Sáp Huyết - Thống kích (6) - Sáp Huyết

Sáp Huyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 319 : Sáp Huyết - Thống kích (6)

Trong vòng hai ngày Địch Thanh giả vờ bị thương, hai đội của Hãm Trận và Dũng Lực lặng lẽ di chuyển, tạo thành thế tiêu diệt Ngôi Danh Hư.

Còn ba đạo quân Khấu Binh, Chấp Nhuệ và Tử Phẫn đã sớm đúng hẹn mà dời binh trăm dặm, nhìn trại Kê Xuyên một cách thèm thuồng.

Tam sĩ chi binh thấy Ngôi Danh Hư bại quân thối lui thì thừa dịp loạn tấn công Đậu Duy Cát.



    Việc này đã được thảo luận thỏa đáng với Hàn Tiếu trước khi Địch Thanh giết Đồ Vạn Chiến.



    Vì đêm nay mà Địch Thanh đã chuẩn bị nửa năm trời.

Thậm chí có thể nói khi hắn vừa đến biên thùy đã chờ mong một trận chiến như vậy.



    Gặp chư quân Đãi Mệnh, Địch Thanh gật đầu ra lệnh:


- Tốt lắm, bắt đầu dựa theo kế hoạch, tiếp tục truy kích.

Mục tiêu lần này chính là trại Tĩnh Biên!

    Trại Tĩnh Biên ở phía bắc trại Kê Xuyên mấy chục dặm.

Đêm nay quân Tống đã toàn thắng, mà Địch Thanh cũng không có ý định dừng tay lại! Một trận phải đạp phá quan ải, giành lại non sông!

    Tiếng thiết kỵ vang lên trong cơn mưa thu không dứt.



    Hoàng hôn chiếu rực rỡ trên An Viễn, máu nhộm khắp quan ải!

    Địch Thanh hăng hái ở An Viễn, chém giết ba đại cao thủ của quân Hạ là Ngôi Danh Hư, Đồ Vạn Chiến vàDạ Nguyệt Lâm, xâm nhập vào Kính Nguyên lộ của quân Hạ, phát động toàn diện phản công.

Quân Tống đại thắng trại Kê Xuyên, đánh tan tác hơn vạn kỵ binh chủ lực xuôi phía nam của quân Hạ phía nam, lấy mạng Thái thú Hồng Châu Đậu Duy Cát.

Quân Tống tiếp tục tấn công trại Tĩnh Biên, giành lại đất bị mất.



    Quân Tống chiến đồng gia bảo, quân Tống thủ uy vinh thành.



    Trong vòng vài ngày, quân Tống đã giành lại hơn nửa những vùng đất bị mất ở Kính Nguyên lộ.



    Quân Hạ nghe tiếng thì chạy trốn về phía bắc, thậm chí không dám đánh một trận với Địch Thanh.

Chiến thần tây bắc Địch tướng quân có lệnh, toàn bộ binh mã ở Kính Nguyên lộ phối hợp hành động lần này, cướp giết thiết kỵ của Tây Hạ ở phía bắc.



    Kính Nguyên lộ toàn dân đều là binh.



    Đội thiết kỵ của Địch Thanh phấn chấn, ba ngày trải qua mười một cuộc chiến lớn nhỏ, đều đại thắng, hát vang.



    Mặt trời đỏ lên, sương thu ngưng đọng, trên trời cao có bóng chim nhạn làm bạn đồng hành.



    Vẻ lạnh lùng bên trong đã biến mất, Địch Thanh đã giết đến Tam Xuyên Khẩu.

Mấy vạn oan hồn ngày xưa đã mịt mù trong cơn mưa cuối hạ.

Ngày xưa khó có thể trở về được, ngay cả những ký ức gian khổ năm đó cũng không thể trở về được.



    Địch Thanh giục ngựa đi, vẫn đeo tấm mặt nạ bằng đồng xanh.

Sau tấm mặt nạ ấy, chỉ có khuôn mặt hiu quạnh hơn cả cuối thu.



    Khuôn mặt lạnh, ánh mắt đa tình.

Địch thanh đứng cô liêu trước Tam Xuyên Khẩu, mi mắt hơi ướt.




    Núi xanh vẫn thế người đã già.


    Người không còn, tình núi vẫn còn.



    Nhìn trời cao vút một màu, khói trên sông trải dài, hắn dường như nhìn thấy được Vũ Anh đang xua binh huyết chiến, cô đơn nói:

“Huynh là người luyện võ, binh bại thì chết”.

Hắn như được nhìn thấy Vương Khuê quỳ về hướng đông, bi thương nói:

“Thần không thể phụ nước nhà, nhưng kỳ thực không đủ sức.

Thần không dám cầu xin kẻ nào chết thay, chỉ có thể tự mình chết để đền nợ nước!”

    Chuyện cũ như khắc rõ mồn một trước mắt.



    Có thể nào quyên chúng huynh đệ say rượu cùng điên cuồng ca hát?

Có thể nào quên chúng huynh đệ tình thâm ý trọng?

Bao nhiêu năm gió đao mưa tên năm xưa trôi qua nhanh như điện, xương trắng núi hoang bi ca nhiệt huyết.

Những huynh đệ đã từng là bằng hữu kia cũng không còn được thấy nữa.



    Đấng tu mi phải lấy việc thành danh làm trọng, lấy việc dương danh làm mộng.



    Nghĩ đến đây thì hắn không kìm nổi lòng chua xót, không kìm nổi hàng lệ rơi, không kìm nổi thở dài một tiếng.



    Quân thủ trong thành Dương Mục Long đã sớm hò reo hoan hô, quân Hạ vây ngoài thành sau một đêm đã bị đánh tan hết.

Địch tướng quân theo Tần Phượng lộ tiến đánh, đại chiến Kính Nguyên lộ, tiêu diệt quân chủ lực của quân Hạ, chiến đấu ở Kê Xuyên, thu lại Tĩnh Biên.

Trong vòng ba ngày mà hắn liên tục chiến đấu trong hơn trăm dặm, đánh chiếm lại Tam Xuyên Khẩu, tận sức giành lại những vùng đất mà đại Tống đã mất đi suốt một năm qua.



    Địch tướng quân đã dẫn binh đến gần thành Dương Mục Long.



    Sau trận chiến Thủy Xuyên ở Kính Nguyên, thành Dương Mục Long đã trơ lại là một cô thành.



    Binh sĩ trong thành không còn sợ hãi, cũng không cố thủ mà sớm ra nghênh đón vị tướng quân anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ.

Vó ngựa như sấm rền, tiếng hoan hô vang trời.



    Địch Thanh chỉ mong rằng được nhẹ nhàng như làn khói kia bay lên trời.

Biển trời mênh mang, đàn cô nhạn bay về phía mặt trời nhuộm đỏ.



    Áng mây chuyển động, ở bên trong dường như hiện ra một bóng hình quen thuộc.

Hình ảnh ấy mờ nhạt, như ẩn như hiện, cảm giác như tư tư sớm tối cùng nhau.



    Đám mây theo gió phiêu lãng.

Bên tai Địch Thanh như nghe được một tiếng gọi.



    Âm thanh ấy vẫn quen thuộc như nhiều năm trước, nhẹ nhàng nồng nàn.



- Địch Thanh, huynh phải sống thật tốt, để cho muội biết… Muội không nhìn lầm vị anh hùng của muội!

    Trời đất yên lặng, quan hà uốn lượn.

Tam thiên quấn quýt si mê như dây cung hoa rơi, vắng vẻ trường ca.

Hóa ra, mọi thứ chưa bao giờ rời đi, cũng không hề thay đổi.



    Trong mắt Địch Thanh đã ngấn lệ, tràn đầy tang thương.

Hắn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy mây nghê thường kia, trong lòng lẩm bẩm:


- Vũ Thường, nàng sẽ không nhìn lầm vị anh hùng của nàng.

Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đi tới chỗ Hương Ba Lạp.

Nàng nhất định phải chờ ta!

    Màu trời đỏ rực ngày thu xuyên qua đám mây trôi, những tia nắng đỏ chiếu sáng khắp nơi.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên những đóa hoa dại, dịu dàng như người tình nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve giọt sương còn sót lại trên cánh hoa.



    Giọt sương trong như nước mắt, lấp lánh trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, đóa hoa như lúm đồng tiền trên khuôn mặt người thiếu nữ trẻ.



    Gió ở biên thùy nổi lên, cổ thành nồng đậm tiết thu.

Sương mù dày đặc bao phủ con đường tiến đến trong thành lăng.

Có nhiều tiếng sáo, không biết từ nơi nào truyền đến từng hồi ca hát, lảnh lót trào dâng, làm vỡ tan cái rét, tiếng ồn ào liên tục vang lên.

Có một con chim nhạn lẻ loi bị tiếng động làm cho hoảng sợ, vỗ cánh bay lên trời cao ngàn dặm, bay qua thành Dương Mục Long để đến nơi không còn cô đơn nữa.



    Bên trong phủ thành của thành Dương Mục Long, Địch Thanh nghe thấy tiếng nhạn kêu liền ngẩng đầu ngắm nhìn.

Giây lát sau lại nhìn vào công văn trên bàn, lông mày nhíu lại, tóc bạc bên thái dương giống như thu muộn ngưng sương.



    Kính Nguyên lộ thắng lớn, thu phục cố thổ.

Tướng sĩ ở biên thùy Đại Tống đều rất sôi nổi, tinh thần dâng cao, chỉ đợi Địch Tướng quân ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức ngựa đạp qua Hoành Sơn, tiếp tục chiến đấu với quân Hạ.



    Địch Thanh lại nghĩ, mọi việc không đơn giản như vậy.

Theo tin nhận được, hôm nay, Không Tàng Ngộ Đạo thống lĩnh quân Tây Hạ phòng ngự ở Hoành Sơn, điều Sơn Ngoa nghiêm mật tử thủ tuyến đường Hoành Sơn.

Quân Tống muốn qua Hoành Sơn, sao dễ dàng như vậy?

Từ sau khi Địch Thanh chiến thắng ở đường Kính Nguyên lộ, cũng không dám lơ là, tích cực chuẩn bị chiến sự đề phòng Nguyên Hạo phản kích, lại sớm phái các binh sĩ Đãi đi tìm hiểu động tĩnh của quân Hạ.



    Mấy ngày nay, ngoại trừ việc trấn an dân chúng trong thành, lại tiến hành tế lễ cho Vương Khuê đã tử trận.

Dân chúng bên trong thành vốn đã vì cái chết của Vương Khuê mà lập nhiều mộ chôn quần áo và di vật, thành Dương Mục Long này có thể thủ vững mấy tháng, cô thành không bị phá, đều là nhờ vào cái chết của Vương Khuê đã kích động nhiệt huyết của dân chúng.


    Cô thành:

thành trì bị cô lập, không có tiếp viện.



    Lúc Địch Thanh tế bái, quân sĩ và dân chúng trong thành Dương Mục Long vui buồn lần lộn.

Buồn vì cái chết của Vương Khuê, vui vì cuối cùng Tướng quân cũng có thể chống đỡ tình hình chiến tranh ở Tây Bắc.



    Chưa đến một tháng, Địch Thanh đã dùng hành động tạo ra uy vọng vô thượng trong lòng dân chúng.

Uy vọng này ở Tây Bắc không ai có thể sánh được.



    Lúc này, Địch Thanh đang xem bản đồ của biên thùy Tây Bắc, sau đó cẩn thận suy tính xem kế tiếp nên hành động thế nào.



    Lúc này, ở ngoài phủ truyền đến tiếng vó ngựa.

Giây lát sau, Hàn Tiếu tiến vào phủ, tiến lên bẩm báo:


- Địch Tướng quân, quân Hạ ở phía nam thành Dương Mục Long đã rút hết khỏi Kính Nguyên Lộ.

Quân Hạ ở trước trại Tam Xuyên cũng có dấu hiệu lui quân về phía bắc… Mấy ngày qua, quân ta giết quân Hạ hơn vạn, thu được vô số khôi giáp và chiến mã…

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-sap-huyet-thong-kich-6-150604.html