Phong Khí Quan Trường - Ngươi lạnh ta nóng - Phong Khí Quan Trường

Phong Khí Quan Trường

Tác giả : Chưa rõ
Chương 322 : Phong Khí Quan Trường - Ngươi lạnh ta nóng

Những lão đồng chí thời kỳ khai quốc đa phần đều viết chữ đẹp, tôn sùng thư pháp, trong thư phòng Tống Kiều Sinh cũng đủ đầy giấy bút nghiên mực.



Thẩm Hoài trải giấy, mài mực, nhìn ra song, thấy cô út đang đứng gọi điện ngoài sân, có lẽ đang hỏi sao Lưu Tuyết Mai và Thành Di mãi mà không sang.



Thơ phú mà Thẩm Hoài có thể nhớ được trọn vẹn không hề nhiều, mà viết bài quá ngắn lại không được, nếu viết xong chữ mà Thành Di còn chưa đến, há không phải mọi người đều mất mặt?

Hắn không có luyện qua thể chữ thảo, tốc độ viết thể chữ hành lại nhanh, đành phải dùng thể chữ lệ kéo dài thời gian.



Thẩm Hoài nhẩm lại một lần bài “Đoản ca hành” của Tào Tháo, mới đưa bút lên giấy; lão gia, Thành Văn Quang, Tống Kiều Sinh, Tống Kiến, Tống Hồng Quân, Đường Kiến Dân, Tống Hồng Kỳ đều vây quanh nhìn hắn.



Thẩm Hoài thong dong dạo bút, tựa hồ muốn đem hết thẩy ý cảnh tan vào trong chữ.



Người khác cũng có thể hân thưởng một phần kỳ thú của thư pháp, mải nhìn say sưa, không hề cảm thấy quá chậm chạp.



'Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà; thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa; khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong; hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang; thanh thanh tử câm, du du ngã tâm; đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim; u u lộc minh, thực dã chi bình; ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.

'

Lúc Thẩm Hoài viết đến “Minh minh như nguyệt” (vằng vặc như trăng), cảm giác ánh sáng trước mặt hơi sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Thành Di cơ hồ lại bị nửa đẩy nửa kéo đi vào phòng.



Thẩm Hoài khẽ cười với Lưu Tuyết Mai mà hắn từng gặp qua ở nhà Thôi lão, chào nói:

“Dì Lưu, hai người đến rồi?



Nhưng nhìn sang Thành Di mặt lạnh như tiền, Thẩm Hoài lại làm như mới lần đầu tiếp xúc với nàng, chủ động hỏi thăm:

“Em là Thành Di phải không, anh là Thẩm Hoài…” Hắn không thấy vẻ chấn kinh hay ngạc nhiên trong mắt nàng, có lẽ là tiểu Ngũ đã nói qua thân phận hắn cho nàng nghe rồi.



Tạ Chỉ cũng theo ngay sau lưng Lưu Tuyết Mai, liếc mắt thấy Thẩm Hoài cầm bút trong tay mới biết một đám đàn ông đang chen nhau trong thư phòng xem Thẩm Hoài biểu diễn thư pháp… Trước đây nàng không hề biết Thẩm Hoài còn có trò này, nhưng thấy hàng chữ lệ cổ phác trải trên giấy, đầu bút lông in hằn lên rõ rệt, ngấm ngầm cả kinh; tên trời đánh bất học vô thuật này, từ lúc nào chữ lại viết đẹp thế?



“Cậu đừng nhìn thấy mỹ nữ rồi quên chính sự; chạy không thoát đâu; mọi người ai cũng đói bụng cả, nhanh viết xong để còn đi ăn cơm.

” Tống Hồng Quân thúc Thẩm Hoài nhanh nhanh viết xong.



“A!!! Minh minh như nguyệt rồi đến gì nhỉ?

Bị ngắt một cái, quên mất câu sau rồi?

” Thẩm Hoài vỗ vỗ trán, quên mất câu sau, quay lại hỏi Tống Hồng Quân.



“Lão gia, Thành thúc, mọi người đều nhìn, cậu lại chỉ đổ tội lên mình tôi, thế là thế nào?

” Tống Hồng Quân cười vỗ đầu Thẩm Hoài một cái, nhìn sang Thành Di, nói:

“Thành muội muội, em làm Thẩm Hoài quên mất câu, giờ phải đứng ra chịu trách nhiệm.



Thành Di thấy Tống Hồng Quân ăn nói trắng trợn thế, trong lòng càng mất hứng, nhưng bắt gặp Thẩm Hoài liếc sang, trong mắt tựa hồ có ý dò hỏi, nàng không cam yếu thế, nói:

“Câu sau là “Hà minh khả xuyết”, câu tiếp thì em cũng chịu…”

Thẩm Hoài vung bút viết tiếp “hà minh khả xuyết”, chẳng mấy chốc đã viết xong cả bài “Đoản ca hành”.



Lão gia đi đến thư trác, căng giấy lên mép bàn, tử tế quan sát cả bài “Đoản ca hành” một lúc, bình luận:

“Đoạn sau viết gấp quá, xem ra phải để tiểu Thành gánh trách nhiệm…”

Cả lão gia đều nói thế, mọi người ha ha cười lớn, nói Thành Di xuất hiện mới khiến Thẩm Hoài phân tâm.



Thành Di mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu không cất tiếng… Có lẽ trong mắt người khác sẽ cho rằng nàng e thẹn mới đỏ mặt, chỉ Thẩm Hoài mới đoán chính xác nguyên nhân đỏ mặt của Thành Di là vì mọi người trêu đùa, khăng khăng trường hợp này nàng lại không biết làm sao để giải thích.



Thẩm Hoài cùng cười theo mọi người, làm như tâm tư của mình thật bị lão gia nói toạc vậy.



Lúc ăn cơm, mọi người lại cố ý đẩy Thẩm Hoài ngồi sát cạnh Thành Di.



Với Thành Di Thẩm Hoài không hề có cảm giác gì đặc biệt, nhưng trong lòng hắn biết, hiện thực trước mắt cần hắn tranh thủ thêm nhiều thời gian và không gian cho Mai thép phát triển, cần hắn cúi đầu với “liên minh hôn nhân – chính trị” này, cần hắn thuận theo sự sắp đặt mà Tống gia đưa ra.



Thế nên dù lần tác hợp này có thành công hay không, Thẩm Hoài cũng hy vọng Thành Di sẽ chủ động cự tuyệt, như thế gậy mới không đánh lên đầu hắn, nói không chừng còn được Tống gia an ủi một chút, bù đắp cho “trái tim bị tổn thương”…

Cả buổi tối hắn giả điên giả dại, có vẻ rất là quan tâm đến Thành Di, luôn tìm cách quấn lấy nàng bắt chuyện, giống như là bị vẻ đẹp của nàng làm cho điên đảo, còn lấy hết vốn liếng gây cười ra để lấy lòng nàng.



Thành Di không cưỡng được sức ép từ ba mẹ, nhưng đối với Thẩm Hoài lại khá lãnh đạm, có đôi lúc không thể không trả lời liền nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt hắn “à, ừ” mấy tiếng cho qua chuyện; mấy câu chuyện cười của Thẩm Hoài lại không nghe vào tai, phảng phất Thẩm Hoài có làm gì cũng không giành được sự chú ý từ nàng.



Đại khái đây cũng là đặc quyền của phụ nữ đẹp, thần thái lãnh đạm ấy lại càng khiến người cảm giác thấy đáng yêu, không hề khó chịu, bữa cơm vì thế cũng có không khí khá là dung hòa náo nhiệt.



Ăn cơm xong, Thành Di mượn cớ nói hôm qua thức khuya xem TV nên hơi buồn ngủ, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.



Thẩm Hoài thấy cô út nhìn sang cổ vũ, rất chủ động mở miệng hẹn cuộc gặp lần sau:

“Mốt anh có chuyện phải về Đông Hoa, trưa mai em có rảnh không, anh mời ăn cơm?



Thành Di vừa định tìm cớ chối từ liền bị Lưu Tuyết Mai ngầm bóp một cái, đành miễn cưỡng nói:

“Vậy để mai tính tiếp…”

Cả nhà Thành Văn Quang rời đi, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm cùng về nhà cô út.



Trên đường Tống Văn Tuệ không quên giúp Thẩm Hoài ra chủ ý, nói:

“Thời buổi này con gái toàn thích sĩ diện, đợi lát nữa cô gọi điện cho Hồng Quân, mai mượn chiếc Cadillac của nó mà dùng.

Còn nữa, ngài mai đừng chọn nhà hàng bình thường, tốt nhất là đi ăn cơm Tây, sang một chút, nói chuyện tâm tình cũng tiện…”

“Mẹ, mẹ không cần nhọc lòng quá thế đâu! Nói đến tán gái, cả ba mẹ cộng lại cũng không bằng một ngón tay Thẩm Hoài đâu.

Cần gì mẹ phải dạy?

Trình độ của mẹ còn không bằng cả dì cả, dì ấy tốt xấu cũng làm mối được mấy đôi, thành tích của mẹ thì thế nào?

” Tống Đồng phì cười, giễu cợt nói.



“Nếu chuyện giữa Thành Di và Thẩm Hoài mà thành công, đây chính là công tích của mẹ!” Tống Văn Tuệ cười đẩy con gái một cái….



Không biết có phải nhờ cô út gọi điện không mà sáng sớm ngày thứ hai, Tống Hồng Quân đã mang chiếc Cadillac sang chờ sẵn.



Thẩm Hoài dậy từ sáng sớm, ngồi trong sân tắm nắng, đọc sách, chờ đến hơn mười giờ mới gọi điện cho Thành Di, hẹn đi ăn cơm… Chắc là đêm qua đã được ba mẹ đả thông tư tưởng nên Thành Di không hề cự tuyệt, để Thẩm Hoài lái xe đến đón.



Xe Tống Hồng Quân có đủ các loại giấy thông hành, Thẩm Hoài thuận đường băng băng chạy thẳng vào đại viện thị ủy Bắc Kinh, đem xe dừng trước biệt thự số ba.



Lần đầu lên cửa, hắn có chuẩn bị một ít lễ vật chúc Tết cho Thành Văn Quang, Lưu Tuyết Mai, vừa ấn chuông liền nghe tiếng bước chân thoăn thoắt đi ra, thầm nhủ Thành Di không khả năng cao hứng chạy ra mở cửa thế này, Lưu Tuyết Mai cũng không thất thái đến vậy.



Đợi cửa mở lại thấy khuôn mặt thanh lệ của tiểu Ngũ ló ra, cười với hắn:

“Anh tích cực thật đấy, điện thoại mới gọi đượ 15’ chứ bao nhiêu…”

“Sao em lại ở đây?

” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.



“Làm sao, hiềm em làm bóng đèn…” tiểu Ngũ nghiêng đầu cười, nhìn Thẩm Hoài, nói:

“Vậy để em về….



Thẩm Hoài đoán có lẽ Thành Di không cách nào cự tuyệt, lại không muốn đơn độc “hẹn hò” với hắn, mới nghĩ cách dẫn tiểu Ngũ đi làm đệm lưng….

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu Ngũ, Thẩm Hoài thở phào một hơi nhẹ nhàng.



Nếu không phải tình thế xô đẩy, hắn cần gì chạy đến lấy lòng Thành Di thế này?

Có tiểu Ngũ bồi cùng, vậy thì quá tốt rồi.



“Anh không hiềm em làm bóng đen, anh chỉ sợ khẩu vị em quá lớn, ăn hết tiền anh thì làm thế nào…” Thẩm Hoài cười nói, ngó đầu nhìn vào trong, thấy một phụ nữ trung niên, có vẻ như là người giúp việc đang ló đầu nhìn ra, không thấy Thành Di, cũng không thấy vợ chồng Thành Văn Quang và Lưu Tuyết Mai ở nhà.



Thành Di hình như cố ý khảo đọ độ nhẫn nại của Thẩm Hoài, ngồi lỳ trong phòng trang điểm tận một tiếng đồng hồ, phải đợi tiểu Ngũ năm lần bảy lượt thúc dục mới lững thững đi ra.



Hôm qua vì có mặt trưởng bối nên Thành Di không tiện làm khó dễ Thẩm Hoài, trong ba năm câu qua lại nhiều ít cũng phải cười gượng một cái.

Hôm nay tuy bị bức đồng ý ra đi chơi với hắn, nhưng không có người khác đi cùng, nàng liền trở về nguyên hình, mặt lạnh như tiền, không để ý gì đến hắn cả, sau khi lên xe cũng chỉ nói chuyện to nhỏ với mình tiểu Ngũ, thuần túy coi Thẩm Hoài là công cụ lái xe và trả tiền.



Thẩm Hoài biết Thành Di làm thế này là cố ý để mình biết khó mà lui, hắn sao có thể để âm mưu của nàng đắc sính?



Cho dù là diễn kịch, chẳng qua là diễn thêm một ngày mà thôi.

Ngày mai không có máy bay, hắn phải ngồi xe lửa về Từ Thành, rồi từ đó đón xe về Đông Hoa; ở sau hai bên mắt không thấy, tâm không phiền, tương an vô sự là được.



Chọn một nhà hàng cơm Tây trên đường Vương Phủ, nhìn Thành Di vẫn bộ dạng “mặt lạnh như tiền”, khiến tiểu Ngũ kẹp giữa hai người khá là lúng túng, Thẩm Hoài liền có ý nghĩ cách trêu nàng.



Phục vụ đem thịt bò buwang lên, Thẩm Hoài cầm dao nĩa lên cắt thành từng khối nhỏ, chồng ngay ngắn trên đĩa.



Tiểu Ngũ nhìn Thẩm Hoài cắt xong thịt bò lại không ăn, nghi hoặc hỏi:

“Anh làm gì vậy?



Thẩm Hoài vẫy tay gọi phục vụ:

“Đồng chí, cậu có thể lấy giúp tôi một chén cơm gạo Thịnh, thêm một đôi đũa nữa?

” Lại mặt mày nghiêm túc, oán thán với tiểu Ngũ:

“Ai cũng bảo quán cơm Tây này rất cao cấp, bưng lên cả một khối thịt bò to tướng, còn bắt khách hàng tự mình cắt nhỏ, anh chẳng thấy cao cấp ở đâu cả?



Phục vụ chân trước vừa đi, nghe Thẩm Hoài nói thế, chân trượt một cái, té rầm xuống sàn, Thành Di đang mải nhai mỳ cũng không nhịn được, “phì” một tiếng phun hết lên mặt Thẩm Hoài; nhìn sợi mỳ treo lủng lẳng trên mặt hắn, tiểu Ngũ ôm bụng cười thiếu chút nữa là lăn lộn xuống đất.



Thẩm Hoài vẫn ra vẻ nghiêm túc nói với Thành Di:

“Mỳ sợi có thể ăn cả dây, không cần nhờ tôi nhai nát đâu…”

Lần này Thành Di thẹn đến mặt đỏ bừng, vừa tức vừa buồn cười, không cách nào giữ mặt mày nghiêm túc được nữa, cố nín cười, vội cầm khăn giấy giúp Thẩm Hoài chùi mỳ vương trên mặt.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-phong-khi-quan-truong-nguoi-lanh-ta-nong-64919.html