Vị Gió Praha - Angry boy - Vị Gió Praha

Vị Gió Praha

Tác giả : Chưa rõ
Chương 9 : Vị Gió Praha - Angry boy

Có là ăn mày, tôi cũng không phải dạng bám phái yếu kiếm miếng ăn! -

- Làn đường đầy ắp nắng, tựa con sông ánh sáng trải dài.

Tấp nập lũ ô tô thị oai, phóng đi như vũ bão.

Thưa thớt xe đạp nối nhau đi sát lề đường, bánh xe xoay từng vòng thong thả.

Những đôi giày trượt nhanh nhẹn lướt đi.

Trên vỉa hè vắng người, một cao lớn một nhỏ con sánh bước cùng nhau.

Họ đều khoác trên người kiểu áo khoác bóng chày đang là cơn sốt thời trang nở rộ trong hè này.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy đã hô biến hai con người chẳng mấy quen thân trông giống hệt đôi tình nhân.

Chàng trai kết hợp ăn ý giữa áo xám đen cùng chiếc quần jeans loại skinny, tôn lên dáng người cực chuẩn và khoe ra gu thời trang cũng cực kỳ chuẩn.

Anh nắm hờ trong tay lon nước ngọt, thi thoảng nhấp môi.

Cô bé đi kế bên theo style năng động với quần lửng bò bó sát tới đầu gối và ba lô sau lưng treo lủng lẳng móc khóa.

Hai tay cầm chiếc bánh burger to bự của Mcdonald’s, cứ cắn một miếng lại quệt miệng lem nước sốt.

- Em có biết ăn burger không đấy?

- Đang ăn đây.

Anh không thấy sao?

- Ồ, có chứ.

Nhưng thấy em ăn vỏ bánh thôi, còn đâu dính lem nhem hết!

- Ai ăn burger không thế?

- Trừ em ra thì không ai ăn kiểu thế! Thiên Ly hết bật nổi lại Jay nên chỉ gườm gườm mắt rồi tập trung ăn nốt phần bánh còn lại.

Thực ra cô thừa biết cách ăn burger mà nước sốt không vấy lung tung.

Là phải há miệng cắn miếng nào miếng nấy cũng thật to để nuốt trọn cả vỏ lẫn nhân bánh, nhưng … miệng Thiên Ly nhỏ, chỉ có thể gặm gặm như bọn chuột.

Nếu lường trước được mình sẽ nhem nhuốc giữa đường thế này, vừa nãy Thiên Ly đã nghe Jay ở lại quán, ăn quách cho tiện.

Cũng chỉ tại cô muốn vừa đi vừa ăn để giảm thiểu tối đa thời gian bên Jay

- kẻ luôn tỏa ra thứ mùi vị sát gái kinh điển.

Dù Thiên Ly rất dị ứng kiểu người chơi bời như Jay thật, nhưng cô không đủ tự tin là mình sẽ hoàn toàn miễn nhiễm với vẻ cuốn hút cũng như khả năng đốn-rụng-tim-thiếu-nữ của anh ta.

- Ừm, em muốn hỏi anh chuyện đời tư chút.

Có thể chứ?

- Thiên Ly ngượng nghịu cất lời sau một thôi một hồi đắn đo do dự.

Cô chưa từng chìa ra bản mặt tò mò như này, nhưng có những thắc mắc cứ lì lợm vây bủa khối óc cô.

Không gạt chúng đi thì đâm ra tâm trạng bứt rứt, ức chế thần kinh, tinh thần bất ổn, hồn phách thất xiêu, tình yêu … xin lỗi chưa có.

Tách một tiếng! Jay bật nút lon nước rồi dốc thẳng vào miệng thứ chất lỏng đầy ga.

Anh quệt môi, kiêu ngạo:

- Những nhân vật quan trọng sẽ không tự phô bày đời tư.

Em hứng thú thì tự tìm hiểu! Miếng bánh trong miệng Thiên Ly bỗng nhạt thếch.

Lời nửa đùa nửa thật của Jay đã tố cáo rõ anh không thích xé toạc đời tư mình cho người khác xem.

Jay lúc này rất khác so với vẻ tự nhiên đến tùy tiện khi chạm mặt Thiên Ly vào những lần trước.

Anh giống hệt một ẩn số bí hiểm, có nguyên tắc riêng và chẳng hề dễ thân quen như bé đồng hương luôn lầm tưởng.

Thiên Ly xấu hổ cúi mặt ho khan.

Cứ tưởng Jay rất thoáng nên cô mới gợi câu hỏi.

Mục đích đi ăn trưa cùng anh ta phần lớn cũng chỉ vì muốn làm sáng tỏ chuyện chị gái Dana.

Còn tin nhắn phản chủ kia, cứ nhanh gọn bảo thẳng một chữ NHẦM cho khỏi lằng nhằng.

Cơn ác mộng ban sáng còn đeo bám dai dẳng, Thiên Ly đâu dám gần người nào kia.

Cẩn thận gói ghém phần bánh còn lại cất vào túi hông balô để lát nữa rẽ qua nhà bà Hangca sẽ cho lũ cún.

Thiên Ly ngấp ngứ vài tiếng ưm a trong cổ họng rồi khẽ hắng giọng:

- Thế em về đã nhé! Hẹn gặp anh sau! Jay không đáp, chỉ thẳng tay quẳng lon nước rỗng vào thùng rác gần đó.

Âm thanh va đập tựa lưỡi dao sắc bén cứa vào trưa hè yên ả, chặn đứng đôi chân nhỏ đang toan bước đi.

- Không đáp ứng được trí tò mò nên em bỏ đi thế à?

Anh còn chưa ăn gì! Thiên Ly khựng người, phía sau gáy bỗng nóng bừng như có tia lửa nào đó đang lia tới.

Không cần quay người nhưng vẫn độp ngay lại:

- Sao nãy anh bảo không đói, không ăn?

- Chủ động mời người khác dùng bữa thì tử tế chút! Em không biết người Việt mình kị nhất là ăn uống giữa đường giữa chợ à?

*** Quán ăn bài trí đơn giản, khoa học.

Những bức tường được bôi lớp sơn đỏ đậm, kích thích cơn thèm ăn.

Những giỏ hoa nhựa treo trên từng khung cửa đầy nắng.

Lắng đọng không gian với những bản nhạc cổ điển đang phát ra từ radio.

Liếc thấy Jay phía đối diện đang chăm chú lật giở menu, Thiên Ly liền kín đáo giơ ví tiền ra dưới gầm bàn.

Đếm.

Cô thường đem theo người chỉ ít xu lẻ đủ để ăn quà vặt dọc đường, nay có bỏ thêm vài tờ tiền giấy vì hẹn trước với Pink nhưng từng này e là không đủ.

Jay chọn đúng quán sang nhất, giá đồ ăn ở đây đương nhiên ngang mức cướp bóc.

Chưa kể con người kỳ quái kia đang vì lý do nào đó mà bực mình, hẳn sẽ chơi trò bòn rút cùng Thiên Ly.

Ấy là bắt phục vụ dăng thức ăn đầy bàn mà món nào món nấy đều đắt cắt cổ.

Rồi thì ví tiền tội nghiệp của Thiên Ly nhẹ sẽ cháy xém, nặng sẽ hóa luôn thành tro.

Hình dung ra sẵn bi kịch rỗng ví, Thiên Ly bất giác xìu mặt, buông tiếng thở dài ảo não.

Rầm! Tiếng cuốn menu bất thình lình nện mạnh xuống mặt bàn lập tức thu hút tất thảy mọi sự chú ý.

Chống cả hai tay lên bàn, cúi thấp đầu đối sát đôi mắt đen láy đang sửng sốt mở to, chàng trai gằn giọng:

- Có là ăn mày, tôi cũng không phải dạng bám phái yếu kiếm miếng ăn!

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vi-gio-praha-angry-boy-230289.html