Quan Gia - Bận đến rối tinh rối mù - Quan Gia

Quan Gia

Tác giả : Chưa rõ
Chương 728 : Quan Gia - Bận đến rối tinh rối mù

Tết âm lịch năm 93, Chủ tịch thị xã Lưu bận đến rối tinh rối mù.

Không bận rộn không được a! Đêm 30 tết, hẹn xong với Vân Vũ Thường, bay thẳng đến thành phố Kinh Hoa, cùng cha mẹ ăn tết.

Đây là đêm giao thừa đầu tiên sau khi kết hôn, cả gia đình tất nhiên phải ở cùng nhau, ăn bữa cơm đoàn viên.

Chiều mồng một, từ thành phố Kinh Hoa bay thẳng đến Bắc Kinh, chúc tết cụ ông, cụ bà Sức khỏe ông cụ càng ngày càng yếu dần, đầu óc cũng không được minh mẫn, mọi người đều lo, đây rất có thể là cái tết cuối cùng của ông cụ.

Lưu Thành Gia mới nhậm chức tư lệnh viên quân khu Đông Nam, mồng một tết, phải xuống đại đội an ủi cán bộ chiến sĩ cơ sở.

Đây cũng là truyền thống quang vinh của quân ta, trọng trách trở về Bắc Kinh chúc tết cấp ông cụ, hiển nhiên rơi xuống đầu Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường Chỉ ở một đêm tại Bắc Kinh, sáng mùng 2, lại lên máy bay, bay thẳng tới thành phố Tân Hải tỉnh Quỳnh Hải Cuối năm ngoài, tỉnh Quỳnh Hải đã để chủ Uỷ viên Trung ương, Giám đốc thông tấn xã Nhật báo nhân dân

- Vân Hán Dân, chính thức đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Quỳnh Hải kiêm bí thư Đảng ủy quân khu tỉnh đầu tiên.

Truyền thống nước ta, mùng 2 tết con rể phải tới nhà vợ chúc tết.

Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường mới cưới, lễ tiết này không thể bỏ Trong 3 ngày, từ Sở Nam bay đến Giang Nam, lại theo tỉnh Giang Nam bay đến Bắc Kinh, rồi tiếp tục từ Bắc Kinh bay đến Quỳnh Hải.

Dù là thân thể cường tráng, cũng bị mệt đến chịu không nổi, Vân Vũ Thường thiếu chút nữa cũng rã rời.

Cũng may Lưu Nhị Ca chu đáo, chăm sóc vợ rất cẩn thận, Vân Vũ Thường mới không bị mệt mỏi đến phát bệnh Tới thành phố Tân Hải, cuối cùng cũng có thể nghỉ xả hơi.

Cả nhà từ tốn ăn một bữa cơm đoàn viên, Lưu Vĩ Hồng liền dẫn Vân Vũ Thường vào phòng ngủ sớm, ngủ tới không biết trời trăng, mãi đến sáng mùng 3 mặt trời đã lên cao, cả hai mới mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, rửa mặt xong, đi vào phòng khách, im ắng, chỉ có Dương Cầm đang đọc sách

- Mẹ, ba đâu?

Vân Vũ Thường hơi kỳ quái hỏi han.

- Ha ha, ba con đi xuống cơ sở thăm hỏi quần chúng rồi.

Buổi tối mới về Dương Cầm cười đáp.

Bà bây giờ vẫn còn là giáo sư giảng dạy của trường Đại học Nhân dân, xuất phát từ nguyên nhân chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Vân Hán Dân, nên đang suy xét có nên điều đến tỉnh Quỳnh Hải hay không.

Chỉ có điều tỉnh Quỳnh Hải tạm thời vẫn chưa có một trường đại học ra hồn, Dương Cầm có chút buồn phiền.

Nói thật, cho dù ở Đại học Nhân dân, Dương Cầm cũng là giáo sư giảng dạy rất có tiếng, là chuyên gia học giả được hưởng thụ trợ cấp từ Quốc vụ viện.

Quỳnh Hải đến một trường cao đẳng miễn cưỡng xếp vào đại học hạng hai trong nước cũng không có, thật sự cũng khó tiếp nhận giáo sư Dương tôn quý này

- Ừ, làm Bí thư Tỉnh ủy, chính là bận rộn như vậy Vân Vũ Thường cũng rất hiểu.

Mấy năm nay, cô mặc dù rời khỏi các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, ra làm kinh doanh, nhưng cơ hội tiếp xúc các loại cán bộ ngược lại càng nhiều.

Không cần nói là Bí thư Tỉnh ủy, cho dù một Bí thư Khu ủy, cũng là bề bộn nhiều việc Dương Cầm cười gật đầu, nói:

- Vũ Thường, Vĩ Hồng, các con chắc đói rồi, để mẹ làm chút điểm tâm sáng Trong nhà Bí thư Tỉnh ủy, khẳng định là có nhân viên phục vụ việc nội trợ, tuy nhiên Dương Cầm rất thông cảm, dù gì mình đã đến đây, liền cho nhân viên phục vụ việc nội trợ nghỉ vài ngày phép, để bọn họ trở về nhà đoàn tụ.

Chẳng qua chỉ làm bữa cơm cho mấy người, cũng không khó gì, Dương Cầm cũng rất giỏi trong việc bếp núc

- Mẹ, sao có thể để cho mẹ phục vụ tụi con chứ?

Mẹ ngồi đi, ngồi đi, con làm cho Vân Vũ Thường vội vàng nói, lại chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng:

- Vệ Hồng, anh ở đây nói chuyện với mẹ, em đi nấu bữa sáng Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Vợ à, tốt hơn là em cùng mẹ nói chuyện đi, anh đi nấu bữa sáng cho.

Mấy ngày này, em cũng rất mệt rồi Vân Vũ Thường thản nhiên cười, trêu chọc nói:

- Cha, đổi tính rồi, muốn ở trước mặt mẹ vợ biểu hiện một chút chứ gì?

Được, vậy em làm bà lớn một lần, hưởng thụ hưởng thụ, mời Chủ tịch thị xã Lưu xuống bếp đi! Nói xong, liền ngồi xuống cạnh Dương Cầm Dương Cầm và Lưu Vĩ Hồng đều cười rộ lên, Dương Cầm nói:

- Vũ Thường, đừng tinh nghịch nữa.

Vĩ Hồng làm sao biết nấu bữa sáng a?

Vẫn là để mẹ làm cho.

Nếu không chủ nhiệm Lâm biết được, còn tưởng rằng chúng ta ngược đãi đứa con cưng của bà ấy.

Cái gọi là chủ nhiệm Lâm, hiển nhiên là Lâm Mỹ Như.

Lúc này Lâm Mỹ Như theo Lưu Thành Gia cùng nhau điều tới quân khu Đông Nam, đảm nhiệm chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện tổng quân khu.

Sau khi kết thành thông gia, Dương Cầm và Lâm Mỹ Như cũng trở nên rất thân với nhau, hai người chẳng những là bà thông gia, còn thành chị em bạn thân Một giáo sư, một bác sĩ chủ nhiệm, đều là phần tử trí thức cao cấp, chơi thân với nhau cũng là trong tình lý.

- Không cần không cần, mẹ, mẹ cứ ngồi đó, con hôm nay thật đúng là muốn bộc lộ tài năng cho Vũ Thường thấy, để tránh việc cô ấy cứ xem thường con Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói.

- Ồ, Chủ tịch thị xã Lưu, lời này hơi oan uổng a, em khi nào dám coi thường anh đấy?

Quần chúng còn dám coi thường Chủ tịch thị xã sao?

Trên đời không đạo lý này!

- Quần chúng như em có chút đặc thù, thuộc loạingười rắc rối phiền hà, trước sau như một không mấy nào tôn trọng lãnh đạo… Lưu Vĩ Hồng miệng nói hươu nói vượn, lập tức đi vào phòng bếp.

Nói là nấu bữa sáng, kỳ thật rất đơn giản, trong tủ lạnh ở nhà Bí thư Tỉnh ủy, thực phẩm gì cũng có, Lưu Vĩ Hồng chỉ cần chiên mấy trái trứng, làm nóng chút sữa, rồi nướng chút bánh mì là xong.

Chủ yếu vẫn là chăm sóc cái dạ dày của hắn, về phần Vân Vũ Thường, một ly sữa một trứng gà thì đã đủ.

Vân Vũ Thường thường xuyên nói với Lưu Vĩ Hồng, bản thân ăn được không nhiều, rất dễ nuôi Dù chỉ có thế, Chủ tịch thị xã Lưu cũng có chút luống cuống tay chân.

Cái việc chiên trứng này, nhìn thì đơn giản, thật sự để mà chiên cho chín, vậy cũng không dễ à Chủ tịch thị xã Lưu bận việc ở trong phòng bếp, Vân Vũ Thường rất thích thú tựa lưng vào sô pha, cùng mẹ nói chuyện phiếm:

- Mẹ, khi nào thì mẹ điều qua đây?

Không thể để một mình ba ở chỗ hoang dã này đúng không?

Dương Cầm liền nói:

- Sự nghiệp giáo dục của Quỳnh Hải, quả thật vẫn chưa phát triển.

Mẹ cũng chưa tìm được đơn vị phù hợp.

Ý ba con, là để mẹ tới trường Đảng Tỉnh ủy, nhưng mẹ là giảng dạy văn học mà… Hơn nữa, Thế Huy vẫn còn ở Bắc Kinh mà.

Vân Vũ Thường cười nói:

- Mẹ, mẹ cũng thật là, Thế Huy cũng đã lớn thế kia, còn cần mẹ chăm sao?

Nói không chừng là có rất nhiều cô gái tranh nhau chăm sóc nó ấy chứ, mẹ không cần lo đâu.

Hơn nữa, đi trường Đảng Tỉnh ủy cũng không tệ, giảng dạy văn học thì sao nào?

Ai nói cán bộ Quỳnh Hải, thì không cần tăng mạnh tu dưỡng văn hóa?

- Con đó, đúng là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng.

Con cho rằng mọi đứa con gái đều giống con sao, xem ông xã như vật báu?

Thế Huy là thằng bé rất trong sáng, nói không chừng để mặt cho bạn gái ức hiếp! Dương Cầm nói xong, trên mặt thật sự lộ ra vẻ sầu lo.

Dường như đứa con cưng của mình, lúc này đang bị bạn gái ức hiếp Vân Vũ Thường cười rộ lên, nói:

- Mẹ, con thấy mẹ đúng là buồn lo vô cớ.

Thế Huy là trong sáng, nhưng cũng không ngu a.

Sinh viên giỏi của đại học Bắc Kinh, chỉ số thông minh có thể kém đến vậy sao?

Con trai của bí thư Vân sẽ bị bạn gái ức hiếp, cái khác không nói, chỉ cần người khác nghe được, sẽ cười đến rụng răng Dương Cầm ngẫm lại cũng phải, cũng mỉm cười, nói:

- Vũ Thường, đừng nói chuyện về Thế Huy nữa, nói về con đi.

Con cùng Vĩ Hồng, định khi nào thì có con?

Vân Vũ Thường bất ngờ không kịp phòng, bị mẹ làm cho đỏ mặt, xoay chuyển thân mình, không thuận theo nói:

- Mẹ… Ở trước mặt mẹ, Chủ tịch Vân nhất quán mạnh mẽ, cứng rắn cũng khó lộ ra được bộ dáng cô bé con Dương Cầm kinh ngạc nói:

- Con bé này, còn ngượng ngùng gì thế! Kết hôn rồi, đương nhiên sẽ sinh con, đây có gì phải ngượng?

Mẹ chồng con cũng đã nhắc đến mấy lần trong cuộc gọi cho mẹ, bảo mẹ thăm dò ý của con.

Mẹ thấy là, bà cũng vội muốn ẵm cháu rồi, bản thân không tiện nói với con, cứ làm phiền mẹ mãi Nói xong, Dương Cầm khóe miệng lộ ra mỉm cười, có lẽ là cảm thấy Lâm Mỹ Như quá nóng vội Vân Vũ Thường bĩu môi, nói:

- Ai biểu mẹ là chị em bạn thân của mẹ chồng con, không làm phiền mẹ, thì kiếm ai chứ?

Dương Cầm cười nói:

- Mẹ thấy, chắc là bà ta quá rảnh rỗi.

Tư lệnh Lưu trong mấy năm này làm quan thuận lợi, nên mẹ chồng con tâm tình sung sướng, những cái khác cũng không có gì khiến bà quan tâm, liền một lòng một dạ muốn bồng cháu.

Vũ Thường, nếu thật sự sinh con, thì con tự mình nuôi hay là đưa tới Kinh Hoa, để mẹ chồng giúp con giữ?

Vân Vũ Thường không thuận theo nói:

- Mẹ, cả chuyện này cũng nghĩ tới luôn rồi à, nghĩ những chuyện xa sôi như thế làm chi?

Dương Cầm nghiêm mặt nói:

- Con không lo xa thì ắt sầu gần Vân Vũ Thường không khỏi bật cười:

- Còn mưu tính sâu xa cơ à, thật sự xem như chuyện nước nhà sao?

Dương Cầm nói:

- Tuy không phải là quốc gia đại sự, nhưng trong gia đình, cũng không ít chuyện vặt mà.

Muốn mẹ nói, mẹ chồng con là bác sĩ chủ nhiệm, kinh nghiệm này phong phú hơn so với con, đứa bé giao cho bà ấy giữ, hoàn toàn có thể yên tâm.

Tuy nhiên.

Vân Vũ Thường hơi tò mò truy hỏi:

- Tuy nhiên cái gì?

- Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội Dương Cầm ra vẻ thần bí nói, đưa ra một gút thắt Vân Vũ Thường liền bất mãn nói:

- Mẹ, nói chuyện với mẹ sao mà giống với bí thư Vân cùng một đức hạnh thế, cứ ấp a ấp úng, mây mù dày đặc ấy?

Dương Cầm lập tức trừng hai mắt, hơi không hài lòng nói:

- Con bé này, ăn nói thế hả?

Bí thư Vân bí thư Vân, còn một đức hạnh nữa chứ?

Đó là ba con đó! Nếu để ổng nghe được con ở sau lưng chê bai ổng như thế, coi ổng có mắng con không thì biết! Vân Vũ Thường liền thè lưỡi, hì hì mà cười.

Chủ tịch Vân hiện tại cũng là tâm tình vui vẻ, mấy ngày nay cứ vất vả cực khổ, cả hưởng thụ cũng không được rảnh rỗi.

Trẻ trung thắng tân hôn, huống chi bọn họ là trẻ tuổi lại mới cưới, tình yêu nòng cháy trong ong mật ngọt kia, thì càng không cần phải nói

- Vũ Thường, con có phải cũng nên suy xét một chút, chuẩn bị chuyển vào hậu đài đi… cứ ở trước đài, cũng không tốt cho lắm, phải chú ý ảnh hưởng.

Nếu sinh con, vừa lúc thừa cơ hội này rút ra Dương Cầm nghiêm mặt nói Hiện giờ Lưu gia đang rất nổi bật, Lưu Thành Gia trở thành Tư lệnh viên quân khu trẻ tuổi nhất trong quân đội, Vân Hán Dân cũng đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, hai gia đình đều là uy phong hiển hách, Vân Vũ Thường ở trên thương trường, sẽ không tiện, quá khác người.

Đây cũng là một loại kiêng kị.

Hơn nữa đợi Lưu Vĩ Hồng từng bước thăng tiến ở trong quan trường, sau khi đạt tới độ cao nhất định, đây càng thêm có khả năng trở thành một 'Nhược điểm', bị đối thủ gia tăng lợi dụng.

Lúc này thừa cơ hội sinh con, lui ra khỏi thương trường, cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

Vân Vũ Thường đôi mi thanh tú nhíu lại, nói:

- Mẹ, chuyện này, mẹ hãy để con suy ngẫm lại Dương Cầm gật gật đầu.

Vốn cũng biết, đây không thể tùy tiện làm quyết định

- Ăn sáng thôi ăn sáng thôi… Đúng lúc này, Chủ tịch thị xã Lưu bưng trứng chiên sữa bánh mì, từ trong bếp chạy ra, hô to gọi nhỏ, dường như có chút đắc ý.

Cuối cùng cũng chiên xong mấy trái trứng, nướng được mấy miếng bánh mì, cũng quả thật đáng để Chủ tịch thị xã Lưu kiêu ngạo một phen

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-gia-ban-den-roi-tinh-roi-mu-49773.html