Vị Gió Praha - Secret never to be told. - Vị Gió Praha

Vị Gió Praha

Tác giả : Chưa rõ
Chương 16 : Vị Gió Praha - Secret never to be told.

< Bí mật không bao giờ bật mí! > Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi! -

- Rụt rè co tay thành nắm đấm lỏng lẻo, gõ vài cái nhẹ hều như chỉ đang khều khều cánh cửa có đính khung số kim loại.

Thiên Ly hồi hộp chờ đợi trong cảm giác khó chịu như có đàn kiến bò ngay dưới chân.

Lần đầu tiên cô một mình dấn thân tới khách sạn, lại chỉ để thăm trai.

Gớm! Gớm chết được! Tiếng bước chân vọng ra từ bên trong càng rõ, ý nghĩ bỏ chạy của Thiên Ly lại càng sắc nét thêm.

Nhưng cửa đã kịp mở ra ngay khi cô nàng vừa xê xịch mũi giày chút đỉnh.

- À, đến rồi.

- Jay cười một nét nhẹ tênh như chỉ nhếch môi, lười biếng lách người chừa lối đi

- Vào đi! Vừa hay pizza mới tới.

- Không đâu, em tạt qua thăm anh lát thôi.

Anh ổn chứ?

- Sao mà ổn?

Đây còn mệt lắm đấy!

- Jay nhăn nhăn, giọng nói nửa cáu kỉnh như trách móc, nửa tỉ tê như kể tội.

- Anh uống thuốc hạ sốt hay gì chưa?

- Thuốc nào mà uống?

- Từ qua đến giờ, anh không gọi ai nữa sao?

Chẳng thèm loanh quanh thêm, Jay chộp thẳng tay Thiên Ly kéo vào phòng, tiện thể đỡ lấy chiếc balô béo bự mà nàng đang túm chặt vì căng thẳng.

Tích tắc sau, vật thể đầy sách vở ấy bị vứt xó bởi cú vung tay tùy tiện.

Liền tiếp theo, cửa phòng đóng sầm ngay sau lưng Thiên Ly bởi cú đạp ít lực.

Đập ngay vào đôi mắt đen láy là mặt bàn kính dăng vài ba lọ thuốc, mấy chiếc nắp tròn lăn lốc kế bên.

Cạnh đó, ly nước lọc đã vơi một nửa.

Hộp băng mở bung.

Sọt rác dưới gầm bàn đầy giấy lau lấm máu khô … Bê bối và tội nghiệp.

Cảm giác áy náy khiến Thiên Ly rùng mình, đầu tự vẽ ra cảnh tượng Jay chật vật xoay sở suốt đêm qua.

Cuộc gọi của anh đến từ lúc 1 giờ sáng, hẳn là bí bách lắm mới nhờ vả tới Thiên Ly.

Nhưng … Jana đâu?

Ồ biết rồi, tính sĩ diện cao ngất ắt sẽ cấm tiệt Jay để bạn gái tận mắt thấy bản thân mình tàn tạ, đau ốm … do chó cắn.

- Sorry! Không nghĩ em đến nhanh thế, không kịp dọn!

- Jay vơ chiếc áo khoác trên móc treo gần đó, tấp vội lên đống lộn xộn.

Thiên Ly tủm tỉm cười.

Tinh ý chút là biết ngay Jay vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, SMS cô gửi từ tận tiết đầu tiên nhưng tan học mới thấy anh nhắn trả.

Tóc còn ướt, quần áo thể thao gọn ghẽ.

Chắc Thiên Ly mò tới đúng lúc Jay vừa tắm xong.

- Em cười gì đấy?

- Jay dừng cắt pizza, ánh mắt còn sắc hơn con dao đang cầm.

Tắt cười.

Thiên Ly tảng lờ:

- Tay anh sao rồi?

Máu còn chảy chứ?

- Hết rồi! Khỏi lo!

- Jay cộc lốc đáp, cộc lốc mời mọc

- Lại ngồi ăn.

Thiên Ly gật đầu, không mảy may từ chối.

Đẹp đẽ gì mà cứ đứng giữa phòng như búp bê trưng lồng kính.

Dù cô có mặt lúc này nói trắng ra là chẳng được tích sự gì nhưng đòi về liền thì quá trơ! Chính cô dặn Jay chiều nay cô hoàn toàn rảnh, có thể dẫn anh thăm thú vùng này nếu thích.

Lúc lương tâm cắn rứt thì mạnh miệng thế kia, giờ thấy người ta c không sứt mẻ gì lại tỉnh bơ tếch đi thì … bị tống luôn vào trại thương điên chứ chẳng đùa.

Thoải mái nhận miếng bánh cắt sẵn Jay đưa cho, Thiên Ly hé miệng định cắn nhưng bỗng nhăn mặt khi liếc thấy mấy mẩu nấm lẫn trong nước sốt.

Cô làm mặt phụng phịu, kéo kéo áo người kế bên:

- Jay, em chẳng thích nấm tẹo nào đâu! Chất giọng nũng nịu vừa dứt, khoảng lặng lập tức bao trùm gian phòng rộng nhưng sự im ắng ấy chỉ vài giây sau đã bị cắt phăng bởi điệu cười tinh vi.

Liếc cô bé con đang đỏ mặt cúi đầu, Jay cố tình nhấn nhả chất giọng ma mãnh:

- Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi! Thật thế! Nó ăn đứt hẳn những lần các gái áp vòng một tròn trĩnh vào người anh … *** Vừa thấy bóng dáng quen thuộc loáng thoáng sau hàng rào gỗ, cô bé tóc đen liền lao vụt tới ôm chầm anh, dụi mặt vào dáng mảnh khảnh khóc òa.

Pink sửng sốt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang ghì chặt áo mình, anh hoang mang vỗ nhè nhẹ đôi bờ vai run rẩy:

- Này Lilly, em sao thế?

Đáp lại Pink là tràng nấc nghẹn chật căng ấm ức.

Những tiếng hức hức phát ra một thêm to rõ và dày đặc hơn.

- Bình tĩnh chút Lilly! Đừng khóc! Ôi trời ạ, em nín nào! Vòng ôm ngang bướng của Thiên Ly buông lỏng dần trong tiếng an ủi dịu dàng tựa dòng suối thanh mát.

Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn Pink qua màn nước lung linh, môi bật ra từng âm tắc nghẹn:

- Anh ơi, em ghét toàn bộ lũ con trai!

- Ơ thế ghét luôn anh hả?

Hay nghĩ anh không phải con trai?

- Pink nửa đùa nửa thật, mắt nheo nheo như đang cười nhưng giấu sâu trong đôi đồng tử chỉ có tia âm u.

- Không, anh là ngoại lệ! Tiếng Thiên Ly khẽ khàng phát ra như gió thoảng qua hư không nhưng lại rõ ràng tới mức Pink giật mình, bật ngay ra câu hỏi thẳng thắn:

- Anh đặc biệt với em thế sao?

Thiên Ly không đáp, chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Bí mật ấy, người con trai này sẽ mãi không thể biết.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vi-gio-praha-secret-never-to-be-told-230296.html