Thần Ma Chi Mộ - Lần thứ tư vào Tiên Mộ. - Thần Ma Chi Mộ

Thần Ma Chi Mộ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 107 : Thần Ma Chi Mộ - Lần thứ tư vào Tiên Mộ.

Triệu Thụy cùng Chung Quý ngồi xe quay trở về công ty.

Vừa bước vào cửa công ty, Lâm Tuyết Di liền biết được tin tức, từ văn phòng đi xuống, dò hỏi :

“Vấn đề của Cửu Châu thương trường xử lý tốt chứ ?

Đến cùng là nguyên nhân gì ?

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là Card bị hỏng, cho bọn hắn thay, hết thảy đều khôi phục lại như thường.

” Chung Quý đi tới góc tường, đem bao công cụ ném vào trong góc, sau đó trả lời.

“Vậy là tốt rồi.

” Lâm tuyết gật gật đầu, cười cười chuyển hướng Triệu Thụy, lại hỏi , “Triệu Thụy, gặp được Ngô tổng chứ?

Có hay không đề nghị với hắn thanh toán tiền ?

“Gặp được rồi ! Ta cũng đã có nêu ra yêu cầu này với ông ta.

” Triệu Thụy đem rương máy cất cẩn thận, sau đó vỗ vỗ tay đáp.

“Kết quả như thế nào Nàng mở ra an phòng công ty này chỉ là một công ty nhỏ, tài chính tự nhiên sẽ không hùng hậu, lại bị Cửu Châu thương trường kéo dài hai mươi vạn khoản tiền công trình dài đến mấy tháng, tài chính thật sự là có chút căng thẳng rồi.

Trong các nhân viên trong công ty, cùng đều đem ánh mắt hướng đầu về Triệu Thụy, bởi vì, công trình này có quan hệ đến số tiền lương của bọn họ, ai nấy đều khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Triệu Thụy cười, đem chi phiếu lấy ra, đưa cho Lâm Tuyết Di, nói :

“Ngô tổng luôn là một người rất sảng khoái, ta cùng hắn nhắc tới vấn đề này, hắn liền trực tiếp ký hai mươi vạn chi phiếu rồi đưa cho ta!” “Cái gì?

Hắn trực tiếp đem tiền dự án công trình thanh toán hết thảy ?

Ngươi…ngươi nói là thật sự?

” Lâm tuyết Di kinh hãi, vội vàng cầm tờ chi phiếu vào tay.

Cẩn thận đếm con số trên mặt chi phiếu, nàng không khỏi sững sờ tại chổ, cảm giác khó mà tin được vào mắt của mình ! Nàng mất vô số tâm lực, lời hay cũng, dây dưa đã mấy tháng, nhưng không có hiệu quả, thậm chí không có từ Ngô Bằng Phi lấy được câu trả lời xác định ngày trả khoản tiền.

Mà Triệu Thụy chỉ là đi một chuyến, dĩ nhiên liền đem hai mươi vạn tiền công trình , một xu cũng không thiếu đem trở về.

Hiện tại nàng xem ,đây quả thật chính là một cái kỳ tích.

Lâm Tuyết Di như thế nào cũng nghĩ không thông, Triệu Thụy rốt cuộc thi triển ma pháp gì mà làm cho kẻ từ trước đến nay luôn luôn keo kiệt như Ngô Bằng Phi lại ngoan ngoãn đem tiền chi ra.

Những người khác trong phòng làm việc cũng thấy kinh ngạc, đồng loạt hét lên :

“Thật vậy chăng?

Vậy mà hai mươi vạn công trình khoản thật sự đã về tới rồi.

” “Không thể nào ! Ngô Tổng có tiếng là khó chơi a! Thế mà sảng khoái đem công trình khoản thanh toán !” “Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích! Ngô tổng đột nhiên đổi tính sao?

” “Triệu công! Ngươi thật là tài a! Ngày thứ nhất đi làm, đã lập công lớn vậy rồi!” “…” “…” Lúc này, Chung Quý cười nói chen vào :

“Triệu công hình như rất được Ngô tổng thưởng thức, cùng Ngô tổng quan hệ phi thường tốt, ta thấy được Ngô tổng tự mình đem Triệu Công đưa đến ngoài cửa lớn của thương trường.

Ánh mắt rất nhiệt tình đấy chứ ! “A ! Không thể nào !” “Chung công, ngươi không nhìn lầm sao ?

” “Ngô tổng là lão bản của Cửu Châu thương trường! thân phận rất lớn ! Rất là lớn nha ! Như thế nào lại đích thân đưa Triệu Công đến ngoài cửa lớn !” “Chính là ! Ngô tổng nhưng nổi danh thế lợi a !”(1) Những người khác còn chưa hết kinh ngạc, vừa nghe Chung Quý nói những lời này, lại những người đó kêu lên những tiếng kinh ngạc.

Trong công ty các nhân viên nhìn về phía Triệu Thụy, ánh mắt không khỏi có vài phần khác thường mà tâm tình có chút hoài nghi, lại có phần kinh dị.

Ngoài ra còn có chút hâm mộ hòa cùng tôn kính.

Tất cả mọi người rất tò mò, Triệu Thụy đến cùng Ngô tổng nói cái gì.

Dĩ nhiên làm cho Ngô tổng thống khoái thanh toán công trình khoản, thậm chí tự mình đưa tiễn đến cửa thương trường.

“Triệu Thụy.

Ngươi cùng Ngô tổng nói những gì a ?

Làm cho Ngô tổng hắn tính cách đại biến ! Nếu không phải là ngươi đem chi phiếu cho ta thì có chết ta cũng không tin đấy là sự thật !” Lâm Tuyết Di nhìn khuôn mặt Triệu Thụy, thử dò hỏi một câu.

Những người khác đều duỗi thẳng cổ, chờ đợi hắn trả lời.

“Ta không theo hắn trò truyện gì cả, chỉ là nói Lâm tổng bảo ta đến thu công trình phí, sau đó Ngô tổng phi thường sảng khoái đem chi phiếu ký .

” Triệu Thụy nhún vai nói.

Hắn không nói dối, chỉ là đem một sô việc che giấu một chút mà thôi.

“Đơn giản như vậy?

Không thể nào?

” Lâm Tuyết Di lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Thụy, trên mặt đổi tới đổi lui.

Muốn tìm ra một tia khả nghi, nhưng là, tìm hồi lâu, cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào.

“Ngô tổng hình như không có dễ nói chuyện như vậy đi ?

Ta tìm hắn thật nhiều lần, hắn đều lấy cớ qua loa tránh né ta chứ !” Triệu Thụy cười, giải thích :

“Đại khái là Ngô tổng hôm nay tâm tình rất tốt, hơn nữa Lâm tỷ ngươi lại thúc giục thiệt nhiều, cho nên dứt khoát thanh toán, cầu được một bên tai thanh tịnh, ta có thể lấy được tiền, bất quá là vận khí tốt một chút mà thôi.

Về phần hắn Đưa ta đến cửa là bởi vì hắn cũng vừa lúc ra ngoài, nên thuận đường.

” “Phải không?

” Lâm Tuyết Di trong lòng mặc dù có đôi chút hoài nghi, nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới, dù sao công trình khoản cuối cùng đã thu hồi toàn bộ, vấn đề tài chính của công ty cũng được giảm bớt, tạm thời vượt qua nguy cơ, bao nhiêu đây cũng đã đủ rồi.

Về phần Triệu Thụy đến cùng như thế nào làm được, nếu hắn không muốn nói, cũng không cần truy hỏi đến cùng.

“Có lẽ sự thật là như vậy.

Ta mời mọi người ăn cơm! Xem như chúc mừng.

” “Tốt, tốt” “Lâm tỷ hôm nay mời khách !” Tất cả thành viên trong công ty cười cười, vỗ tay, hào khí nhiệt liệt phi thường.

“Đều làm chuyện nên làm thôi! Đợi tan ca, chúng ta đi đến Bạch Hạc Lâu ăn cơm.

” Lâm Tuyết Di phất phất tay nói.

Thành viên trong công ty nghe xong lời này, đều làm việc của chính mình, Triệu Thụy cùng Chung Quý, còn lại đều tự quay về vị trí của mình nghỉ ngơi.

Lâm Tuyết Di lên lầu, chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, đi tới một nửa, đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Triệu Thụy liếc mắt một cái.

Không biết như thế nào, nàng đột nhiên cảm giác được, cái chàng thanh niên có màu da khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, nhìn qua phi thường thuần phác , trên người tựa hộ bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, làm cho nàng có điểm nhìn không thấu.

Nàng cảm giác được, cách nhìn cùng nhận thức của chính mình trước kia đối với Triệu Thụy, tựa hồ có chút quá mức đơn giản.

Sau khi tan việc, Lâm Tuyết Di cùng nhân viên trong công ty kêu lên, đi đến phụ cận khách sạn ăn bữa cơm.

Trong bữa tiệc, uống chút rượu, nói hết thiên nam địa bắc, quan hệ của Triệu Thụy cùng các thành viên khác đã lặng lẽ kéo lại gần thêm, xem như hoàn toàn dung nhập công ty này, được những thành viên khác tiếp nhận.

Mặc dù hắn vẫn là thử việc, nhưng những người khác đã đem hắn đối xử như nhân viên chính thức .

Tiến vào công ty ngày thứ nhất, đã đem về hai mươi vạn công trình khoản, công lao lớn như vậy, ai cũng không có khả năng cùng hắn so sánh.

Kế tiếp là một đoạn cuộc sống, Triệu Thụy ban ngày đi làm, ban đêm ngay trong nhà tu luyện, đồng thời lẳng lặng đợi đêm trăng tròn đến.

Hắn trong lòng có chút hưng phấn, lại có chút chờ mong, không biết lúc này đây tiến tòa Tiên Ma Lăng Viên, từ đó đạt được cái dạng bảo vật gì.

Cuộc sống trôi qua rất nhanh chóng,nháy mắt một cái hơn hai mươi ngày liền qua đi, giờ đã là mười lăm âm lịch.

Bởi vì đến lúc triệu hoán tiến vào Tiên Mộ, sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, công ngụ của Triệu Thụy lại tại khu dân cư đông đúc trong thành thị, bởi vậy, hắn đi làm về liền từ công ty, ngồi xe đi về vùng ngoại ô, sau đó tìm một ngọn núi nhỏ hoang tàn vắng vẻ, lẳng lặng chờ đợi thời cơ tốt nhất .

Trăng tròn đêm xuân càng lên càng cao, vẫn lên tới giữa bầu trời đêm, đem ngân huy rơi đại địa, nhuộm cho mặt đất một mầu ôn nhu dần lên.

Triệu Thụy thấy thời cơ đã đến, bốn phía không người nào, vì vậy từ trong nhân càn khôn lấy ra tiên bài vào mộ, giơ lên cao cao, làm cho nguyệt quang nguyên vẹn dung nhập vào tiên bài.

Qua một lát, từ tiên bài bên trong tản mát ra lất phất vầng sáng màu trắng sữa, vầng sáng từ từ khuếch trương, càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng ngời, cơ hồ đem bầu trời đêm đồng thời chiếu sáng! Không gian phụ cận bắt đầu chấn động, bắt đầu không hề quy tắc mà vặn vẹo dần lên, một tòa cao tới mười thước, hình thức cổ phác uy nghiêm, đường nét ngắng gọn lưu loát, bốn phía mây mù lượn quanh cánh cửa lớn bằng đá, mang theo ù ù những tiếng oanh minh, từ trong không gian vặn vẹo chậm rãi xuất hiện.

Lóe ra một đạo thang tiên mang ánh sáng màu bạc, từ bên cửa đá kéo dài đến dưới chân Triệu Thụy.

Triệu Thụy lần này đã là lần thứ ba sử dụng tiên bài vào mộ, đối với viễn cổ thạch môn để tiến vào tiên ma lăng viên , hắn đã phi thường quen thuộc, trong lòng chỉ có một loại kích động vì sắp thu hoạch bảo vật , còn lại cũng không có nửa điểm cảm giác khẩn trương.

Trong mắt hắn, tấm viễn cổ thạc môn này giống như là bảo vệ hi thế bảo khố, chỉ hoan nghênh hắn một người tiến vào.

Hắn thậm chí đã chứng kiến, đóng băng tại trong tiên mộ là viễn cổ bảo vật, đang hướng về phía hắn vẫy tay mời gọi.

Thoáng bình phục, tâm tình hắn có một chút hưng phấn, Triệu Thụy làm cho chính mình buông lỏng, sau đó theo tiến lên cái thang mang ánh sáng màu trắng sữa, hướng cửa đá đi đến.

Đạp lên tiên thang, mười bậc mà lên, bước vào viễn cổ cửa đá.

Thân thể hắn tiến vào viễn cổ thạch môn trong nháy mắt, cánh cửa to lớn khổng lồ này.

Chợt cấp tốc khởi động, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không gian lại khôi phục bình tĩnh, vầng sáng màu trắng sữa cũng không thấy tung tích, phảng phất hết thảy đều chỉ là mộng ảo, cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Triệu Thụy chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, lại lần nữa về tới trung tâm Tiên Ma Lăng Viên.

Bốn phía hết thảy như cũ, tuyệt vời mà cũng lại có đôi nét đau thương của tiên âm, nhẹ nhàng man mác như có như không, thẳng vào đáy lòng.

Ánh sáng màu vàng vĩnh viễn đẹp rực rỡ như vậy, làm cho người ta tâm động thần mê, những tấm mộ của tiên ma như một cánh rừng, tại trung tâm mộ viên lẳng lặng xếp hàng, hoan nghênh hắn lần nữa quang lâm.

1:

thế lợi :

ý nói kẻ tiểu nhân thấy lợi mà quên nghĩa, câu này ngày xưa thường được dùng để mắng chửi thương nhân, từ thời xưa thương nhân vốn không được coi trọng bắt đầu từ thời Hán trọng nho khinh thương nên mới có câu sĩ

- công – nông thương, thương nhân được xếp cuối cùng do bản tính chỉ cầu ích lợi của thương nhân,mãi đến Đường – Tống thương nhân mới dần thay đổi được vị trí xã hội của mình

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-than-ma-chi-mo-lan-thu-tu-vao-tien-mo-41662.html