Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ - Huynh đệ khập khiễng - Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 42 : Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ - Huynh đệ khập khiễng

Quay lại thời gian xế chiều hôm đó.

Tống Chỉ Kiều đang ở trong phòng ngủ của mình, được gia đình mời bác sĩ trị liệu.

Nhưng bác sĩ vừa mới tiếp xúc tay phải của hắn, hắn đã kêu la oai oái, một đạp đem đối phương ngã lăn ra ngoài ,lớn tiếng mắng mỏ:

” Mẹ kiếp! Cuối cùng ngươi có biết làm hay không ?

Nhà của ta trả nhiều tiền như vậy cho mời ngươi, còn không bằng nuôi dưỡng một con chó, quả thực là cái loại phế vật Bác sĩ rơi lệ mà đi ra, ở cửa vấp ngã một cái,rồi theo sau cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một bà vú già cẩn thận hỏi han:

“ Nhị công tử,tay của ngươi sưng to như vậy, nên làm cái gì bây giờ?

” Tống Chỉ Kiều nghĩ nghĩ, quay sang bà vú già nói :

” Ngươi đi tới phòng bếp lấy cho ta một chén canh, bên trong đổ đầy nước tương vào.

” Bà vú già không dám hỏi nhiều, chạy nhanh đi tới phòng bếp.

“ Nhị đệ, sao lại tức giận như thế?

Là ai đã đắc tội với ngươi?

Âm thanh mỉa mai từ phía sau truyền đến.

Tống Chỉ Kiều không cần quay đầu lại, cũng biết người tới là anh trai của mình Tống Chỉ Tề.

Từ khi anh trai hồi ở nhà trẻ đã đoạt bạn gái đầu tiên của em mình, nên hai anh em bọn họ liền hoàn toàn trở mặt với nhau.

Sau khi lớn lên, hai người tuy bằng mặt mà không bằng lòng, chưa bao giờ đem đối phương để vào trong mắt, bên ngoài nhìn thì anh em thâm tình, bên trong thì ngấm ngầm đấu đá nhau.

“Anh hai, ngươi tới rồi !” Tống Chỉ Kiều nhịn đau nói.

Tống Chỉ Tề thấy tay của em trai mình sưng phù lên trông như cái giò heo, trong lòng âm thầm cười trộm, trên mặt lại giả bộ sợ hãi, thực lòng hỏi han :

“Nhị đệ, là ai biến ngươi thành như vậy?

Mau nói cho ta biết, Anh hai sẽ vì ngươi mà xuất đầu.

” Sự tình như thế, Tống Chỉ Kiều cũng không ăn ngay nói thẳng, phẫn nộ nói :

” Cám ơn anh đã quan tâm.

Chính em không cẩn thận cho nên tay bị thương,qua vài ngày sẽ không có việc gì!” Tống Chỉ Tề “ Nga” một tiếng, giả vờ như thật nói :

”Như thế nào lại không cẩn thận như vậy ! Thoạt nhìn tay ngươi bị thương cũng nặng, hay là đi tới bệnh viện xem qua, ngàn vạn lần không nên ỷ vào sức khoẻ?

“ Biết rồi!” Tống Chỉ Kiều đáp.

Bên ngoài bị người ta đâm xuyên cho một đao, về đến nhà lại bị anh trai cười nhạo, tâm tình của hắn rất là buồn bực.

Chứng kiến anh trai bước khoan khoái đi ra khỏi phòng, Tống Chỉ Kiều đóng cửa lại “rầm “ một tiếng, lại dùng quá lực, đau đến tí thì ngất xỉu đi.

“ Thím Tống, ngươi chạy đi đâu, một bát tương thôi mà lấy lâu như vậy sao?

”Trong phòng truyền đến một tiếng kêu to Tống Chỉ Tề ở bên ngoài cảm thấy mơ hồ.

Tay của em hắn bị thương một cách kỳ quái?

Vừa không giống bỏng, cũng không giống bị phù, ngã nên bị thương, không biết hắn cần bát tương dùng để làm gì?

Mặc kệ như thế nào, ở bên ngoài kinh ngạc chứng kiến em trai mình, hắn tự nhiên rất vui vẻ, chuyện này nhất định phải hảo hảo ăn mừng một phen.

Hắn gọi vài người anh em cùng đi đến Kim Bích Huy Hoàng bar, kêu Tang bà bà tìm hai cái xử nữ chưa được bóc tem.

Một bên tay xoa tay nắn, một bên nhớ tới cảnh em trai mình tay sưng như cái giò heo, hắc hắc, ta đây là anh trai, khẳng định sẽ không thoải mái chút nào.

Cuối cùng bát tương cũng được bưng lên.

Có lẽ do tác dụng của tâm lý, Tống Chỉ Kiều cảm thấy tựa hồ tay phải bớt đau một chút,cả người bộ dáng khệnh khạng lại ngồi dựa lưng một chỗ, trong đầu suy nghĩ tới chuyện tranh giành địa vị.

Anh trai mình không khác gì cái đồ vô dụng, vừa háo sắc, lại vô năng, lão gia hoả kia lại cố tình đồng ý đem gia nghiệp giao cho hắn chủ quản, ta là con thứ mà cũng không thấy lão nói năng gì, thật sự là buồn cười! Ngươi bất nhân, ta sẽ bất nghĩa.

Cứ ngồi đợi chết, chờ cho đến khi tan gia bại sản,không bằng để cho tự ta lên thay thế.

Chờ ta nắm được Mộ Dung Thanh Tư trong tay, nắm được tập đoàn Thiên Mộ trong tay, sẽ đem Trí Viễn tập đoàn đoạt về.

Đến lúc đó, hai đại tập đoàn đều nắm hết trong tay ta, nhìn xem cái lão gia hoả ngươi có tức giận chết chết không.

Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Kiều cầm lấy điện thoại ,tuỳ tiện bấm một số.

Sau một lát, điện thoại kết nối.

Nghe được bên trong” uy” một tiếng, Tống Chỉ Kiều thấp giọng nói :

” Là ta, ngươi lập tức điều tra cho ta cái tên Tiêu Tân , tuổi còn rất tre.

Nghe nói là bạn trai của Mộ Dung Thanh Tư, con gái của Mộ Dung Trung Hoa.

Ta muốn ngươi tìm tất cả tư liệu về người này cho ta, càng nhanh càng tốt.

Mặt khác, ngươi phái người hai mươi bốn giờ theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Dung Thanh Tư, có cái gì khác lạ thì lập tức phải báo ngay cho ta.

” Cúp điện thoại xuống, Tống chỉ Kiều khuôn mặt trắng ởn hiện lên một chút lo lắng, cắn răng nói :

” Tiêu Tân, tiểu tử ngươi hãy chờ .

Trong vòng 3 gày, ta cho ngươi muốn sống không được, muôn chết cũng không xong.

” Trong lòng cảm thấy đắc ý, tay phải của hắn theo bản năng huy động một chút, ngay lập tức cảm thấy đau đến thấu xương, không nghĩ lại quơ tay ngay phải cái bát tương.

“Ôi, mẹ ơi ! thật là ta đau chết đi mất.

” Trên lầu hai,chủ tịch tập đoàn Trí Viễn là Tống Thanh Lưu nghe được thằng con thứ hai kêu la thảm thiết, nhưng căn bản vẫn thờ ơ, bình thản nằm trên giường để cho Phượng Vân Hà mát xa.

Phượng Vân Hà là vợ thứ ba của Tống Thanh Lưu,ba mươi tuổi, có một đôi mắt câu hồn đoạt phách đẹp như hoa đào, dáng người đầy đặn tới cực điểm.

Nàng trước kia có một chút tiếng tăm.

Diễn viên nhạc kịch, trong một lần tham gia yến hội trong giới thượng lưu bị Tống Thanh Lưu nhìn trúng, tiện tay bị hắn đem về làm vợ lẽ.

Năn năm trước, vợ thứ hai của Tống Thanh Lưu bệnh chết, Phượng Vân Hà đương nhiên đã có địa vị trong Tống gia, đáng tiếc mấy năm qua vẫn không có ra sao, trong nhà địa vị còn không được vững chắc.

“ Lão gia, nhị thiếu gia dường như có bệnh, ngươi không đi xem sao a ?

” Phượng Vân hà thuận miệng hỏi .

Tống Thanh Lưu năm nay đã sáu mươi tuổi đầu, bình thường cũng rất chút ý chắm sóc bản thân ,nên dung mạo thoạt nhìn không đến năm mươi.

Nhưng mà, bề ngoài trông có trẻ nhưng cũng không thể giấu được thân thể đang già nua đi.

Đến mỗi tối, Tống Thanh Lưu cả người luôn đau nhức, mệt mỏi không chịu nổi, phải để cho vợ trẻ của mình mát xa , như vậy mớ có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nghe thấy Phương Vân Hà hỏi một câu, Tống Thanh Lưu hừ một tiếng, không thèm để ý chút nào nói :

” Trên ngươi không thiếu chân tay, lo lắng làm gì.

” Phượng Vân Hà biết được Tống Chỉ Kiều không được ưu ái nên có nói lý ra vẻ tuỳ ý hỏi han:

” Lão gia, ta thật sự cảm thấy rất là kỳ quái, đều là con của ngài, vì cái gì lại đem công ty giao cho Chỉ Tề, đối với Chỉ Kiều căn bản lại mặc kệ là sao?

” “ Việc này ngươi không cần để ý!” Tống Thanh Lưu hừ lạnh một tiếng, có vẻ như không được cao hứng.

Phượng Vân Hà thở dài một hơi, nói tiếp :

” Chỉ Tề bình thường ở bên ngoài vẫn tìm hoa tầm liễu, vậy mà ngài vẫn yên tâm.

Ta xem Chỉ Kiều so với anh trai hắn cũng hữu dụng hơn chút.

” Nói xong nàng châm một ly trà dâng cho trượng phu của mình.

Tống Thanh Lưu cần lấy ly trà nhấp nhấp mấy ngụm, lúc này mới nói :

“ Tầm nhìn của đà bà hạn hẹp như là chuột nằm trong cống.

Nam nhân tuổi trẻ ở bên ngoài gặp dịp thì ăn chơi cũng là chuyện bình thường.

Chỉ Tề tuy rằng hoa tâm, nhưng đối với ta rất là kính trọng, với việc của ta phân phó lại nói gì nó nghe đấy.

Cho hắn quản lý công ty cùng với ta đứng sau chỉ đạo, tuy rằng cũng không có quá hy vọng,nhưng là cũng sẽ rất vững vàng,sẽ không xảy ra đại sự gì.

Mà Chỉ Kiều hoàn toàn bất đồng, ngươi đừng nhìn hắn bề ngoài cung kính, làm việc cẩn thận, kỳ thực cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, không chừng thì ngày nào đó cũng sẽ tạo phản, ta không thể không đề phòng hắn.

” Phượng Vân Hà đem những lời này ghi tạc trong lòng, mặt không đổi sắc nói :

” Lão gia thật có ánh mắt nhìn người, Vân Hà đã biết.

” Tống Thanh Lưu bỏ tách trà xuống bàn, vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của người vợ trẻ, nói giọng tràn ngập mong chờ :

” Ta hiện tại đều đem hy vọng đặt cả trên người của ngươi.

Chỉ cần ngươi có thể sinh thêm cho ta con trai, ta sẽ đem toàn bộ gia sản lưu lại cho các ngươi.

” “ Lão gia !” Phượng Vân Hà khẽ gọi một tiếng, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng, vô cùng thẹn thùng nói :

” Vân Hà cái gì cũng đều nghe ngài ! Bất quá chuyện sinh con, còn muốn ngài….

” Nghe người vợ trẻ tuổi thì thầm nói nhỏ, Tống Thanh Lưu bỗng nhiên cảm thấy cả người có chút khô nóng, đồng thời cặp tay kia của đối phương đã nhẹ nhàng vuốt ve chính mình, nhịn không được động tình đứng lên “ Vân Hà !” “ Lão Gia !” Trong phòng nhiệt độ thanh âm nhanh chóng lên cao, bắt đầu trình diễn một màn chồng già vợ trẻ quấn lấy nhau thành một khối.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-trong-sinh-phuong-hoang-truyen-ky-huynh-de-khap-khieng-26158.html