Sáp Huyết - Song tinh (1) - Sáp Huyết

Sáp Huyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 182 : Sáp Huyết - Song tinh (1)

Cát Chấn Viễn hơi đỏ mặt, vâng dạ không nói gì.

Địch Thanh cười nói:


- Bọn họ không hiểu Cao đại ca nhưng ta thì hiểu.

Cao đại ca dẫn dắt bọn họ, ta cũng có thể yên tâm.

Cao đại ca, khi ta đi đã tự nhủ với mình, nhất định phải dẫn bọn họ trở về!
Nói rồi hắn chăm chú nhìn Cao Kế Long.



Cát Chấn Viễn nghe Địch Thanh nói bình thản nhưng rất dứt khoát nên không khỏi xao động trong lòng.



Cao Kế Long chăm chú nhìn Địch Thanh nói:


- Địch huynh đệ, ngươi yên tâm, ta đối xử với bọn họ như đối với ngươi vậy.


Y đưa tay ra nắm lấy dây cương, đưa cho Địch Thanh:


- Địch huynh đệ, chúng ta mới quen mà như đã thân.

Ta có được huynh đệ như ngươi, thật sự rất vui mừng.

Con ngựa này đã đi theo đại ca nhiều năm, có hơi già nhưng sức mạnh dưới chân vẫn còn, đại ca không có gì tặng cho ngươi, chỉ tặng ngươi con ngựa này, mong rằng… ngươi chớ ghét bỏ.



Địch Thanh thấy con ngựa đó lông màu xanh nhạt, móng lớn, cực kỳ dũng mãnh, rõ ràng là một con ngựa tốt và vẫn là con ngựa mà Cao Kế Long yêu mến.

Hắn vốn muốn khước từ nhưng nhìn ánh mắt đầy ân cần của Cao Kế Kong, Địch Thanh không từ chối nữa, nhận lấy dây cương và nói:


- Vậy xin đa tạ Cao đại ca.



Cao Kế Long thấy Địch Thanh không khách khí, trong lòng rất mừng rỡ, lập tức đưa Địch Thanh ra khỏi trại Hậu Kiều.



Địch Thanh dặn dò thuộc hạ mấy câu rồi lập tức tranh thủ buổi đêm thúc ngựa lao về phía đông bắc.



Tiếng vó ngựa xa dần, tiếng ngựa hí từ ngọn núi xa xa vọng lại.

Cao Kế Long nhìn theo hướng đó, nhíu mày lẩm bẩm nói:


- Phạm đại nhân tìm Địch huynh đệ, rốt cuộc có chuyện gì gấp đây?



Địch Thanh thúc ngựa quay về, vấn đề hắn đang suy nghĩ giống như Cao Kế Long.

Hắn và Phạm Ung vốn không dính líu gì với nhau, nay Phạm Ung vội vã tìm hắn để làm gì?



Địch Thanh nghĩ mãi không hiểu nên quyết định không nghĩ nữa.

Đi mãi đến khi trời sáng, hắn thấy hơi mệt mỏi, lúc này mới nhớ ra hắn đã chiến đấu ác liệt suốt cả một ngày một đêm, cho dù người đúc bằng sắt cũng không chống cự nổi.



Địch Thanh nóng lòng trở về để hỏi cho rõ, nếu theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ chạy một mạch về, nhưng thấy con ngựa thở ra cả bạch khí nhuộm sương, hắn thầm nghĩ đây là ngựa của Cao đại ca, phải đối xử tử tế mới được.

Chuyện Phạm Ung tìm hắn kể cả có gấp đến đâu thì cũng phải nghỉ ngơi mới có sức để đi tiếp.



Nghĩ đến đây, Địch Thanh thoáng thấy bên đường có tòa miếu đổ nát, hắn thúc ngựa tới, xoay người xuống ngựa, để mặc con ngựa ăn cỏ bên ngoài nghỉ ngơi một lát, còn mình bước vào trong miếu.



Ngôi miếu đổ nát, trong lúc chiến tranh loạn lạc đã không còn tăng nhân từ lâu.

Cửa miếu đã bị đổ một nửa bên, trên bàn thờ Phật cúng tượng Phật Như Lai, đầy bụi bặm.



Địch Thanh ngơ ngác nhìn bức tượng Phật Như Lai đó rất lâu, rồi đột nhiên quỳ xuống.



Hắn quỳ gối trước Phật, dáng vẻ cung kính dập đầu.



Trời chưa sáng rõ, sương mù bao phủ.

Một con quạ đang đậu trên cành cây khô ngoài miếu, nó nghiêng đầu nhìn người đang quỳ trong miếu, hình như không hiểu nổi người đó tại sao lại quỳ lạy với một tượng Phật bằng gỗ như thế.



Địch Thanh lẩm bẩm trong miệng:


- Như Lai Phật Tổ, ta vốn không tin ngài, nhưng ta lại rất muốn tin ngài biết bao?

Hơn một năm qua, ta đi khắp Tây Bắc, cuối cùng không tìm được Hương Ba Lạp, lúc này mới chuyển sang chiến đấu ở biên cương.

Địch Thanh vốn không muốn đánh, nhưng lại không thể không chiến.

Mấy ngày qua, không biết bao nhiêu người đã chết trong tay ta…

Hắn nói rất nhỏ, thần sắc u buồn, cứ ngây người ra nhìn Phật Tổ Như Lai như vậy, như muốn thổ lộ hết nỗi lòng ẩn chứa rất lâu.



- Đêm qua ta dẫn người đến công phá trại Hậu Kiều, khi thấy khói lửa ngút trời, rất nhiều người chết trận mà không khỏi đau buồn.

Ta không biết mình làm đúng hay sai, nhưng ngoài cách này ra ta không còn lựa chọn nào khác.

Ta biết hành động này nhất định có tội nghiệp, nhưng tất cả sát nghiệp chỉ mong ngài tính hết lên người Địch Thanh ta, không liên quan đến người khác.



Trong lòng hắn thực sự muốn nói rằng tất cả mọi thứ không dính dáng gì đến Vũ Thường.



Hắn không muốn nói ra, cũng không dám nói và càng không nỡ nói.



Cái tên đó chôn chặt trong đáy lòng hắn quá sâu, nhưng chưa bao giờ rời bỏ, cũng chưa hề thay đổi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-sap-huyet-song-tinh-1-150467.html