Tử Xuyên Tam Kiệt - Làm Ăn Lỗ Vốn - Tử Xuyên Tam Kiệt

Tử Xuyên Tam Kiệt

Tác giả : Chưa rõ
Chương 194 : Tử Xuyên Tam Kiệt - Làm Ăn Lỗ Vốn

Vào ngày mùng mười tháng tám năm bảy trăm tám mươi tư, đại doanh Đạt Khắc.

Vào lúc hoàng hôn, một kỵ sĩ truyền tin từ xa phi ngựa tới, gã gào lên:

“Thân vương điện hạ sắp giá lâm”.

Từ phía chân trời xuất hiện một đội xe, người, ngựa, phía trước đội ngũ chính là một chiến kỳ sư tử màu vàng, Điều này chứng tỏ trong đội ngũ sắp tới này có thành viên Hoàng tộc Tắc Nộ Á.

Đội quân tiên phong chính là một đội kỵ binh.

Các kỵ binh giắt mã đao sau lưng, trên áo giáp xuất hiện nhiều vết đao, chiến đấu gian khổ, sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt đám lính kỵ binh.

Đám lính vừa đen, vừa gầy, ánh mắt cực kỳ tiều tụy.

Tên chỉ huy kỵ binh khoác áo choàng trắng nhảy xuống ngựa, bước chân bình tĩnh, gã nghiêm trang chào và bẩm báo:

“Khởi bẩm Vũ Lâm tướng quân, chúng thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.

Điện hạ đã bình an vô sự’.

Phò mã Thân vương Vân Thiển Tuyết, quân đoàn trường quân đoàn Ma Tộc thứ hai chào lại với ánh mắt cực kỳ trang nghiêm:

“Thổ Mục, các ngươi vất vả rồi.

Điện hạ đâu?

“Ta ở đây”.

Cánh cửa xe ngựa mở ra, một thanh niên bước xuống xe ngựa, gã uể oải vặn lưng rồi gã vẫn đứng yên một chỗ vung chân, duỗi tay.

Khi nhìn thấy gã thanh niên này, Vân Thiển Tuyết và các quý tộc nhất tề cúi đầu chào:

“Hoan nghênh Điện ha! Ngài đi đường khổ cực rồi!”.

“Thôi, ta đoán chừng các ngươi đợi lâu đã chửi mắng ta rồi”.

Hoàng từ Tạp Lan cười mà như không cười, gã rất giống phụ thân của mình, gương mặt trái xoan cực kỳ tuấn tú, ánh mắt nhanh nhẹn.

Lúc này có thể là do đi đường xa xôi nên gương mặt gã tái nhợt nhưng giọng nói thì vẫn lanh lảnh, đầy vẻ vui đùa.

“Điện hạ, vi thần đã chuẩn bị tiệc rượu.

Mời điện hạ vào tẩy trần”.

“Tẩy trần cái rắm.

Đang trong lúc chiến tranh, các ngươi lại xa xỉ như này, các ngươi muốn hại ta bị phụ thân đánh hả?

Ta không đi”.

Hoàng từ Tạp Lan phất tay áo, quay người đi vào trong, các quý tộc vội vàng đi theo đuôi.

Đột nhiên hoàng từ Tạp Lan quay người trừng mắt nhìn đám người đó nói:

“Có chuyện gì vậy?

Có việc gì thì nói, không có chuyện gì thì biến đi.

Ta còn vội đi ỉa, không rảnh nói linh tinh với các ngươi.

Vân Thiển Tuyết, Bùi Mã, hai người các ngươi tới đây, ta có chuyện nói với hai ngươi”.

Các quý tộc Ma Tộc xấu hổ đứng yên, đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai đám đuổi theo.

“Điện hạ, ngài làm gì vậy?

Chỉ sợ ngài đã khiến các tướng quân sợ hãi”.

Vân Thiên Tuyết đi theo sau Tạp Lan, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.

Hoàng từ Tạp Lan cười nhạt nói:

“Xuy! Lũ rác rưởi đó lúc có chiến tranh thì không thấy chúng đâu, chúng đã học được toàn bộ thói hư tật xấu của loài người.

Vương quốc này sớm muộn cũng bị lũ ăn hại, phá gia chi từ này làm suy sụp.

Không nói chuyện này nữa, tiền tuyến thì sao đây?

Lúc nào các ngươi mới có thể chiếm được Đế Đô cho ta?

Ta nghe nói ở Đế Đô có rất nhiều mỹ nữ, ta sớm không chờ được nữa rồi”.

Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã liếc mắt nhìn nhau, cười gượng gạo.

“Hoàng từ Điện hạ, ngài muốn nghe tin tức của phía chính phủ hay là nghe cách nhìn nhận của chúng ta?

“Tin tức chính phủ ta nghe chán rồi.

Nếu như theo cách nói của chúng thì Đế Đô đã bị chúng ta chiếm được mười mấy lần rồi, tiện tay tiêu diệt được hơn ngàn vạn quân Tử Xuyên, chỉ còn một đám người ngu muội, ngoan cố trốn ở trong hang chuột chống cự, tiêu diệt chúng dễ như trở bàn tay nhưng là phụ hoàng nhân từ, không nỡ giết chóc quá nhiều, đang dùng nhân đức để cảm hóa chúng.

Tất cả đều là nói láo, các ngươi hãy nói cho ta biết tình hình thực sự”.

“Điện hạ, chỉ sợ là chúng ta không bao giờ có thể chiếm được Đế Đô”.

Hoàng từ Tạp Lan giật mình, gã đứng lại rồi gần như ngay lập tức gã lại đi tiếp:

“Hãy nói đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Từ tháng sáu tới nay, quân đội chúng ta đã năm lần tấn công vào thành nhưng không hề có tiến triển, quân đội chúng ta tới lúc này không có cách nào tiến vào trong thành, quân đội thương vong hơn một nửa.

Khi nói phải đi đánh Đế Đô, binh lính giống như đi vào Quỷ Môn quan vậy, tinh thần rất thấp”.

Vân Thiển Tuyết nói tiếp lời Bùi Mã:

“Tư Đặc Lâm tụ tập quân đội, xưng là năm mươi vạn đại quân, tiến hành phản công.

Lưu Phong Sương án binh bất động ở bờ sông Ngõa Niết.

Quân chủ lực của Thần tộc đều bị hút hết tới chiến trường Đế Đô.

Ở những chiến trường khác, chúng ta không thể nào tạo nên ưu thế binh lực, cũng vì thế mới khiến cho Tư Đặc Lâm có cơ hội quật khởi trong khi đó Tử Xuyên Tú càng đánh càng mạnh.

Thế nhưng Bệ hạ vẫn kiên quyết không chịu bãi binh Đế Đô, chúng ta rất khó xử”.

Vân Thiển Tuyết biết gã hoàng tử trước mặt mình chỉ am hiểu chuyện “ong bướm”, không am hiểu chuyện chiến tranh.

Hoàng tử Tạp Lan này chỉ giống như một cô gái thần tượng một ca sĩ nên Vân Thiển Tuyết đã dùng phương pháp đơn giản nhất nói cho gã hiểu.

“Hừ, các ngươi đáng lẽ phải nói chuyện này với phụ hoàng của ta”.

“Điện hạ, thuộc hạ và Bùi Mã đã khuyên can Bệ hạ nhưng Bệ hạ không chịu nghe theo”.

Tạp Lan lau mồm, gã có vẻ mất hứng:

“Vậy hai gã khốn các ngươi muốn lừa cho ta ra mặt khuyên nhủ phụ hoàng sao?

Các ngươi muốn hại ta bị đánh hả?

Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã cùng cười, gã hoàng tử điện hạ này thực sự rất nhạy cảm, thông minh hơn người.

“Điện hạ, ngài là người Bệ hạ tin tưởng nhất.

Ngài nói, không chừng Bệ hạ có thể nghe theo ngài”.

“Hãy chờ đó.

Tới khi ta thực sự chọc giận phụ hoàng, bị đánh quay về thì đẹp mặt hai người các ngươi rồi”.

Tâm trạng của hai viên quân đoàn trưởng thoải mái hơn khi hoàng tử Tạp Lan đã đồng ý.

Vân Thiển Tuyết cười hỏi:

“Điện hạ, dọc đường đi có gặp mỹ nữ loài người không?

“Mỹ nữ thì chưa từng gặp nhưng chồng và huynh đệ mỹ nữ thì gặp mấy ngàn rồi.

Tên nào cũng hô đánh, giết ta.

Ta còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp các ngươi nữa”.

“Điện hạ, chẳng lẽ trên đường đi đã gặp phải chuyện kinh hãi ngoài ý muốn?

“Ngoài ý muốn?

Hoàng tử Ma Tộc nhếch miệng cười nói:

“Nếu như ngươi cho rằng bị cả sư đoàn hoàn chỉnh của quân địch tiến đánh là chuyện ‘ngoài ý muốn’ thì ta thực sự đã ‘kinh hãi’.

Ta suýt chút nữa đã bị đám loài người hung bạo đánh chết”.

“Lại còn xảy ra chuyện này nữa, Đặc Khoa Duy ở đâu?

Để cho Điện hạ kinh hãi, hắn còn chức đội trưởng Vệ đội nữa sao?

Thuộc hạ sẽ giáo huấn hắn một trận”.

“Đặc Khoa Duy?

Tạp La bĩu môi nói:

“Ta không biết, có thể hắn đã mắc kẹt trong một sơn trang hay hang động của Bán thú nhân.

Ngươi có thể đi tìm xem còn khúc xương nào chưa bị gặm hết không?

Lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn, hắn đang bị hơn mười Bán thú nhân đói khát vui mừng khiêng hắn đi về, trông giống như nhặt được bảo bối vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, hắn gào lên:

‘Điện hạ, cứu tiểu nhân’.

Ta không nói đùa, khi đó ta lấy cái gì mà cứu hắn?

Nếu ta không mau chạy trốn, ta cũng như hắn cùng trở thành món đặc sản của nồi súp khoai lang ở Viễn Đông rồi”.

“Điện hạ, thực sự khủng khiếp như vậy sao?

“Kinh khủng?

Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Khi ra khỏi biên giới Thần tộc, từ Viễn Đông cho tới vùng đất của loài người, chỗ nào chúng ta cũng bị tập kích.

Không cần nói tới đám quỷ đói ở Viễn Đong.

Ở những khu vực do con người làm chủ, lũ dân hung bạo cứ nhìn thấy đội ngũ của ta là như đám ruồi nhặng nhìn thấy ***, như ong vỡ tổ, điên cuồng xông tới, vệ binh của ta chém giết tới mỏi tay mà chúng vẫn không lùi bước”.

“Lũ tiện dân ghê tởm! Chúng ta muốn uống nước nhưng giếng nước ở phía trước con đường đã bị người hạ độc.

Chúng ta muốn hỏi đường nhưng một đứa trẻ chỉ mấy tuổi cũng cầm đá ném chúng ta.

Khó khăn lắm mới tìm được một tên dẫn đường, hắn luôn miệng ngon ngọt gọi là ‘Thần tộc lão gia, Thần tộc đại gia’, ta còn coi hắn là người tốt.

Nếu như không kịp thời nhận ra có chuyện bất thường, tất cả chúng ta đều bị hắn đưa tới quân doanh của Tư Đặc Lâm.

Ta đã ra lệnh lột da hắn ngay tại chỗ”.

“Lũ giặc phỉ đó kết thành đội, nhóm theo sát chúng ta nhưng một đàn dã lang đang truy đuổi bầy cừu vậy.

Cho dù chỉ là một tên hộ vệ, chỉ cần hắn tách rời khỏi đội ngũ một chút là hắn đã biến mất không còn tung tích.

Đội hộ vệ ta mang theo từ vương quốc nhưng khi đi trên đường ở Viễn Đông đã giết sạch.

Tổng đốc trấn thủ Ngõa Luân tăng viện cho ta một đội bổ sung nhưng vẫn không thể ngăn cản lũ dân hung bạo.

Trên đường đi, chúng ta phải vừa đi vừa đánh.

Khi ở Đức Nhĩ Bảo, đoàn xe Hoàng gia chúng ta bị mấy ngàn bạo dân bao vây quanh vùng núi hoang dã.

Người mang tin cầu viện tới cho ngươi đều không thể đi được, bọn giặc bao vây không ngừng nghỉ.

Ta đã nghĩ rằng ngày tận thế sắp tới nhưng may mắn ngươi đã phái một đội quân tới tiếp ứng ta.

Bọn họ đã tấn công, giải vây, cứu sống chúng ta.

Nếu không như vậy chúng ta hoàn toàn không có khả năng tới thành Đạt Khắc”.

“Bọn giặc, bạo dân hung dữ như vậy tại sao binh mã trấn thủ các thành trấn không quan tâm tới?

“Đám giặc phỉ này cực kỳ hung hăng, chúng thực sự không coi những tiểu đội tuần tra canh gác ra gì.

Mỗi khi bắt gặp, chúng chém bọn họ ra thành từng mảnh nhỏ.

Binh mã Thần tộc ở các thành, các trấn đều không đám bước chân ra ngoài thành nửa bước, bọn họ sợ ra ngoài thành sẽ bị phục kích”.

Hai viên quân đoàn trưởng nghe mà sợ hãi.

Bọn họ nghe như người nói không phải là Hoàng tử của Ma Tộc mà như câu chuyện ma quỷ kể lúc đêm khuya.

Một đội binh mã quy mô lớn, đoàn xe có treo cờ Hoàng gia vương quốc vậy mà khi đi trên đường ở những vùng đất binh mã của mình đang chiếm giữ lại bị vây công, tìm được sự sống trong cái chết.

“Điện ha, không ngờ ở phía sau lại xảy ra tình trạng mất ổn định tới mức đó.

Bọn thuộc hạ định phái tướng lĩnh và tinh binh đi đánh dẹp loạn đảng, chỉnh đốn trật tự”.

“Những điều này hãy nói sau, bây giờ ta đi khấu kiến phụ hoàng.

Ta có chuyện, quan trọng hơn cần bẩm báo.

Lũ giặc phỉ, bạo dân quả thực không đáng nhắc tới khi so với chuyện này”.

Nhìn sắc mặt chán chường của Tạp Lan, cả Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã đều đồng thời có một dự cảm rất xấu.

“Điện hạ, chẳng lẽ còn có tin tức tệ hại hơn sao?

Nhị hoàng tử Tạp Lan chán nản, thất vọng cúi đầu.

Gã thực sự không muốn nhận vai trò của người đưa tin, đưa tới một tin tức xấu:

“Quân đoàn thứ bảy của chúng ta đã xong đời rồi, Cổ Tư Tháp đã bị giết chết.

Tử Xuyên Tú, con quái vật này, chín vạn dũng sĩ Hoàng kim tộc của chúng ta đã bị giết”.

** *Viễn Đông, bên ngoài thành Đặc Lan, đường biên giới lãnh thổ chưa tới ba trăm dặm.

Sáng sớm thời tiết u ám, rét lạnh thấu xương.

Vào sáng sớm sương giá phủ một lớp mỏng trên mặt đất, rất lâu mới có thể hòa tan.

Cây cối trong rừng vẫn không nhúc nhíchSo với vùng nội địa, thời tiết mùa thu ở Viễn Đông lạnh cắt da cắt thịt.

Khi đi lại trong rừng phải mặc nhiều quần áo, áo khoác lông to xù, hai tay xoa vào nhau, miệng thổi khí trắng xóa.

Lúc này Tử Xuyên Tú không khỏi nhớ tới thời tiết mùa thu ôn hòa vùng tây nam.

Nỗi nhớ dâng lên thành gió thu ấm áp mang theo hơi nước, nỗi nhớ biến thành cẩm y rực rỡ của thống lĩnh tây nam, cuộc sống tươi đẹp.

Đã hai ngày hai đêm, những đội binh lính lùng bắt tàn binh của quân đoàn thứ bảy Ma Tộc chạy trốn không được nghỉ ngơi.

“Chạy bộ tới” trong tiếng hô mệnh lệnh khàn khàn của các sĩ quan, binh lính Bán thú nhân vọt tới như nước thủy triều, mắt đám binh lính sưng đỏ, bước chân loạng choạng mệt mỏi, bọn họ mệt mỏi tới mức không thể nâng nổi thanh đao, thanh kiếm trong tay.

Liên tục truy kích, chiến đấu bảy ngày đêm liền, binh lính Bán thú nhân sức khỏe dồi dào còn không thể chịu nổi, huống chi binh lính loài người còn đang truy lùng ở tuyến đầu.

Truy kích trong đêm tối chính là sự thử thách ý chí và quyết tâm của binh lính.

Để trốn thoát, binh lính Ma Tộc cũng không tiếc gì hết.

Để thu được chiến quả, binh lính loài người cũng không tiếc gì hết.

Đây chính là thời điểm quan trọng nhất, người nào có thể chịu đựng được, người đó thắng.

Trong đám sương mù ở phía xa vang lên những tiếng động lớn sau đó là tiếng kèn lệnh chói tai.

Ngay lập tức vô số ngọn đuốc cùng đao kiếm nhanh chóng hướng tới khu vực vừa phát ra tiếng kèn lệnh.

Tử Xuyên Tú nhảy lên ngựa, phi thẳng tới khu vực vang lên tiếng kèn.

Khi hắn còn chưa đi được nửa đường, phía trước đã vang lên tiếng hò reo như sấm:

“Bắt được rồi! Bắt được rồi!”.

Bị âm thanh đó làm sợ hãi, những con quạ đen đang ngủ trọ qua đêm trong rừng vỗ cánh bay lên cao, phát ra những tiếng:

“Quác, quác!”.

Khi nghe thấy tiếng hô, hò reo, Tử Xuyên Tú đã thầm đoán được.

Hắn giục ngựa nhanh chóng chạy tới trước.

Một nhóm lớn binh lính Viễn Đông đang tụ tập trên một khu đất lầy lội, đen kịt.

Đám binh lính và ánh đuốc của bọn họ đã soi đường cho Tử Xuyên Tú.

Đám binh lính tự động mở ra một con đường khiến Tử Xuyên Tú có thể phóng ngựa thẳng vào trung tâm của đám người.

Trong vòng vây của đám binh lính, một nam tử trung niên đang quỳ xuống mặt đất lầy lội hôi thối, cả người gã dính bùn đất và máu đen, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Khi nhìn thấy binh lính Bán thú nhân từ bốn phía đang dồn lại, ánh mắt của gã càng tuyệt vọng, uể oải.

Mắt của gã có màu xanh lam.

Tử Xuyên Tú quay người, nhảy xuống ngựa.

Hắn nghiêm nghị quát hỏi:

“Hiện tại ngươi chính là tù binh của quân Viễn Đông.

Ngươi hãy nói ra thân phận và chức vụ của ngươi”.

Nam tử trung niên kia ngây người nhìn Tử Xuyên Tú, không có phản ứng, giống như gã không nghe thấy gì.

“Hãy nói thân phận và chức quan của ngươi” Tử Xuyên Tú nói lại một lần nữa.

Lần này hắn lên giọng, âm thanh như muốn đánh thủng màng nhĩ người khác.

Cuối cùng nam tử trung niên kia cũng có phản ứng.

Đôi môi gã mấp máy, giọng nói gã rất nhỏ nhưng người khác vẫn nghe thấy:

“Ta là Cổ Tư Tháp, quân đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy vương quốc, ta là thành viên Hoàng tộc.

Xin quý nhân hãy cho ta hưởng đãi ngộ tương xứng với thân phận của ta”.

Binh lính Bán thú nhân xung quanh kêu lên kinh hãi rồi tiếp theo đó là tiếng hò reo mãnh liệt.

Tử Xuyên Tú đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm.

Tử Xuyên Tú đứng nhìn bóng dáng hèn mon, co ro dưới chân hắn, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Trận chiến này kéo dài nửa tháng, chiến dịch bao vây tiêu diệt quân đoàn Ma Tộc thứ bảy diễn ra cực kỳ bi thảm cuối cùng đã chấm dứt.

Để có thắng lợi này, quân Viễn Đông phải trả một cái giá rất lớn là năm vạn binh lính thương vong.

Trung tuần tháng bảy năm bảy trăm tám mươi tư, dưới chân thành Đặc Lan, chủ lực quân Viễn Đông đột nhiên xuất hiện từ phía sau bao vây quân đoàn Ma Tộc thứ bảy, hung tợn giáng cho quân Ma Tộc một đòn trí mạng.

Cuộc chiến quyết liệt diễn ra trong ba ngày.

Ban đầu hai bên đôi công với nhau nhưng về sau thì quân Ma Tộc cố thủ trong quân doanh bị bao vây không ra đánh.

Hàng ngày cuộc chiến đấu vây công cũng như phá vây diễn ra cả ngày lẫn đêm.

Máu quân Viễn Đông và quân Ma Tộc chảy thành sông.

Tới ngày thứ chín, sau một cuộc chiến tàn khốc, sau một cái giá nặng nề phải trả là thương vong hơn năm ngàn binh lính Bán thú nhân, cuối cùng quân Viễn Đông cũng chiếm được điểm cao, cắt đứt nguồn nước của quân Ma Tộc.

Cuối cùng Cổ Tư Tháp không thể duy trì được nữa.

Ba ngày sau vào lúc nửa đêm, quân Ma Tộc tổng phản kích trong cơn tuyệt vọng.

Sáu vạn binh lính Ma Tộc còn sống sót dốc toàn lực tấn công vào những công sự quân Viễn Đông bao vây xung quanh quân doanh của mình.

Từ Xuyện Tú đã sớm đự đoán được điều này, hắn biết không thể đánh lại quân Ma Tộc đang liều chết ở hướng chính diện nên đã hạ lệnh mở một con đường cho quân Ma Tộc ở chính diện bỏ trốn sau đó tiến hành truy kích quân Ma Tộc bỏ trốn đã mất đi hai cánh.

Tất cả các lộ quân Viễn Đông thay nhau hành động, truy kích ngày cũng như đêm.

Binh lính Ma Tộc không thể ăn cũng như không thể ngủ, không thể cởi quần áo, vũ khí lúc nào cũng bên người, cực kỳ mệt mỏi.

Sau khi liên tục bị thương vong, liên tục bị tiêu hao, liên tục có binh lính bỏ trốn, liên tục bị binh lính bị thương dày vò, liên tục phải chiến đấu trong cảnh bị truy kích, binh lính Ma Tộc giống như một quả cầu lửa của mặt trời khuất núi.

Cuối cùng vào ngày thứ tư của cuộc truy đuổi, Tử Xuyên Tú giáng cho Cổ Tư Tháp một đòn trí mạng.

Nửa đêm, đúng vào lúc binh lính Ma Tộc mệt mỏi nhất, Tú Vũ doanh quân Viễn Đông vẫn bí mật theo sát bắt đầu tấn công.

Hơn tám nghìn chiến sĩ Tú Vũ doanh đột nhiên lao vào quân doanh quân Ma Tộc chém giết.

Quân Ma Tộc đang mệt mỏi tới cùng cực không còn đủ sức lực để ngăn cản đội quân được nghỉ ngơi, hoàn toàn khỏe mạnh này.

Cuộc chiến đấu diễn ra tới canh ba thì trận tuyến quân Ma Tộc sụp đổ.

Lúc này cho dù không cần Tú Xuyên Tú chỉ huy thì quân Viễn Đông cũng biết cần phải làm gì.

Tất cả các lộ quân Viễn Đông đều anh dũng tấn công, tấn công dữ dội.

Bố Lan, tướng quân Bán thú nhân dẫn quân chặn đường lui của bại binh Ma Tộc.

Để chứng minh quân công của mình, quân Bán thú nhân có một cách thức cực kỳ đã man.

Bọn họ cắt đầu lâu binh lính Ma Tộc bị giết treo ở bên hông, tay cầm đại đao, trường mâu gào lên xông vào tấn công.

Bên hông mỗi binh lính Bán thú nhân treo hàng chuỗi đầu lâu, máu chảy đầm đìa của binh lính Ma Tộc, lúc này bọn họ trông như hung thần ác sát chốn địa ngục.

Khi nhìn thấy dáng vẻ đó của binh lính Bán thú nhân, binh lính Ma Tộc sợ tới vỡ mật, rét run người, mất đi ý chí chiến đấu, chỉ muốn bỏ trốn.

Tiếp đó là một cảnh tượng tàn sát chưa từng có diễn ra.

Cuộc huyết chiến diễn ra giữa khu ruộng nước, giữa rừng núi, ngay giữa vùng quê.

Các sư đoàn hùng mạnh, tinh nhuệ tung vào cuộc từ chiến, khắp bình nguyên, sông núi đều là những vũng máu tươi, thi thể binh lính hai bên.

Rạng sáng ngày hai mươi tám tháng bảy năm bảy trăm tám mươi tư, khi trời còn chưa sáng rõ, quân đoàn thứ bảy của vương quốc Ma Tộc đã chấm dứt sự tồn tại của mình.

Vốn Tử Xuyên Tú nghĩ rằng với một người nổi tiếng bảo thủ, tàn khốc như Cổ Tư Tháp, một người với tính khí cao ngạo, cho dù có thất bại, Cổ Tư Tháp cũng sẽ thể hiện khí phách thà chết chứ không chịu khuất phục của gia tộc Tắc Nội Á.

Sau đó trải qua một cuộc đấu trí đấu dũng khí quyết liệt, với những ngôn từ qua lại, với dũng khí và mị lực hơn người, cuối cùng Quang Minh vương quân Viễn Đông đã khuất phục được viên tướng cao ngạo của Hoàng tộc Tắc Nội Á phải cúi đầu.

Nhưng hiện tại thì Tú Xuyên Tú đã thất vọng.

Gã nam nhân trung niên trước mặt hắn ướt sũng như chuộc lột, ánh mắt đầy sợ hãi và cầu khẩn.

Căn bản không cần đấu trí gì hết, chỉ cần Tử Xuyên Tú quát to một tiếng, gã đàn ông này có thể quỳ xuống.

Khi nhìn thấy bộ dạng của gã này, Tử Xuyên Tú mất cả hứng thú thẩm vấn.

Tử Xuyên Tú căn dặn binh sĩ canh phòng gã cẩn thận rồi ra lệnh cho binh lính nghỉ ngơi.

Lúc này tất cả các đoàn đội chiến đấu tới sức cùng lực kiệt, hai mắt binh lính đỏ ghèn.

Ngay cả khi bình thường bọn họ thường tình nguyện thu dọn chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm nhưng lúc này bọn họ thực sự không còn sức.

Cho dù dưới chân binh lính là nước đọng hay vũng bùn, chỉ cần lệnh ngừng truy kích được đưa ra, binh lính có thể nằm xuống ngủ cho dù bên cạnh là đống thi thể hay bên cạnh là vũng nước, bùn lầy.

Từ lúc mặt trời mọc ở phía đông cho tới khi mặt trời lặn ở phía tây, sau một giấc ngủ say, đám binh lính mới uể oải thức giấc, bắt đầu tiến hành tìm kiếm chiến lợi phẩm của Ma Tộc trên chiến trường.

Cùng lúc đó, Tử Xuyên Tú sau ba ngày ba đêm không chợp mắt cũng tỉnh dậy.

Khi nhìn biển máu và hàng đống thi thể trên bình nguyên bao la, Tử Xuyên Tú giật mình, có cảm giác như không biết mình lạc vào một nơi nào đó, hắn ngơ ngác nhìn vào ánh trời chiếu mấy phút rồi mới thực sự tỉnh táo.

Lúc này các tướng quân với bộ quân phục còn nhuốm máu cũng kéo tới, bẩm báo tình hình thương vong của binh lính dưới quyền.

Tử Xuyên Tú lấy giấy bút ghi chép con số sau đó tiến hành tập hợp, thống kê.

Tử Xuyên Tú cau mày, hai mắt liên tục chớp chớp, hắn tức giận nói:

“Lần này chúng ta làm ăn lỗ vốn.

Chỉ một trận này quân Viễn Đông trên cơ bản đã bị đánh tàn phế, quân đoàn thứ nhất và quân đoàn thứ hai thương vong nặng nề, ngay cả đội dự bị của đại bản doanh cũng trở thành binh lính mệt mỏi”.

Nhìn các tướng lĩnh của mình, Tử Xuyên Tú thở dài bất đắc dĩ và nói:

“Lỗi tại ta! Ta quá nóng vội.

Nếu như tổng tấn công chậm hơn hai ngày, số lượng thương vong nhất định sẽ giảm bớt một chút”.

Mọi người đều hiểu, nguyên nhân khiến Tử Xuyên Tú vội vàng ăn tươi nuốt sống quân đoàn của Cổ Tư Tháp có một nguyên nhân quan trọng là áp lực tới từ trong nước.

Giới quý tộc cấp cao của Tử Xuyên rất phẫn nộ với việc quân đoàn Viễn Đông án binh bất động một thời gian dài.

Mặt khác quân đoàn Mông Hãn chiếm giữ phía tây nam Viễn Đông cũng là một nhân tố không ổn định.

Tuy quân Viễn Đông và quân đoàn Mông Hãn đã đạt được hiệp định ngưng chiến tạm thời nhưng nếu chiến sự xảy ra giằng co kéo dài, nhất định hạng người tiểu nhân thay đổi thất thường như Mông Hãn sẽ đâm một đao vào sau lưng quân Viễn Đông.

Quân đoàn trưởng thứ hai, Bạch Xuyên an ủi Tử Xuyên Tú:

“Đại nhân, chiến tranh là phải có người chết.

Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta đã thắng trận này.

Thắng lợi quan trọng hơn tất cả mọi thứ”.

Tử Xuyên Tú nhìn ánh mặt trời hoàng hôn đỏ như máu, lẩm bẩm:

“Đúng vậy! Cuối cùng là chiến thắng!”.

Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn các tướng quân nói:

“Ta cảm thấy có một việc rất kỳ quái.

Khi Cổ Tư Tháp lựa chọn phá vây, hắn lại chọn phá vây về phía tây.

Trong tình hình bình thường, hắn hẳn phải chọn phá vây về phía đông, nơi gần vương quốc của hắn nhất.

Vì sao hắn lại chọn cách phá vây về tây, thọc sâu vào nội địa Viễn Đông?

Như vậy không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Các tướng quân ngơ ngác.

Mấy ngày hành quân liên tục, mấy ngày liên tiếp khổ chiến truy kích quân Ma Tộc, đánh giáp lá cà, chém giết, tất cả mọi người như tê đại trong biển máu, căn bản là không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về việc này.

Bạch Xuyên trầm ngâm nói:

“Có lẽ hắn trông cậy vào việc quân đoàn Mông Hãn sẽ tiếp viện cho hắn?

“Cũng có khả năng này nhưng từ trước tới nay gia tộc Tắc Nội Á không hòa thuận với Mông tộc.

Người Tắc Nội Á không coi ai ra gì, với tính cách kiêu ngạo của Cổ Tư Tháp, có lẽ hắn sẽ nhận cái chết còn hơn là đi cầu viện quân Mông tộc”.

Quân đoàn thứ bảy Ma Tộc phá vây về phía tây, rốt cuộc là vì cái gì?

Bạch Xuyên tươi cười nói:

“Đại nhân, Cổ Tư Tháp đang trong tay chúng ta.

Không phải thẩm vấn hắn thì sẽ biết sao?

Tử Xuyên Tú vỗ vỗ gáy nói:

“Ta hồ đồ rồi!”.

Nói xong hắn quay người ra lệnh cho Cổ Lôi:

“Ngươi đi giải Cổ Tư Tháp tới đây”.

“Dạ!”.

Cổ Lôi cúi đầu trả lời nhận lệnh, rồi hắn vội vàng chạy tới nơi tạm giam tù binh.

Khoảng năm phút đồng hồ sau, Cổ Lôi lại chạy về, sắc mặt hắn có vẻ hoảng sợ.

“Đại nhân, Cổ Tư Tháp đã chết” Cổ Lôi lắp bắp nói:

“Hắn tự sát”.

Tất cả mọi người đột nhiên chấn động, Bạch Xuyên nghiêm nghị quát:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Hắn giấu một thanh đao nhỏ trong người, chúng ta không soát người hắn cẩn thận, quân cảnh vệ quá mệt mỏi, chỉ dùng dây xích trói hắn lại rồi đi ngủ.

Sau khi ngủ đậy thì thấy thanh đao kia đã cắm ở trên cổ họng hắn.

Đại nhân, bây giờ phải làm gì đây?

Lúc này Cổ Lôi gần như phát khóc, hắn rất sợ hãi, trông coi tù binh không nghiêm, để tù binh quan trọng tự sát.

Hắn nhất định bị phạt theo quân kỷ.

Tử Xuyên Tú thoải mái nói:

“Làm sao bây giờ ư?

Đào một cái hố và chôn hắn”.

Cổ Lôi trợn tròn mắt:

“Chôn?

“Nếu như ngươi muốn đem hắn nấu ăn ta cũng không phản đối ngươi, nhưng mà mùi vị của hắn chưa chắc đã ngon”.

Bạch Xuyên tiếc nuối nói:

“Nghe nói Cổ Tư Tháp chính là cháu ngoại trai của Ma Thần Hoàng.

Nắm giữ người thân của Ma Thần Hoàng trong tay chúng ta, hẳn rất có ích, giống như Tạp Đan năm xưa dùng cô ta để đổi lấy việc giải vây Mạt Y, cứu sống chúng ta”.

Bạch Xuyên ảm đạm nói:

“Nếu như Cổ Tư Tháp không chết, nói không chừng chúng ta có thể dùng hắn để đổi lấy một cái gì đó”.

Tử Xuyên Tú chỉ cười.

Rất hiếm khi Bạch Xuyên lo lắng tới chuyện chính trị.

Thế nhưng tình hình bây giờ khác với tình huống năm đó, cuộc chiến tranh Viễn Đông là chiến tranh giữa nhà Tử Xuyên và Ma tộc nhằm giành bá quyền kiểm soát Viễn Đông, là cuộc chiến tranh cục bộ, giữa hai bên vẫn còn để lại một con đường để đàm phán, thỏa hiệp.

Nhưng hôm nay chính là cuộc thánh chiến vệ quốc, cuộc chiến sinh tử giữa nhà Tử Xuyên và Ma tộc.

Hai nước đã dốc toàn lực vào cuộc chiến này.

Một là gia tộc Tắc Nội Á diệt nhà Tử Xuyên hai là nhà Tử Xuyên diệt gia tộc Tắc Nội Á.

Hai bên đã chém giết tới đỏ cả mắt, hiện nay không còn con đường đàm phán nữa rồi.

Từ trước tới nay Ma tộc vẫn cho rằng phái nữ nhu nhược cần phải bảo vệ.

Khi Tạp Đan bị bắt, giới quý tộc cao cấp Ma tộc không trách tội cô ta.

Giới quý tộc Ma tộc chỉ nghĩ sai lầm ở đây là do Vân Thẩm, tướng lĩnh Ma tộc bất lực không bảo vệ được Tạp Đan mà thôi.

Thế nhưng Cổ Tư Tháp là nam tử, bản thân là đại tướng cầm quân.

Cổ Tư Tháp thất bại bị bắt, giới quý tộc Ma tộc sẽ coi Cổ Tư Tháp là nỗi sỉ nhục, mang tiền đi chuộc Cổ Tư Tháp chính là điều lãng phí nhất.

Huống chi theo như hai hàng tướng Ma tộc là La Tư và Lỗ Đế thì Ma Thần Hoàng có mối quan hệ không tốt với người cháu ngoại này.

Khi Cổ Tư Tháp tự sát là chính hắn đã biết bản thân hắn tuyệt đối không thể thoát thân được.

Những giải thích này rất phức tạp, Tử Xuyên Tú không muốn giải thích với Bạch Xuyên, hắn chi nói một câu đơn giản:

“Cháu ngoại và con gái, thân sơ rất khác nhau.

Ta nghĩ Ma Thần Hoàng chắc chắn không vì Cổ Tư Tháp mà phải trả một cái giá lớn đâu”.

Thế nhưng vì sao Cổ Tư Tháp lại chạy về hướng nội địa Viễn Đông mà không lựa chọn con đường chạy về nước?

Nghi ngờ này giống như một cây châm ghim trong lòng Tử Xuyên Tú khiến cho hắn tuyệt đối không thấy thoải mái.

Cuộc chiến qua đi, công việc bận rộn, truy kích, tìm kiếm tàn binh Ma tộc, cứu chữa thương binh, xử lý tử thi trên chiến trường, đây đều là những công việc rất phức tạp.

Vì đủ các loại vấn đề này nên các tướng lĩnh liên tục xin chỉ thị từ Tử Xuyên Tú.

Do bận rộn ra lệnh khiến cho nghi ngờ này bị xếp sang một bên.

Tử Xuyên Tú bận rộn cho tới tận tảng sáng, hắn mới có thời gian chợp mắt.

Quân đoàn thứ bảy phá vòng vây ngược, Cổ Tư Tháp tự sát, trong lúc ngủ mơ, những suy nghĩ mơ hồ này lại lóe lên trong đầu Tử Xuyên Tú.

Hắn rất muốn hiểu rõ ý nghĩ kia nhưng không hiểu vì sao không thể làm được.

Lúc này suy nghĩ đó giống như một ánh sáng lướt qua bầu trời màu xanh, chỉ để lại một dấu vết nhỏ trong nháy mắt.

Đột nhiên, Tử Xuyên Tú tỉnh giấc ngồi bật dậy trong trướng sau giờ ngọ.

Đột nhiên một suy nghĩ nảy sinh trong đầu khiến cho hắn tỉnh táo.

Tử Xuyên Tú ngồi yên một lát, suy nghĩ đó càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng trong sáng, rõ ràng tới mức như có thể nhìn thấy từng đường nhăn cùng góc cạnh của nó.

Ngay lập tức Tử Xuyên Tú triệu tập các tướng lĩnh tới họp.

Các tướng lĩnh đang trong cơn mơ ngủ thì bị vệ binh của Tử Xuyên Tú triệu dậy, kéo ra khỏi trướng tới họp.

Các tướng lĩnh mấy ngày bận bịu, người mệt mỏi nhất có lẽ là Thống lĩnh Lâm Băng, hai mắt nàng thâm đen.

Ngay khi mọi người còn chưa ngồi yên, Tử Xuyên Tú đã ngồi thẳng người nói luôn:

“Các vị, cuối cùng ta đã hiểu vì sao Cổ Tư Tháp lại chạy về tây?

Nói xong Tử Xuyên Tú nhìn mọi người với ánh mắt chờ mong, chờ đợi những câu hỏi hiếu kỳ của những thuộc hạ xung quanh:

“Đại nhân nói mau đi.

Chúng thuộc hạ rất tò mò”.

Sau đó Quang Minh vương hắn sẽ giải thích những nghi ngờ đó, thể hiện một trí tuệ hơn người.

La Kiệt ngáp dài:

“Cổ Tư Tháp là ai?

Hắn như thế nào?

Có vẻ như Bạch Xuyên còn có chút ấn tượng, nàng nói:

“Hắn đã chết’.

Bố Lan tướng quân Bán thú nhân liên tục ngáp dài, hai mi mắt sụp xuống:

“Không liên quan tới ta, không phải ta giết hắn”.

Trên thế giới này điều khiến con người ta căm ghét nhất chính là sự nhiệt tình quá mức và sự thái quá khiến con người ta có cảm giác như tê liệt.

Khi nhìn thấy đám thuộc hạ của mình chỉ muốn ngủ, Tử Xuyên Tú tức giận hỏi mấy người bên cạnh:

“Ta hỏi các ngươi tại sao Cổ Tư Tháp phải phá vây về hướng tây mà hắn lại không phá vây về vương quốc mình theo hướng đông?

“Có lẽ hắn đi nhầm đường”.

Bán thú nhân tướng quân trả lời một câu như không có não.

“Sai bởi vì Cổ Tư Tháp hiểu rõ ràng trong nội địa vương quốc Ma tộc của hắn không còn quân đội.

Hắn có trốn về vương quốc thì cũng không có tiếp viện.

Hắn không muốn dẫn đường cho quân Viễn Đông chúng ta tiến vào vương quốc của hắn, chính vì vậy hắn mới lựa chọn chạy về tây, với ý đồ chạy tới Ngõ Linh quan, tránh né sự truy đuổi của quân Viễn Đông.

Nhất định, trong nội địa Ma tộc không còn binh lực”.

“Trống rỗng.

ta cũng rất trống rỗng.

Hai mí mắt La Kiệt cụp xuống, Bố Lan, tướng quân Bán thú nhân thì dứt khoát nằm gục xuống bàn ngáy khò khò.

Các quân đoàn trưởng buồn ngủ muốn chết nên chuyện này không thể nào tiếp tục thảo luận, Tử Xuyên Tú chỉ thở dài tuyên bố tan họp.

Lúc này mọi người như được đại xá, ai nấy nhanh chóng chạy về trướng của mình để ngủ.

Đêm hôm đó cho dù rất mệt mỏi, buồn ngủ nhưng Tử Xuyên Tú không thể chìm vào giấc ngủ.

Một suy nghĩ dày vò khiến cho hắn lăn lộn trên chiếc đệm đơn sơ dùng trong hành quân.

Cuối cùng Tử Xuyên Tú dứt khoát ngồi dậy, ngồi trước cửa trướng ngắm nhìn rừng tùng đen nhánh ở chân trời ánh trăng xa xa, bãi cỏ rộng lớn với những ngọn cỏ nhấp nhô như những con sóng ở xa xa một cách xuất thần, ánh mắt hắn lấp lánh, xúc động.

Ở phía đông của nơi này có một quốc gia hùng mạnh.

Ngàn năm qua quốc gia này đã gây cho loài người vô số thảm họa, là nguyên nhân của tất thảy những ác mộng đối với nhân loại, là tập trung của các loại ác ma.

Hiện nay nó đang đứng trước bờ vực suy yếu nghiêm trọng.

Quân đội Viễn Đông tập trung ba mươi vạn dũng sĩ, liệu có thể một trận làm diệt vong nó không?

Nhưng còn Đế Đô đang bị năm mươi vạn quân Ma tộc vây khốn, bây giờ cần phải làm gì đây?

Nếu như Ma Thần Hoàng biết đất nước của mình bị tấn công thì ông ta sẽ làm thế nào?

Ông ta sẽ rút binh ở tiền tuyến Đế Đô về tăng cường cho trong nước hay vẫn tiếp tục quyết tâm đánh Đế Đô như trước?

Ma Tộc đánh chiếm thế giới loài người trong khi đó chính hắn lại đi đánh chiếm vương quốc Ma tộc.

Cuộc chiến phức tạp này khiến Tử Xuyên Tú suy nghĩ đau cả đầu.

Tình trạng hỗn loạn rốt cuộc khiến cho ai có lợi hơn, là Ma tộc hay là con người?

Hàng lông mày của Tử Xuyên Tú cau lại, khóe miệng hắn nhếch lên.

Đế Lâm không có ở đây, Tư Đặc Lâm không có ở đây, không có ai để thương lượng, quyết định của Tử Xuyên Tú hắn liên quan tới vận mệnh của loài người.

Chính hắn năm nay mới hai mươi bốn tuổi mà phải nhận trách nhiệm nặng nề này khiến hắn rất sợ hãi.

Sau lưng Tử Xuyên Tú vang lên tiếng bước chân, vệ binh của Tử Xuyên Tú khẽ hỏi:

“Ai?

“Là tôi, Lâm Băng”.

Một bóng hình thướt tha dần hiện lên trong màn đêm, Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi:

“Lâm trưởng quan, cô còn chưa ngủ sao?

“Tôi cũng như ngươi, không ngủ được” Lâm Băng đi tới, nàng ngồi xuống bên cạnh Tử Xuyên Tú, sóng vai với hắn nhìn về phía chân trời xa xa ở phía đông.

Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng:

“Tôi cũng như ngài, cũng bị suy nghĩ đó tra tấn.

Rất hấp dẫn nha”.

Tử Xuyên Tú cười nói:

“Lâm trưởng quan, cô nói câu này rất dễ khiến người ta có hiểu lầm”.

“Ngày mai sẽ có lời đồn đại nói Thống lĩnh quân Viễn Đông hiện nay và Thống lĩnh quân Viễn Đông trước kia có tình cảm với nhau, rất nhiều người sẽ trợn tròn mắt, đúng không?

Một hương thơm con gái thoang thoảng truyền vào mũi Tử Xuyên Tú, khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Khi ngồi cùng với Lâm Băng, cảm giác khó chịu của Tử Xuyên Tú dần dần biến mất, hắn trở nên thư thái, bình thản.

Những thiếu nữ xinh đẹp có lực khống chế bản thân rất mạnh mẽ, vẻ ý nhi tới mức tự nhiên của nàng tao nhã, trầm tĩnh, một cảm giác vững vàng, từng trải.

Bạch Xuyên hoàn toàn không có những điều này.

“A Tú”.

Cũng giống như Ca Ứng Tinh, Lâm Băng là thuộc thế hệ đi trước của Tử Xuyên Tú nhưng từ khi hắn tiếp nhận chức Thống lĩnh quân Viễn Đông tới nay, Lâm Băng không còn dùng kiểu xưng hô này với hắn.

Trong buổi đêm tĩnh lặng hôm nay, một lần nữa Lâm Băng lại dùng cách xưng hô này khiến trong nháy mắt một cảm giác thân thiết lại xuất hiện, giống như năm đó trong quân Viễn Đông, Tử Xuyên Tú lại cung kính đáp:

“Dạ, Lâm đại nhân”.

“Nếu như tấn công lãnh thổ Ma tộc, ngài có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng?

Tử Xuyên Tú không ngạc nhiên khi thấy Lâm Băng chỉ thoáng qua đã nhìn thấu tâm trạng của hắn.

Ánh mắt sắc bén, nhìn thấu tim người khác của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú hắn đã từng được lĩnh giáo, Tử Xuyên Tú trầm ngâm nói:

“Nếu như động viên toàn thể Viễn Đông, nhân cơ hội trong nước Ma tộc trống rỗng, đánh cho chúng trở tay không kịp, ta có năm phần chắc thắng có thể đánh chiếm Ma Thần bảo, Lâm trưởng quan, ngài thấy thế nào?

“Xét về toàn cục, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Đối với Viễn Đông mà nói thì đây chính là lựa chọn tồi nhất.

Viễn Đông dẫn lửa thiêu thân, người Tắc Nội Á chỉ hận không thể quay đầu giết hết chúng ta mà thôi”.

Lời nói của Lâm Băng cực kỳ ngắn gọn nhưng Tử Xuyên Tú hiểu rất rõ ràng:

“Đây chính là cách thức tốt nhất cho Đế Đô”.

“Chúng ta giải vây cho Đế Đô vậy sau này ai tới giải vây cho chúng ta?

Tử Xuyên Tú lúng túng không trả lời được, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sau khi đánh, thẳng vào hậu phương Ma tộc, phá hủy căn cứ địa chiến tranh của gia tộc Tắc Nội Á, phá hủy năng lực kéo dài chiến tranh của Ma tộc, khiến cho quân Ma tộc sau khi nhập quan không còn tiếp tế, điều này có tác dụng lớn hơn so với việc chúng ta tham gia chiến tranh xung quanh Đế Đô.

Nó hoàn toàn có thể là một cú đánh khiến thay đổi cục diện hiện nay”.

Lâm Băng cắt ngang lời nói của Tử Xuyên Tú:

“Vì ở Viễn Đông quá lâu nên tôi cũng hiểu một số tình hình, trong vương quốc Ma tộc.

Vương quốc này diện tích bao la nhưng vị trí địa lý và khí hậu cực kỳ khắc nghiệt.

Trong nước phần lớn là khu vực núi đồi, diện tích đồng bằng có thể trồng trọt lương thực và thảo nguyên có thể chăn thả dê, bò rất ít.

Khí hậu mùa hè rất khốc liệt, bình thường nhiệt độ thường cao hơn bốn mươi độ, ánh nắng mặt trời có thể mặt đất nứt nẻ như tơ nhiện.

Các hồ nước đều khô cạn dưới ánh nắng mùa hè.

Mùa đông giá lạnh thấu xương, thường thường thì mấy ngày có một trận bão tuyết, bông tuyết to như cái quạt, tuyết rơi dày tới mấy mét, có thể chôn lấp nhà cửa.

Điều càng đáng sợ ở vương quốc này là trong nội địa Ma tộc có nhiều nơi thoạt nhìn chỉ là những vùng đất bình thường, hoàn toàn không khác gì với những nơi khác.

Điều khác duy nhất ở đây chính là không có một ngọn cỏ.

Cây, cỏ, sâu bọ, thú vật hoàn toàn không thể sinh trưởng ở nơi này.

Ở những nơi này vào buổi tối còn phát ra ánh sáng trắng.

Người nào không cẩn thận quan sát, vô tình đi vào những nơi này.

Khi đó còn không có cảm giác gì nhưng mấy ngày sau, da thịt trên người không hiểu tại sao bắt đầu thối rữa, hai mắt đỏ, rơi nước mắt, trở thành người mù, không thuốc nào có thể chữa trị được, cuối cùng thổ huyết mà chết.

Trong vương quốc này, mọi người gọi những nơi đó là “tử địa”.

Thế nhưng những “tử địa” này hoàn toàn không có gì khác với những nơi khác.

Chỉ có dân địa phương mới hiểu nơi nào là tử địa không thể đặt chân tới, nơi nào là địa phương có thể an toàn đặt chân tới”.

Lâm Băng nhìn vẻ căng thẳng của Tử Xuyên Tú, nói nhỏ:

“Đối với loài người mà nói, địa vực là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Lạ đất, lạ người chính là điều tối kỵ của nhà binh trong hành quân tác chiến đường dài.

Ngài có nắm chắc là có thể đánh chiếm Ma Thần bảo trong vòng mấy tháng không?

“Chúng ta hoàn toàn không lạ lẫm với hoàn cảnh địa lý của vương quốc này.

So với Đế Lâm năm xưa, chúng ta còn có hai người Lỗ Đế và La Tư.

Bọn họ biết rõ nội tình Ma tộc, bọn họ có thể chỉ đường cho chúng ta”.

“Vận mệnh của hơn mười vạn quân Viễn Đông, vận mệnh của loài người lại đi phó thác trên người của hai kẻ phản bội Ma tộc.

Ngài làm vậy có quá mạo hiểm không?

Lỗ Đế và La Tư chỉ đầu hàng quân Viễn Đông khi bị ép vào bước đường cùng.

Nếu như có một con đường thoát, bọn họ nhất định sẽ phản lại quân Viễn Đông không chút do dự.

Người Ma tộc xảo trá, vô sỉ, hung tàn, hay thay đổi, tuyệt đối không thể tin tưởng”.

Tử Xuyên Tú trầm ngâm, hắn lặng lẽ ngắm nhìn hải vực nhâp nhô sóng dưới ánh trăng, ánh sáng lập lòe trong mắt hắn.

Lý do của Lâm Băng cực kỳ chính xác nhưng từ sâu thẳm tâm hồn hắn có một âm thanh, liên tục hấp dẫn hắn:

“Cơ hội khó có được”.

“Cơ hội khó có được”, Tử Xuyên Tú không nói nhưng đôi môi mím chặt đã thể hiện tính tình cố chấp của hắn.

“Trong vương quốc Ma tộc, binh lực trống rỗng chính là sự thật.

Đây chính là cơ hội khó có được”.

Đoán được suy nghĩ của Tử Xuyên Tú, Lâm Băng nói tiếp:

“Tú thống lĩnh, bản thân ngài là thượng tướng, ngươi nhất định phải tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận, không thể kích động chỉ vì một cái lợi nhỏ.

Tú thống lĩnh, cho dù chúng ta có thể đánh chiếm được Ma Thần bảo nhưng nếu như quân chủ lực loài người bị đánh tan ở Đế Đô, cái lợi nhỏ này của chúng ta còn ý nghĩa gì không?

Đột nhiên Tử Xuyên Tú sợ hãi giống như hắn bị một gáo nước lạnh dội toàn thân, Tử Xuyên Tú đứng dậy, cung kính chào Lâm Băng và nói:

“Lâm trưởng quan ngài nói rất đúng, nếu như quân chủ lực loài người thất bại, thắng lợi cục bộ không có ích gì.

Là ta chỉ vì cái lợi trước mắt”.

Tử Xuyên Tú cúi đầu thật sâu:

“Cảm ơn ngài đã chỉ giáo, Lâm trưởng quan, thật sự cảm ơn”.

Lâm Băng đáp lễ, nàng nhìn người thanh niên trước mắt này với vẻ tán thưởng.

Tử Xuyên Tú tuổi còn trẻ nhưng đã có chiến tích và địa vị cao, hắn lại không có thái độ cao ngạo thường thấy của những tướng quân thường thắng.

Hắn thật lòng tôn trọng một tướng quân thua trận như nàng, biết nghe lời phải, lời khuyên bảo.

Với trí tuệ, bản tính trầm tĩnh như vậy, thật sự rất khó tin Tử Xuyên Tú chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.

Lâm Băng mỉm cười nói:

“Tú Xuyên đại nhân, suy nghĩ của ngài vốn không sai, dùng kỳ binh, đánh bất ngờ, đánh vào căn cứ, cắt đứt hậu phương của quân thù.

Đây chính là đạo lý của nhà binh.

Nhưng lần này đối thủ của chúng ta không phải là một đối thủ bình thường.

Binh lính Ma Tộc dã man, chúng có thói quen cướp đoạt tại chỗ, mức độ ỷ lại hậu cần của chúng ít hơn chúng ta rất nhiều.

Chúng ta đánh chiếm Ma Thần bảo không là đòn quyết định đối với chúng, ngược lại khiến cho quân đội Viễn Đông xa rời chiến trường Đế Đô chủ yếu.

Mặc dù liên quân Lưu Phong, Tử Xuyên binh nhiều tướng mạnh nhưng ba mươi vạn đại quân ly khai chiến trường chủ yếu vẫn là một sự lãng phí rất lớn”.

“Lâm trưởng quan, ý của ngài là muốn quân Viễn Đông nhập quan, tiếp viện cuộc chiến trong nội địa sao?

“Đại nhân, tôi chỉ nói tình hình hiện nay với ngài, còn về phần quyết định thế nào, có lẽ ngài đã sớm tính trước”.

Tử Xuyên Tú mỉm cười nói:

“Lâm trưởng quan hãy yên tâm.

Ta sẽ không để cho ngài thất vọng”.

-o0o-

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-tu-xuyen-tam-kiet-lam-an-lo-von-150214.html