng nhân tiện chào cáo từ.

Mẹ Kiều San San mỉm cười nói:

- Tiểu Hàn, có thời gian thì đến chơi nhiều hơn nhé.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vâng, bác gái! Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa, sau này nên ít đến nhìn sắc mặt của ông ta đi.

Có lẽ ông ta cũng không vì hắn đến chơi nhiều, mà đồng ý cho hắn và Kiều San San qua lại với nhau.

Sau khi lái xe đến tòa nhà quảng trường Ngũ Tinh, ba người vừa uống trà, vừa trò chuyện.

Cát Ni vô cùng tò mò mà hỏi Hàn Đông cảm giác thế nào, rồi nói:

- Tôi cảm thấy hình như thím khá hài lòng với cậu.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích.

Lúc ăn cơm, đều liên tục gắp thức ăn cho cậu đó.

Sắc mặt Kiều San San hơi ửng đỏ, nhưng cũng hơi lo lắng mà hỏi:

- Hàn Đông, ba em và anh ở trong thư phòng nói chuyện gì vậy?

Hàn Đông nói:

- Cũng không nói gì, chỉ hỏi tình hình công việc, còn có việc của Lăng Tĩnh Nhiên…

- Việc của Lăng Tĩnh Nhiên có liên quan gì đến anh?

Cát Ni cười hỏi,

- Lăng Tụ Giai đổ rồi, anh ta là cái rắm gì nữa?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Đúng vậy, lúc đó mặc dù tôi có mặt ở đó, nhưng tôi chỉ là vừa đi qua gặp phải thôi.

Cát Ni kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi:

- Cậu cũng có mặt ở đó?

Hàn Đông giải thích sơ qua một lượt, lại nói:

- Tôi cũng không biết vì sao Bí thư Kiều lại quan tâm đến việc này như vậy.

Cát Ni cười ha hả,

- Cậu còn gọi bác Kiều là Bí thư à?

Kiều San San ngồi bên cạnh mặt lại càng đỏ hơn.

Mặc dù đã dẫn Hàn Đông về nhà, đã chứng tỏ tấm lòng của cô, nhưng bị người khác nói, cũng có chút thẹn thùng.

Hàn Đông nói:

- Không còn cách nào khác, tôi xưng hô như vậy quen rồi.

Cát Ni nói:

- Ha ha, Hàn Đông, khi nào thì cậu mời khách đây?

- Bất cứ lúc nào cũng được! Hàn Đông cười nói, trong lòng nghĩ làm thế nào để Kiều Hiếu Nghĩa đồng ý cho hắn và Kiều San San đây?

Xem ra phải tiếp tục nỗ lực, chỉ khi chứng tỏ được mình có năng lực và thực lực rồi, mới có thể nhận được sự đồng ý của Kiều Hiếu Nghĩa được.

Trong nhà Kiều San San.

Chờ mấy người Hàn Đông đi, mẹ Kiều San San bất mãn nói:

- Lão Kiều, ông sao thế?

Mặt lại cứ nặng nề như thế, giống như ai nợ tiền ông vậy.

Hàn Đông nó là lần đầu tiên đến nhà, ông cũng không có được sắc mặt tốt một chút.

- Tôi không đồng ý cho Hàn Đông và San San.

Kiều Hiểu Nghĩa nghiêm mặt nói.

- Sao nữa?

Tiểu Hàn có gì không tốt?

Hơn hai mươi tuổi đầu là cán bộ cấp phó cục, trong nhà lại mở công ty, cũng không thiếu tiền tiêu.

Ngay cả điện thoại di động cũng có rồi, ông còn có cái gì không hài lòng?

- Bà thì biết cái gì?

Bà đừng thấy bây giờ nó lên chức nhanh.

Nhưng bây giờ lại đang ở trước đầu sóng ngọn gió, có điểm gì không tốt, thì mãi mãi không còn nơi ngóc đầu.

Sở dĩ nó thăng chức nhanh như vậy, có liên quan đến mấy bài văn mà nó viết trước đó.

Có thể thấy nó là người thích mạo hiểm.

San San theo nó, sau này có thể hạnh phúc được sao?

- Vậy ông thích Lăng Tĩnh Nhiên?

Cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu không tại sao lại bị người ta đánh gãy chân?

Còn có Chủ tịch huyện Lăng bây giờ xảy ra chuyên gì, ông còn muốn thế nào nữa?

- Một phụ nữ nội trợ như bà thì hiểu cái gì, Chủ tịch tỉnh Lăng tuy đã bị rơi chức, nhưng quan hệ của ông ta vẫn còn.

- Ông….

Mẹ Kiều San San tức giận nói,

- Họ Kiều kia, ông có nghĩ cho con gái của mình hay không?

Ăn cơm tối xong, Hàn Đông lái xe đưa Kiều San San về nhà.

Khi đến cổng tiểu khi Ủy viên thường vụ Thành ủy, Hàn Đông dừng xe nói:

- Anh không lái xe vào nữa, có lẽ ngày mai anh phải đi Thục Đô có việc, đến lúc đó không thể đón em đi làm được rồi.

- Không sao, anh làm việc chính quan trọng hơn.

Kiều San San nói, rồi lại hỏi:

- Có phải ba em không đồng ý cho chúng ta không?

Hàn Đông ngẩn ra, cười nói:

- Không đâu, ông ấy còn động viên anh theo đuổi em, bảo anh phải làm em hạnh phúc.

- Thật không?

Kiều San San nghi hoặc, ánh mắt chớp chớp, dí sát vào mặt Hàn Đông hôn một cái.

Sắc mặt ửng đó, nói:

- Em sẽ không từ bỏ hạnh phúc của mình.

Nhìn Kiều San San bước nhanh vào tiểu khu, dánh người nhẹ nhàng quyến rũ, giống như đang bay nhẹ, Hàn Đông có chút cảm giác say mê.

Trên gương mặt còn có chút cảm giác ấm áp, mềm mại.

Dường như đôi môi Kiều San San vẫn còn ở đó.

Hít sâu một hơi, Hàn Đông mỉm cười.

Cho dù như thế nào, tình cảm giữa hắn và Kiều San San, không thể dễ dàng bị cắt đứt như vậy.

Ngày hai mươi hai tháng sáu, thứ hai, Hàn Đông vừa đi làm, Trưởng phòng Thu hút đầu tư đã mang tài liệu đã chuẩn bị lên, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, những tài liệu này tôi đã chuẩn bị xong, anh xem có gì cần bổ sung nữa không?

Hàn Đông nhìn sơ qua một lúc, tài liệu này cũng khá tỉ mỉ chính xác.

Từ lịch sử ngành hóa chất muốn của huyện Phú Nghĩa, đến tài nguyên thiên nhiên của huyện Phú Nghĩa, còn có cả căn cứ theo phân bố của xí nghiệp hóa chất tỉnh Tây mà nói đến ưu thế về vị trí của huyện Phú Nghĩa.

Từ nhiều phương diện để chứng tỏ, việc thành lập nhà máy sản xuất của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang ở huyện Phú Nghĩa là có tính khả thi, nhất định làm được.

- Không tồi, tư liệu này rất phong phú vất vả cho Trưởng phòng rồi.

Hàn Đông vừa lòng nói.

Thời gian hơn một ngày, có thể hệ thống được một tài liệu hoàn chỉnh như thế này, cũng không phải là việc dễ dàng.

Đặng Học Vinh cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn, chuyện này cũng vất vả cho Phó trưởng phòng Phạm, nếu không, một mình tôi quả thực làm không nổi.

Hàn Đông cười nói:

- Ừ, tôi biết rồi, đợi sau khi việc này xong, tôi sẽ khen thưởng cho hai người.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Hàn, chúng tôi đều làm việc dưới sự lãnh đạo của Chủ nhiệm Hàn cả.

Đặng Học Vinh khiêm tốn nói.

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, chính là Từ Bân ở Ủy ban Kế hoạch tỉnh, y nói:

- Chủ nhiệm Hàn, kế hoạch của Viện hóa chất Hạo Quang đã được đưa lên rồi, chiều nay sẽ công bố.

Nếu các anh có thời gian thì tốt nhất nên đến sớm một chút, lúc quan trọng người tranh giành sẽ rất nhiều.

Các chuyên gia của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang cũng đã đến Thục Đô rồi, nếu các anh có thể kéo bọn họ đi khảo sát trước được, sẽ rất có lợi cho các anh.

Hàn Đông vui mừng nói:

- Cảm ơn Trưởng phòng Từ, mục tiêu của chúng tôi là vùng sản xuất số một.

Vừa mới sắp xếp một vài tài liệu, có lẽ sẽ tiến hành trình bày trên cả ba phương diện.

Hàn Đông nói đơn giản những điều mà Đặng Học Vinh chuẩn bị, rồi hỏi:

- Trưởng phòng Từ, anh xem như vậy có được không?

Từ Bân cười nói:

- Ừ, đối với vùng sản xuất số một, lịch sử ngành hóa chất muối lâu đời của huyện Phú Nghĩa các anh là một ưu thế, là cái mà các nơi khác không thể so bì được.

Ngoài ra theo quy hoạch của Ủy ban kế hoạch tỉnh, ba vùng sản xuất cũng sẽ nằm sát vào nhau, đồng thời phải quan tâm đến sự bức xạ đối với những vùng quanh đó.

Huyện Phú Nghĩa là vùng năm ở phía nam Tây Xuyên, cũng vừa hay mang tính đại diện nữa.

Ngoài ra cũng có thể bức xạ đến những vùng xung quanh như tỉnh Điền Nam, Quế Quảng, vị trí địa lý cũng không tồi mà.

Ừ, ngoài ra còn có một điều, điều kiện đất của huyện Phú Nghĩa không tồi, nguồn nước rất phong phú, rất có lợi đối với sự phát triển của các doanh nghiệp.

Từ Bân không hổ là người của Ủy ban Kế hoạch tỉnh, đứng rất cao, nhìn cũng xa hơn nhiều.

Nghe y nói xong, dường như huyện Phú Nghĩa đã trở thành trung tâm của tây nam Tây Xuyên thậm chí những vùng phía nam tỉnh Tứ Xuyên vậy.

Dường như không đầu tư ở huyện Phú Nghĩa là mắt có vấn đề vậy.

Hàn Đông cảm kích nói:

- Cảm ơn Trưởng phòng Từ nhắc nhở, vậy tôi cho người sắp xếp lại một lần nữa.

Buổi chiều sẽ tranh thủ thời gian đến Thục Đô sớm một chút, đến lúc đó còn phải làm phiền Trưởng phòng Từ dẫn dắt để gặp mặt các chuyên gia của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang nữa.

Từ Bân cười nói:

- Không thành vấn đề, vừa hay tôi cũng phụ trách tiếp đón các anh, có lẽ chiều nay ba giờ cũng sẽ chính thức công bố kế hoạch.

Nhưng tôi đoán một vài nơi cũng đã biết trước rồi, các anh tốt nhất đến nhanh lên.

Cúp máy, Hàn Đông nhấn mạnh thêm ba điểm mà Từ Bân đề xuất, nói:

- Việc viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang chiều nay sẽ công bố, tài liệu yêu cầu của chúng ta sẽ trình bày xoay quanh ba điểm này.

Thứ nhất là lịch sử của ngành hóa chất muối huyện Phú Nghĩa; Thứ hai là vị trí huyện Phú Nghĩa cùng với sự ảnh hưởng đối với những vùng xung quanh; Thứ ba là ưu thế của nguồn đất của huyện Phú Nghĩa, tài nguyên nước đối với ngành công nghiệp hóa chất.

Trưởng phòng Đặng, cậu quay về cùng Phó trưởng phòng Phạm sửa lại một chút, sau đó chúng ta lập tức đi Thục Đô.

- Được, tôi đi làm ngay.

Đặng Học Vinh nói xong, cầm tài liệu đi xuống lầu.

Thực tế, tài liệu mà Đặng Học Vinh đã chuẩn bị, ngoài điểm thứ hai hơi yếu một chút, hai điểm còn lại đều khá tỉ mỉ xác thực rồi.

Đặng Học Vinh quay về chỉ cần chỉnh sửa lại một chút nữa là được.

Nửa tiếng sau, Hàn Đông liền xuống lầu đi đến phòng Thu hút đầu tư, Đặng Học Vinh cũng vừa lúc ôm tập tài liệu chuẩn bị xong bước lên lầu.

Hàn Đông nhận lấy tài liệu, đứng ngay trước cửa lật qua một lượt, gật đầu nói:

- Được, chúng ta đi Thục Đô, Phó trưởng phòng Phạm, cô cũng đi luôn.

Trước đó, Phạm Văn Phương cũng từ chỗ Đặng Học Vinh mà biết được việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, cũng sớm đã có chuẩn bị.

Nghe nói hôm nay tin tức được chính thức công bố, cũng rất vui mừng, liền nắm tay nói:

- Chủ nhiệm Hàn, lần này chúng ta nhất định phải thành công.

Hàn Đông cười nói:

- Ừ, chỉ được phép thành công, không được thất bại.

Đúng rồi, tiểu Vương cũng đi nữa.

Tiểu Vương chính là người của phòng Thu hút đầu tư cùng đi tham gia hội nghị Thu hút đầu tư kia, là nhân viên nữ, cũng rất nhanh nhẹn, dẫn cô ta theo có nhiều việc cũng thuận tiện hơn.

Sau đó, Hàn Đông đến văn phòng nói một tiếng, bảo Hoắc Khải Sơn lái xe, đưa nhóm người họ đến Thục Sơn.

Bởi vì những việc này khá bức thiết, cho nên Hàn Đông đến lúc đó sẽ rất bận.

Nếu tự mình lái xe, có lúc sẽ không tiện lắm.

Mười một giờ, chiếc Santana liền đi về hướng Thục Đô.

Thục Vương ngồi ở vị trí ghế phụ, Hàn Đông và Đặng Học Vinh, Phạm Văn Phương lại ngồi ở hàng ghế sau.

Trên đường đi, Hàn Đông lại gọi một cuộc điện thoại cho La Khải Bản, nói với y hắn đã bắt đầu xuất phát đi đến Thục Đô.

La Khải Bản nói:

- Ha ha, anh Đông từ từ mà đi, đến Thục Đô anh trực tiếp đến Ủy ban Kế hoạch đi.

Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi một chút, bảo ông ấy dẫn anh đi gặp Chủ nhiệm Mao.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy được, tới đó tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Nếu có thể được Chủ nhiệm Mao của Ủy ban Kế hoạch ủng hộ, như thế thì hy vọng lần này cũng không phải là ít.

Bây giờ Hàn Đông đã nhớ kỹ lời của ông nội dặn, làm việc lên giọng, làm người khiêm tốn.

Ở trước mặt Kiều Hiếu Nghĩa, không để lộ ra thân phận của mình, đó là làm người khiêm tốn.

Còn bây giờ vì việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, nhất định phải làm thật lên giọng.

Những mối quan hệ có thể lợi dụng, nhất định phải lợi dụng thật tốt.

Cơm trưa ăn lúc đi được nửa đường, mọi người đều biết sự việc lần này có rất nhiều thứ cần phải cạnh tranh, cho nên đều rất tích cực.

Chỉ dùng mười phút đã ăn xong cơm trưa, sau đó lại tiếp tục đi.

Một giờ, xe vừa vào địa phận Thục Đô, điện thoại di động của Hàn Đông liền vang lên.

Lấy ra nhìn, là phòng quản lý của Ban quản lý gọi đến, có lẽ là có chuyện gì đó.

Cốc Cương tức giận nói qua điện thoại:

- Chủ nhiệm Hàn, khu Viên của chúng ta lại bị ngắt điện, ngay cả Ban quản lý chúng ta cũng bị ngắt điện rồi.

Tôi gọi điện thoại cho công ty Điện lực, bọn họ nói là phải kiểm tra đường dây, nhưng cũng không thể nói chính xác là lúc nào có điện được.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này.

Hàn Đông cố nén tức giận trong lòng, Trần Thế Tùng này cũng quả thật độc ác quá.

Vừa mới được một ngày không mất điện, còn tưởng ông ta đã kiềm chế rồi.

Bây giờ lại làm ra chuyện như thế này, xem ra con người này thật không biết sợ hãi là gì rồi! Cho dù phải kiểm tra đường dây, thì cũng phải báo trước một tiếng, cho biết thời gian ngắt điện và thời gian có điện lại chứ.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, trong chuyện này, Phương Trung, Hàn Văn Học hiển nhiên cũng chẳng có gì tốt đẹp, tìm đến bọn họ cũng chẳng có được tác dụng gì.

Mà lúc này hắn lại đang bận, vậy nên chỉ có thể để Hoàng Văn Vận giải quyết việc này.

Lúc này Hoàng Văn Vận còn chưa đi làm, Hàn Đông trực tiếp gọi điện thoại về thẳng nhà Hoàng Văn Vận, người nhận điện thoại là vợ y.

Hàn Đông nói tên của mình, rất nhanh Hoàng Văn Vận ở đầu dây bên kia liền hỏi:

- Hàn Đông, có chuyện gì sao?

Hàn Đông nói:

- Bí thư Hoàng, bây giờ tôi đang trên đường đi Thục Đô, chiều nay Ủy ban Kế hoạch tỉnh và Viện hóa chất Hạo Quang sẽ công bố việc thành lập chi nhánh công ty ở Tây Nam, tổng cộng sẽ xây ba cụm nhà máy sản xuất, chúng tôi chuẩn bị đi giành một vùng.

- Ừ, đây là chuyện lớn, có việc gì cần sự ủng hộ phía huyện, cậu cứ việc đề xuất.

- Việc này tạm thời còn chưa biết, nếu đến lúc đó có thể mời được chuyên gia của Viện hóa chất Hạo Quang đến khảo sát huyện Phú Nghĩa, chúng tôi sẽ báo trước cho anh.

Tôi gọi điện thoại là vì vấn đề điện lực ở Khu công nghiệp Thần Quang.

Công ty Điện lực liên tục ngắt điện của các công ty trong Khu công nghiệp, tuần trước tôi cũng đã liên lạc với Tổng giám đốc Trần Thế Tùng của công ty Điện lực rồi, ông ta cũng không biết là nguyên nhân gì.

Tôi chỉ có thể nhò Bí thư Hoàng giải quyết việc này thôi, vấn đề điện rất quan trọng với Khu công nghiệp, nếu cứ như thế mãi, nhà đầu tư mà chúng tôi thu hút về sớm muộn cũng sẽ bỏ đi thôi.

- Việc cậu nói tôi đã biết rồi, tôi sẽ xử lý.

Cậu dốc sức làm tốt việc của cậu đi.

Hoàng Văn Vận đương nhiên cũng biết tình huống của Trần Thế Tùng.

Tuy nhiên, trong tình huống ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Phú Nghĩa, thì không thể quan tâm nổi đến việc y là người thế nào nữa.

Cúp máy, Hàn Đông thở dài một hơi, đây đều là những việc chó má.

Một việc đơn giản như vậy, chỉ vì Trần Thế Tùng là em trai ruột của Trần Thế Mặc, lại phải nhờ đến Bí thư Huyện ủy đi hỏi.

Có lẽ Hoàng Văn Vận cũng rất tức giận.

Hai giờ, xe liền đến bên ngoài Ủy ban Kế hoạch.

Hàn Đông gọi điện thoại cho Từ Bân, nói cho y biết chuyện hắn định nói với La Khải Bản.

Từ Bân cũng hiểu được ý tứ của Hàn Đông, liền nói:

- Vậy sau khi anh gặp Chủ nhiệm Mao, thì đến chỗ tôi nhé! Sau đó khi Hàn Đông liên hệ với La Khải Bản, La Khải Bản nói:

- Anh Đông, tôi đã nói với ba tôi rồi, anh cứ lên đó tìm ba tôi là được, tôi không qua đó nữa, tối cùng nhau ăn cơm nhé.

Hàn Đông cười nói:

- Cảm ơn, buổi tối tôi không chắc có thời gian.

Cậu cũng không cần phải đợi tôi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.

Bố La Khải Bản – La Lập Thanh là Chánh văn phòng Ủy ban Kế hoạch, khi thấy Hàn Đông trước tiên là rất nhiệt tình, mời bọn họ ngồi xuống, bảo người rót trà, sau đó nói:

- Tiểu Hàn à, các cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo trước.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, cảm ơn Phó chủ nhiệm La.

Lúc này Hàn Đông mới nghĩ đến mấy người họ đến vội quá, tài liệu đề nghị chỉ chuẩn bị có một phần, như vậy thật không được.

Nhưng vừa hỏi, nhân viên công tác trong văn phòng liền nhiệt tình giúp đỡ phô tô ra hai bản nữa.

Điều này khiến Hàn Đông vô cùng cảm kích, trong lòng lại cảm thán có quan hệ thật tốt.

Nếu không phải nhìn thấy hắn và La Lập Thanh dường như rất thân thiết, chỉ e nhân viên công tác trong văn phòng cũng sẽ không khách sáo đến như vậy.

Rất nhanh, La Lập Thanh liền quay lại, mỉm cười nói:

- Ừ, tiểu Hàn, cậu đi theo tôi, mang theo tài liệu của các cậu.

- Được, cảm ơn Chủ nhiệm La.

Hàn Đông cầm tài liệu đề nghị, đi theo La Lập Thanh đến văn phòng Chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Mao của Ủy ban Kế hoạch tỉnh là một người trung niên nhã nhặn, mang kính mắt, bộ dạng nho nhã, bắt tay Hàn Đông, nhận lấy tài liệu mà Hàn Đông đưa, mỉm cười nói:

- Tin tức của các cậu cũng thật nhanh đấy! Hàn Đông rùng mình.

Lúc này tin tức vừa mới được công bố, chính hắn quả thật cũng hơi nhanh.

Nhưng tin tức bị để lộ cũng là điều mà trong lòng mọi người đã biết rõ ràng, bởi vậy Hàn Đông cũng không lo lắng lắm, mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Mao, chúng tôi cũng ngẫu nhiên có được tin tức.

Vì sự phát triển của nền kinh tế Phú Nghĩa, liền vội vàng chạy đến đây.

Chủ nhiệm Mao gật đầu nói:

- Vậy cậu nói đơn giản một chút những ưu thế của các cậu đi.

Hàn Đông đã sớm định liệu trước, trình bày những ưu thế của huyện Phú Nghĩa ra.

Chủ nhiệm Mao hơi mỉm cười, chờ cho Hàn Đông nói xong, đột nhiên hỏi:

- Vậy cậu cảm thấy huyện Phú Nghĩa các cậu có yếu điểm gì không?

Hàn Đông ngẩn ra, không ngờ ông lại hỏi một câu như vậy.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Nói đến yếu điểm, quan trọng nhất là, ngành công nghiệp ở huyện Phú Nghĩa hiện nay khá yếu kém.

Ngoài ra Phú Nghĩa không có được nhiều trường Đại học như ở Thục Đô, chắc chắn phương diện nhân tài cũng không thể so với Thục Đô.

Nói như vậy, nghe ra cũng rất sát với thực tế.

Nhưng thực ra Hàn Đông cũng đã suy nghĩ rồi, huyện Phú Nghĩa không thể so được với Thục Đô là một điều rất rõ ràng, không cần hắn nói mọi người cũng biết rõ, hắn có nói cũng vô ích mà thôi.

Chủ nhiệm Mao gật đầu nói:

- Nếu các cậu đã coi trọng như vậy, vậy tại sao ở huyện lại chỉ để cậu đến mà thôi?

Ý tứ của ông rất rõ ràng, nếu huyện các cậu đã coi trọng như vậy, tại sao Chủ tịch huyện của các cậu lại không đến.

Nếu không thì cũng phải là một Phó chủ tịch huyện đến chứ.

Hàn Đông hiểu được ý tứ của ông, mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Mao, Huyện ủy Phú Nghĩa rất coi trọng chuyện này.

Trước khi tôi đi, Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận còn đích thân chỉ thị, nói Huyện ủy sẽ dốc toàn lực ủng hộ, bảo tôi có việc gì cứ trực tiếp báo cáo cho ông ấy.

Chủ nhiệm Mao đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:

- Ừ, tình hình của các cậu tôi đã biết rồi, tài liệu tôi sẽ xem.

Cứ như thế đi.

Hàn Đông đứng lên nói:

- Cảm ơn Chủ nhiệm Mao.

Trở lại văn phòng, La Lập Thanh hỏi:

- Tiểu Hàn, tình hình thế nào?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Tôi báo cáo tình hình cho Chủ nhiệm Mao rồi.

Phó chủ nhiệm La, phiền ông rồi, chúng tôi chuẩn bị đến chỗ phòng quy hoạch một lát.

La Lập Thanh gật đầu nói:

- Được, các cậu đi đi.

Ông đích thân tiễn ba người Hàn Đông ra cửa, đứng trước cửa nói với Hàn Đông:

- Tiểu Hàn à, có thời gian thì đến nhà chơi đi, La Khải Bản thường xuyên nhắc cậu đấy.

- Vâng, có thời gian phải đến làm phiền Phó chủ nhiệm La rồi.

Hàn Đông nói.

Phòng Quy hoạch ở tầng hia, Hàn Đông dẫn theo Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương đến trước cửa, Từ Bân liền nhìn thấy bọn họ, đi ra đón:

- Trưởng phòng Tiếu đang gặp tổ chuyên gia, các anh chờ một lát đi.

Ba người vào phòng ngồi chờ một lát, một người béo mập bước vào, Từ Bân liền đứng lên nói với Hàn Đông:

- Người này là Kỹ sư Xa, tài liệu của các anh cứ đưa cho Kỹ sư Xa xem một chút đi.

Phạm Văn Phương vừa nghe, liền vội vàng cầm tài liệu đi qua, đợi cho ông cụ đứng thẳng lên, liền ngọt ngào nói:

- Kỹ sư Xa, chào ông! Ông cụ nghi hoặc nhìn Phạm Văn Phương, rồi hỏi:

- Cô là… Phạm Văn Phương nói:

- Kỹ sư Xa, tôi là Phạm Văn Phương, là nhân viên công tác của Khu công nghiệp khu Viên.

Đây là tài liệu của chúng tôi, muốn mời ông xem qua, có gì không ổn mong ông chỉ bảo.

Ông cụ vừa nghe liền cười ha ha, cảm thấy cô bé này thật vui, thế là Từ Bân lại giới thiệu với mấy người Hàn Đông một chút.

- Động tác của các cậu cũng nhanh thật.

Nói nhanh đi, các cậu dựa vào cái gì mà muốn phải xây dựng vùng sản xuất ở huyện Phú Nghĩa các cậu?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, ông cụ này cũng hỏi như vậy, cũng rất dễ trả lời, lại nói lại một lần nữa những lời đã được tổng kết, nói:

- Huyện ủy chúng tôi rất coi trọng chuyện này, nhất định có thể xây dựng một môi trường tốt nhất cho việc xây dựng vùng sản xuất.

- Đúng vậy, Kỹ sư Xa, nếu ông không tin, có thể đến huyện Phú Nghĩa chúng tôi xem thử.

Phạm Văn Phương nói,

- Đậu phộng ở huyện Phú Nghĩa chúng tôi rất nổi tiếng, ông cũng có thể nhân tiện nếm thử.

Hàn Đông nghe xong liền cười khổ trong lòng, đây là cái gì với cái gì chứ?

Sao lại nói đến chuyện đậu phộng của huyện Phú Nghĩa rồi.

Ai ngờ ông cụ cười nói:

- Được rồi, vậy thì đến xem thử, các cậu lúc nào có thể tiếp tôi đến khảo sát được?

Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:

- Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể tiếp đón Kỹ sư Xa đến khảo sát huyện Phú Nghĩa!

- Vậy các cậu chờ một lát, tôi đi nói một tiếng.

Ông cụ nói xong, quay người rời đi.

Phạm Văn Phương lúc này thè lưỡi.

Vừa rồi nhắc đến chuyện đậu phộng chỉ là do nhanh mồm, ai ngờ có thể lay động được ông cụ.

Từ Bân lắc đầu nói:

- Xem ra cũng không cần tôi đi nói nữa, Kỹ sư Xa chính là Tổ trưởng tổ chuyên gia, nghe nói chính là Kỹ sư trưởng của Viện hóa chất Hạo Quang đó.

Nghe y nói vậy, Hàn Đông càng vui mừng.

Chỉ cần Kỹ sư Xa này hài lòng, đến lúc đó cơ hội của huyện Phú Nghĩa là không thể thiếu được.

Rất nhanh, Kỹ sư Xa liền quay lại, mang theo một bọc nhỏ, nói:

- Vậy chúng ta đi thôi, các cậu có xe không?

Hàn Đông vội vàng nói:

- Chúng tôi lái xe đến mà.

Lập tức Hàn Đông liền quyết định để Đặng Học Vinh và Tiểu Vương ở lại tiếp tục những việc ở Thục Đô.

Sau đó cùng Phạm Văn Phương cùng Kỹ sư Xa xuống lầu, lên xe, lại đi về hướng huyện Phú Nghĩa.

Phạm Văn Phương ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng người, quay đầu lại giới thiệu về đất và người ở huyện Phú Nghĩa, còn có cả những món ăn ngon nữa.

Hàn Đông cảm thấy lần này sự việc thật quá kỳ lại, Kỹ sư Xa này quyết định cũng thật sự quá nhanh, vừa mới gặp mặt liền quyết định đến huyện Phú Nghĩa khảo sát.

Hơn nữa không hề dẫn theo một nhân viên công tác nào, dường như quyết định cũng quá nhanh rồi.

Kỹ sư Xa cười ha ha, dường như cảm thấy rất thú vị với những giảng giải này của Phạm Văn Phương.

Vốn dĩ Hàn Đông định đưa tài liệu cho ông ta xem, nhưng thấy như vậy cũng không nhắc đến nữa.

Lúc này Kỹ sư Xa đột nhiên nói với Hàn Đông:

- Tiểu Hàn còn trẻ tuổi như vậy đã là Chủ nhiệm Khu công nghiệp, thật là tuổi trẻ tài cao.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chủ yếu là vì sự tín nhiệm của lãnh đạo mà phải dốc hết sức làm việc.

Ông Xa, khảo sát rồi, nếu có gì không tốt, mong ông chỉ ra, chúng tôi nhất định sẽ gắng sức hoàn thiện hơn.

- Ha ha, người Chủ nhiệm này, quả thực cũng rất thực tế.

Phạm Văn Thơm lúc này cười nói:

- Kỹ sư Xa, ông không biết đó thôi, Chủ nhiệm Hàn của chúng tôi cũng làm rất nhiều việc thực tế.

Trước đây khi anh ấy làm Chủ tịch thị trấn ở thị trấn Triệu Hoa, đã kéo được Tập đoàn Kỳ Vọng đến đầu tư xây dựng nhà máy rượu.

Sau đó khi Chủ nhiệm Hàn làm Bí thư Triệu Hoa, thực hiện công khai công việc chính quyền, còn được lên tin tức nữa.

Hàn Đông khiêm tốn nói:

- Chỉ là những công việc nên làm thôi, tiểu Phạm đừng có thổi phồng tôi lên nữa.

Kỹ sư Xa kinh ngạc nhìn Hàn Đông:

- Không ngờ cậu lại làm được nhiều việc như vậy?

Thực không nhìn ra đấy, quả nhiên là giang sơn rộng lớn xuất hiện người tài, chúng tôi là nhà máy rượu mà Tập đoàn Kỳ Vọng đã xây dựng trước đó, là ở sông Long Động ở An Khê nhỉ?

Hàn Đông ngẩn người, gật đầu nói:

- Đúng vậy, Kỹ sư Xa, ông cũng biết sông Long Động ở An Khê sao?

Kỹ sư Xa mỉm cười, vẻ mặt tang thương, nói:

- Đương nhiên tôi biết rồi, mấy chục năm trước, tôi còn làm việc sinh sống ở đó.

Lúc đó toàn bộ công nhân viên ở đó đều uống nước sông Long Động cả.

Hàn Đông ngẩn người, không thể ngờ được có chuyện như vậy.

Kỹ sư Xa này không ngờ lại sinh sống ở An Khê trong những năm tháng khó khăn, chẳng trách nhanh như vậy lại quyết định đến Phú Nghĩa khảo sát.

Đây là một tin tức tốt, nắm được Kỹ sư Xa này, cơ hội của huyện Phú Nghĩa quả thực rất lớn.

Kỹ sư Xa nhìn bộ dạng hai mắt sáng lên của Hàn Đông, cười nói:

- Tôi nói được rồi, tôi chỉ là đến huyện Phú Nghĩa xem một chút, ăn đậu phộng, có thời gian thì đi Triệu Hoa, An Khê một chút.

Việc khu sản xuất tôi không thể quyết định được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Kỹ sư Xa, ông yên tâm, chúng tôi nhất định không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

Nếu ông đã nói như vậy rồi, vậy tôi sẽ làm một hướng dẫn viên, dẫn đường cho ông, để ông đi thăm thôn An Khê, nhìn sự thay đổi của thị trấn Triệu Hoa.

Có rất nhiều nơi có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với thời gian ông còn sống ở đó rồi.

Lúc này, Hàn Đông liền quyết định đi thẳng đến thôn An Khê.

Kỹ sư Xa nóng lòng đến huyện Phú Nghĩa như vậy, có lẽ cũng vì có tình cảm mạnh mẽ đối với chốn cũ, người xưa.

Dẫn ông ta đi sớm hơn một chút cũng tốt.

Lấy di động ra, Hàn Đông gọi điện thoại cho văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa Trương Trường Hà, để ông ta đặt giúp một phòng ở khu câu cá bên sông Triệu Hoa, đến lúc đó hắn phải tiếp khách.

Trương Trường Hà đương nhiên đảm bảo không có vấn đề gì, cũng không hỏi Hàn Đông muốn mời ai.

Thực ra Hàn Đông cũng có thể trực tiếp bảo Đặng Đạt đi làm.

Chỉ là bây giờ Hàn Đông đã không còn là lãnh đạo của thị trấn Triệu Hoa nữa, trực tiếp chỉ bảo như vậy cũng không tốt, để tránh Trương Trường Hà lại có hiểu lầm gì trong lòng.

Cúp máy, Hàn Đông giải thích:

- Kỹ sư Xa, bây giờ kinh doanh giải trí nông nghiệp ở thị trấn Triệu Hoa rất phát triển, muốn ăn cá sông, nếu không đặt chỗ trước, rất có thể phải đợi rất lâu.

Kỹ sư Xa gật đầu, cảm thán:

- Xem ra thị trấn Triệu Hoa đã thay đổi rất nhiều, lúc đó làm gì có người nơi khác đến đi ăn cá sông gì đó đâu.

Tới An Khê rồi, Hàn Đông và Phạm Văn Phương cùng kỹ sư Xa đến sông Long Động xem.

Ở đó bây giờ đang thi công, các công nhân làm việc rất có khí thế, nhà máy rượu cũng bắt đầu được thành hình.

Sau đó, mấy người liền đến thị trấn Triệu Hoa, trực tiếp đi vào nơi câu cá bên sông.

Ông chủ Vương Bân Nhàn sớm đã chuẩn bị xong, chờ bọn Hàn Đông vừa đến, cá đã được chuẩn bị sẵn bắt đầu được bỏ vào nồi.

Ăn cơm xong, đã làm tám giờ tối rồi, mà kỹ sư Xa lại chưa muốn rời đi, đi dọc theo đường phố dài của thị trấn Triệu Hoa một chuyến.

Sau đó lên xe, cảm thán nói:

- Thị trấn Triệu Hoa thay đổi thật sự quá lớn, nhưng chỉ có con phố cũ kia vẫn như xưa.

Trở lại huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông liền sắp xếp cho kỹ sư Xa ở nhà khách Huyện ủy.

Vốn dĩ lúc đầu Hàn Đông định sắp xếp cho ông ở khách sạn Long Đằng, nhưng nghĩ lại như vậy ngược lại sẽ khiến ông cụ cảm thấy phô trương lãng phí, liền lập tức thay đổi chủ ý.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hẹn xong tám giờ ngày mai tới đón ông, Hàn Đông liền quay lại ký túc xá của cục Lương thực, để Hoắc Khải Sơn đưa Phạm Văn Phương về.

Việc Viện hóa chất Hạo Quang thành lập công ty chi nhánh ở Tây Xuyên đồng thời chuẩn bị xây dựng ba vùng sản xuất vừa mới được công bố, lập tức các thành phố thị xã đều rộn ràng hẳn.

Một nguồn đầu tư lớn như vậy, bất kỳ nơi nào cũng muốn lôi kéo về.

Hơn nữa mọi người đều biết đây không chỉ là việc một khoản đầu tư lớn, quan trọng hơn là, tác dụng thúc đẩy lớn của Viện nghiên cứu mới thật sự quan trọng hơn.

Ủy ban nhân dân thành phố Quang Vinh nhận được tin tức này, Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương ngay chiều hôm đó đã triệu tập cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố, quyết định do Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc toàn quyền phụ trách việc này.

Các bộ phận liên quan toàn lực phối hợp làm tốt công tác chuẩn bị.

Căn cứ theo quyết định của hội nghị làm việc của Chủ tịch thành phố, mục tiêu của Quang Vinh chính là một trong hai vùng sản xuất số một hoặc số hai.

Sau hội nghị Trần Thế Mặc lập tức triệu tập cuộc họp lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch thành phố, cụ Xúc tiến đầu tư, bố trí các nhân vật có liên quan.

Nói rằng nhất định phải chuẩn bị tốt các tài liệu có liên quan, tranh thủ báo cáo lên càng sớm càng tốt.

Ngày hôm sau, Hàn Đông thức dậy từ sớm, rồi lái chiếc Santana đó, trước tiên là gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, báo cho ông ta biết Kỹ sư trưởng Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang đã tới huyện Phú Nghĩa từ tối hôm qua.

Hôm nay hắn chuẩn bị đi đón ông ta đi tham quan một vòng.

Hoàng Văn Vận rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, cậu cứ việc làm đi, cần gì cứ trực tiếp tìm tôi.

Cậu xem tôi có cần gặp Kỹ sư Xa một chút không?

Hàn Đông suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Vậy tôi nói với kỹ sư Xa xem thế nào, nếu được đến lúc đó tôi báo cáo với anh.

Hôm nay Hàn Đông tự mình đảm đương trách nhiệm tài xế, đón kỹ sư Xa đến Ban quản lý.

Sau đó cùng với Phạm Văn Phuong, cùng ông đến xem xét ở khu Viên.

Vì tối hôm qua Hàn Đông đã nói trước với Cốc Cương, nên Cốc Cương cũng đã cho người đến quét dọn vệ sinh ở phòng Quản lý từ sớm.

Nhưng nhìn tổng thể, tình hình khu Viên cũng không được lạc quan lắm.

Doanh nghiệp thì không có được mấy nhà, đất trống ở xung quanh cũng không phải ít, mặt đất lại đầy cỏ dại.

Trong quá trình cùng đi, Hàn Đông giới thiệu tỉ mỉ tình hình xung quanh, nói:

- Kỹ sư Xa, điều kiện của khu Viên chúng tôi thật sự lạc hậu, nhưng việc thành lập vùng sản xuất vẫn có rất nhiều ưu thế.

Nghe Hàn Đông chăm chú trình bày những điều kiện ưu thế của nơi này, kỹ sư Xa cũng không biểu hiện ý kiến gì, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

Buổi trưa, Hàn Đông và Phạm Văn Phương mời kỹ sư Xa ăn cơm ở vườn Bách Vị.

Ăn cơm xong kỹ sư Xa nói:

- Ừ, tình hình Phú Nghĩa tôi cũng đã tìm hiểu rồi, chiều nay phải quay về Thục Đô rồi, mọi người đều đang đợi tôi, tôi cũng phải sớm quay về cơ quan thôi.

- Vậy chiều nay tôi đưa kỹ sư Xa về.

Hàn Đông nói.

Mặc dù kỹ sư Xa cũng không hề hứa hẹn gì, nhưng Hàn Đông tin rằng, nếu đã là một người nhớ ân tình cũng, thì trong tình huống điều kiện chênh lệch không lớn, ông nhất định sẽ suy xét đến huyện Phú Nghĩa.

Kỹ sư Xa cũng không từ chối, nghỉ ngơi một lát, Hàn Đông liền lái xe đến Thục Đô.

Lần này Phạm Văn Phương không còn đi cùng nữa.

Trên đường đi, Hàn Đông cùng kỹ sư Xa nói chuyện phiếm, lại giới thiệu sơ qua một chút về những tình hình huyện Phú Nghĩa.

Tới Ủy ban Kế hoạch rồi, kỹ sư Xa nói:

- Tiểu Hàn, cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.

Hàn Đông cười nói:

- Đây là việc nằm trong bổn phận của tôi, kỹ sư Xa đừng khách sáo.

Nhìn kỹ sư Xa lên lầu, Hàn Đông gọi điện thoại hỏi Đặng Học Vinh ở khách sạn nào, nói với bọn họ khi quay về sẽ liên lạc với họ.

Sau đó Hàn Đông lại gọi điện thoại cho La Khải Bản, được biết lần cạnh tranh này rất gay gắt, đã có mấy lãnh đạo của các thành phố tìm đến lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch rồi.

- Ha ha, anh Đông, tôi nghe nói chỉ có huyện Phú Nghĩa các anh là cấp bậc thấp nhất, người ta đều là lãnh đạo Thành ủy đích thân ra mặt hết.

Hàn Đông cười nói:

- Như vậy mới thể hiện được thành ý của chúng tôi mà.

Các thành phố khác hành động cũng rất nhanh, ngày thứ ba sau khi tin tức được công bố, đều lần lượt gửi những tài liệu liên quan đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh, đồng thời đi khắp nơi tìm mối quan hệ.

Kế hoạch bước đầu của thành phố Vinh Châu là, xác định địa điểm của vùng kinh tế là khu kinh tế mới ở phía bắc.

Khi nhóm người Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc mang theo người đến Thục Đô, Trưởng phòng Tiếu của phòng quy hoạch Ủy ban Kế hoạch lại nói đã nhận được tài liệu của Vinh Châu rồi, hơn nữa đã được xác định là trọng điểm khảo sát rồi.

- Sao lại có thể như vậy được, trước đó chúng tôi cũng chưa gửi tài liệu qua mà?

Trần Thế Mặc kinh ngạc nói.

Thật sự là không hiểu ra làm sao, tài liệu của Vinh Châu sáng sớm hôm nay mới được chuẩn bị xong, sao Ủy ban Kế hoạch đã có rồi, lại còn được xem là đối tượng khảo sát trọng điểm nữa! Trần Thế Mặc vô cùng kinh ngạc, lại có chút vui mừng.

Tài liệu có thể xếp vào trọng điểm khảo sát, chứng tỏ niềm hy vọng của Vinh Châu cũng rất lớn rồi.

Trưởng phòng Tiếu cười nói:

- Ngày 22 chúng tôi đã nhận được tài liệu của huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu rồi.

Ngày hôm đó Kỹ sư trưởng cũng đã đến Vinh Châu khảo sát nữa.

Sau khi quay về liền gợi ý cho chúng tôi liệt Khu công nghiệp Phú Nghĩa vào danh sách khảo sát trọng điểm… Lần này Trần Thế Mặc liền tròn mắt ngạc nhiên rồi, không ngờ huyện Phú Nghĩa lại đi đầu trước.

Không ngờ phía thành phố lại không hề biết gì hết.

Trần Thế Mặc suy nghĩ một chút.

Một khoản đầu tư quan trọng như Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, là việc mà người khác phải là phía thành phố ra mặt làm, huyện Phú Nghĩa cho dù là đối tượng khảo sát trọng điểm, có lẽ cũng không cạnh tranh nổi với người khác, liền nói:

- Trưởng phòng Tiếu, đây đơn thuần chỉ là hành động cá nhân của huyện Phú Nghĩa mà thôi, đây mới là tài liệu chính thức của chúng tôi.

Trưởng phòng Tiếu hơi khó xử nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, tài liệu của huyện Phú Nghĩa các chuyên gia cũng đã xem rồi, lúc này anh lại đổi, cũng không hay lắm.

Trần Thế Mặc nói:

- Như thế này đi, phần tài liệu này xem như tài liệu chính thức, đến lúc đó các anh cứ đưa cho các chuyên gia xem.

Tài liệu của huyện Phú Nghĩa cứ xem như phụ lục đính kèm cũng được.

Từ Ủy ban Kế hoạch đi ra, tâm tình Trần Thế Mặc thật sự không tốt.

Trở lại khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung của huyện Phú Nghĩa, nói:

- Các cậu là cái gì thế, việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang xây dựng vùng sản xuất, cũng không báo cáo cho Ủy ban nhân dân thành phố một tiếng, cứ trực tiếp gửi tài liệu cho người ta.

Điều này thật sự bất lợi cho công việc của chúng ta.

Người ta những nơi khác đầu là những cơ quan cấp thành phố làm việc này, các cậu làm như vậy là ý gì đây?

Phương Trung bị khiển trách cũng hơi sửng sốt.

Y cơ bản không hề nghe nói đến việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang có ý định xây vùng sản xuất, phía thành phố cũng không thông báo tin tức này cho y.

- Phó chủ tịch thành phố Trần, chúng tôi không cử người đi trình tài liệu mà, không phải anh có nhầm lẫn chứ?

Phương Trung oan ức nói.

Không còn cách nào khác, người ta là lãnh đạo Thành ủy, cho dù ông ta khiển trách sai, anh cũng phải thật cẩn thận mới được.

Trần Thế Mặc chau mày nói:

- Hiểu lầm cái gì?

Tôi vừa mới từ Ủy ban Kế hoạch tỉnh đi ra.

Cho dù Khu công nghiệp các cậu gửi tài liệu lên, cho dù bây giờ đã được chọn là đối tượng khảo sát trọng điểm, các cậu có thể cạnh tranh được với người ta sao?

Phương Trung lúc này mới hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì, trong lòng nghĩ Hàn Đông cũng thật quá đáng rồi.

Việc quan trọng như thế, lại trực tiếp đi làm, cũng không báo một tiếng cho một Chủ tịch huyện như y, trong mắt hắn thật sự không hề có vị lãnh đạo này rồi!

- Phó chủ tịch thành phố Trần, việc này tôi cũng không biết.

Đây là việc do Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp Hàn Đông tự làm, tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình, đợi lát nữa sẽ báo cáo cho anh.

Cúp máy, Trần Thế Mặc cau mày lẩm bẩm:

- Lại là người này, Hàn Đông! Ngày hôm qua em trai y còn gọi điện quở trách Hàn Đông, nói Hàn Đông ỷ vào việc phía sau có Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận ủng hộ, rất hoành hành trong huyện Phú Nghĩa.

Còn tìm đến công ty Điện lực, vì thế Trần Thế Mặc cũng khá có ấn tượng với cái tên Hàn Đông này.

Bây giờ lại biết việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang lần này lại do hắn làm ra, trong lòng không khỏi tức giận.

Hàn Đông làm như vậy, khiến công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cũng bị động quá rồi! Khi Phương Trung gọi điện thoại, Hàn Đông đang triệu tập cuộc họp toàn bộ các cán bộ cấp trung trong Ban quản lý, yêu cầu mọi người phải làm thật tốt các công việc trong phạm vi trách nhiệm của mình, tạo điều kiện thật tốt trong việc cạnh tranh vùng sản xuất của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang.

Vừa thấy số điện thoại văn phòng của Phương Trung, Hàn Đông liền bảo Âu Đạo Khôn chủ trì cuộc họp, đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.

- Hàn Đông, cậu làm gì vậy, tại sao không ở văn phòng?

Phương Trung tức giận hỏi.

Vốn dĩ bị Trần Thế Mặc giáo huấn một hồi tâm trạng đã không tốt rồi, kết quả gọi điện thoại vào văn phòng Hàn Đông, cả nửa ngày cũng không có người nghe máy.

Sau đó mới nhớ đến điện thoại di động của Hàn Đông, mới gọi qua.

Hàn Đông không biết vì sao Phương Trung lại tức giận như vậy, nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi đang họp, bố trí công việc chuẩn bị thật tốt.

- Chuẩn bị công việc gì?

Phương Trung rất tức giận,

- Cậu còn có tính tổ chức kỷ luật hay không?

Việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, tại sao không báo cáo trước cho tôi?

Bây giờ Ủy ban nhân dân thành phố bị cậu làm cho rất bị động, một Trợ lý Chủ tịch huyện như cậu rốt cuộc đang làm cái gì?

Hàn Đông có chút bực tức.

Ông đây là Chủ nhiệm Ban quản lý, thu hút đầu tư thôi mà, việc gì cũng cần phải báo cáo cho cấp trên hết hay sao?

- Chủ tịch huyện Phương, tôi cũng chỉ vì sự phát triển của khu Viên thôi.

Nếu Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang có thể thành lập khu sản xuất ở khu Viên, tác dụng thúc đẩy đối với khu Viên chúng ta sẽ rất lớn.

Phương Trung không biết điều mà nói:

- Được rồi, tôi không muốn nghe những điều này, cậu rút tài liệu về cho rồi, ra cái thể thống gì chứ! Trong mắt y, tình hình huyện Phú Nghĩa kém như thế, chắc chắn không thể cạnh tranh nổi với những nơi khác.

Hơn nữa Trần Thế Mặc cũng gọi điện thoại trút giận rồi, nhanh rút tài liệu về là tốt nhất.

Hàn Đông liền tức giận nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi đã gửi tài liệu đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh, bây giờ cũng không thể rút về được!

- Cậu nói cái gì, đây là thái độ gì?

Phương Trung tức đến nỗi tái mặt rồi, thái độ của Hàn Đông này cũng quá kém rồi.

Hàn Đông cũng không chịu kém mà nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi cho rằng tôi không có gì sai, tôi cũng chỉ vì công việc thôi!

- Cậu… Phương Trung cạch một tiếng, cúp máy, tức giận đến mức phải nhảy dựng lên.

Vài phút sau, Phương Trung bình tĩnh trở lại, trong mắt lại là sự tức giận bừng bừng.

Nếu tên tiểu tử này muốn chết, vậy tôi sẽ cho hắn thỏa mãn.

Sau đó, Phương Trung cầm lấy điện thoại, gọi vào số máy nơi khách sạn Trần Thế Mặc, cung kính nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, tôi vừa hỏi Hàn Đông, quả thật là hắn gửi tài liệu lên.

Tôi cũng bảo hắn nhanh chóng rút tài liệu về, nhưng hắn không đồng ý.

Trần Thế Mặc rất hài lòng với giọng điệu của Phương Trung:

- Hắn sao nữa?

- Chủ tịch thành phố Trần, Hàn Đông nói hắn cũng không làm gì sai, không đồng ý rút tài liệu về.

- Cậu nói cái gì?

Trần Thế Mặc tức đến nỗi mở to hai mắt nhìn,

- Cậu làm Chủ tịch huyện cái kiểu gì thế, ai cho Hàn Đông hắn lá gan lớn như vậy?

Phương Trung xấu hổ giải thích:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, Hàn Đông hắn…

- Được rồi, tôi không muốn nghe cậu giải thích! Trần Thế Mặc trực tiếp cúp máy, lập tức gọi đến số văn phòng Hoàng Văn Vận.

Sau khi điện thoại được nối máy, liền trầm giọng nói:

- Hoàng Văn Vận phải không?

Là tôi, Trần Thế Mặc, Hàn Đông ở huyện các cậu rất có bản lĩnh mà! Ngay cả sự chỉ bảo của lãnh đạo cũng không nghe.

Huyện Phú Nghĩa còn nằm dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố không?

Tại sao chuyện gì cũng không thông qua Ủy ban nhân dân thành phố vậy?

Hoàng Văn Vận bị khiển trách không đầu không đuôi một phen, không hiểu ra sao cả, nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, anh nói chuyện gì vậy?

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-nguoi-cam-quyen-han-dong-o-huyen-cac-anh-rat-co-ban-linh-day-1-2-3-79777.html