Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Người không hiểu về sưu tầm - Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 947 : Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Người không hiểu về sưu tầm

  Phẩm Bảo Trai quản lý được hiện đại hoá, có hồ sơ đặc biệt trên máy tính, không lâu sau người phục vụ kia liền đi trở lại.

Còn có 1 thanh niên chừng ba mươi tuổi cùng cô đi tới, người phục vụ kia đi ở phía sau hắn.

Người thanh niên kia cung kính đứng trước mặt Lý Dương, nhỏ giọng nói:

- Chào ngài, nửa năm trước có người đem thanh kiếm này đến cửa hàng, lúc ấy người quản lý đã thu mua rồi niêm yết giá một ngàn năm trăm tệ, nửa năm qua có rất nhiều người hỏi qua, nhưng người có hứng thú không nhiều!

- Lý đại ca, đây là phó giám đốc Đường, anh ấy quản lý mảng đồ đồng thau này! Tiêu Nham nhỏ giọng nói bên tai Lý Dương, hai ngày này hắn không chơi không ở đây, đã góp sức vào triển lãm này, mấy chục nhân viên nơi này hắn đều quen.

Phó giám đốc Đường gật gật đầu cùng Tiêu Nham, mắt nhìn tư liệu mới in ra trong tay, lại tiếp tục nói:

- Đáng tiếc thanh kiếm này khi thu mua lại cũng không có tên, chúng tôi cũng không biết nó rốt cuộc tên là gì, bởi vì rất cổ, cũng bắt mắt nhưng phẩm chất không tốt, chúng tôi mới để ở đây! Lý Dương hỏi tên của đồ cổ, điểm ấy vừa rồi người phục vụ đã nói, cửa hàng đồ cổ lớn thế này, phục vụ như vậy đã là rất tốt, bất kỳ nhân viên nào cũng đều rất thận trọng, vấn đề của khách hàng đều phải nhớ rõ.

- Một ngàn rưởi đúng không?

Lý Dương cúi đầu trầm ngâm, phó giám đốc Đường lập tức gật đầu, nói :

- Vâng, nhưng hôm nay là triển lãm của ông chủ chúng tôi, có thể giảm giá tám phần! Tám phần, tương đương trừ đi ba trăm đồng, đây đối với Lý Dương mà nói không là gì, người phục vụ cũng đã báo cáo thân phận Lý Dương, hắn cũng quen Tiêu Nham.

Giảm 8%, không phải chỉ mình Lý Dương, hôm nay người đến cửa hàng của Thiệu Chí Hiên đều được ưu đãi như vậy, mua đồ rẻ tiền thì nghĩ không đáng bao nhiêu, nhưng mua hơn mười vạn, mấy chục vạn, có thể tiết kiệm một món tiền lớn.

- Được, thanh kiếm nầy tôi mua, xin hỏi các anh có dư vỏ kiếm hay không ?

Lý Dương lấy tiền từ trong túi ra hơn một ngàn đồng, kỳ thật thanh kiếm nầy đừng nói là một ngàn rưỡi, chính là một vạn rưỡi, mười lăm vạn Lý Dương cũng sẽ mua.

Hắn có cảm giác, thanh kiếm này có liên hệ với thanh bảo kiếm trong nhà.

Thanh kiếm trong nhà, Lý Dương mất tám mươi vạn mua về, cái thanh liếm này giống thanh kiếm trong nhà, nhưng so về giá cả, mua thanh kiếm trong nhà với thanh kiếm này như mua rau cải vậy.

- Thật là ngại, chúng tôi không có vỏ kiếm, nhưng tôi sẽ bọc lại thật tốt cho ngài! Phó giám đốc Đường dẫn Lý Dương đi đến quầy thu ngân, lại đưa thanh kiếm cho người phục vụ kia.

Nếu là khách hàng bình thường, chỉ mua đồ có giá trị hơn một ngàn đồng hắn tuyệt đối sẽ không tự mình ra mặt, bất kể nói thế nào hắn cũng là quản lí, chủ yếu phục vụ những khách hàng lớn.

Nhưng Lý Dương lại khác, Tiêu Nham đi cùng hắn, lại là khách mời của ông chủ, khách của ông chủ hôm nay, bất kỳ một người nào bọn họ đều không dám coi thường.

Thanh toán rất nhanh, thanh toán tiền lấy được hóa đơn, thanh kiếm kia cũng trở thành của Lý Dương .

- Lý Dương, thanh kiếm kia, sao em cảm giác có chút quen thuộc?

Sau đó, Vương Giai Giai mới nhắc đến nghi hoặc trong lòng cô, khi Lý Dương làm việc, hoặc là nói chuyện cùng người khác, cô chưa bao giờ tùy tiện nói chen vào.

Lý Dương mỉm cười, nhéo cái mũi nhỏ của cô, nhẹ giọng nói:

- Em không nhớ sao, hồi đầu năm khi anh mua Can Tương bảo kiếm!

- Được rồi, em nhớ ra rồi, thảo nào em thấy quen thuộc như vậy! Vương Giai Giai kêu lên, lại cả kinh nói:

- Lý Dương, chúng ta lần trước bị gạt mà, em nhớ lần trước anh mua giá tám mươi vạn, thanh kiếm nầy chỉ cần một ngàn rưỡi sao?

Lúc trước khi mua Can Tương, bọn họ ấn tượng rất sâu, chính là vì bề ngoài không tốt giá lại rất cao, Vương Giai Giai vừa rồi cũng là nhất thời chưa nhớ ra được, được Lý Dương nhắc nhở liền nhớ lại, thanh kiếm đó cùng thanh kiếm vừa mới thấy kia quả thật là một đôi.

Sau đó, rốt cục cô hiểu được vì sao lại có cảm giác quen thuộc.

Kiếm giống nhau, cửa hàng của người ta lớn như vậy chỉ bán một ngàn rưỡi, Lý Dương mua trên quán lề đường lại mất tám mươi vạn, nên theo bản năng cô cảm giác là bị lừa, điều này khiến trong lòng cô lại có chút bất bình.

Tám mươi vạn kia, quyên cho hội từ thiện, lại có thể trợ giúp không ít trẻ.

Phó giám đốc Đường quay đầu, kinh ngạc nhìn bọn họ, tiếng của Vương Giai Giai rất lớn, bọn họ cũng nghe được, dùng tám mươi vạn đi mua thanh kiếm như vậy, phó giám đốc Đường không biết nên nói về họ như thế nào.

Này nay người trẻ tuổi có tiền, nhưng tựa hồ lại hơi ngốc, cổ kiếm như vậy nhìn từ đâu đều không có giá trị tám mươi vạn.

Phó giám đốc Đường không biết thân phận Lý Dương, hình tượng Lý Dương ở trong lòng hắn cũng giảm xuống, tuy rằng còn chưa phải là người giàu có đốt tiền, nhưng ít ra cũng là người không hiểu về sưu tầm.

May mắn hắn không biết thân phận Lý Dương, bằng không lời này nói ra không biết bao nhiêu người cười đến rụng răng.

Lý Dương không hiểu sưu tầm, toàn Trung Quốc phỏng chừng cũng không người nào biết sưu tầm , cả Trung Quốc, không ai có bảo bối tốt hơn, thần kỳ hơn so với Lý Dương, ngay cả ông chủ lớn của họ, cũng phải tìm Lý Dương mượn bảo bối ủng hộ hoạt động.

Tiêu Nham thì có vẻ thực kinh ngạc, quản lí Đường không biết Lý Dương, có thể thế nhưng hắn lại biết rõ ràng thân phận Lý Dương, còn có người có thể lừa được Lý Dương, đây quả thực chính là chuyện không tưởng.

Nhưng Vương Giai Giai là vị hôn thê của Lý Dương, lời cô nói có thể tin, Lý Dương lại không phản bác, việc này thật là có khả năng, Tiêu Nham cũng không biết nói như thế nào.

Lý Dương như không thấy được ánh mắt của bọn họ, cười ha hả nói:

- Lừa hay không lừa cũng không sao, vui vẻ là tốt rồi! Lấy được kiếm cổ, Lý Dương đưa cho Lưu Cương cầm, cầm trên tay như vậy thật đúng là có thể dọa người.

Ít nhất không ai biết cổ kiếm trong tay bọn họ chỉ có giá hơn một ngàn đồng, rất nhiều người đều nghĩ đây là cái gì rất đó rất tốt, ở Phẩm Bảo Trai, đồ vật có giá hơn một ngàn đồng tuyệt đối là rất bình thường, sẽ không được bọc kín như vậy.

- Lý tiên sinh, Lý tiên sinh.

Mới vừa đi vài bước, xa xa lại truyền tiếng kêu, Thiệu Chí Hiên đã sắp xếp xong Mao Sứ, lại trở lại.

Thiệu Chí Hiên đi đến bên người Lý Dương, cung kính nói:

- Lý tiên sinh, triển lãm của tôi lập tức bắt đầu, một hồi cậu thay mặt khách quý, nói vài lời được không?

Hai mắt phó giám đốc Đường nhíu lại, dần dần lại trừng lớn.

Hắn có thể cảm giác được, ông chủ tỏ ra tôn kính đối với Lý Dương, đây mới thực là tôn kính, người có thể làm cho ông chủ của bọn họ đối đãi như vậy cũng không nhiều.

Lý Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Thiệu tiên sinh, tôi nhìn khách quý phát biểu coi như xong, tôi không biết ăn nói, ngài để người khác đi! Thiệu Chí Hiên có vẻ có chút tiếc hận, nói :

- Vậy được rồi, vậy lát nữa khi triển lãm chính thức bắt đầu, cậu nhất định phải lên nhé! Lý Dương không phát biểu, thật làm cho hắn có chút tiếc nuối, không khoa trương mà nói, Lý Dương hiện tại nổi danh nhất trong giới sưu tầm, Lý Dương có thể nói mấy câu, trên mặt của hắn cũng sẽ tăng vẻ đắc ý.

Nhưng Lý Dương không muốn, hắn cũng sẽ không cưỡng ép.

- Tiểu Đường, chuyện gì vậy?

Thiệu Chí Hiên thấy bọc vải trên tay Lưu Cương, nhịn không được lại hỏi một câu, quản lí Đường lập tức đã đứng lại, cúi đầu, đem chuyện mới xảy ra nói một lần.

Đương nhiên, những lời Vương Giai Giai nói hắn là chắc chắn sẽ không nói, chỉ nói Lý Dương mua cổ kiếm của họ.

Nghe xong câu chuyện, Thiệu Chí Hiên lập tức lớn tiếng kêu lên nói :

- Các cậu sao lại lấy tiền của Lý tiên sinh tiền, trả lại, nhanh trả lại đi, cái này sao có thể được! Lý Dương hơi ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:

- Thiệu tiên sinh, hơn một ngàn đồng, không đáng bao nhiêu, ngài đừng khách khí ! Thiệu Chí Hiên suy nghĩ, trực tiếp gật đầu, nói:

- Cũng được, vậy thôi, Tiểu Đường, bắt đầu từ giờ cậu luôn luôn đi theo Lý tiên sinh, anh ấy cần cái gì thì cậu làm cái đó, lại có thứ Lý tiên sinh vừa ý, chỉ cần là của chúng ta, vô luận là cái gì, cũng không cần lấy tiền, hiểu chưa?

Hơn một ngàn đồng, quả thật không đáng truy cứu, hắn thật ra biết bản thân và gia đình Lý Dương, cũng không muốn tiếp tực vấn đề này.

Mà hắn cũng không còn thời gian đi cùng Lý Dương, khách tới rất nhiều, có nhiều người đều cần hắn tự mình ra mặt, chỉ có thể dặn dò quản lý của mình giúp đỡ hắn.

Tiêu Nham đã đi cùng Lý Dương, nhưng Tiêu Nham cũng là khách, không bằng phái người trong cửa hàng đi.

- Dạ! Quản lí Đường lập tức gật đầu, nhưng trong lòng rộn lên một sự kinh hãi, trong nội tâm của hắn thì đang suy đoán thân phận Lý Dương.

Hắn không biết Lý Dương là ai, nhưng hắn biết thế lực của ông chủ, biết trọng lượng lời ông chủ vừa mới nói.

Lý Dương vừa ý cái gì, cũng có thể tùy ý lấy đi, có nghĩa là cả Phẩm Bảo Trai này đặt ở trước mặt Lý Dương, để cho hắn tùy tiện lựa chọn.

Nếu Lý Dương tham lam, hoàn toàn có thể lấy đi vài món bảo bối quý nhất nơi này, vậy cũng đáng giá hơn một ngàn vạn.

Thiệu Chí Hiên lại dặn dò quản lí Đường vài câu, mới vội vàng rời đi, hoạt động lập tức bắt đầu, hắn thật sự không có thời gian ở lại đây .

Quản lí Đường đối với Lý Dương tựa hồ càng cung kính hơn, nhỏ giọng hỏi:

- Lý tiên sinh, ngài muốn xem gì, tôi dẫn ngài đi?

Nhưng những suy đoán trong lòng hắn kia tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra, không như vậy, hắn cũng không thể còn trẻ như vậy đã được làm đến phó giám đốc nơi này.

- Không cần, ta đến thẳng triển lãm đi! Lý Dương cười lắc đầu, vừa rồi khi quan sát cổ kiếm, hắn thuận tiện dùng năng lực đặc thù xem toàn bộ bảo bối trong cửa hàng, Phẩm Bảo Trai thực lực không tồi, có rất nhiều tinh phẩm, cũng có mấy cái có thể mua được.

Nhưng đó chỉ là tiểu lậu, đã không hấp dẫn được Lý Dương, vả lại Thiệu Chí Hiên còn nói qua như vậy, hắn cũng ngại không tiêu tiền mà đi lấy đồ của người ta, điều này không phải thói quen của hắn.

- Ngài chờ chút, tôi đi cùng ngài! Quản lí Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nội tâm của hắn đang vui mừng, may mắn người trẻ tuổi trước mắt này không phải cái loại người không có thể diện, không nhân cơ hội chủ nhân hào phóng mà xông lên, nếu Lý Dương thực chọn đi những bảo bối ở đây, trong lòng hắn cũng sẽ đau.

Trong tiềm thức hắn coi Lý Dương là kẻ dễ dàng bị lừa, là một người không hiểu về sưu tầm, ở trong lòng hắn, bảo bối tốt rơi vào trong tay người như thế chính là phí phạm, quản lí Đường tuổi còn trẻ, nhưng đối với văn hóa đồ cổ lại có một tình cảm chân thành.

Điểm ấy, rất giống Tiêu Nham, hai người đều rất yêu thích văn hóa cổ.

Triển lãm của Thiệu Chí Hiên được tổ chức ở đại sảnh tầng 6, quản lí Đường mang theo Lý Dương bọn họ đi lên, trước cửa đã đầy người, hoạt động sắp bắt đầu, những người này đều ở bên ngoài chờ đợi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-sieu-cap-hoang-kim-thu-nguoi-khong-hieu-ve-suu-tam-47845.html