Quan Gia - Vụ án lớn! - Quan Gia

Quan Gia

Tác giả : Chưa rõ
Chương 687 : Quan Gia - Vụ án lớn!

Khi Tôn Hoành được đưa về Cục Công an thì đã là đêm khuya.

Để đảm bảo hơn thì trước đó đã làm xét nghiệm kiểm tra toàn bộ cho Tôn Hoành.

Tôn Hoành vừa mới bị uy hiếp về tính mạng rất khó tránh thần trí không rõ ràng.

Lời cậu ta nói không thể tin hoàn toàn được.

Chẳng may bị thương bên trong, đến Cục Công an mà có chuyện gì xảy ra thì không hay.

Dù là ở bệnh viện rất nhiều phòng ban khác đã tan ca rồi nhưng nghe nói con chủ tịch Quách bị thương thì bệnh viện tự nhiên không dám chậm trễ.

Gọi kiểm tra là đều sang cả, tiến hành kiểm tra cho cậu Tôn.

Trong quá trình kiểm tra phó Bí thư kiêm công an địa khu Ủy ban Chính trị Pháp luật Thân Khắc Lễ nghe tin cũng đích thân đến.

Không ngờ có người có ý đồ giết Tôn Hoành diệt khẩu.

Vụ án lớn như thế này Thân Khắc Lễ không thể không chú ý.

Xác nhận Tôn Hoành không có vết thương nào khác xong rồi mới đưa cậu ta về Cục Công an hỗ trự điều tra.

Hạ Hàn tự mình đi cùng với Tôn Hoành.

Trên đường, Tôn Hoành miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Mẹ chúng mày chứ! Chúng mày muốn giết ông thì đừng trách ông mày không khách khí.

Ông sẽ cho chúng mày biết tay.

Hạ Hàn khóe miệng hiện lên chút tươi cười.

Quách Lệ Hồng và Kỹ sư trưởng Tôn tự nhiên cũng đi cùng đến Cục Công an.

- Cục trưởng Hạ, cậu nhất định phải điều tra rõ ràng, phải đưa sát thủ ra ánh sáng.

Bọn họ thật là coi trời bằng vung, tuyệt đối không thể dung thứ được! Quách Lệ Hồng tức giận vô cùng, nói một thôi với Hạ Hàn.

Quách chủ tịch thật sự là bị chọc tức và cũng sợ hãi.

Những người này dám cả gan làm loạn.

Là cái đám dám chó cùng rứt giậu, dám giết người! Hạ Hàn nghiêm túc nói:

- Quách chủ tịch bà yên tâm.

Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái phần tử xấu xa đó đâu.

Cần phải điều tra ra manh mối.

Nhưng Tôn Hoành phải phối hợp với cơ quan công an chúng tôi.

Theo phán đoán sơ bộ, có thể có người cho rằng Tôn HOành nắm giữ một số bằng chứng quan trọng bất lợi cho bọn chúng.

Thế nên mới giết người để bịt đầu mối.

Nếu Tôn Hoành không hợp tác thì chúng ta rất khó để điều tra rõ nội tình bên trong.

Nếu như những phần tử tội phạm này không bị trừng trị bởi pháp luật thì Tôn Hoành cuối cùng sẽ ở trog nguy hiểm.

Chuyện này có lần một thì sẽ có lần hai.

Quách Lệ Hồng vội vàng nói:

- Cục trưởng Hạ, cái này cậu không phải lo.

Tôi sẽ lập tức bảo Tôn hoành phải hợp tác với cơ quan điều tra.

Đứa trẻ này quá ngốc ngếch, dễ tin người quá.

Hạ Hàn nói:

-Chủ tịch Quách, với tình hình chúng tôi năm được thực sự là như thế này.

Tôn Hoành rất nghĩa khí nhưng người ta thì không thế.

Đàm Đức Lâm của công ty Xây dựng số 1 thị xã, tất cả đều ở trên đầu Tôn Hoành, nói là Tôn Hoành xúi giục.

Dù là không xảy ra chuyện như hôm nay thì chúng ta cũng cần phải để cho Tôn Hoành chấp nhận điều tra.

Quách Lệ Hồng lập tức nghiến răng nghiến lợi, nói ra vài câu:

-Được rồi.

Những người này thật là chuyện gì cũng làm được.

Muốn Tôn Hoành này chịu tiếng xấu thay các ngươi sao?

Nằm mơ! Kỹ sư trưởng Tôn ở bên nói:

- Cục trưởng Hạ, cậu sắp xếp hộ cho hai vợ chồng tôi nói chuyện với Tôn Hoành, để nó phối hợp điều tra với các cậu.

Hạ Hàn trên mặt lộ ra do dự vẻ, nói:

- Kỹ sư trưởng Tôn, cái này không phù hợp lắm với quy định.

Quách Lệ Hồng lập tức nói:

-Cục trưởng Hạ, cậu dàn xếp giúp cho đi.

Chung tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho nó.

Không nói gì khác đâu.

Hạ Hàn ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, nói:

-Được rồi.

Quách Lệ Hồng và Kỹ sư trưởng Tôn quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa.

Lúc nói chuyện với Tôn Hoành thì làm công tác khuyên bảo cậu ta vì sinh mạng an toàn phải phối hợp điều tra với cơ quan công an.

Hạ Hàn tự mình tiếp khách.

Tôn Hoành nghiến răng nghiến lợi kêu lên:

- Ba, mẹ không cần phải nói nữa, con biết làm thế nào mà.

Bon họ muốn hại con thì con sẽ cho họ biết tay.

Hạ Hàn bổ sung một câu:

- Tôn Hoành, vẫn là câu nói đó, phải có biểu hiện lập công thì mới lấy công chuộc tội được.

-Dạ, tôi biết rồi.

Tôn Hoành gật đầu một cái thật mạnh thể hiện vẻ kiên quyết.

Hơn một giờ đêm, điện thại phòng 306 của khách sạn Hạo Dương vẫn reo lên không ngớt.

Mơ mơ màng màng Chủ tịch thị xã Lưu bật đèn ngủ lên nắm lấy điện thoại ở trên tử ở đầu gi ờng ra.

-Nhị Ca, Tôn Hoành cũng đã bắt về rồi! Trong điện thoại là tiếng nói hưng phấn của Hạ Hàn báo đến tin vui.

Lưu Vĩ Hồng lập tức như chấn động.

-Hà hà, vụ án lớn.

Lần này chắc là Tào Chấn Khởi không ngủ được đây.

Liên quan đến không ít các khu và thành phố mà… Trong điện thoại Hạ Hàn nói ra từng tên một nhân vật một rồi báo cáo cơ bản tình hình gọi Tôn Hoành về.

Những nhân vật lớn này đều có nguồn kinh tế không rõ ràng với Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại của Tôn Hoành.

Còn có một số những mối quan hệ nam nữ rắc rối của các nhân vật lớn này.

Tôn Hoành cũng đã bị đưa đến.

Tôn Hoành nói được làm được, “ trở mình hướng đáy lên trời”.

-Nhị ca, vẫn là anh liệu sự như thần.

Tôn Hoành cái tên ngu xuẩn này là một cái tên rất nhát.

Lần này đúng là câu được cá lớn rồi.

Trong điện thoại Hạ Hàn thế nào cũng không hết sự hưng phấn.

Bây giờ coi như hiểu rõ tại sao Nhị ca lúc đầu lại để lại một đường dây dài như thế.

Qủa nhiên là câu được cá lớn.

Những người muốn xem Nhị ca làm trò cười thì phải luống cuống tay chân rồi đây.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, lập tức nghiêm sắc mặt nói:

- Hạ Hàn, lập tức báo cáo vụ án với Vũ Hiên.

Cũng cần báo cáo với Ủy ban Chính trị Pháp luật Thôi và Bí thư Thân.

Hạ Hàn đáp:

-Vâng.

Anh Long đã đến sớm rồi.

Chính anh ấy thẩm vấn Tôn Hoành.

-Được, tất cả cứ theo trình tự mà làm.

Ngoài ra, đối với những người thâm nhập khá sâu vào vụ án thì cũng cần có biện pháp, ít nhất là phải giám sát, chứ đừng để cho chúng có cơ hội lập bọn, chạy trốn.

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh chỉ bảo.

-Vâng, anh yên tâm.

Bọn họ không chạy thoát được đâu.

Hạ Hàn kiên định đáp.

-Được, vậy làm thế đi.

Hạ Hàn ở bên kia vâng một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Ồn ào như thế cũng khiến Vân Vũ Thường nằm bên Lưu Vĩ Hồng cũng sớm tỉnh giấc.

Cô ghé vào vai Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Không có việc gì.

Tháng mười anh sẽ đến Bắc Kinh tham gia đại hội Đảng toàn quốc.

-Á Vân Vũ Thường giật mình kinh hãi, có chút không tin.

Cái trò này trở nên hơi nhanh.

Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn Vân Vũ Thường liếc mắt một cái.

Trong ánh đèn mờ ảo, Vân Vũ Thường mặc bộ áo ngủ màu hồng, mái óc đến vai trở nên yêu kiều vô cùng, rất hấp dẫn, Tâm trạng tốt đột nhiên lại lên, hắn cười hì hì ôm lấy Vân Vũ Thường rồi nói:

- Vợ ơi, chồng em là có tiềm năng nhất.

Họ muốn xử anh, nhưng không dễ thế đâu.

Ha hả, nguy cơ đã được giải trừ, có nên chúc mừng không nhỉ?

-Á, đừng thế đừng thế.

Nói cho em nghe trước chuyện gì vậy đã… Vân Vũ Thường vừa thấy thần thái của Lưu Vĩ Hồng thì thấy không ổn và đang muốn cảnh cáo một chút cái tên này nhưng lại bị hắn ta ôm chặt lấy, đôi môi cháy bỏng cứ không ngừng hôn lên.

Đêm tân hôn, Vân Vũ Thường cũng không bị ôm nhẹ.

Lưu Vĩ Hồng ôm vài lần cơ thể liền mềm ra, vươn đôi cánh tay ngọc lên ôm ấy cổ Lưu Vĩ Hồng và hôn lại hắn.

Căn phòng ngủ nho nhỏ sức xuân dạt dào, hơi thở gấp gáp.

Có câu tục ngữ gọi là Làm ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, gió nước xoay chuyển luân hồi.

Câu nói này, dùng để hình dung thế cục địa phương thị xã Hạo Dương trước mắt thì vô cùng chuẩn xác.

Thông tin con của Quách Lệ Hồng, Cố vấn Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại bị người ta đâm bị thương lan truyền khắp ngõ lớn ngõ nhỏ của Hạo Dương, trở thành chủ đề nói chuyện nóng nhất.

Không chỉ trong các cán bộ lưu truyền chuyện này mà rất nhiều những quần chúng bình thường cũng nghe nói đến.

Mọi người cùng nhau bàn tán, nói chuyện say sưa.

Bởi vì dù là ở giữa thành phố thì Tôn đại thiếu gia đều là “nhân vật lớn” danh tiếng lẫy lừng, mọi người đặc biệt nhạy cảm với những thông tin về các con ông cháu cha thế này.

Nhưng nhân vật lớn thực sự quan tâm đến không phải là việc Tôn Hoành bị người ta sát thương.

Bọn họ chỉ quan tâm đến việc Tôn Hoành nói gì tại Cục công an.

Tống Hiểu Vệ chính là một người trong số những nhân vật lớn đó.

Tống Hiểu Vệ ngồi ở trong văn phòng.

Sắc mặt âm trầm, hai hàng lông mày nhíu lại, không ngừng hút thuốc.

Lát sau, thư ký cẩn thận bước vào, dò xét sắc mặt của Tống Hiểu Vệ, hạ giọng nói:

- Bí thư, Ủy ban Chính trị Pháp luật Chủ nhiệm Long và Cục trưởng Hạ Cục Công an đã đến rồi.

Tống Hiểu Vệ sắc mặt lập tức sáng lên.

Đôi lông mày giãn ra, tươi cười nói:

- Mời họ vào.

Hai hảo hán hùng dũng bước vào văn phòng.

- Xin chào Bí thư Tống.

- Hà hà, đồng chí Vũ Hiên và đồng chí Hạ Hàn đến rồi.

Nào, ngồi đây, ngồi đây.

Tống Hiểu Vệ đứng dậy từ phía sau bàn làm việc nhiệt tình bắt tay, tươi cười với Long Vũ Hiên và Hạ Hàn.

Thư ký mang trà vào cho hai “hảo hán”

- Đồng chí Vũ Hiên, đồng chí Hạ Hàn, nghe nói các cậu có một vụ án lớn.

Hà hà.

Đầu tiên tôi đại diện Thị ủy nhiệt liệt chúc mừng các cậu.

Các đồng chí trên chiến tuyến pháp luật đã vất vả rồi! Tống Hiểu Vệ cười ha hả nói, trên mặt không thấy có chút buồn sầu nào.

Long Vũ Hiên vội vàng nói:

- Bí thư Tống quá khen.

Đây là công việc theo chức trách của chúng tôi.

- Ha hả, được được.

Đồng chí Vũ Hiên, đồng chí Hạ Hàn mời nói qua một chút về tình hình đi.

Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.

Tống Hiểu Vệ không có tâm trạng để khách khí nữa mà lập tức đi vào chủ đề chính luôn.

Lần tiếp kiến này vốn là muốn nghe Long Vũ Hiên và Hạ Hàn báo cáo lại tình tiết vụ án của Tôn Hoành.

- Vâng, Bí thư Tống.

Long Vũ Hiên đáp một tiếng rồi liếc mắt với Hạ Hàn.

Anh ta mở cuốn sổ tay ra bắt đầu báo cáo tình hình vụ án với Bí thư Tống.

Tống Hiểu Vệ không cười nữa mà chú ý vào bản báo cáo.

Từng cái tên một lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu và lãnh đạo thành phố được đọc ra từ miệng của Long Vũ Hiên.

Tống Hiểu Vệ hai hàng lông mày càng ngày càng nhăn lại, trong lòng vô cùng rối rắm.

Báo cáo tiến hành hơn một tiếng đồng hồ thì toàn bộ vụ án đã cơ bản sáng tỏ.

Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại và công ty Xây dựng số 1 thị xã trong hai, ba năm nay đã có liên quan đến nhiều vấn đề kinh tế, cũng liên quan đến rất nhiều vị tai to mặt lớn trong vùng và trong thành phố.

Giống như lời nói của Long Vũ Hiên.

Đây là một vụ án lớn! Đủ để khiến cho chốn quan trường của Hạo Dương một phen chấn động mạnh.

Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đã rời đi thật lâu, Tống Hiểu Vệ còn ngơ ngác ngồi ở cái ghế da thật lớn, mẩu thuốc lá trong tay ông đã cháy đến gần đầu ngón tay mà ông cũng chưa phát hiện

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-gia-vu-an-lon-49732.html