Sáp Huyết - Ra khỏi vỏ (2) - Sáp Huyết

Sáp Huyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 161 : Sáp Huyết - Ra khỏi vỏ (2)

    Hắn có cảm giác tên ăn mày này có chút vấn đề.

Tuy tên ăn mày này mặt mũi xám xịt, quần áo tả tơi nhưng Địch Thanh nhìn thế nào cũng không thấy gã giống một tên ăn mày.

Bởi vì trong mắt tên ăn mày này chỉ có nỗi oán hận mà không có chút ý khẩn cầu nào cả.

    Từ thần sắc của tên ăn mày này Địch Thanh đột nhiên nhớ lại tình cảnh năm đó hắn vì đại ca báo thù.

    Ý nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, ba người Tiền Đô Đầu và gã ăn mày đó đã giáp mặt qua nhau.

    Ánh đao chợt lóe lên phản chiếu vào đôi mắt Tiền Đô Đầu.

    Gã ăn mày rút ra một thanh đoản đao, một đao đâm thẳng vào bụng Tiền Đô Đầu.

Dáng người gã thấp bé nên vị trí đâm trúng cũng khá thấp nên đao này vốn sẽ chắc chắn đâm trúng.

Tên ăn mày rõ ràng không để người khác chú ý tới, ai cũng không ngờ rằng tên ăn mày này lại dám giết Đô Đầu của Tân Trại.

    Ngay cả Địch Thanh cũng không thể ngờ tới.

    Một đao kia thực sự quá đột ngột nhưng tên ăn mày này rõ ràng là không có nhiều kinh nghiệm.

Gã rút đao ra đúng lúc đối ngược với ánh mặt trời ban chiều.

Vì thế gã mới rút đao chưa kịp đâm tới thì ánh đao chói mắt đã cảnh cáo Tiền Đô Đầu rồi.

    Tiền Đô Đầu hét lớn vặn eo một cái, thanh đoản đao sượt qua thắt lưng.

Thậm chí y còn có thể cảm nhận được mũi đao chạm vào thịt lạnh buốt.

Tiền Đô Đầu vừa sợ hãi vừa giận giữ, một cước đá tung ra.

    “Rầm” một tiếng, gã ăn mày sợ hãi kêu lên, đã bay thẳng ra ngoài.

    Trong ánh mắt Tiền Đô Đầu sát khí đằng đằng, y chưa kịp xuất đao thì hai Phó Đô Đầu hai bên đã bay tới rút đao chém tới phía gã ăn mày kia.

    Địch Thanh nhíu mày, trong lòng hắn nghĩ thầm tên ăn mày kia ám sát Tiền Đô Đầu, y ra tay tàn ác cũng là chuyện dễ hiểu, ai chẳng muốn bảo toàn tính mạng của mình.

Nhưng hai người cạnh y lại chẳng hỏi nguyên do mà ra tay giết người, lẽ nào họ đã biết tên ăn mày này là ai rồi?

    Giữa những người này rốt cuộc có khúc mắc gì đây?

Lúc hắn mới tới Tân Trại, đột nhiên phát hiện Tân Trại cũng không hề sóng yên biển lặng như vẻ bên ngoài của nó.

    Ánh đao đan xen nhau đã sắp chém tới người gã ăn mày.

    Lúc này Địch Thanh mới động đậy thân mình nhưng bỗng dưng lại ngừng lại.

Từ phía xa có một con ngựa màu đỏ thẫm chạy bổ nhào tới như lửa, con ngựa hí dài, hai chân trước tung lên đạp vào hai tên trợ thủ của Tiền Đô Đầu.

    Con ngựa nhanh như cắt giương hai chân ra, chỉ e đôi móng sắt của nó có thể đá xuyên cả hai người.

Hai gã đó thất thần sợ hãi, cuống quít bay ra rơi xuống bên cạnh.

    Con ngựa băng nhanh qua, người ngồi trên lưng ngựa giơ tay ra liền bắt được tay của gã ăn mày rồi kéo lên ngựa.

Người đó mặc áo choàng đỏ, còn đội cả nón che mặt, cả thân người trông như một ngọn lửa.

    Người này đã kéo được gã ăn mày lên ngựa, ngựa chạy một mạch không ngừng, xượt qua sát người Tiền Đô Đầu.

    Tiền Đô Đầu hừ lạnh một tiếng, quay cổ tay một cái, thanh đao bay ra rạch một đường cong hướng thẳng tới phía sau lưng người kia.

Ánh đao sáng ngời như sắp đâm trúng lưng người nọ, không ngờ người kia vung tay một cái, roi ngựa tung ra đánh trúng cán dao.

    Chiếc đao xoáy một vòng, phóng lên cao thành một hình tròn trông rất đẹp mắt.

    Nhưng con ngựa kia trong chớp mắt đã chạy tới đầu đường, mất tăm mất tích.

    Hai gã thủ hạ của Tiền Đô Đầu lên ngựa định đuổi theo thì Tiền Đô Đầu khoát tay chặn lại, quát:

- Không cần đuổi theo!     Tên mặt thẹo vội hét lên:

- Cứ để chúng chạy như vậy sao?

    Tiền Đô Đầu sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói:

- Ngươi yên tâm, bọn chúng nhất định sẽ còn tới nữa.

    Tên mặt thẹo nói:

- Đúng vậy, chúng ta đã giết…     Lời còn chưa kịp nói hết thì gã đã bị Tiền Đô Đầu dùng ánh mắt ngăn lại.

Tên mặt thẹo biết mình đã lỡ lời, thấy lão già đầu hói đang đứng trước tửu quán liền chau mày, lẩm bẩm nói:

- Loại lão già như này sao lại có thể ở đây?

    Tiền Đô Đầu thấp giọng nói:

- Chớ để ý tới lão già đó, ông ta rất phiền phức.

    Y quay đầu nhìn lại, sắc mặt có chút thay đổi, khẽ hỏi:

- Ồ?

Tên mang mũ mềm vừa rồi đâu rồi?

    Người mà y đang nói chính là Địch Thanh.

    Hai tay thuộc hạ đều ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy, hắn biến đâu mất rồi.

    Trong lòng Tiền Đô Đầu chợt lạnh, y nhìn về hướng con ngựa biến mất, rất lâu không nói gì.

    Địch Thanh đã rời khỏi Tân Trại, hắn chạy theo hướng con ngựa tảo hồng đang phi nhanh.

Mặc dù hắn không hề chạy nhanh nhưng bước chân lại vô cùng nhanh.

Sau khi chạy theo được mấy dặm, thấy phía trước đã đến vùng núi, hắn liền chau mày lại.

    Vừa rồi hắn nhìn thấy ngồi trên lưng ngựa là một hồng y nữ tử, sau khi nàng cứu được gã ăn mày liền trốn chạy ra ngoài Tân Trại.

Do hắn cảm thấy có chút kỳ quái nên mới cùng theo ra đây để hỏi cho rõ.

    Nhưng hắn bỏ ngựa đi bộ vì không muốn có người phát hiện, vì vậy mà mới chậm một bước, đợi tới khi đuổi theo rồi thì con ngựa tảo hồng kia đã mất tăm mất tích.

    Địch Thanh cũng không nổi giận, hắn cảm thấy Tân Trại bình thường kia cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng đã lên cao, hắn men theo dấu vết vó ngựa để lại đi thêm được khoảng nửa dặm nữa.

Đột nhiên hắn nghe thấy phía triền núi bên trái vọng tới một tiếng ngựa hí.

    Địch Thanh vui mừng hẳn lên, vội xoay người đi tới hướng đó.

Thân pháp hiện giờ của hắn cực nhanh, bước chân nhẹ nhàng đi giữa vùng núi đồi hoang dã giống như một con báo đang tìm mồi.

Vòng qua triền núi, hắn liền nhìn thấy phía trước có một thung lũng, trong thung lũng có hai người và một con ngựa.

Ngựa này là ngựa tảo hồng, trong màn đêm nó đỏ rực như lửa, còn hai người kia rõ ràng chính là hồng y nữ tử và tên ăn mày.

    Địch Thanh nằm thấp người xuống lặng lẽ trườn tới như con dã thù đang rình mồi.

Đến khi chỉ còn cách hai người đó khoảng vài trượng, hắn nằm im bất động.

Chợt vị hồng y nữ tử nói:

- A Lý, sao đệ có thể kích động như vậy?

    Gã ăn mày kia bi phẫn nói:

- Tiền Ngộ Bản giết chết ba ca ca của đệ, thù này sao đệ có thể không báo được?

    Hồng y nữ tử nói:

- Thù đương nhiên là phải báo nhưng đệ mạo hiểm đi như vậy, ngoài việc tự tìm tới cái chết ra thì còn có thể làm được chuyện gì?

May mà ta đuổi được tới, không thì e rằng đệ đã bỏ mạng ở Tân Trại rồi.

A Lý, đệ đợi thêm chút nữa, đại ca ta đã đi Duyên Châu gặp Phạm đại nhân rồi, hai ngày nữa là có tin tức thôi.

    A Lý giận dữ nói:

- Phải đợi tới khi nào chứ?

Đám người Tống kia đều là quan lại bao che cho nhau.

Mấy năm nay, Vệ Mộ tộc tị nạn ở phía đông Hoành Sơn, đây quả thật là một sai lầm.

Ở phía tây Hoành Sơn bị các tộc người khác xem thường rồi, tới đây lại bị đám người Tống không coi ra gì.

Chúng ta trốn ở thung lũng Hốt Nhĩ vốn đã bình an vô sự rồi nhưng Tiền Ngộ Bản vì muốn lập công mà lấy đầu chúng ta đi lĩnh công.

Nếu chúng ta cứ đợi thêm nữa thì sớm muộn cũng có một ngày chúng ta bị bọn chúng lấy mất đầu.

    Địch Thanh hơi lạnh người, hắn đã mơ hồ đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Hắn ở Tây Bắc du ngoạn cả năm nay, tới đâu cũng dò la tin tức nên những chuyện mà hắn biết được cũng không hề ít.

    Hiện giờ Nguyên Hạo cầm quyền, người Đảng Hạng có thế lớn, có điều người Đảng Hạng lại là một chi của người Khương.

Người Khương tập trung nhiều ở vùng Tây Bắc, tính sơ sơ cũng trên trăm tộc.

Những người có thế lực ở trong tộc người Khương phần lớn đều đã chuyển tới cư trú ở phía tây Hoành Sơn.

Còn một số những người Khương, thậm chí là cả người Thổ Phiền bị áp bức bóc lột đa số tản cư ở phía đông Hoành Sơn tạo nên một dải thế lực xung đột giữa quân Đảng Hạng và quân Tống.

    Những người ngoại tộc này nếu như sống gần thành trì của quân Tống hoặc trực tiếp cư trú tại nơi quân Tống đóng quân đều được gọi là thuộc hộ( những hộ gia đình quy thuận theo quân Tống).

Còn những người Khương sống bập bềnh ngoài rừng núi, lấy du mục làm phương thức sinh sống đều được gọi là sinh hộ.

    Địch Thanh đã từng nghe người ta nói, vào thời điểm biên thùy thái bình, có một số quân Tống vì muốn lĩnh quân công mà giết thuộc hộ để lĩnh công, thật là quá tàn nhẫn máu lạnh.

Không ngờ hắn mới tới Tân Trại liền gặp ngay phải chuyện như vậy.

Chẳng lẽ hai người này đều là người của tộc Vệ Mộ, người nhà đã bị Tiền Ngộ Bản giết hết đi lĩnh công nên họ mới phẫn nộ đi trả thù như vậy?

    Hồng y nữ tử trầm mặc hồi lâu rồi nói:

- A Lý, đệ nhất định phải nhẫn nhịn.

Chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm trời rồi…     Lời còn chưa nói xong, nàng đột nhiên quát lên:

- Ai đó?

    Nàng vừa quát vừa quất cây roi ra, cây roi “phịch” một roi đã quất đúng chỗ Địch Thanh đang ẩn nấp.

    Tuy nhiên không biết Địch Thanh đã trốn đâu mất rồi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-sap-huyet-ra-khoi-vo-2-150446.html