Quan Gia - Chất vấn trước mặt mọi người - Quan Gia

Quan Gia

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1122 : Quan Gia - Chất vấn trước mặt mọi người

Đám người Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, Tôn Xương Bình, ngồi dưới ánh đèn đường trong quảng trường lộ thiên, bị một đám dân chúng vây quanh, trong đầu dâng lên một cảm giác là lạ.

Hạ Cạnh Cường là con ông cháu cha chính tông, loại tình hình này thật sự là lần đầu trải qua.

Trần Kiếm, Tôn Xương Bình tuy thật ra từng bước một từ cơ sở làm lên, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện giống như bây giờ, buổi tối chạy đến 'Xóm nghèo' huyên thuyên nói chuyện phiếm cùng công nhân viên chức thất nghiệp, vẫn là chưa từng trải qua.

Nhưng ngược lại cái vị Lưu nhị thiếu tuổi còn trẻ gia, nhìn qua có vẻ ngựa quen đường cũ, loại chuyện thế này dường như đã trải qua không ít lần.

Đám dân chúng lại hưng phấn không ngừng.

Chuyện này, bọn họ trước kia thật đúng là chưa từng gặp qua.

Ai nấy đều thích thú lạ lẫm, rất nhanh chóng dâng nước trà mát lạnh, còn có hạt dưa đậu phộng, bia, linh tinh, đã bày rất nhiều ở trên mặt bàn của nhóm người lãnh đạo.

Quần chúng Tây Bắc, phong cách vẫn khá chất phác, nhiệt tình hiếu khách.

Thấy 'Quan dân mối tình cá nước' như vậy, thư ký Trần Kiếm là Tiểu Long liền suy nghĩ rất nhanh chóng.

Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, Phó cục trưởng Cục giám sát Văn phòng Nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước và cán bộ lãnh đạo, đang đêm chạy tới 'khu dân nghèo' thân thiết nói chuyện với công nhân viên chức thất nghiệp, quan tâm cuộc sống quần chúng, tin tức tư liệu sống này không phải là khó có được sao?

Nhất là Phó cục trưởng Lưu, vừa mới đến Bình Nguyên, còn không kịp nghỉ ngơi, ngay trong đêm chạy tới nhà máy thuộc da, thăm hỏi công nhân viên chức sinh bệnh, quan tâm đứa con anh ta.

Đó hẳn là 'tình cảm cách mạng' cao quý.

Là 'cảm tình giai cấp' thâm hậu.

Là 'tính giai cấp kiên định' động lòng người.

Sự tích cảm động như vậy không nắm chặt để tuyên truyền, còn đi tuyên truyền cái gì?

Lập tức, Tiểu Long cũng không xin chỉ thị của Bí thư Trần lập tức đi sang một bên, gọi điện thoại, thông báo với đài truyền hình thành phố và nhân viên lấy tin và biên tập của Nhật báo Bình Nguyên.

Nghe được tin tức đặc biệt lớn như vậy, bọn họ lập tức chạy tới nhà máy thuộc da, chuẩn bị quay chụp ghi lại hình ảnh đám người Bí thư Trần, Phó cục trưởng Lưu xâm nhập cơ sở, tìm hiểu sự khó khăn của quần chúng.

Lại nói tiếp, Tiểu Long cũng không xem như đi quá giới hạn, mà phải gọi là quyết định thật nhanh.

Sau này, Bí thư Trần nhất định sẽ không trách cứ.

Dù sao sau khi đài truyền hình và các phóng viên tòa soạn báo phỏng vấn, đài truyền hình muốn cho phát hay Nhật báo Bình Nguyên muốn đăng tải đều phải trải qua sự đồng ý của Thành ủy đúng không?

Nếu Bí thư Trần cảm thấy không thích hợp, có thể giữ lại không cho đăng báo truyền tin.

Nhưng nếu bỏ qua cơ hội nghìn năm này, muốn hối hận cũng không kịp.

- Các đồng chí, xin giới thiệu với mọi người một chút à, vị này Phó cục trưởng Lưu, là lãnh đạo do Nội các chính phủ đặc biệt phái xuống Bình Nguyên chúng ta để kiểm tra công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ.

Mọi người hoan nghênh! Chủ nhiệm Võ việc nhân đức không nhường ai đã đứng lên làm 'người chủ trì hội nghị', nghiêm trang giới thiệu thân phận của các vị lãnh đạo với hàng xóm láng giềng.

Quảng trường vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Ông trời của ta, lãnh đạo lớn từ Nội các chính phủ xuống hả! Chỉ có điều nhìn vị này, nhìn qua cũng không tránh khỏi thật sự quá trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng có chút không giống lắm.

Tuy nhiên đoàn người tin tưởng ở ông lão Võ, ông ấy nói Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo từ Nội các chính phủ xuống, tám phần không thể sai.

- Vị này chính là Bí thư Thành ủy

- Bí thư Trần! Mọi người lại vỗ tay nhiệt liệt.

Thành thật mà nói, Bí thư Thành ủy Trần ở trong lòng quần chúng cũng không có bao nhiêu uy vọng, rất nhiều quần chúng đều còn rất có thành kiến với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại rất đặc thù, Bí thư Trần tự mình lại đây nói chuyện phiếm với quần chúng, làm được vậy cũng rất tốt, đáng để quần chúng nhiệt liệt hoan nghênh.

Hơn phân nửa vẫn bởi vì tư tưởng hiếu kỳ trước điều mới lạ làm hại.

Nếu lần này lãnh đạo ở thành phố không thể chân chính giải quyết chút vấn đề thực tế cho bọn họ, thì lần tiếp theo, lãnh đạo Thành ủy nếu lại đến nhà máy thuộc da, lúc đó quả quyết sẽ không có đãi ngộ như ngày hôm nay.

Quần chúng nhìn cũng sẽ không thèm nhìn bọn họ! Giới thiệu xong Trần Kiếm, Chủ nhiệm Võ lại không giới thiệu chức vụ cụ thể của các lãnh đạo khác, chỉ hàm hồ gọi chung chung là lãnh đạo ở thành phố tới.

Đây cũng là do con người của Chủ nhiệm Võ phúc hậu, chừa lại cho Hạ Cạnh Cường chút thể diện.

Vì Ủy ban nhân dân thành phố ra quyết định bán đi nhà máy thuộc da, khiến cho công nhân nơi này, gần như mỗi người đều có ý kiến với Hạ Cạnh Cường, nếu lát nữa mọi người đứng lên chất vấn, sợ Chủ tịch thành phố Hạ cũng không dễ ứng phó.

Vẫn là 'giấu kỹ công và danh' mới thật là tốt nhất.

- Các đồng chí, đêm nay, Phó cục trưởng Lưu của Cục giám sát Nội các chính phủ và chủ nhiệm Tôn bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, tự mình đến nơi đây, cùng mọi người ngồi nói chuyện tìm hiểu một chút về tình hình thực tế của công nhân viên chức thất nghiệp ở nhà máy thuộc da.

Mời mọi người nói thoải mái, không cần có suy nghĩ đè nén, muốn nói gì thì nói đó, đương nhiên, phải là tình hình chân thật.

- Chỉ cần chúng tôi có thể giải quyết, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết cho mọi người.

Chờ Chủ nhiệm Võ nói xong lời mở đầu, Trần Kiếm chủ động tiếp nhận 'quyền chủ trì' hội nghị cười ha hả quay xuống nói với quần chúng chung quanh.

- Bí thư Trần, chúng tôi đã muốn hỏi một chút, vì sao nhà xưởng chúng tôi bán đi, mà mọi người lại không nhìn thấy tới một phân tiền?

Trần Kiếm vừa dứt lời, lập tức liền có công nhân thất nghiệp nóng nẩy kêu lên.

- Đúng vậy, Bí thư Trần, nhà máy thuộc da chúng tôi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trên trăm công nhân, vài phân xưởng.

Nói thẳng ra, phá sản thì phá sản, nói bán đi liền bán đi.

Công nhân viên chức thất nghiệp như chúng tôi, sao lại không có tiền trợ cấp?

Cũng không có phí bồi thường?

Mà điều này trong văn kiện quy định của quốc gia, là phải có.

Lập tức lại có người phụ hoạ, hơn nữa còn cụ thể hoá vấn đề.

Trần Kiếm liền nhìn về phía Hạ Cạnh Cường.

Sau khi Hạ Cạnh Cường đảm nhiệm Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên, Trần Kiếm trái lại tuân thủ quy củ, trong những công tác bên lĩnh vực kiến thiết kinh tế này, cơ bản giao cho Hạ Cạnh Cường và Ủy ban nhân dân thành phố làm chủ đạo.

Ông ta không tùy tiện nhúng tay vào.

Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, bán nhà xưởng, đều do Hạ Cạnh Cường một tay xử lý.

Hiện giờ, đối mặt với những chất vấn của công nhân thất nghiệp, cũng nên do Hạ Cạnh Cường ra mặt trả lời.

Hạ Cạnh Cường khẽ mỉm cười, nói không vội vàng không hấp tấp:

- Các đồng chí, trong việc này có một vấn đề, cần nói rõ một chút.

Công nhân viên chức nhà máy thuộc da, bây giờ vẫn không thể nói là công nhân viên chức thất nghiệp, chỉ có thể nói là tạm thời cho nghỉ.

Bởi vì nhà máy thuộc da mới, đang xây dựng lại ở vùng ngoại thành.

Ủy ban nhân dân thành phố ký hợp đồng với bên đầu tư, chờ sau khi nhà xưởng mới được xây xong, trên nguyên tắc phải ưu tiên mướn người từ cán bộ công nhân viên chức từng làm ở nhà máy thuộc da.

Cho đến lúc này, mọi người đều có thể quay lại nhà máy đi làm.

- Không đúng! Tình hình này, chúng tôi đều biết.

Tuy nhiên ông chủ nhà xưởng mới cũng nói qua, chúng tôi muốn về nhà máy làm, phải thông qua sát hạch, tối ưu hóa tổ hợp, đủ tư cách mới có thể tiếp tục đi làm, nếu không thì không cần đi làm nữa.

Người đưa ra vấn đề, hiển nhiên cũng là 'người có hiểu biết' trong đám công nhân, lập tức liền đáp trả lời Hạ Cạnh Cường, đưa ra nghi ngờ.

Hạ Cạnh Cường nói:

- Điều này cũng rất bình thường.

Bên Đầu tư mua lại nhà máy thuộc da, mục đích là vì kiếm tiền.

Nếu muốn đem nhà xưởng kinh doanh cho tốt, đội ngũ công nhân khẳng định phải được tối ưu hoá.

Về điểm này, tin tưởng mọi người cũng có thể hiểu được.

Ông chủ tư nhân mà, không có khả năng lại muốn làm cơm tập thể.

Nếu công nhân từng làm ở nhà máy thuộc da, không trải qua sát hạch ở nhà xưởng mới, bị tối ưu hoá tổ hợp loại bỏ, lúc đó mới chân chính là công nhân viên chức thất nghiệp.

Đến lúc đó tự nhiên sẽ dựa theo chính sách có liên quan của quốc gia và ở tỉnh ở thành phố, người nên trợ cấp sẽ có tiền trợ cấp, người nên bồi thường sẽ có phí bồi thường, không thiếu một xu.

- Vậy vì sao hiện tại, lại không đúng hạn phát phí sinh hoạt cho chúng tôi chứ?

- Vấn đề này, tôi cũng không rõ lắm.

Việc phải đúng hạn phát phí sinh hoạt cho các công nhân, cũng đã quy định trong hợp đồng.

Ngày mai, tôi sẽ tìm ông chủ mới nói chuyện.

Phí sinh hoạt của công nhân, phải phát đúng hạn, không thể khất nợ.

Hạ Cạnh Cường lập tức đáp, giọng điệu thật sự khẳng định.

- Vị lãnh đạo này, anh ở Ủy ban nhân dân thành phố sao?

Tôi muốn hỏi một chút, nhà máy thuộc da chúng tôi vì sao một phân tiền cũng không cần, lại bán cho ông chủ tư nhân?

Cái này không gọi là bán đi?

Đây gọi là tặng! Tặng cho ông ta.

Cuối cùng thì quan hệ giữa lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố các anh với ông chủ tư nhân là quan hệ gì?

Một công nhân khác lại lập tức hỏi.

Hạ Cạnh Cường vẫn điềm tĩnh, đang muốn trả lời, thì từ phía đường phố, bỗng nhiên vang lên tiếng xe cứu thương kêu rất to.

- Chuyện gì xảy ra thế?

Đám dân chúng lại xôn xao lên, đồng loạt đứng dậy ngoái cổ, nhìn về phía bên kia.

Bọn họ còn không biết, tình hình mới phát sinh ở trong nhà Đặng Hữu Chương.

Chủ nhiệm Võ vội lập tức nói:

- Mọi người không cần hoảng sợ, đây là xe cứu thương ở bệnh viện nhân dân thành phố, tới đón Đặng Hữu Chương.

Phó cục trưởng Lưu nói trước hết phải cho Đặng Hữu Chương đi chữa bệnh.

- Tốt tốt, làm vậy mới phải, sớm đã nên như vậy.

- Đúng vậy, cả nhà Đặng Hữu Chương rất đáng thương.

Đám quần chúng liền nhất trí trầm trồ khen ngợi.

Rất nhanh, xe cứu thương chạy đến gần, một người đàn ông to béo khoảng năm mươi tuổi, mặc áo dài trắng, từ xe cứu thương nhảy xuống, động tác có chút nhanh nhẹn, lớn tiếng gọi:

- Bí thư Trần, thư ký của Bí thư Trần nói.

Trần Kiếm liền đứng dậy, mỉm cười thăm hỏi:

- Viện trưởng Lã, xin chào.

Tôi ở trong này! Hóa ra là viện trưởng bệnh viện nhân dân tự mình tới đây.

Tiểu Long ở trong điện thoại đã nói rất rõ ràng, đây chính là mệnh lệnh do chính miệng Bí thư Trần đưa ra.

Viện trưởng Lã nào dám chậm trễ, tự nhiên phải tự mình ra tay.

Đây chính là cơ hội tốt để xum xoe thể hiện lòng trung với lãnh đạo, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ.

- Bí thư Trần, có chỉ thị gì?

Viện trưởng Lã đi nhanh tới, giơ tay lau mồ hôi, thở hổn hển nói.

Có thể thấy sau khi nhận được điện thoại, ông ta một khắc cũng không dám chần chừ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Về phần ở trước mặt lãnh đạo chảy mồ hôi lưng, cũng là một trong những năng lực chuẩn bị cơ bản của đa số cán bộ.

Làm quan, mồ hôi và nước mắt này, đều phải có thể làm đến thu phát tùy tâm, mới gọi là có đầy đủ kiến thức cơ bản.

Trần Kiếm liền nghiêm túc đem tình hình giải thích rõ lại một chút, cuối cùng, chỉ nói:

- Viện trưởng Lã, các anh nhất định phải toàn lực cứu giúp sinh mạng của đồng chí Đặng Hữu Chương, không cần lo nghĩ tới phí tổn, phải đem hết toàn lực, hiểu chưa?

- Dạ, mong Bí thư Trần yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Viện trưởng Lã đứng thẳng người, biểu hiện lòng quyết tâm.

Lập tức nhân viên y tế dưới sự dẫn đường của Đặng Uyển Nhi, đi về phía ký túc xá của nhà máy thuộc da, đưa Đặng Hữu Chương lên xe cứu thương.

Uyển Nhi thu thập một vài cái bát, bình thuỷ linh tinh gì đó, cũng đi theo xe.

Trịnh Hiểu Yến đã nói với cô bé, muốn cô bé không cần sợ hãi, ngày mai cô sẽ tới thăm cô bé.

Đặng Uyển Nhi nước mắt lưng tròng không ngừng gật đầu, cô bé có vẻ không muốn xa rời Trịnh Hiểu Yến chút nào.

Đám dân chúng vây lại xem cũng không kìm lòng vỗ tay cổ vũ.

Xe cứu thương mới vừa đi, thì truyền hình thành phố và nhân viên lấy tin và biên tập của Nhật báo Bình Nguyên cũng lái xe, vội vã chạy tới.

Nghe nói xe cứu thương vừa mới đi, chủ biên lập tức quyết định, phái hai nhân viên lấy tin và biên tập, lập tức đuổi tới bệnh viện nhân dân thành phố, tiến hành theo dõi phỏng vấn.

Nhóm lãnh đạo lại một lần nữa đứng dưới ánh đèn đường, tiếp tục mở cuộc họp hội nghị.

Nhân viên lấy tin và biên tập liền vội vàng tiến hành quay phim chụp ảnh ghi lại mọi việc.

Cảnh tượng rất là náo nhiệt.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-gia-chat-van-truoc-mat-moi-nguoi-50167.html