Thần Thương Vô Địch - Tật Phong Kỵ Sĩ. - Thần Thương Vô Địch

Thần Thương Vô Địch

Tác giả : Chưa rõ
Chương 28 : Thần Thương Vô Địch - Tật Phong Kỵ Sĩ.

  “Thật sao?

Có thể đại chiến với ngươi một hồi sao?

” Triệu Vân từ lục thức chi môn đi ra nghe Triệu Vân thuật lại, gật đầu nói :

“Ngươi hồi tưởng lại quá trình chiến đấu cùng hắn cho ta xem.

” Triệu Lôi nhắm mắt cố gắng nhớ lại.

Mạt Lạp Ti mang một ít khẩn trương nhìn hắn, nàng không biết Thần Minh trông chừng Triệu Lôi có thể hay không chán ghét chính mình.

Nếu như Thần Minh kia đối với mình không có hảo cảm thì xong rồi.

Nàng đoán Triệu Lôi là hậu nhân của Thần Tộc viễn cổ, nhưng không nghĩ tới tùy thời có Thần Minh phủ xuống bảo hộ Triệu Lôi, nàng sợ mình lớn mật đến gần Triệu Lôi sẽ làm Thần Minh kia không thích.

Huống chi nàng lại liều lĩnh làm tỷ tỷ Triệu Lôi.

Nói như vậy, Thần Minh cũng cực kỳ kiêu ngạo, không cho phép bất kẻ nào khinh nhờn, nếu không một khi nổi giận lên thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

“Cương thi này bình thường cũng không quá mạnh, chẳng qua là có ngoại lực giúp đỡ, tạm thời gia tăng lực lượng.

” Triệu Vân cảm nhận trí nhớ chiến đấu của Triệu Lôi, mỉm cười nói :

“Hơn nữa chiêu thức của hắn vô cùng ngốc, ít có hiệu quả.

Lần sau nếu cùng người như vậy giao thủ, thì trọng điểm tiến công là hạ bàn, nhược điểm bọn họ là ở hai chân.

” “Lúc thấy hơi thở của hắn biến hóa rất lớn cũng có chút ngạc nhiên nên không có để ý đến thủ pháp công kích của hắn.

” Triệu Lôi mang một ýt ngượng ngùng nói :

“Hiện tại nghĩ lại, cũng thấy nếu như du đấu cùng với tá lực mà nói.

, tình huống như vậy sẽ tốt hơn chút ít.

” “Ngươi hiện tại công lực còn chưa đủ, phòng ngự, công kích đều còn chưa đủ lực, xảo tá, tá lực thì có thể tôi luyện thêm.

” Triệu Vân gật đầu, nói :

“Người ở không gian này có thủ pháp công kích vô cùng đơn điệu, đa số là coi trọng công kích trực tiếp, theo đuổi tốc độ cùng lực lượng lớn nhất, thích hợp nhất là dùng xảo tá, tá lực, để làm thủ pháp phản kích.

Ngươi không cần gấp gáp đi khiêu chiến nhiều cường giả, chỉ cần từng bước từng bước đề thăng công lực, tôi luyện nhiều trong quần chiến, những cái đó rất tốt để tôi luyện xảo tá, tá lực, phản kích.

” “Vâng.

” Triệu Lôi vừa thấy Triệu Vân ra ngoài, lại cao hứng hỏi :

“Lần này thúc dạy cho con cái gì?

” “Ngươi bây giờ là giai đoạn tôi luyện, tài nghệ phải đồng tiến với nhân tâm thì mới vững chắc.

” Triệu Vân khẽ mỉm cười, nói :

“Luyện công chi đạo, ngươi có thể chơi một thời gian ngắn, nhưng Chân Long Tâm Kinh không được lơi lỏng.

” “Vâng.

” Triệu Lôi biết không gian chấn động, dĩ nhiên ở bên ngoài thân thể không có chút biến hóa nào, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

“Ngươi đi lại ở trên thế gian sẽ có rất nhiều bằng hữu, nam có nữ có.

” Triệu Vân chậm rãi nói :

“Vô luận người nào, chủng tộc nào, cũng không sao cả, nhưng phải chân tâm thật ý với ngươi.

Ngươi nhớ kỹ, phải dùng tâm để đánh giá một người mà không phải nhìn bên ngoài.

Lấy lịch duyệt của ngươi thì căn bản không thể nào nhận ra người tốt hay người xấu, nhưng tâm ngươi sẽ cho ngươi thấy người tốt với ngươi sẽ khác biệt hơn.

” “Ta lại biết rất nhiều bằng hữu, có Phỉ Ti, Mạt Lạp Ti, còn có Đức Bố

- La Ý tiên sinh và nữ sĩ Đặc Luân Mạc Lạp, còn có nữ thành chủ lợi hại cùng với lão bản quán rượu, mọi người đối với ta rất tốt.

” Triệu Lôi gật đầu nói.

“Có bằng hữu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.

” Triệu Vân lạnh nhạt nói.

“Mạt Lạp Ti nói nàng không có thân nhân, muốn nhận ta làm đệ đệ.

” Triệu Lôi nhẹ nhàng nói :

“Ta vốn cũng không muốn, nhưng nàng nói quần áo của ta đã cũ cần phải thay bộ mới.

” “Nữ tử này có chút thông minh, một thủ đoạn nhỏ đã hù ngươi ngây ngốc, bất quá nàng cũng không có ý đồ khác.

” Triệu Vân nghe, khẽ mỉm cười nói :

“Những nữ hài tử này một mình ngươi xử lý, những thứ này không ai có thể dạy ngươi, ngươi cần chính mình trưởng thành.

Đây cũng là một phần nhân sinh, thậm chí cũng là một đại đạo cần phải tìm hiểu, tình ái.

” “Cái này phải dựa vào chính mình sao?

” Triệu Lôi hỏi.

“Đúng.

” Triệu Vân gật đầu nói :

“Tình ái khổ sở, là một đại đạo tu hành khó khăn nhất, so sánh với bất kỳ cửa ải nào cũng muốn khó khăn hơn, ngươi sau này sẽ biết.

” “Vậy làm sao bây giờ?

” Triệu Lôi cả kinh nói :

“Có phải cái tình ái này mà không qua thì không có cách nào ngộ ra Tiểu Thiên Đạo chi cảnh a?

” “Tình ái là một cánh cửa lớn của Thiên đạo, tiểu thiên đạo chi cảnh chỉ có dính dáng một chút.

” Triệu Vân cười ha hả nói.

“Thúc thúc, Mạt Lạp Ti nói cháu hành tẩu đại lục với ngoại hình mắt đen tóc đen sẽ khiến người ta chú ý, hơn nữa còn có cái gì thần điện hiểu lầm cháu là ma quỷ, Đại Thành cũng không cho cháu vào, cho nên.

” Triệu Lôi mang một ít cẩn thận hỏi han :

“Cho nên nàng muốn giúp cháu nhuộm tóc thành màu tím, có được không a?

” “Người Hán chúng ta chính là mắt đen tóc đen.

” Triệu Vân khẽ mỉm cười nói :

“Nếu như hiện tại trong lúc tôi luyện, nếu như không có chỗ để đi, thì giảm rất nhiều cơ hội tôi luyện thì cũng có thể thay đổi một chút, tựa như thay đổi trang phục giống nhau.

Nhưng, ta thấy ngày sau khi đã an định lại thì nên khôi phục lại màu tóc của người Hán chúng ta, đây là bộ dáng người Hán, không cần thiết giống như những người khác.

” “Mạt Lạp Ti cũng nói tóc của cháu rất dễ nhìn, nhưng Hổ nói cái gì Thành Điện kỵ sĩ và thánh đường võ sĩ nếu như nhìn thấy cháu thì sẽ hướng tới tiêu diệt.

” Triệu Lôi vừa nghe Triệu Vân đồng ý, cao hứng nói :

“Đợi khi tìm được Kim và Na Na rồi thì cháu liền khôi phục như cũ, để cho thế gian này biết người Hán chúng ta lợi hại.

” “Dương oai thế gian tự nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi phải có thực lực cường đại.

” Triệu Vân thản nhiên nói :

“Ta trước tiên đem tài bắn cung truyền cho Hổ biểu diễn cho ngươi xem.

” *** “Như thế nào Lôi?

Thúc thúc của ngươi có đáp ứng không?

” Mạt Lạp Ti vừa thấy Triệu Lôi mở mắt, vội hỏi.

“Đáp ứng, Người nói có thể thay đổi một chút giống như thay đổi trang phục, sau này có thể quay lại như cũ.

” Triệu Lôi vừa nói làm cho Mạt Lạp Ti vô cùng vui mừng, nhưng nghe câu tiếp theo Triệu Lôi hỏi lại giật mình :

“Thúc thúc nói ngươi đùa bỡn cái gì, dùng thủ đoạn nhỏ gì gạt ta, ngươi lừa ta cái gì?

Ta sao không có thấy a?

” “Thúc thúc của ngươi tức giận?

” Mạt Lạp Ti bị làm cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Không có, người nói ngươi cũng không có ý đồ khác.

” Triệu Lôi lại hỏi :

“Ngươi có phải hay không còn cái gì bí mật chưa nói cho ta?

Ta có thể cảm nhận thấy nội tâm ngươi tựa hồ có bí mật kỳ quái, đó là cái gì?

” “Ngày sau ngươi sẽ minh bạch, dù sao cũng không phải chuyện xấu.

” Khuôn mặt Mạt Lạp Ti mang một ít ửng đỏ, nàng nghe Thần Minh thúc thúc của Triệu Lôi không có tức giận, liền biết chuyện của mình rất có hi vọng, không khỏi cao hứng xoay tròn hoan hô, bàn tay nhỏ bé giơ lên không trung, vui vẻ xoay tròn.

“Sau này sẽ minh bạch phải không?

” Triệu Lôi gật đầu nói :

“Có phải là giống với phương thức Thúc thúc dạy ta, bắt đầu không rõ, sau lại luyện tập nhiều, rồi dần dần lĩnh ngộ?

Thúc thúc cũng nói đợi ta và ngươi chung đụng lâu sẽ minh bạch.

ta đi dạy Hổ bắn cung đã, hắn nhất định sẽ cao hứng.

” “Lôi, ngươi đi sớm quay lại.

” Mạt Lạp Ti nghĩ đến thúc thúc Triệu Lôi từa hồ theo dõi việc của mình, không khỏi vui vẻ cơ hồ muốn hát lên.

Hổ hai ngày này cùng quái lão đầu làm thí nghiệm thuốc, mặt dù tễ thuốc màu đen không có thể làm ra, nhưng lại thành công chế ra một loại tễ thuốc màu trắng.

Loại màu trắng tễ thuốc này có thể tạm thời đem lực lượng tăng lên mấy lần, đáng tiếc sẽ lập tức biến mất, hơn nữa sau khi biến mất thì cả người sẽ mỏi mệt không chịu nổi.

Mặc dù như thế nhưng Quái lão đầu vẫn vô cùng vui vẻ, cảm thấy hi vọng đang ở trước mắt.

Ngay cả Hổ vốn là giám thị hắn, cũng cảm thấy hơi có thành công.

Quan trọng nhất là, hắn thử uống cái tễ thuốc màu trắng này cảm thấy mình cường đại rất nhiều thì mới có thể tạm thời giúp Triệu Lôi một chút xíu.

Cho nên, hắn vô cùng mong đợi lão quái đầu có thể chế ra tễ thuốc màu đen.

“Hổ, thúc thúc dạy ngươi tiễn ký mới.

” Triệu Lôi vừa nói, mặt Hổ vốn cháy đen kích động nhảy lên.

“Cảm ơn Thần Minh vĩ đại, cảm ơn sư phụ thần minh tên là Hán Thăng – Hoàng.

” Hổ dùng tay áo lau sạch mặt, lấy tay đặt trước ngực tỏ vẻ tôn kính từ nội tâm.

“Đi ra ngoài lấy cho ta một ít nước, ở đỉnh sườn núi Tây Bắc, là nước suối ma pháp.

” Quái lão đầu Đức Bố

- La Ý vẫn chưa nói hết, hai người đã sớm kích động đi ra cửa rồi.

Mạt Lạp Ti từ lầu hai xuống phất tay cùng Triệu Lôi.

Đặc Luân Mạc Lạp bỗng nhiên nói :

“Bọn họ không có nghe hết liền đi ra ngoài, có thể sẽ.

” Mạt Lạp Ti khẽ cười nói :

“Yên tâm, Lôi có miễn dịch ma pháp.

” khó được Thúc thúc của Lôi đồng ý, Mạt Lạp Ti thật cao hứng.

Mặc dù Lôi bị che dấu thì quá đáng tiếc, nhưng Mạt Lạp Ti vẫn phải nghĩ biện pháp tốt, giúp hắn che dấu, không để người khác nhìn ra thân phận của hắn, nga, có biện pháp gì tốt nhỉ?

Ở tửu quán, hán tử kia lại uống đến say mèm.

Hắn lảo đảo đi trên đường, nhất thời vừa cười vừa khóc, cũng không biết ngã nhào biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã đụng bao nhiêu lần vào vách tường.

Hắn rốt cục cũng trở lại phòng giống như ổ chó của mình, cả người bổ nhào ngã ở cửa.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện trong nhà chớp động một tia ánh sáng.

Ánh sáng đến từ một ngọc thủ hoàn mỹ không tỳ vết, ở trên ngọc thủ có một cái huy chương nho nhỏ, lóe bạch quang nhu hòa, ánh vào trong mắt hán tử.

Hán tử say nhìn thấy huy chương này ánh mắt vốn lờ đờ đã dần dần thay đổi, trở nên sắc bén như chim ưng.

“Tật Phong kỵ sĩ, nếu như còn nhớ rõ thân phận của ngươi, còn nhớ rõ ngươi hiệu trung với người nào, thì nhanh quỳ xuống dưới chân của ta.

” Trong bóng tối truyền đến thanh âm như tiếng ca :

“Những năm này ngươi đã náo đủ tồi, ngươi đã không còn là tiểu hài tử, nên biết có chừng mực.

” Chiếc huy chương nho nhỏ bay tới rơi vào trong tay hán tử.

Hán tử giằng co, nhìn huy chương lóe sáng trong tay, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc không thành tiếng.

Hắn cầm cái huy chương, bước đến bên người bóng đen, chậm dãi quỳ xuống, nắm chặt huy chương khóc lớn lên.

“Hoan nghênh ngươi trở lại, Kỵ sĩ của ta.

” Một bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng vươn ra, đặt nhẹ ở trên đỉnh đầu hắn, ôn nhu nói :

“Ca ca của ngươi đã tha thứ cho ngươi, Ta đã mất đi ca ca của ngươi, không thể lại mất đi ngươi.

Phương Nham thành cần ngươi chống đỡ, Tật Phong Kỵ Sĩ, ta cũng cần ngươi tỉnh lại, còn có ca ca ngươi Thiết Bích Kỵ sĩ đang ngủ say, cũng cần ngươi cứu viện.

” “Ta thật xin lỗi ca ca.

” hán tử khóc rống lên, thất thanh nói :

“Nếu như không phải tại ta, hắn sẽ không.

” “”Ngươi thật sự như vậy sẽ không cô phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi.

” Ngọc thủ kia nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu hán tử, ôn nhu vô cùng nói :

“Nhưng ta sẽ tha thứ cho ngươi, tựa như ca ca của ngươi tha thứ cho ngươi.

” “Oa .

” Hán tử bổ nhào trên mặt đất, khóc đến thiên băng địa liệt, tựa hồ những bi thương trong lòng đều tuôn ra.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-than-thuong-vo-dich-tat-phong-ky-si-94572.html