Quan Gia - Chịu nhận lỗi - Quan Gia

Quan Gia

Tác giả : Chưa rõ
Chương 985 : Quan Gia - Chịu nhận lỗi

Tăng Văn Mệnh trầm ngâm, không biết tìm từ như thế nào, Ngư Á Thần đã không phục lắm, cũng cứng rắn nói:

- Xin Bí thư Lưu nói chi tiết hơn, tôi thật sự không hiểu cho lắm

- Được, tôi trước tiên nói về nội dung kỹ thuật của đầu đĩa VCD các ông.

Căn cứ tình hình các ông vừa miêu tả thì thấy, các ông cũng không có được bao nhiêu đổi mới.

Trung tâm của công nghệ âm thanh hình ảnh VCD, là MPEG của công ty C-CUBE Mĩ, công nghệ hình ảnh giải nén.

Các ông dùng loại kỹ thuật này ứng dụng trên đĩa CD, sau đó cho đặt vào hộp, đây là sản phẩm hiện tại của các ông.

Xin hỏi chủ tịch Tăng và chủ tịch Ngư, độ khó của kỹ thuật ứng dụng này, là bao nhiêu?

Nói thật, tôi bây giờ tìm vài nhân viên kỹ thuật nghiên cứu âm thanh hình ảnh, đem quan niệm này nói với các ông, hai vị cho rằng, bọn họ sản xuất ra đầu đĩa VCD giống vậy cần bao lâu thời gian nào?

Lưu Vĩ Hồng trực tiếp hỏi.

Tăng Văn Mệnh Ngư Á Thần không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Ngư Á Thần nói:

- Bí thư Lưu, anh làm như vậy, là xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ… Lưu Vĩ Hồng cười cười, liên tiếp hỏi ngược lại:

- Các ông có quyền sở hữu trí tuệ sao?

Các ông xin độc quyền sao?

Ở trong nước, các ông có thể xin được bản quyền sao?

Ngư Á Thần hoàn toàn nghẹn lời, chuyển hướng Tăng Văn Mệnh, nói:

- Chủ tịch Tăng, tôi nói rồi, nên phải xin bản quyền Tăng Văn Mệnh chưa mở miệng, Trịnh Hiểu Yến đã khẽ cười nói:

- Chủ tịch Ngư, tôi có thể khẳng định mà nói cho ông biết, nếu chúng tôi không đồng ý, các ông tuyệt đối không có khả năng xin bản quyền.

Ít nhất ở trong nước là như thế Đây là quyền lực áp chế trắng trợn.

Nhưng anh phải thừa nhận, Trịnh Hiểu Yến nói đây chính là lời nói thật.

Việc quá lớn, thì không dám nói.

Nhưng mà chỉ là một vấn đề bản quyền nho nhỏ như vậy, chỉ cần Vương Thiện nói một câu, hệ thống quản lý công thương thật đúng là không ai dám thông qua đơn xin bản quyền của bọn họ Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần sắc mặt trở nên rất khó xem.

Sớm biết rằng cùng đám nha nội (con ông cháu cha) đảng này giao tiếp, không có gì ngon để ăn đâu.

Người ta chính là ngang nhiên đoạt lấy thành quả kỹ thuật của bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chủ tịch Tăng, chủ tịch Ngư, tiểu thư Trịnh nói thế, chỉ là đùa với các ông thôi.

Cho dù dựa theo cách chính quy, đầu đĩa VCD các ông, cũng rất khó xin được bảo hộ bản quyền sáng chế.

Trình độ đổi mới không đủ.

Đương nhiên, ở trong nước, nếu nhất định muốn xin bản quyền, cũng không khó thông qua.

Nhưng ở nước ngoài, tình huống lại sẽ như thế nào đây?

Ngư Á Thần đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, rất nhạy bén nắm bắt ý tứ mà trong lời Lưu Vĩ Hồng để lộ ra, vội vàng hỏi:

- Bí thư Lưu, ở trong nước thật sự có thể xin được bản quyền?

- Ha ha, chủ tịch Ngư, ông trước kia luôn công tác tại nước ngoài, đối với tình hình vận tác của phòng ban trong nước, ông cũng không biết được rõ đến vậy.

Nói sao ta, tuy rằng sản phẩm VCD các ông, nói trắng ra chính là một thành phẩm lắp ráp, hàm lượng kỹ thuật là không cao.

Nhưng mặc kệ thế nào, luôn là một loại đổi mới.

Nếu thật sự xin một bằng sáng chế tiện ích kiểu mới, vẫn có thể.

Chỉ xem vận tác thế nào.

Ngư Á Thần không khỏi vui mừng quá đỗi, nói:

- Bí thư Lưu, nếu thực có thể xin bằng sáng chế tiện ích kiểu mới, dựa theo quy định bảo hộ bản quyền trong nước, có thể có được năm năm thời gian bảo hộ bản quyền, vậy là đủ rồi.

Năm năm, cũng đủ chúng ta chiếm cứ toàn bộ nội thị trường trong nước.

Chỉ cần thị trường này, không gian lợi nhuận cũng lớn không thể tưởng.

Về phần bản quyền nước ngoài, chúng ta lại nghĩ biện pháp.

Có thể lấy được một nước, thì coi như là kiếm được thị trường của một nước Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Ngư Á Thần không hổ là đã từng công tác tại Mỹ, ý thức thị trường vô cùng nồng hậu, ánh mắt cũng rất là sắc bén.

Vương Thiện, Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình ba người, chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, hơi bị mù tịt.

Đây cũng không trách được bọn họ, vào năm 94 hồi đó, người trong nước thật sự có ý thức thị trường, quả thật là lông phượng và sừng lân, ít càng thêm ít.

Ánh mắt của hai người phụ nữ nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, liền trở nên sáng lấp lánh, ý sùng bái gần như không che dấu.

Người này, khi nói chuyện đứng đắn, hiểu biết đúng là nhiều thật!

- Chủ tịch Ngư, không đơn giản như vậy.

Mắt thấy Ngư Á Thần vui sướng như điên, Lưu Vĩ Hồng lại tạt gáo nước lạnh vào đầu y

- Sao lại không đơn giản như vậy?

Ngư Á Thần cả kinh, vội vàng hỏi.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chủ tịch Ngư, ông quá xem nhẹ năng lực và lòng can đảm của người nhái hàng trong nước, đồng thời, ông cũng đánh giá quá cao trình độ thị trường hóa và quy phạm thị trường kiểm soát trong nước.

Ở trong nước, thị trường hóa vẫn chỉ là một khái niệm, chưa đạt tới trình độ quy phạm.

Đừng nói người làm ăn không biết cái gì gọi là quy phạm thị trường hoá, cho dù là các ban ngành quản lý trong nước, cũng không có một quy tắc thị trường hoàn chỉnh.

Tất cả mọi người đều là ném đá vượt sông, ném đá dò đường.

Xí nghiệp nhà xưởng nhỏ của dân gian, trên cơ bản chỉ là cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó.

Trong cảm nhận bọn họ, hoàn toàn không có khái niệm xin bản quyền và bảo hộ bản quyền.

Bọn họ chỉ biết một đạo lý đơn giản, đó chính là, tôi đúng quy củ làm đồ vật đem ra bán, không trộm không cướp, vậy thì không phạm pháp.

Cho nên, cho dù chúng ta xin bảo hộ bản quyền, cũng không thể ngăn cản người làm hàng nhái theo sát.

Bọn họ vừa không bỏ phí tổn nghiên cứu phát triển, cũng không cần phí quảng cáo, giá cả sản phẩm có thể hạ thấp trên diện rộng.

Cho đến lúc đó, sản phẩm chúng ta, còn năng lực cạnh tranh gì nữa?

Rồi lại lấy gì đi áp chế sản phẩm giả mạo này?

Tăng Văn Mệnh im lặng gật đầu.

Ông quen thuộc đối với tình hình trong nước hơn so với Ngư Á Thần Ngư Á Thần không khỏi lại khẩn trương, hỏi:

- Vậy chúng ta làm thế nào?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Biện pháp khẳng định là có.

Ha ha, nào nào, mọi người uống rượu ăn cơm trước, bằng không đồ ăn nguội hết ngon.

Chúng ta cơm nước xong, từ từ nói chuyện.

Không vội, chúng ta có chính là thời gian Trịnh Hiểu Yến và Tiêu Du Tình đều nhẹ nhàng nhếch mép cười Người này, cũng quá biết gây khó dễ Đem lòng ham muốn của người ta treo lên cao, liền đột nhiên dừng lại, đợi lát nói sau.

Người ta còn có tâm trạng uống rượu ăn cơm sao?

Đây cũng là bắt bí quá đáng Người như vậy, không đi làm quan hoặc không làm kinh doanh, thực tại là lãng phí nhân tài.

Có khiếu lạm quyền và gian thương trời sinh! Khó trách chức vị người này bay cao như diều gặp gió, tuổi còn trẻ đã là cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, kiêm tài sản hàng tỉ, quả nhiên là có đạo lý.

Ngư Á Thần cười khổ nói:

- Bí thư Lưu, vẫn là mời ngài vừa ăn vừa nói

- Không vội không vội, nào, mọi người làm một ly! Lưu Vĩ Hồng chủ động bưng chén rượu lên, đứng dậy.

Vương Thiện, Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình, đám người liền cười hì hì đứng dậy, Tăng Văn Mệnh, Ngư Á Thần bất đắc dĩ, cũng đành phải đứng lên, mọi người cụng ly Bí thư Lưu nói ăn cơm là ăn cơm, quả thực ngậm miệng không nói chuyện, chỉ có điều ngẫu nhiên nói vài ba câu tào lao.

Nếu Bí thư Lưu không chịu mở kim khẩu, người khác cũng không ai có thể miễn cưỡng, đành phải cùng hắn ăn cơm uống rượu.

Đang uống rượu, cửa phòng riêng bị đập vang nhẹ.

Lý Chính Vĩ vẻ mặt tươi cười, lú nửa đầu vào, liên tục gật đầu cúi người, nói:

- Bí thư Lưu.

Ối, chị Linh Linh cũng ở đây… Vừa nói vừa len lỏi vào, trong tay bưng chén rượu, tròng mắt quay mòng mòng Biết Lưu Vĩ Hồng ở phòng Thái Sơn uống rượu, Lý Chính Vĩ nói thế nào cũng không muốn bỏ qua cơ hội thâm giao này, mặt dày mày dạn bưng chén rượu tới đây.

Đi theo phía sau y, còn có hai nam nữ trung niên kinh sợ, không phải là cha mẹ Lưu Thiên Nam sao?

Xem ra hai vị này cũng biết hôm nay không cẩn thận, đắc tội quý nhân, mượn thế Lý Chính Vĩ, bất kể như thế nào cũng phải tới đây nói lời xin lỗi.

Lý Chính Vĩ cũng gấp rút như thế, không hỏi cũng biết, tuyệt đối là nhân vật lợi hại.

Nếu đúng thật lỡ dại làm người gia tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng Vương Thiện hơi không hiểu ra sao cả, nhìn Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, nghi hoặc hỏi han:

- Bạn?

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, nói:

- Bạn Cổ Nhị ca, trước kia gặp qua một lần Nghe nói là bạn Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện cũng nói gì.

Nếu không có tình hình gì đặc thù, Vương Thiện cũng phải nể mặt mũi Cổ Nhị.

Bí thư Lưu trong đầu rất là bất đắc dĩ.

Người trong giới kinh doanh này, quả thật rất biết gây sức ép.

Lúc này vẫn là đầu tháng giêng, Bí thư Lưu cũng không tiện làm màu với Lý Chính Vĩ người ta.

Đều nói giơ tay không đánh người đang cười mà.

Hơn nữa Lý Chính Vĩ chủ yếu là muốn nịnh bợ lấy lòng hắn, dường như cũng chưa tới nỗi tội ác tày trời.

Lý Chính Vĩ thấy hai vị “Đại ca” trên mặt đều còn mang theo ý cười, lá gan liền lớn thêm vài phần, cúi người thấp xuống đi tới trước, ánh mắt chỉ lướt qua mặt mấy người khác, dần dần tập trung trên mặt Vương Thiện, vẻ kinh ngạc trong mắt Lý Chính Vĩ, cũng càng ngày càng đậm.

- Công… công tử Vương?

Lát sau, Lý Chính Vĩ đánh bạo kêu một tiếng, cũng là không dám xác định.

Nhớ trong một cuộc hội tụ nào đó, Vương Thiện cũng xuất hiện qua, tuy nhiên Lý Chính Vĩ không có mặt mũi kia tiến đến trước mặt, chỉ có thể xa xa nhìn vài lần.

Trước mắt vị này, càng nhìn càng giống nhị công tử của nhà thủ tướng Vương Bỉnh Trung Nể tình là tay chân của Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện cũng không có ác ý, gật gật đầu, nói:

- Anh là người của Cổ Nhị?

- Đúng đúng đúng, công tử Vương, đúng… Cổ Nhị ca vẫn luôn chiếu cố tôi Vương Thiện nói:

- Được, vậy cứ tới đây, uống một chén đi!

- Ấy ấy, cảm ơn công tử Vương, cảm ơn.

Lý Chính Vĩ thắt lưng gần như khom sát hơn 90o, vẻ mặt tươi cười, mắt cũng không cỏn thấy luôn.

Y thật sự không nghĩ tới, có thể ở trong này gặp được Vương Nhị ca đại danh đỉnh đỉnh nhất Bắc Kinh.

Kiểu này, Vương Nhị ca là có thể ghi nhớ được bộ dạng của y rồi Quả thực là hết sức đáng mừng Lập tức Lý Chính Vĩ và cha mẹ Lưu Thiên Nam thật cẩn thận đi tới, vẻ mặt kính ngưỡng và sợ hãi

- Xin, xin lỗi, Bí thư Lưu, tôi… tôi có mắt như mù.

Xin anh đại nhân không chấp nhất tiểu nhân… Bà Lưu lúc này bất chấp người khác, đi tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, lắp bắp liên thanh nói.

Bất kể như thế nào, đêm nay nhất định phải nghĩ biện pháp xóa bỏ “Ân oán” này Lưu Vĩ Hồng âm thầm thở dài, nói:

- Bà Lưu, lời này khách khí rồi.

Con bà và Tình Nhi là bạn học, hiểu lầm nho nhỏ, mọi người cũng không cần để trong lòng.

Nào, cùng nhau làm một ly! Bí thư Lưu thực không có ý ghi thù, không nông cạn như vậy.

Mắt thấy người ta sợ tới mức thế kia, đành phải đề nghị cùng nhau uống một chén, đỡ phải bọn họ cứ mãi lo lắng hãi hùng.

Lập tức tất cả mọi người giơ chén rượu lên, cùng nhau cụng ly Ba người Lý Chính Vĩ uống cạn chén Vương Thiện nể tình Cổ Nhị, cũng uống một hơi cạn sạch, liền liếc mắt nhìn Lý Chính Vĩ một cái.

Lý Chính Vĩ vô cùng thức thời, thấy tư thế như vậy, biết người ta không chào đón khách không mời mà đến, liền lập tức cúi đầu khom lưng, nói vài lời khách khí, cúi đầu lui ra ngoài.

Ông Lưu bà Lưu càng không dám ở lâu, hơn nữa không dám nhìn mặt Tiêu Du Tình

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-gia-chiu-nhan-loi-50030.html