Tiên Ma Biến - Mưu sĩ và quyền mưu - Tiên Ma Biến

Tiên Ma Biến

Tác giả : Chưa rõ
Chương 212 : Tiên Ma Biến - Mưu sĩ và quyền mưu

Đêm khuya, tại ven hồ căn tiểu viện nhỏ nhắn ở trên núi cao kia, thương nhân mập mạp được Ngụy Hiền Vũ kỳ vọng đã bị đánh mù hai mắt, hồn lực trong cơ thể bị phế đi, sau đấy nằm cạnh bờ hồ giống như những đống cỏ dại khác.



Nếu như so sánh với một trong những cây trụ trời ở đế quốc Vân Tần, mấy người như Tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thân, Ngụy Hiền Vũ cũng chỉ là con đường để bánh xe đi ngang qua.



Nhưng không chỉ riêng gì những người này muốn đối phó Lâm Tịch.



Ngay từ đêm trước, chuyện Hồng Thần Vũ và Bạch Ngọc Lâu tranh cãi quyết liệt trong việc thưởng phạt Lâm Tịch đã bị truyền đi ra ngoài.

Trong sáng hôm sau, rất nhiều người đã biết tin tức đấy.



Trong những người này, có cả Liễu Tử Vũ.



Bởi vì lòng người khác nhau, đường đi cũng khác nhau, cho nên, dù là học viên cùng một học viện, dù là những người cùng thế hệ với nhau, nhưng ở trong triều đình cũng xảy ra tỉnh trạng hai bên như nước với lửa.



Đã lập quốc được hơn mấy chục năm, nhưng Vân Tần vẫn luôn như thế.



Mặc dù chỉ là tranh chấp vài thứ trong học viên, nhưng Lâm Tịch nhất định đã trở thành đối thủ của Liễu Tử Vũ.



Bởi vì hai bên đều không ưa thích gì nhau, mà nguyên nhân chính trong xung đột giữa hai người lại bắt nguồn từ nhân tố tình cảm, nên ngay từ đầu, giữa hai người vốn đã không xuất hiện việc quay lại từ đầu.



Lúc trước tin tức truyền đến nói rằng Lâm Tịch sẽ bị cách chức điều tra, nhưng chỉ sau một đêm ngắn ngủi, đối thủ của hắn đã giống như con cá xoay người trong hồ nước mặn, không những lập được đại công mà còn được thăng chức lên quan vị Chính cửu phẩm, Tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai, được ban thưởng huân chương ánh sáng!

Việc này có ý nghĩa như thế nào?



Trừ những trường hợp được Thánh thượng ban thưởng, ở Vân Tần còn tổng cộng mười sáu loại huy chương, như:

Vinh Diệu, Tương Tinh, Thần Uyên, Kinh Cức, Trụy Tinh, Vô Úy, Vô Tư, Đại Nghĩa, Lòng Son.



Huân chương 'Ánh sáng' này thuộc cấp bậc Đại Nghĩa, ý nghĩa còn lớn hơn những huy chương Lòng Son.



Khi người nào đó được ban tặng huân chương 'Ánh sáng', cũng có ý nghĩa đấy là những quan viên quang minh lỗi lạc, chính trực, bênh vực lẽ phải, có những quyết định vô cùng đúng đắn.



Ngoài ra, huân chương 'Ánh sáng' còn đại biểu cho quan viên đấy đã tích lũy đủ công trận, có thể từ Chính cửu phẩm được thăng chức lên làm Tòng bát phẩm.



Liễu Tử Vũ là Kim Chước, hơn nữa phụ thân hắn sẽ nhanh chóng được thăng lên làm Tỉnh đốc, trở thành quan to quyền cao chức trọng một phương, nên so với bất kỳ người nào khác hắn biết rõ Chính vũ ti ban phát huy chương này là vì công lao Lâm Tịch lần này thật sự quá lớn.

Đáng ra, Quận trưởng quận Tri Lộc có thể trực tiếp thăng chức cho Lâm Tịch lên làm Tòng bát phẩm, nhưng vì lần trước Lâm Tịch vừa mới được đặc biệt khen thưởng, thăng trọn một cấp, nếu như bây giờ tiếp tục đặc biệt đề thăng tất sẽ tạo thành tiền lệ không tốt cho các quan viên địa phương Vân Tần, nên Chính vũ ti mới làm theo cách của Lại ti, trước ghi nhớ công lao, sau đó đến năm Lại ti khảo hạch lại, sẽ lập tức được thăng quan.



Hoặc nói đơn giản hơn, nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ trong một năm tiếp theo bất kể Lâm Tịch có biểu hiện ưu tú gì hay không, đến lúc Lại ti khảo hạch lại, hắn nhất định sẽ được thăng chức lên làm Tòng bát phẩm.



Một năm từ Chính thập phẩm thăng chức lên làm Tòng bát phẩm, đây là kiểu thăng chức gì vậy?



Hơn nữa, mặc dù Lâm Tịch hiện tại chỉ là quan viên Chính cửu phẩm, nhưng hắn lại được Tạm quyền tổng trấn, tương đương với quan vị Chính bát phẩm.

Mà những quan viên đối địch với hắn ở trấn Yến Lai đã bị cơn hổng thủy kia cuốn trôi và giải quyết sạch sẽ, ở trấn Yến Lai còn có ai không phục hắn?

Nếu như trong thời gian tới hắn có xảy ra việc gì, đấy mới là không bình thường.



Còn Liễu Tử Vũ hắn thì sao?



Hắn chỉ là một Thuế quan Hộ ti Thập phẩm nho nhỏ, sợ rằng cả năm tới cũng không thể lập được đại công gì.



Sự mất mác và nỗi tức giận trong lòng Liễu Tử Vũ là không thể đo lường được, nên hắn mói xé nát cuốn văn thư nhỏ trong tay, phá nát cả bộ ấm trà trên bàn.



- Tại sao?



Khuôn mặt tuấn tú của hắn bây giờ trông rất khó coi, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Trọng Văn đưa cho mình cuốn văn thư vừa rồi, hét lớn lên:



- Tại sao phụ thân lại bắt ta phải làm quan chức Hộ ti, mà không để ta đầu nhập biên quan Chính vũ ti?



Tô Trọng Văn là một văn sĩ khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt trắng râu dài.



Nếu như so sánh với Thổ Bao, Kim Chước thật sự có rất nhiều cách để giải quyết chuyện riêng.

Tô Trọng Văn chính là lão sư cho phụ thân sắp được thăng chức lên làm Tỉnh đốc phái tới giúp hắn.



Thấy vị thanh niên trước mặt mình đang cau có tức giận vì mất mác, ghen tỵ, gã lạnh nhạt vuốt râu, cười nói:



- Mấy ngày nay ta không chủ động nói, mi cũng không chịu suy nghĩ vì sao học viện Thanh Loan phái các ngươi ra ngoài, cùng với việc phụ thân cho mi tới nơi này.

Trong mắt ta, đấy là chuyện mi phải tự suy nghĩ cặn kẽ, nhưng bây giờ mi lại hỏi ta.



Ban đầu gã còn định nói nếu như ngay cả việc này mi cũng làm không được, cả đời này sợ rằng cũng không cản nổi Lâm Tịch kia.

Nhưng nghĩ đến việc câu này của mình có khi lại gây nên tác dụng phụ, khiến cho Liễu Tử Vũ càng lầm đường lạc lối hơn, nên gã vẫn không nói ra, chỉ thản nhiên nhìn Liễu Tử Vũ.



Liễu Tử Vũ ngẩn người, đồng thời trầm giọng nói;

- Học sinh ngu dốt, mong lão sư nói thẳng.



Tô Trọng Văn cũng không muốn lãng phí thời gian, nên trực tiếp nói:



- Bất kỳ người tu hành nào cũng phải đối mặt với đế quốc khổng lồ, đối với bọn mi, chiến trường thật sự của bọn mi chính là biên quan và triều đình Vân Tần.

Học viện Thanh Loan thả bọn mi ra chính là muốn bọn mi học hỏi năng lực đấu với người khác.

Phụ thân mi luôn luôn cảm thấy quyền mưu quan trọng hơn tu vi, bởi vì trên thế gian này, chưa từng có người nào có thể dùng sức mạnh riêng mình mà chống lại cả quân đội chỉ toàn người tu hành của đế quốc Vân Tần.

Cho dù là năm xưa Trương viện trưởng công đánh hồ Trụy Tinh, cũng nhờ có học viện Thanh Loan mạnh mẽ trợ giúp, cũng nhờ có ba ngàn quân sĩ thiết huyết, và cuối cùng là dựa vào địa thế hiểm trở để chiến thắng.

Trong triều đình, một người có mạnh đến đâu cũng chỉ là nhỏ bé, nên quan trọng nhất là phải biết thời biết thế.



Thấy Liễu Tử Vũ trầm mặc, gã tiếp tục bình thản nói;

- Thuế quan Hộ ti mặc dù tầm thường, không thể tích lũy công lao, không có cơ hội tiến chức nhanh, nhưng mi phải hiểu đây là cơ hội để tiếp xúc với các thương nhân, ban ân huệ cho họ, lung lạc những thương nhân đó, hoặc là tạo mối quan hệ với họ.

Nguyên nhân khiến phụ thân mi rất lâu mới xuất hiện lại, rồi tạo nên những chiến công rõ rệt hoàn toàn không phải đi theo con đường như những người khác, tuy trong quân đội không có nhiều người ủng hộ ông ta, nhưng bạn bè thương nhân lại có rất nhiều.



Liễu Tử Vũ kinh ngạc, như ngộ ra được điều gì đó.



Tô Trọng Văn lạnh nhạt cười nói:



- Người người đều muốn quân quyền, tạo thành những thế lực ủng hộ mình trong Chính vũ ti và Lại ti, nhưng miếng bánh vốn chỉ lớn như vậy, nhiều người cùng lúc giành nó, vậy không bằng mi hãy đi kiếm miếng bánh khác.



- Thì ra phụ thân học sinh lại suy nghĩ sâu xa như vậy.



Liễu Tử Vũ hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình mình bình hơn.

Hắn cúi đầu suy tư một lúc, ngẩng đầu nhìn Tô Trọng Văn nói:



- Bạch Ngọc Lâu luôn luôn giảng hòa, Hồng Thần Vũ lại có không ít người trong quân đội, tại sao lần này Bạch Ngọc Lâu dám tranh đấu với Hồng Thần Vũ, hơn nữa còn là người giành chiến thắng cuối cùng?



- Mi có thể tĩnh tâm suy nghĩ những chuyện này thật cẩn thận.

Bởi vì dù là ta, hay là phụ thân mi, tất cả đều không ngăn cản mi tranh đấu với những người khác.

Đối thủ càng khó dây dưa, mi càng phải suy nghĩ và tìm tòi nhiều hơn, sau này những việc ấy sẽ giúp ích mi rất nhiều, đồng thời ngươi cũng có thể cạnh tranh với những người khác trong triều đình.



Tô Trọng Văn cười cười, trước nói câu như vậy, sau đó mới giải thích:



- Lúc trước, cách nhận xét của mi đối với hai người kia đúng là không có vấn đề.

Nhiều năm nay, tranh đấu trong triều đình luôn dẫn đến việc kết đảng, kết phái với nhau.

Bạch Ngọc lâu thuộc phái quan viên 'giấu tài', những người này luôn lấy Lãnh gia làm đầu, nhưng không hề lấy lòng những người trong quân đội hay các Ngôn quan.

Cho nên, có thể nói Bạch Ngọc Lâu không hề có ưu thế nào khi tranh tài với Hồng Thần Vũ, mấy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như thế.

Cho dù Bạch Ngọc Lâu cố gắng trỗi dậy, cũng không thể giành được phần thắng, càng không thể điều Hồng Thần Vũ đến biên quân.

Nhưng nhất phái 'giấu tài' của Bạch Ngọc Lâu lại biết cách nắm bắt thời cơ, hiểu thời hiểu thế, vừa có cơ hội tốt họ liền cắn mi ngay, mi rất khó đề phòng.

Quả thật hắn đã chờ đợi rất tốt.

Hiện giờ chiến sự biên quan Long Xà căng thẳng, chấn động đến hoàng thành, đang cần rất nhiều người tu hành tới đấy.

Lần này đê sông Tức Tử vỡ ảnh hưởng đến Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký, hắn dám ngợi khen Lâm Tịch, tất nhiên đã được hai hiệu buôn lớn kia ủng hộ.

Hơn nữa, các quan viên bình thường còn chưa biết Lại ti Lưu Học Thanh đã được các thượng quan chú ý từ lâu, sang năm khảo hạch nhất định sẽ được điều nhiệm thành Cấp sự trung Luật chính ti, trở thành Ngôn quan! Lưu Học Thanh thủy hỏa bất dung với Hồng Thần Vũ, Bạch Ngọc Lâu dám tranh đấu với Hồng Thần Vũ nhất định sẽ được nhất phái Ngôn quan thà gãy chứ không chịu cong trong hoàng thành ủng hộ.



Tô Trọng Văn vừa vuốt chòm râu vừa nhìn Liễu Tử Vũ, nói:



- Đây chính là chiều hướng phát triển.

Hồng Thần Vũ có mạnh hơn nữa, hắn làm sao có thể chống lại Bạch Ngọc Lâu đã ẩn nhẫn từ lâu bây giờ mới bùng phát, lại tụ tập nhiều thế lực như vậy?

Hơn nữa, theo những gì ta biết thì vào ngày đê Lan Giang vỡ, cháu ngoại trai Bạch Ngọc Lâu yêu thích nhất và một môn khách khác đúng lúc du ngoạn ở sông Tức Tử, tính mạng cũng được đích thân Lâm Tịch cứu.

Mi nghĩ thử xem, chỉ vì đám quan viên Chính vũ ti thích tranh đấu đấu với Lâm Tịch nên cháu ngoại trai và môn khách của hắn suýt nữa đã bỏ mạng, chính vì nguyên nhân này nên hắn mới không do dự gì mà thay đổi.

Hắn ta quyết liệt như vậy, không thắng mới kỳ lạ.



- Quyền mưu.



Liễu Tử Vũ cau mày suy tư, chốc lát sau mới chăm chú nhìn Tô Trọng Văn, nói:



- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.

Không biết tiên sinh nghĩ như thế nào về Lâm Tịch, làm sao đối phó hắn được?



- Chỉ cần mi chịu suy nghĩ, chịu học, ta sẽ dạy, tương lai còn có hi vọng kế thừa vị trí phụ thân mi.



Tô Trọng Văn cười nhạt, nói:



- Chúng ta cũng có thể học tập Bạch Ngọc lâu.

Chúng ta có thể tạo cơ hội để Lâm Tịch thăng chức cao hơn.

Hắn đang ở rất gần biên quan Long Xà, vậy hãy nghĩ cách đưa hắn tới nơi đó.



Liễu Tử Vũ nhất thời sáng mắt:



- Tiên sinh hiến kế rất hay, những người không ưa hắn trong học viện rất nhiều.

Học sinh có thể nhờ họ để biết những nơi nguy hiểm nhất.



- Người tu hành vì quốc vong thân, nhất định rất xứng đáng với những huân chương kia.



Tô Trọng Văn gật đầu, nhìn Liễu Tử Vũ nói:



- Nghe nói đại án Ngân câu phường Từ Thừa Phong chuẩn bị được phán xét.



Liễu Tử Vũ ngẩn người.



Tô Trọng Văn lạnh nhạt nói;

- Nếu không có bất ngờ, hẳn Từ Thừa Phong sẽ bị bêu đầu thị chúng, nhưng nếu vào ngày lăng trì, lại có công văn cách chức Tướng liên doanh của Từ Trữ Thân, không biết đấng kiêu hùng trong quân đội này có nhịn được hay không?



Liễu Tử Vũ lại sáng mắt, cười nói;

- Tiên sinh hiến kế rất hay.

Đã như vậy, hãy để Từ Thừa Phong bị ngàn đao lăng trì trước mặt mọi người đi.

Hơn nữa, càng phải bị tử hình ở trấn Đông Cảng, chúng ta cùng xem thử Từ Trữ Thân có nổi điên hay không.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-tien-ma-bien-muu-si-va-quyen-muu-128698.html