Tôi Làm Điều Đó Vì Cậu - ĐIỂM TỰA - Tôi Làm Điều Đó Vì Cậu

Tôi Làm Điều Đó Vì Cậu

Tác giả : Chưa rõ
Chương 3 : Tôi Làm Điều Đó Vì Cậu - ĐIỂM TỰA

- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu.

Bước ra khỏi cổng, Nhã Điềm leo lên xe đạp của Khải Huy ngồi yên vị ở phía sau, trên tay cầm bọc trái cây.

Thục Đoan cũng leo lên xe đạp của mình, cả hai chiếc xe chạy sóng đôi sát lề đường.

Thật ra nó không định leo lên xe Khải Huy nhưng Thục Đoan xe cô bị trục trặc yên sau nên chỉ chạy được một mình vì thế nó cũng đành leo lên xe Khải Huy.

Nó và Thục Đoan đều mặc quần jean ống túm hơi kiểu cách một chút áo thun cổ tròn khá đơn giản nhìn năng động và nữ tính.

Vì ăn mặc đơn giản như thế nên việc đạp xe đạp không khó khăn, Khải Huy cũng quần jean và chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu trắng-xanh dương tuy đơn giản nhưng nhìn cũng rất nam tính với mái tóc ngắn vuốt keo chải kiểu hơi rối.

Cả ba nói chuyện rôm rả trên con đường đầy nắng, hàng phượng ven đường vẫn còn những chùm hoa đỏ trông xinh như những cánh bướm, lâu lâu có cơn gió thổi qua lại có cả một cơn mưa hỗn tạp gồm cả lá lẫn hoa.

Tiếng ve vẫn rất thanh trong khắp vòm cây mặc dù chỉ còn vài tuần nữa là bắt đầu năm học mới.

Nó ngồi phía sau, cảm nhận được một sự bình yên khi nó đang ở phía sau tấm lưng rộng mà vững chãi của Khải Huy có lẽ nó cảm thấy hắn chính là điểm tựa tốt nhất của hiện tại nhưng nó lại không có can đảm để đón nhận hắn vì nó sợ.

Căn nhà Nam Thành đã hiện ra trước mặt, cánh cổng mở toang người người đi ra đi vào khá đông, cả ba dắt xe vào trong khoảng sân chật cứng xe cộ để xe tại đó rồi cùng nhau đi vào vừa đi vừa gật đầu chào những người quen.

- Chúng cháu chào cô!

Cả ba đông thanh khi thấy mẹ của Nam Thành, mắt bà đỏ hoe có lẽ vừa khóc xong gương mặt hơi tiều tụy.

- Các con đến đấy à, vào đi.

Bà thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhã Điềm, có chút gì đó khó chịu khi nhìn thấy nó nhưng bà nghĩ mọi chuyện cũng qua rồi vả lại không hẳn là lỗi tại nó nên bà cũng lấy lại bình tĩnh mà dịu dàng nói.

Cả ba tiến gần đến bên bàn cúng nơi có tấm hình một cậu thiếu niên cười tươi nụ cười đầy phúc hậu.

Đặt đồ cúng lên bàn cả ba đốt vài nén hương, đứng lặng hồi lâu không ai bảo ai nhìn vào tấm hình mỗi người một suy nghĩ.

Mắt Nhã Điềm bắt đầu cay, nhưng nó cố cắn chặt môi để tiếng khóc không bật thành tiếng và để nước mắt đừng rơi.

Nam Thành tôi về rồi, tôi nhớ cậu lắm, cậu ở bên kia thế giới phải vui đấy, tôi sẽ làm theo lời cậu sống thật hạnh phúc

Khải Huy thì gương mặt hơi suy tư trong mắt chứa tia gì đó chua xót.

Nam Thành cậu hãy phù hộ cho Nhã Điềm được hạnh phúc cho dù người mang đến hạnh phúc cho cậu ấy không phải là tôi

Thục Đoan tâm trạng cũng trầm xuống không kém.

Cậu ra đi như thế để lại nỗi đau cho bao người cậu thấy vui à, cậu có lỗi rất lớn cậu biết không chính vì thế hãy phù hộ cho những người đau khổ vì cậu được hạnh phúc để mà chuộc lỗi, cậu rõ chưa?

Cả ba sau vài phút mặc niệm, quay qua nhìn mặt nhau rồi tiến đến ngồi cạnh mẹ Nam Thành.

- Cô đừng quá đau buồn không chừng qua bên ấy cậu ấy sẽ bớt đau khổ hơn.

Thục Đoan nhẹ nhàng nắm lấy tay bà khuyên nhủ đầy thông cảm.

Bà nhẹ nhàng nhìn một lượt ba người rồi cất lời một cách nặng nhọc.

- Ta không sao các con yên tâm.

Nhã Điềm cầm vạt áo mình se se rồi cất giọng run run:

- Thưa cô con.

con xin lỗi!

- Thật ra cũng không hẳn lỗi do con, lúc trước vì quá bất ngờ nên ta hơi nặng lời nên con đừng để trong lòng mà tự trừng phạt bản thân.

Tia nhìn của bà nhìn Nhã Điềm đầy dịu dàng và có chút gì đó ăn năn, có lẽ cũng tại bà qua nặng lời nên nó sốc quá mà bỏ đi xa nhà để tìm sự thanh thản.

- Con cảm ơn cô đã tha lỗi cho con.

Nhã Điềm nhẹ nhàng quỳ bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay bà nói giọng nghẹn ngào.

- Con không có lỗi nên không cần phải làm thế.

Bà đưa tay kéo Nhã Điềm ngồi cạnh bà.

- Cô cho con xin phép ra mộ cậu ấy viếng được không ạ?

- Con cứ đi, chắc nó rất vui khi thấy con đến.

Bà đưa tay vuốt tóc Nhã Điềm.

- Thôi vậy các con đi đi kẻo trễ.

- Hai cậu đi đi tôi ở đây giúp cô trông nom một số việc khách đến cũng khá đông rồi.

Thục Đoan nhẹ giọng nhìn Nhã Điềm và Khải Huy.

Khải Huy hiểu ý nên gật đầu đồng ý, thật ra Thục Đoan muốn tạo cho hai người chút riêng tư thôi.

- Thôi vậy tụi con đi đây_ Khải Huy tiếp lời ngay sau câu nói của Thục Đoan.

- Con chào cô!

Nhã Điềm đứng dậy bước ra ngoài, Khải Huy đã cất bước đi trước để lấy xe.

Thục Đoan và mẹ Nam Thành đứng trước cửa trông cho đến khi hai người rời khỏi cổng thì cũng đi vào tiếp khách.

Sau khi ra khỏi cổng, Nhã Điềm lại leo lên xe ngồi sau Khải Huy nó bảo cậu đến chợ để mua một bó hoa cúc.

Hắn cũng làm theo yêu cầu của nó, mua hoa xong hắn chở nó thẳng đến mộ Nam Thành cách đó không xa, suốt quãng đường đi cả hai chìm trong im lặng chẳng ai nói với bất cứ ai điều gì.

Đường đi đến mộ là một con đường khá vắng đầy cây cối ven đường, đến một bãi đất trống khá rộng hắn dừng lại, cả hai bước xuống xe.

Dựng xe xong, Khải Huy đi trước dẫn đường cho Nhã Điềm.

Đến khúc này đã là ngõ cục, nên không có ngôi nhà nào cũng chẳng có bất cứ ai lui tới cơn gió thổi qua đám lá xào xạc xa xa có tiếng chim vang vọng âm vực trầm thấp làm cho khung cảnh thêm hoang vu buồn tẻ.

Ở đây có con rạch nhỏ nước chỉ có chút ít nhưng muốn qua đến bên mộ cũng phải đi qua một cây cầu bắt bằng một khúc cây.

Khải Huy bước qua trước sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhã Điềm kéo nó qua, cuối cùng cũng đến được mộ Nam Thành.

Ở đây không chỉ có mộ Nam Thành mà còn có một số ngôi mộ khác giấy tiền vàng bạc bay khắp nơi, trời lại vừa tắt nắng cảnh tượng lại trở nên âm u.

Nhẹ nhàng bước đến trước mộ Nam Thành, Nhã Điềm cúi xuống đặt bó hoa cúc trắng lên mộ cậu, từng động tác được thực hiện một cách nhẹ nhàng nhất giống như không muốn đánh thức một người đang ngủ say.

Phải rồi đối với Nhã Điềm thì cậu dường như chưa bao giờ rời khỏi đây mà chỉ là đang ngủ say, nhìn vào gương mặt phúc hậu như một thiên thần trên tấm bia mộ là tim Nhã Điềm khẽ nhói lên.

Trên bia mộ còn có những bó hoa cúc khác, nén hương còn đóm đỏ chưa tàn, có đám tro tàn gần đó có lẽ người nhà cậu vừa đến viếng.

Khải Huy rút vài nén hương rồi thắp đưa cho Nhã Điềm ba nén hương hắn cũng cầm ba nén.

Rồi lần lượt cắm lên lư hương trên mộ cậu.

Nhã Điềm khụy gối một chân đưa tay sờ lên tấm bia mộ.

- Cậu ở đây một mình chắc buồn lắm đúng không, lạnh lẽo lắm đúng không, tôi thật vô tâm khi bỏ mặc cậu ở đây.

Nhã Điềm nói thật khẽ, rồi cười chua chát.

Nhưng câu nói đó cũng đủ để Khải Huy nghe thấy kể cả nụ cười kia làm sao qua khỏi mắt hắn, điều đó làm lòng hắn thắt lại đau buốt.

Nhã Điềm đứng dậy cười với Khải Huy.

- Chúng ta về thôi cũng trễ rồi.

- Hửm?

À, về thôi.

Đang chìm trong suy nghĩ Khải Huy hơi giật mình vì thái độ của Nhã Điềm.

Nhã Điềm quay đầu lại nhìn bia mộ Nam Thành lần cuối rồi bước đi.

Tôi về đây tạm biệt cậu, tôi sẽ quay lại thăm cậu trong một ngày gần đây, vĩnh biệt cậu-tình yêu đầu của tôi

Bước trong vô thức Nhã Điềm quên mất có một cây cầu nó bước lên nhưng bị trật ngỡ là đã ngã nhào xuống rạch nhưng Khải Huy đã kịp thời kéo nó vào lòng, nó cảm thấy rất mệt mỏi nó đang cố kìm nén cảm xúc để không bật khóc, cán chặt môi đến bật máu, nó không phản kháng mặc cho hắn ôm nó vào lòng.

Hai tay nó buông thỏng trong không trung không còn chút sức lực.

Hắn ban đầu chỉ định đỡ nó nhưng cảm nhận được sự bất lực ở nó, hắn vòng tay siết chặt vòng ôm.

- Muốn khóc thì cứ khóc cậu không cần che giấu trước mặt tôi.

Cậu nói của hắn như động lực cho nó, nó bật khóc như một đứa trẻ, nó vùi đầu vào ngực hắn khóc nức nở.

Cảm xúc như vỡ òa có lẽ bây giờ hắn chính là điểm tựa duy nhất để nó dựa vào.

- Tôi đau.

đau quá Khải Huy à.

hức hức.

Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào nghe đau thắt lòng.

- Tôi biết, vì thế hãy nói ra để tôi chia sẻ cùng cậu đừng tự dằn vặt bản thân như thế, cậu đau tôi cũng rất đau.

- Tôi .

tôi ngốc lắm phải không?

- Không có, là do cậu quá yêu cậu ấy thôi.

- Tôi.

sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi.

hức.

hức

- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu.

Nước mắt Nhã Điềm đã làm ướt đẫm áo Khải Huy.

Nói xong Khải Huy nhẹ đẩy nó ra đầu hắn hơi cúi nhìn thẳng vào mắt nó, hắn đưa hai ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Nhã Điềm.

Nhã Điềm đưa cặp mắt long lanh, mi mắt còn vương vài giọt lệ nhìn Khải Huy.

Khải Huy khẽ cười ngẩng đầu lên, đưa bàn tay nắm lấy tay nó.

- Chúng ta về thôi, tôi đưa cậu về.

Hắn dẫn nó qua bên kia rạch rồi đi đến lấy xe, mặc dù đã qua rạch nhưng bàn tay ấy vẫn cứng đầu không chịu buông.

Vả lại tay người được nắm cũng không hề muốn buông.

Nhã Điềm cảm thấy lòng ấm hẳn khi tay nó nằm trong lòng bàn tay hắn.

Đến gần chiếc xe đạp Khải Huy mới buông tay ra, ngồi lên yên xe hắn xoay qua nhìn Nhã Điềm, hất hất mái tóc ra hiệu.

- Lên xe đi, cậu định đứng đấy mãi à?

- Tôi lên ngay đây.

Nó mặt hơi đỏ vì ngượng không ngờ cảm xúc nó dâng trào đến thế khóc nức nở trên ngực hắn, còn nắm tay hắn chặt như vậy.

Sau khi nó lên xe, hắn quay mặt về phía trước mỉm cười.

Nó ngồi phía sau chỉ dám để tay nắm lấy một phần áo trên lưng hắn.

Hắn đạp xe đi khỏi đó được một quãng thì lấy tay kéo hai tay nó lại với nhau thành vòng ôm quanh eo hắn.

Nó định rụt tay lại nhưng hán giữ chặt qua nên nó không thể.

- Cậu muốn đo đường thì cứ buông tôi không chắc đường này không có ổ gà.

Nó chẳng đáp trả mà siết chặt vòng ôm nhẹ tựa đầu vào lưng hắn.

Hắn hơi giật mình vì hành động kia nhẫn tưởng nó sẽ phản kháng lại nhưng không ngờ.

Bất giác hắn cảm thấy vui mỉm cười đầy mãn nguyện.

Chiếc xe cứ thế lao đi dưới bóng mát của cây ven đường, nắng dìu dịu gió hiu hiu cứ thế hai con người cùng chiếc xe đạp nhẹ nhàng lướt trên đường.

Có người ước rằng thời gian này đừng trôi đi quá nhanh, còn có người lại say sưa chìm trong giấc ngủ sau sự mệt mỏi vì khóc quá nhiều.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-toi-lam-dieu-do-vi-cau-diem-tua-237066.html