Sẽ Phải Mãi Yêu Em - Chương 14 - Sẽ Phải Mãi Yêu Em

Sẽ Phải Mãi Yêu Em

Tác giả : Chưa rõ
Chương 14 : Sẽ Phải Mãi Yêu Em - Chương 14

Gió ngoài ban công lồng lộng thổi, khí trời giá lạnh như buốt tận tâm can.

Cái lạnh thấu đến xương tủy, đập vào da thịt, len lỏi trong lòng.

Hai mươi bốn tháng mười hai – tồi tệ.

Dòng người qua lại trên đường còn đông đúc đấy thôi, vẫn là tấp nập, vẫn là ồn ào, vẫn là náo nhiệt.

Nhưng trái ngược lại, khoảng không gian giữa một nam một nữ ở ban công là vô cùng ngột ngạt.

Triết Hải dùng một tay bóp chặt chiếc cổ trắng nõn của Vân Anh, gân xanh vì gồng mạnh mà nổi lên rõ rệt.

Ánh mắt anh nói lên tất cả, biểu thị thái độ tức giận điên người.

Cô ta, dám tát anh sao?

Người phụ nữ này quả thật là gan cùng mình ! Vết hồng hồng kèm theo cái cảm giác ran rát vẫn còn đọng lên gương mặt anh tuấn hơn người.

Anh bỗng cảm thấy ghê tởm người phụ nữ này, nhưng dù có ghê tởm hay hận đến đâu, tận trong đáy lòng vẫn là một tình yêu tha thiết, sâu đậm.

“Chết tiệt ! Anh định bóp chết tôi sao?

” “Cô nói xem?

” “….

ư…” – Vân Anh nắm chặt đôi bàn tay của Triết Hải hòng cố gắng đem nó ra khỏi cổ mình.

Cả hai cứ giằng co như thế, một người dung sức bóp chặt cổ, một người vừa kêu gào khản đặc, hơi thở suy yếu dần đi.

Đôi mắt người phụ nữ trợn trắng, cả tiếng kêu cũng không còn nữa… … Nhưng đến cuối cùng.

Cái siết chặt ở cổ dần nới lỏng ra khi Triết Hải nhìn thấy nét mặt của Vân Anh xanh mét, không một chút máu.

Là đau lòng sao?

Hay lo lắng, hoặc sợ?

Sợ nếu mình dùng sức bóp nữa, cô ta sẽ tắt thở mà chết.

Triết Hải quyết định buông tay, xoay người đi khỏi ban công mà không chút do dự.

Gió vẫn thổi, khí trời vẫn lạnh.

Mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ thoang thoảng đâu đây.

Màn đêm buông xuống phủ lên vạn vật.

Bóng tối đã làm dáng người ai đó một mình ở ban công càng thêm cô đơn tịch mịch.

Vân Anh nhìn về phía người đi trước, hắn không có ý định quay lại nhìn cô dù chỉ là một chút.

Một tay vịn vào thành lang cang, tay còn lại xoa nhẹ ở cổ

- nơi người nào đó vừa nhẫn tâm dùng sức muốn bóp chết cô, miệng không ngừng ho sặc sụa.

Ánh mắt người phụ nữ vừa đăm chiêu, vừa suy tư, lại có chút gì đó gọi là đau khổ.

“Thứ gì đó đã mất, vĩnh viễn sẽ không lấy lại được.

” * * * Vừa bước lên phòng đã thấy bóng dáng của cô vợ nhỏ đang loay hoay trải ra giường, cẩn thận lau chùi sàn nhà thật sạch sẽ, cắm cúi người làm việc mà không biết ai đó đang chăm chú nhìn mình bằng con mắt khó chịu.

Sàn nhà trơn bóng dưới bàn tay nhỏ nhắn của Tương Cầm, ra giường, gối chăn ngay ngắn cũng là dưới bàn tay đó.

Cô nghĩ, bây giờ mình đã sáng mắt rồi, không thể nào ngồi yên một chỗ được mà phải làm tròn bổn phận con dâu – người vợ của mình.

Mẹ chồng khi nãy đã dạy cô rất nhiều thứ cô không biết, như là giặt giũ, nấu cơm, vo gạo, lau chùi,.

– đó là những việc mà một phụ nữ luôn luôn phải biết.

Dù có là con nhà giàu biết bao người giúp việc đi nữa, đã là con gái, thì nên đảm đang hơn hết.

Mẹ còn nói sẽ sắp xếp cho cô đi học để không thua thiệt người ta.

Cô vừa nghĩ tới việc mình được đi học, biết được nhiều thứ hơn từ thế giới xung quanh, có thật nhiều bạn, tim đã đập rộn rang, lòng không khỏi vui sướng.

Ấy vậy mà giọng nói lạnh lẽo của ai đó đã làm tắt đi niềm vui của cô.

“Tôi đã bảo cô không được phép vào phòng của tôi, không được đụng vào đồ của tôi.

Cô quên rồi sao?

” Tương Cầm giật mình nhìn về phía cánh cửa – nơi một người đàn ông mà trên danh phận là chồng cô.

Trong đáy mắt ý cười còn chưa kịp tắt, nỗi lo sợ đã len lỏi trong tâm trí tự bao giờ.

Giọng nói của anh ta lạnh quá, lạnh lẽo như mùa đông này vậy.

Thoáng chốc, lòng của cô cũng lạnh đi vài phần… “Tôi…chỉ vào dọn phòng anh thôi.

Để anh có một chỗ ngủ thật tốt mà…” – Cô cúi đầu lí nhí nói, đứt quãng, không rõ ràng.

Triết Hải từng bước đến gần cô hơn.

Tương Cầm rụt rè lùi lại, cho đến khi lưng mình chạm vào bức tường vôi trắng từ lúc nào.

Anh dùng tay nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cô cố ý vào phòng tôi vào buổi tối như vậy là muốn câu dẫn tôi hay sao?

Tôi không chạm vào cô, thân thể cô sẽ khó chịu?

” Từng câu từng chữ của anh cứ như từng nhác dao khứa vào lòng cô vậy.

Anh ngừng lại trong vài giây, rồi tiếp.

“Đáng tiếc, cô không kích thích được dục vọng của tôi.

Để tôi dạy cô nhé!lần sau nếu có ý định muốn lên giường với tôi thì nên mặc đồ hở hang một chút, gợi cảm một chút…” “Tôi không có.

” – Cô đáp lại bằng giọng nói trong trẻo, nhưng lại run lên vì sợ.

“Tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận con dâu trong nhà thôi, chứ không cố ý vào phòng anh đâu.

Ra giường của anh nhăn nhúm, sàn nhà hơi bẩn…nên tôi mới giúp anh thôi mà…” – Cô tiếp.

“Những việc đó là do người giúp việc làm ! Cô rất muốn trở thành người giúp việc hay sao?

Được ! Từ nay tôi sẽ đối xử với cô như một người giúp việc không hơn không kém ! Từ nay ăn uống thì nên ăn chung uống chung với bọn người ở nhé.

Còn ngủ, cô nên ngủ ở phòng người làm thì đúng hơn.

Ngày mai tôi sẽ bắt cô làm mọi việc trong nhà này, xem cô còn sức nữa không!” Cô gật đầu, lại gật đầu.

Nước mắt không hiểu sao lại vô lực chảy ra, đẫm trên hàng mi cong dài.

Là tủi, là đau, là một chút nhói trong lòng.

Không lẽ ai có chồng cũng đều bị đối xử giống như cô sao?

Dưới ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, một nam lạnh lung xoay mặt lại không đối diện với vợ mình, một nữ cúi đầu vâng vâng dạ dạ.

… * * * Lại một ngày mới bắt đầu.

Ánh nắng chói chang rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào gương mặt thuần khiết của Tương Cầm làm cô thức tỉnh.

Cô thức dậy, vội vã đánh răng rửa mặt sau đó thay đồ chuẩn bị ăn sáng.

Nhưng mà, vừa bước ra tới nhà bếp thấy mẹ chồng, anh rể, Vân Anh cùng Triết Hải ngồi quây quần trên chiếc bàn ấm cúng, cô xoay mặt đi.

Triết Hải thấy cô, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn phần thức ăn của mình.

Tương Cầm liền quay sang cúi đầu chào mọi người.

“Cả nhà ăn sáng ngon miệng.

” – Nụ cười trên môi cô thực nhạt nhẽo, giống như cố gắng lắm mới nặn ra được vậy.

Chợt nhớ tới lời nói của chồng tối qua, cô khựng lại một chút, rồi xoay người bước đi.

Bà Triết cùng Triết Hạ lên tiếng:

“Tiểu Cầm à, con đi đâu thế, lại đây ăn sáng này.

” “Em dâu, em mới thức dậy cũng nên ăn chút gì đi.

” Cô nghe vậy, lễ phép đáp:

“Con không đói…” Chưa kịp nói dứt câu, giọng nói của Triết Hải đã cất lên:

“Vợ con đang giảm béo nên nhịn ăn.

Mọi người đừng lo cho cô ấy.

” Mọi người đều im lặng.

Tim ai đó nhói lên một cái khi câu nói của anh vừa dứt.

Tương Cầm cắn môi, chào tất cả một lần nữa rồi lẳng lặng cất bước đi.

Cô đi một bước, lồng ngực lại nhói, đi bước thứ hai, nó lại tiếp tục nhói lên.

Có lẽ, từ ngày lấy chồng cô bị bệnh tim mất rồi, cần chữa sớm thôi… Khi họ vừa ăn sáng xong tất, cũng là lúc dạ dày Tương Cầm mới được nhét cơm vào.

Vợ của thiếu gia lại phải ăn cơm cùng người ở.

À không, phải nói là, cô vừa là vợ, vừa là người giúp việc mới đúng.

Nên việc ngồi cùng bàn với họ là điều bình thường mà, đúng không?

Vân Anh, Triết Hạ, Triết Hải mỗi người một việc đi mất không có nhà.

Bà Triết thì như thường lệ đến bệnh viện khám sức khỏe định kì hằng tháng nên cũng không ở nhà nốt.

Cô buồn chán quá, không được nghe đài, không được trò chuyện cùng ba mẹ, mà còn phải làm hết tất cả các việc nhà.

Quản gia Lục An An bảo cô làm hết cái này tới cái kia.

Còn những người giúp việc khác chỉ việc ngồi một chỗ xem xét coi cô làm có đúng không, nếu sai thì họ sẽ lên tiếng.

Một số người tốt bụng, họ thấy cô mệt nhọc thì rót cho cô một ít nước.

Số người còn lại không để ý mấy, mà trong lòng lại cười giễu:

“Thiếu phu nhân của tôi ơi, chồng cô đâu, mẹ chồng cô đâu mà lại để cho cô chịu khổ thế này?

” Tiếng quát tháo của Lục An An vẫn không dứt khi Tương Cầm lỡ phạm sai lầm một cái gì đó.

Ví dụ như cô làm rơi ly nước, bà ấy mắng.

Khi rửa bát làm vỡ một cái, bà ấy cũng mắng.

Pha trà nhưng quá liều lượng của nước, bà ấy lại mắng.

Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng xe của bà Triết vào tới cổng, Lục An An bắt đầu thay đổi thái độ, nhẹ giọng nhắc:

“Hôm nay tôi mắng chửi cô như thế nào cũng không được phép nói với Triết phu nhân.

Nếu không, tôi sẽ mách nhị thiếu gia Triết Hải việc cô vụng về làm đổ bể đồ trong nhà.

” Vừa nghe tới hai chữ ‘Triết Hải’, Tương Cầm đã hoảng lên, vội gật đầu, trong đáy mắt có một nỗi lo âu sợ hãi.

… * * * Trong văn phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, một người đàn ông với bề ngoài anh tuấn hơn người đang vùi đầu vào công việc.

Một mớ văn kiện còn chưa được xử lí, trên bàn đầy ắp giấy tờ.

Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Triết Hải đưa tay nhận lấy.

Bên kia đầu dây là một giọng nói quen thuộc.

Không ai khác, đó chính là Trần Nam Phong.

“Giám đốc, chuyện thư ký của anh xin phép nghỉ vài hôm, thư ký mới đã được đưa tới.

Cô ấy hiện tại đang đứng trước cửa phòng.

” Triết Hải đáp gọn:

“Ừ.

Nói cô ấy vào.

” *Cạch* Tiếng cửa phòng vừa mở ra, một cô gái trẻ xuất hiện với bộ quần áo trang nhã, đầu tóc được búi cao gọn gàng, chân đi giày cao gót, make up vừa phải, không đậm quá cũng không nhạt quá.

Triết Hải kinh ngạc, đôi mắt đẹp kết hợp với hàng mi dày cộm càng thêm quyến rũ nhíu lại… “Sao lại là cô?

” “Giám đốc Triết, tôi và anh đã gặp nhau rồi sao?

” – Cô thư ký mỉm cười xinh đẹp, lộ ra hai chiếc răng khểnh cực kỳ duyên, vành môi mỏng cong lên đầy khiêu gợi.

“Không, có lẽ tôi đã lầm.

” – Triết Hải xoa nhẹ trán mình một cái.

Nếu anh nhớ không lầm, người phụ nữ này anh đã gặp ở đâu đó.

Không phải quá quen thuộc, cũng không phải ấn tượng sâu sắc gì, nhưng chắc chắn đã từng, đã từng gặp, chỉ là nhớ không ra mà thôi.

“Tôi pha cà phê cho anh nhé, anh thích cà phê không đường, không đá phải không?

Lượng nước vừa phải, không được quá nhiều cũng không quá ít.

Cà phê phải thuộc loại thượng hạn, nếu rẻ tiền thì anh không thèm để mắt tới…Tôi nói đúng chứ?

Thưa ngài giám đốc?

” – Cô ta lại cười, một nụ cười sắc sảo.

Nụ cười này, những lời nói này lại khiến Triết Hải đau đầu.

Một người phụ nữ không hề đơn giản! “Chỉ mới bước chân vào công ty, cô đã rành về tôi quá nhỉ?

” – Anh dựa lưng vào chiếc ghế xoay, chân đạp nhẹ vào thành bàn làm ghế di động qua lại.

Cô thư ký bước đến gần hơn, chống tay lên bàn làm việc, mặt đối mặt với Triết Hải.

“Dĩ nhiên, nếu tôi không thể hiện mình vượt trội hơn người khác e rằng bản thân sẽ không đứng ở đây được bao lâu.

Thương trường giống như chiến trường vậy, ngoài năng lực làm việc ra, còn phải dùng tới đầu óc.

Thông minh một chút, lanh lẹ một chút, và còn biết điều, thì sẽ hơn người khác một bậc.

” Hai ánh mắt nhìn nhau bằng sự kiêu ngạo.

Đối phương chợt nhận ra, người trước mặt mình căn bản không tệ! Triết Hải ngũ quan anh tuấn khôi ngô.

Cô gái trước mặt xinh đẹp đến động lòng người.

Một sự kết hợp thực hoàn hảo.

Một giây… Hai giây… Ba giây… Nữ thư ký đột ngột đứng dậy chuẩn bị bước đi.

Trước khi ra khỏi cửa phòng làm việc, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh rồi nói.

“Giám đốc à, một lát nữa, ngài đừng quên thưởng thức cà phê của tôi nhé!” … Mặt trời bắt đầu lặn, từng tia nắng bé xíu màu cam nhạt len lỏi qua cửa kính trong suốt.

Một ngày nhạt nhẽo trôi qua, nhường chỗ cho buổi chiều ảm đạm.

Lại là sự cô đơn vây kín trong tâm hồn, lại là sự mệt mỏi khắp thân thể nhỏ bé.

Tương Cầm mệt nhọc nhìn về phía ánh tà dương đang dần dần lùi về sau rặng tre già mọc ở đầu vườn.

Hôm nay cô làm việc rất nhiều, thật sự rất nhiều.

Dường như tất cả việc lớn nhỏ trong nhà cô đều làm tất.

Bà Triết có hỏi, cô chỉ gật đầu thưa rằng:

“Con ở không rất buồn chán.

” Thật ra, trong lời nói đó có chút miễn cưỡng.

Cô là bị bắt buộc, nếu không làm hết tất cả các việc Lục An An giao, bà ấy sẽ mách với Triết Hải – chồng cô mất.

Khi hoàn thành xong, cô mệt mỏi dựa vào tường trong giây lát, nhắm mắt lại, cố quên đi sự đau nhứt ở bả vai, ở lưng, ở khắp người.

Nhận ra rằng không khí lúc bấy giờ quá ngột ngạt, chỉ sợ cô ở đây thêm chút nữa sẽ hít thở không thông.

Thế là cô quyết định ra khỏi nhà đi dạo.

Chẳng sao cả ! Nếu đã hoàn thành mọi việc, cô có quyền tự do của mình rồi, làm sao phải sợ bị quở trách cơ chứ?

Với lại, ra ngoài một chút chắc là không sao… Chỉ là dạo phố quanh quẩn gần đây thôi mà.

… Trời chiều với từng cơn gió mát lạnh đập vào da thịt.

Cảm giác man mát ở da, cô thích thú vô cùng.

Đúng là, ngoài phố có vẻ đông đúc hơn, nhưng dễ chịu hơn trong nhà rất nhiều.

Nhất là không khí tươi mát ở đây, làm tinh thần cô trở nên thoải mái.

Cô không dám đi xa lắm, vì sợ lạc đường, rồi sau đó lại bị Triết Hải la mắng nếu anh tìm được.

Ai bảo, cô là một cô gái nhút nhát thế cơ chứ?

Mà khoan, vì sao trong đầu lúc nào cũng có hai từ “Triết Hải” quanh quẩn vậy… Cô lắc đầu, lại tiếp tục cuốc bộ.

Chợt có tiếng nói cãi cọ đằng sau của một nam một nữ làm cô như thức tỉnh khỏi những suy nghĩ khó hiểu trong lòng.

“Anh đừng bỏ rơi em chứ?

Đừng bỏ mặc em mà.

Em biết là anh còn rất yêu em…” – Cô gái nào đó gào khóc, ôm lấy hông của chàng trai kia.

Anh ta cũng thật vô tình, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay của cô ấy, xoay người lại đối diện với cô ta, rồi thốt ra lời lạnh nhạt.

“Cô lầm rồi, tôi đã hết yêu cô từ lâu.

Hãy trở về bên Trần Nam Phong, đừng làm phiền tôi nữa.

” – Hồ Vĩnh Khoa nhăn mặt khổ sở, hết cách nói với cô gái này.

Cô ta đau khổ biết mấy, vẫn khóc lóc thảm thiết:

“Không phải đâu ! Người anh yêu là em mà ! Anh có biết em đã chia tay với Nam Phong vì anh hay không?

Tại sao lại nhẫn tâm thế chứ !.

” Hồ Vĩnh Khoa lắc đầu chán nản, nhưng trong giây phút dầu sôi lửa bỏng đó, mắt anh bỗng sáng lên.

“Người tôi yêu ở đằng kia ! Tôi đã từ lâu không còn cảm giác gì với cô nữa rồi !” Vĩnh Khoa đưa tay chỉ về phía Tương Cầm, sau đó bước vội lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhanh đến nỗi cô không thể nào tránh kịp.

Hai mắt mở to nhìn người đang hôn mình, Tương Cầm hoàn toàn không hiểu gì cả.

Cô lấy lại tinh thần, trong đầu hiện lên tám chữ:

“Mình đã có chồng, đây là người lạ.

” Cô đưa tay đẩy hắn ra, nhưng phát hiện sức của anh ta quá mạnh…

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-se-phai-mai-yeu-em-chuong-14-239514.html