Sáp Huyết - Mã tặc (2) - Sáp Huyết

Sáp Huyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 220 : Sáp Huyết - Mã tặc (2)

- Ta gặp ngươi trên đường.

Khi đó ngươi đang hấp hối có thể chết bất cứ lúc nào.

Thủ hạ của ngươi là Cát Chấn Viễn nhờ ta cứu ngươi nên ta mới cứu.



Nàng nói hết sức đơn giản khiến cho Địch Thanh phải hỏi tiếp:



- Cát Chấn Viễn nhờ ngươi đưa ta đi?

Bây giờ ngươi định đưa ta tới đâu?



Địch Thanh cảm thấy khó hiểu tại sao Cát Chấn Viễn lại yên tâm giao hắn cho Phi Tuyết?

Cát Chấn Viễn biết Phi Tuyết hay sao?

Đột nhiên, Địch Thanh nhớ ra Phi Tuyết có từng nói khi ở Biện Kinh rằng:

' Nói ngươi cũng không đồng ý.

Hiện tại ngươi có thể ra khỏi Biện Kinh tại sao không cùng ta đi du ngoạn khắp nơi?

'

Hiện tại chẳng lẽ hắn và Phi Tuyết đi du ngoạn?

Phi Tuyết muốn dẫn hắn tới đâu?



Phi Tuyết bình tĩnh lên tiếng:



- Cát Chấn Viễn không còn sự lựa chọn nào khác.

Ta muốn đưa ngươi tới một nơi.

Còn tới đâu thì ngươi không cần phải hỏi.

Ngươi nợ ta.

Ngươi lại là người biết báo ân.

Bây giờ ngươi tạm thời không cần phải làm bất cứ chuyện gì.

Bởi vì ta muốn gươi đồng ý với một cái điều kiện của ta có phải công bằng hay không?



Địch Thanh đành phải nói:



- Rất công bằng.

Nhưng ngươi nên nhớ đừng bắt ta làm chuyện gì thẹn với lương tâm.



Hắn chỉ sợ Phi Tuyết buộc mình làm chuyện mình không muốn.



Phi Tuyết lạnh lùng nói:



- Ngươi cứ yên tâm.

Ơ bản ta cũng không để ngươi làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ cần ngươi đi với ta tới một chỗ rồi sau đó chúng ta không còn gì liên quan nữa.



Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ nát óc mà cũng không biết được Phi Tuyết cuối cùng định làm gì.

Đột nhiên nghĩ tới một việc, Địch Thanh vội vàng kêu lên:



- Hiện tại trại Bình Viễn như thế nào rồi?

Nguyên Hạo đã triệt binh hay chưa?



Phi Tuyết nhanh chóng cho Địch Thanh một câu trả lời thuyết phục:



- Không biết.



Địch Thanh cũng chẳng thắc mắc.

Vì có thắc mắc thì mặc dù ngực không còn đau nữa nhưng đầu lại đau.

Hắn nghĩ tới một chuyện liền hỏi:



- Tai sao ta lại trở nên như thế này?

- Ý hắn muốn nói tới khuôn mặt của mình.



Phi Tuyết lạnh nhạt nói:



- Ta sử dụng một thứ tên là 'Niên hoa' giúp ngươi tẩy khuôn mặt.

Làn da của ngươi trở nên đen đi và hình xăm biến mất cũng là vì vậy.



Địch Thanh thở phào một cái thầm nghĩ đây là địa bàn của người Hạng Đảng, cải trang là điều tốt nhất.

Địch Thanh lại hỏi:



- Vậy tới lúc nào ta có thể trở lại như cũ?



Phi Tuyết trả lời:



- Tới lúc tự nhiên sẽ hồi phục.

- Dứt lời, Phi Tuyết không để cho Địch Thanh nói gì nữa đã nhảy xuống xe.



Địch Thanh nhíu mày mà trong lòng đầy nghi hoặc.



Cứ như vậy qua vài ngày, Địch Thanh lại vất đi một ít băng vải nhưng cũng không xuống xe, cũng chẳng bỏ đi.

Mỗi ngày hắn đều ở trên xe nghe lão nhân kia ca hát còn Phi Tuyết thì không biết đi đâu.



Hắn chỉ cảm nhận được chiếc xe di chuyển chậm rãi về hướng Tây.



Tới một ngày, khi tới một cái chợt đông đúc, Phi Tuyết lại đột nhiên xuất hiện, nói với Địch Thanh:



- Ta đã tìm được đội buôn để họ đưa chúng ta qua sa mạc

Địch Thanh ngẩn người thầm nghĩ không có việc gì thì đi qua sa mạc để làm gì?

Nhưng hắn biết có hỏi Phi Tuyết cũng chẳng nói nên đành gật đầu.



Phi Tuyết đi tới trước mặt lão nhân nói nhỏ mấy câu.



Thân hình của lão nhân hơi run nhẹ, đôi mắt đục ngầu nhìn Phi Tuyết rồi rơi lệ.



Mặc dù Địch Thanh không hiểu ngôn ngữ của họ nhưng cũng biết lão già đó không muốn rời Phi Tuyết.

Trong mấy ngày qua, hắn nhận được sự quan tâm của lão nên rất cảm kích.

Phi Tuyết dứt lời liền ôm nhẹ lão nhân rồi xoay người rời đi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, dường như trên đời không có chuyện gì khiến cho nàng rung động.



Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên.

Tuy nhiên chung quy hắn vẫn thi lễ với lão nhân rồi đi theo Phi Tuyết.

Lão nhân nhìn theo hướng Phi Tuyết rồi lại hát lên khúc hát thê lương.



Chẳng biết tại sao, gương mặt già nua của lão ướt đẫm lệ.



Địch Thanh và Phi Tuyết đi tới một đội buôn.

Trong đội buôn này có một người hiểu biết tên là Đổng Sự.

Người này phụ trách tất cả công việc liên hệ của thương đội.

Người đứng đầu đội buôn có họ Triệu.

Y cầm một cây khảm đao, khí phách hiên ngang, dẫn theo một đám người bảo vệ đội buôn.



Trong đội buôn có nam có nữ, có già có trẻ.

Điểm duy nhất giữa những người này là bọn họ vẫn giữ sự cảnh giác.



Sau khi Địch Thanh và Phi Tuyết tới đội buôn thì ngoại trừ Đổng sự ra cũng không một ai để ý tới họ.



Đổng Sự chuẩn bị vật phẩm cho hai người.

Sau khi cả hai tới chưa được bao lâu thì đội buôn năm, sáu chục người cũng xuất phát thẳng tiến tới sa mạc rộng lớn.



Sau một ngày, đội buôn đã tiến vào sau mạc.



Địch Thanh nhanh chóng hiểu được người trong đội buôn muốn vượt qua sa mạc Mao Ô Tố để tới phủ Hưng Khánh.

Trong đội, ngoại trừ Địch Thanh và Phi Tuyết ra thì mỗi người đều mang theo hàng lậu, chủ yếu là định trốn thuế.



Điều này khiến cho Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn và Phi Tuyết không có hàng lậu, muốn tới phủ Hưng Khánh thì cơ bản không cần phải xuyên qua sa mạc.

Chẳng lẽ mục đích của Phi Tuyết là ở sa mạc?



Địch Thanh chưa bao giờ tới sa mạc.

Hắn chỉ nghe người ta nói đến.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra những gì người ta miêu tả mới chỉ đúng được một phần mười.



Sa mạc rộng lớn chẳng khác nào biển cả.

Thời tiết trên sa mạc giống như trời đã vào tháng sáu, thay đổi thất thường.

Địch Thanh vào sa mạc được một ngày cũng cảm nhận được sự khó chịu.

Biên thùy lạnh lẽo nhưng sự gian khổ ở sa mạc hơn xa biên thùy.



Trải rộng trước mắt là cát vàng vô tận phản chiếu ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Vốn Địch Thanh đang suy nghĩ ý của Phi Tuyết nhưng thoáng cái hắn bị cái nóng làm cho không còn sức để suy nghĩ nữa.



Mồ hôi chảy ra lập tức bốc hơi.

Nhưng Địch Thanh chợt phát hiện thứ thể lực kỳ dị trong người mình cũng bắt đầu sống lại.

Địch Thanh cố gắng chịu đựng tới đêm cho thời tiết dễ chịu hơn một chút.



Nhưng đến tối, Địch Thanh lại cảm thấy đau đầu vì thời tuyết lạnh tới thấu xương.

Cho dù đã quấn một đống chăn lông thật dày nhưng vẫn cảm nhận được gió rét.



Tới nửa đêm, Địch Thanh nghỉ ngơi gần chỗ Phi Tuyết thấy nàng cô đơn ngồi trước lều mà cất tiếng hát.



Bài hát đó chính là bài hát mà lão nhân vẫn hát.

Tuy nhiên giữa sa mạc rộng lớn, ca từ qua miệng của Phi Tuyết lại càng thêm thê lương.

Địch Thanh rất muốn biết ý nghĩ của bài ca đó nhưng chung quy vẫn không hỏi.



Hắn trùm kín chăn, ngồi sưởi mà thầm nghĩ:

' Dụng ý của Phi Tuyết là ở đâu?

Tình hình chiến đấu của Tây Bắc bây giờ thế nào?

Thân thể của nàng yếu như vậy không biết có chịu nổi cơn lạnh trong sa mạc hay không?

'

Tới sáng sớm, đội buôn tiếp tục di chuyển.

Địch Thanh nhanh chóng nhận ra chuyện mình lo không có y nghĩa.

Không ngờ Phi Tuyết còn tốt hơn hắn nhiều.



Sắc mặt của nàng vẫn không thay đổi, đôi mắt vẫn trong sáng như thế.



Mặt trời nhanh chóng lên cao thiêu đốt mọi vật khiến cho sa mạc như biến thành biển lửa.

Trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người giống như quỷ hồn trong luyện ngục mà chậm rãi bước đi.



Tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ có đôi mắt Phi Tuyết là càng lúc càng sáng.



Đội hình đi trong sa mạc được ba ngày.

Địch Thanh qua miệng Đổng Sự cũng biết được bọn họ đã tới giữa sa mạc.



Bôn ba trong sa mạc hết sức vất vả.

Một dặm đường thường thường mất sức bằng đi mười dặm.

Vì vậy mà từ Địa Cân Trạch tới Khánh Châu cho dù trải qua cả trăm dặm nhưng đối với người đi trong sa mạc thì như là cả ngàn dặm.



Tới một ngày, dưới ánh mắt trời thiêu đốt, Địch Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc liền cẩn thận rót chút nước vào họng.

Hắn biết lúc này, nước còn quý hơn cả vàng.

Quay đầu sang nhìn Phi Tuyết thấy trán nàng chẳng có lấy một giọt mồ hôi, Địch Thanh cuối cùng cũng lên tiếng:



- Ngươi không thấy nóng hay sao?



Hắn phát hiện ra ánh nắng như không ảnh hưởng gì tới Phi Tuyết.



Phi Tuyết lạnh lùng nói:



- Ngươi không nghĩ tới nóng thì không cảm thấy nóng.



Địch Thanh không hiểu được ý của Phi Tuyết, đang định nói gì nữa thì đột nhiên ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía một cái cồn cát.

Ở nơi đó vọng tới tai hắn tiếng rên rỉ.



Cả thương đội dừng lại.

Mọi người như không phát hiện ra người đó.

Triệu lĩnh đội căn dặn:



- Nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.



Mọi người liền bỏ những tấm bạt ra để che nắng.

Địch Thanh cũng xuống khỏi lạc đà mà đi về phía phát ra tiếng rên.

Hắn thấy một người đang hết sức ngồi tựa bên cồn cát, tròng mắt sâu hoắm, đôi môi khô nứt.



Người đó thấy Địch Thanh đi tới thì cố gắng nói:



- Nước.

nước.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-sap-huyet-ma-tac-2-150505.html